"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1228: Đang tiến vào Mộng Cảnh, xin hãy chờ một chút

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trên sân khấu, quang ảnh lượn lờ.Liễu Bình đang lẳng lặng nhìn, chợt nghe viện ca kịch ngoài mấy cánh cửa lớntruyền đến từng tiếng thuật pháp vang lên, hỗn tạp với tiếng gọi ầm ĩ, tiếng kimloại va chạm khi cơ quan khóa chết.Có người lớn tiếng hô lên: “Mất khống chế! Mộng Cảnh... Xâm nhập..."Nghe không rõ được.Bởi vì các loại âm nhạc trong viện ca kịch trở nên quá lớn, át đi tất cả tiếngvang bên ngoài."Cẩn thận, hình như Mộng Cảnh này có biển."Andrea nhỏ giọng nói.Hai mắt nàng biến thành đồng tử dựng thẳng tản ra kim quang thâm u, khí tứccả người tăng lên vô số lần, thân thể hơi khom, như thể một khi xảy ra chuyệngì, nàng sẽ chắn ngay phía trước Liễu Bình.- - Xem ra Long Minh thủy tinh thậtsự hữu dụng.Liễu Bình cũng ấn tay lên chuôi đao, âm thầm cảnh giác.Giây tiếp theo.Âm nhạc trên sân khấu bỗng trở nên mềm nhẹ, thậm chí sôi nổi ẩn đi, cứ như cóchuyện gì làm người ta kính sợ đang xảy ra.Một hình ảnh nữ tử mơ hồ xuất hiện chính giữa sân khấu.Nàng nâng đại kỳ màu đen, bước từng bước một đi xuống từ sân khấu, đứng ởđối diện Liễu Bình.Hô... Hô....Nữ tử thở hổn hển, cả người run rẩy, mở miệng nói: “Đừng làm ta... Mất đi..."Vừa dứt lời.Tất cả âm nhạc lập tức ngừng.Quang ảnh tiêu tán.Tất cả cảnh tượng không còn tồn tại nữa.Cánh cửa của viện ca kịch ầm ầm mở ra, hai đội nhân mã kéo vào, một đội xônglên sân khấu, phóng thích các loại thuật pháp tra xét cái gì đó, đội còn lại đi đếntrước mặt Liễu Bình."Các hạ, ngươi không sao chứ."Người cầm đầu hỏi.ắ ễ ắHắn ta mặc một bộ lễ phục hoa lệ, đủ mọi màu sắc, trong tay còn nâng một lyrượu, nhìn như mới chạy tới từ buổi tiệc nào đó.Trên đầu hắn ta có một hàng chữ nhỏ đang hiện lên bất động: “Tù nhân.""Không có gì –– Ngài là?"Liễu Bình hỏi ngược lại."Ta là người sở hữu viện ca kịch, mọi người đều gọi ta là lão tửu quỷ."Người nọ nói.Hắn ta lấy ra từng thẻ bài, làm các loại kiểm tra đo lường đối với Liễu Bình,cuối cùng phát hiện tất cả đều bình thường.Đội người trên sân khấu kia cũng hô to: “Không có sức mạnh tàn lưu!"Hình như mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.Lúc này lão tửu quỷ mới nói: “Các hạ, Mộng Cảnh là không thể khống chế, bêntrong có rất nhiều hung hiểm không thể biết trước được, dù sao Mộng Cảnh cáigì cũng có.""Mộng Cảnh sẽ ảnh hưởng hiện thực chứ?"Liễu Bình hỏi."Vậy thì không, chúng ta đã phòng bị chuyện này rồi."Lão tửu quỷ nói.Liễu Bình trầm mặc mấy phút.Vừa rồi nữ tử cầm cờ kia là Huyết Vũ.Nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.Hơn nữa thượng đế đã cảnh cáo, trong lòng hắn có chút lo sợ bất an.Nếu –– “Các ngươi có biện pháp nào... Có thể giúp ta đi đến Mộng Cảnh mộtchuyến không?"Liễu Bình hỏi."Ngài muốn đến Mộng Cảnh? Chi phí không rẻ đâu."Lão tửu quỷ bất ngờ mà nói.Không rẻ.Tức là có thể đi.Gánh nặng trong lòng Liễu Bình được giải tỏa, lập tức nói: “Nói cái giá đi, để tatiến vào Mộng Cảnh.""Chúng ta không thể bảo đảm ngài sẽ xuất hiện ở thời gian nào, địa điểm nàocủa Mộng Cảnh –– Dù vậy ngài vẫn muốn đi sao?"Lão tửu quỷ nói."Đi."ễLiễu Bình nói.Lão tửu quỷ bình tĩnh nhìn hắn, mặt bỗng giãn ra nụ cười rồi nói: “Chỉ cần cótiền thì chúng ta chính là người hầu trung thành của ngài.""Chuyện tiền bạc không cần nhọc lòng."Liễu Bình nói.Lão tửu quỷ nâng ly rượu lên uống một ngụm, rút ra một thẻ bài từ trong lòngngực rồi ném lên giữa không trung, sau đó phân phó chung quanh: “An bài chovị đại nhân này.""Thưa vâng."Mọi người chung quanh đáp lại.Lão tửu quỷ gật gật đầu về phía Liễu Bình, xoay người đi ra ngoài, không quayđầu lại mà nói: “Mộng Cảnh mỹ diệu cỡ nào, ta đã tìm được nơi mà mình chungtình, gấp không chờ nổi muốn đi hẹn hò với giai nhân, cũng chúc ngài chơi vuisướng ở Mộng Cảnh."Hắn ta đi rồi."Cái tên này nhìn như tửu sắc quá độ vậy."Andrea nói nhỏ.Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài lơ lửng giữa không trung.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ bọt biển bảy màu.Những bọt biển đó không ngừng tan biến, lại không ngừng hiện ra, theo gió bayvề bầu trời phương xa ngay trong thẻ bài.Là thẻ bài Mộng Cảnh.Thật là hi hữu, chưa từng gặp qua dạng thẻ bài như vậy."Ta đoán... Năng lực có thể liên kết với Mộng Cảnh là cực kỳ hi hữu, hắn dựavào loại năng lực này là có thể ổn định lăn lộn tiếp."Liễu Bình tổng kết.Sau khi cướp sạch kho hàng của ngôi chợ đổ nát, hiện tại tiền tài trên tay LiễuBình cũng không ít.Hắn giao đủ tiền.Những thủ hạ của lão tửu quỷ lập tức nhảy lên sân khấu, điều chỉnh thử tất cảnhạc cụ lần nữa.Mọi chuyện đã được chuẩn bị thỏa đáng.Bọn họ lại quay chung quanh sân khấu để thiết lập các loại phong ấn và kết giớingăn cách cỡ lớn."Được rồi, các hạ."Một nhân viên nói.ế"Ta phải làm thế nào?"Liễu Bình hỏi."Đứng trên sân khấu, Mộng Cảnh sẽ lập tức kích phát.""Thời gian khoảng bao lâu?""Dòng thời gian ở Mộng Cảnh và hiện thực hoàn toàn không giống nhau, mỗilần đều có khác biệt, chúng ta không thể biết được.""Được thôi, vậy ta lên.""Chờ một chút! Chờ một chút! Chờ chúng ta ra ngoài rồi ngài lại bắt đầu."Các nhân viên như gió cuốn mây tan rời khỏi đại sảnh, đóng lại tầng tầng lớplớp cửa, đứng ở bên ngoài thi triển đủ loại thuật pháp phong ấn.Liễu Bình và Andrea nhìn nhau.Đối phương cẩn thận như vậy cũng khiến hai người không khỏi có chút khẩntrương."Ta nấp đi, có chiến đấu thì ta sẽ xuất hiện ngay lập tức."Andrea nói."Được."Liễu Bình nói.Andrea hóa thành thẻ bài, bay trở về sách thẻ.Liễu Bình nhìn lướt qua hư không.Hắn giết chết thương nhân tình báo nên có được tám mươi giá trị thu thập.Nhưng hắn đã hứa với bộ xương khô huyết sắc kia là tạm thời không triệu hoánnó.Chờ sau đó nếu có chiến đấu, có thể triệu hoán được người nào thì triệu hoánngười đó đi.Thân thể Liễu Bình khẽ động, lập tức phi vào sân khấu.Thẻ bài lơ lửng ở giữa không trung kia lập tức thả ra từng ánh hào quang, hóathành màn sân khấu, bao phủ toàn bộ sân khấu.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Đang tiến vào Mộng Cảnh,xin hãy chờ một chút."Chung quanh hóa thành hắc ám vô biên.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trên sân khấu, quang ảnh lượn lờ.Liễu Bình đang lẳng lặng nhìn, chợt nghe viện ca kịch ngoài mấy cánh cửa lớntruyền đến từng tiếng thuật pháp vang lên, hỗn tạp với tiếng gọi ầm ĩ, tiếng kimloại va chạm khi cơ quan khóa chết.Có người lớn tiếng hô lên: “Mất khống chế! Mộng Cảnh... Xâm nhập..."Nghe không rõ được.Bởi vì các loại âm nhạc trong viện ca kịch trở nên quá lớn, át đi tất cả tiếngvang bên ngoài."Cẩn thận, hình như Mộng Cảnh này có biển."Andrea nhỏ giọng nói.Hai mắt nàng biến thành đồng tử dựng thẳng tản ra kim quang thâm u, khí tứccả người tăng lên vô số lần, thân thể hơi khom, như thể một khi xảy ra chuyệngì, nàng sẽ chắn ngay phía trước Liễu Bình.- - Xem ra Long Minh thủy tinh thậtsự hữu dụng.Liễu Bình cũng ấn tay lên chuôi đao, âm thầm cảnh giác.Giây tiếp theo.Âm nhạc trên sân khấu bỗng trở nên mềm nhẹ, thậm chí sôi nổi ẩn đi, cứ như cóchuyện gì làm người ta kính sợ đang xảy ra.Một hình ảnh nữ tử mơ hồ xuất hiện chính giữa sân khấu.Nàng nâng đại kỳ màu đen, bước từng bước một đi xuống từ sân khấu, đứng ởđối diện Liễu Bình.Hô... Hô....Nữ tử thở hổn hển, cả người run rẩy, mở miệng nói: “Đừng làm ta... Mất đi..."Vừa dứt lời.Tất cả âm nhạc lập tức ngừng.Quang ảnh tiêu tán.Tất cả cảnh tượng không còn tồn tại nữa.Cánh cửa của viện ca kịch ầm ầm mở ra, hai đội nhân mã kéo vào, một đội xônglên sân khấu, phóng thích các loại thuật pháp tra xét cái gì đó, đội còn lại đi đếntrước mặt Liễu Bình."Các hạ, ngươi không sao chứ."Người cầm đầu hỏi.ắ ễ ắHắn ta mặc một bộ lễ phục hoa lệ, đủ mọi màu sắc, trong tay còn nâng một lyrượu, nhìn như mới chạy tới từ buổi tiệc nào đó.Trên đầu hắn ta có một hàng chữ nhỏ đang hiện lên bất động: “Tù nhân.""Không có gì –– Ngài là?"Liễu Bình hỏi ngược lại."Ta là người sở hữu viện ca kịch, mọi người đều gọi ta là lão tửu quỷ."Người nọ nói.Hắn ta lấy ra từng thẻ bài, làm các loại kiểm tra đo lường đối với Liễu Bình,cuối cùng phát hiện tất cả đều bình thường.Đội người trên sân khấu kia cũng hô to: “Không có sức mạnh tàn lưu!"Hình như mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.Lúc này lão tửu quỷ mới nói: “Các hạ, Mộng Cảnh là không thể khống chế, bêntrong có rất nhiều hung hiểm không thể biết trước được, dù sao Mộng Cảnh cáigì cũng có.""Mộng Cảnh sẽ ảnh hưởng hiện thực chứ?"Liễu Bình hỏi."Vậy thì không, chúng ta đã phòng bị chuyện này rồi."Lão tửu quỷ nói.Liễu Bình trầm mặc mấy phút.Vừa rồi nữ tử cầm cờ kia là Huyết Vũ.Nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.Hơn nữa thượng đế đã cảnh cáo, trong lòng hắn có chút lo sợ bất an.Nếu –– “Các ngươi có biện pháp nào... Có thể giúp ta đi đến Mộng Cảnh mộtchuyến không?"Liễu Bình hỏi."Ngài muốn đến Mộng Cảnh? Chi phí không rẻ đâu."Lão tửu quỷ bất ngờ mà nói.Không rẻ.Tức là có thể đi.Gánh nặng trong lòng Liễu Bình được giải tỏa, lập tức nói: “Nói cái giá đi, để tatiến vào Mộng Cảnh.""Chúng ta không thể bảo đảm ngài sẽ xuất hiện ở thời gian nào, địa điểm nàocủa Mộng Cảnh –– Dù vậy ngài vẫn muốn đi sao?"Lão tửu quỷ nói."Đi."ễLiễu Bình nói.Lão tửu quỷ bình tĩnh nhìn hắn, mặt bỗng giãn ra nụ cười rồi nói: “Chỉ cần cótiền thì chúng ta chính là người hầu trung thành của ngài.""Chuyện tiền bạc không cần nhọc lòng."Liễu Bình nói.Lão tửu quỷ nâng ly rượu lên uống một ngụm, rút ra một thẻ bài từ trong lòngngực rồi ném lên giữa không trung, sau đó phân phó chung quanh: “An bài chovị đại nhân này.""Thưa vâng."Mọi người chung quanh đáp lại.Lão tửu quỷ gật gật đầu về phía Liễu Bình, xoay người đi ra ngoài, không quayđầu lại mà nói: “Mộng Cảnh mỹ diệu cỡ nào, ta đã tìm được nơi mà mình chungtình, gấp không chờ nổi muốn đi hẹn hò với giai nhân, cũng chúc ngài chơi vuisướng ở Mộng Cảnh."Hắn ta đi rồi."Cái tên này nhìn như tửu sắc quá độ vậy."Andrea nói nhỏ.Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài lơ lửng giữa không trung.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ bọt biển bảy màu.Những bọt biển đó không ngừng tan biến, lại không ngừng hiện ra, theo gió bayvề bầu trời phương xa ngay trong thẻ bài.Là thẻ bài Mộng Cảnh.Thật là hi hữu, chưa từng gặp qua dạng thẻ bài như vậy."Ta đoán... Năng lực có thể liên kết với Mộng Cảnh là cực kỳ hi hữu, hắn dựavào loại năng lực này là có thể ổn định lăn lộn tiếp."Liễu Bình tổng kết.Sau khi cướp sạch kho hàng của ngôi chợ đổ nát, hiện tại tiền tài trên tay LiễuBình cũng không ít.Hắn giao đủ tiền.Những thủ hạ của lão tửu quỷ lập tức nhảy lên sân khấu, điều chỉnh thử tất cảnhạc cụ lần nữa.Mọi chuyện đã được chuẩn bị thỏa đáng.Bọn họ lại quay chung quanh sân khấu để thiết lập các loại phong ấn và kết giớingăn cách cỡ lớn."Được rồi, các hạ."Một nhân viên nói.ế"Ta phải làm thế nào?"Liễu Bình hỏi."Đứng trên sân khấu, Mộng Cảnh sẽ lập tức kích phát.""Thời gian khoảng bao lâu?""Dòng thời gian ở Mộng Cảnh và hiện thực hoàn toàn không giống nhau, mỗilần đều có khác biệt, chúng ta không thể biết được.""Được thôi, vậy ta lên.""Chờ một chút! Chờ một chút! Chờ chúng ta ra ngoài rồi ngài lại bắt đầu."Các nhân viên như gió cuốn mây tan rời khỏi đại sảnh, đóng lại tầng tầng lớplớp cửa, đứng ở bên ngoài thi triển đủ loại thuật pháp phong ấn.Liễu Bình và Andrea nhìn nhau.Đối phương cẩn thận như vậy cũng khiến hai người không khỏi có chút khẩntrương."Ta nấp đi, có chiến đấu thì ta sẽ xuất hiện ngay lập tức."Andrea nói."Được."Liễu Bình nói.Andrea hóa thành thẻ bài, bay trở về sách thẻ.Liễu Bình nhìn lướt qua hư không.Hắn giết chết thương nhân tình báo nên có được tám mươi giá trị thu thập.Nhưng hắn đã hứa với bộ xương khô huyết sắc kia là tạm thời không triệu hoánnó.Chờ sau đó nếu có chiến đấu, có thể triệu hoán được người nào thì triệu hoánngười đó đi.Thân thể Liễu Bình khẽ động, lập tức phi vào sân khấu.Thẻ bài lơ lửng ở giữa không trung kia lập tức thả ra từng ánh hào quang, hóathành màn sân khấu, bao phủ toàn bộ sân khấu.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Đang tiến vào Mộng Cảnh,xin hãy chờ một chút."Chung quanh hóa thành hắc ám vô biên.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trên sân khấu, quang ảnh lượn lờ.Liễu Bình đang lẳng lặng nhìn, chợt nghe viện ca kịch ngoài mấy cánh cửa lớntruyền đến từng tiếng thuật pháp vang lên, hỗn tạp với tiếng gọi ầm ĩ, tiếng kimloại va chạm khi cơ quan khóa chết.Có người lớn tiếng hô lên: “Mất khống chế! Mộng Cảnh... Xâm nhập..."Nghe không rõ được.Bởi vì các loại âm nhạc trong viện ca kịch trở nên quá lớn, át đi tất cả tiếngvang bên ngoài."Cẩn thận, hình như Mộng Cảnh này có biển."Andrea nhỏ giọng nói.Hai mắt nàng biến thành đồng tử dựng thẳng tản ra kim quang thâm u, khí tứccả người tăng lên vô số lần, thân thể hơi khom, như thể một khi xảy ra chuyệngì, nàng sẽ chắn ngay phía trước Liễu Bình.- - Xem ra Long Minh thủy tinh thậtsự hữu dụng.Liễu Bình cũng ấn tay lên chuôi đao, âm thầm cảnh giác.Giây tiếp theo.Âm nhạc trên sân khấu bỗng trở nên mềm nhẹ, thậm chí sôi nổi ẩn đi, cứ như cóchuyện gì làm người ta kính sợ đang xảy ra.Một hình ảnh nữ tử mơ hồ xuất hiện chính giữa sân khấu.Nàng nâng đại kỳ màu đen, bước từng bước một đi xuống từ sân khấu, đứng ởđối diện Liễu Bình.Hô... Hô....Nữ tử thở hổn hển, cả người run rẩy, mở miệng nói: “Đừng làm ta... Mất đi..."Vừa dứt lời.Tất cả âm nhạc lập tức ngừng.Quang ảnh tiêu tán.Tất cả cảnh tượng không còn tồn tại nữa.Cánh cửa của viện ca kịch ầm ầm mở ra, hai đội nhân mã kéo vào, một đội xônglên sân khấu, phóng thích các loại thuật pháp tra xét cái gì đó, đội còn lại đi đếntrước mặt Liễu Bình."Các hạ, ngươi không sao chứ."Người cầm đầu hỏi.ắ ễ ắHắn ta mặc một bộ lễ phục hoa lệ, đủ mọi màu sắc, trong tay còn nâng một lyrượu, nhìn như mới chạy tới từ buổi tiệc nào đó.Trên đầu hắn ta có một hàng chữ nhỏ đang hiện lên bất động: “Tù nhân.""Không có gì –– Ngài là?"Liễu Bình hỏi ngược lại."Ta là người sở hữu viện ca kịch, mọi người đều gọi ta là lão tửu quỷ."Người nọ nói.Hắn ta lấy ra từng thẻ bài, làm các loại kiểm tra đo lường đối với Liễu Bình,cuối cùng phát hiện tất cả đều bình thường.Đội người trên sân khấu kia cũng hô to: “Không có sức mạnh tàn lưu!"Hình như mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.Lúc này lão tửu quỷ mới nói: “Các hạ, Mộng Cảnh là không thể khống chế, bêntrong có rất nhiều hung hiểm không thể biết trước được, dù sao Mộng Cảnh cáigì cũng có.""Mộng Cảnh sẽ ảnh hưởng hiện thực chứ?"Liễu Bình hỏi."Vậy thì không, chúng ta đã phòng bị chuyện này rồi."Lão tửu quỷ nói.Liễu Bình trầm mặc mấy phút.Vừa rồi nữ tử cầm cờ kia là Huyết Vũ.Nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.Hơn nữa thượng đế đã cảnh cáo, trong lòng hắn có chút lo sợ bất an.Nếu –– “Các ngươi có biện pháp nào... Có thể giúp ta đi đến Mộng Cảnh mộtchuyến không?"Liễu Bình hỏi."Ngài muốn đến Mộng Cảnh? Chi phí không rẻ đâu."Lão tửu quỷ bất ngờ mà nói.Không rẻ.Tức là có thể đi.Gánh nặng trong lòng Liễu Bình được giải tỏa, lập tức nói: “Nói cái giá đi, để tatiến vào Mộng Cảnh.""Chúng ta không thể bảo đảm ngài sẽ xuất hiện ở thời gian nào, địa điểm nàocủa Mộng Cảnh –– Dù vậy ngài vẫn muốn đi sao?"Lão tửu quỷ nói."Đi."ễLiễu Bình nói.Lão tửu quỷ bình tĩnh nhìn hắn, mặt bỗng giãn ra nụ cười rồi nói: “Chỉ cần cótiền thì chúng ta chính là người hầu trung thành của ngài.""Chuyện tiền bạc không cần nhọc lòng."Liễu Bình nói.Lão tửu quỷ nâng ly rượu lên uống một ngụm, rút ra một thẻ bài từ trong lòngngực rồi ném lên giữa không trung, sau đó phân phó chung quanh: “An bài chovị đại nhân này.""Thưa vâng."Mọi người chung quanh đáp lại.Lão tửu quỷ gật gật đầu về phía Liễu Bình, xoay người đi ra ngoài, không quayđầu lại mà nói: “Mộng Cảnh mỹ diệu cỡ nào, ta đã tìm được nơi mà mình chungtình, gấp không chờ nổi muốn đi hẹn hò với giai nhân, cũng chúc ngài chơi vuisướng ở Mộng Cảnh."Hắn ta đi rồi."Cái tên này nhìn như tửu sắc quá độ vậy."Andrea nói nhỏ.Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài lơ lửng giữa không trung.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ bọt biển bảy màu.Những bọt biển đó không ngừng tan biến, lại không ngừng hiện ra, theo gió bayvề bầu trời phương xa ngay trong thẻ bài.Là thẻ bài Mộng Cảnh.Thật là hi hữu, chưa từng gặp qua dạng thẻ bài như vậy."Ta đoán... Năng lực có thể liên kết với Mộng Cảnh là cực kỳ hi hữu, hắn dựavào loại năng lực này là có thể ổn định lăn lộn tiếp."Liễu Bình tổng kết.Sau khi cướp sạch kho hàng của ngôi chợ đổ nát, hiện tại tiền tài trên tay LiễuBình cũng không ít.Hắn giao đủ tiền.Những thủ hạ của lão tửu quỷ lập tức nhảy lên sân khấu, điều chỉnh thử tất cảnhạc cụ lần nữa.Mọi chuyện đã được chuẩn bị thỏa đáng.Bọn họ lại quay chung quanh sân khấu để thiết lập các loại phong ấn và kết giớingăn cách cỡ lớn."Được rồi, các hạ."Một nhân viên nói.ế"Ta phải làm thế nào?"Liễu Bình hỏi."Đứng trên sân khấu, Mộng Cảnh sẽ lập tức kích phát.""Thời gian khoảng bao lâu?""Dòng thời gian ở Mộng Cảnh và hiện thực hoàn toàn không giống nhau, mỗilần đều có khác biệt, chúng ta không thể biết được.""Được thôi, vậy ta lên.""Chờ một chút! Chờ một chút! Chờ chúng ta ra ngoài rồi ngài lại bắt đầu."Các nhân viên như gió cuốn mây tan rời khỏi đại sảnh, đóng lại tầng tầng lớplớp cửa, đứng ở bên ngoài thi triển đủ loại thuật pháp phong ấn.Liễu Bình và Andrea nhìn nhau.Đối phương cẩn thận như vậy cũng khiến hai người không khỏi có chút khẩntrương."Ta nấp đi, có chiến đấu thì ta sẽ xuất hiện ngay lập tức."Andrea nói."Được."Liễu Bình nói.Andrea hóa thành thẻ bài, bay trở về sách thẻ.Liễu Bình nhìn lướt qua hư không.Hắn giết chết thương nhân tình báo nên có được tám mươi giá trị thu thập.Nhưng hắn đã hứa với bộ xương khô huyết sắc kia là tạm thời không triệu hoánnó.Chờ sau đó nếu có chiến đấu, có thể triệu hoán được người nào thì triệu hoánngười đó đi.Thân thể Liễu Bình khẽ động, lập tức phi vào sân khấu.Thẻ bài lơ lửng ở giữa không trung kia lập tức thả ra từng ánh hào quang, hóathành màn sân khấu, bao phủ toàn bộ sân khấu.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Đang tiến vào Mộng Cảnh,xin hãy chờ một chút."Chung quanh hóa thành hắc ám vô biên.

Chương 1228: Đang tiến vào Mộng Cảnh, xin hãy chờ một chút