Hắn ta đã mời một bà đồng về nhà, bà đồng chỉ vào hướng góc tây nam của hậu viện và nói, người sống ở phương hướng này sẽ khắc hết cả nhà.     Ta chính là người sống ở đây.     Bởi vì tổ phụ đã cứu tổ phụ Tống gia, việc cưới ta về là cách để bọn họ báo ân.     Ta và một con gà trống đã làm lễ bái đường, được dàn xếp trong một cái tiểu viện lạnh lẽo, ngay cả mặt của phu quân cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết hắn tên là Tống Nhàn.     Đi cùng ta là người bạn chơi chung từ lúc còn ở trong thôn, Tiểu Diệp.     Khi vào phủ, Tiểu Diệp được đổi tên thành Tùng Diệp.     Tiểu Diệp nói nàng ấy không thích cái tên này, nàng ấy vẫn muốn được gọi là Tiểu Diệp.     Ta không có quyền đổi tên cho nàng ấy, nhưng thời điểm xung quanh không có ai, ta vẫn gọi nàng ấy là Tiểu Diệp.     Mỗi ngày, Tống gia đều có người mang cơm đến cho ta, ăn ngon hơn khi ở nhà, nhưng ta hiểu được, ta ăn chỉnh là những món chỉ hạ nhân mới ăn.     Ta rất hoài niệm bữa cơm ở nhà.     Mẫu thân luôn thích hấp một nồi cơm…

Chương 2: Chương 2

Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công TửTác giả: Tiểu Ngũ Công TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn      Hắn ta đã mời một bà đồng về nhà, bà đồng chỉ vào hướng góc tây nam của hậu viện và nói, người sống ở phương hướng này sẽ khắc hết cả nhà.     Ta chính là người sống ở đây.     Bởi vì tổ phụ đã cứu tổ phụ Tống gia, việc cưới ta về là cách để bọn họ báo ân.     Ta và một con gà trống đã làm lễ bái đường, được dàn xếp trong một cái tiểu viện lạnh lẽo, ngay cả mặt của phu quân cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết hắn tên là Tống Nhàn.     Đi cùng ta là người bạn chơi chung từ lúc còn ở trong thôn, Tiểu Diệp.     Khi vào phủ, Tiểu Diệp được đổi tên thành Tùng Diệp.     Tiểu Diệp nói nàng ấy không thích cái tên này, nàng ấy vẫn muốn được gọi là Tiểu Diệp.     Ta không có quyền đổi tên cho nàng ấy, nhưng thời điểm xung quanh không có ai, ta vẫn gọi nàng ấy là Tiểu Diệp.     Mỗi ngày, Tống gia đều có người mang cơm đến cho ta, ăn ngon hơn khi ở nhà, nhưng ta hiểu được, ta ăn chỉnh là những món chỉ hạ nhân mới ăn.     Ta rất hoài niệm bữa cơm ở nhà.     Mẫu thân luôn thích hấp một nồi cơm… Mở mắt ra, ánh sáng ban ngày rực rỡ, Tiểu Diệp vui mừng nói với ta rằng trong sân sau có một cây táo, dưới gốc cây có nhiều cành khô và lá héo úa.“Đào Đào, may mà năm ngoái bọn họ không dọn dẹp, cành khô có thể chất thành củi, lá cây thì ta có thể mang đi ủ phân, mảnh đất đó trước đây đã có người cày cấy qua, to lắm, dọn dẹp xong có thể trồng được.”Ta vui mừng vỗ tay, “Chính là như vậy.”Tiểu Diệp sinh ra đã khỏe mạnh, sức lực còn lớn hơn cả đám nam nhi, từ nhỏ gia đình dạy dỗ khác với ta, nàng ấy biết sửa chữa nhà cửa, biết ủ phân, biết đánh nhau.Là một cô nương rất lợi hại.Khi ta làm xong việc hà lao lao* đi gọi nàng ấy, cành cây đã được xếp gọn gàng ở ngoài tường phòng bếp, lá cây cũng đã chất thành đống.*hà lao lao: một loại mì.Bọn ta ăn xong hà lao lao, cơ thể ấm lên, dựa vào cửa nghỉ ngơi chốc lát.Mười mẫu đất đều ở trước thôn trang, cách bọn ta chưa đến một dặm, nhìn cũng không quá hoang vắng, những năm gần đây chắc chắn có người trồng trọt qua.Dọc theo bờ đất có một dòng suối trong veo nhè nhẹ chảy qua, không biết ai đã trồng vài cây dương, đang ra hoa, tựa như sâu róm.Xa hơn nữa, có một ngọn đồi thấp như đống đất, cũng có một hộ gia đình sinh sống, khói bếp lợn lờ bốc lên, ngôi nhà lớn hơn nhiều so với thôn trang của bọn ta.Ta cảm thán, “Diệp tử, ta thật là may mắn.”Tiểu Diệp phụ họa theo ta nói: “Thật là một ngày tốt, ta rất thích.”Bọn ta bắt đầu dọn dẹp.Tiểu Diệp dọn dẹp trong viện xong, rồi mang hạt giống đi trồng.Ta ở nhà may hai chiếc chăn dày và hai chiếc chăn mỏng.Đêm qua bọn ta không có chăn, đã đốt giường đất cho nóng lên, đắp tất cả vải lên, nhưng nửa đêm vẫn có hơi lạnh.Nhưng có chăn rồi thì sẽ không lạnh nữa.Ta đã đun một bình nước ấm, đi cùng Tiểu Diệp để trồng trọt.Xuân hàn se lạnh, bọn ta đổ mồ hôi đầy đầu, cùng nhau uống nước ấm, như những ngày trước khi còn ở trong thôn.“Hai vị cô nương mạnh khỏe, có thể xin một chén nước uống hay không?”Ta quay đầu lại nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào đã có một lang quân tuấn tú đến đây, mặc áo bông màu xanh, mặt như quan ngọc, nhã nhặn có lễ.Giống như người trong câu chuyện mà ta đã nghe hồi nhỏ.Ta rót cho hắn một chén nước, hắn uống một cách tao nhã, hỏi ta, “Hai vị là mới chuyển đến hôm nay sao?”“Bọn ta đã chuyển đến hôm qua.”“Thứ cho tại hạ mạo muội, hai vị có phải là tiểu thư của Tống gia không?”“Không phải tiểu thư, ta là Đào Đào, đây là Tiểu Diệp.”Người đó ngẩn người một chút, gật đầu, nói: “Ta tên là Lục Chiêu, hai nữ tử sống ở đây sẽ có nhiều bất tiện, nếu có việc gì, có thể tìm ta, ta sống ở ngọn núi bên kia, không xa.”Khi hắn nói câu này, biểu tình có hơi tức giận, rất kỳ lạ.Nhưng đây là người đầu tiên ở kinh thành, ta cảm nhận được có ý tốt.Vì vậy ta vội vàng hành lễ, “Đa tạ, ngươi có biết đến huyện Phụng không? Cách nơi đây năm ngày đường.”Thôn Mễ gia nằm ở huyện Phụng, là nhà của ta, ta không biết cách nào để trở về, nhưng có thể là hắn biết.“Ta biết, ta cũng đến từ nơi đó.”Tiểu Diệp lập tức vui mừng, “Bọn ta cũng đến từ nơi đó.”Ta cũng vui mừng, gặp được đồng hương, người huyện Phụng của bọn ta nhiệt tình nhất, khó trách khi hắn đến giúp bọn ta.Ta hỏi hắn, “Ngươi có muốn về nhà không?”Hắn nhìn về một nơi xa xăm, cười nói: “Muốn chứ, nằm mơ cũng muốn.”Hắn đang nhìn, là phương hướng của quê nhà sao?Ta không biết.Nhưng ta biết hắn là người tốt, là một người hàng xóm rất tốt.Bởi vì từ đó về sau, hắn thường xuống núi giúp bọn ta làm việc.Từ ngày xuân đến ngày hè, tể thái trong sân trồng đã đổi thành củ cải.Ngôi nhà nhỏ của ta và Tiểu Diệp, vì vậy trở nên nhộn nhịp hơn nhiều.

Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công TửTác giả: Tiểu Ngũ Công TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn      Hắn ta đã mời một bà đồng về nhà, bà đồng chỉ vào hướng góc tây nam của hậu viện và nói, người sống ở phương hướng này sẽ khắc hết cả nhà.     Ta chính là người sống ở đây.     Bởi vì tổ phụ đã cứu tổ phụ Tống gia, việc cưới ta về là cách để bọn họ báo ân.     Ta và một con gà trống đã làm lễ bái đường, được dàn xếp trong một cái tiểu viện lạnh lẽo, ngay cả mặt của phu quân cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết hắn tên là Tống Nhàn.     Đi cùng ta là người bạn chơi chung từ lúc còn ở trong thôn, Tiểu Diệp.     Khi vào phủ, Tiểu Diệp được đổi tên thành Tùng Diệp.     Tiểu Diệp nói nàng ấy không thích cái tên này, nàng ấy vẫn muốn được gọi là Tiểu Diệp.     Ta không có quyền đổi tên cho nàng ấy, nhưng thời điểm xung quanh không có ai, ta vẫn gọi nàng ấy là Tiểu Diệp.     Mỗi ngày, Tống gia đều có người mang cơm đến cho ta, ăn ngon hơn khi ở nhà, nhưng ta hiểu được, ta ăn chỉnh là những món chỉ hạ nhân mới ăn.     Ta rất hoài niệm bữa cơm ở nhà.     Mẫu thân luôn thích hấp một nồi cơm… Mở mắt ra, ánh sáng ban ngày rực rỡ, Tiểu Diệp vui mừng nói với ta rằng trong sân sau có một cây táo, dưới gốc cây có nhiều cành khô và lá héo úa.“Đào Đào, may mà năm ngoái bọn họ không dọn dẹp, cành khô có thể chất thành củi, lá cây thì ta có thể mang đi ủ phân, mảnh đất đó trước đây đã có người cày cấy qua, to lắm, dọn dẹp xong có thể trồng được.”Ta vui mừng vỗ tay, “Chính là như vậy.”Tiểu Diệp sinh ra đã khỏe mạnh, sức lực còn lớn hơn cả đám nam nhi, từ nhỏ gia đình dạy dỗ khác với ta, nàng ấy biết sửa chữa nhà cửa, biết ủ phân, biết đánh nhau.Là một cô nương rất lợi hại.Khi ta làm xong việc hà lao lao* đi gọi nàng ấy, cành cây đã được xếp gọn gàng ở ngoài tường phòng bếp, lá cây cũng đã chất thành đống.*hà lao lao: một loại mì.Bọn ta ăn xong hà lao lao, cơ thể ấm lên, dựa vào cửa nghỉ ngơi chốc lát.Mười mẫu đất đều ở trước thôn trang, cách bọn ta chưa đến một dặm, nhìn cũng không quá hoang vắng, những năm gần đây chắc chắn có người trồng trọt qua.Dọc theo bờ đất có một dòng suối trong veo nhè nhẹ chảy qua, không biết ai đã trồng vài cây dương, đang ra hoa, tựa như sâu róm.Xa hơn nữa, có một ngọn đồi thấp như đống đất, cũng có một hộ gia đình sinh sống, khói bếp lợn lờ bốc lên, ngôi nhà lớn hơn nhiều so với thôn trang của bọn ta.Ta cảm thán, “Diệp tử, ta thật là may mắn.”Tiểu Diệp phụ họa theo ta nói: “Thật là một ngày tốt, ta rất thích.”Bọn ta bắt đầu dọn dẹp.Tiểu Diệp dọn dẹp trong viện xong, rồi mang hạt giống đi trồng.Ta ở nhà may hai chiếc chăn dày và hai chiếc chăn mỏng.Đêm qua bọn ta không có chăn, đã đốt giường đất cho nóng lên, đắp tất cả vải lên, nhưng nửa đêm vẫn có hơi lạnh.Nhưng có chăn rồi thì sẽ không lạnh nữa.Ta đã đun một bình nước ấm, đi cùng Tiểu Diệp để trồng trọt.Xuân hàn se lạnh, bọn ta đổ mồ hôi đầy đầu, cùng nhau uống nước ấm, như những ngày trước khi còn ở trong thôn.“Hai vị cô nương mạnh khỏe, có thể xin một chén nước uống hay không?”Ta quay đầu lại nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào đã có một lang quân tuấn tú đến đây, mặc áo bông màu xanh, mặt như quan ngọc, nhã nhặn có lễ.Giống như người trong câu chuyện mà ta đã nghe hồi nhỏ.Ta rót cho hắn một chén nước, hắn uống một cách tao nhã, hỏi ta, “Hai vị là mới chuyển đến hôm nay sao?”“Bọn ta đã chuyển đến hôm qua.”“Thứ cho tại hạ mạo muội, hai vị có phải là tiểu thư của Tống gia không?”“Không phải tiểu thư, ta là Đào Đào, đây là Tiểu Diệp.”Người đó ngẩn người một chút, gật đầu, nói: “Ta tên là Lục Chiêu, hai nữ tử sống ở đây sẽ có nhiều bất tiện, nếu có việc gì, có thể tìm ta, ta sống ở ngọn núi bên kia, không xa.”Khi hắn nói câu này, biểu tình có hơi tức giận, rất kỳ lạ.Nhưng đây là người đầu tiên ở kinh thành, ta cảm nhận được có ý tốt.Vì vậy ta vội vàng hành lễ, “Đa tạ, ngươi có biết đến huyện Phụng không? Cách nơi đây năm ngày đường.”Thôn Mễ gia nằm ở huyện Phụng, là nhà của ta, ta không biết cách nào để trở về, nhưng có thể là hắn biết.“Ta biết, ta cũng đến từ nơi đó.”Tiểu Diệp lập tức vui mừng, “Bọn ta cũng đến từ nơi đó.”Ta cũng vui mừng, gặp được đồng hương, người huyện Phụng của bọn ta nhiệt tình nhất, khó trách khi hắn đến giúp bọn ta.Ta hỏi hắn, “Ngươi có muốn về nhà không?”Hắn nhìn về một nơi xa xăm, cười nói: “Muốn chứ, nằm mơ cũng muốn.”Hắn đang nhìn, là phương hướng của quê nhà sao?Ta không biết.Nhưng ta biết hắn là người tốt, là một người hàng xóm rất tốt.Bởi vì từ đó về sau, hắn thường xuống núi giúp bọn ta làm việc.Từ ngày xuân đến ngày hè, tể thái trong sân trồng đã đổi thành củ cải.Ngôi nhà nhỏ của ta và Tiểu Diệp, vì vậy trở nên nhộn nhịp hơn nhiều.

Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công TửTác giả: Tiểu Ngũ Công TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn      Hắn ta đã mời một bà đồng về nhà, bà đồng chỉ vào hướng góc tây nam của hậu viện và nói, người sống ở phương hướng này sẽ khắc hết cả nhà.     Ta chính là người sống ở đây.     Bởi vì tổ phụ đã cứu tổ phụ Tống gia, việc cưới ta về là cách để bọn họ báo ân.     Ta và một con gà trống đã làm lễ bái đường, được dàn xếp trong một cái tiểu viện lạnh lẽo, ngay cả mặt của phu quân cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết hắn tên là Tống Nhàn.     Đi cùng ta là người bạn chơi chung từ lúc còn ở trong thôn, Tiểu Diệp.     Khi vào phủ, Tiểu Diệp được đổi tên thành Tùng Diệp.     Tiểu Diệp nói nàng ấy không thích cái tên này, nàng ấy vẫn muốn được gọi là Tiểu Diệp.     Ta không có quyền đổi tên cho nàng ấy, nhưng thời điểm xung quanh không có ai, ta vẫn gọi nàng ấy là Tiểu Diệp.     Mỗi ngày, Tống gia đều có người mang cơm đến cho ta, ăn ngon hơn khi ở nhà, nhưng ta hiểu được, ta ăn chỉnh là những món chỉ hạ nhân mới ăn.     Ta rất hoài niệm bữa cơm ở nhà.     Mẫu thân luôn thích hấp một nồi cơm… Mở mắt ra, ánh sáng ban ngày rực rỡ, Tiểu Diệp vui mừng nói với ta rằng trong sân sau có một cây táo, dưới gốc cây có nhiều cành khô và lá héo úa.“Đào Đào, may mà năm ngoái bọn họ không dọn dẹp, cành khô có thể chất thành củi, lá cây thì ta có thể mang đi ủ phân, mảnh đất đó trước đây đã có người cày cấy qua, to lắm, dọn dẹp xong có thể trồng được.”Ta vui mừng vỗ tay, “Chính là như vậy.”Tiểu Diệp sinh ra đã khỏe mạnh, sức lực còn lớn hơn cả đám nam nhi, từ nhỏ gia đình dạy dỗ khác với ta, nàng ấy biết sửa chữa nhà cửa, biết ủ phân, biết đánh nhau.Là một cô nương rất lợi hại.Khi ta làm xong việc hà lao lao* đi gọi nàng ấy, cành cây đã được xếp gọn gàng ở ngoài tường phòng bếp, lá cây cũng đã chất thành đống.*hà lao lao: một loại mì.Bọn ta ăn xong hà lao lao, cơ thể ấm lên, dựa vào cửa nghỉ ngơi chốc lát.Mười mẫu đất đều ở trước thôn trang, cách bọn ta chưa đến một dặm, nhìn cũng không quá hoang vắng, những năm gần đây chắc chắn có người trồng trọt qua.Dọc theo bờ đất có một dòng suối trong veo nhè nhẹ chảy qua, không biết ai đã trồng vài cây dương, đang ra hoa, tựa như sâu róm.Xa hơn nữa, có một ngọn đồi thấp như đống đất, cũng có một hộ gia đình sinh sống, khói bếp lợn lờ bốc lên, ngôi nhà lớn hơn nhiều so với thôn trang của bọn ta.Ta cảm thán, “Diệp tử, ta thật là may mắn.”Tiểu Diệp phụ họa theo ta nói: “Thật là một ngày tốt, ta rất thích.”Bọn ta bắt đầu dọn dẹp.Tiểu Diệp dọn dẹp trong viện xong, rồi mang hạt giống đi trồng.Ta ở nhà may hai chiếc chăn dày và hai chiếc chăn mỏng.Đêm qua bọn ta không có chăn, đã đốt giường đất cho nóng lên, đắp tất cả vải lên, nhưng nửa đêm vẫn có hơi lạnh.Nhưng có chăn rồi thì sẽ không lạnh nữa.Ta đã đun một bình nước ấm, đi cùng Tiểu Diệp để trồng trọt.Xuân hàn se lạnh, bọn ta đổ mồ hôi đầy đầu, cùng nhau uống nước ấm, như những ngày trước khi còn ở trong thôn.“Hai vị cô nương mạnh khỏe, có thể xin một chén nước uống hay không?”Ta quay đầu lại nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào đã có một lang quân tuấn tú đến đây, mặc áo bông màu xanh, mặt như quan ngọc, nhã nhặn có lễ.Giống như người trong câu chuyện mà ta đã nghe hồi nhỏ.Ta rót cho hắn một chén nước, hắn uống một cách tao nhã, hỏi ta, “Hai vị là mới chuyển đến hôm nay sao?”“Bọn ta đã chuyển đến hôm qua.”“Thứ cho tại hạ mạo muội, hai vị có phải là tiểu thư của Tống gia không?”“Không phải tiểu thư, ta là Đào Đào, đây là Tiểu Diệp.”Người đó ngẩn người một chút, gật đầu, nói: “Ta tên là Lục Chiêu, hai nữ tử sống ở đây sẽ có nhiều bất tiện, nếu có việc gì, có thể tìm ta, ta sống ở ngọn núi bên kia, không xa.”Khi hắn nói câu này, biểu tình có hơi tức giận, rất kỳ lạ.Nhưng đây là người đầu tiên ở kinh thành, ta cảm nhận được có ý tốt.Vì vậy ta vội vàng hành lễ, “Đa tạ, ngươi có biết đến huyện Phụng không? Cách nơi đây năm ngày đường.”Thôn Mễ gia nằm ở huyện Phụng, là nhà của ta, ta không biết cách nào để trở về, nhưng có thể là hắn biết.“Ta biết, ta cũng đến từ nơi đó.”Tiểu Diệp lập tức vui mừng, “Bọn ta cũng đến từ nơi đó.”Ta cũng vui mừng, gặp được đồng hương, người huyện Phụng của bọn ta nhiệt tình nhất, khó trách khi hắn đến giúp bọn ta.Ta hỏi hắn, “Ngươi có muốn về nhà không?”Hắn nhìn về một nơi xa xăm, cười nói: “Muốn chứ, nằm mơ cũng muốn.”Hắn đang nhìn, là phương hướng của quê nhà sao?Ta không biết.Nhưng ta biết hắn là người tốt, là một người hàng xóm rất tốt.Bởi vì từ đó về sau, hắn thường xuống núi giúp bọn ta làm việc.Từ ngày xuân đến ngày hè, tể thái trong sân trồng đã đổi thành củ cải.Ngôi nhà nhỏ của ta và Tiểu Diệp, vì vậy trở nên nhộn nhịp hơn nhiều.

Chương 2: Chương 2