Tác giả:

"A Hà, con sinh ra là để được yêu thương."   Mẹ ta dừng lại một chút, thở dài nói: "Mẹ làm sao có thể không cần con. Chỉ là, cha con..."   Cha ta là đại gian thần Tống Mẫn, trên triều đình dựa vào quyền thế của hoàng đế, làm mưa làm gió, những năm này những oan hồn c.h.ế.t dưới miệng lưỡi của ông không ít.   Âm hiểm độc ác đến mức khiến mẹ ta - người có tấm lòng từ bi như bồ tát - không thể sống chung với ông nữa, dự định cả đời quy y cửa Phật, bầu bạn với kinh sách và đèn dầu, ăn chay niệm Phật để chuộc tội cho ông ta.   Năm đó, ta gối đầu lên đùi mẹ, vừa ăn bánh vừa nghe tiếng nức nở khe khẽ của bà, liền nói lí nhí: "Vâng, con gái hiểu mà."   Mẹ ôm ta chặt hơn, không ngừng xin lỗi.     "Không sao đâu ạ, A Hà cũng muốn mẹ được hạnh phúc."   Nửa canh giờ sau, mẹ rời khỏi phòng ta, nói là trước khi đi sẽ làm một bàn thức ăn ta thích.   Bạch Chỉ, nha hoàn thân cận của ta, lớn hơn ta vài tuổi, khóc nức nở: "Tiểu thư, xem ra phu nhân thật sự định đi rồi, phải làm sao đây?"   "Không sao,…

Chương 3

Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ NhânTác giả: Dịch HuyềnTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu"A Hà, con sinh ra là để được yêu thương."   Mẹ ta dừng lại một chút, thở dài nói: "Mẹ làm sao có thể không cần con. Chỉ là, cha con..."   Cha ta là đại gian thần Tống Mẫn, trên triều đình dựa vào quyền thế của hoàng đế, làm mưa làm gió, những năm này những oan hồn c.h.ế.t dưới miệng lưỡi của ông không ít.   Âm hiểm độc ác đến mức khiến mẹ ta - người có tấm lòng từ bi như bồ tát - không thể sống chung với ông nữa, dự định cả đời quy y cửa Phật, bầu bạn với kinh sách và đèn dầu, ăn chay niệm Phật để chuộc tội cho ông ta.   Năm đó, ta gối đầu lên đùi mẹ, vừa ăn bánh vừa nghe tiếng nức nở khe khẽ của bà, liền nói lí nhí: "Vâng, con gái hiểu mà."   Mẹ ôm ta chặt hơn, không ngừng xin lỗi.     "Không sao đâu ạ, A Hà cũng muốn mẹ được hạnh phúc."   Nửa canh giờ sau, mẹ rời khỏi phòng ta, nói là trước khi đi sẽ làm một bàn thức ăn ta thích.   Bạch Chỉ, nha hoàn thân cận của ta, lớn hơn ta vài tuổi, khóc nức nở: "Tiểu thư, xem ra phu nhân thật sự định đi rồi, phải làm sao đây?"   "Không sao,… Lần đầu tiên trong đời, ta chặn đường cha khi ông chuẩn bị vào triều: "Cha, có phải cha đã hãm hại cả nhà Từ tướng quân không?"Tống Mẫn hiếm khi cười lớn như vậy: "Họ Từ quyền cao chức trọng, khiến Hoàng thượng lo sợ. Dù ta không ra tay, hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.""Còn Từ Kiêu Kiêu? Những người vô tội trong Từ phủ thì sao?"Một bàn tay to lớn nắm chặt vai ta, ông nói: "Gia tộc lớn xưa nay như đi trên băng mỏng, chỉ một chút sơ sẩy cũng có thể ảnh hưởng đến cả dòng họ. Ngươi thật sự xem nàng ta là bạn bè sao? Bây giờ không diệt cỏ tận gốc, e là tương lai nàng ta sẽ cản đường ngươi!""Sẽ không đâu, cha có thể tha cho nàng ấy được không?" Ta quỳ xuống, nắm lấy tay áo cha, năn nỉ không ngừng.Tống Mẫn như muốn khuyên ta hồi tâm chuyển ý: "A Hà, ngươi sinh ra đã là phận nữ nhi, không thể bước chân vào chốn quan trường. Dòng dõi của ta đành chấm dứt ở dưới tay ngươi. Ta cho ngươi dung mạo xinh đẹp, dạy ngươi nên người, chỉ mong ngươi tương lai —"Ta loạng choạng bỏ chạy.Những ký ức ngắn ngủi của một năm qua ùa về, tình bạn với Từ phủ như hóa thành oán quỷ dưới âm ty, bám riết lấy ta.Ta không dám đối mặt với sự thật, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất là đến chùa Thanh An tìm sư thái Trầm Duyên, xin bà cho ta xuống tóc đi tu.Không biết đã chạy bao xa, khi tỉnh táo lại, ta thấy mình đang ở ngoại ô kinh thành, bị một đám sơn tặc vây quanh.Ta nghe tên cầm đầu nói mấy câu như "Đừng làm nàng bị thương, chờ mang nàng đi đổi tiểu thư với lão già họ Tống kia", rồi ta bị thuốc mê làm cho bất tỉnh. Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ giữa sông, trời đã tối.Bên cạnh là một chàng thiếu niên hiệp khách trông khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặc trang phục màu đen, ôm kiếm, đứng ở mũi thuyền."Họ định dùng ta để đổi lấy Kiêu Kiêu sao?" Dược tính khiến ta toàn thân rã rời, giọng nói nhỏ đến mức chính ta cũng khó nghe thấy."Đó là ai?" Chàng trai nghiêng đầu, khẽ nhếch môi, "Yên tâm, kẻ xấu đã bị ta đánh đuổi rồi.""Trở về... trở về..." Ta cố gắng chống người ngồi dậy, cầm mái chèo định quay thuyền lại.Vị thiếu hiệp cúi xuống nhìn ta: "Cô nương thật thú vị, ta chưa từng gặp ai muốn bị bắt cóc."Ta không biết bắt đầu từ đâu, những cảm xúc dồn nén bấy lâu như vỡ òa, khiến ta bật khóc trước mặt người xa lạ này.“Ây, đừng khóc." Thiếu niên luống cuống, định đưa tay lau nước mắt cho ta, nhưng lại cảm thấy không ổn, bèn rụt tay lại, cầm lấy mái chèo, lẩm bẩm, "Xem ra ta đã lo chuyện bao đồng rồi."......................................... Khi đến bờ, đám sơn tặc lập tức vung đao múa kiếm, không khí căng thẳng tột độ.Cứ mỗi bước mà vị thiếu hiệp áo đen cứu ta tiến lên, chúng lại lùi một bước, như thể nhìn thấy quái vật vậy."Ta đưa cô nương này trở về, nàng tự nguyện bị các ngươi bắt cóc, nói muốn dùng mình để đổi lấy Từ tỷ tỷ của nàng."Ta bước về phía đám người lực lưỡng đối diện, hàng chục ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào ta, tay lăm lăm những lưỡi đao sáng loáng.Tình cảnh này chẳng khác nào cừu non lạc vào bầy sói, chân ta run lên, nhưng ta không muốn để lộ sơ hở, chỉ có thể cố gắng tiến về phía trước."Được rồi, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa."Cổ tay ta bị kéo lại, eo được nâng lên, và ngay sau đó, chân ta đã rời khỏi mặt đất - vị thiếu hiệp áo đen đã dùng khinh công đưa ta lùi ra xa.Bọn sơn tặc nhìn nhau: "Đây là đang đùa chúng ta sao?" Họ tức giận vung đao xông tới.Thiếu hiệp áo đen chắn trước mặt ta, rút kiếm ra tung liên tiếp vài chiêu, kiếm khí xé gió, nhanh gọn dứt khoát.Chàng trai vứt thanh trường kiếm dính máu, nhìn đám người nằm la liệt dưới đất nói: "Các vị huynh đài, cứ việc đi tìm người khác mà thương lượng. Cô nương này là do tại hạ cứu, không thể bỏ mặc được."Bất chợt chàng trai quay đầu lại, nghiêm túc hỏi: "Cô nương có đồng ý đi theo ta không?"Ta tin hắn sẽ không làm hại mình, bèn gật đầu.Sau khi nhận được sự đồng ý, vị thiếu hiệp áo đen ném cho bọn sơn tặc một tấm lệnh bài: "Đã thỏa thuận rồi, cầm tấm lệnh bài này đến Núi Thiên Cơ, ta sẽ đưa nàng về."Trong chớp mắt, chân ta lại lơ lửng giữa không trung, ta đã được vị hiệp khách kia dùng khinh công đưa đến một ngọn núi khác.Trong lòng ta, vị thiếu hiệp này đã là một cao nhân thế ngoại, nếu như nhà họ Từ không gặp biến cố, ta nhất định sẽ đưa Từ tỷ tỷ đến gặp vị cao thủ võ lâm này.Chỉ tiếc là không thể quay trở lại quá khứ, tỷ ấy sẽ mãi mãi hận ta.“Cô nương... có thể..." Gò má thiếu niên ửng đỏ, ánh mắt không tự chủ được liếc xuống dưới.Ta bừng tỉnh, mới nhận ra mình vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, vội vàng buông ra.Ta vô cùng lúng túng, trên đường đi, luôn giữ khoảng cách hai ba thước phía sau vị thiếu hiệp kia. "Người mà cô nương muốn cứu là con gái của Từ Thạch Đạt tướng quân phải không? Bọn người vừa rồi là bộ hạ cũ của nhà nàng, có lẽ đã tụ tập làm giặc cướp, g.i.ế.c người là chuyện thường tình, tại sao cô nương không sợ?""Ta không có tư cách để sợ, cha ta đã hại cả nhà Từ tỷ tỷ, ta đáng lẽ phải chuộc tội..." Ta cúi đầu nói, giọng nhỏ dần.  

Lần đầu tiên trong đời, ta chặn đường cha khi ông chuẩn bị vào triều: "Cha, có phải cha đã hãm hại cả nhà Từ tướng quân không?"

Tống Mẫn hiếm khi cười lớn như vậy: "Họ Từ quyền cao chức trọng, khiến Hoàng thượng lo sợ. Dù ta không ra tay, hắn cũng khó thoát khỏi cái chết."

"Còn Từ Kiêu Kiêu? Những người vô tội trong Từ phủ thì sao?"

Một bàn tay to lớn nắm chặt vai ta, ông nói: "Gia tộc lớn xưa nay như đi trên băng mỏng, chỉ một chút sơ sẩy cũng có thể ảnh hưởng đến cả dòng họ. Ngươi thật sự xem nàng ta là bạn bè sao? Bây giờ không diệt cỏ tận gốc, e là tương lai nàng ta sẽ cản đường ngươi!"

"Sẽ không đâu, cha có thể tha cho nàng ấy được không?" Ta quỳ xuống, nắm lấy tay áo cha, năn nỉ không ngừng.

Tống Mẫn như muốn khuyên ta hồi tâm chuyển ý: "A Hà, ngươi sinh ra đã là phận nữ nhi, không thể bước chân vào chốn quan trường. Dòng dõi của ta đành chấm dứt ở dưới tay ngươi. Ta cho ngươi dung mạo xinh đẹp, dạy ngươi nên người, chỉ mong ngươi tương lai —"

Ta loạng choạng bỏ chạy.

Những ký ức ngắn ngủi của một năm qua ùa về, tình bạn với Từ phủ như hóa thành oán quỷ dưới âm ty, bám riết lấy ta.

Ta không dám đối mặt với sự thật, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất là đến chùa Thanh An tìm sư thái Trầm Duyên, xin bà cho ta xuống tóc đi tu.

Không biết đã chạy bao xa, khi tỉnh táo lại, ta thấy mình đang ở ngoại ô kinh thành, bị một đám sơn tặc vây quanh.

Ta nghe tên cầm đầu nói mấy câu như "Đừng làm nàng bị thương, chờ mang nàng đi đổi tiểu thư với lão già họ Tống kia", rồi ta bị thuốc mê làm cho bất tỉnh.

 

Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ giữa sông, trời đã tối.

Bên cạnh là một chàng thiếu niên hiệp khách trông khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặc trang phục màu đen, ôm kiếm, đứng ở mũi thuyền.

"Họ định dùng ta để đổi lấy Kiêu Kiêu sao?" Dược tính khiến ta toàn thân rã rời, giọng nói nhỏ đến mức chính ta cũng khó nghe thấy.

"Đó là ai?" Chàng trai nghiêng đầu, khẽ nhếch môi, "Yên tâm, kẻ xấu đã bị ta đánh đuổi rồi."

"Trở về... trở về..." Ta cố gắng chống người ngồi dậy, cầm mái chèo định quay thuyền lại.

Vị thiếu hiệp cúi xuống nhìn ta: "Cô nương thật thú vị, ta chưa từng gặp ai muốn bị bắt cóc."

Ta không biết bắt đầu từ đâu, những cảm xúc dồn nén bấy lâu như vỡ òa, khiến ta bật khóc trước mặt người xa lạ này.

“Ây, đừng khóc." Thiếu niên luống cuống, định đưa tay lau nước mắt cho ta, nhưng lại cảm thấy không ổn, bèn rụt tay lại, cầm lấy mái chèo, lẩm bẩm, "Xem ra ta đã lo chuyện bao đồng rồi."

.........................................

 

Khi đến bờ, đám sơn tặc lập tức vung đao múa kiếm, không khí căng thẳng tột độ.

Cứ mỗi bước mà vị thiếu hiệp áo đen cứu ta tiến lên, chúng lại lùi một bước, như thể nhìn thấy quái vật vậy.

"Ta đưa cô nương này trở về, nàng tự nguyện bị các ngươi bắt cóc, nói muốn dùng mình để đổi lấy Từ tỷ tỷ của nàng."

Ta bước về phía đám người lực lưỡng đối diện, hàng chục ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào ta, tay lăm lăm những lưỡi đao sáng loáng.

Tình cảnh này chẳng khác nào cừu non lạc vào bầy sói, chân ta run lên, nhưng ta không muốn để lộ sơ hở, chỉ có thể cố gắng tiến về phía trước.

"Được rồi, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa."

Cổ tay ta bị kéo lại, eo được nâng lên, và ngay sau đó, chân ta đã rời khỏi mặt đất - vị thiếu hiệp áo đen đã dùng khinh công đưa ta lùi ra xa.

Bọn sơn tặc nhìn nhau: "Đây là đang đùa chúng ta sao?" Họ tức giận vung đao xông tới.

Thiếu hiệp áo đen chắn trước mặt ta, rút kiếm ra tung liên tiếp vài chiêu, kiếm khí xé gió, nhanh gọn dứt khoát.

Chàng trai vứt thanh trường kiếm dính máu, nhìn đám người nằm la liệt dưới đất nói: "Các vị huynh đài, cứ việc đi tìm người khác mà thương lượng. Cô nương này là do tại hạ cứu, không thể bỏ mặc được."

Bất chợt chàng trai quay đầu lại, nghiêm túc hỏi: "Cô nương có đồng ý đi theo ta không?"

Ta tin hắn sẽ không làm hại mình, bèn gật đầu.

Sau khi nhận được sự đồng ý, vị thiếu hiệp áo đen ném cho bọn sơn tặc một tấm lệnh bài: "Đã thỏa thuận rồi, cầm tấm lệnh bài này đến Núi Thiên Cơ, ta sẽ đưa nàng về."

Trong chớp mắt, chân ta lại lơ lửng giữa không trung, ta đã được vị hiệp khách kia dùng khinh công đưa đến một ngọn núi khác.

Trong lòng ta, vị thiếu hiệp này đã là một cao nhân thế ngoại, nếu như nhà họ Từ không gặp biến cố, ta nhất định sẽ đưa Từ tỷ tỷ đến gặp vị cao thủ võ lâm này.

Chỉ tiếc là không thể quay trở lại quá khứ, tỷ ấy sẽ mãi mãi hận ta.

“Cô nương... có thể..." Gò má thiếu niên ửng đỏ, ánh mắt không tự chủ được liếc xuống dưới.

Ta bừng tỉnh, mới nhận ra mình vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, vội vàng buông ra.

Ta vô cùng lúng túng, trên đường đi, luôn giữ khoảng cách hai ba thước phía sau vị thiếu hiệp kia. "Người mà cô nương muốn cứu là con gái của Từ Thạch Đạt tướng quân phải không? Bọn người vừa rồi là bộ hạ cũ của nhà nàng, có lẽ đã tụ tập làm giặc cướp, g.i.ế.c người là chuyện thường tình, tại sao cô nương không sợ?"

"Ta không có tư cách để sợ, cha ta đã hại cả nhà Từ tỷ tỷ, ta đáng lẽ phải chuộc tội..." Ta cúi đầu nói, giọng nhỏ dần.

 

 

Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ NhânTác giả: Dịch HuyềnTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu"A Hà, con sinh ra là để được yêu thương."   Mẹ ta dừng lại một chút, thở dài nói: "Mẹ làm sao có thể không cần con. Chỉ là, cha con..."   Cha ta là đại gian thần Tống Mẫn, trên triều đình dựa vào quyền thế của hoàng đế, làm mưa làm gió, những năm này những oan hồn c.h.ế.t dưới miệng lưỡi của ông không ít.   Âm hiểm độc ác đến mức khiến mẹ ta - người có tấm lòng từ bi như bồ tát - không thể sống chung với ông nữa, dự định cả đời quy y cửa Phật, bầu bạn với kinh sách và đèn dầu, ăn chay niệm Phật để chuộc tội cho ông ta.   Năm đó, ta gối đầu lên đùi mẹ, vừa ăn bánh vừa nghe tiếng nức nở khe khẽ của bà, liền nói lí nhí: "Vâng, con gái hiểu mà."   Mẹ ôm ta chặt hơn, không ngừng xin lỗi.     "Không sao đâu ạ, A Hà cũng muốn mẹ được hạnh phúc."   Nửa canh giờ sau, mẹ rời khỏi phòng ta, nói là trước khi đi sẽ làm một bàn thức ăn ta thích.   Bạch Chỉ, nha hoàn thân cận của ta, lớn hơn ta vài tuổi, khóc nức nở: "Tiểu thư, xem ra phu nhân thật sự định đi rồi, phải làm sao đây?"   "Không sao,… Lần đầu tiên trong đời, ta chặn đường cha khi ông chuẩn bị vào triều: "Cha, có phải cha đã hãm hại cả nhà Từ tướng quân không?"Tống Mẫn hiếm khi cười lớn như vậy: "Họ Từ quyền cao chức trọng, khiến Hoàng thượng lo sợ. Dù ta không ra tay, hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.""Còn Từ Kiêu Kiêu? Những người vô tội trong Từ phủ thì sao?"Một bàn tay to lớn nắm chặt vai ta, ông nói: "Gia tộc lớn xưa nay như đi trên băng mỏng, chỉ một chút sơ sẩy cũng có thể ảnh hưởng đến cả dòng họ. Ngươi thật sự xem nàng ta là bạn bè sao? Bây giờ không diệt cỏ tận gốc, e là tương lai nàng ta sẽ cản đường ngươi!""Sẽ không đâu, cha có thể tha cho nàng ấy được không?" Ta quỳ xuống, nắm lấy tay áo cha, năn nỉ không ngừng.Tống Mẫn như muốn khuyên ta hồi tâm chuyển ý: "A Hà, ngươi sinh ra đã là phận nữ nhi, không thể bước chân vào chốn quan trường. Dòng dõi của ta đành chấm dứt ở dưới tay ngươi. Ta cho ngươi dung mạo xinh đẹp, dạy ngươi nên người, chỉ mong ngươi tương lai —"Ta loạng choạng bỏ chạy.Những ký ức ngắn ngủi của một năm qua ùa về, tình bạn với Từ phủ như hóa thành oán quỷ dưới âm ty, bám riết lấy ta.Ta không dám đối mặt với sự thật, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất là đến chùa Thanh An tìm sư thái Trầm Duyên, xin bà cho ta xuống tóc đi tu.Không biết đã chạy bao xa, khi tỉnh táo lại, ta thấy mình đang ở ngoại ô kinh thành, bị một đám sơn tặc vây quanh.Ta nghe tên cầm đầu nói mấy câu như "Đừng làm nàng bị thương, chờ mang nàng đi đổi tiểu thư với lão già họ Tống kia", rồi ta bị thuốc mê làm cho bất tỉnh. Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ giữa sông, trời đã tối.Bên cạnh là một chàng thiếu niên hiệp khách trông khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặc trang phục màu đen, ôm kiếm, đứng ở mũi thuyền."Họ định dùng ta để đổi lấy Kiêu Kiêu sao?" Dược tính khiến ta toàn thân rã rời, giọng nói nhỏ đến mức chính ta cũng khó nghe thấy."Đó là ai?" Chàng trai nghiêng đầu, khẽ nhếch môi, "Yên tâm, kẻ xấu đã bị ta đánh đuổi rồi.""Trở về... trở về..." Ta cố gắng chống người ngồi dậy, cầm mái chèo định quay thuyền lại.Vị thiếu hiệp cúi xuống nhìn ta: "Cô nương thật thú vị, ta chưa từng gặp ai muốn bị bắt cóc."Ta không biết bắt đầu từ đâu, những cảm xúc dồn nén bấy lâu như vỡ òa, khiến ta bật khóc trước mặt người xa lạ này.“Ây, đừng khóc." Thiếu niên luống cuống, định đưa tay lau nước mắt cho ta, nhưng lại cảm thấy không ổn, bèn rụt tay lại, cầm lấy mái chèo, lẩm bẩm, "Xem ra ta đã lo chuyện bao đồng rồi."......................................... Khi đến bờ, đám sơn tặc lập tức vung đao múa kiếm, không khí căng thẳng tột độ.Cứ mỗi bước mà vị thiếu hiệp áo đen cứu ta tiến lên, chúng lại lùi một bước, như thể nhìn thấy quái vật vậy."Ta đưa cô nương này trở về, nàng tự nguyện bị các ngươi bắt cóc, nói muốn dùng mình để đổi lấy Từ tỷ tỷ của nàng."Ta bước về phía đám người lực lưỡng đối diện, hàng chục ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào ta, tay lăm lăm những lưỡi đao sáng loáng.Tình cảnh này chẳng khác nào cừu non lạc vào bầy sói, chân ta run lên, nhưng ta không muốn để lộ sơ hở, chỉ có thể cố gắng tiến về phía trước."Được rồi, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa."Cổ tay ta bị kéo lại, eo được nâng lên, và ngay sau đó, chân ta đã rời khỏi mặt đất - vị thiếu hiệp áo đen đã dùng khinh công đưa ta lùi ra xa.Bọn sơn tặc nhìn nhau: "Đây là đang đùa chúng ta sao?" Họ tức giận vung đao xông tới.Thiếu hiệp áo đen chắn trước mặt ta, rút kiếm ra tung liên tiếp vài chiêu, kiếm khí xé gió, nhanh gọn dứt khoát.Chàng trai vứt thanh trường kiếm dính máu, nhìn đám người nằm la liệt dưới đất nói: "Các vị huynh đài, cứ việc đi tìm người khác mà thương lượng. Cô nương này là do tại hạ cứu, không thể bỏ mặc được."Bất chợt chàng trai quay đầu lại, nghiêm túc hỏi: "Cô nương có đồng ý đi theo ta không?"Ta tin hắn sẽ không làm hại mình, bèn gật đầu.Sau khi nhận được sự đồng ý, vị thiếu hiệp áo đen ném cho bọn sơn tặc một tấm lệnh bài: "Đã thỏa thuận rồi, cầm tấm lệnh bài này đến Núi Thiên Cơ, ta sẽ đưa nàng về."Trong chớp mắt, chân ta lại lơ lửng giữa không trung, ta đã được vị hiệp khách kia dùng khinh công đưa đến một ngọn núi khác.Trong lòng ta, vị thiếu hiệp này đã là một cao nhân thế ngoại, nếu như nhà họ Từ không gặp biến cố, ta nhất định sẽ đưa Từ tỷ tỷ đến gặp vị cao thủ võ lâm này.Chỉ tiếc là không thể quay trở lại quá khứ, tỷ ấy sẽ mãi mãi hận ta.“Cô nương... có thể..." Gò má thiếu niên ửng đỏ, ánh mắt không tự chủ được liếc xuống dưới.Ta bừng tỉnh, mới nhận ra mình vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, vội vàng buông ra.Ta vô cùng lúng túng, trên đường đi, luôn giữ khoảng cách hai ba thước phía sau vị thiếu hiệp kia. "Người mà cô nương muốn cứu là con gái của Từ Thạch Đạt tướng quân phải không? Bọn người vừa rồi là bộ hạ cũ của nhà nàng, có lẽ đã tụ tập làm giặc cướp, g.i.ế.c người là chuyện thường tình, tại sao cô nương không sợ?""Ta không có tư cách để sợ, cha ta đã hại cả nhà Từ tỷ tỷ, ta đáng lẽ phải chuộc tội..." Ta cúi đầu nói, giọng nhỏ dần.  

Chương 3