Tác giả:

Ta quỳ suốt ba ngày ba đêm, khẩn cầu phụ hoàng tra rõ vụ án Phò mã bị sát hại. Đến ngày thứ ba, ta đợi được một câu từ miệng thái giám thân cận bên cạnh phụ hoàng - Hỉ công công. "Điện hạ, vụ án đã được điều tra rõ ràng. Phò mã bất hạnh gặp phải sơn tặc, bọn chúng sớm đã bỏ trốn, hiện nay Kinh Triệu phủ đang truy bắt khắp nơi. Sự việc đến nước này, xin Công chúa nén bi thương. Bệ hạ bận rộn quốc sự, mong Công chúa hồi phủ nghỉ ngơi." "Không phải sơn tặc! Chàng ấy bị đ.â.m hơn ba mươi nhát, rõ ràng là bị s.á.t h.ạ.i để trả thù!"   "Điện hạ, bệ hạ nói là sơn tặc." Hỉ công công nói chắc như đinh đóng cột. Cổ họng ta nghẹn lại, nước mắt hòa lẫn với mưa rơi, từ miệng tràn vào tim. Một lúc lâu sau, ta khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng nói đúng, là ta quá cố chấp, khiến người phải lo lắng rồi." Ta quỳ lạy về phía Càn Thanh cung, chậm rãi đứng dậy rời đi. Về đến phủ Công chúa, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền ngã xuống bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Mắt Lục Ngạc hoe đỏ,…

Chương 36

Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?Tác giả: Lạc Vị ƯơngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTa quỳ suốt ba ngày ba đêm, khẩn cầu phụ hoàng tra rõ vụ án Phò mã bị sát hại. Đến ngày thứ ba, ta đợi được một câu từ miệng thái giám thân cận bên cạnh phụ hoàng - Hỉ công công. "Điện hạ, vụ án đã được điều tra rõ ràng. Phò mã bất hạnh gặp phải sơn tặc, bọn chúng sớm đã bỏ trốn, hiện nay Kinh Triệu phủ đang truy bắt khắp nơi. Sự việc đến nước này, xin Công chúa nén bi thương. Bệ hạ bận rộn quốc sự, mong Công chúa hồi phủ nghỉ ngơi." "Không phải sơn tặc! Chàng ấy bị đ.â.m hơn ba mươi nhát, rõ ràng là bị s.á.t h.ạ.i để trả thù!"   "Điện hạ, bệ hạ nói là sơn tặc." Hỉ công công nói chắc như đinh đóng cột. Cổ họng ta nghẹn lại, nước mắt hòa lẫn với mưa rơi, từ miệng tràn vào tim. Một lúc lâu sau, ta khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng nói đúng, là ta quá cố chấp, khiến người phải lo lắng rồi." Ta quỳ lạy về phía Càn Thanh cung, chậm rãi đứng dậy rời đi. Về đến phủ Công chúa, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền ngã xuống bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Mắt Lục Ngạc hoe đỏ,… Ta hạ chỉ ban hôn cho Nhị Hoàng tử và Trần Cẩm Tú.Ngày thứ hai sau đại hôn, Nhị Hoàng tử đột ngột bạo tử.Trần Cẩm Tú như ý nguyện, trở thành một quả phụ có quyền có thế.Với công lao phò tá đế vị, ta phong nàng làm Cấm vệ Đại Tướng quân, ngang hàng với Trần đại Tướng quân.Nàng không còn là cô nương đáng thương từng bị phụ thân mình đánh đập vô cớ nữa.Nay nàng là một Vương phi cao cao tại thượng, có thể ép Trần đại Tướng quân phải hành lễ trước mặt mình, cũng có thể tự tay đánh cho đệ đệ nàng một trận nhừ tử.Trước khi chec, Nhị Hoàng tử nhìn ta, ánh mắt đầy hoài nghi.“Lý Nam Bình, rốt cuộc ta đã làm gì ngươi? Ngươi hận ta đến mức này sao? Nhất định phải ép ta vào chỗ chec ư?”Ta ghé sát tai hắn, nhẹ giọng nói một câu.Hắn trừng lớn mắt, không thể tin nổi, lập tức mắng to:“Ngươi là độc phụ! Quốc gia sinh ra thứ yêu nghiệt như ngươi, sớm muộn cũng phải diệt vong!”Ta bật cười, không thèm để tâm.Người chec, mới là kẻ giữ bí mật tốt nhất.Sau đó, ta hạ chỉ xử tử phế Thái tử.Lý Thừa Trạch không tin nổi.“Họ Lý kia, ta là ca ca của ngươi! Ngươi dám giec ta sao? Đây là tội đại nghịch, thiên hạ sẽ phỉ nhổ ngươi!”Ta cười lạnh:“Khi các ngươi hợp mưu giec chec Tạ Vô Dạng, trong lòng có từng nghĩ đến ta là muội muội của các ngươi không? Có từng nghĩ đến hắn là phu quân của ta không?”“Vì một kẻ ngoại tộc mà báo thù? Ngươi điên rồi sao? Ta là ca ca của ngươi! Chúng ta cùng một mẹ sinh ra, cùng chung huyết thống!” “Ngươi không phải ca ca của ta.”“Ta không có ca ca.”Hắn tưởng rằng ta chỉ đang tức giận mà nói dối.Nhưng thực ra, tất cả đều là sự thật.Lý Thừa Trạch bị ép uống rượu độc.Hắn trợn mắt, thân thể co rút vặn vẹo, sắc mặt vặn vẹo đến méo mó.Trước khi chec, ta lại cúi xuống, nói một câu bên tai hắn. Ánh mắt hắn lóe lên tia căm hận, nhưng nhanh chóng trở nên u ám hoàn toàn.Lại thêm một kẻ chec không nhắm mắt.Còn về Lý Thừa Ân, hắn đã bị dọa đến phát điên.“Tha mạng… Tha cho ta… Ta không dám nữa… Ta sẽ tự nhốt mình ở đây… Cả đời cũng không ra ngoài…”Ta nhìn hắn, khẽ bật cười, rồi xoay người rời đi.Về sau, hắn thực sự bị giam cầm suốt đời, chec trong cô quạnh khi vừa tròn bốn mươi lăm tuổi.Khi t.h.i t.h.ể bị đưa ra ngoài, đã chẳng còn chút dấu vết nào của thiếu niên năm nào.Tin tức về cái chec của Lý Thừa Trạch, cùng việc Lý Thừa Ân bị giam cầm suốt đời, nhanh chóng truyền đến lãnh cung.Mẫu hậu ngày ngày nguyền rủa ta, đêm đêm gào khóc đòi gặp ta một lần.Ta cứ để mặc bà như vậy.Cho đến khi bà khản cả giọng, khóc cạn nước mắt, ta mới khoác hoàng bào, chậm rãi bước vào lãnh cung.Mẫu hậu nhìn ta, ánh mắt đầy kinh hoảng, như thể không tin vào những gì trước mắt.“Loạn thần tặc tử! Ngươi thực sự dám soán vị sao?”“Ngươi là nữ nhân, sao có thể làm Hoàng đế? Ca ca ngươi đâu? Đệ đệ ngươi đâu? Ngươi đã làm gì bọn chúng?”Khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy có chút buồn cười.Thì ra, bà không hề yêu phụ hoàng đến vậy.Ta vẫn tưởng, điều đầu tiên bà muốn hỏi hẳn là tin tức của phụ hoàng.Ta không trả lời, chỉ lặng lẽ bày từng món đồ trước mặt bà.Mẫu hậu cau mày, khó chịu nhìn ta:“Ngươi lại giở trò gì? Chớ có làm ra vẻ thần bí trước mặt ta!”Cổ họng ta nghẹn lại.“Mẫu hậu, người hãy nhìn thật kỹ xem, đây là gì.”Bà miễn cưỡng đè xuống sự bực bội, cúi đầu nhìn một lượt.Trước mặt bà là một chiếc tã lót thêu kim long, một chiếc khăn tay thêu mẫu đơn, một mảnh vải quấn hoa văn hình rồng, và một chiếc chuông vàng nhỏ.Chiếc chuông tinh xảo thì được khắc hoa văn hình phượng hoàng, bên dưới có một ký tự nhỏ đến mức khó lòng nhận ra—chữ “Lý”.Những món đồ khác, bà chỉ nhìn qua rồi hờ hững lướt đi.Nhưng khi ánh mắt bà dừng lại trên chiếc chuông vàng, tay bà bất giác run rẩy, nhẹ nhàng cầm lấy nó. 

Ta hạ chỉ ban hôn cho Nhị Hoàng tử và Trần Cẩm Tú.

Ngày thứ hai sau đại hôn, Nhị Hoàng tử đột ngột bạo tử.

Trần Cẩm Tú như ý nguyện, trở thành một quả phụ có quyền có thế.

Với công lao phò tá đế vị, ta phong nàng làm Cấm vệ Đại Tướng quân, ngang hàng với Trần đại Tướng quân.

Nàng không còn là cô nương đáng thương từng bị phụ thân mình đánh đập vô cớ nữa.

Nay nàng là một Vương phi cao cao tại thượng, có thể ép Trần đại Tướng quân phải hành lễ trước mặt mình, cũng có thể tự tay đánh cho đệ đệ nàng một trận nhừ tử.

Trước khi chec, Nhị Hoàng tử nhìn ta, ánh mắt đầy hoài nghi.

“Lý Nam Bình, rốt cuộc ta đã làm gì ngươi? Ngươi hận ta đến mức này sao? Nhất định phải ép ta vào chỗ chec ư?”

Ta ghé sát tai hắn, nhẹ giọng nói một câu.

Hắn trừng lớn mắt, không thể tin nổi, lập tức mắng to:

“Ngươi là độc phụ! Quốc gia sinh ra thứ yêu nghiệt như ngươi, sớm muộn cũng phải diệt vong!”

Ta bật cười, không thèm để tâm.

Người chec, mới là kẻ giữ bí mật tốt nhất.

Sau đó, ta hạ chỉ xử tử phế Thái tử.

Lý Thừa Trạch không tin nổi.

“Họ Lý kia, ta là ca ca của ngươi! Ngươi dám giec ta sao? Đây là tội đại nghịch, thiên hạ sẽ phỉ nhổ ngươi!”

Ta cười lạnh:

“Khi các ngươi hợp mưu giec chec Tạ Vô Dạng, trong lòng có từng nghĩ đến ta là muội muội của các ngươi không? Có từng nghĩ đến hắn là phu quân của ta không?”

“Vì một kẻ ngoại tộc mà báo thù? Ngươi điên rồi sao? Ta là ca ca của ngươi! Chúng ta cùng một mẹ sinh ra, cùng chung huyết thống!”

 

“Ngươi không phải ca ca của ta.”

“Ta không có ca ca.”

Hắn tưởng rằng ta chỉ đang tức giận mà nói dối.

Nhưng thực ra, tất cả đều là sự thật.

Lý Thừa Trạch bị ép uống rượu độc.

Hắn trợn mắt, thân thể co rút vặn vẹo, sắc mặt vặn vẹo đến méo mó.

Trước khi chec, ta lại cúi xuống, nói một câu bên tai hắn.

 

Ánh mắt hắn lóe lên tia căm hận, nhưng nhanh chóng trở nên u ám hoàn toàn.

Lại thêm một kẻ chec không nhắm mắt.

Còn về Lý Thừa Ân, hắn đã bị dọa đến phát điên.

“Tha mạng… Tha cho ta… Ta không dám nữa… Ta sẽ tự nhốt mình ở đây… Cả đời cũng không ra ngoài…”

Ta nhìn hắn, khẽ bật cười, rồi xoay người rời đi.

Về sau, hắn thực sự bị giam cầm suốt đời, chec trong cô quạnh khi vừa tròn bốn mươi lăm tuổi.

Khi t.h.i t.h.ể bị đưa ra ngoài, đã chẳng còn chút dấu vết nào của thiếu niên năm nào.

Tin tức về cái chec của Lý Thừa Trạch, cùng việc Lý Thừa Ân bị giam cầm suốt đời, nhanh chóng truyền đến lãnh cung.

Mẫu hậu ngày ngày nguyền rủa ta, đêm đêm gào khóc đòi gặp ta một lần.

Ta cứ để mặc bà như vậy.

Cho đến khi bà khản cả giọng, khóc cạn nước mắt, ta mới khoác hoàng bào, chậm rãi bước vào lãnh cung.

Mẫu hậu nhìn ta, ánh mắt đầy kinh hoảng, như thể không tin vào những gì trước mắt.

“Loạn thần tặc tử! Ngươi thực sự dám soán vị sao?”

“Ngươi là nữ nhân, sao có thể làm Hoàng đế? Ca ca ngươi đâu? Đệ đệ ngươi đâu? Ngươi đã làm gì bọn chúng?”

Khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy có chút buồn cười.

Thì ra, bà không hề yêu phụ hoàng đến vậy.

Ta vẫn tưởng, điều đầu tiên bà muốn hỏi hẳn là tin tức của phụ hoàng.

Ta không trả lời, chỉ lặng lẽ bày từng món đồ trước mặt bà.

Mẫu hậu cau mày, khó chịu nhìn ta:

“Ngươi lại giở trò gì? Chớ có làm ra vẻ thần bí trước mặt ta!”

Cổ họng ta nghẹn lại.

“Mẫu hậu, người hãy nhìn thật kỹ xem, đây là gì.”

Bà miễn cưỡng đè xuống sự bực bội, cúi đầu nhìn một lượt.

Trước mặt bà là một chiếc tã lót thêu kim long, một chiếc khăn tay thêu mẫu đơn, một mảnh vải quấn hoa văn hình rồng, và một chiếc chuông vàng nhỏ.

Chiếc chuông tinh xảo thì được khắc hoa văn hình phượng hoàng, bên dưới có một ký tự nhỏ đến mức khó lòng nhận ra—chữ “Lý”.

Những món đồ khác, bà chỉ nhìn qua rồi hờ hững lướt đi.

Nhưng khi ánh mắt bà dừng lại trên chiếc chuông vàng, tay bà bất giác run rẩy, nhẹ nhàng cầm lấy nó.

 

Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?Tác giả: Lạc Vị ƯơngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTa quỳ suốt ba ngày ba đêm, khẩn cầu phụ hoàng tra rõ vụ án Phò mã bị sát hại. Đến ngày thứ ba, ta đợi được một câu từ miệng thái giám thân cận bên cạnh phụ hoàng - Hỉ công công. "Điện hạ, vụ án đã được điều tra rõ ràng. Phò mã bất hạnh gặp phải sơn tặc, bọn chúng sớm đã bỏ trốn, hiện nay Kinh Triệu phủ đang truy bắt khắp nơi. Sự việc đến nước này, xin Công chúa nén bi thương. Bệ hạ bận rộn quốc sự, mong Công chúa hồi phủ nghỉ ngơi." "Không phải sơn tặc! Chàng ấy bị đ.â.m hơn ba mươi nhát, rõ ràng là bị s.á.t h.ạ.i để trả thù!"   "Điện hạ, bệ hạ nói là sơn tặc." Hỉ công công nói chắc như đinh đóng cột. Cổ họng ta nghẹn lại, nước mắt hòa lẫn với mưa rơi, từ miệng tràn vào tim. Một lúc lâu sau, ta khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng nói đúng, là ta quá cố chấp, khiến người phải lo lắng rồi." Ta quỳ lạy về phía Càn Thanh cung, chậm rãi đứng dậy rời đi. Về đến phủ Công chúa, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền ngã xuống bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Mắt Lục Ngạc hoe đỏ,… Ta hạ chỉ ban hôn cho Nhị Hoàng tử và Trần Cẩm Tú.Ngày thứ hai sau đại hôn, Nhị Hoàng tử đột ngột bạo tử.Trần Cẩm Tú như ý nguyện, trở thành một quả phụ có quyền có thế.Với công lao phò tá đế vị, ta phong nàng làm Cấm vệ Đại Tướng quân, ngang hàng với Trần đại Tướng quân.Nàng không còn là cô nương đáng thương từng bị phụ thân mình đánh đập vô cớ nữa.Nay nàng là một Vương phi cao cao tại thượng, có thể ép Trần đại Tướng quân phải hành lễ trước mặt mình, cũng có thể tự tay đánh cho đệ đệ nàng một trận nhừ tử.Trước khi chec, Nhị Hoàng tử nhìn ta, ánh mắt đầy hoài nghi.“Lý Nam Bình, rốt cuộc ta đã làm gì ngươi? Ngươi hận ta đến mức này sao? Nhất định phải ép ta vào chỗ chec ư?”Ta ghé sát tai hắn, nhẹ giọng nói một câu.Hắn trừng lớn mắt, không thể tin nổi, lập tức mắng to:“Ngươi là độc phụ! Quốc gia sinh ra thứ yêu nghiệt như ngươi, sớm muộn cũng phải diệt vong!”Ta bật cười, không thèm để tâm.Người chec, mới là kẻ giữ bí mật tốt nhất.Sau đó, ta hạ chỉ xử tử phế Thái tử.Lý Thừa Trạch không tin nổi.“Họ Lý kia, ta là ca ca của ngươi! Ngươi dám giec ta sao? Đây là tội đại nghịch, thiên hạ sẽ phỉ nhổ ngươi!”Ta cười lạnh:“Khi các ngươi hợp mưu giec chec Tạ Vô Dạng, trong lòng có từng nghĩ đến ta là muội muội của các ngươi không? Có từng nghĩ đến hắn là phu quân của ta không?”“Vì một kẻ ngoại tộc mà báo thù? Ngươi điên rồi sao? Ta là ca ca của ngươi! Chúng ta cùng một mẹ sinh ra, cùng chung huyết thống!” “Ngươi không phải ca ca của ta.”“Ta không có ca ca.”Hắn tưởng rằng ta chỉ đang tức giận mà nói dối.Nhưng thực ra, tất cả đều là sự thật.Lý Thừa Trạch bị ép uống rượu độc.Hắn trợn mắt, thân thể co rút vặn vẹo, sắc mặt vặn vẹo đến méo mó.Trước khi chec, ta lại cúi xuống, nói một câu bên tai hắn. Ánh mắt hắn lóe lên tia căm hận, nhưng nhanh chóng trở nên u ám hoàn toàn.Lại thêm một kẻ chec không nhắm mắt.Còn về Lý Thừa Ân, hắn đã bị dọa đến phát điên.“Tha mạng… Tha cho ta… Ta không dám nữa… Ta sẽ tự nhốt mình ở đây… Cả đời cũng không ra ngoài…”Ta nhìn hắn, khẽ bật cười, rồi xoay người rời đi.Về sau, hắn thực sự bị giam cầm suốt đời, chec trong cô quạnh khi vừa tròn bốn mươi lăm tuổi.Khi t.h.i t.h.ể bị đưa ra ngoài, đã chẳng còn chút dấu vết nào của thiếu niên năm nào.Tin tức về cái chec của Lý Thừa Trạch, cùng việc Lý Thừa Ân bị giam cầm suốt đời, nhanh chóng truyền đến lãnh cung.Mẫu hậu ngày ngày nguyền rủa ta, đêm đêm gào khóc đòi gặp ta một lần.Ta cứ để mặc bà như vậy.Cho đến khi bà khản cả giọng, khóc cạn nước mắt, ta mới khoác hoàng bào, chậm rãi bước vào lãnh cung.Mẫu hậu nhìn ta, ánh mắt đầy kinh hoảng, như thể không tin vào những gì trước mắt.“Loạn thần tặc tử! Ngươi thực sự dám soán vị sao?”“Ngươi là nữ nhân, sao có thể làm Hoàng đế? Ca ca ngươi đâu? Đệ đệ ngươi đâu? Ngươi đã làm gì bọn chúng?”Khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy có chút buồn cười.Thì ra, bà không hề yêu phụ hoàng đến vậy.Ta vẫn tưởng, điều đầu tiên bà muốn hỏi hẳn là tin tức của phụ hoàng.Ta không trả lời, chỉ lặng lẽ bày từng món đồ trước mặt bà.Mẫu hậu cau mày, khó chịu nhìn ta:“Ngươi lại giở trò gì? Chớ có làm ra vẻ thần bí trước mặt ta!”Cổ họng ta nghẹn lại.“Mẫu hậu, người hãy nhìn thật kỹ xem, đây là gì.”Bà miễn cưỡng đè xuống sự bực bội, cúi đầu nhìn một lượt.Trước mặt bà là một chiếc tã lót thêu kim long, một chiếc khăn tay thêu mẫu đơn, một mảnh vải quấn hoa văn hình rồng, và một chiếc chuông vàng nhỏ.Chiếc chuông tinh xảo thì được khắc hoa văn hình phượng hoàng, bên dưới có một ký tự nhỏ đến mức khó lòng nhận ra—chữ “Lý”.Những món đồ khác, bà chỉ nhìn qua rồi hờ hững lướt đi.Nhưng khi ánh mắt bà dừng lại trên chiếc chuông vàng, tay bà bất giác run rẩy, nhẹ nhàng cầm lấy nó. 

Chương 36