1. Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam. Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã. Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước. Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô! Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ! Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù! Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn…
Chương 38: Chương 38
Tội Nhân Vô TộiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 1. Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam. Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã. Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước. Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô! Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ! Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù! Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn… 38. Trần Cảnh Diệu lại sửng sốt. Đây là lần đầu tiên anh gặp một người con gái như An Đồng, táo bạo nhưng không khiến người ta phản cảm, giờ đây anh mới hiểu tại sao toàn bộ đàn ông ở Hoa Thành lại mến mộ cô nhiều như vậy. Trần Cảnh Diệu thu lại nét mặt của mình, mỉm cười, "Đương nhiên là được." An Đồng dường như rất hào hứng, "Để đáp lễ, xin anh cũng gọi em là An Đồng luôn nhé." Trần Cảnh Diệu khẽ gật đầu, "An Đồng, một cái tên rất đẹp." Đùng một tiếng, đột nhiên An Đồng cảm thấy Trần Cảnh Diệu của lúc này gần như trùng hợp với hình ảnh anh lẳng lặng đứng trước bia mộ che ô cho cô. Ngày ấy Trần Cảnh Diệu cũng nói như vậy. Anh nói, An Đồng, một cái tên rất đẹp. … Trong bữa tối đầu tiên, hai người họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Tán gẫu được một hồi lâu, cuối cùng Trần Cảnh Diệu vẫn không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong đầu mình: "Em chưa từng… quen biết tôi, vậy tại sao lại… ?" Nửa câu còn lại bị bỏ ngỏ, nhưng dĩ nhiên An Đồng đã hiểu hết ý của anh. Cô vội vàng giải thích: "Em thích anh rất nghiêm túc, không phải vì tài sản nhà anh đâu." Có lẽ do An Đồng bộc bạch quá thẳng thắn làm Trần Cảnh Diệu không khỏi bật cười, anh nói: "Ý tôi không phải thế." Nhà họ Trần ở Hải Thị sở hữu khối tài sản khổng lồ đến mức toàn bộ hào môn thế gia ở Hoa Thành hễ nghe đến cái tên này đều phải ngẩng đầu ngưỡng mộ. Bởi vậy khi nghe thấy Trần Cảnh Dao hỏi vậy, cô cũng cho rằng anh đang ngờ vực mục đích của mình. Người anh thích là An Đồng thật sự, cho nên người cô thích đâu thể là cậu chủ nhà họ Trần được. Thế nhưng kể cho Trần Cảnh Diệu câu chuyện về kiếp trước kiếp này thì quá không thuyết phục, An Đồng suy nghĩ cả buổi chỉ có thể bịa đại một chuyện khác. Cô khẽ cắn môi nói: "Em… thật sự là vừa gặp đã thích anh, nhưng không phải hôm nay." "Không lâu trước đây em có đi Hải Thị một chuyến để tham gia một bữa tiệc rồi gặp anh ở đó, vừa chạm mặt đã thích anh rồi nên đành tìm người hỏi thăm tin tức về anh." "Vốn nghĩ rằng sau khi trở về Hoa Thành sẽ không còn cơ hội thấy anh nữa, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp gỡ, cho nên lúc nhìn thấy anh bước vào hậu trường em mới trở nên kích động như vậy." Trần Cảnh Diệu chỉ mỉm cười không đáp. Đương nhiên anh nhận ra những lời An Đồng vừa nói chỉ có một nửa sự thật, thế nhưng sau khi nghe cô giải thích xong, đột nhiên anh không còn thắc mắc tại sao cô lại yêu mình từ cái nhìn đầu tiên nữa. Thứ gì cũng có thể làm giả được, chỉ có ánh mắt của một người là không thể nói dối. Mà tình cảm trong ánh mắt An Đồng lại vô cùng dễ đoán. An Đồng đối diện với Tần Dạ Hoài tựa như một chú mèo nhỏ giương móng vuốt đầy phòng bị, chỉ bất cẩn một chút thôi sẽ bị nó cào xước cả da. Mà ở trước mặt anh, An Đồng thu lại tất cả gai nhọn trên người mình, khiến anh có cảm giác như có một chú mèo nhỏ đáng yêu đang chờ chực nhào vào lòng làm nũng. Dù không biết vì nguyên cớ gì, anh vẫn phải thừa nhận bản thân rất hưởng thụ phần tình cảm An Đồng dành cho mình.
Tội Nhân Vô TộiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 1. Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam. Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã. Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước. Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô! Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ! Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù! Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn… 38. Trần Cảnh Diệu lại sửng sốt. Đây là lần đầu tiên anh gặp một người con gái như An Đồng, táo bạo nhưng không khiến người ta phản cảm, giờ đây anh mới hiểu tại sao toàn bộ đàn ông ở Hoa Thành lại mến mộ cô nhiều như vậy. Trần Cảnh Diệu thu lại nét mặt của mình, mỉm cười, "Đương nhiên là được." An Đồng dường như rất hào hứng, "Để đáp lễ, xin anh cũng gọi em là An Đồng luôn nhé." Trần Cảnh Diệu khẽ gật đầu, "An Đồng, một cái tên rất đẹp." Đùng một tiếng, đột nhiên An Đồng cảm thấy Trần Cảnh Diệu của lúc này gần như trùng hợp với hình ảnh anh lẳng lặng đứng trước bia mộ che ô cho cô. Ngày ấy Trần Cảnh Diệu cũng nói như vậy. Anh nói, An Đồng, một cái tên rất đẹp. … Trong bữa tối đầu tiên, hai người họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Tán gẫu được một hồi lâu, cuối cùng Trần Cảnh Diệu vẫn không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong đầu mình: "Em chưa từng… quen biết tôi, vậy tại sao lại… ?" Nửa câu còn lại bị bỏ ngỏ, nhưng dĩ nhiên An Đồng đã hiểu hết ý của anh. Cô vội vàng giải thích: "Em thích anh rất nghiêm túc, không phải vì tài sản nhà anh đâu." Có lẽ do An Đồng bộc bạch quá thẳng thắn làm Trần Cảnh Diệu không khỏi bật cười, anh nói: "Ý tôi không phải thế." Nhà họ Trần ở Hải Thị sở hữu khối tài sản khổng lồ đến mức toàn bộ hào môn thế gia ở Hoa Thành hễ nghe đến cái tên này đều phải ngẩng đầu ngưỡng mộ. Bởi vậy khi nghe thấy Trần Cảnh Dao hỏi vậy, cô cũng cho rằng anh đang ngờ vực mục đích của mình. Người anh thích là An Đồng thật sự, cho nên người cô thích đâu thể là cậu chủ nhà họ Trần được. Thế nhưng kể cho Trần Cảnh Diệu câu chuyện về kiếp trước kiếp này thì quá không thuyết phục, An Đồng suy nghĩ cả buổi chỉ có thể bịa đại một chuyện khác. Cô khẽ cắn môi nói: "Em… thật sự là vừa gặp đã thích anh, nhưng không phải hôm nay." "Không lâu trước đây em có đi Hải Thị một chuyến để tham gia một bữa tiệc rồi gặp anh ở đó, vừa chạm mặt đã thích anh rồi nên đành tìm người hỏi thăm tin tức về anh." "Vốn nghĩ rằng sau khi trở về Hoa Thành sẽ không còn cơ hội thấy anh nữa, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp gỡ, cho nên lúc nhìn thấy anh bước vào hậu trường em mới trở nên kích động như vậy." Trần Cảnh Diệu chỉ mỉm cười không đáp. Đương nhiên anh nhận ra những lời An Đồng vừa nói chỉ có một nửa sự thật, thế nhưng sau khi nghe cô giải thích xong, đột nhiên anh không còn thắc mắc tại sao cô lại yêu mình từ cái nhìn đầu tiên nữa. Thứ gì cũng có thể làm giả được, chỉ có ánh mắt của một người là không thể nói dối. Mà tình cảm trong ánh mắt An Đồng lại vô cùng dễ đoán. An Đồng đối diện với Tần Dạ Hoài tựa như một chú mèo nhỏ giương móng vuốt đầy phòng bị, chỉ bất cẩn một chút thôi sẽ bị nó cào xước cả da. Mà ở trước mặt anh, An Đồng thu lại tất cả gai nhọn trên người mình, khiến anh có cảm giác như có một chú mèo nhỏ đáng yêu đang chờ chực nhào vào lòng làm nũng. Dù không biết vì nguyên cớ gì, anh vẫn phải thừa nhận bản thân rất hưởng thụ phần tình cảm An Đồng dành cho mình.
Tội Nhân Vô TộiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 1. Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam. Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã. Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước. Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô! Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ! Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù! Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn… 38. Trần Cảnh Diệu lại sửng sốt. Đây là lần đầu tiên anh gặp một người con gái như An Đồng, táo bạo nhưng không khiến người ta phản cảm, giờ đây anh mới hiểu tại sao toàn bộ đàn ông ở Hoa Thành lại mến mộ cô nhiều như vậy. Trần Cảnh Diệu thu lại nét mặt của mình, mỉm cười, "Đương nhiên là được." An Đồng dường như rất hào hứng, "Để đáp lễ, xin anh cũng gọi em là An Đồng luôn nhé." Trần Cảnh Diệu khẽ gật đầu, "An Đồng, một cái tên rất đẹp." Đùng một tiếng, đột nhiên An Đồng cảm thấy Trần Cảnh Diệu của lúc này gần như trùng hợp với hình ảnh anh lẳng lặng đứng trước bia mộ che ô cho cô. Ngày ấy Trần Cảnh Diệu cũng nói như vậy. Anh nói, An Đồng, một cái tên rất đẹp. … Trong bữa tối đầu tiên, hai người họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Tán gẫu được một hồi lâu, cuối cùng Trần Cảnh Diệu vẫn không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong đầu mình: "Em chưa từng… quen biết tôi, vậy tại sao lại… ?" Nửa câu còn lại bị bỏ ngỏ, nhưng dĩ nhiên An Đồng đã hiểu hết ý của anh. Cô vội vàng giải thích: "Em thích anh rất nghiêm túc, không phải vì tài sản nhà anh đâu." Có lẽ do An Đồng bộc bạch quá thẳng thắn làm Trần Cảnh Diệu không khỏi bật cười, anh nói: "Ý tôi không phải thế." Nhà họ Trần ở Hải Thị sở hữu khối tài sản khổng lồ đến mức toàn bộ hào môn thế gia ở Hoa Thành hễ nghe đến cái tên này đều phải ngẩng đầu ngưỡng mộ. Bởi vậy khi nghe thấy Trần Cảnh Dao hỏi vậy, cô cũng cho rằng anh đang ngờ vực mục đích của mình. Người anh thích là An Đồng thật sự, cho nên người cô thích đâu thể là cậu chủ nhà họ Trần được. Thế nhưng kể cho Trần Cảnh Diệu câu chuyện về kiếp trước kiếp này thì quá không thuyết phục, An Đồng suy nghĩ cả buổi chỉ có thể bịa đại một chuyện khác. Cô khẽ cắn môi nói: "Em… thật sự là vừa gặp đã thích anh, nhưng không phải hôm nay." "Không lâu trước đây em có đi Hải Thị một chuyến để tham gia một bữa tiệc rồi gặp anh ở đó, vừa chạm mặt đã thích anh rồi nên đành tìm người hỏi thăm tin tức về anh." "Vốn nghĩ rằng sau khi trở về Hoa Thành sẽ không còn cơ hội thấy anh nữa, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp gỡ, cho nên lúc nhìn thấy anh bước vào hậu trường em mới trở nên kích động như vậy." Trần Cảnh Diệu chỉ mỉm cười không đáp. Đương nhiên anh nhận ra những lời An Đồng vừa nói chỉ có một nửa sự thật, thế nhưng sau khi nghe cô giải thích xong, đột nhiên anh không còn thắc mắc tại sao cô lại yêu mình từ cái nhìn đầu tiên nữa. Thứ gì cũng có thể làm giả được, chỉ có ánh mắt của một người là không thể nói dối. Mà tình cảm trong ánh mắt An Đồng lại vô cùng dễ đoán. An Đồng đối diện với Tần Dạ Hoài tựa như một chú mèo nhỏ giương móng vuốt đầy phòng bị, chỉ bất cẩn một chút thôi sẽ bị nó cào xước cả da. Mà ở trước mặt anh, An Đồng thu lại tất cả gai nhọn trên người mình, khiến anh có cảm giác như có một chú mèo nhỏ đáng yêu đang chờ chực nhào vào lòng làm nũng. Dù không biết vì nguyên cớ gì, anh vẫn phải thừa nhận bản thân rất hưởng thụ phần tình cảm An Đồng dành cho mình.