Hắn ta đã mời một bà đồng về nhà, bà đồng chỉ vào hướng góc tây nam của hậu viện và nói, người sống ở phương hướng này sẽ khắc hết cả nhà. Ta chính là người sống ở đây. Bởi vì tổ phụ đã cứu tổ phụ Tống gia, việc cưới ta về là cách để bọn họ báo ân. Ta và một con gà trống đã làm lễ bái đường, được dàn xếp trong một cái tiểu viện lạnh lẽo, ngay cả mặt của phu quân cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết hắn tên là Tống Nhàn. Đi cùng ta là người bạn chơi chung từ lúc còn ở trong thôn, Tiểu Diệp. Khi vào phủ, Tiểu Diệp được đổi tên thành Tùng Diệp. Tiểu Diệp nói nàng ấy không thích cái tên này, nàng ấy vẫn muốn được gọi là Tiểu Diệp. Ta không có quyền đổi tên cho nàng ấy, nhưng thời điểm xung quanh không có ai, ta vẫn gọi nàng ấy là Tiểu Diệp. Mỗi ngày, Tống gia đều có người mang cơm đến cho ta, ăn ngon hơn khi ở nhà, nhưng ta hiểu được, ta ăn chỉnh là những món chỉ hạ nhân mới ăn. Ta rất hoài niệm bữa cơm ở nhà. Mẫu thân luôn thích hấp một nồi cơm…
Chương 3: Chương 3
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công TửTác giả: Tiểu Ngũ Công TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn Hắn ta đã mời một bà đồng về nhà, bà đồng chỉ vào hướng góc tây nam của hậu viện và nói, người sống ở phương hướng này sẽ khắc hết cả nhà. Ta chính là người sống ở đây. Bởi vì tổ phụ đã cứu tổ phụ Tống gia, việc cưới ta về là cách để bọn họ báo ân. Ta và một con gà trống đã làm lễ bái đường, được dàn xếp trong một cái tiểu viện lạnh lẽo, ngay cả mặt của phu quân cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết hắn tên là Tống Nhàn. Đi cùng ta là người bạn chơi chung từ lúc còn ở trong thôn, Tiểu Diệp. Khi vào phủ, Tiểu Diệp được đổi tên thành Tùng Diệp. Tiểu Diệp nói nàng ấy không thích cái tên này, nàng ấy vẫn muốn được gọi là Tiểu Diệp. Ta không có quyền đổi tên cho nàng ấy, nhưng thời điểm xung quanh không có ai, ta vẫn gọi nàng ấy là Tiểu Diệp. Mỗi ngày, Tống gia đều có người mang cơm đến cho ta, ăn ngon hơn khi ở nhà, nhưng ta hiểu được, ta ăn chỉnh là những món chỉ hạ nhân mới ăn. Ta rất hoài niệm bữa cơm ở nhà. Mẫu thân luôn thích hấp một nồi cơm… 3.Vài ngày trước, khi mùa thu hoạch lúa mì đến, Lục Chiêu đã dẫn theo vài người từ trên núi xuống giúp bọn ta gặt hái.Mười mẫu lúa mì, thật không ít, Lục Chiêu cùng bọn ta phơi khô lúa mì, phơi đầy một kho, rồi lại trồng củ cải và cải trắng trên cánh đồng.Lục Chiêu nói bọn hắn muốn mua một ít, hắn có nuôi một số người, nhưng họ không sản xuất gì, cần những loại lương thực này.Hắn đã đưa cho ta một ít tiền theo tiêu chuẩn của tiệm gạo, mang đi mười bao lúa mì, nói rằng sẽ đi xay thành bột mì ở Hồ gia ở thôn Huệ An bên cạnh.Ta và Tiểu Diệp cũng đi theo, mang về vài bao bột mịn.Như vậy cũng không tiêu tốn bao nhiêu lúa mì, trong kho vẫn đầy ắp, khiến lòng ta cảm thấy yên tâm.Lục Chiêu đề nghị ta bán đi.“Đợi đến mùa thu hoạch năm sau rồi nói, ở quê, mẫu thân của ta mỗi lần đều giữ lại đủ lương thực cho bọn ta ăn, nhưng vẫn không đủ, nếu gặp năm mất mùa, giá lương thực sẽ tăng cao, càng không có gì để ăn, nếu gặp năm hạn hán, lương thực đó chính là cứu tinh.”Lục Chiêu nhìn ta, bỗng cười nói, “Vậy ta cũng đi thu thập một ít, nhất định phải đủ cho cả một năm cho một nhà. Lương thực trong kho của ngươi, đừng nói với ai khác, nếu có người hỏi thì cứ nói đã bán rồi.”“Ta biết rồi.”Ta hấp một nồi bánh lớn, dùng rau vừa hái từ trong ruộng và miếng thịt cuối cùng trong bếp hầm thành một nồi canh thơm ngon.Ta lại nhớ đến phụ mẫu, đất nhà ta không nhiều như vậy, chỉ vài mẫu đất, thu hoạch phải nộp thuế, lại còn phải nuôi cả gia đình.Tiểu Diệp vừa ăn vừa khóc, nói nàng ấy nhớ phụ mẫu.Ta lau nước mắt cho nàng ấy, hứa hẹn, “Chúng ta nhất định sẽ có thể gặp lại, nhưng trước khi gặp lại, chúng ta phải sống thật tốt.”Đêm đó sấm chớp ầm ầm, Tiểu Diệp bị sốt.Ta cho nàng ấy uống thuốc, ở bên cạnh nàng ấy cả đêm.Ngày hôm sau nàng ấy lại khỏe mạnh như rồng như hổ.Bọn ta ăn vài cái bánh rau dại, uống một bát cháo bí ngô ngọt, thật ấm lòng.Sau đó khóa cửa, lên xe bò ở thôn Huê An đi vào thành.Người đánh xe, chính là đại ca Hồ gia.Tẩu tử Hồ gia cũng ở đó, ngày ấy khi đi xay bột mì đã quen biết được.Trên đường, tẩu tử Hồ gia nói rất nhiều với ta.“Cái thôn trang mà các ngươi hiện đang sống, trước đây là Tống gia cho một lão bộc để dưỡng lão, lão bộc đó không có con cái, đất xung quanh thôn trang đều cho tá điền cày cấy, ông ta chỉ thu chút tiền bạc, sau này lão bộc mất, đất cũng bỏ trống, chỉ mới xảy ra trong hai năm gần đây.”“Không biết các ngươi là ai của Tống gia, tẩu tử cũng không hỏi, nhưng các ngươi cũng coi như được nhờ lây, không phải nộp thuế ruộng, chung quanh không ai dám động đến Tống gia, chẳng qua hai cô nương ở nhà thì vẫn bất tiện, thường xuyên đến thôn xóm của bọn ta chơi, bà con quê nhà, có việc cũng dễ giúp đỡ.”Ta và Tiểu Diệp liên tục gật đầu, người của thôn Huệ An rất chất phác, như thôn Mễ gia của bọn ta, vừa lúc phải sống ở thôn trang, đương nhiên phải thường xuyên qua lại với thôn dân.Trong thành rất nhộn nhịp, đông đúc hơn nhiều so với huyện Phụng, người cũng xinh đẹp.Ta thấy một nữ tử mảnh mai như liễu, diện mạo xinh đẹp cực kỳ, khiến ta nhớ đến câu chuyện hồ tiên mà mẫu thân từng kể cho ta nghe.Đi bên cạnh nàng ta là một nam tử cao ráo, tuy vẻ ngoài có chút bình thường nhưng ăn mặc sang trọng lộng lẫy, thân phận bất phàm.Ta tính toán một chút, trước tiên sẽ cùng Tiểu Diệp đi dạo quanh, rồi mua sắm đồ đạc.Tẩu tử Hồ gia bỗng chọc chọc vào ta, chỉ vào nữ tử nói: “Tẩu tử dạy ngươi, những nữ tử ăn mặc như vậy đều là thiếp thất, đẹp thì có đẹp, nhưng thiếu chút phong thái.”Tiểu Diệp nhìn thoáng một cái, nói, “Nào có đẹp bằng Đào Đào.”Tẩu tử Hồ gia nhìn ta một cách nghiêm túc, ánh mắt không mấy tán thành, nhưng không nói gì.
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công TửTác giả: Tiểu Ngũ Công TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn Hắn ta đã mời một bà đồng về nhà, bà đồng chỉ vào hướng góc tây nam của hậu viện và nói, người sống ở phương hướng này sẽ khắc hết cả nhà. Ta chính là người sống ở đây. Bởi vì tổ phụ đã cứu tổ phụ Tống gia, việc cưới ta về là cách để bọn họ báo ân. Ta và một con gà trống đã làm lễ bái đường, được dàn xếp trong một cái tiểu viện lạnh lẽo, ngay cả mặt của phu quân cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết hắn tên là Tống Nhàn. Đi cùng ta là người bạn chơi chung từ lúc còn ở trong thôn, Tiểu Diệp. Khi vào phủ, Tiểu Diệp được đổi tên thành Tùng Diệp. Tiểu Diệp nói nàng ấy không thích cái tên này, nàng ấy vẫn muốn được gọi là Tiểu Diệp. Ta không có quyền đổi tên cho nàng ấy, nhưng thời điểm xung quanh không có ai, ta vẫn gọi nàng ấy là Tiểu Diệp. Mỗi ngày, Tống gia đều có người mang cơm đến cho ta, ăn ngon hơn khi ở nhà, nhưng ta hiểu được, ta ăn chỉnh là những món chỉ hạ nhân mới ăn. Ta rất hoài niệm bữa cơm ở nhà. Mẫu thân luôn thích hấp một nồi cơm… 3.Vài ngày trước, khi mùa thu hoạch lúa mì đến, Lục Chiêu đã dẫn theo vài người từ trên núi xuống giúp bọn ta gặt hái.Mười mẫu lúa mì, thật không ít, Lục Chiêu cùng bọn ta phơi khô lúa mì, phơi đầy một kho, rồi lại trồng củ cải và cải trắng trên cánh đồng.Lục Chiêu nói bọn hắn muốn mua một ít, hắn có nuôi một số người, nhưng họ không sản xuất gì, cần những loại lương thực này.Hắn đã đưa cho ta một ít tiền theo tiêu chuẩn của tiệm gạo, mang đi mười bao lúa mì, nói rằng sẽ đi xay thành bột mì ở Hồ gia ở thôn Huệ An bên cạnh.Ta và Tiểu Diệp cũng đi theo, mang về vài bao bột mịn.Như vậy cũng không tiêu tốn bao nhiêu lúa mì, trong kho vẫn đầy ắp, khiến lòng ta cảm thấy yên tâm.Lục Chiêu đề nghị ta bán đi.“Đợi đến mùa thu hoạch năm sau rồi nói, ở quê, mẫu thân của ta mỗi lần đều giữ lại đủ lương thực cho bọn ta ăn, nhưng vẫn không đủ, nếu gặp năm mất mùa, giá lương thực sẽ tăng cao, càng không có gì để ăn, nếu gặp năm hạn hán, lương thực đó chính là cứu tinh.”Lục Chiêu nhìn ta, bỗng cười nói, “Vậy ta cũng đi thu thập một ít, nhất định phải đủ cho cả một năm cho một nhà. Lương thực trong kho của ngươi, đừng nói với ai khác, nếu có người hỏi thì cứ nói đã bán rồi.”“Ta biết rồi.”Ta hấp một nồi bánh lớn, dùng rau vừa hái từ trong ruộng và miếng thịt cuối cùng trong bếp hầm thành một nồi canh thơm ngon.Ta lại nhớ đến phụ mẫu, đất nhà ta không nhiều như vậy, chỉ vài mẫu đất, thu hoạch phải nộp thuế, lại còn phải nuôi cả gia đình.Tiểu Diệp vừa ăn vừa khóc, nói nàng ấy nhớ phụ mẫu.Ta lau nước mắt cho nàng ấy, hứa hẹn, “Chúng ta nhất định sẽ có thể gặp lại, nhưng trước khi gặp lại, chúng ta phải sống thật tốt.”Đêm đó sấm chớp ầm ầm, Tiểu Diệp bị sốt.Ta cho nàng ấy uống thuốc, ở bên cạnh nàng ấy cả đêm.Ngày hôm sau nàng ấy lại khỏe mạnh như rồng như hổ.Bọn ta ăn vài cái bánh rau dại, uống một bát cháo bí ngô ngọt, thật ấm lòng.Sau đó khóa cửa, lên xe bò ở thôn Huê An đi vào thành.Người đánh xe, chính là đại ca Hồ gia.Tẩu tử Hồ gia cũng ở đó, ngày ấy khi đi xay bột mì đã quen biết được.Trên đường, tẩu tử Hồ gia nói rất nhiều với ta.“Cái thôn trang mà các ngươi hiện đang sống, trước đây là Tống gia cho một lão bộc để dưỡng lão, lão bộc đó không có con cái, đất xung quanh thôn trang đều cho tá điền cày cấy, ông ta chỉ thu chút tiền bạc, sau này lão bộc mất, đất cũng bỏ trống, chỉ mới xảy ra trong hai năm gần đây.”“Không biết các ngươi là ai của Tống gia, tẩu tử cũng không hỏi, nhưng các ngươi cũng coi như được nhờ lây, không phải nộp thuế ruộng, chung quanh không ai dám động đến Tống gia, chẳng qua hai cô nương ở nhà thì vẫn bất tiện, thường xuyên đến thôn xóm của bọn ta chơi, bà con quê nhà, có việc cũng dễ giúp đỡ.”Ta và Tiểu Diệp liên tục gật đầu, người của thôn Huệ An rất chất phác, như thôn Mễ gia của bọn ta, vừa lúc phải sống ở thôn trang, đương nhiên phải thường xuyên qua lại với thôn dân.Trong thành rất nhộn nhịp, đông đúc hơn nhiều so với huyện Phụng, người cũng xinh đẹp.Ta thấy một nữ tử mảnh mai như liễu, diện mạo xinh đẹp cực kỳ, khiến ta nhớ đến câu chuyện hồ tiên mà mẫu thân từng kể cho ta nghe.Đi bên cạnh nàng ta là một nam tử cao ráo, tuy vẻ ngoài có chút bình thường nhưng ăn mặc sang trọng lộng lẫy, thân phận bất phàm.Ta tính toán một chút, trước tiên sẽ cùng Tiểu Diệp đi dạo quanh, rồi mua sắm đồ đạc.Tẩu tử Hồ gia bỗng chọc chọc vào ta, chỉ vào nữ tử nói: “Tẩu tử dạy ngươi, những nữ tử ăn mặc như vậy đều là thiếp thất, đẹp thì có đẹp, nhưng thiếu chút phong thái.”Tiểu Diệp nhìn thoáng một cái, nói, “Nào có đẹp bằng Đào Đào.”Tẩu tử Hồ gia nhìn ta một cách nghiêm túc, ánh mắt không mấy tán thành, nhưng không nói gì.
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công TửTác giả: Tiểu Ngũ Công TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn Hắn ta đã mời một bà đồng về nhà, bà đồng chỉ vào hướng góc tây nam của hậu viện và nói, người sống ở phương hướng này sẽ khắc hết cả nhà. Ta chính là người sống ở đây. Bởi vì tổ phụ đã cứu tổ phụ Tống gia, việc cưới ta về là cách để bọn họ báo ân. Ta và một con gà trống đã làm lễ bái đường, được dàn xếp trong một cái tiểu viện lạnh lẽo, ngay cả mặt của phu quân cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết hắn tên là Tống Nhàn. Đi cùng ta là người bạn chơi chung từ lúc còn ở trong thôn, Tiểu Diệp. Khi vào phủ, Tiểu Diệp được đổi tên thành Tùng Diệp. Tiểu Diệp nói nàng ấy không thích cái tên này, nàng ấy vẫn muốn được gọi là Tiểu Diệp. Ta không có quyền đổi tên cho nàng ấy, nhưng thời điểm xung quanh không có ai, ta vẫn gọi nàng ấy là Tiểu Diệp. Mỗi ngày, Tống gia đều có người mang cơm đến cho ta, ăn ngon hơn khi ở nhà, nhưng ta hiểu được, ta ăn chỉnh là những món chỉ hạ nhân mới ăn. Ta rất hoài niệm bữa cơm ở nhà. Mẫu thân luôn thích hấp một nồi cơm… 3.Vài ngày trước, khi mùa thu hoạch lúa mì đến, Lục Chiêu đã dẫn theo vài người từ trên núi xuống giúp bọn ta gặt hái.Mười mẫu lúa mì, thật không ít, Lục Chiêu cùng bọn ta phơi khô lúa mì, phơi đầy một kho, rồi lại trồng củ cải và cải trắng trên cánh đồng.Lục Chiêu nói bọn hắn muốn mua một ít, hắn có nuôi một số người, nhưng họ không sản xuất gì, cần những loại lương thực này.Hắn đã đưa cho ta một ít tiền theo tiêu chuẩn của tiệm gạo, mang đi mười bao lúa mì, nói rằng sẽ đi xay thành bột mì ở Hồ gia ở thôn Huệ An bên cạnh.Ta và Tiểu Diệp cũng đi theo, mang về vài bao bột mịn.Như vậy cũng không tiêu tốn bao nhiêu lúa mì, trong kho vẫn đầy ắp, khiến lòng ta cảm thấy yên tâm.Lục Chiêu đề nghị ta bán đi.“Đợi đến mùa thu hoạch năm sau rồi nói, ở quê, mẫu thân của ta mỗi lần đều giữ lại đủ lương thực cho bọn ta ăn, nhưng vẫn không đủ, nếu gặp năm mất mùa, giá lương thực sẽ tăng cao, càng không có gì để ăn, nếu gặp năm hạn hán, lương thực đó chính là cứu tinh.”Lục Chiêu nhìn ta, bỗng cười nói, “Vậy ta cũng đi thu thập một ít, nhất định phải đủ cho cả một năm cho một nhà. Lương thực trong kho của ngươi, đừng nói với ai khác, nếu có người hỏi thì cứ nói đã bán rồi.”“Ta biết rồi.”Ta hấp một nồi bánh lớn, dùng rau vừa hái từ trong ruộng và miếng thịt cuối cùng trong bếp hầm thành một nồi canh thơm ngon.Ta lại nhớ đến phụ mẫu, đất nhà ta không nhiều như vậy, chỉ vài mẫu đất, thu hoạch phải nộp thuế, lại còn phải nuôi cả gia đình.Tiểu Diệp vừa ăn vừa khóc, nói nàng ấy nhớ phụ mẫu.Ta lau nước mắt cho nàng ấy, hứa hẹn, “Chúng ta nhất định sẽ có thể gặp lại, nhưng trước khi gặp lại, chúng ta phải sống thật tốt.”Đêm đó sấm chớp ầm ầm, Tiểu Diệp bị sốt.Ta cho nàng ấy uống thuốc, ở bên cạnh nàng ấy cả đêm.Ngày hôm sau nàng ấy lại khỏe mạnh như rồng như hổ.Bọn ta ăn vài cái bánh rau dại, uống một bát cháo bí ngô ngọt, thật ấm lòng.Sau đó khóa cửa, lên xe bò ở thôn Huê An đi vào thành.Người đánh xe, chính là đại ca Hồ gia.Tẩu tử Hồ gia cũng ở đó, ngày ấy khi đi xay bột mì đã quen biết được.Trên đường, tẩu tử Hồ gia nói rất nhiều với ta.“Cái thôn trang mà các ngươi hiện đang sống, trước đây là Tống gia cho một lão bộc để dưỡng lão, lão bộc đó không có con cái, đất xung quanh thôn trang đều cho tá điền cày cấy, ông ta chỉ thu chút tiền bạc, sau này lão bộc mất, đất cũng bỏ trống, chỉ mới xảy ra trong hai năm gần đây.”“Không biết các ngươi là ai của Tống gia, tẩu tử cũng không hỏi, nhưng các ngươi cũng coi như được nhờ lây, không phải nộp thuế ruộng, chung quanh không ai dám động đến Tống gia, chẳng qua hai cô nương ở nhà thì vẫn bất tiện, thường xuyên đến thôn xóm của bọn ta chơi, bà con quê nhà, có việc cũng dễ giúp đỡ.”Ta và Tiểu Diệp liên tục gật đầu, người của thôn Huệ An rất chất phác, như thôn Mễ gia của bọn ta, vừa lúc phải sống ở thôn trang, đương nhiên phải thường xuyên qua lại với thôn dân.Trong thành rất nhộn nhịp, đông đúc hơn nhiều so với huyện Phụng, người cũng xinh đẹp.Ta thấy một nữ tử mảnh mai như liễu, diện mạo xinh đẹp cực kỳ, khiến ta nhớ đến câu chuyện hồ tiên mà mẫu thân từng kể cho ta nghe.Đi bên cạnh nàng ta là một nam tử cao ráo, tuy vẻ ngoài có chút bình thường nhưng ăn mặc sang trọng lộng lẫy, thân phận bất phàm.Ta tính toán một chút, trước tiên sẽ cùng Tiểu Diệp đi dạo quanh, rồi mua sắm đồ đạc.Tẩu tử Hồ gia bỗng chọc chọc vào ta, chỉ vào nữ tử nói: “Tẩu tử dạy ngươi, những nữ tử ăn mặc như vậy đều là thiếp thất, đẹp thì có đẹp, nhưng thiếu chút phong thái.”Tiểu Diệp nhìn thoáng một cái, nói, “Nào có đẹp bằng Đào Đào.”Tẩu tử Hồ gia nhìn ta một cách nghiêm túc, ánh mắt không mấy tán thành, nhưng không nói gì.