Tác giả:

Con gái đến viện dưỡng lão thăm tôi.   Tôi bị són tiểu ra giường, hộ lý bắt tôi đứng trần truồng một bên, vừa mắng nhiếc vừa thay ga trải giường.   Cả đời tôi luôn mạnh mẽ, vậy mà giờ đây sống chẳng còn chút tôn nghiêm nào.   Con gái khóc, muốn đón tôi về nhà, nói rằng dù có ly hôn cũng sẽ chăm sóc tôi. Đứa con trai mà tôi yêu thương cả đời lại chẳng thấy mặt mũi đâu.   Con gái chăm sóc tôi mười năm, tôi nhắm mắt xuôi tay. Không ngờ mở mắt ra lần nữa, lại thấy con trai đang giật máy tính bảng của con gái.   Tôi giáng cho nó một cái tát: "Súc sinh!" Con trai ngơ ngác: "Mẹ, mẹ dám đánh con?"   Trọng sinh rồi tôi mới hiểu, con trai giữ họ cho cha, con gái giữ mạng cho mẹ. 1.   Sau khi đưa tôi vào viện dưỡng lão, Bân Bân - con trai tôi - biến mất tăm. Sáng sớm, tôi lại són tiểu ra giường.   Hộ lý lôi tôi dậy, bắt tôi đứng trần truồng một bên giường, vừa mắng nhiếc vừa giật ga trải giường. Cả đời tôi sống mạnh mẽ, về già lại chẳng còn chút tôn nghiêm.   "Mẹ..." Bỗng tôi nghe thấy có người…

Chương 10

Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng MẹTác giả: Khuyết DanhTruyện Trọng SinhCon gái đến viện dưỡng lão thăm tôi.   Tôi bị són tiểu ra giường, hộ lý bắt tôi đứng trần truồng một bên, vừa mắng nhiếc vừa thay ga trải giường.   Cả đời tôi luôn mạnh mẽ, vậy mà giờ đây sống chẳng còn chút tôn nghiêm nào.   Con gái khóc, muốn đón tôi về nhà, nói rằng dù có ly hôn cũng sẽ chăm sóc tôi. Đứa con trai mà tôi yêu thương cả đời lại chẳng thấy mặt mũi đâu.   Con gái chăm sóc tôi mười năm, tôi nhắm mắt xuôi tay. Không ngờ mở mắt ra lần nữa, lại thấy con trai đang giật máy tính bảng của con gái.   Tôi giáng cho nó một cái tát: "Súc sinh!" Con trai ngơ ngác: "Mẹ, mẹ dám đánh con?"   Trọng sinh rồi tôi mới hiểu, con trai giữ họ cho cha, con gái giữ mạng cho mẹ. 1.   Sau khi đưa tôi vào viện dưỡng lão, Bân Bân - con trai tôi - biến mất tăm. Sáng sớm, tôi lại són tiểu ra giường.   Hộ lý lôi tôi dậy, bắt tôi đứng trần truồng một bên giường, vừa mắng nhiếc vừa giật ga trải giường. Cả đời tôi sống mạnh mẽ, về già lại chẳng còn chút tôn nghiêm.   "Mẹ..." Bỗng tôi nghe thấy có người… Tôi lại đưa cho con bé một tấm thẻ: "Tiền sinh hoạt phí đều ở trong đó, mẹ sẽ không kiểm soát con, con tự nắm giữ." San San không nhận: "Mẹ, một tháng mẹ đã cho con năm ngàn rồi, đủ rồi!" "Hơn nữa, con sắp đi thực tập, cũng sẽ có thu nhập." "Không được," tôi kiên quyết nói, "Bây giờ con đang yêu đương rồi, chúng ta không thể để đàn ông cho ăn một bữa cơm, tặng một cái túi là mê muội đầu óc, thích gì thì tự mua. Đồ đàn ông tặng, chúng ta cảm ơn, có qua có lại, con phải đáp lễ lại, chưa cưới xin gì cả, đừng ai nợ ai." "Vâng, mẹ, con nhớ rồi.""Còn nữa," tôi nắm tay con bé, "Thành tích của con xuất sắc, ra trường không lo việc làm, nhà cửa mẹ cũng đã chuẩn bị sẵn cho con rồi, không ai có quyền can thiệp vào cuộc sống của con, con cũng đừng vì bất cứ ai mà cúi đầu từ bỏ cuộc sống của mình." San San thắc mắc: "Mẹ, con có phải bỏ đi đâu, hàng tuần con đều về nhà, đi làm cũng không rời khỏi thành phố này, sao mẹ lại đột nhiên nói với con những điều này?" Mắt tôi đỏ hoe. Kiếp trước, tôi chỉ tập trung vào Bân Bân, không quan tâm hỏi han gì đến San San, còn đối xử lạnh nhạt với con bé. Để thoát khỏi ngôi nhà lạnh lẽo này, San San đã chọn đi học và đi làm ở những nơi rất xa, dù cùng một thành phố nhưng cũng ít khi về nhà, tôi cũng chẳng buồn dạy con bé những bài học cuộc sống.Sau khi con bé yêu đương, chàng trai kia muốn con bé bỏ việc, ở nhà làm nội trợ chăm sóc người già và con cái. San San vì muốn thoát khỏi gia đình ban đầu nên đã dễ dàng đồng ý kết hôn và nghỉ việc ở nhà. Cuộc sống của một bà nội trợ không có tiếng nói, mọi việc đều phải nghe theo lời chồng, cho đến khi ly hôn. Con bé bất hạnh như vậy, tôi có trách nhiệm rất lớn. San San nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: "Mẹ yên tâm, ở mẹ con thấy được sự ung dung của một người phụ nữ độc lập, con sẽ dũng cảm lựa chọn hôn nhân, sẽ có tư tưởng và kinh tế độc lập của riêng mình." "Và sẽ mãi mãi ở bên mẹ." Nói rồi con bé nũng nịu ôm tôi vào lòng. Tôi ôm chặt lấy con bé. May mắn thay, mọi thứ vẫn còn kịp.Giải quyết xong chuyện của San San, đến lúc phải ra tay cải tạo con trai rồi. Bà nội đã gọi điện thoại vô số lần: "Khi nào thì đón cái đứa bất hiếunày về, ta sắp bị bệnh tim rồi." Nghe bác gái cả nói, Bân Bân về nhà coi như được thả rông, muốn làm gì thì làm. Thức khuya chơi game, ăn vặt đồ ăn nhanh thả phanh, cả ngày ngoài đi vệ sinh ra thì cứ dính lấy giường hoặc máy tính, cũng chẳng tắm rửa thay quần áo, cả căn phòng bốc mùi kinh khủng. Khi chơi game thì mở loa ầm ĩ. "Xông lên! Đồ ngu!" "Mau hồi m.á.u cho tao!" "Làm cái gì thế, mẹ kiếp, đồng đội ngu ngốc!"Tiếng súng, tiếng bom, tiếng chửi rủa vang lên suốt ngày đêm bên tai bà nội, khiến trái tim già của bà như muốn vỡ vụn. Nó còn sai bảo bà nội làm việc này việc kia, hơi không vừa ý là dậm chân ăn vạ, sinh hoạt của bà nội bị đảo lộn hoàn toàn, bà tiều tụy đi trông thấy, già đi rất nhiều.Xa thơm gần thối, bà cứ tưởng cháu đích tôn của mình vẫn là đứa bé trắng trẻo mũm mĩm ngày xưa được bà bế trên tay, khóc thì dúi bình sữa vào là im, nào ngờ nó lại phá phách đến mức giảm thọ của bà.Ông chồng già nghe điện thoại xong liếc nhìn tôi: "Phòng ở nhà quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, Bân Bân về sẽ thiệt thòi, cứ để nó ở quê phơi nắng đi, bổ sung canxi cho nó cao lớn.""Nó cao lớn thì mẹ già này c.h.ế.t mất. Dưới chung cư nhà mình có vườn hoa, muốn phơi nắng thì về đó mà phơi. Căn nhà đó dù nhỏ, chẳng phải San San cũng đã ở mấy năm rồi sao? Có gì mà thiệt thòi." "Nó về thì mẹ nó lại dạy dỗ nó, không cho chơi game, không cho ăn đồ ăn nhanh, Bân Bân sẽ không vui.""Cần dạy thì phải dạy, cây không uốn không nên thân, về nhà phải dậy sớm đi ngủ sớm làm việc đàng hoàng, chơi game có thể làm ra cơm ăn à? Con xem San San kìa, giỏi giang biết bao, cùng một mẹ sinh ra mà sao khác nhau nhiều thế?" "Bây giờ nhà mình việc nhà đều tự làm hết, Bân Bân về làm việc lại kêu ca." "Kêu ca cái gì? Mấy việc nhà này so với việc đồng áng nhẹ nhàng hơn nhiều, nó là đàn ông, cái chổi có nặng hơn cái cuốc không? Nó là thành viên trong gia đình, phải phân công cho nó làm việc." "Còn nữa..." "Bà nói hết chưa?" Bà nội sốt ruột: "Nó là con trai của con chứ có phải con trai của ta đâu, con ai người ấy nuôi, hai người định dựa dẫm vào ta à? Nếu nó ngoan ngoãn như San San, mười đứa ta cũng nuôi. Nhưng cái đứa  hư hỏng này quá phiền phức, chó trong làng cũng ghét!" Bân Bân hoàn toàn bị lật đổ khỏi ngôi vị cháu đích tôn ngoan ngoãn của nhà họ Lưu, trở thành đứa bị chó ghét.

Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng MẹTác giả: Khuyết DanhTruyện Trọng SinhCon gái đến viện dưỡng lão thăm tôi.   Tôi bị són tiểu ra giường, hộ lý bắt tôi đứng trần truồng một bên, vừa mắng nhiếc vừa thay ga trải giường.   Cả đời tôi luôn mạnh mẽ, vậy mà giờ đây sống chẳng còn chút tôn nghiêm nào.   Con gái khóc, muốn đón tôi về nhà, nói rằng dù có ly hôn cũng sẽ chăm sóc tôi. Đứa con trai mà tôi yêu thương cả đời lại chẳng thấy mặt mũi đâu.   Con gái chăm sóc tôi mười năm, tôi nhắm mắt xuôi tay. Không ngờ mở mắt ra lần nữa, lại thấy con trai đang giật máy tính bảng của con gái.   Tôi giáng cho nó một cái tát: "Súc sinh!" Con trai ngơ ngác: "Mẹ, mẹ dám đánh con?"   Trọng sinh rồi tôi mới hiểu, con trai giữ họ cho cha, con gái giữ mạng cho mẹ. 1.   Sau khi đưa tôi vào viện dưỡng lão, Bân Bân - con trai tôi - biến mất tăm. Sáng sớm, tôi lại són tiểu ra giường.   Hộ lý lôi tôi dậy, bắt tôi đứng trần truồng một bên giường, vừa mắng nhiếc vừa giật ga trải giường. Cả đời tôi sống mạnh mẽ, về già lại chẳng còn chút tôn nghiêm.   "Mẹ..." Bỗng tôi nghe thấy có người… Tôi lại đưa cho con bé một tấm thẻ: "Tiền sinh hoạt phí đều ở trong đó, mẹ sẽ không kiểm soát con, con tự nắm giữ." San San không nhận: "Mẹ, một tháng mẹ đã cho con năm ngàn rồi, đủ rồi!" "Hơn nữa, con sắp đi thực tập, cũng sẽ có thu nhập." "Không được," tôi kiên quyết nói, "Bây giờ con đang yêu đương rồi, chúng ta không thể để đàn ông cho ăn một bữa cơm, tặng một cái túi là mê muội đầu óc, thích gì thì tự mua. Đồ đàn ông tặng, chúng ta cảm ơn, có qua có lại, con phải đáp lễ lại, chưa cưới xin gì cả, đừng ai nợ ai." "Vâng, mẹ, con nhớ rồi.""Còn nữa," tôi nắm tay con bé, "Thành tích của con xuất sắc, ra trường không lo việc làm, nhà cửa mẹ cũng đã chuẩn bị sẵn cho con rồi, không ai có quyền can thiệp vào cuộc sống của con, con cũng đừng vì bất cứ ai mà cúi đầu từ bỏ cuộc sống của mình." San San thắc mắc: "Mẹ, con có phải bỏ đi đâu, hàng tuần con đều về nhà, đi làm cũng không rời khỏi thành phố này, sao mẹ lại đột nhiên nói với con những điều này?" Mắt tôi đỏ hoe. Kiếp trước, tôi chỉ tập trung vào Bân Bân, không quan tâm hỏi han gì đến San San, còn đối xử lạnh nhạt với con bé. Để thoát khỏi ngôi nhà lạnh lẽo này, San San đã chọn đi học và đi làm ở những nơi rất xa, dù cùng một thành phố nhưng cũng ít khi về nhà, tôi cũng chẳng buồn dạy con bé những bài học cuộc sống.Sau khi con bé yêu đương, chàng trai kia muốn con bé bỏ việc, ở nhà làm nội trợ chăm sóc người già và con cái. San San vì muốn thoát khỏi gia đình ban đầu nên đã dễ dàng đồng ý kết hôn và nghỉ việc ở nhà. Cuộc sống của một bà nội trợ không có tiếng nói, mọi việc đều phải nghe theo lời chồng, cho đến khi ly hôn. Con bé bất hạnh như vậy, tôi có trách nhiệm rất lớn. San San nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: "Mẹ yên tâm, ở mẹ con thấy được sự ung dung của một người phụ nữ độc lập, con sẽ dũng cảm lựa chọn hôn nhân, sẽ có tư tưởng và kinh tế độc lập của riêng mình." "Và sẽ mãi mãi ở bên mẹ." Nói rồi con bé nũng nịu ôm tôi vào lòng. Tôi ôm chặt lấy con bé. May mắn thay, mọi thứ vẫn còn kịp.Giải quyết xong chuyện của San San, đến lúc phải ra tay cải tạo con trai rồi. Bà nội đã gọi điện thoại vô số lần: "Khi nào thì đón cái đứa bất hiếunày về, ta sắp bị bệnh tim rồi." Nghe bác gái cả nói, Bân Bân về nhà coi như được thả rông, muốn làm gì thì làm. Thức khuya chơi game, ăn vặt đồ ăn nhanh thả phanh, cả ngày ngoài đi vệ sinh ra thì cứ dính lấy giường hoặc máy tính, cũng chẳng tắm rửa thay quần áo, cả căn phòng bốc mùi kinh khủng. Khi chơi game thì mở loa ầm ĩ. "Xông lên! Đồ ngu!" "Mau hồi m.á.u cho tao!" "Làm cái gì thế, mẹ kiếp, đồng đội ngu ngốc!"Tiếng súng, tiếng bom, tiếng chửi rủa vang lên suốt ngày đêm bên tai bà nội, khiến trái tim già của bà như muốn vỡ vụn. Nó còn sai bảo bà nội làm việc này việc kia, hơi không vừa ý là dậm chân ăn vạ, sinh hoạt của bà nội bị đảo lộn hoàn toàn, bà tiều tụy đi trông thấy, già đi rất nhiều.Xa thơm gần thối, bà cứ tưởng cháu đích tôn của mình vẫn là đứa bé trắng trẻo mũm mĩm ngày xưa được bà bế trên tay, khóc thì dúi bình sữa vào là im, nào ngờ nó lại phá phách đến mức giảm thọ của bà.Ông chồng già nghe điện thoại xong liếc nhìn tôi: "Phòng ở nhà quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, Bân Bân về sẽ thiệt thòi, cứ để nó ở quê phơi nắng đi, bổ sung canxi cho nó cao lớn.""Nó cao lớn thì mẹ già này c.h.ế.t mất. Dưới chung cư nhà mình có vườn hoa, muốn phơi nắng thì về đó mà phơi. Căn nhà đó dù nhỏ, chẳng phải San San cũng đã ở mấy năm rồi sao? Có gì mà thiệt thòi." "Nó về thì mẹ nó lại dạy dỗ nó, không cho chơi game, không cho ăn đồ ăn nhanh, Bân Bân sẽ không vui.""Cần dạy thì phải dạy, cây không uốn không nên thân, về nhà phải dậy sớm đi ngủ sớm làm việc đàng hoàng, chơi game có thể làm ra cơm ăn à? Con xem San San kìa, giỏi giang biết bao, cùng một mẹ sinh ra mà sao khác nhau nhiều thế?" "Bây giờ nhà mình việc nhà đều tự làm hết, Bân Bân về làm việc lại kêu ca." "Kêu ca cái gì? Mấy việc nhà này so với việc đồng áng nhẹ nhàng hơn nhiều, nó là đàn ông, cái chổi có nặng hơn cái cuốc không? Nó là thành viên trong gia đình, phải phân công cho nó làm việc." "Còn nữa..." "Bà nói hết chưa?" Bà nội sốt ruột: "Nó là con trai của con chứ có phải con trai của ta đâu, con ai người ấy nuôi, hai người định dựa dẫm vào ta à? Nếu nó ngoan ngoãn như San San, mười đứa ta cũng nuôi. Nhưng cái đứa  hư hỏng này quá phiền phức, chó trong làng cũng ghét!" Bân Bân hoàn toàn bị lật đổ khỏi ngôi vị cháu đích tôn ngoan ngoãn của nhà họ Lưu, trở thành đứa bị chó ghét.

Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng MẹTác giả: Khuyết DanhTruyện Trọng SinhCon gái đến viện dưỡng lão thăm tôi.   Tôi bị són tiểu ra giường, hộ lý bắt tôi đứng trần truồng một bên, vừa mắng nhiếc vừa thay ga trải giường.   Cả đời tôi luôn mạnh mẽ, vậy mà giờ đây sống chẳng còn chút tôn nghiêm nào.   Con gái khóc, muốn đón tôi về nhà, nói rằng dù có ly hôn cũng sẽ chăm sóc tôi. Đứa con trai mà tôi yêu thương cả đời lại chẳng thấy mặt mũi đâu.   Con gái chăm sóc tôi mười năm, tôi nhắm mắt xuôi tay. Không ngờ mở mắt ra lần nữa, lại thấy con trai đang giật máy tính bảng của con gái.   Tôi giáng cho nó một cái tát: "Súc sinh!" Con trai ngơ ngác: "Mẹ, mẹ dám đánh con?"   Trọng sinh rồi tôi mới hiểu, con trai giữ họ cho cha, con gái giữ mạng cho mẹ. 1.   Sau khi đưa tôi vào viện dưỡng lão, Bân Bân - con trai tôi - biến mất tăm. Sáng sớm, tôi lại són tiểu ra giường.   Hộ lý lôi tôi dậy, bắt tôi đứng trần truồng một bên giường, vừa mắng nhiếc vừa giật ga trải giường. Cả đời tôi sống mạnh mẽ, về già lại chẳng còn chút tôn nghiêm.   "Mẹ..." Bỗng tôi nghe thấy có người… Tôi lại đưa cho con bé một tấm thẻ: "Tiền sinh hoạt phí đều ở trong đó, mẹ sẽ không kiểm soát con, con tự nắm giữ." San San không nhận: "Mẹ, một tháng mẹ đã cho con năm ngàn rồi, đủ rồi!" "Hơn nữa, con sắp đi thực tập, cũng sẽ có thu nhập." "Không được," tôi kiên quyết nói, "Bây giờ con đang yêu đương rồi, chúng ta không thể để đàn ông cho ăn một bữa cơm, tặng một cái túi là mê muội đầu óc, thích gì thì tự mua. Đồ đàn ông tặng, chúng ta cảm ơn, có qua có lại, con phải đáp lễ lại, chưa cưới xin gì cả, đừng ai nợ ai." "Vâng, mẹ, con nhớ rồi.""Còn nữa," tôi nắm tay con bé, "Thành tích của con xuất sắc, ra trường không lo việc làm, nhà cửa mẹ cũng đã chuẩn bị sẵn cho con rồi, không ai có quyền can thiệp vào cuộc sống của con, con cũng đừng vì bất cứ ai mà cúi đầu từ bỏ cuộc sống của mình." San San thắc mắc: "Mẹ, con có phải bỏ đi đâu, hàng tuần con đều về nhà, đi làm cũng không rời khỏi thành phố này, sao mẹ lại đột nhiên nói với con những điều này?" Mắt tôi đỏ hoe. Kiếp trước, tôi chỉ tập trung vào Bân Bân, không quan tâm hỏi han gì đến San San, còn đối xử lạnh nhạt với con bé. Để thoát khỏi ngôi nhà lạnh lẽo này, San San đã chọn đi học và đi làm ở những nơi rất xa, dù cùng một thành phố nhưng cũng ít khi về nhà, tôi cũng chẳng buồn dạy con bé những bài học cuộc sống.Sau khi con bé yêu đương, chàng trai kia muốn con bé bỏ việc, ở nhà làm nội trợ chăm sóc người già và con cái. San San vì muốn thoát khỏi gia đình ban đầu nên đã dễ dàng đồng ý kết hôn và nghỉ việc ở nhà. Cuộc sống của một bà nội trợ không có tiếng nói, mọi việc đều phải nghe theo lời chồng, cho đến khi ly hôn. Con bé bất hạnh như vậy, tôi có trách nhiệm rất lớn. San San nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: "Mẹ yên tâm, ở mẹ con thấy được sự ung dung của một người phụ nữ độc lập, con sẽ dũng cảm lựa chọn hôn nhân, sẽ có tư tưởng và kinh tế độc lập của riêng mình." "Và sẽ mãi mãi ở bên mẹ." Nói rồi con bé nũng nịu ôm tôi vào lòng. Tôi ôm chặt lấy con bé. May mắn thay, mọi thứ vẫn còn kịp.Giải quyết xong chuyện của San San, đến lúc phải ra tay cải tạo con trai rồi. Bà nội đã gọi điện thoại vô số lần: "Khi nào thì đón cái đứa bất hiếunày về, ta sắp bị bệnh tim rồi." Nghe bác gái cả nói, Bân Bân về nhà coi như được thả rông, muốn làm gì thì làm. Thức khuya chơi game, ăn vặt đồ ăn nhanh thả phanh, cả ngày ngoài đi vệ sinh ra thì cứ dính lấy giường hoặc máy tính, cũng chẳng tắm rửa thay quần áo, cả căn phòng bốc mùi kinh khủng. Khi chơi game thì mở loa ầm ĩ. "Xông lên! Đồ ngu!" "Mau hồi m.á.u cho tao!" "Làm cái gì thế, mẹ kiếp, đồng đội ngu ngốc!"Tiếng súng, tiếng bom, tiếng chửi rủa vang lên suốt ngày đêm bên tai bà nội, khiến trái tim già của bà như muốn vỡ vụn. Nó còn sai bảo bà nội làm việc này việc kia, hơi không vừa ý là dậm chân ăn vạ, sinh hoạt của bà nội bị đảo lộn hoàn toàn, bà tiều tụy đi trông thấy, già đi rất nhiều.Xa thơm gần thối, bà cứ tưởng cháu đích tôn của mình vẫn là đứa bé trắng trẻo mũm mĩm ngày xưa được bà bế trên tay, khóc thì dúi bình sữa vào là im, nào ngờ nó lại phá phách đến mức giảm thọ của bà.Ông chồng già nghe điện thoại xong liếc nhìn tôi: "Phòng ở nhà quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, Bân Bân về sẽ thiệt thòi, cứ để nó ở quê phơi nắng đi, bổ sung canxi cho nó cao lớn.""Nó cao lớn thì mẹ già này c.h.ế.t mất. Dưới chung cư nhà mình có vườn hoa, muốn phơi nắng thì về đó mà phơi. Căn nhà đó dù nhỏ, chẳng phải San San cũng đã ở mấy năm rồi sao? Có gì mà thiệt thòi." "Nó về thì mẹ nó lại dạy dỗ nó, không cho chơi game, không cho ăn đồ ăn nhanh, Bân Bân sẽ không vui.""Cần dạy thì phải dạy, cây không uốn không nên thân, về nhà phải dậy sớm đi ngủ sớm làm việc đàng hoàng, chơi game có thể làm ra cơm ăn à? Con xem San San kìa, giỏi giang biết bao, cùng một mẹ sinh ra mà sao khác nhau nhiều thế?" "Bây giờ nhà mình việc nhà đều tự làm hết, Bân Bân về làm việc lại kêu ca." "Kêu ca cái gì? Mấy việc nhà này so với việc đồng áng nhẹ nhàng hơn nhiều, nó là đàn ông, cái chổi có nặng hơn cái cuốc không? Nó là thành viên trong gia đình, phải phân công cho nó làm việc." "Còn nữa..." "Bà nói hết chưa?" Bà nội sốt ruột: "Nó là con trai của con chứ có phải con trai của ta đâu, con ai người ấy nuôi, hai người định dựa dẫm vào ta à? Nếu nó ngoan ngoãn như San San, mười đứa ta cũng nuôi. Nhưng cái đứa  hư hỏng này quá phiền phức, chó trong làng cũng ghét!" Bân Bân hoàn toàn bị lật đổ khỏi ngôi vị cháu đích tôn ngoan ngoãn của nhà họ Lưu, trở thành đứa bị chó ghét.

Chương 10