"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1184: Linh ngọc bị ma hóa

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình yên lặng gật đầu.Lục Đạo Luân Hồi cũng làm thật tuyệt tình, để một tà ma thay nó trừng gian trừác.Cái này giống như suy nghĩ của hắn.Liều mạng cũng muốn kéo ả đi theo hướng này, xem có thể mượn sức đến trậndoanh của chúng sinh hay không."Thần thông này của người rất hữu dụng, tốc độ tích góp công đức vượt quangười bình thường -- Nó gọi là gì?"Liễu Bình hỏi."Còn không có tên, ta vẫn chưa có được xưng hô của nó lúc nó thức tỉnh."Huyết Vũ nói."Không bằng để ta đặt tên cho nó."Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà nói."Thôi bỏ đi, ta thật sự chịu không nổi công phu đặt tên của ngươi."Huyết Vũ trợn mắt mà nói.Liễu Bình liếc nhìn ả một cái.- - Hiện tại ả càng ngày càng có cảm giác khóilửa, nhìn cũng càng giống một con người thật sự.Có lẽ đã đến lúc.Liễu Bình trầm ngâm mấy phút, sau đó phất tay với ả và nói: “Đi, chúng ta tâmsự chuyện tu hành.""Được."Huyết Vũ đáp.Hai người bay trở về động phủ, khoanh chân ngồi xuống đệm hương bồ.Liễu Bình nói chi tiết về pháp quyết Cửu U thuộc Kim Đan kỳ một lần, lại kể rõcác điều phải chú ý trong lúc tu hành.Huyết Vũ luôn nghiêm túc lắng nghe.Liễu Bình nói xong mọi chuyện trước đó rồi mới mở miệng bảo: “Thật ra ngườinhư người và ta cực kỳ hiếm có trên thế giới, bởi vì trên người chúng ta có mộtloại sức mạnh sinh ra đã có sẵn."Tinh thần của Huyết Vũ rung lên."Ta biết ngay như thế mà, ta có thể cảm nhận được trên người người có sứcmạnh hoàn toàn giống ta."Á mở miệng nói.ầ"Vì sao ngươi không cần nó?"Liễu Bình thủ thăm dò."Ta quên mất –– Ta đã từng dựa theo bản năng thử khống chế nó, nhưng khôngbiết vì nguyên nhân gì mà ta không thể sử dụng sức mạnh trên người, nó hoàntoàn không nghe ta."Huyết Vũ buồn rầu nói.Liễu Bình thoáng trầm mặc.Đây là điều đương nhiên.Chủng tộc của ngươi đã thay đổi thành nhân loại, còn uống nước Vong Xuyên,tất nhiên quên mất cách thao túng, càng không thể lấy thân thể nhân loại điềukhiển sức mạnh tà ma được."Thật ra ta cũng giống như ngươi-- Ngươi có thể cảm nhận được tình trạng trênngười ta không?"Liễu Bình hỏi.Huyết Vũ gật đầu đầy chắc chắn."Vậy không bằng chúng ta thử xem có thể tìm ra biện pháp thao túng loại sứcmạnh này không, người cảm thấy thế nào?"Liễu Bình lại hỏi."Đương nhiên là ta nguyện ý –– Nhưng phải làm thế nào?"Huyết Vũ hỏi.Liễu Bình nói: “Nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí, tọa vong tồn hồn, ta sẽ lấyCửu U chi pháp càng cao cấp tìm kiếm ký ức quá khứ của ngươi, xem có thểtìm ra pháp môn trong trí nhớ của ngươi không."Huyết Vũ nói: “Vì sao là người tìm trong trí nhớ của ta, mà không phải ta tìmtrong trí nhớ của ngươi?"Liễu Bình trừng ả một cái và nói: “Minh Thần Cảnh như ta mới có thể điềukhiển pháp quyết này, người được không?"Huyết Vũ không còn lại gì để nói.Thôi.Hắn nói đúng.Vậy tìm đi."Ta sẽ lập tức chuẩn bị cho tốt, ngươi thử tới tìm."Huyết Vũ nhắm mắt lại, hô hấp mấy lần rồi mới tiến vào định cảnh.Liễu Bình nhìn dung nhan tuyệt đẹp của ả, tay chậm rãi ấn ra pháp quyết, nhẹnhàng điểm ngón tay lên trán Huyết Vũ.Cửu U La Võng Đạo Hồn! Chỉ một thoáng.ố ểTùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi thi triển thuật phápcực kỳ cao siêu, có thể tìm kiếm sự vật đặc biệt nào đó từ trí nhớ của đốiphương.""Sự vật này là tri thức và kỹ xảo.""Đang tiến hành."Phanh –– Một tiếng vang nhỏ.Ngón tay Liễu Bình như bị đánh một chút, văng ra từ mi tâm của Huyết Vũ."Làm sao vậy?"Huyết Vũ trợn mắt hỏi."Không có gì, một chút cản trở thôi, sau này chúng ta có thể thử lại."Liễu Bình nói."Ta biết ngay không đơn giản như vậy, mấy năm nay ta một mình thử qua rấtnhiều lần, đáng tiếc vẫn không được."Huyết Vũ thở dài.Lúc này cây gậy trúc bích ngọc bên cạnh ả bỗng rung lên."Hả? Có công đức để lấy? Ta đi thu đầu người trước, lát nữa chúng ta thử lại."Huyết Vũ nói."Được thôi."Liễu Bình nói.Huyết Vũ gật gật đầu, nắm cây gậy trúc lên rồi ra khỏi động phủ, đi câu cá chấppháp trong hư không.Chỉ còn Liễu Bình ngồi một mình bất động trên đệm hương bồ.Đợi mấy phút sau.Hắn vươn hai ngón tay vừa bị đẩy lùi ra.Chỉ thấy một thẻ bài được kẹp giữa hai ngón.- - Đây là thẻ bài có được từ trongtrí nhớ của Huyết Vũ.Mặt chính diện của thẻ bài cực kỳ đơn giản.Trong phần lớn chỗ trống có một mộ bia nặng nề màu đen, máu tươi ào ạtkhông ngừng chảy ra từ mộ bia, nhuộm mặt đất chung quanh thành màu đỏ.Mặt trái thẻ bài lưu động một màu tím đen lập loè, phóng ra sức mạnh vô hìnhnào đó-- Mày Liễu Bình nhảy dựng.thẻ bài này cứ như còn hiệu lực! Rõ ràng ảđã thay đổi chủng tộc, trở thành nhân loại, vì sao còn có một thẻ bài đang cóhiệu lực? Hắn nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở giữa không trung: “Thánh biacấm kỵ."ấ ể ế"Thẻ bài duy nhất, thẻ bài phiên chuyển, một trong những thánh bài chung kết,thẻ bài chuyên chúc của Thánh Ma.""Đã phiên chuyển.”."Sức mạnh chủng ma đang phát huy tác dụng.""Hiệu quả: Linh hồn chủ nhân quay về bất cứ thế giới nào thì bia này sẽ bắt đầugieo ma chúng không cách nào phát hiện xuống chúng sinh và vạn vật của thếgiới kia, thẳng đến chúng sinh rơi vào ma hóa, thế giới cũng bắt đầu trở nênthích hợp để chủ nhân sống lại và thức tỉnh."Tất cả chữ nhỏ lại biến mất."Một khi chủ nhân của thẻ bài tử vong, thẻ bài này lập tức phiên chuyển."Liễu Bình hít ngược một hơi khí lạnh.Tà ma -- Lại có thẻ bài còn có thể tiếp tục phát huy hiệu lực sau khi tử vong!Nếu không phải hắn tiến đến xem kỹ tình huống của tà ma thì không biết khinào mảnh thế giới Lục Đạo này sẽ hoàn toàn biến thành sào huyệt của tà manữa.Từ từ! Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, thẻ bài lại biến mất, hắn lập tức bayra khỏi động phủ.Chỉ thấy Huyết Vũ đứng ở bên ngoài, cây gậy trúc trong tay lại nâng lên-- Mộtkhối bạch ngọc được câu ra từ trong hư không, dùng lại trong tay ả."Đây là cái gì? Hình như cây gậy trúc của ta đang thúc giục ta hủy diệt khốingọc này."Huyết Vũ khó hiểu mà nói "Vậy ngươi tính làm thế nào?"Liễu Bình hỏi."Công đức có thể giúp ta mạnh lên, người xem ta chiếm được thần thông rồinày, về sau sẽ càng ngày càng cần công đức, có đúng không?"Huyết Vũ hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói.Huyết Vũ gật gật đầu, trực tiếp bóp nát ngọc thạch."A... Ta cảm nhận được công đức lại tăng trưởng một chút."Ả vui vẻ nói.Liễu Bình vẫy tay một cái.Bột phần ngọc thạch tán trong gió đều bay qua, dừng lại trong tay hắn.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Linh ngọc bị ma hóa (Đã dậpnát).""Bởi vì đã dập nát, cho nên mất đi tác dụng, không thể tạo thành ảnh hưởng vớithế giới."

Liễu Bình yên lặng gật đầu.

Lục Đạo Luân Hồi cũng làm thật tuyệt tình, để một tà ma thay nó trừng gian trừ

ác.

Cái này giống như suy nghĩ của hắn.

Liều mạng cũng muốn kéo ả đi theo hướng này, xem có thể mượn sức đến trận

doanh của chúng sinh hay không.

"Thần thông này của người rất hữu dụng, tốc độ tích góp công đức vượt qua

người bình thường -- Nó gọi là gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Còn không có tên, ta vẫn chưa có được xưng hô của nó lúc nó thức tỉnh."

Huyết Vũ nói.

"Không bằng để ta đặt tên cho nó."

Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà nói.

"Thôi bỏ đi, ta thật sự chịu không nổi công phu đặt tên của ngươi."

Huyết Vũ trợn mắt mà nói.

Liễu Bình liếc nhìn ả một cái.- - Hiện tại ả càng ngày càng có cảm giác khói

lửa, nhìn cũng càng giống một con người thật sự.

Có lẽ đã đến lúc.

Liễu Bình trầm ngâm mấy phút, sau đó phất tay với ả và nói: “Đi, chúng ta tâm

sự chuyện tu hành."

"Được."

Huyết Vũ đáp.

Hai người bay trở về động phủ, khoanh chân ngồi xuống đệm hương bồ.

Liễu Bình nói chi tiết về pháp quyết Cửu U thuộc Kim Đan kỳ một lần, lại kể rõ

các điều phải chú ý trong lúc tu hành.

Huyết Vũ luôn nghiêm túc lắng nghe.

Liễu Bình nói xong mọi chuyện trước đó rồi mới mở miệng bảo: “Thật ra người

như người và ta cực kỳ hiếm có trên thế giới, bởi vì trên người chúng ta có một

loại sức mạnh sinh ra đã có sẵn."

Tinh thần của Huyết Vũ rung lên.

"Ta biết ngay như thế mà, ta có thể cảm nhận được trên người người có sức

mạnh hoàn toàn giống ta."

Á mở miệng nói.

"Vì sao ngươi không cần nó?"

Liễu Bình thủ thăm dò.

"Ta quên mất –– Ta đã từng dựa theo bản năng thử khống chế nó, nhưng không

biết vì nguyên nhân gì mà ta không thể sử dụng sức mạnh trên người, nó hoàn

toàn không nghe ta."

Huyết Vũ buồn rầu nói.

Liễu Bình thoáng trầm mặc.

Đây là điều đương nhiên.

Chủng tộc của ngươi đã thay đổi thành nhân loại, còn uống nước Vong Xuyên,

tất nhiên quên mất cách thao túng, càng không thể lấy thân thể nhân loại điều

khiển sức mạnh tà ma được.

"Thật ra ta cũng giống như ngươi-- Ngươi có thể cảm nhận được tình trạng trên

người ta không?"

Liễu Bình hỏi.

Huyết Vũ gật đầu đầy chắc chắn.

"Vậy không bằng chúng ta thử xem có thể tìm ra biện pháp thao túng loại sức

mạnh này không, người cảm thấy thế nào?"

Liễu Bình lại hỏi.

"Đương nhiên là ta nguyện ý –– Nhưng phải làm thế nào?"

Huyết Vũ hỏi.

Liễu Bình nói: “Nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí, tọa vong tồn hồn, ta sẽ lấy

Cửu U chi pháp càng cao cấp tìm kiếm ký ức quá khứ của ngươi, xem có thể

tìm ra pháp môn trong trí nhớ của ngươi không."

Huyết Vũ nói: “Vì sao là người tìm trong trí nhớ của ta, mà không phải ta tìm

trong trí nhớ của ngươi?"

Liễu Bình trừng ả một cái và nói: “Minh Thần Cảnh như ta mới có thể điều

khiển pháp quyết này, người được không?"

Huyết Vũ không còn lại gì để nói.

Thôi.

Hắn nói đúng.

Vậy tìm đi.

"Ta sẽ lập tức chuẩn bị cho tốt, ngươi thử tới tìm."

Huyết Vũ nhắm mắt lại, hô hấp mấy lần rồi mới tiến vào định cảnh.

Liễu Bình nhìn dung nhan tuyệt đẹp của ả, tay chậm rãi ấn ra pháp quyết, nhẹ

nhàng điểm ngón tay lên trán Huyết Vũ.

Cửu U La Võng Đạo Hồn! Chỉ một thoáng.

ố ể

Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi thi triển thuật pháp

cực kỳ cao siêu, có thể tìm kiếm sự vật đặc biệt nào đó từ trí nhớ của đối

phương."

"Sự vật này là tri thức và kỹ xảo."

"Đang tiến hành."

Phanh –– Một tiếng vang nhỏ.

Ngón tay Liễu Bình như bị đánh một chút, văng ra từ mi tâm của Huyết Vũ.

"Làm sao vậy?"

Huyết Vũ trợn mắt hỏi.

"Không có gì, một chút cản trở thôi, sau này chúng ta có thể thử lại."

Liễu Bình nói.

"Ta biết ngay không đơn giản như vậy, mấy năm nay ta một mình thử qua rất

nhiều lần, đáng tiếc vẫn không được."

Huyết Vũ thở dài.

Lúc này cây gậy trúc bích ngọc bên cạnh ả bỗng rung lên.

"Hả? Có công đức để lấy? Ta đi thu đầu người trước, lát nữa chúng ta thử lại."

Huyết Vũ nói.

"Được thôi."

Liễu Bình nói.

Huyết Vũ gật gật đầu, nắm cây gậy trúc lên rồi ra khỏi động phủ, đi câu cá chấp

pháp trong hư không.

Chỉ còn Liễu Bình ngồi một mình bất động trên đệm hương bồ.

Đợi mấy phút sau.

Hắn vươn hai ngón tay vừa bị đẩy lùi ra.

Chỉ thấy một thẻ bài được kẹp giữa hai ngón.- - Đây là thẻ bài có được từ trong

trí nhớ của Huyết Vũ.

Mặt chính diện của thẻ bài cực kỳ đơn giản.

Trong phần lớn chỗ trống có một mộ bia nặng nề màu đen, máu tươi ào ạt

không ngừng chảy ra từ mộ bia, nhuộm mặt đất chung quanh thành màu đỏ.

Mặt trái thẻ bài lưu động một màu tím đen lập loè, phóng ra sức mạnh vô hình

nào đó-- Mày Liễu Bình nhảy dựng.thẻ bài này cứ như còn hiệu lực! Rõ ràng ả

đã thay đổi chủng tộc, trở thành nhân loại, vì sao còn có một thẻ bài đang có

hiệu lực? Hắn nhìn lại hư không.

Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở giữa không trung: “Thánh bia

cấm kỵ."

ấ ể ế

"Thẻ bài duy nhất, thẻ bài phiên chuyển, một trong những thánh bài chung kết,

thẻ bài chuyên chúc của Thánh Ma."

"Đã phiên chuyển.”.

"Sức mạnh chủng ma đang phát huy tác dụng."

"Hiệu quả: Linh hồn chủ nhân quay về bất cứ thế giới nào thì bia này sẽ bắt đầu

gieo ma chúng không cách nào phát hiện xuống chúng sinh và vạn vật của thế

giới kia, thẳng đến chúng sinh rơi vào ma hóa, thế giới cũng bắt đầu trở nên

thích hợp để chủ nhân sống lại và thức tỉnh."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.

"Một khi chủ nhân của thẻ bài tử vong, thẻ bài này lập tức phiên chuyển."

Liễu Bình hít ngược một hơi khí lạnh.

Tà ma -- Lại có thẻ bài còn có thể tiếp tục phát huy hiệu lực sau khi tử vong!

Nếu không phải hắn tiến đến xem kỹ tình huống của tà ma thì không biết khi

nào mảnh thế giới Lục Đạo này sẽ hoàn toàn biến thành sào huyệt của tà ma

nữa.

Từ từ! Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, thẻ bài lại biến mất, hắn lập tức bay

ra khỏi động phủ.

Chỉ thấy Huyết Vũ đứng ở bên ngoài, cây gậy trúc trong tay lại nâng lên-- Một

khối bạch ngọc được câu ra từ trong hư không, dùng lại trong tay ả.

"Đây là cái gì? Hình như cây gậy trúc của ta đang thúc giục ta hủy diệt khối

ngọc này."

Huyết Vũ khó hiểu mà nói "Vậy ngươi tính làm thế nào?"

Liễu Bình hỏi.

"Công đức có thể giúp ta mạnh lên, người xem ta chiếm được thần thông rồi

này, về sau sẽ càng ngày càng cần công đức, có đúng không?"

Huyết Vũ hỏi.

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.

Huyết Vũ gật gật đầu, trực tiếp bóp nát ngọc thạch.

"A... Ta cảm nhận được công đức lại tăng trưởng một chút."

Ả vui vẻ nói.

Liễu Bình vẫy tay một cái.

Bột phần ngọc thạch tán trong gió đều bay qua, dừng lại trong tay hắn.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Linh ngọc bị ma hóa (Đã dập

nát)."

"Bởi vì đã dập nát, cho nên mất đi tác dụng, không thể tạo thành ảnh hưởng với

thế giới."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình yên lặng gật đầu.Lục Đạo Luân Hồi cũng làm thật tuyệt tình, để một tà ma thay nó trừng gian trừác.Cái này giống như suy nghĩ của hắn.Liều mạng cũng muốn kéo ả đi theo hướng này, xem có thể mượn sức đến trậndoanh của chúng sinh hay không."Thần thông này của người rất hữu dụng, tốc độ tích góp công đức vượt quangười bình thường -- Nó gọi là gì?"Liễu Bình hỏi."Còn không có tên, ta vẫn chưa có được xưng hô của nó lúc nó thức tỉnh."Huyết Vũ nói."Không bằng để ta đặt tên cho nó."Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà nói."Thôi bỏ đi, ta thật sự chịu không nổi công phu đặt tên của ngươi."Huyết Vũ trợn mắt mà nói.Liễu Bình liếc nhìn ả một cái.- - Hiện tại ả càng ngày càng có cảm giác khóilửa, nhìn cũng càng giống một con người thật sự.Có lẽ đã đến lúc.Liễu Bình trầm ngâm mấy phút, sau đó phất tay với ả và nói: “Đi, chúng ta tâmsự chuyện tu hành.""Được."Huyết Vũ đáp.Hai người bay trở về động phủ, khoanh chân ngồi xuống đệm hương bồ.Liễu Bình nói chi tiết về pháp quyết Cửu U thuộc Kim Đan kỳ một lần, lại kể rõcác điều phải chú ý trong lúc tu hành.Huyết Vũ luôn nghiêm túc lắng nghe.Liễu Bình nói xong mọi chuyện trước đó rồi mới mở miệng bảo: “Thật ra ngườinhư người và ta cực kỳ hiếm có trên thế giới, bởi vì trên người chúng ta có mộtloại sức mạnh sinh ra đã có sẵn."Tinh thần của Huyết Vũ rung lên."Ta biết ngay như thế mà, ta có thể cảm nhận được trên người người có sứcmạnh hoàn toàn giống ta."Á mở miệng nói.ầ"Vì sao ngươi không cần nó?"Liễu Bình thủ thăm dò."Ta quên mất –– Ta đã từng dựa theo bản năng thử khống chế nó, nhưng khôngbiết vì nguyên nhân gì mà ta không thể sử dụng sức mạnh trên người, nó hoàntoàn không nghe ta."Huyết Vũ buồn rầu nói.Liễu Bình thoáng trầm mặc.Đây là điều đương nhiên.Chủng tộc của ngươi đã thay đổi thành nhân loại, còn uống nước Vong Xuyên,tất nhiên quên mất cách thao túng, càng không thể lấy thân thể nhân loại điềukhiển sức mạnh tà ma được."Thật ra ta cũng giống như ngươi-- Ngươi có thể cảm nhận được tình trạng trênngười ta không?"Liễu Bình hỏi.Huyết Vũ gật đầu đầy chắc chắn."Vậy không bằng chúng ta thử xem có thể tìm ra biện pháp thao túng loại sứcmạnh này không, người cảm thấy thế nào?"Liễu Bình lại hỏi."Đương nhiên là ta nguyện ý –– Nhưng phải làm thế nào?"Huyết Vũ hỏi.Liễu Bình nói: “Nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí, tọa vong tồn hồn, ta sẽ lấyCửu U chi pháp càng cao cấp tìm kiếm ký ức quá khứ của ngươi, xem có thểtìm ra pháp môn trong trí nhớ của ngươi không."Huyết Vũ nói: “Vì sao là người tìm trong trí nhớ của ta, mà không phải ta tìmtrong trí nhớ của ngươi?"Liễu Bình trừng ả một cái và nói: “Minh Thần Cảnh như ta mới có thể điềukhiển pháp quyết này, người được không?"Huyết Vũ không còn lại gì để nói.Thôi.Hắn nói đúng.Vậy tìm đi."Ta sẽ lập tức chuẩn bị cho tốt, ngươi thử tới tìm."Huyết Vũ nhắm mắt lại, hô hấp mấy lần rồi mới tiến vào định cảnh.Liễu Bình nhìn dung nhan tuyệt đẹp của ả, tay chậm rãi ấn ra pháp quyết, nhẹnhàng điểm ngón tay lên trán Huyết Vũ.Cửu U La Võng Đạo Hồn! Chỉ một thoáng.ố ểTùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi thi triển thuật phápcực kỳ cao siêu, có thể tìm kiếm sự vật đặc biệt nào đó từ trí nhớ của đốiphương.""Sự vật này là tri thức và kỹ xảo.""Đang tiến hành."Phanh –– Một tiếng vang nhỏ.Ngón tay Liễu Bình như bị đánh một chút, văng ra từ mi tâm của Huyết Vũ."Làm sao vậy?"Huyết Vũ trợn mắt hỏi."Không có gì, một chút cản trở thôi, sau này chúng ta có thể thử lại."Liễu Bình nói."Ta biết ngay không đơn giản như vậy, mấy năm nay ta một mình thử qua rấtnhiều lần, đáng tiếc vẫn không được."Huyết Vũ thở dài.Lúc này cây gậy trúc bích ngọc bên cạnh ả bỗng rung lên."Hả? Có công đức để lấy? Ta đi thu đầu người trước, lát nữa chúng ta thử lại."Huyết Vũ nói."Được thôi."Liễu Bình nói.Huyết Vũ gật gật đầu, nắm cây gậy trúc lên rồi ra khỏi động phủ, đi câu cá chấppháp trong hư không.Chỉ còn Liễu Bình ngồi một mình bất động trên đệm hương bồ.Đợi mấy phút sau.Hắn vươn hai ngón tay vừa bị đẩy lùi ra.Chỉ thấy một thẻ bài được kẹp giữa hai ngón.- - Đây là thẻ bài có được từ trongtrí nhớ của Huyết Vũ.Mặt chính diện của thẻ bài cực kỳ đơn giản.Trong phần lớn chỗ trống có một mộ bia nặng nề màu đen, máu tươi ào ạtkhông ngừng chảy ra từ mộ bia, nhuộm mặt đất chung quanh thành màu đỏ.Mặt trái thẻ bài lưu động một màu tím đen lập loè, phóng ra sức mạnh vô hìnhnào đó-- Mày Liễu Bình nhảy dựng.thẻ bài này cứ như còn hiệu lực! Rõ ràng ảđã thay đổi chủng tộc, trở thành nhân loại, vì sao còn có một thẻ bài đang cóhiệu lực? Hắn nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở giữa không trung: “Thánh biacấm kỵ."ấ ể ế"Thẻ bài duy nhất, thẻ bài phiên chuyển, một trong những thánh bài chung kết,thẻ bài chuyên chúc của Thánh Ma.""Đã phiên chuyển.”."Sức mạnh chủng ma đang phát huy tác dụng.""Hiệu quả: Linh hồn chủ nhân quay về bất cứ thế giới nào thì bia này sẽ bắt đầugieo ma chúng không cách nào phát hiện xuống chúng sinh và vạn vật của thếgiới kia, thẳng đến chúng sinh rơi vào ma hóa, thế giới cũng bắt đầu trở nênthích hợp để chủ nhân sống lại và thức tỉnh."Tất cả chữ nhỏ lại biến mất."Một khi chủ nhân của thẻ bài tử vong, thẻ bài này lập tức phiên chuyển."Liễu Bình hít ngược một hơi khí lạnh.Tà ma -- Lại có thẻ bài còn có thể tiếp tục phát huy hiệu lực sau khi tử vong!Nếu không phải hắn tiến đến xem kỹ tình huống của tà ma thì không biết khinào mảnh thế giới Lục Đạo này sẽ hoàn toàn biến thành sào huyệt của tà manữa.Từ từ! Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, thẻ bài lại biến mất, hắn lập tức bayra khỏi động phủ.Chỉ thấy Huyết Vũ đứng ở bên ngoài, cây gậy trúc trong tay lại nâng lên-- Mộtkhối bạch ngọc được câu ra từ trong hư không, dùng lại trong tay ả."Đây là cái gì? Hình như cây gậy trúc của ta đang thúc giục ta hủy diệt khốingọc này."Huyết Vũ khó hiểu mà nói "Vậy ngươi tính làm thế nào?"Liễu Bình hỏi."Công đức có thể giúp ta mạnh lên, người xem ta chiếm được thần thông rồinày, về sau sẽ càng ngày càng cần công đức, có đúng không?"Huyết Vũ hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói.Huyết Vũ gật gật đầu, trực tiếp bóp nát ngọc thạch."A... Ta cảm nhận được công đức lại tăng trưởng một chút."Ả vui vẻ nói.Liễu Bình vẫy tay một cái.Bột phần ngọc thạch tán trong gió đều bay qua, dừng lại trong tay hắn.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: "Linh ngọc bị ma hóa (Đã dậpnát).""Bởi vì đã dập nát, cho nên mất đi tác dụng, không thể tạo thành ảnh hưởng vớithế giới."

Chương 1184: Linh ngọc bị ma hóa