Tác giả:

Ta quỳ suốt ba ngày ba đêm, khẩn cầu phụ hoàng tra rõ vụ án Phò mã bị sát hại. Đến ngày thứ ba, ta đợi được một câu từ miệng thái giám thân cận bên cạnh phụ hoàng - Hỉ công công. "Điện hạ, vụ án đã được điều tra rõ ràng. Phò mã bất hạnh gặp phải sơn tặc, bọn chúng sớm đã bỏ trốn, hiện nay Kinh Triệu phủ đang truy bắt khắp nơi. Sự việc đến nước này, xin Công chúa nén bi thương. Bệ hạ bận rộn quốc sự, mong Công chúa hồi phủ nghỉ ngơi." "Không phải sơn tặc! Chàng ấy bị đ.â.m hơn ba mươi nhát, rõ ràng là bị s.á.t h.ạ.i để trả thù!"   "Điện hạ, bệ hạ nói là sơn tặc." Hỉ công công nói chắc như đinh đóng cột. Cổ họng ta nghẹn lại, nước mắt hòa lẫn với mưa rơi, từ miệng tràn vào tim. Một lúc lâu sau, ta khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng nói đúng, là ta quá cố chấp, khiến người phải lo lắng rồi." Ta quỳ lạy về phía Càn Thanh cung, chậm rãi đứng dậy rời đi. Về đến phủ Công chúa, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền ngã xuống bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Mắt Lục Ngạc hoe đỏ,…

Chương 30

Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?Tác giả: Lạc Vị ƯơngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTa quỳ suốt ba ngày ba đêm, khẩn cầu phụ hoàng tra rõ vụ án Phò mã bị sát hại. Đến ngày thứ ba, ta đợi được một câu từ miệng thái giám thân cận bên cạnh phụ hoàng - Hỉ công công. "Điện hạ, vụ án đã được điều tra rõ ràng. Phò mã bất hạnh gặp phải sơn tặc, bọn chúng sớm đã bỏ trốn, hiện nay Kinh Triệu phủ đang truy bắt khắp nơi. Sự việc đến nước này, xin Công chúa nén bi thương. Bệ hạ bận rộn quốc sự, mong Công chúa hồi phủ nghỉ ngơi." "Không phải sơn tặc! Chàng ấy bị đ.â.m hơn ba mươi nhát, rõ ràng là bị s.á.t h.ạ.i để trả thù!"   "Điện hạ, bệ hạ nói là sơn tặc." Hỉ công công nói chắc như đinh đóng cột. Cổ họng ta nghẹn lại, nước mắt hòa lẫn với mưa rơi, từ miệng tràn vào tim. Một lúc lâu sau, ta khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng nói đúng, là ta quá cố chấp, khiến người phải lo lắng rồi." Ta quỳ lạy về phía Càn Thanh cung, chậm rãi đứng dậy rời đi. Về đến phủ Công chúa, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền ngã xuống bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Mắt Lục Ngạc hoe đỏ,… Họ đã sắp đặt một ván cờ sát phạt, chỉ đợi Tạ Vô Dạng hành động một mình.Còn ta, lại ngây thơ cho rằng, chỉ cần rời xa kinh thành, tai họa sẽ không thể tìm đến nữa…Phụ hoàng triệu ta tiến cung.Người nhìn ta, trong mắt tràn đầy thương xót.Chúng ta lặng lẽ dùng bữa cùng nhau.Sau bữa cơm, phụ hoàng chậm rãi nói:“Những năm qua, con đã chịu khổ rồi. Con yên tâm, phụ hoàng sẽ chọn cho con một Phò mã tốt. Lần này, con muốn chọn ai cũng được.”Chọn ai cũng được sao?Vậy có thể để Tạ Vô Dạng sống lại hay không…?Không phải tất cả tình cảm đều có thể dễ dàng thay thế…Nhưng ta vẫn dịu dàng đáp:“Đa tạ phụ hoàng, xin người cho con thêm thời gian suy nghĩ.”Phụ hoàng gật đầu, rồi lại bận rộn với chính sự.Hoàng hậu bị phế.Thái tử bị phế.Lý Thừa Ân bị phế.La Thần và Triệu Đoan Hoa bị lưu đày.Chỉ có ta vẫn là Công chúa, không những không bị ảnh hưởng mà còn được ban tám trăm hộ thực ấp, trở thành Công chúa có thực ấp nhiều nhất trong lịch sử các triều đại.Ngày La Thần và Triệu Đoan Hoa bị lưu đày, hai kẻ đó mang gông xiềng, cổ đeo gông, tay chân bị trói chặt, từng bước từng bước bị áp giải ra khỏi kinh thành.Lo sợ bị liên lụy, cả gia tộc La thị không ai dám ra tiễn.Ta đứng trước cổng thành, nhìn hai người bọn họ, trong lòng rốt cuộc cũng có chút thỏa mãn.La Thần cúi gằm mặt, không dám nhìn ta, chỉ vội vã thúc giục ngục tốt nhanh chóng dẫn hắn rời đi.Ngục tốt hừ lạnh, quát hắn đừng nhiều lời.Triệu Đoan Hoa thì khác, trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý.“Lý Nam Bình, ngươi thắng thì sao chứ? Ngươi vẫn là một quả phụ khắc phu! Trước khi chec, Tạ Vô Dạng còn gọi tên ngươi. Hắn chec thảm lắm… A—!” Lời còn chưa dứt, ta đã giơ tay bóp chặt cằm nàng ta, ép nàng ta phải há miệng.Ta ra lệnh cho người kéo lưỡi nàng ta ra, rồi dùng kéo cắt phăng đi.Chiếc lưỡi bị cắt đôi, giống như lưỡi rắn.Máu lập tức trào ra, Triệu Đoan Hoa đau đớn rú lên, giãy giụa điên cuồng. Ta buông nàng ta ra, nhìn gương mặt đầy thống khổ ấy, cảm giác thỏa mãn trong lòng lại nhiều thêm một chút.Ta ghé sát tai nàng ta, nhẹ giọng nói:“Ngươi có biết tại sao ta không giec ngươi không? Vì chỉ khi còn sống, ngươi mới có thể chuộc tội thật tốt.”“Còn nữa, để ta nói cho ngươi hay—Vận Nương là do ta cứu. Người giúp nàng ta lấy lòng La Thần, cũng chính là ta.”“Ngươi và Thái tử quấn lấy nhau, không thể tự chủ, chẳng qua là vì hương thơm từ túi hương của hai người hợp lại tạo thành một loại xuân dược…”Triệu Đoan Hoa trợn trừng mắt, đôi mắt tràn đầy oán độc, gào lên những âm thanh đứt quãng, rồi lao tới, hận không thể cắn xé ta thành từng mảnh.Ta mỉm cười, thuận thế vung tay, một nhát d.a.o bén ngọt cắt đứt gân tay nàng ta.Từ nay về sau, nàng ta không thể nói, cũng không thể viết.Tin rằng, nàng ta sẽ có đủ thời gian để chuộc tội nơi đất lưu đày…Trước mặt La Thần, ta chỉ nhàn nhạt nói một câu:“Vận Nương bị Triệu Đoan Hoa ép uống thuốc phá thai, đứa con mà nàng ta sinh ra chỉ là một thai nhi đã chec.”La Thần phát điên.“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Đứa bé ấy giống ta như đúc, ngươi đừng hòng bôi nhọ Vận Nương!”“Ngươi nghĩ từ hàng trăm đứa trẻ trong Dục Anh Đường chọn ra một đứa, chẳng lẽ không thể giống ngươi sao?”Ta nhẹ giọng nói, rồi chậm rãi cúi người, từng chữ từng câu vang lên rõ ràng:“Còn một chuyện nữa—Vận Nương mang thai lần thứ hai, thực chất là giả thai. Ngươi nghĩ ta nỡ để nàng ta thực sự vì ngươi mà sảy thai sao?”“Thứ mà từ chân nàng ta chảy ra, chỉ là túi m.á.u ta đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi đến khi ngươi và Triệu Đoan Hoa trở mặt, sẽ thuận tiện bóp nát nó.”Sắc mặt La Thần tái mét, hai mắt đỏ ngầu, hét lớn:“Ngươi là ác phụ! Ngươi lừa ta! Không thể nào!”Hắn như kẻ điên, lao về phía ta.Nhưng chưa kịp chạm vào, liền bị thị vệ của ta một cước đá văng ra xa.Hắn ôm bụng quằn quại trên mặt đất, co rúm lại như một con tôm bị ném vào nước sôi, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán.Ta khẽ cười.“Vậy thì ngươi cứ từ từ mà đi. Không bằng trước khi rời kinh, hãy ghé ngoại ô ở lại vài ngày, lắng nghe tin tức từ kinh thành đi.”La Thần dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hoảng loạn, trừng lớn.Lúc này hắn mới nhận ra bản thân đã sai đến nhường nào, muốn mở miệng cầu xin.Nhưng thị vệ của ta đã vung đao, c.h.é.m thẳng vào miệng hắn, cắt đứt nửa đoạn lưỡi.Máu tươi tràn ra.Chưa dừng lại ở đó, thị vệ lại vung kiếm, một nhát cắt đứt gân tay hắn. 

Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?Tác giả: Lạc Vị ƯơngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTa quỳ suốt ba ngày ba đêm, khẩn cầu phụ hoàng tra rõ vụ án Phò mã bị sát hại. Đến ngày thứ ba, ta đợi được một câu từ miệng thái giám thân cận bên cạnh phụ hoàng - Hỉ công công. "Điện hạ, vụ án đã được điều tra rõ ràng. Phò mã bất hạnh gặp phải sơn tặc, bọn chúng sớm đã bỏ trốn, hiện nay Kinh Triệu phủ đang truy bắt khắp nơi. Sự việc đến nước này, xin Công chúa nén bi thương. Bệ hạ bận rộn quốc sự, mong Công chúa hồi phủ nghỉ ngơi." "Không phải sơn tặc! Chàng ấy bị đ.â.m hơn ba mươi nhát, rõ ràng là bị s.á.t h.ạ.i để trả thù!"   "Điện hạ, bệ hạ nói là sơn tặc." Hỉ công công nói chắc như đinh đóng cột. Cổ họng ta nghẹn lại, nước mắt hòa lẫn với mưa rơi, từ miệng tràn vào tim. Một lúc lâu sau, ta khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng nói đúng, là ta quá cố chấp, khiến người phải lo lắng rồi." Ta quỳ lạy về phía Càn Thanh cung, chậm rãi đứng dậy rời đi. Về đến phủ Công chúa, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền ngã xuống bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Mắt Lục Ngạc hoe đỏ,… Họ đã sắp đặt một ván cờ sát phạt, chỉ đợi Tạ Vô Dạng hành động một mình.Còn ta, lại ngây thơ cho rằng, chỉ cần rời xa kinh thành, tai họa sẽ không thể tìm đến nữa…Phụ hoàng triệu ta tiến cung.Người nhìn ta, trong mắt tràn đầy thương xót.Chúng ta lặng lẽ dùng bữa cùng nhau.Sau bữa cơm, phụ hoàng chậm rãi nói:“Những năm qua, con đã chịu khổ rồi. Con yên tâm, phụ hoàng sẽ chọn cho con một Phò mã tốt. Lần này, con muốn chọn ai cũng được.”Chọn ai cũng được sao?Vậy có thể để Tạ Vô Dạng sống lại hay không…?Không phải tất cả tình cảm đều có thể dễ dàng thay thế…Nhưng ta vẫn dịu dàng đáp:“Đa tạ phụ hoàng, xin người cho con thêm thời gian suy nghĩ.”Phụ hoàng gật đầu, rồi lại bận rộn với chính sự.Hoàng hậu bị phế.Thái tử bị phế.Lý Thừa Ân bị phế.La Thần và Triệu Đoan Hoa bị lưu đày.Chỉ có ta vẫn là Công chúa, không những không bị ảnh hưởng mà còn được ban tám trăm hộ thực ấp, trở thành Công chúa có thực ấp nhiều nhất trong lịch sử các triều đại.Ngày La Thần và Triệu Đoan Hoa bị lưu đày, hai kẻ đó mang gông xiềng, cổ đeo gông, tay chân bị trói chặt, từng bước từng bước bị áp giải ra khỏi kinh thành.Lo sợ bị liên lụy, cả gia tộc La thị không ai dám ra tiễn.Ta đứng trước cổng thành, nhìn hai người bọn họ, trong lòng rốt cuộc cũng có chút thỏa mãn.La Thần cúi gằm mặt, không dám nhìn ta, chỉ vội vã thúc giục ngục tốt nhanh chóng dẫn hắn rời đi.Ngục tốt hừ lạnh, quát hắn đừng nhiều lời.Triệu Đoan Hoa thì khác, trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý.“Lý Nam Bình, ngươi thắng thì sao chứ? Ngươi vẫn là một quả phụ khắc phu! Trước khi chec, Tạ Vô Dạng còn gọi tên ngươi. Hắn chec thảm lắm… A—!” Lời còn chưa dứt, ta đã giơ tay bóp chặt cằm nàng ta, ép nàng ta phải há miệng.Ta ra lệnh cho người kéo lưỡi nàng ta ra, rồi dùng kéo cắt phăng đi.Chiếc lưỡi bị cắt đôi, giống như lưỡi rắn.Máu lập tức trào ra, Triệu Đoan Hoa đau đớn rú lên, giãy giụa điên cuồng. Ta buông nàng ta ra, nhìn gương mặt đầy thống khổ ấy, cảm giác thỏa mãn trong lòng lại nhiều thêm một chút.Ta ghé sát tai nàng ta, nhẹ giọng nói:“Ngươi có biết tại sao ta không giec ngươi không? Vì chỉ khi còn sống, ngươi mới có thể chuộc tội thật tốt.”“Còn nữa, để ta nói cho ngươi hay—Vận Nương là do ta cứu. Người giúp nàng ta lấy lòng La Thần, cũng chính là ta.”“Ngươi và Thái tử quấn lấy nhau, không thể tự chủ, chẳng qua là vì hương thơm từ túi hương của hai người hợp lại tạo thành một loại xuân dược…”Triệu Đoan Hoa trợn trừng mắt, đôi mắt tràn đầy oán độc, gào lên những âm thanh đứt quãng, rồi lao tới, hận không thể cắn xé ta thành từng mảnh.Ta mỉm cười, thuận thế vung tay, một nhát d.a.o bén ngọt cắt đứt gân tay nàng ta.Từ nay về sau, nàng ta không thể nói, cũng không thể viết.Tin rằng, nàng ta sẽ có đủ thời gian để chuộc tội nơi đất lưu đày…Trước mặt La Thần, ta chỉ nhàn nhạt nói một câu:“Vận Nương bị Triệu Đoan Hoa ép uống thuốc phá thai, đứa con mà nàng ta sinh ra chỉ là một thai nhi đã chec.”La Thần phát điên.“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Đứa bé ấy giống ta như đúc, ngươi đừng hòng bôi nhọ Vận Nương!”“Ngươi nghĩ từ hàng trăm đứa trẻ trong Dục Anh Đường chọn ra một đứa, chẳng lẽ không thể giống ngươi sao?”Ta nhẹ giọng nói, rồi chậm rãi cúi người, từng chữ từng câu vang lên rõ ràng:“Còn một chuyện nữa—Vận Nương mang thai lần thứ hai, thực chất là giả thai. Ngươi nghĩ ta nỡ để nàng ta thực sự vì ngươi mà sảy thai sao?”“Thứ mà từ chân nàng ta chảy ra, chỉ là túi m.á.u ta đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi đến khi ngươi và Triệu Đoan Hoa trở mặt, sẽ thuận tiện bóp nát nó.”Sắc mặt La Thần tái mét, hai mắt đỏ ngầu, hét lớn:“Ngươi là ác phụ! Ngươi lừa ta! Không thể nào!”Hắn như kẻ điên, lao về phía ta.Nhưng chưa kịp chạm vào, liền bị thị vệ của ta một cước đá văng ra xa.Hắn ôm bụng quằn quại trên mặt đất, co rúm lại như một con tôm bị ném vào nước sôi, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán.Ta khẽ cười.“Vậy thì ngươi cứ từ từ mà đi. Không bằng trước khi rời kinh, hãy ghé ngoại ô ở lại vài ngày, lắng nghe tin tức từ kinh thành đi.”La Thần dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hoảng loạn, trừng lớn.Lúc này hắn mới nhận ra bản thân đã sai đến nhường nào, muốn mở miệng cầu xin.Nhưng thị vệ của ta đã vung đao, c.h.é.m thẳng vào miệng hắn, cắt đứt nửa đoạn lưỡi.Máu tươi tràn ra.Chưa dừng lại ở đó, thị vệ lại vung kiếm, một nhát cắt đứt gân tay hắn. 

Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?Tác giả: Lạc Vị ƯơngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTa quỳ suốt ba ngày ba đêm, khẩn cầu phụ hoàng tra rõ vụ án Phò mã bị sát hại. Đến ngày thứ ba, ta đợi được một câu từ miệng thái giám thân cận bên cạnh phụ hoàng - Hỉ công công. "Điện hạ, vụ án đã được điều tra rõ ràng. Phò mã bất hạnh gặp phải sơn tặc, bọn chúng sớm đã bỏ trốn, hiện nay Kinh Triệu phủ đang truy bắt khắp nơi. Sự việc đến nước này, xin Công chúa nén bi thương. Bệ hạ bận rộn quốc sự, mong Công chúa hồi phủ nghỉ ngơi." "Không phải sơn tặc! Chàng ấy bị đ.â.m hơn ba mươi nhát, rõ ràng là bị s.á.t h.ạ.i để trả thù!"   "Điện hạ, bệ hạ nói là sơn tặc." Hỉ công công nói chắc như đinh đóng cột. Cổ họng ta nghẹn lại, nước mắt hòa lẫn với mưa rơi, từ miệng tràn vào tim. Một lúc lâu sau, ta khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng nói đúng, là ta quá cố chấp, khiến người phải lo lắng rồi." Ta quỳ lạy về phía Càn Thanh cung, chậm rãi đứng dậy rời đi. Về đến phủ Công chúa, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền ngã xuống bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Mắt Lục Ngạc hoe đỏ,… Họ đã sắp đặt một ván cờ sát phạt, chỉ đợi Tạ Vô Dạng hành động một mình.Còn ta, lại ngây thơ cho rằng, chỉ cần rời xa kinh thành, tai họa sẽ không thể tìm đến nữa…Phụ hoàng triệu ta tiến cung.Người nhìn ta, trong mắt tràn đầy thương xót.Chúng ta lặng lẽ dùng bữa cùng nhau.Sau bữa cơm, phụ hoàng chậm rãi nói:“Những năm qua, con đã chịu khổ rồi. Con yên tâm, phụ hoàng sẽ chọn cho con một Phò mã tốt. Lần này, con muốn chọn ai cũng được.”Chọn ai cũng được sao?Vậy có thể để Tạ Vô Dạng sống lại hay không…?Không phải tất cả tình cảm đều có thể dễ dàng thay thế…Nhưng ta vẫn dịu dàng đáp:“Đa tạ phụ hoàng, xin người cho con thêm thời gian suy nghĩ.”Phụ hoàng gật đầu, rồi lại bận rộn với chính sự.Hoàng hậu bị phế.Thái tử bị phế.Lý Thừa Ân bị phế.La Thần và Triệu Đoan Hoa bị lưu đày.Chỉ có ta vẫn là Công chúa, không những không bị ảnh hưởng mà còn được ban tám trăm hộ thực ấp, trở thành Công chúa có thực ấp nhiều nhất trong lịch sử các triều đại.Ngày La Thần và Triệu Đoan Hoa bị lưu đày, hai kẻ đó mang gông xiềng, cổ đeo gông, tay chân bị trói chặt, từng bước từng bước bị áp giải ra khỏi kinh thành.Lo sợ bị liên lụy, cả gia tộc La thị không ai dám ra tiễn.Ta đứng trước cổng thành, nhìn hai người bọn họ, trong lòng rốt cuộc cũng có chút thỏa mãn.La Thần cúi gằm mặt, không dám nhìn ta, chỉ vội vã thúc giục ngục tốt nhanh chóng dẫn hắn rời đi.Ngục tốt hừ lạnh, quát hắn đừng nhiều lời.Triệu Đoan Hoa thì khác, trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý.“Lý Nam Bình, ngươi thắng thì sao chứ? Ngươi vẫn là một quả phụ khắc phu! Trước khi chec, Tạ Vô Dạng còn gọi tên ngươi. Hắn chec thảm lắm… A—!” Lời còn chưa dứt, ta đã giơ tay bóp chặt cằm nàng ta, ép nàng ta phải há miệng.Ta ra lệnh cho người kéo lưỡi nàng ta ra, rồi dùng kéo cắt phăng đi.Chiếc lưỡi bị cắt đôi, giống như lưỡi rắn.Máu lập tức trào ra, Triệu Đoan Hoa đau đớn rú lên, giãy giụa điên cuồng. Ta buông nàng ta ra, nhìn gương mặt đầy thống khổ ấy, cảm giác thỏa mãn trong lòng lại nhiều thêm một chút.Ta ghé sát tai nàng ta, nhẹ giọng nói:“Ngươi có biết tại sao ta không giec ngươi không? Vì chỉ khi còn sống, ngươi mới có thể chuộc tội thật tốt.”“Còn nữa, để ta nói cho ngươi hay—Vận Nương là do ta cứu. Người giúp nàng ta lấy lòng La Thần, cũng chính là ta.”“Ngươi và Thái tử quấn lấy nhau, không thể tự chủ, chẳng qua là vì hương thơm từ túi hương của hai người hợp lại tạo thành một loại xuân dược…”Triệu Đoan Hoa trợn trừng mắt, đôi mắt tràn đầy oán độc, gào lên những âm thanh đứt quãng, rồi lao tới, hận không thể cắn xé ta thành từng mảnh.Ta mỉm cười, thuận thế vung tay, một nhát d.a.o bén ngọt cắt đứt gân tay nàng ta.Từ nay về sau, nàng ta không thể nói, cũng không thể viết.Tin rằng, nàng ta sẽ có đủ thời gian để chuộc tội nơi đất lưu đày…Trước mặt La Thần, ta chỉ nhàn nhạt nói một câu:“Vận Nương bị Triệu Đoan Hoa ép uống thuốc phá thai, đứa con mà nàng ta sinh ra chỉ là một thai nhi đã chec.”La Thần phát điên.“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Đứa bé ấy giống ta như đúc, ngươi đừng hòng bôi nhọ Vận Nương!”“Ngươi nghĩ từ hàng trăm đứa trẻ trong Dục Anh Đường chọn ra một đứa, chẳng lẽ không thể giống ngươi sao?”Ta nhẹ giọng nói, rồi chậm rãi cúi người, từng chữ từng câu vang lên rõ ràng:“Còn một chuyện nữa—Vận Nương mang thai lần thứ hai, thực chất là giả thai. Ngươi nghĩ ta nỡ để nàng ta thực sự vì ngươi mà sảy thai sao?”“Thứ mà từ chân nàng ta chảy ra, chỉ là túi m.á.u ta đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi đến khi ngươi và Triệu Đoan Hoa trở mặt, sẽ thuận tiện bóp nát nó.”Sắc mặt La Thần tái mét, hai mắt đỏ ngầu, hét lớn:“Ngươi là ác phụ! Ngươi lừa ta! Không thể nào!”Hắn như kẻ điên, lao về phía ta.Nhưng chưa kịp chạm vào, liền bị thị vệ của ta một cước đá văng ra xa.Hắn ôm bụng quằn quại trên mặt đất, co rúm lại như một con tôm bị ném vào nước sôi, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán.Ta khẽ cười.“Vậy thì ngươi cứ từ từ mà đi. Không bằng trước khi rời kinh, hãy ghé ngoại ô ở lại vài ngày, lắng nghe tin tức từ kinh thành đi.”La Thần dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hoảng loạn, trừng lớn.Lúc này hắn mới nhận ra bản thân đã sai đến nhường nào, muốn mở miệng cầu xin.Nhưng thị vệ của ta đã vung đao, c.h.é.m thẳng vào miệng hắn, cắt đứt nửa đoạn lưỡi.Máu tươi tràn ra.Chưa dừng lại ở đó, thị vệ lại vung kiếm, một nhát cắt đứt gân tay hắn. 

Chương 30