"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1170: Sự thay đổi kỷ nguyên

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… –– Tên kia ở đâu? Á ngừng thở, đúng trong gió cát mà bày ra vẻ mặt đề phòng.Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ sau lưng ở: “Vừa rồi ta nói ––".Quái vật nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực đánh ra một quyền về phía sau.Sa lưu bị đánh ra một đại động sụp xuống, chừng mấy phút sau mới khôi phục.-- Nhưng vẫn không đánh trúng tên kia.Giọng nói của Liễu Bình lại lần nữa vang lên: “Ta từng là người mù, ngươiđoán xem, ta quen dùng phương thức nào để chiến đấu?"Quái vật không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, ả ra sức vung mạnh nắm tay, xoaythành một vòng ngay tại chỗ.Gió cát bị ả đánh bay tứ tán ra, lại nhanh chóng khép lại.Giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Ngươi thật sự cảm thấy, ta sẽ để lại một lỗhổng đáng xấu hổ như vậy ở thế giới 'cấm tuyệt sao?"Thế giới là một mảnh hắc ám.Gió cát như cơn mưa tầm tã dày đặc, cuồng bạo che đậy tất cả.Quái vật trầm giọng mà nói: “Ngươi ở nơi nào? Cút ra --"Lời còn chưa nói xong thì đã đột nhiên im bặt.Chuôi trường đao sáng như tuyết này lộ ra từ gió cát, chỉ thiếu một chút đã đâmxuyên qua yết hầu của ả.Quái vật cứng đờ, ra sức vung quyền.Nhưng trường đao lại thu về trước một bước, hoàn toàn đi vào gió cát, biến mấttăm hơi."Ta vẫn luôn ở bên cạnh người mà."Giọng nói của Liễu Bình lặng lẽ vang lên bên tai ả.Bão cát chảy xuôi qua trên người quái vật.Ả lẳng lặng đứng bất động, khóe miệng hiện ra ý châm chọc sâu sắc.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Khóe miệng ả bằng phẳng lại, giọng điệu trở nên bạo ngược: “Cút ra đây, chẳnglẽ ngươi chỉ dám trốn trong bóng đêm, nhân lúc ta không cẩn thận mới dámtung ra một đao?""Như vậy thì không giết chết ta được đâu!"Lưỡi đao lao đến từ bốn phương tám hướng, mềm nhẹ như gió trong cát vàngcuồn cuộn, bỗng tụ lại thành một ánh đao tận trời, hung hăng chém xuống bêndưới –– Oanh! Tiếng đánh kịch liệt chỉ vang lên một chớp mắt thì đã bị gió cátgào thét bao phủ.ễLiễu Bình thu đao, nhanh chóng bay ngược lại.Hắn căn bản không xem kết quả một kích này, vẫn luôn chạy như bay tới bênngoài bão cát.Mấy chục giây sau.Hắn rốt cuộc cũng xuyên qua tầng tầng lớp lớp gió cát, phi thân dừng lại trướcmột mảnh mộ địa tàn phá hoang vu.Nơi này sớm đã có người đang chờ đợi.Người kia ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhìn mộ bia của một rồi lại một ThếGiới Loại Sinh Mệnh Thổ nữ tính, không quay đầu lại mà nói: “Tới rồi à?""Không thể không tới."Liễu Bình nói."Nó thế nào?"Người kia hỏi.Liễu Bình suy tư mà nói: “Đao đầu tiên của ta xuyên qua yết hầu của nó, cảmthấy có chút không đúng, lập tức tỉnh ngộ lại...""Sau đó thì sao?"Người nọ tiếp tục hỏi."Xảo lực một đao vừa rồi kia mượn dùng tất cả sức mạnh gió cát, chụp nó vàodòng cát chảy, nơi đó dẫn vào sâu trong sa mạc, không dễ dàng ra được, cho nênchúng ta có thể nói chuyện trong chốc lát."Liễu Bình nói.Người nọ cười, đứng lên và nói: “Người phát hiện cái gì?”."Nó cũng đang do dự -- Rốt cuộc là dùng hết toàn lực giết ta, hay là lại nghĩcách khác."Liễu Bình nói."Cho nên người có thể tiếp tục đánh với nó?"Người kia hỏi."Không sai, nơi này là chung điểm, thật ra ta không cần chiến thắng nó, chỉ cầnvây khốn nó ở chỗ này, thẳng đến tương lai ––kết cục tương lai của nó là bịphong ấn, đây mới là chân tướng."Liễu Bình nói.Người nọ chậm rãi xoay người, mỉm cười và nói: “Không hổ là ta."-- Người này cũng là Liễu Bình."Ngươi không yên lòng, cho nên phát động sức mạnh Trấn Ngục Đao, từ tươnglai chạy tới giờ phút này để xem xét sao?"Liễu Bình hỏi.ẫ"Không sai, thật ra ta vẫn luôn có một nghi hoặc ——"Liễu Bình kia nói."Về cái gì?"Liễu Bình hỏi."Chúng ta là kỷ nguyên sắp mất đi, tại sao lại có sức mạnh phong ấn tồn tại củakỷ nguyên tiếp theo? Rõ ràng tà ma phải mạnh hơn tất cả các tồn tại mới đúng."Liễu Bình kia nói."Hiện tại người biết nguyên nhân?"Liễu Bình hỏi."Đã biết, là vì ở thời khắc này trong quá khứ, ta học tập tri thức của kỷ nguyêntiếp theo, đúc thành bộ chiến giáp kia, do đó phong ấn nó lại."Liễu Bình kia nói."Mọi chuyện còn có biến hóa sao?""Ai biết được, giờ phút này con cá còn đang tiếp tục bơi đến tương lai, lập tứcquyết định quá khứ và tương lai.""Vậy thì ta không cần nghĩ cách giết nó.""Đương nhiên không giết nó, nếu nó chết vào giờ khắc này, tương lai sẽ khôngcó nó, đó đúng là chuyện tốt ––”.Liễu Bình nói tiếp: “Nhưng toàn bộ tuyến thời không sẽ lập tức không thànhlập, tứ đại pháp tắc sẽ tiêu diệt ta."Hắn của tương lai gật đầu và nói: “Đúng là thế, cho nên vừa rồi nó cũng do dự,nghĩ có nên đồng quy vu tận với người hay không.""Cho nên ta không giết nó thì mới là cách chính xác để thắng được trận chiếnnày."Liễu Bình nói.Hắn của tương lai nhìn chung quanh, lẩm bẩm nói: “Cũng chỉ có một thế giớihoàn toàn cấm tuyệt như vậy mới có thể không giết nó và không để nó phản sát,đây là con đường duy nhất."Liễu Bình nói: “Nhưng mà ––""Nó nhất định sẽ không cam tâm bị phong ấn trong thế giới cấm tuyệt này."Hắn của tương lai nói."Cho nên chuyện này nhất định còn có biến hóa."Liễu Bình nói bổ sung.Vừa dứt lời.Oanh -- Đại sa mạc phát ra tiếng chấn động đất rung núi chuyển.Hai Liễu Bình cùng nín thở nhìn lại.ầ ầMột bóng người dần dần hiện ra.–– Là tà ma kia! Ả thu lại thân thể và bộ dáng ban đầu của mình, hiện ra ngoạihình một nữ tử lần nữa.Ả xuyên qua gió cát, từ từ đi tới."Nhanh như vậy đã đi ra? Quả nhiên lợi hại."Liễu Bình khen từ đáy lòng.Nữ nhân đứng lại ở đối diện hai Liễu Bình, nghiêng đầu nhìn hai người, mởmiệng nói: “Ta đột nhiên nghĩ ra một việc.""Xin hãy nói."Liễu Bình của tương lai nói."Ta không thể bị nhốt ở chỗ này, nếu không ta của tương lai sẽ luôn bị phongấn, chuyện thay đổi kỷ nguyên không biết chừng nào mới diễn ra được."Nữ nhân nói.Hai Liễu Bình nhìn nhau."Tương lai nó cũng thông minh như vậy sao?"Liễu Bình hỏi."Hỏng rồi, nó trở nên thông minh."Liễu Bình của tương lai thở dài và nói.Hai người cùng rút trường đao ra.Nữ nhân không có cảm xúc mà nói: “Cuộc chiến xảy ra ở chỗ này thật ra là mộtnguy mệnh đề, bởi vì cấm tuyệt tồn tại, dù chúng ta đánh tới thiên hoang địalão, cũng sẽ không làm tương lai thay đổi, ta trong tương lai vẫn sẽ tiếp tục bịphong ấn."Liễu Bình nói với giọng điệu an ủi: “Rất tiếc nuối, ta vốn định tiếp tục diễn tròchung với ngươi, không ngờ ngươi đã nhìn thấu... Thật ra người cần gì phảinghĩ nhiều như vậy? Thấy quá rõ ràng chỉ làm người ta thống khổ, không bằngta mời người uống một bữa rượu, ngươi cứ ở lại chỗ này, thế nào?"Một bàn tay của nữ nhân biến thành cốt nhận mọc đầy tiềm nhận sắc bén."Tuy người tìm kiếm được pháp môn từ kỷ nguyên của chúng ta, có thể cấmtuyệt sức mạnh của ta, nhưng... Các ngươi căn bản không hiểu biết chúng ta."Ả từ từ nói."Không sai, chúng ta hoàn toàn không biết tình báo về các ngươi, ngươi có thểnói một chút không?"Liễu Bình thành khẩn hỏi.Trên mặt nữ nhân bỗng hiện ra một ý cười nhợt nhạt."Trong kỷ nguyên tương lai, chúng ta thật sự có pháp môn cấm tuyệt tất cả,nhưng nhiều nhất các ngươi chỉ có thể đẩy đến trình độ này, bởi vì kế tiếp làmột loại bí mật ––"Ả đâm tiêm nhận vào ngực mình.Máu đen lập tức trào ra, mà miệng nữ nhân cũng không ngừng phun ra máu.Liễu Bình thấy thể thì nói nhỏ: “Nếu nó lựa chọn tự giết chính mình...""Vậy thì phá hư tuyến thời không là nó, không liên quan đến chúng ta."Liễu Bình của tương lai nói tiếp.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… –– Tên kia ở đâu? Á ngừng thở, đúng trong gió cát mà bày ra vẻ mặt đề phòng.Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ sau lưng ở: “Vừa rồi ta nói ––".Quái vật nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực đánh ra một quyền về phía sau.Sa lưu bị đánh ra một đại động sụp xuống, chừng mấy phút sau mới khôi phục.-- Nhưng vẫn không đánh trúng tên kia.Giọng nói của Liễu Bình lại lần nữa vang lên: “Ta từng là người mù, ngươiđoán xem, ta quen dùng phương thức nào để chiến đấu?"Quái vật không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, ả ra sức vung mạnh nắm tay, xoaythành một vòng ngay tại chỗ.Gió cát bị ả đánh bay tứ tán ra, lại nhanh chóng khép lại.Giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Ngươi thật sự cảm thấy, ta sẽ để lại một lỗhổng đáng xấu hổ như vậy ở thế giới 'cấm tuyệt sao?"Thế giới là một mảnh hắc ám.Gió cát như cơn mưa tầm tã dày đặc, cuồng bạo che đậy tất cả.Quái vật trầm giọng mà nói: “Ngươi ở nơi nào? Cút ra --"Lời còn chưa nói xong thì đã đột nhiên im bặt.Chuôi trường đao sáng như tuyết này lộ ra từ gió cát, chỉ thiếu một chút đã đâmxuyên qua yết hầu của ả.Quái vật cứng đờ, ra sức vung quyền.Nhưng trường đao lại thu về trước một bước, hoàn toàn đi vào gió cát, biến mấttăm hơi."Ta vẫn luôn ở bên cạnh người mà."Giọng nói của Liễu Bình lặng lẽ vang lên bên tai ả.Bão cát chảy xuôi qua trên người quái vật.Ả lẳng lặng đứng bất động, khóe miệng hiện ra ý châm chọc sâu sắc.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Khóe miệng ả bằng phẳng lại, giọng điệu trở nên bạo ngược: “Cút ra đây, chẳnglẽ ngươi chỉ dám trốn trong bóng đêm, nhân lúc ta không cẩn thận mới dámtung ra một đao?""Như vậy thì không giết chết ta được đâu!"Lưỡi đao lao đến từ bốn phương tám hướng, mềm nhẹ như gió trong cát vàngcuồn cuộn, bỗng tụ lại thành một ánh đao tận trời, hung hăng chém xuống bêndưới –– Oanh! Tiếng đánh kịch liệt chỉ vang lên một chớp mắt thì đã bị gió cátgào thét bao phủ.ễLiễu Bình thu đao, nhanh chóng bay ngược lại.Hắn căn bản không xem kết quả một kích này, vẫn luôn chạy như bay tới bênngoài bão cát.Mấy chục giây sau.Hắn rốt cuộc cũng xuyên qua tầng tầng lớp lớp gió cát, phi thân dừng lại trướcmột mảnh mộ địa tàn phá hoang vu.Nơi này sớm đã có người đang chờ đợi.Người kia ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhìn mộ bia của một rồi lại một ThếGiới Loại Sinh Mệnh Thổ nữ tính, không quay đầu lại mà nói: “Tới rồi à?""Không thể không tới."Liễu Bình nói."Nó thế nào?"Người kia hỏi.Liễu Bình suy tư mà nói: “Đao đầu tiên của ta xuyên qua yết hầu của nó, cảmthấy có chút không đúng, lập tức tỉnh ngộ lại...""Sau đó thì sao?"Người nọ tiếp tục hỏi."Xảo lực một đao vừa rồi kia mượn dùng tất cả sức mạnh gió cát, chụp nó vàodòng cát chảy, nơi đó dẫn vào sâu trong sa mạc, không dễ dàng ra được, cho nênchúng ta có thể nói chuyện trong chốc lát."Liễu Bình nói.Người nọ cười, đứng lên và nói: “Người phát hiện cái gì?”."Nó cũng đang do dự -- Rốt cuộc là dùng hết toàn lực giết ta, hay là lại nghĩcách khác."Liễu Bình nói."Cho nên người có thể tiếp tục đánh với nó?"Người kia hỏi."Không sai, nơi này là chung điểm, thật ra ta không cần chiến thắng nó, chỉ cầnvây khốn nó ở chỗ này, thẳng đến tương lai ––kết cục tương lai của nó là bịphong ấn, đây mới là chân tướng."Liễu Bình nói.Người nọ chậm rãi xoay người, mỉm cười và nói: “Không hổ là ta."-- Người này cũng là Liễu Bình."Ngươi không yên lòng, cho nên phát động sức mạnh Trấn Ngục Đao, từ tươnglai chạy tới giờ phút này để xem xét sao?"Liễu Bình hỏi.ẫ"Không sai, thật ra ta vẫn luôn có một nghi hoặc ——"Liễu Bình kia nói."Về cái gì?"Liễu Bình hỏi."Chúng ta là kỷ nguyên sắp mất đi, tại sao lại có sức mạnh phong ấn tồn tại củakỷ nguyên tiếp theo? Rõ ràng tà ma phải mạnh hơn tất cả các tồn tại mới đúng."Liễu Bình kia nói."Hiện tại người biết nguyên nhân?"Liễu Bình hỏi."Đã biết, là vì ở thời khắc này trong quá khứ, ta học tập tri thức của kỷ nguyêntiếp theo, đúc thành bộ chiến giáp kia, do đó phong ấn nó lại."Liễu Bình kia nói."Mọi chuyện còn có biến hóa sao?""Ai biết được, giờ phút này con cá còn đang tiếp tục bơi đến tương lai, lập tứcquyết định quá khứ và tương lai.""Vậy thì ta không cần nghĩ cách giết nó.""Đương nhiên không giết nó, nếu nó chết vào giờ khắc này, tương lai sẽ khôngcó nó, đó đúng là chuyện tốt ––”.Liễu Bình nói tiếp: “Nhưng toàn bộ tuyến thời không sẽ lập tức không thànhlập, tứ đại pháp tắc sẽ tiêu diệt ta."Hắn của tương lai gật đầu và nói: “Đúng là thế, cho nên vừa rồi nó cũng do dự,nghĩ có nên đồng quy vu tận với người hay không.""Cho nên ta không giết nó thì mới là cách chính xác để thắng được trận chiếnnày."Liễu Bình nói.Hắn của tương lai nhìn chung quanh, lẩm bẩm nói: “Cũng chỉ có một thế giớihoàn toàn cấm tuyệt như vậy mới có thể không giết nó và không để nó phản sát,đây là con đường duy nhất."Liễu Bình nói: “Nhưng mà ––""Nó nhất định sẽ không cam tâm bị phong ấn trong thế giới cấm tuyệt này."Hắn của tương lai nói."Cho nên chuyện này nhất định còn có biến hóa."Liễu Bình nói bổ sung.Vừa dứt lời.Oanh -- Đại sa mạc phát ra tiếng chấn động đất rung núi chuyển.Hai Liễu Bình cùng nín thở nhìn lại.ầ ầMột bóng người dần dần hiện ra.–– Là tà ma kia! Ả thu lại thân thể và bộ dáng ban đầu của mình, hiện ra ngoạihình một nữ tử lần nữa.Ả xuyên qua gió cát, từ từ đi tới."Nhanh như vậy đã đi ra? Quả nhiên lợi hại."Liễu Bình khen từ đáy lòng.Nữ nhân đứng lại ở đối diện hai Liễu Bình, nghiêng đầu nhìn hai người, mởmiệng nói: “Ta đột nhiên nghĩ ra một việc.""Xin hãy nói."Liễu Bình của tương lai nói."Ta không thể bị nhốt ở chỗ này, nếu không ta của tương lai sẽ luôn bị phongấn, chuyện thay đổi kỷ nguyên không biết chừng nào mới diễn ra được."Nữ nhân nói.Hai Liễu Bình nhìn nhau."Tương lai nó cũng thông minh như vậy sao?"Liễu Bình hỏi."Hỏng rồi, nó trở nên thông minh."Liễu Bình của tương lai thở dài và nói.Hai người cùng rút trường đao ra.Nữ nhân không có cảm xúc mà nói: “Cuộc chiến xảy ra ở chỗ này thật ra là mộtnguy mệnh đề, bởi vì cấm tuyệt tồn tại, dù chúng ta đánh tới thiên hoang địalão, cũng sẽ không làm tương lai thay đổi, ta trong tương lai vẫn sẽ tiếp tục bịphong ấn."Liễu Bình nói với giọng điệu an ủi: “Rất tiếc nuối, ta vốn định tiếp tục diễn tròchung với ngươi, không ngờ ngươi đã nhìn thấu... Thật ra người cần gì phảinghĩ nhiều như vậy? Thấy quá rõ ràng chỉ làm người ta thống khổ, không bằngta mời người uống một bữa rượu, ngươi cứ ở lại chỗ này, thế nào?"Một bàn tay của nữ nhân biến thành cốt nhận mọc đầy tiềm nhận sắc bén."Tuy người tìm kiếm được pháp môn từ kỷ nguyên của chúng ta, có thể cấmtuyệt sức mạnh của ta, nhưng... Các ngươi căn bản không hiểu biết chúng ta."Ả từ từ nói."Không sai, chúng ta hoàn toàn không biết tình báo về các ngươi, ngươi có thểnói một chút không?"Liễu Bình thành khẩn hỏi.Trên mặt nữ nhân bỗng hiện ra một ý cười nhợt nhạt."Trong kỷ nguyên tương lai, chúng ta thật sự có pháp môn cấm tuyệt tất cả,nhưng nhiều nhất các ngươi chỉ có thể đẩy đến trình độ này, bởi vì kế tiếp làmột loại bí mật ––"Ả đâm tiêm nhận vào ngực mình.Máu đen lập tức trào ra, mà miệng nữ nhân cũng không ngừng phun ra máu.Liễu Bình thấy thể thì nói nhỏ: “Nếu nó lựa chọn tự giết chính mình...""Vậy thì phá hư tuyến thời không là nó, không liên quan đến chúng ta."Liễu Bình của tương lai nói tiếp.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… –– Tên kia ở đâu? Á ngừng thở, đúng trong gió cát mà bày ra vẻ mặt đề phòng.Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ sau lưng ở: “Vừa rồi ta nói ––".Quái vật nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực đánh ra một quyền về phía sau.Sa lưu bị đánh ra một đại động sụp xuống, chừng mấy phút sau mới khôi phục.-- Nhưng vẫn không đánh trúng tên kia.Giọng nói của Liễu Bình lại lần nữa vang lên: “Ta từng là người mù, ngươiđoán xem, ta quen dùng phương thức nào để chiến đấu?"Quái vật không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, ả ra sức vung mạnh nắm tay, xoaythành một vòng ngay tại chỗ.Gió cát bị ả đánh bay tứ tán ra, lại nhanh chóng khép lại.Giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Ngươi thật sự cảm thấy, ta sẽ để lại một lỗhổng đáng xấu hổ như vậy ở thế giới 'cấm tuyệt sao?"Thế giới là một mảnh hắc ám.Gió cát như cơn mưa tầm tã dày đặc, cuồng bạo che đậy tất cả.Quái vật trầm giọng mà nói: “Ngươi ở nơi nào? Cút ra --"Lời còn chưa nói xong thì đã đột nhiên im bặt.Chuôi trường đao sáng như tuyết này lộ ra từ gió cát, chỉ thiếu một chút đã đâmxuyên qua yết hầu của ả.Quái vật cứng đờ, ra sức vung quyền.Nhưng trường đao lại thu về trước một bước, hoàn toàn đi vào gió cát, biến mấttăm hơi."Ta vẫn luôn ở bên cạnh người mà."Giọng nói của Liễu Bình lặng lẽ vang lên bên tai ả.Bão cát chảy xuôi qua trên người quái vật.Ả lẳng lặng đứng bất động, khóe miệng hiện ra ý châm chọc sâu sắc.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Khóe miệng ả bằng phẳng lại, giọng điệu trở nên bạo ngược: “Cút ra đây, chẳnglẽ ngươi chỉ dám trốn trong bóng đêm, nhân lúc ta không cẩn thận mới dámtung ra một đao?""Như vậy thì không giết chết ta được đâu!"Lưỡi đao lao đến từ bốn phương tám hướng, mềm nhẹ như gió trong cát vàngcuồn cuộn, bỗng tụ lại thành một ánh đao tận trời, hung hăng chém xuống bêndưới –– Oanh! Tiếng đánh kịch liệt chỉ vang lên một chớp mắt thì đã bị gió cátgào thét bao phủ.ễLiễu Bình thu đao, nhanh chóng bay ngược lại.Hắn căn bản không xem kết quả một kích này, vẫn luôn chạy như bay tới bênngoài bão cát.Mấy chục giây sau.Hắn rốt cuộc cũng xuyên qua tầng tầng lớp lớp gió cát, phi thân dừng lại trướcmột mảnh mộ địa tàn phá hoang vu.Nơi này sớm đã có người đang chờ đợi.Người kia ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhìn mộ bia của một rồi lại một ThếGiới Loại Sinh Mệnh Thổ nữ tính, không quay đầu lại mà nói: “Tới rồi à?""Không thể không tới."Liễu Bình nói."Nó thế nào?"Người kia hỏi.Liễu Bình suy tư mà nói: “Đao đầu tiên của ta xuyên qua yết hầu của nó, cảmthấy có chút không đúng, lập tức tỉnh ngộ lại...""Sau đó thì sao?"Người nọ tiếp tục hỏi."Xảo lực một đao vừa rồi kia mượn dùng tất cả sức mạnh gió cát, chụp nó vàodòng cát chảy, nơi đó dẫn vào sâu trong sa mạc, không dễ dàng ra được, cho nênchúng ta có thể nói chuyện trong chốc lát."Liễu Bình nói.Người nọ cười, đứng lên và nói: “Người phát hiện cái gì?”."Nó cũng đang do dự -- Rốt cuộc là dùng hết toàn lực giết ta, hay là lại nghĩcách khác."Liễu Bình nói."Cho nên người có thể tiếp tục đánh với nó?"Người kia hỏi."Không sai, nơi này là chung điểm, thật ra ta không cần chiến thắng nó, chỉ cầnvây khốn nó ở chỗ này, thẳng đến tương lai ––kết cục tương lai của nó là bịphong ấn, đây mới là chân tướng."Liễu Bình nói.Người nọ chậm rãi xoay người, mỉm cười và nói: “Không hổ là ta."-- Người này cũng là Liễu Bình."Ngươi không yên lòng, cho nên phát động sức mạnh Trấn Ngục Đao, từ tươnglai chạy tới giờ phút này để xem xét sao?"Liễu Bình hỏi.ẫ"Không sai, thật ra ta vẫn luôn có một nghi hoặc ——"Liễu Bình kia nói."Về cái gì?"Liễu Bình hỏi."Chúng ta là kỷ nguyên sắp mất đi, tại sao lại có sức mạnh phong ấn tồn tại củakỷ nguyên tiếp theo? Rõ ràng tà ma phải mạnh hơn tất cả các tồn tại mới đúng."Liễu Bình kia nói."Hiện tại người biết nguyên nhân?"Liễu Bình hỏi."Đã biết, là vì ở thời khắc này trong quá khứ, ta học tập tri thức của kỷ nguyêntiếp theo, đúc thành bộ chiến giáp kia, do đó phong ấn nó lại."Liễu Bình kia nói."Mọi chuyện còn có biến hóa sao?""Ai biết được, giờ phút này con cá còn đang tiếp tục bơi đến tương lai, lập tứcquyết định quá khứ và tương lai.""Vậy thì ta không cần nghĩ cách giết nó.""Đương nhiên không giết nó, nếu nó chết vào giờ khắc này, tương lai sẽ khôngcó nó, đó đúng là chuyện tốt ––”.Liễu Bình nói tiếp: “Nhưng toàn bộ tuyến thời không sẽ lập tức không thànhlập, tứ đại pháp tắc sẽ tiêu diệt ta."Hắn của tương lai gật đầu và nói: “Đúng là thế, cho nên vừa rồi nó cũng do dự,nghĩ có nên đồng quy vu tận với người hay không.""Cho nên ta không giết nó thì mới là cách chính xác để thắng được trận chiếnnày."Liễu Bình nói.Hắn của tương lai nhìn chung quanh, lẩm bẩm nói: “Cũng chỉ có một thế giớihoàn toàn cấm tuyệt như vậy mới có thể không giết nó và không để nó phản sát,đây là con đường duy nhất."Liễu Bình nói: “Nhưng mà ––""Nó nhất định sẽ không cam tâm bị phong ấn trong thế giới cấm tuyệt này."Hắn của tương lai nói."Cho nên chuyện này nhất định còn có biến hóa."Liễu Bình nói bổ sung.Vừa dứt lời.Oanh -- Đại sa mạc phát ra tiếng chấn động đất rung núi chuyển.Hai Liễu Bình cùng nín thở nhìn lại.ầ ầMột bóng người dần dần hiện ra.–– Là tà ma kia! Ả thu lại thân thể và bộ dáng ban đầu của mình, hiện ra ngoạihình một nữ tử lần nữa.Ả xuyên qua gió cát, từ từ đi tới."Nhanh như vậy đã đi ra? Quả nhiên lợi hại."Liễu Bình khen từ đáy lòng.Nữ nhân đứng lại ở đối diện hai Liễu Bình, nghiêng đầu nhìn hai người, mởmiệng nói: “Ta đột nhiên nghĩ ra một việc.""Xin hãy nói."Liễu Bình của tương lai nói."Ta không thể bị nhốt ở chỗ này, nếu không ta của tương lai sẽ luôn bị phongấn, chuyện thay đổi kỷ nguyên không biết chừng nào mới diễn ra được."Nữ nhân nói.Hai Liễu Bình nhìn nhau."Tương lai nó cũng thông minh như vậy sao?"Liễu Bình hỏi."Hỏng rồi, nó trở nên thông minh."Liễu Bình của tương lai thở dài và nói.Hai người cùng rút trường đao ra.Nữ nhân không có cảm xúc mà nói: “Cuộc chiến xảy ra ở chỗ này thật ra là mộtnguy mệnh đề, bởi vì cấm tuyệt tồn tại, dù chúng ta đánh tới thiên hoang địalão, cũng sẽ không làm tương lai thay đổi, ta trong tương lai vẫn sẽ tiếp tục bịphong ấn."Liễu Bình nói với giọng điệu an ủi: “Rất tiếc nuối, ta vốn định tiếp tục diễn tròchung với ngươi, không ngờ ngươi đã nhìn thấu... Thật ra người cần gì phảinghĩ nhiều như vậy? Thấy quá rõ ràng chỉ làm người ta thống khổ, không bằngta mời người uống một bữa rượu, ngươi cứ ở lại chỗ này, thế nào?"Một bàn tay của nữ nhân biến thành cốt nhận mọc đầy tiềm nhận sắc bén."Tuy người tìm kiếm được pháp môn từ kỷ nguyên của chúng ta, có thể cấmtuyệt sức mạnh của ta, nhưng... Các ngươi căn bản không hiểu biết chúng ta."Ả từ từ nói."Không sai, chúng ta hoàn toàn không biết tình báo về các ngươi, ngươi có thểnói một chút không?"Liễu Bình thành khẩn hỏi.Trên mặt nữ nhân bỗng hiện ra một ý cười nhợt nhạt."Trong kỷ nguyên tương lai, chúng ta thật sự có pháp môn cấm tuyệt tất cả,nhưng nhiều nhất các ngươi chỉ có thể đẩy đến trình độ này, bởi vì kế tiếp làmột loại bí mật ––"Ả đâm tiêm nhận vào ngực mình.Máu đen lập tức trào ra, mà miệng nữ nhân cũng không ngừng phun ra máu.Liễu Bình thấy thể thì nói nhỏ: “Nếu nó lựa chọn tự giết chính mình...""Vậy thì phá hư tuyến thời không là nó, không liên quan đến chúng ta."Liễu Bình của tương lai nói tiếp.

Chương 1170: Sự thay đổi kỷ nguyên