"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 1229: Cấp cứu!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Yên tĩnh.Đột nhiên -- Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: “A, hắn đã trở lại.""Phải không? Liễu Bình, người đã trở lại?"Giọng nói của Gaia vang lên."Thế giới thật không dễ lăn lộn, đáng tiếc cả Mộng Cảnh cũng xảy ra vấn đề,chậc chậc."Đây là giọng của Pháo gia."Liễu Bình, ta có thể đi vào thế giới của người chơi không?"-- Giọng nói thật cẩn thận này là của công chúa yêu tinh Rita.Liễu Bình đang muốn nói tiếp thì lại nghe thường để nghiêm túc lên tiếng: “Đềuđừng nói chuyện, tồn tại kia sắp tới."Trong bóng đêm.Vô số ánh sao cùng tụ lại, hóa thành một cái đầu sao trời thật lớn.- - Là ngườithủ hộ Mộng Cảnh!"Hoan nghênh ngươi, Liễu Bình, lập tức đi cùng ta nào."Nó vội vàng nói."Các hạ, ngài chương quản Mộng Cảnh, hẳn là tồn tại vô địch ở Mộng Cảnh, vìsao còn vội vàng như vậy?"Liễu Bình khó hiểu mà hỏi."Ta có thể khống chế tất cả ở Mộng Cảnh, nhưng nếu tồn tại như ta tới gần nóthì lá cờ xí kia sẽ lập tức cảm ứng được sức mạnh của ta, sau đó lập tức thả ranhững tà ma khác."Cái đầu sao trời nói như cảm khái.Quanh thân hai người hiện ra vô số cảnh tượng lùi lại.Khi tất cả thời không giả thuyết của Mộng Cảnh đều bắt đầu thổi lui, trước mắtLiễu Bình xuất hiện một thế giới thuộc về người tu hành."Đi thôi, nhất định phải trấn an nó, nếu không nó nhất định sẽ xuyên qua MộngCảnh rồi tiến vào thế giới."Người thủ hộ Mộng Cảnh nói."Ta đi xem tình hình."Liễu Bình nói.Thân thể hắn bật lên cao, lao xuống bên dưới, trong nháy mắt đã tiến vào mộtthế giới.ếLà thế giới tu hành!"Phía Đông Nam, ba ngàn dặm, trên ngọn núi!"Thượng để lên tiếng.Liễu Bình hóa thành lưu quang, xuyên qua gió mạnh, lập tức bay qua ba ngàndặm, dùng lại trên đỉnh núi trơ trọi kia.Chỉ thấy thiên lôi cuồn cuộn, điện quang vang rền, trong tầng tầng lớp lớp kiếpvân, có từng bóng dáng nữ tử đang bay múa qua lại.Là Thiên Ma! Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng, nhìn lại dưới tàng cây trên đỉnhnúi.Chỉ thấy Huyết Vũ khoanh chân mà ngồi, trên mặt dần hiện ra những biểu cảmthống khổ.Những Thiên Ma đáng chết đó! Nhiều người độ kiếp như vậy mà các ngươikhông đi chọc, lại tới làm khó làm dễ, cái này không phải tìm đường chết haysao? Liễu Bình đang muốn ra tay thì lại thấy trên người Huyết Vũ toát ra tới bảytám bóng dáng Thiên Ma.Các nàng kinh hoàng thất thổ thét to: “Xong rồi, phía sau linh hồn của ả cất giấu–"Oanh! Trên người Huyết Vũ toát ra từng quang triều hắc ám mãnh liệt.Đại kỳ máu đen kia lặng lẽ xuất hiện, đón gió mà không ngừng phấp phới.Cứ như có chuyện gì đã xảy ra! Tâm niệm Liễu Bình chợt lóe, duỗi tay nắmmột cái, lập tức bắt được bội đao của mình.Trấn Ngục! Hắn vung mạnh Trấn Ngục Đao, toàn lực bổ tới hư không.Bá –– Ánh đạo hiện lên.Toàn bộ thế giới ầm ầm hóa thành quang lưu nhanh chóng lao đi.Liễu Bình nắm chặt trường đao, không ngừng lao về hướng điểm thời giantrước đó, tính chuẩn thời khắc nào đó rồi lập tức nhảy! Trên đỉnh núi.Gió rét mưa lạnh.Huyết Vũ bị nước mưa xối ướt đẫm cả thân thể, quỳ trên mặt đất, đầy mặt thốngkhổ."Ta chính là...""Chung kết vạn vật và chúng sinh...""Vì sao... Ra tay...""Vì sao! Vì sao!"Ả nức nở, gầm nhẹ, hồi âm du đãng giữa dãy núi.Vẻ mặt Liễu Bình dần dần thay đổi.Chỉ cần nghe xong mấy câu ngắn ngủn này mà hắn đã lập tức suy đoán ra đượctiền căn hậu quả.ế ố ế ễNói như thế thì –– Hiện tại rốt cục huyết Vũ là người hay là ma? Liễu Bìnhbỗng nhớ tới một cảnh tượng mà mình chứng kiến ở viện ca kịch."Đừng làm ta... Mất đi..."Nữ tử cầm hắc kỳ trong tay cất tiếng cầu xin.Liễu Bình suy nghĩ mấy phút, tiến lên vài bước rồi ngồi xổm xuống trước mặtHuyết Vũ."Ngươi muốn chết."Đôi mắt Huyết Vũ đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi mà nói.Liễu Bình lại nói: “Cuộc chiến giữa chúng ta còn lâu mới kết thúc, nếu ngươimuốn sớm đuổi theo ta, ngươi nhất định phải nắm giữ thuật pháp sau đây."Hắn vươn tay, tung ra một pháp ấn quán đỉnh."Ta muốn giết ngươi!"Huyết Vũ rống giận nhào về hướng Liễu Bình.Nhưng thuật pháp trên tay ả còn chưa tung ra thì đã bị Liễu Bình dùng sức đèlại, rốt cuộc không phát ra được nữa.Liễu Bình nhìn chằm chằm ả và nói: “Ta biết, người bị những tà ma đó vứt bỏtrong Mộng Cảnh này, người thực không cam lòng, chỉ khi nào giết được ta thìmới có thể rửa sạch sỉ nhục, sau đó lại trở về thân phận ban đầu của mình..."Tay còn lại của hắn tung ra pháp ấn quán đỉnh, lơ lửng ở mi tâm của Huyết Vũ."Tiếp thu những thuật pháp đó, nó là võ kinh của ta, có thể giúp người trở nêncàng mạnh –– Ít nhất sẽ không bị Thiên Ma nhân cơ hội lợi dụng, hơn nữatương lai cũng có khả năng chiến thắng ta."Huyết Vũ lẳng lặng lắng nghe, sát ý trên mặt càng ngày càng mãnh liệt, nhưngtay lại bị đè lại thật chặt, căn bản không thể nhúc nhích mảy may."Ngươi truyền pháp cho ta..."Á nói."Đúng vậy, nó đến từ ta, là biện pháp duy nhất có thể giết chết ta, ngươi dám lấykhông?"Liễu Bình hỏi.Huyết Vũ nhìn vào đôi mắt hắn.Nước mưa bao trùm tất cả, chiếu ra sương mù biến ảo bất định trong đôi mắtLiễu Bình, lộ ra một cảm giác lạnh lẽo không có tình cảm."Có gì không dám!"Huyết Vũ nhắm mắt lại, đụng mi tâm của mình vào đầu ngón tay Liễu Bình.Từng thuật pháp, tri thức, kỹ xảo chiến đấu như biển như vực sâu đang sôi nổimà tràn vào tâm niệm của ả, cứ như ả vốn cũng nắm giữ mấy thứ này.–– Quán đỉnh thành công!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Yên tĩnh.Đột nhiên -- Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: “A, hắn đã trở lại.""Phải không? Liễu Bình, người đã trở lại?"Giọng nói của Gaia vang lên."Thế giới thật không dễ lăn lộn, đáng tiếc cả Mộng Cảnh cũng xảy ra vấn đề,chậc chậc."Đây là giọng của Pháo gia."Liễu Bình, ta có thể đi vào thế giới của người chơi không?"-- Giọng nói thật cẩn thận này là của công chúa yêu tinh Rita.Liễu Bình đang muốn nói tiếp thì lại nghe thường để nghiêm túc lên tiếng: “Đềuđừng nói chuyện, tồn tại kia sắp tới."Trong bóng đêm.Vô số ánh sao cùng tụ lại, hóa thành một cái đầu sao trời thật lớn.- - Là ngườithủ hộ Mộng Cảnh!"Hoan nghênh ngươi, Liễu Bình, lập tức đi cùng ta nào."Nó vội vàng nói."Các hạ, ngài chương quản Mộng Cảnh, hẳn là tồn tại vô địch ở Mộng Cảnh, vìsao còn vội vàng như vậy?"Liễu Bình khó hiểu mà hỏi."Ta có thể khống chế tất cả ở Mộng Cảnh, nhưng nếu tồn tại như ta tới gần nóthì lá cờ xí kia sẽ lập tức cảm ứng được sức mạnh của ta, sau đó lập tức thả ranhững tà ma khác."Cái đầu sao trời nói như cảm khái.Quanh thân hai người hiện ra vô số cảnh tượng lùi lại.Khi tất cả thời không giả thuyết của Mộng Cảnh đều bắt đầu thổi lui, trước mắtLiễu Bình xuất hiện một thế giới thuộc về người tu hành."Đi thôi, nhất định phải trấn an nó, nếu không nó nhất định sẽ xuyên qua MộngCảnh rồi tiến vào thế giới."Người thủ hộ Mộng Cảnh nói."Ta đi xem tình hình."Liễu Bình nói.Thân thể hắn bật lên cao, lao xuống bên dưới, trong nháy mắt đã tiến vào mộtthế giới.ếLà thế giới tu hành!"Phía Đông Nam, ba ngàn dặm, trên ngọn núi!"Thượng để lên tiếng.Liễu Bình hóa thành lưu quang, xuyên qua gió mạnh, lập tức bay qua ba ngàndặm, dùng lại trên đỉnh núi trơ trọi kia.Chỉ thấy thiên lôi cuồn cuộn, điện quang vang rền, trong tầng tầng lớp lớp kiếpvân, có từng bóng dáng nữ tử đang bay múa qua lại.Là Thiên Ma! Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng, nhìn lại dưới tàng cây trên đỉnhnúi.Chỉ thấy Huyết Vũ khoanh chân mà ngồi, trên mặt dần hiện ra những biểu cảmthống khổ.Những Thiên Ma đáng chết đó! Nhiều người độ kiếp như vậy mà các ngươikhông đi chọc, lại tới làm khó làm dễ, cái này không phải tìm đường chết haysao? Liễu Bình đang muốn ra tay thì lại thấy trên người Huyết Vũ toát ra tới bảytám bóng dáng Thiên Ma.Các nàng kinh hoàng thất thổ thét to: “Xong rồi, phía sau linh hồn của ả cất giấu–"Oanh! Trên người Huyết Vũ toát ra từng quang triều hắc ám mãnh liệt.Đại kỳ máu đen kia lặng lẽ xuất hiện, đón gió mà không ngừng phấp phới.Cứ như có chuyện gì đã xảy ra! Tâm niệm Liễu Bình chợt lóe, duỗi tay nắmmột cái, lập tức bắt được bội đao của mình.Trấn Ngục! Hắn vung mạnh Trấn Ngục Đao, toàn lực bổ tới hư không.Bá –– Ánh đạo hiện lên.Toàn bộ thế giới ầm ầm hóa thành quang lưu nhanh chóng lao đi.Liễu Bình nắm chặt trường đao, không ngừng lao về hướng điểm thời giantrước đó, tính chuẩn thời khắc nào đó rồi lập tức nhảy! Trên đỉnh núi.Gió rét mưa lạnh.Huyết Vũ bị nước mưa xối ướt đẫm cả thân thể, quỳ trên mặt đất, đầy mặt thốngkhổ."Ta chính là...""Chung kết vạn vật và chúng sinh...""Vì sao... Ra tay...""Vì sao! Vì sao!"Ả nức nở, gầm nhẹ, hồi âm du đãng giữa dãy núi.Vẻ mặt Liễu Bình dần dần thay đổi.Chỉ cần nghe xong mấy câu ngắn ngủn này mà hắn đã lập tức suy đoán ra đượctiền căn hậu quả.ế ố ế ễNói như thế thì –– Hiện tại rốt cục huyết Vũ là người hay là ma? Liễu Bìnhbỗng nhớ tới một cảnh tượng mà mình chứng kiến ở viện ca kịch."Đừng làm ta... Mất đi..."Nữ tử cầm hắc kỳ trong tay cất tiếng cầu xin.Liễu Bình suy nghĩ mấy phút, tiến lên vài bước rồi ngồi xổm xuống trước mặtHuyết Vũ."Ngươi muốn chết."Đôi mắt Huyết Vũ đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi mà nói.Liễu Bình lại nói: “Cuộc chiến giữa chúng ta còn lâu mới kết thúc, nếu ngươimuốn sớm đuổi theo ta, ngươi nhất định phải nắm giữ thuật pháp sau đây."Hắn vươn tay, tung ra một pháp ấn quán đỉnh."Ta muốn giết ngươi!"Huyết Vũ rống giận nhào về hướng Liễu Bình.Nhưng thuật pháp trên tay ả còn chưa tung ra thì đã bị Liễu Bình dùng sức đèlại, rốt cuộc không phát ra được nữa.Liễu Bình nhìn chằm chằm ả và nói: “Ta biết, người bị những tà ma đó vứt bỏtrong Mộng Cảnh này, người thực không cam lòng, chỉ khi nào giết được ta thìmới có thể rửa sạch sỉ nhục, sau đó lại trở về thân phận ban đầu của mình..."Tay còn lại của hắn tung ra pháp ấn quán đỉnh, lơ lửng ở mi tâm của Huyết Vũ."Tiếp thu những thuật pháp đó, nó là võ kinh của ta, có thể giúp người trở nêncàng mạnh –– Ít nhất sẽ không bị Thiên Ma nhân cơ hội lợi dụng, hơn nữatương lai cũng có khả năng chiến thắng ta."Huyết Vũ lẳng lặng lắng nghe, sát ý trên mặt càng ngày càng mãnh liệt, nhưngtay lại bị đè lại thật chặt, căn bản không thể nhúc nhích mảy may."Ngươi truyền pháp cho ta..."Á nói."Đúng vậy, nó đến từ ta, là biện pháp duy nhất có thể giết chết ta, ngươi dám lấykhông?"Liễu Bình hỏi.Huyết Vũ nhìn vào đôi mắt hắn.Nước mưa bao trùm tất cả, chiếu ra sương mù biến ảo bất định trong đôi mắtLiễu Bình, lộ ra một cảm giác lạnh lẽo không có tình cảm."Có gì không dám!"Huyết Vũ nhắm mắt lại, đụng mi tâm của mình vào đầu ngón tay Liễu Bình.Từng thuật pháp, tri thức, kỹ xảo chiến đấu như biển như vực sâu đang sôi nổimà tràn vào tâm niệm của ả, cứ như ả vốn cũng nắm giữ mấy thứ này.–– Quán đỉnh thành công!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Yên tĩnh.Đột nhiên -- Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: “A, hắn đã trở lại.""Phải không? Liễu Bình, người đã trở lại?"Giọng nói của Gaia vang lên."Thế giới thật không dễ lăn lộn, đáng tiếc cả Mộng Cảnh cũng xảy ra vấn đề,chậc chậc."Đây là giọng của Pháo gia."Liễu Bình, ta có thể đi vào thế giới của người chơi không?"-- Giọng nói thật cẩn thận này là của công chúa yêu tinh Rita.Liễu Bình đang muốn nói tiếp thì lại nghe thường để nghiêm túc lên tiếng: “Đềuđừng nói chuyện, tồn tại kia sắp tới."Trong bóng đêm.Vô số ánh sao cùng tụ lại, hóa thành một cái đầu sao trời thật lớn.- - Là ngườithủ hộ Mộng Cảnh!"Hoan nghênh ngươi, Liễu Bình, lập tức đi cùng ta nào."Nó vội vàng nói."Các hạ, ngài chương quản Mộng Cảnh, hẳn là tồn tại vô địch ở Mộng Cảnh, vìsao còn vội vàng như vậy?"Liễu Bình khó hiểu mà hỏi."Ta có thể khống chế tất cả ở Mộng Cảnh, nhưng nếu tồn tại như ta tới gần nóthì lá cờ xí kia sẽ lập tức cảm ứng được sức mạnh của ta, sau đó lập tức thả ranhững tà ma khác."Cái đầu sao trời nói như cảm khái.Quanh thân hai người hiện ra vô số cảnh tượng lùi lại.Khi tất cả thời không giả thuyết của Mộng Cảnh đều bắt đầu thổi lui, trước mắtLiễu Bình xuất hiện một thế giới thuộc về người tu hành."Đi thôi, nhất định phải trấn an nó, nếu không nó nhất định sẽ xuyên qua MộngCảnh rồi tiến vào thế giới."Người thủ hộ Mộng Cảnh nói."Ta đi xem tình hình."Liễu Bình nói.Thân thể hắn bật lên cao, lao xuống bên dưới, trong nháy mắt đã tiến vào mộtthế giới.ếLà thế giới tu hành!"Phía Đông Nam, ba ngàn dặm, trên ngọn núi!"Thượng để lên tiếng.Liễu Bình hóa thành lưu quang, xuyên qua gió mạnh, lập tức bay qua ba ngàndặm, dùng lại trên đỉnh núi trơ trọi kia.Chỉ thấy thiên lôi cuồn cuộn, điện quang vang rền, trong tầng tầng lớp lớp kiếpvân, có từng bóng dáng nữ tử đang bay múa qua lại.Là Thiên Ma! Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng, nhìn lại dưới tàng cây trên đỉnhnúi.Chỉ thấy Huyết Vũ khoanh chân mà ngồi, trên mặt dần hiện ra những biểu cảmthống khổ.Những Thiên Ma đáng chết đó! Nhiều người độ kiếp như vậy mà các ngươikhông đi chọc, lại tới làm khó làm dễ, cái này không phải tìm đường chết haysao? Liễu Bình đang muốn ra tay thì lại thấy trên người Huyết Vũ toát ra tới bảytám bóng dáng Thiên Ma.Các nàng kinh hoàng thất thổ thét to: “Xong rồi, phía sau linh hồn của ả cất giấu–"Oanh! Trên người Huyết Vũ toát ra từng quang triều hắc ám mãnh liệt.Đại kỳ máu đen kia lặng lẽ xuất hiện, đón gió mà không ngừng phấp phới.Cứ như có chuyện gì đã xảy ra! Tâm niệm Liễu Bình chợt lóe, duỗi tay nắmmột cái, lập tức bắt được bội đao của mình.Trấn Ngục! Hắn vung mạnh Trấn Ngục Đao, toàn lực bổ tới hư không.Bá –– Ánh đạo hiện lên.Toàn bộ thế giới ầm ầm hóa thành quang lưu nhanh chóng lao đi.Liễu Bình nắm chặt trường đao, không ngừng lao về hướng điểm thời giantrước đó, tính chuẩn thời khắc nào đó rồi lập tức nhảy! Trên đỉnh núi.Gió rét mưa lạnh.Huyết Vũ bị nước mưa xối ướt đẫm cả thân thể, quỳ trên mặt đất, đầy mặt thốngkhổ."Ta chính là...""Chung kết vạn vật và chúng sinh...""Vì sao... Ra tay...""Vì sao! Vì sao!"Ả nức nở, gầm nhẹ, hồi âm du đãng giữa dãy núi.Vẻ mặt Liễu Bình dần dần thay đổi.Chỉ cần nghe xong mấy câu ngắn ngủn này mà hắn đã lập tức suy đoán ra đượctiền căn hậu quả.ế ố ế ễNói như thế thì –– Hiện tại rốt cục huyết Vũ là người hay là ma? Liễu Bìnhbỗng nhớ tới một cảnh tượng mà mình chứng kiến ở viện ca kịch."Đừng làm ta... Mất đi..."Nữ tử cầm hắc kỳ trong tay cất tiếng cầu xin.Liễu Bình suy nghĩ mấy phút, tiến lên vài bước rồi ngồi xổm xuống trước mặtHuyết Vũ."Ngươi muốn chết."Đôi mắt Huyết Vũ đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi mà nói.Liễu Bình lại nói: “Cuộc chiến giữa chúng ta còn lâu mới kết thúc, nếu ngươimuốn sớm đuổi theo ta, ngươi nhất định phải nắm giữ thuật pháp sau đây."Hắn vươn tay, tung ra một pháp ấn quán đỉnh."Ta muốn giết ngươi!"Huyết Vũ rống giận nhào về hướng Liễu Bình.Nhưng thuật pháp trên tay ả còn chưa tung ra thì đã bị Liễu Bình dùng sức đèlại, rốt cuộc không phát ra được nữa.Liễu Bình nhìn chằm chằm ả và nói: “Ta biết, người bị những tà ma đó vứt bỏtrong Mộng Cảnh này, người thực không cam lòng, chỉ khi nào giết được ta thìmới có thể rửa sạch sỉ nhục, sau đó lại trở về thân phận ban đầu của mình..."Tay còn lại của hắn tung ra pháp ấn quán đỉnh, lơ lửng ở mi tâm của Huyết Vũ."Tiếp thu những thuật pháp đó, nó là võ kinh của ta, có thể giúp người trở nêncàng mạnh –– Ít nhất sẽ không bị Thiên Ma nhân cơ hội lợi dụng, hơn nữatương lai cũng có khả năng chiến thắng ta."Huyết Vũ lẳng lặng lắng nghe, sát ý trên mặt càng ngày càng mãnh liệt, nhưngtay lại bị đè lại thật chặt, căn bản không thể nhúc nhích mảy may."Ngươi truyền pháp cho ta..."Á nói."Đúng vậy, nó đến từ ta, là biện pháp duy nhất có thể giết chết ta, ngươi dám lấykhông?"Liễu Bình hỏi.Huyết Vũ nhìn vào đôi mắt hắn.Nước mưa bao trùm tất cả, chiếu ra sương mù biến ảo bất định trong đôi mắtLiễu Bình, lộ ra một cảm giác lạnh lẽo không có tình cảm."Có gì không dám!"Huyết Vũ nhắm mắt lại, đụng mi tâm của mình vào đầu ngón tay Liễu Bình.Từng thuật pháp, tri thức, kỹ xảo chiến đấu như biển như vực sâu đang sôi nổimà tràn vào tâm niệm của ả, cứ như ả vốn cũng nắm giữ mấy thứ này.–– Quán đỉnh thành công!