1. Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam. Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã. Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước. Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô! Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ! Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù! Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn…
Chương 39: Chương 39
Tội Nhân Vô TộiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 1. Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam. Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã. Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước. Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô! Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ! Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù! Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn… 39. Trần Cảnh Diệu suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Tôi chưa từng hẹn hò với ai, cũng không biết nếu hẹn hò thì phải làm những gì. Chuyện tình cảm đối với tôi là một lĩnh vực quá mới mẻ, thậm chí có thể xem là tay mơ. Nhưng tôi lại biết rõ, mình ghét nhất là bị người ta lừa dối, chỉ mong muốn được đối xử chân thành. Tôi phải thừa nhận bản thân đúng là có động lòng với em, nhưng có lẽ tôi cũng là người có tính chiếm hữu khá mạnh. Nếu em không ngại, chúng ta có thể kết giao thử xem." An Đồng ngẩn cả người. Cô từng dự đoán vô số câu trả lời mà Trần Cảnh Diệu có thể nói, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần nghe anh chất vấn xem rốt cuộc hai người đã gặp nhau trong bữa tiệc nào, hoặc vạch trần thẳng mặt lời nói dối vụng về của cô, hoặc cũng có thể là một lời từ chối, nói rằng bọn họ không thích hợp để phát triển xa hơn. An Đồng thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ xem phải ứng đối với Trần Cảnh Diệu trong từng trường hợp như thế nào. Nhưng rồi không một phán đoán nào của cô trùng với câu trả lời hiện tại. Anh ấy thực sự… đưa ra đề nghị kết giao với cô. An Đồng chỉ biết trố mắt, cảm thấy hạnh phúc ập đến với mình quá đột ngột. Người có ngoại hình và gia thế ưu việt như An Đồng từng được vô số người theo đuổi, thậm chí là quấy nhiễu, nhưng cô cũng không thấy quá phiền với việc đó. Nhưng đúng như tin đồn hay nói, An đại tiểu thư mắt cao hơn đầu, ngoại trừ Tần Dạ Hoài ra thì không để ý đến bất kỳ ai khác. Đến tận hôm nay An Đồng mới thấy biết ơn cha mẹ đã trao cho mình những điều kiện quá ưu tú, cho nên cô mới có đủ dũng khí và quyết đoán khi đứng trước mặt người mình yêu mến. Mặc dù biết Trần Cảnh Diệu không thích cô chỉ vì gia thế hay ngoại hình, nhưng sở hữu những thứ đó mới khiến cô càng xứng đôi với anh hơn. Ký ức của kiếp trước và kiếp này chồng chập lên nhau làm sống mũi An Đồng hơi nhức nhối. Trần Cảnh Diệu nhận ra ánh nước hiện lên trong mắt An Đồng, tưởng rằng mình đã hiểu lầm ý tứ của cô bèn vội vàng giải thích: "Xin lỗi em, có phải tôi đã nóng vội quá rồi không? Nếu có hiểu lầm gì, vậy tôi trịnh trọng xin lỗi." Có lẽ vì trước đó Triệu Thiên Thành đã tâng bốc lên tận trời, nói rằng toàn bộ đàn ông ở Hoa Thành đều ngưỡng mộ cô, hoặc có lẽ vì nhận ra Tần Dạ Hoài không phải không có hứng thú gì với An Đồng, tóm lại Trần Cảnh Diệu không ngờ được rằng sẽ có ngày mình đưa ra lời đề nghị kết giao với một người con gái chỉ vừa gặp mặt. Chuyện này chưa từng xảy ra trong đời Trần Cảnh Diệu. Không phải anh chưa từng gặp qua mỹ nhân tuyệt thế, nhưng An Đồng luôn mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc rất đặc biệt, như thể bọn họ được định mệnh sắp đặt phải gặp gỡ nhau. Chỉ tưởng tượng đến viễn cảnh cô có khả năng thuộc về người khác, trở thành bạn gái, thậm chí là bạn đời của người kia là Trần Cảnh Diệu bỗng có chút hốt hoảng. Thế nên anh mới đường đột đưa ra đề nghị kết giao. Bởi vì anh bức thiết muốn nhận được một vị trí chính thức bên cạnh cô. Nghe thấy câu xin lỗi của Trần Cảnh Diệu, đột nhiên An Đồng đứng dậy tiến về phía anh rồi nhào vào lòng đối phương, bất chấp hoàn cảnh đông đúc trong nhà hàng.
Tội Nhân Vô TộiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 1. Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam. Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã. Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước. Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô! Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ! Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù! Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn… 39. Trần Cảnh Diệu suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Tôi chưa từng hẹn hò với ai, cũng không biết nếu hẹn hò thì phải làm những gì. Chuyện tình cảm đối với tôi là một lĩnh vực quá mới mẻ, thậm chí có thể xem là tay mơ. Nhưng tôi lại biết rõ, mình ghét nhất là bị người ta lừa dối, chỉ mong muốn được đối xử chân thành. Tôi phải thừa nhận bản thân đúng là có động lòng với em, nhưng có lẽ tôi cũng là người có tính chiếm hữu khá mạnh. Nếu em không ngại, chúng ta có thể kết giao thử xem." An Đồng ngẩn cả người. Cô từng dự đoán vô số câu trả lời mà Trần Cảnh Diệu có thể nói, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần nghe anh chất vấn xem rốt cuộc hai người đã gặp nhau trong bữa tiệc nào, hoặc vạch trần thẳng mặt lời nói dối vụng về của cô, hoặc cũng có thể là một lời từ chối, nói rằng bọn họ không thích hợp để phát triển xa hơn. An Đồng thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ xem phải ứng đối với Trần Cảnh Diệu trong từng trường hợp như thế nào. Nhưng rồi không một phán đoán nào của cô trùng với câu trả lời hiện tại. Anh ấy thực sự… đưa ra đề nghị kết giao với cô. An Đồng chỉ biết trố mắt, cảm thấy hạnh phúc ập đến với mình quá đột ngột. Người có ngoại hình và gia thế ưu việt như An Đồng từng được vô số người theo đuổi, thậm chí là quấy nhiễu, nhưng cô cũng không thấy quá phiền với việc đó. Nhưng đúng như tin đồn hay nói, An đại tiểu thư mắt cao hơn đầu, ngoại trừ Tần Dạ Hoài ra thì không để ý đến bất kỳ ai khác. Đến tận hôm nay An Đồng mới thấy biết ơn cha mẹ đã trao cho mình những điều kiện quá ưu tú, cho nên cô mới có đủ dũng khí và quyết đoán khi đứng trước mặt người mình yêu mến. Mặc dù biết Trần Cảnh Diệu không thích cô chỉ vì gia thế hay ngoại hình, nhưng sở hữu những thứ đó mới khiến cô càng xứng đôi với anh hơn. Ký ức của kiếp trước và kiếp này chồng chập lên nhau làm sống mũi An Đồng hơi nhức nhối. Trần Cảnh Diệu nhận ra ánh nước hiện lên trong mắt An Đồng, tưởng rằng mình đã hiểu lầm ý tứ của cô bèn vội vàng giải thích: "Xin lỗi em, có phải tôi đã nóng vội quá rồi không? Nếu có hiểu lầm gì, vậy tôi trịnh trọng xin lỗi." Có lẽ vì trước đó Triệu Thiên Thành đã tâng bốc lên tận trời, nói rằng toàn bộ đàn ông ở Hoa Thành đều ngưỡng mộ cô, hoặc có lẽ vì nhận ra Tần Dạ Hoài không phải không có hứng thú gì với An Đồng, tóm lại Trần Cảnh Diệu không ngờ được rằng sẽ có ngày mình đưa ra lời đề nghị kết giao với một người con gái chỉ vừa gặp mặt. Chuyện này chưa từng xảy ra trong đời Trần Cảnh Diệu. Không phải anh chưa từng gặp qua mỹ nhân tuyệt thế, nhưng An Đồng luôn mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc rất đặc biệt, như thể bọn họ được định mệnh sắp đặt phải gặp gỡ nhau. Chỉ tưởng tượng đến viễn cảnh cô có khả năng thuộc về người khác, trở thành bạn gái, thậm chí là bạn đời của người kia là Trần Cảnh Diệu bỗng có chút hốt hoảng. Thế nên anh mới đường đột đưa ra đề nghị kết giao. Bởi vì anh bức thiết muốn nhận được một vị trí chính thức bên cạnh cô. Nghe thấy câu xin lỗi của Trần Cảnh Diệu, đột nhiên An Đồng đứng dậy tiến về phía anh rồi nhào vào lòng đối phương, bất chấp hoàn cảnh đông đúc trong nhà hàng.
Tội Nhân Vô TộiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 1. Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam. Hôm nay là ngày cô mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã. Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như được treo trên mắc gỗ. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến cô vô thức phải lùi ra sau hai bước. Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của cô! Giang Đình Viễn, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô từ nhỏ! Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng cũng là người cùng liên thủ tống cô vào tù! Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa cô vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc cô thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn… 39. Trần Cảnh Diệu suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Tôi chưa từng hẹn hò với ai, cũng không biết nếu hẹn hò thì phải làm những gì. Chuyện tình cảm đối với tôi là một lĩnh vực quá mới mẻ, thậm chí có thể xem là tay mơ. Nhưng tôi lại biết rõ, mình ghét nhất là bị người ta lừa dối, chỉ mong muốn được đối xử chân thành. Tôi phải thừa nhận bản thân đúng là có động lòng với em, nhưng có lẽ tôi cũng là người có tính chiếm hữu khá mạnh. Nếu em không ngại, chúng ta có thể kết giao thử xem." An Đồng ngẩn cả người. Cô từng dự đoán vô số câu trả lời mà Trần Cảnh Diệu có thể nói, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần nghe anh chất vấn xem rốt cuộc hai người đã gặp nhau trong bữa tiệc nào, hoặc vạch trần thẳng mặt lời nói dối vụng về của cô, hoặc cũng có thể là một lời từ chối, nói rằng bọn họ không thích hợp để phát triển xa hơn. An Đồng thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ xem phải ứng đối với Trần Cảnh Diệu trong từng trường hợp như thế nào. Nhưng rồi không một phán đoán nào của cô trùng với câu trả lời hiện tại. Anh ấy thực sự… đưa ra đề nghị kết giao với cô. An Đồng chỉ biết trố mắt, cảm thấy hạnh phúc ập đến với mình quá đột ngột. Người có ngoại hình và gia thế ưu việt như An Đồng từng được vô số người theo đuổi, thậm chí là quấy nhiễu, nhưng cô cũng không thấy quá phiền với việc đó. Nhưng đúng như tin đồn hay nói, An đại tiểu thư mắt cao hơn đầu, ngoại trừ Tần Dạ Hoài ra thì không để ý đến bất kỳ ai khác. Đến tận hôm nay An Đồng mới thấy biết ơn cha mẹ đã trao cho mình những điều kiện quá ưu tú, cho nên cô mới có đủ dũng khí và quyết đoán khi đứng trước mặt người mình yêu mến. Mặc dù biết Trần Cảnh Diệu không thích cô chỉ vì gia thế hay ngoại hình, nhưng sở hữu những thứ đó mới khiến cô càng xứng đôi với anh hơn. Ký ức của kiếp trước và kiếp này chồng chập lên nhau làm sống mũi An Đồng hơi nhức nhối. Trần Cảnh Diệu nhận ra ánh nước hiện lên trong mắt An Đồng, tưởng rằng mình đã hiểu lầm ý tứ của cô bèn vội vàng giải thích: "Xin lỗi em, có phải tôi đã nóng vội quá rồi không? Nếu có hiểu lầm gì, vậy tôi trịnh trọng xin lỗi." Có lẽ vì trước đó Triệu Thiên Thành đã tâng bốc lên tận trời, nói rằng toàn bộ đàn ông ở Hoa Thành đều ngưỡng mộ cô, hoặc có lẽ vì nhận ra Tần Dạ Hoài không phải không có hứng thú gì với An Đồng, tóm lại Trần Cảnh Diệu không ngờ được rằng sẽ có ngày mình đưa ra lời đề nghị kết giao với một người con gái chỉ vừa gặp mặt. Chuyện này chưa từng xảy ra trong đời Trần Cảnh Diệu. Không phải anh chưa từng gặp qua mỹ nhân tuyệt thế, nhưng An Đồng luôn mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc rất đặc biệt, như thể bọn họ được định mệnh sắp đặt phải gặp gỡ nhau. Chỉ tưởng tượng đến viễn cảnh cô có khả năng thuộc về người khác, trở thành bạn gái, thậm chí là bạn đời của người kia là Trần Cảnh Diệu bỗng có chút hốt hoảng. Thế nên anh mới đường đột đưa ra đề nghị kết giao. Bởi vì anh bức thiết muốn nhận được một vị trí chính thức bên cạnh cô. Nghe thấy câu xin lỗi của Trần Cảnh Diệu, đột nhiên An Đồng đứng dậy tiến về phía anh rồi nhào vào lòng đối phương, bất chấp hoàn cảnh đông đúc trong nhà hàng.