Tác giả:

Ta ở biệt trang mười năm, đã sớm chẳng thể nhớ rõ mặt mũi cha mẹ ra sao. Nhũ nương thường bảo ta là đích thứ nữ của nhà họ Vương, vốn dĩ phải sống trong cảnh lụa là gấm vóc, tất cả cũng chỉ tại cái tên thầy bói c.h.ế.t tiệt kia. Mỗi lần nhắc đến, bà ấy đều đỏ hoe mắt, muốn mắng cho hả hê, nhưng rồi lại sợ ta học theo những lời không hay, nên chỉ lặp đi lặp lại mấy câu "đồ c.h.ế.t tiệt", "tâm địa xấu xa", "lòng dạ thối nát". Ta nép mình bên bà, cười ngắm nhìn bầu trời, vừa đếm đốt ngón tay, xem còn bao nhiêu ngày nữa a huynh sẽ trở về. Chẳng biết lần này huynh ấy sẽ mang về cho ta món đồ gì lạ mắt đây. Biệt trang này cách kinh thành rất xa, rất xa, khi ta đến đây đã phải ngồi xe ngựa mấy ngày trời.  Đến nơi thì có mấy bà tử dữ tợn canh giữ ở cổng, nói là vâng lệnh lão gia, phu nhân, không cho ta phép ra ngoài. Cứ thế, ta bị giam cầm ở cái biệt trang này suốt mười năm trời. Ta không biết chữ nghĩa, không biết ngâm thơ viết phú, càng không biết đàn ca nhảy múa, đến việc bếp núc cũng…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...