Ta bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền…
Chương 16: Chương 17
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Triệu Tư Hành và người phụ nữ kia cùng nhau bước vào. Ta lặng lẽ bày biện thức ăn lên bàn, không hề nhìn hắn lấy một cái: "Vương gia đói bụng rồi phải không, mời dùng bữa trước đã ạ."Hắn cúi mắt, vẻ mặt thoáng chút hổ thẹn: "Thanh Uyển, vị này là…"Ta vẫn im lặng không đáp, hắn lại nói tiếp: "Đây là Thẩm Ý, trước dịp năm mới bản vương dự định sẽ thỉnh chỉ lập nàng làm trắc phi, về phần yến tiệc thì không cần linh đình, chỉ cần bày một vài mâm cỗ trong phủ là đủ rồi."Tay ta đang bưng bát chợt khựng lại: "Thiếp thân đã rõ. Vậy theo ý Vương gia, nên an bài Thẩm cô nương ở đâu ạ?""Cứ an trí ở Vãn Cư đi.""Thiếp thân đã rõ, thiếp thân sẽ an bài."Ta giao toàn bộ sự việc này cho Lan Nhi xử lý, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn đến khó chịu. Tại sao chứ? Tại sao lại thành ra như vậy?Hắn gọi ta "Thanh Uyển"? Thanh Uyển? Vậy còn "Uyển Nhi" thì sao? Chẳng còn "Uyển Nhi" nào nữa rồi.Tại sao lại như vậy, chẳng phải hắn vốn không thích nữ sắc hay sao? Vì sao hai mươi lăm năm trời chưa từng cưới vợ, bây giờ lại nguyện ý cưới người khác về?Nam tử tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường tình, ta không phản đối hắn nạp thiếp, ta chỉ oán hận hắn vì sao lại giấu diếm ta kín như bưng như vậy? Hắn đi Dương Châu hơn hai tháng, hắn có bao nhiêu cơ hội để nói với ta, thế mà hắn cứ nhất quyết không nói.Nếu như hắn nói với ta rằng hắn muốn nạp thiếp, trong lòng ta dù không muốn, nhưng có lẽ vẫn sẽ vì hắn mà tỉ mỉ chọn lựa một phen, nhưng bây giờ hắn lại không hề cảm thấy có lỗi với ta chút nào sao?Sao hắn có thể thốt ra những lời như vậy với ta chứ? Bảo ta đứng ra lo liệu nghi lễ nạp thiếp cho hắn?Huống hồ hai người bọn ta thành hôn còn chưa được nửa năm, còn chưa được nửa năm nữa.Ta cứ ngỡ giữa chúng ta là có tình cảm, ta cứ ngỡ hắn cũng có chút ít thích ta, ta cứ ngỡ rằng ta không chỉ đơn thuần là một vương phi đủ tiêu chuẩn giúp hắn quán xuyến mọi việc trong phủ.Xem ra tất cả chỉ là "ta cứ ngỡ" mà thôi.Ta luôn ghi nhớ trong lòng mặc lên bộ y phục hắn yêu thích để đón hắn trở về nhà, hắn lại mang về một người phụ nữ khác, còn nói với ta là sẽ nạp nàng làm trắc phi.Thị vệ bên cạnh Triệu Tư Hành kể lại, hắn gặp Thẩm Ý khi đang thưởng trăng ngắm gió trên Dạ Kiều ở Dương Châu, sau đó hai người đã cùng nhau đến thuyền hoa trên sông Tần Hoài nghe ca khúc cả đêm.Có phải là do ta nói với Triệu Tư Hành rằng cảnh Dương Châu rất đẹp, nên hắn mới đi chơi đêm? Có phải là do ta nói với hắn rằng cảnh đêm Dương Châu rất đẹp, nên hắn mới gặp Thẩm Ý? Có phải là hắn thật sự rất thích Thẩm Ý, cho dù nàng đã hai mươi tuổi rồi, vẫn nhất quyết muốn cưới nàng về? Có phải là cho dù ta có mặc y phục màu hồng phấn, hắn cũng chẳng hề thích?Ta mạnh tay giật lấy áo choàng từ trong tay Chỉ Nhi, ném mạnh xuống đất, hung hăng giẫm lên mấy cái. Chỉ Nhi im lặng vỗ nhẹ vào lưng ta, ta che mặt mặc cho nước mắt chảy rơi giữa kẽ ngón tay.Khung cảnh tươi đẹp mà ta từng hướng tới đã bị bọn họ cùng nhau thưởng lãm mất rồi, tâm tư tình cảm tràn đầy sắp trào dâng của ta chung quy vẫn là trao lầm người.Ta cứ ngỡ Triệu Tư Hành rất đáng thương, ta cứ ngỡ rằng hắn thiếu thốn rất nhiều tình yêu thương, thế là ta đã dâng hiến toàn bộ chân tâm của mình.Nhưng mà, ta hình như đã quên mất, người thiếu thốn tình yêu thương vốn dĩ lại là ta.Mẹ mất khi ta mới lên sáu, cha lại bận rộn công việc, chẳng có thời gian để ý, chăm sóc ta. Ta hình như đã một mình trải qua mười năm, mười năm ấy, ta rất cô đơn.Mười năm ấy cũng chẳng có ai ôm ta lấy một lần. Vậy nên khi Triệu Tư Hành vừa ôm ta, ta đã dùng hết toàn bộ sức lực một cách hèn mọn mà nhào tới.Tự mình đa tình, quả thật là chí mạng.
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Triệu Tư Hành và người phụ nữ kia cùng nhau bước vào. Ta lặng lẽ bày biện thức ăn lên bàn, không hề nhìn hắn lấy một cái: "Vương gia đói bụng rồi phải không, mời dùng bữa trước đã ạ."Hắn cúi mắt, vẻ mặt thoáng chút hổ thẹn: "Thanh Uyển, vị này là…"Ta vẫn im lặng không đáp, hắn lại nói tiếp: "Đây là Thẩm Ý, trước dịp năm mới bản vương dự định sẽ thỉnh chỉ lập nàng làm trắc phi, về phần yến tiệc thì không cần linh đình, chỉ cần bày một vài mâm cỗ trong phủ là đủ rồi."Tay ta đang bưng bát chợt khựng lại: "Thiếp thân đã rõ. Vậy theo ý Vương gia, nên an bài Thẩm cô nương ở đâu ạ?""Cứ an trí ở Vãn Cư đi.""Thiếp thân đã rõ, thiếp thân sẽ an bài."Ta giao toàn bộ sự việc này cho Lan Nhi xử lý, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn đến khó chịu. Tại sao chứ? Tại sao lại thành ra như vậy?Hắn gọi ta "Thanh Uyển"? Thanh Uyển? Vậy còn "Uyển Nhi" thì sao? Chẳng còn "Uyển Nhi" nào nữa rồi.Tại sao lại như vậy, chẳng phải hắn vốn không thích nữ sắc hay sao? Vì sao hai mươi lăm năm trời chưa từng cưới vợ, bây giờ lại nguyện ý cưới người khác về?Nam tử tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường tình, ta không phản đối hắn nạp thiếp, ta chỉ oán hận hắn vì sao lại giấu diếm ta kín như bưng như vậy? Hắn đi Dương Châu hơn hai tháng, hắn có bao nhiêu cơ hội để nói với ta, thế mà hắn cứ nhất quyết không nói.Nếu như hắn nói với ta rằng hắn muốn nạp thiếp, trong lòng ta dù không muốn, nhưng có lẽ vẫn sẽ vì hắn mà tỉ mỉ chọn lựa một phen, nhưng bây giờ hắn lại không hề cảm thấy có lỗi với ta chút nào sao?Sao hắn có thể thốt ra những lời như vậy với ta chứ? Bảo ta đứng ra lo liệu nghi lễ nạp thiếp cho hắn?Huống hồ hai người bọn ta thành hôn còn chưa được nửa năm, còn chưa được nửa năm nữa.Ta cứ ngỡ giữa chúng ta là có tình cảm, ta cứ ngỡ hắn cũng có chút ít thích ta, ta cứ ngỡ rằng ta không chỉ đơn thuần là một vương phi đủ tiêu chuẩn giúp hắn quán xuyến mọi việc trong phủ.Xem ra tất cả chỉ là "ta cứ ngỡ" mà thôi.Ta luôn ghi nhớ trong lòng mặc lên bộ y phục hắn yêu thích để đón hắn trở về nhà, hắn lại mang về một người phụ nữ khác, còn nói với ta là sẽ nạp nàng làm trắc phi.Thị vệ bên cạnh Triệu Tư Hành kể lại, hắn gặp Thẩm Ý khi đang thưởng trăng ngắm gió trên Dạ Kiều ở Dương Châu, sau đó hai người đã cùng nhau đến thuyền hoa trên sông Tần Hoài nghe ca khúc cả đêm.Có phải là do ta nói với Triệu Tư Hành rằng cảnh Dương Châu rất đẹp, nên hắn mới đi chơi đêm? Có phải là do ta nói với hắn rằng cảnh đêm Dương Châu rất đẹp, nên hắn mới gặp Thẩm Ý? Có phải là hắn thật sự rất thích Thẩm Ý, cho dù nàng đã hai mươi tuổi rồi, vẫn nhất quyết muốn cưới nàng về? Có phải là cho dù ta có mặc y phục màu hồng phấn, hắn cũng chẳng hề thích?Ta mạnh tay giật lấy áo choàng từ trong tay Chỉ Nhi, ném mạnh xuống đất, hung hăng giẫm lên mấy cái. Chỉ Nhi im lặng vỗ nhẹ vào lưng ta, ta che mặt mặc cho nước mắt chảy rơi giữa kẽ ngón tay.Khung cảnh tươi đẹp mà ta từng hướng tới đã bị bọn họ cùng nhau thưởng lãm mất rồi, tâm tư tình cảm tràn đầy sắp trào dâng của ta chung quy vẫn là trao lầm người.Ta cứ ngỡ Triệu Tư Hành rất đáng thương, ta cứ ngỡ rằng hắn thiếu thốn rất nhiều tình yêu thương, thế là ta đã dâng hiến toàn bộ chân tâm của mình.Nhưng mà, ta hình như đã quên mất, người thiếu thốn tình yêu thương vốn dĩ lại là ta.Mẹ mất khi ta mới lên sáu, cha lại bận rộn công việc, chẳng có thời gian để ý, chăm sóc ta. Ta hình như đã một mình trải qua mười năm, mười năm ấy, ta rất cô đơn.Mười năm ấy cũng chẳng có ai ôm ta lấy một lần. Vậy nên khi Triệu Tư Hành vừa ôm ta, ta đã dùng hết toàn bộ sức lực một cách hèn mọn mà nhào tới.Tự mình đa tình, quả thật là chí mạng.
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Triệu Tư Hành và người phụ nữ kia cùng nhau bước vào. Ta lặng lẽ bày biện thức ăn lên bàn, không hề nhìn hắn lấy một cái: "Vương gia đói bụng rồi phải không, mời dùng bữa trước đã ạ."Hắn cúi mắt, vẻ mặt thoáng chút hổ thẹn: "Thanh Uyển, vị này là…"Ta vẫn im lặng không đáp, hắn lại nói tiếp: "Đây là Thẩm Ý, trước dịp năm mới bản vương dự định sẽ thỉnh chỉ lập nàng làm trắc phi, về phần yến tiệc thì không cần linh đình, chỉ cần bày một vài mâm cỗ trong phủ là đủ rồi."Tay ta đang bưng bát chợt khựng lại: "Thiếp thân đã rõ. Vậy theo ý Vương gia, nên an bài Thẩm cô nương ở đâu ạ?""Cứ an trí ở Vãn Cư đi.""Thiếp thân đã rõ, thiếp thân sẽ an bài."Ta giao toàn bộ sự việc này cho Lan Nhi xử lý, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn đến khó chịu. Tại sao chứ? Tại sao lại thành ra như vậy?Hắn gọi ta "Thanh Uyển"? Thanh Uyển? Vậy còn "Uyển Nhi" thì sao? Chẳng còn "Uyển Nhi" nào nữa rồi.Tại sao lại như vậy, chẳng phải hắn vốn không thích nữ sắc hay sao? Vì sao hai mươi lăm năm trời chưa từng cưới vợ, bây giờ lại nguyện ý cưới người khác về?Nam tử tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường tình, ta không phản đối hắn nạp thiếp, ta chỉ oán hận hắn vì sao lại giấu diếm ta kín như bưng như vậy? Hắn đi Dương Châu hơn hai tháng, hắn có bao nhiêu cơ hội để nói với ta, thế mà hắn cứ nhất quyết không nói.Nếu như hắn nói với ta rằng hắn muốn nạp thiếp, trong lòng ta dù không muốn, nhưng có lẽ vẫn sẽ vì hắn mà tỉ mỉ chọn lựa một phen, nhưng bây giờ hắn lại không hề cảm thấy có lỗi với ta chút nào sao?Sao hắn có thể thốt ra những lời như vậy với ta chứ? Bảo ta đứng ra lo liệu nghi lễ nạp thiếp cho hắn?Huống hồ hai người bọn ta thành hôn còn chưa được nửa năm, còn chưa được nửa năm nữa.Ta cứ ngỡ giữa chúng ta là có tình cảm, ta cứ ngỡ hắn cũng có chút ít thích ta, ta cứ ngỡ rằng ta không chỉ đơn thuần là một vương phi đủ tiêu chuẩn giúp hắn quán xuyến mọi việc trong phủ.Xem ra tất cả chỉ là "ta cứ ngỡ" mà thôi.Ta luôn ghi nhớ trong lòng mặc lên bộ y phục hắn yêu thích để đón hắn trở về nhà, hắn lại mang về một người phụ nữ khác, còn nói với ta là sẽ nạp nàng làm trắc phi.Thị vệ bên cạnh Triệu Tư Hành kể lại, hắn gặp Thẩm Ý khi đang thưởng trăng ngắm gió trên Dạ Kiều ở Dương Châu, sau đó hai người đã cùng nhau đến thuyền hoa trên sông Tần Hoài nghe ca khúc cả đêm.Có phải là do ta nói với Triệu Tư Hành rằng cảnh Dương Châu rất đẹp, nên hắn mới đi chơi đêm? Có phải là do ta nói với hắn rằng cảnh đêm Dương Châu rất đẹp, nên hắn mới gặp Thẩm Ý? Có phải là hắn thật sự rất thích Thẩm Ý, cho dù nàng đã hai mươi tuổi rồi, vẫn nhất quyết muốn cưới nàng về? Có phải là cho dù ta có mặc y phục màu hồng phấn, hắn cũng chẳng hề thích?Ta mạnh tay giật lấy áo choàng từ trong tay Chỉ Nhi, ném mạnh xuống đất, hung hăng giẫm lên mấy cái. Chỉ Nhi im lặng vỗ nhẹ vào lưng ta, ta che mặt mặc cho nước mắt chảy rơi giữa kẽ ngón tay.Khung cảnh tươi đẹp mà ta từng hướng tới đã bị bọn họ cùng nhau thưởng lãm mất rồi, tâm tư tình cảm tràn đầy sắp trào dâng của ta chung quy vẫn là trao lầm người.Ta cứ ngỡ Triệu Tư Hành rất đáng thương, ta cứ ngỡ rằng hắn thiếu thốn rất nhiều tình yêu thương, thế là ta đã dâng hiến toàn bộ chân tâm của mình.Nhưng mà, ta hình như đã quên mất, người thiếu thốn tình yêu thương vốn dĩ lại là ta.Mẹ mất khi ta mới lên sáu, cha lại bận rộn công việc, chẳng có thời gian để ý, chăm sóc ta. Ta hình như đã một mình trải qua mười năm, mười năm ấy, ta rất cô đơn.Mười năm ấy cũng chẳng có ai ôm ta lấy một lần. Vậy nên khi Triệu Tư Hành vừa ôm ta, ta đã dùng hết toàn bộ sức lực một cách hèn mọn mà nhào tới.Tự mình đa tình, quả thật là chí mạng.