01
Đêm đại hôn.
Vệ Chiêu say khướt, loạng choạng bước vào động phòng. Cả phủ trên dưới ai nấy đều nhìn ra, hắn rõ ràng là không cam lòng.
Hắn cũng chẳng buồn che giấu, khuôn mặt ửng đỏ vì rượu, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
01
Suýt chút nữa ta đã lạc lối trong hai chữ “hoàng tỷ” vang lên không ngớt kia.
Ở kiếp trước, các nàng gọi ta là tiện nhân.
Ta cũng chẳng chịu thua.
Gọi bọn họ là tiện tỳ, đồ ngu, nô tỳ chua ngoa, kẻ ngu dốt…
01
Sau khi nghe được tin ấy, ta ngẩn ngơ như kẻ mất hồn suốt một thời gian dài.
Tiểu cung nữ báo tin cho ta, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
"Linh Chi tỷ tỷ, người đừng quá đau lòng."
Ta sờ lên mặt mình, chẳng có lấy một giọt lệ.
Từ khi còn rất nhỏ, ta đã biết ta là nữ phụ độc ác, bởi vì bên cạnh ta có một cung nữ kỳ lạ - Tuế An
Thi thoảng nàng sẽ nhìn đỉnh đầu ta rồi xuất thần, giống như nơi đó có chữ viết.
Năm mười tuổi, Gia Tĩnh mê phim thần tượng, cứ nằng nặc đòi mọi người viết điều ước rồi chôn vào bình, đợi nhiều năm sau đào lên.
Họ mua giấy, đưa bút, đào hố giúp cô ấy, tôi chỉ đứng phía sau, cúi đầu im lặng.
Thật ra tôi cũng muốn viết.
Chỉ là không ai hỏi.
[Phần 1]
1.
Mẫu hậu hỏi ta:
- Từ chối Trình Túc, con không hối hận chứ? Thiên hạ này e rằng không công tử nào xuất sắc hơn Trình Túc đâu. Mấy muội muội của con đều thích hắn lắm, mẫu hậu cố ý giữ lại cho con đấy.
Ta quỳ suốt ba ngày ba đêm, khẩn cầu phụ hoàng tra rõ vụ án Phò mã bị sát hại.
Đến ngày thứ ba, ta đợi được một câu từ miệng thái giám thân cận bên cạnh phụ hoàng - Hỉ công công.