Ta bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền…
Chương 17: Chương 18
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Ta bảo Chỉ Nhi chuyển đồ đạc của Triệu Tư Hành về lại Thính Nguyệt Cư của hắn. Lan Nhi thấy ta cứ thất thần như người mất hồn, liền nắm tay ta khuyên nhủ: "Vương phi, Vương gia vẫn còn niệm tình người đó chứ, chẳng phải đã nói là sẽ không tổ chức yến tiệc linh đình, chỉ bày vài mâm cỗ trong phủ thôi sao? Như vậy người trong phủ cũng nên biết điều rồi, ai dám xem thường người nữa chứ. Hơn nữa, người lại là do đích thân Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, Lão gia nhà chúng ta lại quan đến chức Thượng thư, chắc chắn không ai dám xem thường người đâu ạ." Ta chỉ là, ta chỉ là không muốn trong lòng trượng phu của ta có người khác. Có lẽ trong lòng hắn cũng dành cho ta một góc nhỏ, nhưng ta lại không thể chấp nhận được. Ta không muốn thứ tình yêu không thuần túy, ta muốn trong lòng trong mắt trượng phu chỉ có mình ta thôi, lẽ nào ta sai rồi sao? Ta nhìn Lan Nhi rất lâu, cuối cùng vẫn gật đầu. Muốn sống tốt ở Vương phủ, gia thế rất quan trọng, nhưng tình yêu của nam chủ nhân cũng rất quan trọng không kém. Ta không muốn trở thành vế trước, nhưng cuối cùng vẫn là vế trước. Nếu ta là vế trước, vậy còn Thẩm Ý thì sao? Nàng sẽ là vế sau sao? Nàng chỉ là con gái của một nhà buôn ở Dương Châu, nàng có thể sống tốt ở Vương phủ này không? Hôm nay khi nhìn thấy nàng ấy lần đầu tiên, ta đã ẩn ẩn cảm giác được rằng, ta sẽ thua thảm hại. Vậy nên ta sợ, Hứa Thanh Uyển ta không thể thua được. Đêm đó Triệu Tư Hành lại đến Thanh Huy Đường của ta. Hai người bọn ta im lặng không nói, hồi lâu sau hắn trầm giọng mở lời: "Ta biết nàng là người chu đáo, nhờ nàng trông nom Thẩm Ý giúp ta." Ta cười lạnh một tiếng: "Ngài bảo ta đi trông nom một người lớn hơn ta tận bốn tuổi, thế mà ngài cũng nói được. Nàng ta cũng vậy, hai mươi tuổi đầu rồi mới chịu gả đi, bây giờ chắc hẳn đang vui mừng lắm đây. Có khi người ta đã sớm biết ngài là Vương gia, nên mới vội vã bám lấy đấy chứ." "Hứa Thanh Uyển, nàng nói năng lung tung cái gì vậy, sự tình không phải như nàng nghĩ đâu, sao bây giờ nàng lại trở nên cay nghiệt như vậy hả." Triệu Tư Hành giận dữ. "Ta vốn dĩ cay nghiệt, chỉ là do ngài không biết mà thôi. Ngài nói sự tình không phải như ta nghĩ, vậy là như thế nào, ngài nói thử xem?" Ta mắt đỏ hoe vặn hỏi lại. Hắn nhìn ta im lặng không nói, hồi lâu, thở dài một tiếng: "Nàng ngủ đi, ngày mai bảo nàng ấy đến kính trà nàng." Đêm tối tịch mịch, dường như có thể nghe thấy cả tiếng tuyết rơi. Ta yên lặng nằm trên giường mở to mắt nhìn khoảng không bóng tối hư vô ngay phía trên đỉnh đầu. Ta sao vậy chứ? Ta gặp được một người, hắn khiến ta phát sốt, ta cứ ngỡ đó là tình yêu, kết quả là thiêu rụi tất cả mọi thứ. Ta bắt đầu trở nên thay đổi đến mức không còn nhận ra.
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Ta bảo Chỉ Nhi chuyển đồ đạc của Triệu Tư Hành về lại Thính Nguyệt Cư của hắn. Lan Nhi thấy ta cứ thất thần như người mất hồn, liền nắm tay ta khuyên nhủ: "Vương phi, Vương gia vẫn còn niệm tình người đó chứ, chẳng phải đã nói là sẽ không tổ chức yến tiệc linh đình, chỉ bày vài mâm cỗ trong phủ thôi sao? Như vậy người trong phủ cũng nên biết điều rồi, ai dám xem thường người nữa chứ. Hơn nữa, người lại là do đích thân Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, Lão gia nhà chúng ta lại quan đến chức Thượng thư, chắc chắn không ai dám xem thường người đâu ạ." Ta chỉ là, ta chỉ là không muốn trong lòng trượng phu của ta có người khác. Có lẽ trong lòng hắn cũng dành cho ta một góc nhỏ, nhưng ta lại không thể chấp nhận được. Ta không muốn thứ tình yêu không thuần túy, ta muốn trong lòng trong mắt trượng phu chỉ có mình ta thôi, lẽ nào ta sai rồi sao? Ta nhìn Lan Nhi rất lâu, cuối cùng vẫn gật đầu. Muốn sống tốt ở Vương phủ, gia thế rất quan trọng, nhưng tình yêu của nam chủ nhân cũng rất quan trọng không kém. Ta không muốn trở thành vế trước, nhưng cuối cùng vẫn là vế trước. Nếu ta là vế trước, vậy còn Thẩm Ý thì sao? Nàng sẽ là vế sau sao? Nàng chỉ là con gái của một nhà buôn ở Dương Châu, nàng có thể sống tốt ở Vương phủ này không? Hôm nay khi nhìn thấy nàng ấy lần đầu tiên, ta đã ẩn ẩn cảm giác được rằng, ta sẽ thua thảm hại. Vậy nên ta sợ, Hứa Thanh Uyển ta không thể thua được. Đêm đó Triệu Tư Hành lại đến Thanh Huy Đường của ta. Hai người bọn ta im lặng không nói, hồi lâu sau hắn trầm giọng mở lời: "Ta biết nàng là người chu đáo, nhờ nàng trông nom Thẩm Ý giúp ta." Ta cười lạnh một tiếng: "Ngài bảo ta đi trông nom một người lớn hơn ta tận bốn tuổi, thế mà ngài cũng nói được. Nàng ta cũng vậy, hai mươi tuổi đầu rồi mới chịu gả đi, bây giờ chắc hẳn đang vui mừng lắm đây. Có khi người ta đã sớm biết ngài là Vương gia, nên mới vội vã bám lấy đấy chứ." "Hứa Thanh Uyển, nàng nói năng lung tung cái gì vậy, sự tình không phải như nàng nghĩ đâu, sao bây giờ nàng lại trở nên cay nghiệt như vậy hả." Triệu Tư Hành giận dữ. "Ta vốn dĩ cay nghiệt, chỉ là do ngài không biết mà thôi. Ngài nói sự tình không phải như ta nghĩ, vậy là như thế nào, ngài nói thử xem?" Ta mắt đỏ hoe vặn hỏi lại. Hắn nhìn ta im lặng không nói, hồi lâu, thở dài một tiếng: "Nàng ngủ đi, ngày mai bảo nàng ấy đến kính trà nàng." Đêm tối tịch mịch, dường như có thể nghe thấy cả tiếng tuyết rơi. Ta yên lặng nằm trên giường mở to mắt nhìn khoảng không bóng tối hư vô ngay phía trên đỉnh đầu. Ta sao vậy chứ? Ta gặp được một người, hắn khiến ta phát sốt, ta cứ ngỡ đó là tình yêu, kết quả là thiêu rụi tất cả mọi thứ. Ta bắt đầu trở nên thay đổi đến mức không còn nhận ra.
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của ChaTác giả: Cỏ Khói Mờ SôngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTa bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành. Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy. Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”. Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao. Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”. Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền… Ta bảo Chỉ Nhi chuyển đồ đạc của Triệu Tư Hành về lại Thính Nguyệt Cư của hắn. Lan Nhi thấy ta cứ thất thần như người mất hồn, liền nắm tay ta khuyên nhủ: "Vương phi, Vương gia vẫn còn niệm tình người đó chứ, chẳng phải đã nói là sẽ không tổ chức yến tiệc linh đình, chỉ bày vài mâm cỗ trong phủ thôi sao? Như vậy người trong phủ cũng nên biết điều rồi, ai dám xem thường người nữa chứ. Hơn nữa, người lại là do đích thân Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, Lão gia nhà chúng ta lại quan đến chức Thượng thư, chắc chắn không ai dám xem thường người đâu ạ." Ta chỉ là, ta chỉ là không muốn trong lòng trượng phu của ta có người khác. Có lẽ trong lòng hắn cũng dành cho ta một góc nhỏ, nhưng ta lại không thể chấp nhận được. Ta không muốn thứ tình yêu không thuần túy, ta muốn trong lòng trong mắt trượng phu chỉ có mình ta thôi, lẽ nào ta sai rồi sao? Ta nhìn Lan Nhi rất lâu, cuối cùng vẫn gật đầu. Muốn sống tốt ở Vương phủ, gia thế rất quan trọng, nhưng tình yêu của nam chủ nhân cũng rất quan trọng không kém. Ta không muốn trở thành vế trước, nhưng cuối cùng vẫn là vế trước. Nếu ta là vế trước, vậy còn Thẩm Ý thì sao? Nàng sẽ là vế sau sao? Nàng chỉ là con gái của một nhà buôn ở Dương Châu, nàng có thể sống tốt ở Vương phủ này không? Hôm nay khi nhìn thấy nàng ấy lần đầu tiên, ta đã ẩn ẩn cảm giác được rằng, ta sẽ thua thảm hại. Vậy nên ta sợ, Hứa Thanh Uyển ta không thể thua được. Đêm đó Triệu Tư Hành lại đến Thanh Huy Đường của ta. Hai người bọn ta im lặng không nói, hồi lâu sau hắn trầm giọng mở lời: "Ta biết nàng là người chu đáo, nhờ nàng trông nom Thẩm Ý giúp ta." Ta cười lạnh một tiếng: "Ngài bảo ta đi trông nom một người lớn hơn ta tận bốn tuổi, thế mà ngài cũng nói được. Nàng ta cũng vậy, hai mươi tuổi đầu rồi mới chịu gả đi, bây giờ chắc hẳn đang vui mừng lắm đây. Có khi người ta đã sớm biết ngài là Vương gia, nên mới vội vã bám lấy đấy chứ." "Hứa Thanh Uyển, nàng nói năng lung tung cái gì vậy, sự tình không phải như nàng nghĩ đâu, sao bây giờ nàng lại trở nên cay nghiệt như vậy hả." Triệu Tư Hành giận dữ. "Ta vốn dĩ cay nghiệt, chỉ là do ngài không biết mà thôi. Ngài nói sự tình không phải như ta nghĩ, vậy là như thế nào, ngài nói thử xem?" Ta mắt đỏ hoe vặn hỏi lại. Hắn nhìn ta im lặng không nói, hồi lâu, thở dài một tiếng: "Nàng ngủ đi, ngày mai bảo nàng ấy đến kính trà nàng." Đêm tối tịch mịch, dường như có thể nghe thấy cả tiếng tuyết rơi. Ta yên lặng nằm trên giường mở to mắt nhìn khoảng không bóng tối hư vô ngay phía trên đỉnh đầu. Ta sao vậy chứ? Ta gặp được một người, hắn khiến ta phát sốt, ta cứ ngỡ đó là tình yêu, kết quả là thiêu rụi tất cả mọi thứ. Ta bắt đầu trở nên thay đổi đến mức không còn nhận ra.