"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 1073: Chiến đấu với tận thế!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… -- Con rồng ba đầu tên là “Hội Tẫn chi Hình"này từng giết vô số Sinh Mệnh Thể Thế giới Loại, lại vì hắn không phải là SinhMệnh Thể Thế Giới Loại mà nương tay không xử Đương nhiên, chủ yếu là vìchiếc nhẫn Long tộc kia."Hiện tại làm sao bây giờ?"Nữ Tử Thần hỏi.Nàng giường tay lên, xiềng xích trên người Liễu Bình tản ra hết, sau đó biếnmất trong hư không."Trước mắt chúng ta có hai vấn đề cần phải giải quyết."Liễu Bình nói."Nói nghe xem."Nữ Tử Thần nói."Thứ nhất là vì sao ta lại trở thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, rõ ràng tachưa gom đủ Tứ Thánh Trụ––nhất định có nguyên nhân nào đó."Liễu Bình đâm chiêu mà nói."Vấn đề thứ hai?"Nữ Tử Thần hỏi."Hội Tẫn chi Hình nói, nó vừa đi thì tận tân thể khác nhất định sẽ tới."Liễu Bình nói.Tí tách.Một giọt nước mưa nhỏ xuống.Trời bắt đầu mưa.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Tất Vong chi Ngẫu.""Không biết lai lịch, sứ giả tận thế.""Mỗi khi con rối bị thương thì ngươi cũng sẽ bị thương, con rối tử vong thìngười sẽ theo đó mà chết.""Chú ý, nó đã buông xuống!"Buông xuống? -- Ở nơi nào? Liễu Bình ngơ ngẩn nhìn khắp chung quanh.Nhưng trừ nước mưa tí tách rơi ra thì không có cái gì cả."Đổi địa điểm chiến đấu đi, ta cảm thấy nơi này là mảnh đất có điềm xấu tửvong."Nữ Tử Thần nói."Được."Thân thể Liễu Bình rung lên rồi bay qua trời cao, trong nháy mắt đã dùng trongphế tích thành thị hoang phế."Hiện tại thì sao?"Hắn hỏi Tử Thần."Vẫn không được, cảm giác này vẫn không rời xa."Nữ Tử Thần nói.Bỗng nhiên, Liễu Bình như cảm nhận được cái gì, bỗng ngẩng đầu nhìn lên --Trên bầu trời âm u như có thứ gì đang bắt đầu khởi động trong tầng mây."Đó là cái gì?"Liễu Bình lẩm bẩm.Trên bầu trời, một con rối vô cùng khổng lồ chạy ra khỏi tầng mây, lao xuốnghướng về phía Liễu Bình.Tốc độ của nó nhanh tới cực hạn, Liễu Bình chỉ kịp tránh qua thì cả con rối đãlao lướt qua hắn, ầm ầm va chạm vào một mảnh phế tích.Một bộ xương khô nhảy xuống từ đỉnh đầu con rối, dùng ở đối diện Liễu Bình."Thương tích trong lần va chạm này do người gánh vác."Bộ xương khô nói thẳng.Chỉ trong nháy mặt tiếp theo, Liễu Bình lập tức bay ngược ra ngoài, đánh vàotòa nhà cao chọc trời phía sau.Cả tòa nhà cũng vì thế mà từ từ sập xuống.Bộ xương khô rút ra một thanh chiến phủ thật lớn, giơ lên cao cao, lớn tiếngnói: “Đầu của con rối rơi xuống thì đầu ngươi cũng bị chặt đứt."Chiến phủ chém xuống -- Đương! Một tiếng đánh đinh tai nhức óc vang lên.Trường đao chống lại lưỡi chiến phủ.Liễu Bình đứng trước chiến phủ, trên người sớm đã bị máu tươi nhiễm đỏ.Thương thế con rối gánh chịu hoàn toàn đồng nhất lên người hắn, khác nhauduy nhất là con rối kia sẽ không đổ máu.Liễu Bình dùng sức chống lại, chiến phủ lập tức bay ngược trở về, dùng lạitrong tay bộ xương khô."Sẽ không để người làm tổn thương con rối này nữa."Hắn thở dốc và nói.Bộ xương khô vác chiến phủ lên vai, hài hước nói: “Người tu hành à? Ngươikhông có cơ hội nào cả."Nước mưa không ngừng rơi xuống.ầ ẫ ẫ ểTử Thần nói nhỏ: “Cảm giác vẫn không đúng, người vẫn không thể dừng lại ởchỗ này, tử vong đang bồi hồi chung quanh ngươi."Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Liễu Bình, hắn bỗng ấn ra một quyết.Dao động linh lực khổng lồ tản ra từ trên người hắn, hóa thành linh quang thuẫnvô hình, ngăn cách nước mưa ở bên ngoài.Hắn lại ấn quyết thi pháp, trong nháy mắt đã hong khô nước mưa trên người."Tử khí trên người ngươi tan đi không ít!"Nữ Tử Thần nói.Liễu Bình âm thầm thở phào một hơi.Sau khi Hôi Tẫn chi Hình rời đi, biến hóa duy nhất chính là trời bắt đầu đổ mưa.Thì ra nước mưa này là phương thức kết nối của “Tất Vong chi Ngẫu”, nó liênkết hắn và con rối khổng lồ kia lại với nhau.Hiện tại, loại kết nối này đã bị tách ra.- - Nếu không có danh sách nhắc nhở thìlàm sao hắn có thể liên tưởng đến điểm này? Chỉ sợ đổi người nào khác tới thìsẽ trực tiếp bị giết chết.Hắn nhìn về phía bộ xương khô đối diện.Bộ xương khô mang đầy thâm ý mà nói: “Có chút đầu óc, vậy chơi mới vui chứ,không đến mức làm ta quá nhàm chán –– nhưng hiện tại trò chơi đã kết thúc."Nó chậm rãi vườn bàn xương tay cào qua hư không một cái.Thể mưa bỗng to lên.Trong tiếng sấm rền vang dội, gió càng ngày càng gấp, mưa như trút nước.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Giới vực trước mặt: Cấm linh.""Ngươi không thể sử dụng linh lực để tiến hành chiến đấu.""Đây là sức mạnh phong chuyên nhằm vào Tu Hành Trắc của nhân gian giới."Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Nước mưa xuyên qua linh lực thuẫn, rơi lên người Liễu Bình lần nữa, làm ướtquần áo của hắn.Bộ xương khô nắm lấy chiến phủ, bước từng bước một đi về hướng Liễu Bình."Ta sẽ vĩnh viễn không mệt mỏi mà công kích con rối kia, từ hiện tại thẳng đếnvĩnh viễn, mà người chỉ cần sai lầm một lần thì trên người sẽ có thêm một vếtthương --""Khóc lóc và cầu xin cũng vô dụng, người và thế giới của ngươi sẽ tăng thân tạiđây.""Nghênh đón tận thế của ngươi đi."Bước chân của bộ xương khô bắt đầu nhanh hơn.ễ ố ầ ỗLiễu Bình vốn đã rút Bách Nạp Đao ra, trong đầu bỗng hiện lên những câu nóicủa con rồng ba đầu kia: Cố gắng đừng dùng sức mạnh tu hành sườn, tận thế đãquá quen thuộc với Tu Hành Trắc -- Lại nghĩ đến đối phương phóng thích giớivực Cấm Linh và trận mưa này.Đáp án nào đó đã quá rõ ràng.Liễu Bình thu đao lại, triển khai tư thế ngay tại chỗ."Làm gì vậy?"Bộ xương khô ngạc nhiên hỏi."Không có gì, ngươi chỉ cần tấn công đến là được rồi."Liễu Bình nói.Chỉ trong nháy mặt tiếp theo.Bên cạnh hắn lặng lẽ xuất hiện từng hàng binh khí tạo hình cổ xưa mà quý giáđẹp đẽ.Ngay sau đó, một thiếu nữ mặc váy ngắn lặng lẽ xuất hiện trong hư không phíasau Liễu Bình.Cô bé duỗi tay giơ một cây dù lên, thay Liễu Bình ngăn chặn mưa gió.Là Andrea! Cô bé không phải là thần linh thuộc về Liễu Bình.- - Cô bé là ThánhLinh, là hy vọng duy nhất trong toàn bộ thời đại!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… -- Con rồng ba đầu tên là “Hội Tẫn chi Hình"này từng giết vô số Sinh Mệnh Thể Thế giới Loại, lại vì hắn không phải là SinhMệnh Thể Thế Giới Loại mà nương tay không xử Đương nhiên, chủ yếu là vìchiếc nhẫn Long tộc kia."Hiện tại làm sao bây giờ?"Nữ Tử Thần hỏi.Nàng giường tay lên, xiềng xích trên người Liễu Bình tản ra hết, sau đó biếnmất trong hư không."Trước mắt chúng ta có hai vấn đề cần phải giải quyết."Liễu Bình nói."Nói nghe xem."Nữ Tử Thần nói."Thứ nhất là vì sao ta lại trở thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, rõ ràng tachưa gom đủ Tứ Thánh Trụ––nhất định có nguyên nhân nào đó."Liễu Bình đâm chiêu mà nói."Vấn đề thứ hai?"Nữ Tử Thần hỏi."Hội Tẫn chi Hình nói, nó vừa đi thì tận tân thể khác nhất định sẽ tới."Liễu Bình nói.Tí tách.Một giọt nước mưa nhỏ xuống.Trời bắt đầu mưa.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Tất Vong chi Ngẫu.""Không biết lai lịch, sứ giả tận thế.""Mỗi khi con rối bị thương thì ngươi cũng sẽ bị thương, con rối tử vong thìngười sẽ theo đó mà chết.""Chú ý, nó đã buông xuống!"Buông xuống? -- Ở nơi nào? Liễu Bình ngơ ngẩn nhìn khắp chung quanh.Nhưng trừ nước mưa tí tách rơi ra thì không có cái gì cả."Đổi địa điểm chiến đấu đi, ta cảm thấy nơi này là mảnh đất có điềm xấu tửvong."Nữ Tử Thần nói."Được."Thân thể Liễu Bình rung lên rồi bay qua trời cao, trong nháy mắt đã dùng trongphế tích thành thị hoang phế."Hiện tại thì sao?"Hắn hỏi Tử Thần."Vẫn không được, cảm giác này vẫn không rời xa."Nữ Tử Thần nói.Bỗng nhiên, Liễu Bình như cảm nhận được cái gì, bỗng ngẩng đầu nhìn lên --Trên bầu trời âm u như có thứ gì đang bắt đầu khởi động trong tầng mây."Đó là cái gì?"Liễu Bình lẩm bẩm.Trên bầu trời, một con rối vô cùng khổng lồ chạy ra khỏi tầng mây, lao xuốnghướng về phía Liễu Bình.Tốc độ của nó nhanh tới cực hạn, Liễu Bình chỉ kịp tránh qua thì cả con rối đãlao lướt qua hắn, ầm ầm va chạm vào một mảnh phế tích.Một bộ xương khô nhảy xuống từ đỉnh đầu con rối, dùng ở đối diện Liễu Bình."Thương tích trong lần va chạm này do người gánh vác."Bộ xương khô nói thẳng.Chỉ trong nháy mặt tiếp theo, Liễu Bình lập tức bay ngược ra ngoài, đánh vàotòa nhà cao chọc trời phía sau.Cả tòa nhà cũng vì thế mà từ từ sập xuống.Bộ xương khô rút ra một thanh chiến phủ thật lớn, giơ lên cao cao, lớn tiếngnói: “Đầu của con rối rơi xuống thì đầu ngươi cũng bị chặt đứt."Chiến phủ chém xuống -- Đương! Một tiếng đánh đinh tai nhức óc vang lên.Trường đao chống lại lưỡi chiến phủ.Liễu Bình đứng trước chiến phủ, trên người sớm đã bị máu tươi nhiễm đỏ.Thương thế con rối gánh chịu hoàn toàn đồng nhất lên người hắn, khác nhauduy nhất là con rối kia sẽ không đổ máu.Liễu Bình dùng sức chống lại, chiến phủ lập tức bay ngược trở về, dùng lạitrong tay bộ xương khô."Sẽ không để người làm tổn thương con rối này nữa."Hắn thở dốc và nói.Bộ xương khô vác chiến phủ lên vai, hài hước nói: “Người tu hành à? Ngươikhông có cơ hội nào cả."Nước mưa không ngừng rơi xuống.ầ ẫ ẫ ểTử Thần nói nhỏ: “Cảm giác vẫn không đúng, người vẫn không thể dừng lại ởchỗ này, tử vong đang bồi hồi chung quanh ngươi."Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Liễu Bình, hắn bỗng ấn ra một quyết.Dao động linh lực khổng lồ tản ra từ trên người hắn, hóa thành linh quang thuẫnvô hình, ngăn cách nước mưa ở bên ngoài.Hắn lại ấn quyết thi pháp, trong nháy mắt đã hong khô nước mưa trên người."Tử khí trên người ngươi tan đi không ít!"Nữ Tử Thần nói.Liễu Bình âm thầm thở phào một hơi.Sau khi Hôi Tẫn chi Hình rời đi, biến hóa duy nhất chính là trời bắt đầu đổ mưa.Thì ra nước mưa này là phương thức kết nối của “Tất Vong chi Ngẫu”, nó liênkết hắn và con rối khổng lồ kia lại với nhau.Hiện tại, loại kết nối này đã bị tách ra.- - Nếu không có danh sách nhắc nhở thìlàm sao hắn có thể liên tưởng đến điểm này? Chỉ sợ đổi người nào khác tới thìsẽ trực tiếp bị giết chết.Hắn nhìn về phía bộ xương khô đối diện.Bộ xương khô mang đầy thâm ý mà nói: “Có chút đầu óc, vậy chơi mới vui chứ,không đến mức làm ta quá nhàm chán –– nhưng hiện tại trò chơi đã kết thúc."Nó chậm rãi vườn bàn xương tay cào qua hư không một cái.Thể mưa bỗng to lên.Trong tiếng sấm rền vang dội, gió càng ngày càng gấp, mưa như trút nước.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Giới vực trước mặt: Cấm linh.""Ngươi không thể sử dụng linh lực để tiến hành chiến đấu.""Đây là sức mạnh phong chuyên nhằm vào Tu Hành Trắc của nhân gian giới."Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Nước mưa xuyên qua linh lực thuẫn, rơi lên người Liễu Bình lần nữa, làm ướtquần áo của hắn.Bộ xương khô nắm lấy chiến phủ, bước từng bước một đi về hướng Liễu Bình."Ta sẽ vĩnh viễn không mệt mỏi mà công kích con rối kia, từ hiện tại thẳng đếnvĩnh viễn, mà người chỉ cần sai lầm một lần thì trên người sẽ có thêm một vếtthương --""Khóc lóc và cầu xin cũng vô dụng, người và thế giới của ngươi sẽ tăng thân tạiđây.""Nghênh đón tận thế của ngươi đi."Bước chân của bộ xương khô bắt đầu nhanh hơn.ễ ố ầ ỗLiễu Bình vốn đã rút Bách Nạp Đao ra, trong đầu bỗng hiện lên những câu nóicủa con rồng ba đầu kia: Cố gắng đừng dùng sức mạnh tu hành sườn, tận thế đãquá quen thuộc với Tu Hành Trắc -- Lại nghĩ đến đối phương phóng thích giớivực Cấm Linh và trận mưa này.Đáp án nào đó đã quá rõ ràng.Liễu Bình thu đao lại, triển khai tư thế ngay tại chỗ."Làm gì vậy?"Bộ xương khô ngạc nhiên hỏi."Không có gì, ngươi chỉ cần tấn công đến là được rồi."Liễu Bình nói.Chỉ trong nháy mặt tiếp theo.Bên cạnh hắn lặng lẽ xuất hiện từng hàng binh khí tạo hình cổ xưa mà quý giáđẹp đẽ.Ngay sau đó, một thiếu nữ mặc váy ngắn lặng lẽ xuất hiện trong hư không phíasau Liễu Bình.Cô bé duỗi tay giơ một cây dù lên, thay Liễu Bình ngăn chặn mưa gió.Là Andrea! Cô bé không phải là thần linh thuộc về Liễu Bình.- - Cô bé là ThánhLinh, là hy vọng duy nhất trong toàn bộ thời đại!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… -- Con rồng ba đầu tên là “Hội Tẫn chi Hình"này từng giết vô số Sinh Mệnh Thể Thế giới Loại, lại vì hắn không phải là SinhMệnh Thể Thế Giới Loại mà nương tay không xử Đương nhiên, chủ yếu là vìchiếc nhẫn Long tộc kia."Hiện tại làm sao bây giờ?"Nữ Tử Thần hỏi.Nàng giường tay lên, xiềng xích trên người Liễu Bình tản ra hết, sau đó biếnmất trong hư không."Trước mắt chúng ta có hai vấn đề cần phải giải quyết."Liễu Bình nói."Nói nghe xem."Nữ Tử Thần nói."Thứ nhất là vì sao ta lại trở thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, rõ ràng tachưa gom đủ Tứ Thánh Trụ––nhất định có nguyên nhân nào đó."Liễu Bình đâm chiêu mà nói."Vấn đề thứ hai?"Nữ Tử Thần hỏi."Hội Tẫn chi Hình nói, nó vừa đi thì tận tân thể khác nhất định sẽ tới."Liễu Bình nói.Tí tách.Một giọt nước mưa nhỏ xuống.Trời bắt đầu mưa.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Tất Vong chi Ngẫu.""Không biết lai lịch, sứ giả tận thế.""Mỗi khi con rối bị thương thì ngươi cũng sẽ bị thương, con rối tử vong thìngười sẽ theo đó mà chết.""Chú ý, nó đã buông xuống!"Buông xuống? -- Ở nơi nào? Liễu Bình ngơ ngẩn nhìn khắp chung quanh.Nhưng trừ nước mưa tí tách rơi ra thì không có cái gì cả."Đổi địa điểm chiến đấu đi, ta cảm thấy nơi này là mảnh đất có điềm xấu tửvong."Nữ Tử Thần nói."Được."Thân thể Liễu Bình rung lên rồi bay qua trời cao, trong nháy mắt đã dùng trongphế tích thành thị hoang phế."Hiện tại thì sao?"Hắn hỏi Tử Thần."Vẫn không được, cảm giác này vẫn không rời xa."Nữ Tử Thần nói.Bỗng nhiên, Liễu Bình như cảm nhận được cái gì, bỗng ngẩng đầu nhìn lên --Trên bầu trời âm u như có thứ gì đang bắt đầu khởi động trong tầng mây."Đó là cái gì?"Liễu Bình lẩm bẩm.Trên bầu trời, một con rối vô cùng khổng lồ chạy ra khỏi tầng mây, lao xuốnghướng về phía Liễu Bình.Tốc độ của nó nhanh tới cực hạn, Liễu Bình chỉ kịp tránh qua thì cả con rối đãlao lướt qua hắn, ầm ầm va chạm vào một mảnh phế tích.Một bộ xương khô nhảy xuống từ đỉnh đầu con rối, dùng ở đối diện Liễu Bình."Thương tích trong lần va chạm này do người gánh vác."Bộ xương khô nói thẳng.Chỉ trong nháy mặt tiếp theo, Liễu Bình lập tức bay ngược ra ngoài, đánh vàotòa nhà cao chọc trời phía sau.Cả tòa nhà cũng vì thế mà từ từ sập xuống.Bộ xương khô rút ra một thanh chiến phủ thật lớn, giơ lên cao cao, lớn tiếngnói: “Đầu của con rối rơi xuống thì đầu ngươi cũng bị chặt đứt."Chiến phủ chém xuống -- Đương! Một tiếng đánh đinh tai nhức óc vang lên.Trường đao chống lại lưỡi chiến phủ.Liễu Bình đứng trước chiến phủ, trên người sớm đã bị máu tươi nhiễm đỏ.Thương thế con rối gánh chịu hoàn toàn đồng nhất lên người hắn, khác nhauduy nhất là con rối kia sẽ không đổ máu.Liễu Bình dùng sức chống lại, chiến phủ lập tức bay ngược trở về, dùng lạitrong tay bộ xương khô."Sẽ không để người làm tổn thương con rối này nữa."Hắn thở dốc và nói.Bộ xương khô vác chiến phủ lên vai, hài hước nói: “Người tu hành à? Ngươikhông có cơ hội nào cả."Nước mưa không ngừng rơi xuống.ầ ẫ ẫ ểTử Thần nói nhỏ: “Cảm giác vẫn không đúng, người vẫn không thể dừng lại ởchỗ này, tử vong đang bồi hồi chung quanh ngươi."Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Liễu Bình, hắn bỗng ấn ra một quyết.Dao động linh lực khổng lồ tản ra từ trên người hắn, hóa thành linh quang thuẫnvô hình, ngăn cách nước mưa ở bên ngoài.Hắn lại ấn quyết thi pháp, trong nháy mắt đã hong khô nước mưa trên người."Tử khí trên người ngươi tan đi không ít!"Nữ Tử Thần nói.Liễu Bình âm thầm thở phào một hơi.Sau khi Hôi Tẫn chi Hình rời đi, biến hóa duy nhất chính là trời bắt đầu đổ mưa.Thì ra nước mưa này là phương thức kết nối của “Tất Vong chi Ngẫu”, nó liênkết hắn và con rối khổng lồ kia lại với nhau.Hiện tại, loại kết nối này đã bị tách ra.- - Nếu không có danh sách nhắc nhở thìlàm sao hắn có thể liên tưởng đến điểm này? Chỉ sợ đổi người nào khác tới thìsẽ trực tiếp bị giết chết.Hắn nhìn về phía bộ xương khô đối diện.Bộ xương khô mang đầy thâm ý mà nói: “Có chút đầu óc, vậy chơi mới vui chứ,không đến mức làm ta quá nhàm chán –– nhưng hiện tại trò chơi đã kết thúc."Nó chậm rãi vườn bàn xương tay cào qua hư không một cái.Thể mưa bỗng to lên.Trong tiếng sấm rền vang dội, gió càng ngày càng gấp, mưa như trút nước.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Giới vực trước mặt: Cấm linh.""Ngươi không thể sử dụng linh lực để tiến hành chiến đấu.""Đây là sức mạnh phong chuyên nhằm vào Tu Hành Trắc của nhân gian giới."Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Nước mưa xuyên qua linh lực thuẫn, rơi lên người Liễu Bình lần nữa, làm ướtquần áo của hắn.Bộ xương khô nắm lấy chiến phủ, bước từng bước một đi về hướng Liễu Bình."Ta sẽ vĩnh viễn không mệt mỏi mà công kích con rối kia, từ hiện tại thẳng đếnvĩnh viễn, mà người chỉ cần sai lầm một lần thì trên người sẽ có thêm một vếtthương --""Khóc lóc và cầu xin cũng vô dụng, người và thế giới của ngươi sẽ tăng thân tạiđây.""Nghênh đón tận thế của ngươi đi."Bước chân của bộ xương khô bắt đầu nhanh hơn.ễ ố ầ ỗLiễu Bình vốn đã rút Bách Nạp Đao ra, trong đầu bỗng hiện lên những câu nóicủa con rồng ba đầu kia: Cố gắng đừng dùng sức mạnh tu hành sườn, tận thế đãquá quen thuộc với Tu Hành Trắc -- Lại nghĩ đến đối phương phóng thích giớivực Cấm Linh và trận mưa này.Đáp án nào đó đã quá rõ ràng.Liễu Bình thu đao lại, triển khai tư thế ngay tại chỗ."Làm gì vậy?"Bộ xương khô ngạc nhiên hỏi."Không có gì, ngươi chỉ cần tấn công đến là được rồi."Liễu Bình nói.Chỉ trong nháy mặt tiếp theo.Bên cạnh hắn lặng lẽ xuất hiện từng hàng binh khí tạo hình cổ xưa mà quý giáđẹp đẽ.Ngay sau đó, một thiếu nữ mặc váy ngắn lặng lẽ xuất hiện trong hư không phíasau Liễu Bình.Cô bé duỗi tay giơ một cây dù lên, thay Liễu Bình ngăn chặn mưa gió.Là Andrea! Cô bé không phải là thần linh thuộc về Liễu Bình.- - Cô bé là ThánhLinh, là hy vọng duy nhất trong toàn bộ thời đại!