"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1181: Không cần bái sư

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Thét chói tai vang lên khắp chung quanh.Đám người rơi vào hỗn loạn.Trong làn mưa máu đó, nữ tử bay xuống từ tửu lâu, dao động linh lực cả ngườicũng biến mất, chuẩn bị nhân lúc rối loạn mà trốn đi.Một giọng nói bỗng vang lên từ cách sau lưng cả không xa: “Xem ra ngươikhông biết mình chọc phải phiền toái gì rồi."Nữ tử dùng bước chân.Không biết vì sao, trong lòng ả mơ hồ có một cảm giác.Người nói chuyện này đang sinh ra một cuộc gặp mặt mà vận mệnh đã định sẵnvới ả.Không có gì càng quan trọng hơn chuyện này.Vì thế ả xoay người.Chỉ thấy một thiếu niên xa lạ đứng ở góc đường, đưa ánh mắt lạnh lẽo đánh giáả."Ngươi có thể nói rõ một chút không?"Nữ tử hỏi."Người tu hành Thái Thượng pháp sẽ không làm gì một nữ tử chỉ có Trúc Cơkỳ, dù sao làm vậy cũng tổn hại thanh danh môn phái, mà người lại đẹp nhưvậy, cho nên người chỉ có thể chết bởi tai nạn --""Ví dụ như tu hành xảy ra đường rẽ, tâm mạch nghịch loạn, chết bất đắc kỳ tử--""Điều này sẽ làm thân thể của ngươi không sinh ra thường tàn ngoài mongmuốn nào."Thiếu niên nói."Làm sao ngươi biết?"Nữ tử hỏi."Bởi vì ngươi quá để ý tiến hóa, không nghĩ tới điều này sẽ làm mình tỏa ra hàoquang làm người ta thèm nhỏ dãi."Thiếu niên nói."Nghe không hiểu, ta phải đi tránh né."Nữ tử chuẩn bị rời đi."Không còn kịp rồi, hiện tại điều người phải làm chính là nhớ kỹ một khẩuquyết."Thiếu niên nói."Cái gì?"Nữ tử hỏi."Tâm khiếu hữu lậu, huyết nhập bát mạch, thất chuyển nhâm đốc, tam linh khaimạch, tòng tị khiếu xuất."Thiếu niên nói.Nữ tử mặc niệm vài câu, hỏi: “Đây là biện pháp ứng phó sao?"Thiếu niên không nói lời nào, thân thể lùi về sau tường rồi lập tức biến mất tămhơi, tựa như chưa bao giờ tồn tại.Người đi trên đường dần dần hết sạch.Nữ tử cảm nhận được điều gì đó, bỗng ngẩng đầu.Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một lão đạo khí tức uyên thâm.Lão híp mắt, nhìn chăm chú vào nữ tử phía dưới, mở miệng nói: “Các đại mônphái đều không có người nào giống như người... Là một tán tu như con chóhoang, lại dám giết năm đệ tử của Vạn Tùng Môn ta, thật là làm người ta buồnrầu.""Thôi.""Vậy ngươi cứ chết do tu hành xuất hiện đường rẽ, tâm mạch nghịch loạn, bạohuyết rồi chết đi."Lão đạo nói xong thì bỗng biến mất khỏi không trung.Nữ tử đang muốn ấn quyết thi pháp thì sau lưng đột nhiên bị người ta chụp mộtcái.Ả cứng lại tại chỗ bất động, khí tức dần dần đoạn tuyệt, cúi đầu xuống, nhìnnhư đã chết.Lão đạo thiêu cháy một lá bùa, thì thầm: “Có người đánh chết đệ tử môn hạ, lãophu đã giải quyết chuyện này, tới tra xét!"Bùa chú chợt lóe rồi hóa thành linh quang, hiện ra bóng dáng một người tuhành."Vương trưởng lão."Bóng dáng kia ôm quyền và nói."Tu sĩ chấp pháp, chuyện ở nơi này đã được giải quyết, người xem xét một chútđể ghi chép đi."Lão đạo nói."Thưa vâng.”.Bóng dáng người tu hành bay lên, phân biệt mấy thi thể trên tửu lâu một hồi rồilại bay xuống nhìn nhìn nữ tu."Ả đã chết."Tu sĩ chấp pháp nói.ồ ẩ"Được rồi, đi bẩm báo với môn phái đi."Lão đạo phất tay và nói."Tuân mệnh"Bóng dáng tu sĩ chấp pháp tan ra.Tất cả kết thúc.Khóe miệng lão đạo nhếch lên một ý cười, lại đi đến trước mặt nữ tử, dùng taybóp cằm của ả, nâng khuôn mặt xuất trần mà tuyệt sắc của ả lên.Lão lộ ra vẻ mặt vừa lòng, tấm tắc nói: “Nhìn khuôn mặt này xem -- Khó tráchmấy tên ngu xuẩn kia muốn xuống tay –– Yên tâm, ta cũng không nỡ để ngườichết, rất nhanh người sẽ trở thành --”.Một tiếng động nặng nề vang lên.Trong không khí có thêm một chút khí tức huyết tinh làm người ta muốn nônmửa.Chỗ mi tâm của lão đạo hiện lên một chút đau đớn, chậm rãi cúi đầu nhìnxuống.Chỉ thấy tay nữ tử đã xuyên thấu qua ngực lão, nắm lấy trái tim vẫn đang đậpnhè nhẹ ngay ở sau người."Nhân loại thật là ham thích chiếm hữu... Đáng tiếc ngươi không có tư cáchgiao phối với ta."Nữ tử nhẹ nhàng cảm khái.Dựa theo khẩu quyết của thiếu niên, tâm đầu huyết bị ứ nghẹn cũng chảy ra từlỗ mũi.Á khôi phục tự do.Lúc này lão đạo không có phòng bị nên mới một kích đánh trúng.Nàng đẩy thi thể lão đạo ra, tùy ý để nó và trái tim cùng ngã xuống mặt đất,thuận tay lau sạch máu mũi, lúc này mới xoay người nhìn về phía góc đường.Thiếu niên lại xuất hiện ở đó lần nữa."Lần này xem như kết thúc?"Nữ tử hỏi."Không, thật ra giết mấy tên đệ tử cấp thấp chỉ là việc nhỏ, giết trưởng lão nàymới là đại sự, kế tiếp toàn bộ môn phái sẽ nhận được tin lão đã chết, bọn họ sẽdốc toàn bộ sức mạnh, muốn tìm ra hung thủ để báo thù cho trưởng lão, giữ gìnthanh danh và địa vị của tông môn ở giới tu hành."Liễu Bình nói.Nữ tử nói: “Đáng tiếc thực lực của ta quá yếu --"."Cho dù thực lực của ngươi có mạnh hơn mấy lần, nhưng thân là một tán tu,ngươi cũng không có cách nào, bọn họ sẽ tuyên bổ ngươi là tà môn ngoại đạo,ể ổ ếliên hợp với các đại danh môn chính phái để đuổi tận giết tuyệt ngươi."Liễu Bình nói."Ta thật muốn giết sạch bọn chúng."Nữ tử nghiến răng nghiến lợi mà nói.Liễu Bình lẳng lặng nhìn ả.Giống như tồn tại vĩ đại kia đã nói -- Cới chuông cần người cột chuông.Ả là tà ma, tất nhiên sẽ biết cách thao túng chiến giáp.Chẳng qua hiện tại ả đã uống nước Vong Xuyên, thay đổi chủng tộc, chuyển thểlàm người nên tạm thời quên mất.Hắn phải có được phương pháp thao túng chiến giáp kia từ trên người ả!"Nhưng chỉ có một mình người mà muốn giết sạch bọn họ cũng không được."Liễu Bình nói tiếp.Nữ tử nhìn chằm chằm hắn và nói: “Ngươi cũng tu luyện Cửu U chi pháp, hơnnữa... Cao thâm hơn ta rất nhiều.""Ngươi nhìn ra được?"Liễu Bình kinh ngạc hỏi."Có thể cảm giác được, nói thật, ta cảm thấy sức mạnh Cửu U chi pháp hoàntoàn nghe theo chỉ huy của ngươi, ngươi nhất định lý giải nó rất sâu, vượt xata."Nữ tử nói.Liễu Bình nhún nhún vai.Vô nghĩa.Đây là pháp môn ta sáng tạo mà.Nhưng không thể nói ra lời này.Liễu Bình chậm rãi nói: “Ta biết người nhất định muốn giết sạch những ngườiđó, nhưng ta không ngờ ngươi tu hành Cửu U chi pháp, đây là phương pháp tuhành tà môn, hoàn toàn bất đồng với Thái Thượng."Nữ tử cười lạnh và nói: “Ta lại thấy những phương pháp tu hành Thái Thượngmới là tà ma ngoại đạo, vô duyên vô cớ đến gây chuyện với ta."Liễu Bình rơi vào trầm mặc.Nữ tử nhìn chằm chằm vào hắn.Không biết vì sao, ả cứ cảm thấy trên người hắn có một loại sức mạnh làm ảthân cận.Sức mạnh kia -- Không chỉ là Cửu U.Còn có một ít sức mạnh nào khác.ầ ắChúng thần phục hắn.Có lẽ... Chúng cũng từng thần phục ả."Thực lực của người mạnh hơn ta quá nhiều, nể tình là cùng tu một loại phápmôn, có thể giúp ta một chút không?"Nữ tử nghiêm nghị ôm quyền và hỏi.Liễu Bình chậm rãi đi tới, đúng lại trước mặt nữ tử rồi mở miệng nói: “Nếungười chịu gia nhập chúng ta, theo ta tu hành Cửu U chi pháp, vậy ta sẽ ra mặtgiúp người một phen."Nữ tử hỏi: “Cần giao phối với người à?”."Không cần, hỏi cái này làm gì?"Lông mày Liễu Bình giật giật, hỏi."Ta thấy những nam nhân đó đều muốn chuyện này."Nữ tử nói.Liễu Bình xua tay và nói: “Ngươi cần làm việc thiện, tích công đức, nghe lệnhcủa ta và nghiên cứu huyền lý.”."Không thành vấn đề, đồ nhi ra mắt sư phụ."Nữ tử trực tiếp quỳ xuống trước mặt hắn."Không cần bái sư,"Liễu Bình nghiêng người tránh khỏi quy lễ của ả, nói: “Hiện tại ta dạy chongười bài học đầu tiên.""Cái gì?"Nữ tử hỏi."Đừng hận Thái Thượng, cũng đừng truy phủng Cửu U, chúng chỉ là pháp mônmà thôi."Liễu Bình nói."Nhưng Cửu U cần sát sinh, nghe nói nhất mạch Thái Thượng đều cho rằngCửu U là con đường tà môn."Nữ tử khó hiểu mà nói."Hãy chờ xem."Liễu Bình lạnh nhạt nói

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Thét chói tai vang lên khắp chung quanh.Đám người rơi vào hỗn loạn.Trong làn mưa máu đó, nữ tử bay xuống từ tửu lâu, dao động linh lực cả ngườicũng biến mất, chuẩn bị nhân lúc rối loạn mà trốn đi.Một giọng nói bỗng vang lên từ cách sau lưng cả không xa: “Xem ra ngươikhông biết mình chọc phải phiền toái gì rồi."Nữ tử dùng bước chân.Không biết vì sao, trong lòng ả mơ hồ có một cảm giác.Người nói chuyện này đang sinh ra một cuộc gặp mặt mà vận mệnh đã định sẵnvới ả.Không có gì càng quan trọng hơn chuyện này.Vì thế ả xoay người.Chỉ thấy một thiếu niên xa lạ đứng ở góc đường, đưa ánh mắt lạnh lẽo đánh giáả."Ngươi có thể nói rõ một chút không?"Nữ tử hỏi."Người tu hành Thái Thượng pháp sẽ không làm gì một nữ tử chỉ có Trúc Cơkỳ, dù sao làm vậy cũng tổn hại thanh danh môn phái, mà người lại đẹp nhưvậy, cho nên người chỉ có thể chết bởi tai nạn --""Ví dụ như tu hành xảy ra đường rẽ, tâm mạch nghịch loạn, chết bất đắc kỳ tử--""Điều này sẽ làm thân thể của ngươi không sinh ra thường tàn ngoài mongmuốn nào."Thiếu niên nói."Làm sao ngươi biết?"Nữ tử hỏi."Bởi vì ngươi quá để ý tiến hóa, không nghĩ tới điều này sẽ làm mình tỏa ra hàoquang làm người ta thèm nhỏ dãi."Thiếu niên nói."Nghe không hiểu, ta phải đi tránh né."Nữ tử chuẩn bị rời đi."Không còn kịp rồi, hiện tại điều người phải làm chính là nhớ kỹ một khẩuquyết."Thiếu niên nói."Cái gì?"Nữ tử hỏi."Tâm khiếu hữu lậu, huyết nhập bát mạch, thất chuyển nhâm đốc, tam linh khaimạch, tòng tị khiếu xuất."Thiếu niên nói.Nữ tử mặc niệm vài câu, hỏi: “Đây là biện pháp ứng phó sao?"Thiếu niên không nói lời nào, thân thể lùi về sau tường rồi lập tức biến mất tămhơi, tựa như chưa bao giờ tồn tại.Người đi trên đường dần dần hết sạch.Nữ tử cảm nhận được điều gì đó, bỗng ngẩng đầu.Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một lão đạo khí tức uyên thâm.Lão híp mắt, nhìn chăm chú vào nữ tử phía dưới, mở miệng nói: “Các đại mônphái đều không có người nào giống như người... Là một tán tu như con chóhoang, lại dám giết năm đệ tử của Vạn Tùng Môn ta, thật là làm người ta buồnrầu.""Thôi.""Vậy ngươi cứ chết do tu hành xuất hiện đường rẽ, tâm mạch nghịch loạn, bạohuyết rồi chết đi."Lão đạo nói xong thì bỗng biến mất khỏi không trung.Nữ tử đang muốn ấn quyết thi pháp thì sau lưng đột nhiên bị người ta chụp mộtcái.Ả cứng lại tại chỗ bất động, khí tức dần dần đoạn tuyệt, cúi đầu xuống, nhìnnhư đã chết.Lão đạo thiêu cháy một lá bùa, thì thầm: “Có người đánh chết đệ tử môn hạ, lãophu đã giải quyết chuyện này, tới tra xét!"Bùa chú chợt lóe rồi hóa thành linh quang, hiện ra bóng dáng một người tuhành."Vương trưởng lão."Bóng dáng kia ôm quyền và nói."Tu sĩ chấp pháp, chuyện ở nơi này đã được giải quyết, người xem xét một chútđể ghi chép đi."Lão đạo nói."Thưa vâng.”.Bóng dáng người tu hành bay lên, phân biệt mấy thi thể trên tửu lâu một hồi rồilại bay xuống nhìn nhìn nữ tu."Ả đã chết."Tu sĩ chấp pháp nói.ồ ẩ"Được rồi, đi bẩm báo với môn phái đi."Lão đạo phất tay và nói."Tuân mệnh"Bóng dáng tu sĩ chấp pháp tan ra.Tất cả kết thúc.Khóe miệng lão đạo nhếch lên một ý cười, lại đi đến trước mặt nữ tử, dùng taybóp cằm của ả, nâng khuôn mặt xuất trần mà tuyệt sắc của ả lên.Lão lộ ra vẻ mặt vừa lòng, tấm tắc nói: “Nhìn khuôn mặt này xem -- Khó tráchmấy tên ngu xuẩn kia muốn xuống tay –– Yên tâm, ta cũng không nỡ để ngườichết, rất nhanh người sẽ trở thành --”.Một tiếng động nặng nề vang lên.Trong không khí có thêm một chút khí tức huyết tinh làm người ta muốn nônmửa.Chỗ mi tâm của lão đạo hiện lên một chút đau đớn, chậm rãi cúi đầu nhìnxuống.Chỉ thấy tay nữ tử đã xuyên thấu qua ngực lão, nắm lấy trái tim vẫn đang đậpnhè nhẹ ngay ở sau người."Nhân loại thật là ham thích chiếm hữu... Đáng tiếc ngươi không có tư cáchgiao phối với ta."Nữ tử nhẹ nhàng cảm khái.Dựa theo khẩu quyết của thiếu niên, tâm đầu huyết bị ứ nghẹn cũng chảy ra từlỗ mũi.Á khôi phục tự do.Lúc này lão đạo không có phòng bị nên mới một kích đánh trúng.Nàng đẩy thi thể lão đạo ra, tùy ý để nó và trái tim cùng ngã xuống mặt đất,thuận tay lau sạch máu mũi, lúc này mới xoay người nhìn về phía góc đường.Thiếu niên lại xuất hiện ở đó lần nữa."Lần này xem như kết thúc?"Nữ tử hỏi."Không, thật ra giết mấy tên đệ tử cấp thấp chỉ là việc nhỏ, giết trưởng lão nàymới là đại sự, kế tiếp toàn bộ môn phái sẽ nhận được tin lão đã chết, bọn họ sẽdốc toàn bộ sức mạnh, muốn tìm ra hung thủ để báo thù cho trưởng lão, giữ gìnthanh danh và địa vị của tông môn ở giới tu hành."Liễu Bình nói.Nữ tử nói: “Đáng tiếc thực lực của ta quá yếu --"."Cho dù thực lực của ngươi có mạnh hơn mấy lần, nhưng thân là một tán tu,ngươi cũng không có cách nào, bọn họ sẽ tuyên bổ ngươi là tà môn ngoại đạo,ể ổ ếliên hợp với các đại danh môn chính phái để đuổi tận giết tuyệt ngươi."Liễu Bình nói."Ta thật muốn giết sạch bọn chúng."Nữ tử nghiến răng nghiến lợi mà nói.Liễu Bình lẳng lặng nhìn ả.Giống như tồn tại vĩ đại kia đã nói -- Cới chuông cần người cột chuông.Ả là tà ma, tất nhiên sẽ biết cách thao túng chiến giáp.Chẳng qua hiện tại ả đã uống nước Vong Xuyên, thay đổi chủng tộc, chuyển thểlàm người nên tạm thời quên mất.Hắn phải có được phương pháp thao túng chiến giáp kia từ trên người ả!"Nhưng chỉ có một mình người mà muốn giết sạch bọn họ cũng không được."Liễu Bình nói tiếp.Nữ tử nhìn chằm chằm hắn và nói: “Ngươi cũng tu luyện Cửu U chi pháp, hơnnữa... Cao thâm hơn ta rất nhiều.""Ngươi nhìn ra được?"Liễu Bình kinh ngạc hỏi."Có thể cảm giác được, nói thật, ta cảm thấy sức mạnh Cửu U chi pháp hoàntoàn nghe theo chỉ huy của ngươi, ngươi nhất định lý giải nó rất sâu, vượt xata."Nữ tử nói.Liễu Bình nhún nhún vai.Vô nghĩa.Đây là pháp môn ta sáng tạo mà.Nhưng không thể nói ra lời này.Liễu Bình chậm rãi nói: “Ta biết người nhất định muốn giết sạch những ngườiđó, nhưng ta không ngờ ngươi tu hành Cửu U chi pháp, đây là phương pháp tuhành tà môn, hoàn toàn bất đồng với Thái Thượng."Nữ tử cười lạnh và nói: “Ta lại thấy những phương pháp tu hành Thái Thượngmới là tà ma ngoại đạo, vô duyên vô cớ đến gây chuyện với ta."Liễu Bình rơi vào trầm mặc.Nữ tử nhìn chằm chằm vào hắn.Không biết vì sao, ả cứ cảm thấy trên người hắn có một loại sức mạnh làm ảthân cận.Sức mạnh kia -- Không chỉ là Cửu U.Còn có một ít sức mạnh nào khác.ầ ắChúng thần phục hắn.Có lẽ... Chúng cũng từng thần phục ả."Thực lực của người mạnh hơn ta quá nhiều, nể tình là cùng tu một loại phápmôn, có thể giúp ta một chút không?"Nữ tử nghiêm nghị ôm quyền và hỏi.Liễu Bình chậm rãi đi tới, đúng lại trước mặt nữ tử rồi mở miệng nói: “Nếungười chịu gia nhập chúng ta, theo ta tu hành Cửu U chi pháp, vậy ta sẽ ra mặtgiúp người một phen."Nữ tử hỏi: “Cần giao phối với người à?”."Không cần, hỏi cái này làm gì?"Lông mày Liễu Bình giật giật, hỏi."Ta thấy những nam nhân đó đều muốn chuyện này."Nữ tử nói.Liễu Bình xua tay và nói: “Ngươi cần làm việc thiện, tích công đức, nghe lệnhcủa ta và nghiên cứu huyền lý.”."Không thành vấn đề, đồ nhi ra mắt sư phụ."Nữ tử trực tiếp quỳ xuống trước mặt hắn."Không cần bái sư,"Liễu Bình nghiêng người tránh khỏi quy lễ của ả, nói: “Hiện tại ta dạy chongười bài học đầu tiên.""Cái gì?"Nữ tử hỏi."Đừng hận Thái Thượng, cũng đừng truy phủng Cửu U, chúng chỉ là pháp mônmà thôi."Liễu Bình nói."Nhưng Cửu U cần sát sinh, nghe nói nhất mạch Thái Thượng đều cho rằngCửu U là con đường tà môn."Nữ tử khó hiểu mà nói."Hãy chờ xem."Liễu Bình lạnh nhạt nói

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Thét chói tai vang lên khắp chung quanh.Đám người rơi vào hỗn loạn.Trong làn mưa máu đó, nữ tử bay xuống từ tửu lâu, dao động linh lực cả ngườicũng biến mất, chuẩn bị nhân lúc rối loạn mà trốn đi.Một giọng nói bỗng vang lên từ cách sau lưng cả không xa: “Xem ra ngươikhông biết mình chọc phải phiền toái gì rồi."Nữ tử dùng bước chân.Không biết vì sao, trong lòng ả mơ hồ có một cảm giác.Người nói chuyện này đang sinh ra một cuộc gặp mặt mà vận mệnh đã định sẵnvới ả.Không có gì càng quan trọng hơn chuyện này.Vì thế ả xoay người.Chỉ thấy một thiếu niên xa lạ đứng ở góc đường, đưa ánh mắt lạnh lẽo đánh giáả."Ngươi có thể nói rõ một chút không?"Nữ tử hỏi."Người tu hành Thái Thượng pháp sẽ không làm gì một nữ tử chỉ có Trúc Cơkỳ, dù sao làm vậy cũng tổn hại thanh danh môn phái, mà người lại đẹp nhưvậy, cho nên người chỉ có thể chết bởi tai nạn --""Ví dụ như tu hành xảy ra đường rẽ, tâm mạch nghịch loạn, chết bất đắc kỳ tử--""Điều này sẽ làm thân thể của ngươi không sinh ra thường tàn ngoài mongmuốn nào."Thiếu niên nói."Làm sao ngươi biết?"Nữ tử hỏi."Bởi vì ngươi quá để ý tiến hóa, không nghĩ tới điều này sẽ làm mình tỏa ra hàoquang làm người ta thèm nhỏ dãi."Thiếu niên nói."Nghe không hiểu, ta phải đi tránh né."Nữ tử chuẩn bị rời đi."Không còn kịp rồi, hiện tại điều người phải làm chính là nhớ kỹ một khẩuquyết."Thiếu niên nói."Cái gì?"Nữ tử hỏi."Tâm khiếu hữu lậu, huyết nhập bát mạch, thất chuyển nhâm đốc, tam linh khaimạch, tòng tị khiếu xuất."Thiếu niên nói.Nữ tử mặc niệm vài câu, hỏi: “Đây là biện pháp ứng phó sao?"Thiếu niên không nói lời nào, thân thể lùi về sau tường rồi lập tức biến mất tămhơi, tựa như chưa bao giờ tồn tại.Người đi trên đường dần dần hết sạch.Nữ tử cảm nhận được điều gì đó, bỗng ngẩng đầu.Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một lão đạo khí tức uyên thâm.Lão híp mắt, nhìn chăm chú vào nữ tử phía dưới, mở miệng nói: “Các đại mônphái đều không có người nào giống như người... Là một tán tu như con chóhoang, lại dám giết năm đệ tử của Vạn Tùng Môn ta, thật là làm người ta buồnrầu.""Thôi.""Vậy ngươi cứ chết do tu hành xuất hiện đường rẽ, tâm mạch nghịch loạn, bạohuyết rồi chết đi."Lão đạo nói xong thì bỗng biến mất khỏi không trung.Nữ tử đang muốn ấn quyết thi pháp thì sau lưng đột nhiên bị người ta chụp mộtcái.Ả cứng lại tại chỗ bất động, khí tức dần dần đoạn tuyệt, cúi đầu xuống, nhìnnhư đã chết.Lão đạo thiêu cháy một lá bùa, thì thầm: “Có người đánh chết đệ tử môn hạ, lãophu đã giải quyết chuyện này, tới tra xét!"Bùa chú chợt lóe rồi hóa thành linh quang, hiện ra bóng dáng một người tuhành."Vương trưởng lão."Bóng dáng kia ôm quyền và nói."Tu sĩ chấp pháp, chuyện ở nơi này đã được giải quyết, người xem xét một chútđể ghi chép đi."Lão đạo nói."Thưa vâng.”.Bóng dáng người tu hành bay lên, phân biệt mấy thi thể trên tửu lâu một hồi rồilại bay xuống nhìn nhìn nữ tu."Ả đã chết."Tu sĩ chấp pháp nói.ồ ẩ"Được rồi, đi bẩm báo với môn phái đi."Lão đạo phất tay và nói."Tuân mệnh"Bóng dáng tu sĩ chấp pháp tan ra.Tất cả kết thúc.Khóe miệng lão đạo nhếch lên một ý cười, lại đi đến trước mặt nữ tử, dùng taybóp cằm của ả, nâng khuôn mặt xuất trần mà tuyệt sắc của ả lên.Lão lộ ra vẻ mặt vừa lòng, tấm tắc nói: “Nhìn khuôn mặt này xem -- Khó tráchmấy tên ngu xuẩn kia muốn xuống tay –– Yên tâm, ta cũng không nỡ để ngườichết, rất nhanh người sẽ trở thành --”.Một tiếng động nặng nề vang lên.Trong không khí có thêm một chút khí tức huyết tinh làm người ta muốn nônmửa.Chỗ mi tâm của lão đạo hiện lên một chút đau đớn, chậm rãi cúi đầu nhìnxuống.Chỉ thấy tay nữ tử đã xuyên thấu qua ngực lão, nắm lấy trái tim vẫn đang đậpnhè nhẹ ngay ở sau người."Nhân loại thật là ham thích chiếm hữu... Đáng tiếc ngươi không có tư cáchgiao phối với ta."Nữ tử nhẹ nhàng cảm khái.Dựa theo khẩu quyết của thiếu niên, tâm đầu huyết bị ứ nghẹn cũng chảy ra từlỗ mũi.Á khôi phục tự do.Lúc này lão đạo không có phòng bị nên mới một kích đánh trúng.Nàng đẩy thi thể lão đạo ra, tùy ý để nó và trái tim cùng ngã xuống mặt đất,thuận tay lau sạch máu mũi, lúc này mới xoay người nhìn về phía góc đường.Thiếu niên lại xuất hiện ở đó lần nữa."Lần này xem như kết thúc?"Nữ tử hỏi."Không, thật ra giết mấy tên đệ tử cấp thấp chỉ là việc nhỏ, giết trưởng lão nàymới là đại sự, kế tiếp toàn bộ môn phái sẽ nhận được tin lão đã chết, bọn họ sẽdốc toàn bộ sức mạnh, muốn tìm ra hung thủ để báo thù cho trưởng lão, giữ gìnthanh danh và địa vị của tông môn ở giới tu hành."Liễu Bình nói.Nữ tử nói: “Đáng tiếc thực lực của ta quá yếu --"."Cho dù thực lực của ngươi có mạnh hơn mấy lần, nhưng thân là một tán tu,ngươi cũng không có cách nào, bọn họ sẽ tuyên bổ ngươi là tà môn ngoại đạo,ể ổ ếliên hợp với các đại danh môn chính phái để đuổi tận giết tuyệt ngươi."Liễu Bình nói."Ta thật muốn giết sạch bọn chúng."Nữ tử nghiến răng nghiến lợi mà nói.Liễu Bình lẳng lặng nhìn ả.Giống như tồn tại vĩ đại kia đã nói -- Cới chuông cần người cột chuông.Ả là tà ma, tất nhiên sẽ biết cách thao túng chiến giáp.Chẳng qua hiện tại ả đã uống nước Vong Xuyên, thay đổi chủng tộc, chuyển thểlàm người nên tạm thời quên mất.Hắn phải có được phương pháp thao túng chiến giáp kia từ trên người ả!"Nhưng chỉ có một mình người mà muốn giết sạch bọn họ cũng không được."Liễu Bình nói tiếp.Nữ tử nhìn chằm chằm hắn và nói: “Ngươi cũng tu luyện Cửu U chi pháp, hơnnữa... Cao thâm hơn ta rất nhiều.""Ngươi nhìn ra được?"Liễu Bình kinh ngạc hỏi."Có thể cảm giác được, nói thật, ta cảm thấy sức mạnh Cửu U chi pháp hoàntoàn nghe theo chỉ huy của ngươi, ngươi nhất định lý giải nó rất sâu, vượt xata."Nữ tử nói.Liễu Bình nhún nhún vai.Vô nghĩa.Đây là pháp môn ta sáng tạo mà.Nhưng không thể nói ra lời này.Liễu Bình chậm rãi nói: “Ta biết người nhất định muốn giết sạch những ngườiđó, nhưng ta không ngờ ngươi tu hành Cửu U chi pháp, đây là phương pháp tuhành tà môn, hoàn toàn bất đồng với Thái Thượng."Nữ tử cười lạnh và nói: “Ta lại thấy những phương pháp tu hành Thái Thượngmới là tà ma ngoại đạo, vô duyên vô cớ đến gây chuyện với ta."Liễu Bình rơi vào trầm mặc.Nữ tử nhìn chằm chằm vào hắn.Không biết vì sao, ả cứ cảm thấy trên người hắn có một loại sức mạnh làm ảthân cận.Sức mạnh kia -- Không chỉ là Cửu U.Còn có một ít sức mạnh nào khác.ầ ắChúng thần phục hắn.Có lẽ... Chúng cũng từng thần phục ả."Thực lực của người mạnh hơn ta quá nhiều, nể tình là cùng tu một loại phápmôn, có thể giúp ta một chút không?"Nữ tử nghiêm nghị ôm quyền và hỏi.Liễu Bình chậm rãi đi tới, đúng lại trước mặt nữ tử rồi mở miệng nói: “Nếungười chịu gia nhập chúng ta, theo ta tu hành Cửu U chi pháp, vậy ta sẽ ra mặtgiúp người một phen."Nữ tử hỏi: “Cần giao phối với người à?”."Không cần, hỏi cái này làm gì?"Lông mày Liễu Bình giật giật, hỏi."Ta thấy những nam nhân đó đều muốn chuyện này."Nữ tử nói.Liễu Bình xua tay và nói: “Ngươi cần làm việc thiện, tích công đức, nghe lệnhcủa ta và nghiên cứu huyền lý.”."Không thành vấn đề, đồ nhi ra mắt sư phụ."Nữ tử trực tiếp quỳ xuống trước mặt hắn."Không cần bái sư,"Liễu Bình nghiêng người tránh khỏi quy lễ của ả, nói: “Hiện tại ta dạy chongười bài học đầu tiên.""Cái gì?"Nữ tử hỏi."Đừng hận Thái Thượng, cũng đừng truy phủng Cửu U, chúng chỉ là pháp mônmà thôi."Liễu Bình nói."Nhưng Cửu U cần sát sinh, nghe nói nhất mạch Thái Thượng đều cho rằngCửu U là con đường tà môn."Nữ tử khó hiểu mà nói."Hãy chờ xem."Liễu Bình lạnh nhạt nói

Chương 1181: Không cần bái sư