Tác giả:

"A Hà, con sinh ra là để được yêu thương."   Mẹ ta dừng lại một chút, thở dài nói: "Mẹ làm sao có thể không cần con. Chỉ là, cha con..."   Cha ta là đại gian thần Tống Mẫn, trên triều đình dựa vào quyền thế của hoàng đế, làm mưa làm gió, những năm này những oan hồn c.h.ế.t dưới miệng lưỡi của ông không ít.   Âm hiểm độc ác đến mức khiến mẹ ta - người có tấm lòng từ bi như bồ tát - không thể sống chung với ông nữa, dự định cả đời quy y cửa Phật, bầu bạn với kinh sách và đèn dầu, ăn chay niệm Phật để chuộc tội cho ông ta.   Năm đó, ta gối đầu lên đùi mẹ, vừa ăn bánh vừa nghe tiếng nức nở khe khẽ của bà, liền nói lí nhí: "Vâng, con gái hiểu mà."   Mẹ ôm ta chặt hơn, không ngừng xin lỗi.     "Không sao đâu ạ, A Hà cũng muốn mẹ được hạnh phúc."   Nửa canh giờ sau, mẹ rời khỏi phòng ta, nói là trước khi đi sẽ làm một bàn thức ăn ta thích.   Bạch Chỉ, nha hoàn thân cận của ta, lớn hơn ta vài tuổi, khóc nức nở: "Tiểu thư, xem ra phu nhân thật sự định đi rồi, phải làm sao đây?"   "Không sao,…

Chương 2

Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ NhânTác giả: Dịch HuyềnTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu"A Hà, con sinh ra là để được yêu thương."   Mẹ ta dừng lại một chút, thở dài nói: "Mẹ làm sao có thể không cần con. Chỉ là, cha con..."   Cha ta là đại gian thần Tống Mẫn, trên triều đình dựa vào quyền thế của hoàng đế, làm mưa làm gió, những năm này những oan hồn c.h.ế.t dưới miệng lưỡi của ông không ít.   Âm hiểm độc ác đến mức khiến mẹ ta - người có tấm lòng từ bi như bồ tát - không thể sống chung với ông nữa, dự định cả đời quy y cửa Phật, bầu bạn với kinh sách và đèn dầu, ăn chay niệm Phật để chuộc tội cho ông ta.   Năm đó, ta gối đầu lên đùi mẹ, vừa ăn bánh vừa nghe tiếng nức nở khe khẽ của bà, liền nói lí nhí: "Vâng, con gái hiểu mà."   Mẹ ôm ta chặt hơn, không ngừng xin lỗi.     "Không sao đâu ạ, A Hà cũng muốn mẹ được hạnh phúc."   Nửa canh giờ sau, mẹ rời khỏi phòng ta, nói là trước khi đi sẽ làm một bàn thức ăn ta thích.   Bạch Chỉ, nha hoàn thân cận của ta, lớn hơn ta vài tuổi, khóc nức nở: "Tiểu thư, xem ra phu nhân thật sự định đi rồi, phải làm sao đây?"   "Không sao,… Sau khi mẹ đi, những lúc rảnh rỗi, ta thường ra ngoài làm việc thiện.Mùa hè thì phát trà mát cho người qua đường trước cửa phủ, mùa đông thì dựng lều phát cháo giúp đỡ người nghèo.Ta không phải người cao thượng, cũng chẳng vì muốn tạo tiếng thơm trong kinh thành, chỉ là làm những việc này khiến ta cảm thấy an lòng, như thể mẹ vẫn còn ở bên cạnh.Sau đó, ta còn ôm mộng tưởng viển vông, nếu ta tích nhiều công đức, biết đâu ngày nào đó thần phật sẽ nhập vào giấc mộng của sư thái Trầm Duyên, nói với bà rằng: "Thiển Hà tiểu thư rất nhớ ngươi, ta đặc biệt cho ngươi một ngày nghỉ, về thăm nàng ấy đi."Nhưng có lẽ sư thái Trầm Duyên rất được thần phật yêu mến, hoặc có lẽ lòng thành của ta chưa đủ, ta không đợi được bà, mà lại đợi được một cô nương áo đỏ múa roi dài.Nàng là người bạn đầu tiên của ta, con gái của Đại tướng quân, Từ Kiêu Kiêu.Hôm đó, khi ta đang đưa thuốc cho người nghèo, túi tiền của Bạch Chỉ bị một tên trộm lấy mất.Ta đang định nói bỏ qua, thì thấy một nữ tử áo đỏ vận khinh công, bay lên chặn tên trộm, chiếc roi mềm trong tay nàng vung mạnh, dáng vẻ thật oai phong.Từ Kiêu Kiêu ném trả túi tiền cho ta, nhưng lại đòi ta mời nàng ăn cơm.Nàng nói Từ Kiêu Kiêu tuy là nữ hiệp, hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cũng không phải kẻ ngốc không cần báo đáp.Lúc đó Từ Kiêu Kiêu đang giận dỗi với người nhà nên bỏ nhà ra đi, cộng thêm việc ngày thường đọc không ít thoại bản giang hồ, nên mơ tưởng một ngày nào đó rời khỏi hoàng thành hoa lệ nghiêm ngặt này, sống cuộc sống nữ hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo.Tính cách không sợ trời không sợ đất này là được cả nhà Từ tướng quân nuông chiều mà ra, ta vô cùng ngưỡng mộ.Trước đây khi mẹ ta còn ở trong phủ, bà chăm sóc ta từng li từng tí, nhưng mọi việc đều dặn ta phải cẩn thận, sợ ta làm sai nói sai.Về sau, tiểu thư nhà họ Từ thường xuyên ghé thăm, đệ đệ nhỏ xíu của nàng cũng lẽo đẽo theo sau.Cậu bé vốn kháu khỉnh đáng yêu, miệng lại ngọt như mía lùi, hết gọi "Tống tỷ tỷ" lại gọi "Tống tỷ tỷ", khiến ta vui như mở cờ trong bụng, còn Từ Kiêu Kiêu thì sởn gai ốc.Năm ta mười ba tuổi, tẩu tử của Từ công tử có mang, Kiêu Kiêu ngày nào cũng đến bàn với ta đủ thứ bí quyết dưỡng thai.Nghe đồn ta có tài điều chế hương liệu, nàng còn năn nỉ ta làm cho tẩu tử của nàng ít hương an thần.Một thiếu nữ khuê các như ta lại bị nàng làm phiền đến đỏ mặt tía tai, hết cách đành phải nhận lời.Vậy mà nàng vẫn thấp thỏm lo âu, e là còn hơn cả Từ lão phu nhân....................................Nhưng cũng vào năm ấy, những tháng ngày yên bình đã chấm dứt. Cha ta lại gây họa rồi.Ông vu cáo Từ đại tướng quân âm mưu tạo phản, khiến long nhan nổi giận, chưa đầy một ngày, Từ phủ đã bị tịch biên gia sản.Chưa đầy ba ngày, Từ tướng quân, Từ đại công tử và Từ thiếu gia bị c.h.é.m đầu thị chúng ngoài chợ.Phu nhân của Từ đại công tử đau đớn ngất đi, đứa bé trong bụng không giữ được.Ngay hôm đó, nàng cùng Từ lão phu nhân đã treo cổ tự vẫn.Năm ngày sau, nữ quyến nhà họ Từ bị biến thành nô lệ, đày đi biên ải.Hôm ấy mưa như trút nước, trong đám đông, ta nhìn thấy nữ quyến nhà họ Từ mặc áo tù sờn cũ, tay đeo xiềng xích.Ta đưa ra lệnh bài của Tống phủ mới được phép lại gần.Từ Kiêu Kiêu vẫn bước đi vô hồn về phía trước, gương mặt không một chút biểu cảm."Kiêu Kiêu," ta tiến lên kéo tay nàng, nhét vội một bọc đồ vào tay nàng, thì thầm, "Bên trong có hương phấn mê dược ta tự tay điều chế, không màu không mùi. Còn có lộ phí và lệnh bài, hãy nhân cơ hội mà trốn đi—"Ta chưa kịp nói hết câu, Từ Kiêu Kiêu đã ném bọc đồ xuống đất.Ánh mắt nàng lạnh lùng đến mức khiến ta c.h.ế.t lặng.Nàng nói: "Tống Thiển Hà, ta không cần sự giả nhân giả nghĩa của ngươi!""Ta đã mất tất cả, cha, mẹ, huynh trưởng, tẩu tử, đệ đệ, tất cả bọn họ đều đã chết!"Nói rồi, nàng đẩy mạnh ta một cái, ta ngã xuống vũng bùn, không nói nên lời.Hành động của Từ Kiêu Kiêu khiến đám quan sai nổi giận, roi vọt liên tiếp quất xuống người nàng.Nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, nhất quyết không kêu đau.Đôi mắt từng trong trẻo linh hoạt giờ đây đang nhìn ta chằm chằm, như thể muốn xé xác ta ra. "Tống Thiển Hà, cha ngươi, tên gian thần đó, sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng! Ngày sau Tống phủ nhà ngươi sẽ có kết cục còn thảm khốc hơn Từ gia ta gấp vạn lần!"Lời nói của Từ Kiêu Kiêu cứ văng vẳng bên tai ta, không thể nào xua đi được.  

Sau khi mẹ đi, những lúc rảnh rỗi, ta thường ra ngoài làm việc thiện.

Mùa hè thì phát trà mát cho người qua đường trước cửa phủ, mùa đông thì dựng lều phát cháo giúp đỡ người nghèo.

Ta không phải người cao thượng, cũng chẳng vì muốn tạo tiếng thơm trong kinh thành, chỉ là làm những việc này khiến ta cảm thấy an lòng, như thể mẹ vẫn còn ở bên cạnh.

Sau đó, ta còn ôm mộng tưởng viển vông, nếu ta tích nhiều công đức, biết đâu ngày nào đó thần phật sẽ nhập vào giấc mộng của sư thái Trầm Duyên, nói với bà rằng: "Thiển Hà tiểu thư rất nhớ ngươi, ta đặc biệt cho ngươi một ngày nghỉ, về thăm nàng ấy đi."

Nhưng có lẽ sư thái Trầm Duyên rất được thần phật yêu mến, hoặc có lẽ lòng thành của ta chưa đủ, ta không đợi được bà, mà lại đợi được một cô nương áo đỏ múa roi dài.

Nàng là người bạn đầu tiên của ta, con gái của Đại tướng quân, Từ Kiêu Kiêu.

Hôm đó, khi ta đang đưa thuốc cho người nghèo, túi tiền của Bạch Chỉ bị một tên trộm lấy mất.

Ta đang định nói bỏ qua, thì thấy một nữ tử áo đỏ vận khinh công, bay lên chặn tên trộm, chiếc roi mềm trong tay nàng vung mạnh, dáng vẻ thật oai phong.

Từ Kiêu Kiêu ném trả túi tiền cho ta, nhưng lại đòi ta mời nàng ăn cơm.

Nàng nói Từ Kiêu Kiêu tuy là nữ hiệp, hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cũng không phải kẻ ngốc không cần báo đáp.

Lúc đó Từ Kiêu Kiêu đang giận dỗi với người nhà nên bỏ nhà ra đi, cộng thêm việc ngày thường đọc không ít thoại bản giang hồ, nên mơ tưởng một ngày nào đó rời khỏi hoàng thành hoa lệ nghiêm ngặt này, sống cuộc sống nữ hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Tính cách không sợ trời không sợ đất này là được cả nhà Từ tướng quân nuông chiều mà ra, ta vô cùng ngưỡng mộ.

Trước đây khi mẹ ta còn ở trong phủ, bà chăm sóc ta từng li từng tí, nhưng mọi việc đều dặn ta phải cẩn thận, sợ ta làm sai nói sai.

Về sau, tiểu thư nhà họ Từ thường xuyên ghé thăm, đệ đệ nhỏ xíu của nàng cũng lẽo đẽo theo sau.

Cậu bé vốn kháu khỉnh đáng yêu, miệng lại ngọt như mía lùi, hết gọi "Tống tỷ tỷ" lại gọi "Tống tỷ tỷ", khiến ta vui như mở cờ trong bụng, còn Từ Kiêu Kiêu thì sởn gai ốc.

Năm ta mười ba tuổi, tẩu tử của Từ công tử có mang, Kiêu Kiêu ngày nào cũng đến bàn với ta đủ thứ bí quyết dưỡng thai.

Nghe đồn ta có tài điều chế hương liệu, nàng còn năn nỉ ta làm cho tẩu tử của nàng ít hương an thần.

Một thiếu nữ khuê các như ta lại bị nàng làm phiền đến đỏ mặt tía tai, hết cách đành phải nhận lời.

Vậy mà nàng vẫn thấp thỏm lo âu, e là còn hơn cả Từ lão phu nhân.

...................................

Nhưng cũng vào năm ấy, những tháng ngày yên bình đã chấm dứt.

 

Cha ta lại gây họa rồi.

Ông vu cáo Từ đại tướng quân âm mưu tạo phản, khiến long nhan nổi giận, chưa đầy một ngày, Từ phủ đã bị tịch biên gia sản.

Chưa đầy ba ngày, Từ tướng quân, Từ đại công tử và Từ thiếu gia bị c.h.é.m đầu thị chúng ngoài chợ.

Phu nhân của Từ đại công tử đau đớn ngất đi, đứa bé trong bụng không giữ được.

Ngay hôm đó, nàng cùng Từ lão phu nhân đã treo cổ tự vẫn.

Năm ngày sau, nữ quyến nhà họ Từ bị biến thành nô lệ, đày đi biên ải.

Hôm ấy mưa như trút nước, trong đám đông, ta nhìn thấy nữ quyến nhà họ Từ mặc áo tù sờn cũ, tay đeo xiềng xích.

Ta đưa ra lệnh bài của Tống phủ mới được phép lại gần.

Từ Kiêu Kiêu vẫn bước đi vô hồn về phía trước, gương mặt không một chút biểu cảm.

"Kiêu Kiêu," ta tiến lên kéo tay nàng, nhét vội một bọc đồ vào tay nàng, thì thầm, "Bên trong có hương phấn mê dược ta tự tay điều chế, không màu không mùi. Còn có lộ phí và lệnh bài, hãy nhân cơ hội mà trốn đi—"

Ta chưa kịp nói hết câu, Từ Kiêu Kiêu đã ném bọc đồ xuống đất.

Ánh mắt nàng lạnh lùng đến mức khiến ta c.h.ế.t lặng.

Nàng nói: "Tống Thiển Hà, ta không cần sự giả nhân giả nghĩa của ngươi!"

"Ta đã mất tất cả, cha, mẹ, huynh trưởng, tẩu tử, đệ đệ, tất cả bọn họ đều đã chết!"

Nói rồi, nàng đẩy mạnh ta một cái, ta ngã xuống vũng bùn, không nói nên lời.

Hành động của Từ Kiêu Kiêu khiến đám quan sai nổi giận, roi vọt liên tiếp quất xuống người nàng.

Nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, nhất quyết không kêu đau.

Đôi mắt từng trong trẻo linh hoạt giờ đây đang nhìn ta chằm chằm, như thể muốn xé xác ta ra.

 

"Tống Thiển Hà, cha ngươi, tên gian thần đó, sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng! Ngày sau Tống phủ nhà ngươi sẽ có kết cục còn thảm khốc hơn Từ gia ta gấp vạn lần!"

Lời nói của Từ Kiêu Kiêu cứ văng vẳng bên tai ta, không thể nào xua đi được.

 

 

Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ NhânTác giả: Dịch HuyềnTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu"A Hà, con sinh ra là để được yêu thương."   Mẹ ta dừng lại một chút, thở dài nói: "Mẹ làm sao có thể không cần con. Chỉ là, cha con..."   Cha ta là đại gian thần Tống Mẫn, trên triều đình dựa vào quyền thế của hoàng đế, làm mưa làm gió, những năm này những oan hồn c.h.ế.t dưới miệng lưỡi của ông không ít.   Âm hiểm độc ác đến mức khiến mẹ ta - người có tấm lòng từ bi như bồ tát - không thể sống chung với ông nữa, dự định cả đời quy y cửa Phật, bầu bạn với kinh sách và đèn dầu, ăn chay niệm Phật để chuộc tội cho ông ta.   Năm đó, ta gối đầu lên đùi mẹ, vừa ăn bánh vừa nghe tiếng nức nở khe khẽ của bà, liền nói lí nhí: "Vâng, con gái hiểu mà."   Mẹ ôm ta chặt hơn, không ngừng xin lỗi.     "Không sao đâu ạ, A Hà cũng muốn mẹ được hạnh phúc."   Nửa canh giờ sau, mẹ rời khỏi phòng ta, nói là trước khi đi sẽ làm một bàn thức ăn ta thích.   Bạch Chỉ, nha hoàn thân cận của ta, lớn hơn ta vài tuổi, khóc nức nở: "Tiểu thư, xem ra phu nhân thật sự định đi rồi, phải làm sao đây?"   "Không sao,… Sau khi mẹ đi, những lúc rảnh rỗi, ta thường ra ngoài làm việc thiện.Mùa hè thì phát trà mát cho người qua đường trước cửa phủ, mùa đông thì dựng lều phát cháo giúp đỡ người nghèo.Ta không phải người cao thượng, cũng chẳng vì muốn tạo tiếng thơm trong kinh thành, chỉ là làm những việc này khiến ta cảm thấy an lòng, như thể mẹ vẫn còn ở bên cạnh.Sau đó, ta còn ôm mộng tưởng viển vông, nếu ta tích nhiều công đức, biết đâu ngày nào đó thần phật sẽ nhập vào giấc mộng của sư thái Trầm Duyên, nói với bà rằng: "Thiển Hà tiểu thư rất nhớ ngươi, ta đặc biệt cho ngươi một ngày nghỉ, về thăm nàng ấy đi."Nhưng có lẽ sư thái Trầm Duyên rất được thần phật yêu mến, hoặc có lẽ lòng thành của ta chưa đủ, ta không đợi được bà, mà lại đợi được một cô nương áo đỏ múa roi dài.Nàng là người bạn đầu tiên của ta, con gái của Đại tướng quân, Từ Kiêu Kiêu.Hôm đó, khi ta đang đưa thuốc cho người nghèo, túi tiền của Bạch Chỉ bị một tên trộm lấy mất.Ta đang định nói bỏ qua, thì thấy một nữ tử áo đỏ vận khinh công, bay lên chặn tên trộm, chiếc roi mềm trong tay nàng vung mạnh, dáng vẻ thật oai phong.Từ Kiêu Kiêu ném trả túi tiền cho ta, nhưng lại đòi ta mời nàng ăn cơm.Nàng nói Từ Kiêu Kiêu tuy là nữ hiệp, hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cũng không phải kẻ ngốc không cần báo đáp.Lúc đó Từ Kiêu Kiêu đang giận dỗi với người nhà nên bỏ nhà ra đi, cộng thêm việc ngày thường đọc không ít thoại bản giang hồ, nên mơ tưởng một ngày nào đó rời khỏi hoàng thành hoa lệ nghiêm ngặt này, sống cuộc sống nữ hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo.Tính cách không sợ trời không sợ đất này là được cả nhà Từ tướng quân nuông chiều mà ra, ta vô cùng ngưỡng mộ.Trước đây khi mẹ ta còn ở trong phủ, bà chăm sóc ta từng li từng tí, nhưng mọi việc đều dặn ta phải cẩn thận, sợ ta làm sai nói sai.Về sau, tiểu thư nhà họ Từ thường xuyên ghé thăm, đệ đệ nhỏ xíu của nàng cũng lẽo đẽo theo sau.Cậu bé vốn kháu khỉnh đáng yêu, miệng lại ngọt như mía lùi, hết gọi "Tống tỷ tỷ" lại gọi "Tống tỷ tỷ", khiến ta vui như mở cờ trong bụng, còn Từ Kiêu Kiêu thì sởn gai ốc.Năm ta mười ba tuổi, tẩu tử của Từ công tử có mang, Kiêu Kiêu ngày nào cũng đến bàn với ta đủ thứ bí quyết dưỡng thai.Nghe đồn ta có tài điều chế hương liệu, nàng còn năn nỉ ta làm cho tẩu tử của nàng ít hương an thần.Một thiếu nữ khuê các như ta lại bị nàng làm phiền đến đỏ mặt tía tai, hết cách đành phải nhận lời.Vậy mà nàng vẫn thấp thỏm lo âu, e là còn hơn cả Từ lão phu nhân....................................Nhưng cũng vào năm ấy, những tháng ngày yên bình đã chấm dứt. Cha ta lại gây họa rồi.Ông vu cáo Từ đại tướng quân âm mưu tạo phản, khiến long nhan nổi giận, chưa đầy một ngày, Từ phủ đã bị tịch biên gia sản.Chưa đầy ba ngày, Từ tướng quân, Từ đại công tử và Từ thiếu gia bị c.h.é.m đầu thị chúng ngoài chợ.Phu nhân của Từ đại công tử đau đớn ngất đi, đứa bé trong bụng không giữ được.Ngay hôm đó, nàng cùng Từ lão phu nhân đã treo cổ tự vẫn.Năm ngày sau, nữ quyến nhà họ Từ bị biến thành nô lệ, đày đi biên ải.Hôm ấy mưa như trút nước, trong đám đông, ta nhìn thấy nữ quyến nhà họ Từ mặc áo tù sờn cũ, tay đeo xiềng xích.Ta đưa ra lệnh bài của Tống phủ mới được phép lại gần.Từ Kiêu Kiêu vẫn bước đi vô hồn về phía trước, gương mặt không một chút biểu cảm."Kiêu Kiêu," ta tiến lên kéo tay nàng, nhét vội một bọc đồ vào tay nàng, thì thầm, "Bên trong có hương phấn mê dược ta tự tay điều chế, không màu không mùi. Còn có lộ phí và lệnh bài, hãy nhân cơ hội mà trốn đi—"Ta chưa kịp nói hết câu, Từ Kiêu Kiêu đã ném bọc đồ xuống đất.Ánh mắt nàng lạnh lùng đến mức khiến ta c.h.ế.t lặng.Nàng nói: "Tống Thiển Hà, ta không cần sự giả nhân giả nghĩa của ngươi!""Ta đã mất tất cả, cha, mẹ, huynh trưởng, tẩu tử, đệ đệ, tất cả bọn họ đều đã chết!"Nói rồi, nàng đẩy mạnh ta một cái, ta ngã xuống vũng bùn, không nói nên lời.Hành động của Từ Kiêu Kiêu khiến đám quan sai nổi giận, roi vọt liên tiếp quất xuống người nàng.Nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, nhất quyết không kêu đau.Đôi mắt từng trong trẻo linh hoạt giờ đây đang nhìn ta chằm chằm, như thể muốn xé xác ta ra. "Tống Thiển Hà, cha ngươi, tên gian thần đó, sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng! Ngày sau Tống phủ nhà ngươi sẽ có kết cục còn thảm khốc hơn Từ gia ta gấp vạn lần!"Lời nói của Từ Kiêu Kiêu cứ văng vẳng bên tai ta, không thể nào xua đi được.  

Chương 2