Ta ở biệt trang mười năm, đã sớm chẳng thể nhớ rõ mặt mũi cha mẹ ra sao. Nhũ nương thường bảo ta là đích thứ nữ của nhà họ Vương, vốn dĩ phải sống trong cảnh lụa là gấm vóc, tất cả cũng chỉ tại cái tên thầy bói c.h.ế.t tiệt kia. Mỗi lần nhắc đến, bà ấy đều đỏ hoe mắt, muốn mắng cho hả hê, nhưng rồi lại sợ ta học theo những lời không hay, nên chỉ lặp đi lặp lại mấy câu "đồ c.h.ế.t tiệt", "tâm địa xấu xa", "lòng dạ thối nát". Ta nép mình bên bà, cười ngắm nhìn bầu trời, vừa đếm đốt ngón tay, xem còn bao nhiêu ngày nữa a huynh sẽ trở về. Chẳng biết lần này huynh ấy sẽ mang về cho ta món đồ gì lạ mắt đây. Biệt trang này cách kinh thành rất xa, rất xa, khi ta đến đây đã phải ngồi xe ngựa mấy ngày trời. Đến nơi thì có mấy bà tử dữ tợn canh giữ ở cổng, nói là vâng lệnh lão gia, phu nhân, không cho ta phép ra ngoài. Cứ thế, ta bị giam cầm ở cái biệt trang này suốt mười năm trời. Ta không biết chữ nghĩa, không biết ngâm thơ viết phú, càng không biết đàn ca nhảy múa, đến việc bếp núc cũng…
Chương 23
Du Vãn Thừa NgônTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện SủngTa ở biệt trang mười năm, đã sớm chẳng thể nhớ rõ mặt mũi cha mẹ ra sao. Nhũ nương thường bảo ta là đích thứ nữ của nhà họ Vương, vốn dĩ phải sống trong cảnh lụa là gấm vóc, tất cả cũng chỉ tại cái tên thầy bói c.h.ế.t tiệt kia. Mỗi lần nhắc đến, bà ấy đều đỏ hoe mắt, muốn mắng cho hả hê, nhưng rồi lại sợ ta học theo những lời không hay, nên chỉ lặp đi lặp lại mấy câu "đồ c.h.ế.t tiệt", "tâm địa xấu xa", "lòng dạ thối nát". Ta nép mình bên bà, cười ngắm nhìn bầu trời, vừa đếm đốt ngón tay, xem còn bao nhiêu ngày nữa a huynh sẽ trở về. Chẳng biết lần này huynh ấy sẽ mang về cho ta món đồ gì lạ mắt đây. Biệt trang này cách kinh thành rất xa, rất xa, khi ta đến đây đã phải ngồi xe ngựa mấy ngày trời. Đến nơi thì có mấy bà tử dữ tợn canh giữ ở cổng, nói là vâng lệnh lão gia, phu nhân, không cho ta phép ra ngoài. Cứ thế, ta bị giam cầm ở cái biệt trang này suốt mười năm trời. Ta không biết chữ nghĩa, không biết ngâm thơ viết phú, càng không biết đàn ca nhảy múa, đến việc bếp núc cũng… Sau khi ăn xong, ta và Cố Thừa Ngôn định trở về viện của mình thì Cố lão gia đột nhiên lên tiếng gọi: “Tức phụ lão tam."Ta vội vàng đáp lại: "Cha.""Con lại đây."Ta nhìn Cố Thừa Ngôn, chàng khẽ gật đầu.Ta cẩn thận tiến lên phía trước, lòng run run hỏi: "Cha có gì căn dặn ạ?""Chuyện mấy ngày trước, cha đã điều tra rõ ràng, là đại tẩu của con làm sai, ta sẽ để nó xin lỗi con, chuyện này coi như bỏ qua, ý con thế nào?"Ý ta thế nào?Đương nhiên là không thể bỏ qua.Giống như Cố Thừa Ngôn đã nói, nàng ta bắt nạt là ta sao?Nàng ta muốn gián tiếp bắt nạt Cố Thừa Ngôn.Nếu ta bị nàng ta nắm thóp, có phải sẽ trở nên cẩn trọng dè dặt, còn có thể vô tư cười, vô tư ở bên Cố Thừa Ngôn sao?Chắc chắn là không thể.Khi mà ta còn sợ chết, đâu còn tâm trí mà lo cho Cố Thừa Ngôn?Nàng ta muốn mạng sống của Cố Thừa Ngôn.Vậy nên ta càng không thể tha thứ cho nàng ta.Không cần phải xin lỗi làm gì, dù sao thì nàng ta cũng không thật lòng biết lỗi. Với cả, ta với nàng ta vốn dĩ cũng chẳng có mối quan hệ tốt đẹp gì, sau này cũng không qua lại, vậy nên miễn cho xong.“Cha, con đã bàn với Tam gia rồi, sang xuân sẽ chuyển ra ngoài ở. Khi đó, chúng con sẽ thường xuyên về thăm người, người và mẫu thân cũng có thể qua bên con ở ít ngày, ngắm nghía mấy cây hoa cỏ mà con trồng.""..." Cố lão gia nghe vậy thì im lặng.Một lúc lâu sau, ông ấy mới đáp: "Thôi cũng được, vậy thì hai con cứ dọn ra ngoài ở riêng. Miễn là hai con sống hạnh phúc bên nhau là cha cũng yên lòng."Ta thật sự không ngờ, Cố lão gia lại muốn sang tên căn nhà năm gian ở Nam thành cho Cố Thừa Ngôn.Nhưng Cố Thừa Ngôn lại từ chối: "Cha để lại cho Du Vãn đi. Con cũng chẳng sống được bao lâu nữa, để lỡ khi con mất rồi, nàng ấy bị người khác ức h.i.ế.p đuổi ra khỏi nhà thì cũng chẳng biết kêu ai.""..."Sắc mặt Cố lão gia liền tối sầm lại.Cố phu nhân vội vàng nói: "Vậy thì cứ cho Du Vãn đứng tên. Căn nhà rộng như vậy, có thể phá bớt vài cái viện để trồng hoa, rất hợp lý."Chuyện này ta đã từng hỏi Cố Thừa Ngôn.Sao tự nhiên lại tính toán chi li vậy?Cố Thừa Ngôn cười đáp: "Nếu ta không bướng bỉnh một chút, thì người khóc bây giờ đã là nàng rồi."Ta nghĩ cũng đúng.Nếu không có Cố Thừa Ngôn mạnh tay bảo vệ, thì không biết sự việc này sẽ bị thêu dệt thành cái gì nữa.Lần này coi như ta chịu thiệt trước, nhưng giờ lại vớ được một căn nhà to đùng, từ nay tha hồ làm chủ gia đình.Vừa có thể trồng hoa, vừa trồng chút dược liệu quý hiếm, bán đi cũng đủ sống. Coi như được lợi rồi, ta cũng không muốn so đo thêm làm gì.Đến mùng hai Tết, Nhị hoàng tử phi về nhà ngoại.Còn ta thì không đi đâu, chỉ ở nhà cùng Cố Thừa Ngôn bàn tính xem sẽ phá dỡ mấy cái viện để trồng hoa và dược thảo.Ở kinh thành này, hai năm nay loại hoa cỏ nào đang được giá? Chúng ta sẽ mua rẻ từ nơi khác về, rồi ta lại cẩn thận chăm sóc, đến lúc bán lại chắc chắn sẽ có lời.Cố Thừa Ngôn nói chàng cũng muốn viết chữ, vẽ tranh để bán, còn muốn viết thêm mấy cuốn thoại bản nữa."...""Trước kia luôn tự cao tự đại, coi tiền bạc là thứ phù phiếm, nhưng sau này ta cũng phải lo cho gia đình nữa chứ.""Vậy thì chàng viết một cuốn thoại bản về một người từ con cưng của trời rớt xuống đáy xã hội, rồi từng bước từng bước leo lên đỉnh vinh quang đi." Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Thừa Ngôn: "Tam gia, ta tin chàng , nhất định sẽ có một ngày chàng đứng lên được, rồi lại trở về đỉnh cao.""Trên đời này, ai cũng thương tiếc cho ta, nghĩ ta chắc chắn sẽ c.h.ế.t sớm, chỉ có mình nàng là tin ta có thể sống lâu, còn có thể quay trở lại đỉnh cao.""Tam gia của chúng ta tốt như vậy, chắc chắn sẽ làm được thôi."Ta không hề biết, Nhị hoàng tử phi đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta ngoài cửa, nàng lặng lẽ rời đi như khi đến.Cố Thừa Ngôn thì nhìn ra ngoài một cái.Trước khi chúng ta dọn đi, Cố phu nhân đã gọi ta đến, trước mặt hai vị tẩu tử của Cố Thừa Ngôn, đưa cho ta mấy cái rương. Ôi chao, chúng lấp lánh vàng son, rực rỡ châu ngọc."Ta định đem những vật này cho Du Vãn, hai người có ý kiến gì không?""Đồ của mẫu thân, dĩ nhiên là muốn cho ai thì cho." nhị thiếu phu nhân nhà họ Cố nhanh nhảu đáp lời."Con dâu cả, con cũng nghĩ vậy sao?""Bẩm mẫu thân, vâng."Nhận được mấy rương đồ tốt, ta liền cười híp mắt tạ ơn.Chúng ta dọn ra khỏi phủ nhà họ Cố vào ngày mười tám tháng Giêng.Bảng hiệu nhà ta vẫn đề là Cố phủ.Với người ngoài, nhà họ Cố giải thích rằng, để chữa độc cho Thừa Ngôn, ta cần một căn nhà lớn để trồng dược liệu, nên mới dọn ra ở riêng.Về chuyện ta bị vu oan, Cố Thừa Ngôn suýt chút nữa thì trở mặt với người nhà, không hề để lộ ra ngoài.Sau khi dọn nhà mới, ta và Cố Thừa Ngôn bàn bạc, phá bỏ mấy cái sân, những xà, cột, ngói đó chúng ta còn bán lấy được một ít tiền.Ồ, những tiền này, hiện tại đều do ta quản lý.Cố Thừa Ngôn nói, ta bây giờ là đương gia chủ mẫu, việc lớn việc nhỏ trong nhà, tiền lớn tiền nhỏ, đều phải giao cho ta quản lý.Chữ và tranh của chàng bán rất chạy, dù sao thì chưởng quỹ bên thư tứ mỗi ngày đều đến một lần, mang đầy hy vọng đến, ôm tranh chữ vui vẻ rời đi.
Du Vãn Thừa NgônTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện SủngTa ở biệt trang mười năm, đã sớm chẳng thể nhớ rõ mặt mũi cha mẹ ra sao. Nhũ nương thường bảo ta là đích thứ nữ của nhà họ Vương, vốn dĩ phải sống trong cảnh lụa là gấm vóc, tất cả cũng chỉ tại cái tên thầy bói c.h.ế.t tiệt kia. Mỗi lần nhắc đến, bà ấy đều đỏ hoe mắt, muốn mắng cho hả hê, nhưng rồi lại sợ ta học theo những lời không hay, nên chỉ lặp đi lặp lại mấy câu "đồ c.h.ế.t tiệt", "tâm địa xấu xa", "lòng dạ thối nát". Ta nép mình bên bà, cười ngắm nhìn bầu trời, vừa đếm đốt ngón tay, xem còn bao nhiêu ngày nữa a huynh sẽ trở về. Chẳng biết lần này huynh ấy sẽ mang về cho ta món đồ gì lạ mắt đây. Biệt trang này cách kinh thành rất xa, rất xa, khi ta đến đây đã phải ngồi xe ngựa mấy ngày trời. Đến nơi thì có mấy bà tử dữ tợn canh giữ ở cổng, nói là vâng lệnh lão gia, phu nhân, không cho ta phép ra ngoài. Cứ thế, ta bị giam cầm ở cái biệt trang này suốt mười năm trời. Ta không biết chữ nghĩa, không biết ngâm thơ viết phú, càng không biết đàn ca nhảy múa, đến việc bếp núc cũng… Sau khi ăn xong, ta và Cố Thừa Ngôn định trở về viện của mình thì Cố lão gia đột nhiên lên tiếng gọi: “Tức phụ lão tam."Ta vội vàng đáp lại: "Cha.""Con lại đây."Ta nhìn Cố Thừa Ngôn, chàng khẽ gật đầu.Ta cẩn thận tiến lên phía trước, lòng run run hỏi: "Cha có gì căn dặn ạ?""Chuyện mấy ngày trước, cha đã điều tra rõ ràng, là đại tẩu của con làm sai, ta sẽ để nó xin lỗi con, chuyện này coi như bỏ qua, ý con thế nào?"Ý ta thế nào?Đương nhiên là không thể bỏ qua.Giống như Cố Thừa Ngôn đã nói, nàng ta bắt nạt là ta sao?Nàng ta muốn gián tiếp bắt nạt Cố Thừa Ngôn.Nếu ta bị nàng ta nắm thóp, có phải sẽ trở nên cẩn trọng dè dặt, còn có thể vô tư cười, vô tư ở bên Cố Thừa Ngôn sao?Chắc chắn là không thể.Khi mà ta còn sợ chết, đâu còn tâm trí mà lo cho Cố Thừa Ngôn?Nàng ta muốn mạng sống của Cố Thừa Ngôn.Vậy nên ta càng không thể tha thứ cho nàng ta.Không cần phải xin lỗi làm gì, dù sao thì nàng ta cũng không thật lòng biết lỗi. Với cả, ta với nàng ta vốn dĩ cũng chẳng có mối quan hệ tốt đẹp gì, sau này cũng không qua lại, vậy nên miễn cho xong.“Cha, con đã bàn với Tam gia rồi, sang xuân sẽ chuyển ra ngoài ở. Khi đó, chúng con sẽ thường xuyên về thăm người, người và mẫu thân cũng có thể qua bên con ở ít ngày, ngắm nghía mấy cây hoa cỏ mà con trồng.""..." Cố lão gia nghe vậy thì im lặng.Một lúc lâu sau, ông ấy mới đáp: "Thôi cũng được, vậy thì hai con cứ dọn ra ngoài ở riêng. Miễn là hai con sống hạnh phúc bên nhau là cha cũng yên lòng."Ta thật sự không ngờ, Cố lão gia lại muốn sang tên căn nhà năm gian ở Nam thành cho Cố Thừa Ngôn.Nhưng Cố Thừa Ngôn lại từ chối: "Cha để lại cho Du Vãn đi. Con cũng chẳng sống được bao lâu nữa, để lỡ khi con mất rồi, nàng ấy bị người khác ức h.i.ế.p đuổi ra khỏi nhà thì cũng chẳng biết kêu ai.""..."Sắc mặt Cố lão gia liền tối sầm lại.Cố phu nhân vội vàng nói: "Vậy thì cứ cho Du Vãn đứng tên. Căn nhà rộng như vậy, có thể phá bớt vài cái viện để trồng hoa, rất hợp lý."Chuyện này ta đã từng hỏi Cố Thừa Ngôn.Sao tự nhiên lại tính toán chi li vậy?Cố Thừa Ngôn cười đáp: "Nếu ta không bướng bỉnh một chút, thì người khóc bây giờ đã là nàng rồi."Ta nghĩ cũng đúng.Nếu không có Cố Thừa Ngôn mạnh tay bảo vệ, thì không biết sự việc này sẽ bị thêu dệt thành cái gì nữa.Lần này coi như ta chịu thiệt trước, nhưng giờ lại vớ được một căn nhà to đùng, từ nay tha hồ làm chủ gia đình.Vừa có thể trồng hoa, vừa trồng chút dược liệu quý hiếm, bán đi cũng đủ sống. Coi như được lợi rồi, ta cũng không muốn so đo thêm làm gì.Đến mùng hai Tết, Nhị hoàng tử phi về nhà ngoại.Còn ta thì không đi đâu, chỉ ở nhà cùng Cố Thừa Ngôn bàn tính xem sẽ phá dỡ mấy cái viện để trồng hoa và dược thảo.Ở kinh thành này, hai năm nay loại hoa cỏ nào đang được giá? Chúng ta sẽ mua rẻ từ nơi khác về, rồi ta lại cẩn thận chăm sóc, đến lúc bán lại chắc chắn sẽ có lời.Cố Thừa Ngôn nói chàng cũng muốn viết chữ, vẽ tranh để bán, còn muốn viết thêm mấy cuốn thoại bản nữa."...""Trước kia luôn tự cao tự đại, coi tiền bạc là thứ phù phiếm, nhưng sau này ta cũng phải lo cho gia đình nữa chứ.""Vậy thì chàng viết một cuốn thoại bản về một người từ con cưng của trời rớt xuống đáy xã hội, rồi từng bước từng bước leo lên đỉnh vinh quang đi." Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Thừa Ngôn: "Tam gia, ta tin chàng , nhất định sẽ có một ngày chàng đứng lên được, rồi lại trở về đỉnh cao.""Trên đời này, ai cũng thương tiếc cho ta, nghĩ ta chắc chắn sẽ c.h.ế.t sớm, chỉ có mình nàng là tin ta có thể sống lâu, còn có thể quay trở lại đỉnh cao.""Tam gia của chúng ta tốt như vậy, chắc chắn sẽ làm được thôi."Ta không hề biết, Nhị hoàng tử phi đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta ngoài cửa, nàng lặng lẽ rời đi như khi đến.Cố Thừa Ngôn thì nhìn ra ngoài một cái.Trước khi chúng ta dọn đi, Cố phu nhân đã gọi ta đến, trước mặt hai vị tẩu tử của Cố Thừa Ngôn, đưa cho ta mấy cái rương. Ôi chao, chúng lấp lánh vàng son, rực rỡ châu ngọc."Ta định đem những vật này cho Du Vãn, hai người có ý kiến gì không?""Đồ của mẫu thân, dĩ nhiên là muốn cho ai thì cho." nhị thiếu phu nhân nhà họ Cố nhanh nhảu đáp lời."Con dâu cả, con cũng nghĩ vậy sao?""Bẩm mẫu thân, vâng."Nhận được mấy rương đồ tốt, ta liền cười híp mắt tạ ơn.Chúng ta dọn ra khỏi phủ nhà họ Cố vào ngày mười tám tháng Giêng.Bảng hiệu nhà ta vẫn đề là Cố phủ.Với người ngoài, nhà họ Cố giải thích rằng, để chữa độc cho Thừa Ngôn, ta cần một căn nhà lớn để trồng dược liệu, nên mới dọn ra ở riêng.Về chuyện ta bị vu oan, Cố Thừa Ngôn suýt chút nữa thì trở mặt với người nhà, không hề để lộ ra ngoài.Sau khi dọn nhà mới, ta và Cố Thừa Ngôn bàn bạc, phá bỏ mấy cái sân, những xà, cột, ngói đó chúng ta còn bán lấy được một ít tiền.Ồ, những tiền này, hiện tại đều do ta quản lý.Cố Thừa Ngôn nói, ta bây giờ là đương gia chủ mẫu, việc lớn việc nhỏ trong nhà, tiền lớn tiền nhỏ, đều phải giao cho ta quản lý.Chữ và tranh của chàng bán rất chạy, dù sao thì chưởng quỹ bên thư tứ mỗi ngày đều đến một lần, mang đầy hy vọng đến, ôm tranh chữ vui vẻ rời đi.
Du Vãn Thừa NgônTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện SủngTa ở biệt trang mười năm, đã sớm chẳng thể nhớ rõ mặt mũi cha mẹ ra sao. Nhũ nương thường bảo ta là đích thứ nữ của nhà họ Vương, vốn dĩ phải sống trong cảnh lụa là gấm vóc, tất cả cũng chỉ tại cái tên thầy bói c.h.ế.t tiệt kia. Mỗi lần nhắc đến, bà ấy đều đỏ hoe mắt, muốn mắng cho hả hê, nhưng rồi lại sợ ta học theo những lời không hay, nên chỉ lặp đi lặp lại mấy câu "đồ c.h.ế.t tiệt", "tâm địa xấu xa", "lòng dạ thối nát". Ta nép mình bên bà, cười ngắm nhìn bầu trời, vừa đếm đốt ngón tay, xem còn bao nhiêu ngày nữa a huynh sẽ trở về. Chẳng biết lần này huynh ấy sẽ mang về cho ta món đồ gì lạ mắt đây. Biệt trang này cách kinh thành rất xa, rất xa, khi ta đến đây đã phải ngồi xe ngựa mấy ngày trời. Đến nơi thì có mấy bà tử dữ tợn canh giữ ở cổng, nói là vâng lệnh lão gia, phu nhân, không cho ta phép ra ngoài. Cứ thế, ta bị giam cầm ở cái biệt trang này suốt mười năm trời. Ta không biết chữ nghĩa, không biết ngâm thơ viết phú, càng không biết đàn ca nhảy múa, đến việc bếp núc cũng… Sau khi ăn xong, ta và Cố Thừa Ngôn định trở về viện của mình thì Cố lão gia đột nhiên lên tiếng gọi: “Tức phụ lão tam."Ta vội vàng đáp lại: "Cha.""Con lại đây."Ta nhìn Cố Thừa Ngôn, chàng khẽ gật đầu.Ta cẩn thận tiến lên phía trước, lòng run run hỏi: "Cha có gì căn dặn ạ?""Chuyện mấy ngày trước, cha đã điều tra rõ ràng, là đại tẩu của con làm sai, ta sẽ để nó xin lỗi con, chuyện này coi như bỏ qua, ý con thế nào?"Ý ta thế nào?Đương nhiên là không thể bỏ qua.Giống như Cố Thừa Ngôn đã nói, nàng ta bắt nạt là ta sao?Nàng ta muốn gián tiếp bắt nạt Cố Thừa Ngôn.Nếu ta bị nàng ta nắm thóp, có phải sẽ trở nên cẩn trọng dè dặt, còn có thể vô tư cười, vô tư ở bên Cố Thừa Ngôn sao?Chắc chắn là không thể.Khi mà ta còn sợ chết, đâu còn tâm trí mà lo cho Cố Thừa Ngôn?Nàng ta muốn mạng sống của Cố Thừa Ngôn.Vậy nên ta càng không thể tha thứ cho nàng ta.Không cần phải xin lỗi làm gì, dù sao thì nàng ta cũng không thật lòng biết lỗi. Với cả, ta với nàng ta vốn dĩ cũng chẳng có mối quan hệ tốt đẹp gì, sau này cũng không qua lại, vậy nên miễn cho xong.“Cha, con đã bàn với Tam gia rồi, sang xuân sẽ chuyển ra ngoài ở. Khi đó, chúng con sẽ thường xuyên về thăm người, người và mẫu thân cũng có thể qua bên con ở ít ngày, ngắm nghía mấy cây hoa cỏ mà con trồng.""..." Cố lão gia nghe vậy thì im lặng.Một lúc lâu sau, ông ấy mới đáp: "Thôi cũng được, vậy thì hai con cứ dọn ra ngoài ở riêng. Miễn là hai con sống hạnh phúc bên nhau là cha cũng yên lòng."Ta thật sự không ngờ, Cố lão gia lại muốn sang tên căn nhà năm gian ở Nam thành cho Cố Thừa Ngôn.Nhưng Cố Thừa Ngôn lại từ chối: "Cha để lại cho Du Vãn đi. Con cũng chẳng sống được bao lâu nữa, để lỡ khi con mất rồi, nàng ấy bị người khác ức h.i.ế.p đuổi ra khỏi nhà thì cũng chẳng biết kêu ai.""..."Sắc mặt Cố lão gia liền tối sầm lại.Cố phu nhân vội vàng nói: "Vậy thì cứ cho Du Vãn đứng tên. Căn nhà rộng như vậy, có thể phá bớt vài cái viện để trồng hoa, rất hợp lý."Chuyện này ta đã từng hỏi Cố Thừa Ngôn.Sao tự nhiên lại tính toán chi li vậy?Cố Thừa Ngôn cười đáp: "Nếu ta không bướng bỉnh một chút, thì người khóc bây giờ đã là nàng rồi."Ta nghĩ cũng đúng.Nếu không có Cố Thừa Ngôn mạnh tay bảo vệ, thì không biết sự việc này sẽ bị thêu dệt thành cái gì nữa.Lần này coi như ta chịu thiệt trước, nhưng giờ lại vớ được một căn nhà to đùng, từ nay tha hồ làm chủ gia đình.Vừa có thể trồng hoa, vừa trồng chút dược liệu quý hiếm, bán đi cũng đủ sống. Coi như được lợi rồi, ta cũng không muốn so đo thêm làm gì.Đến mùng hai Tết, Nhị hoàng tử phi về nhà ngoại.Còn ta thì không đi đâu, chỉ ở nhà cùng Cố Thừa Ngôn bàn tính xem sẽ phá dỡ mấy cái viện để trồng hoa và dược thảo.Ở kinh thành này, hai năm nay loại hoa cỏ nào đang được giá? Chúng ta sẽ mua rẻ từ nơi khác về, rồi ta lại cẩn thận chăm sóc, đến lúc bán lại chắc chắn sẽ có lời.Cố Thừa Ngôn nói chàng cũng muốn viết chữ, vẽ tranh để bán, còn muốn viết thêm mấy cuốn thoại bản nữa."...""Trước kia luôn tự cao tự đại, coi tiền bạc là thứ phù phiếm, nhưng sau này ta cũng phải lo cho gia đình nữa chứ.""Vậy thì chàng viết một cuốn thoại bản về một người từ con cưng của trời rớt xuống đáy xã hội, rồi từng bước từng bước leo lên đỉnh vinh quang đi." Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Thừa Ngôn: "Tam gia, ta tin chàng , nhất định sẽ có một ngày chàng đứng lên được, rồi lại trở về đỉnh cao.""Trên đời này, ai cũng thương tiếc cho ta, nghĩ ta chắc chắn sẽ c.h.ế.t sớm, chỉ có mình nàng là tin ta có thể sống lâu, còn có thể quay trở lại đỉnh cao.""Tam gia của chúng ta tốt như vậy, chắc chắn sẽ làm được thôi."Ta không hề biết, Nhị hoàng tử phi đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta ngoài cửa, nàng lặng lẽ rời đi như khi đến.Cố Thừa Ngôn thì nhìn ra ngoài một cái.Trước khi chúng ta dọn đi, Cố phu nhân đã gọi ta đến, trước mặt hai vị tẩu tử của Cố Thừa Ngôn, đưa cho ta mấy cái rương. Ôi chao, chúng lấp lánh vàng son, rực rỡ châu ngọc."Ta định đem những vật này cho Du Vãn, hai người có ý kiến gì không?""Đồ của mẫu thân, dĩ nhiên là muốn cho ai thì cho." nhị thiếu phu nhân nhà họ Cố nhanh nhảu đáp lời."Con dâu cả, con cũng nghĩ vậy sao?""Bẩm mẫu thân, vâng."Nhận được mấy rương đồ tốt, ta liền cười híp mắt tạ ơn.Chúng ta dọn ra khỏi phủ nhà họ Cố vào ngày mười tám tháng Giêng.Bảng hiệu nhà ta vẫn đề là Cố phủ.Với người ngoài, nhà họ Cố giải thích rằng, để chữa độc cho Thừa Ngôn, ta cần một căn nhà lớn để trồng dược liệu, nên mới dọn ra ở riêng.Về chuyện ta bị vu oan, Cố Thừa Ngôn suýt chút nữa thì trở mặt với người nhà, không hề để lộ ra ngoài.Sau khi dọn nhà mới, ta và Cố Thừa Ngôn bàn bạc, phá bỏ mấy cái sân, những xà, cột, ngói đó chúng ta còn bán lấy được một ít tiền.Ồ, những tiền này, hiện tại đều do ta quản lý.Cố Thừa Ngôn nói, ta bây giờ là đương gia chủ mẫu, việc lớn việc nhỏ trong nhà, tiền lớn tiền nhỏ, đều phải giao cho ta quản lý.Chữ và tranh của chàng bán rất chạy, dù sao thì chưởng quỹ bên thư tứ mỗi ngày đều đến một lần, mang đầy hy vọng đến, ôm tranh chữ vui vẻ rời đi.