Tác giả:

Con gái đến viện dưỡng lão thăm tôi.   Tôi bị són tiểu ra giường, hộ lý bắt tôi đứng trần truồng một bên, vừa mắng nhiếc vừa thay ga trải giường.   Cả đời tôi luôn mạnh mẽ, vậy mà giờ đây sống chẳng còn chút tôn nghiêm nào.   Con gái khóc, muốn đón tôi về nhà, nói rằng dù có ly hôn cũng sẽ chăm sóc tôi. Đứa con trai mà tôi yêu thương cả đời lại chẳng thấy mặt mũi đâu.   Con gái chăm sóc tôi mười năm, tôi nhắm mắt xuôi tay. Không ngờ mở mắt ra lần nữa, lại thấy con trai đang giật máy tính bảng của con gái.   Tôi giáng cho nó một cái tát: "Súc sinh!" Con trai ngơ ngác: "Mẹ, mẹ dám đánh con?"   Trọng sinh rồi tôi mới hiểu, con trai giữ họ cho cha, con gái giữ mạng cho mẹ. 1.   Sau khi đưa tôi vào viện dưỡng lão, Bân Bân - con trai tôi - biến mất tăm. Sáng sớm, tôi lại són tiểu ra giường.   Hộ lý lôi tôi dậy, bắt tôi đứng trần truồng một bên giường, vừa mắng nhiếc vừa giật ga trải giường. Cả đời tôi sống mạnh mẽ, về già lại chẳng còn chút tôn nghiêm.   "Mẹ..." Bỗng tôi nghe thấy có người…

Chương 11: Hoàn

Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng MẹTác giả: Khuyết DanhTruyện Trọng SinhCon gái đến viện dưỡng lão thăm tôi.   Tôi bị són tiểu ra giường, hộ lý bắt tôi đứng trần truồng một bên, vừa mắng nhiếc vừa thay ga trải giường.   Cả đời tôi luôn mạnh mẽ, vậy mà giờ đây sống chẳng còn chút tôn nghiêm nào.   Con gái khóc, muốn đón tôi về nhà, nói rằng dù có ly hôn cũng sẽ chăm sóc tôi. Đứa con trai mà tôi yêu thương cả đời lại chẳng thấy mặt mũi đâu.   Con gái chăm sóc tôi mười năm, tôi nhắm mắt xuôi tay. Không ngờ mở mắt ra lần nữa, lại thấy con trai đang giật máy tính bảng của con gái.   Tôi giáng cho nó một cái tát: "Súc sinh!" Con trai ngơ ngác: "Mẹ, mẹ dám đánh con?"   Trọng sinh rồi tôi mới hiểu, con trai giữ họ cho cha, con gái giữ mạng cho mẹ. 1.   Sau khi đưa tôi vào viện dưỡng lão, Bân Bân - con trai tôi - biến mất tăm. Sáng sớm, tôi lại són tiểu ra giường.   Hộ lý lôi tôi dậy, bắt tôi đứng trần truồng một bên giường, vừa mắng nhiếc vừa giật ga trải giường. Cả đời tôi sống mạnh mẽ, về già lại chẳng còn chút tôn nghiêm.   "Mẹ..." Bỗng tôi nghe thấy có người… Bân Bân trở về, chào đón nó là việc bị tịch thu điện thoại, máy tính, tiền tiêu vặt. Làm việc nhà có thể kiếm tiền công, đi học thêm có thể thay thế việc nhà. Nó cãi lại tôi, ông chồng già liền đạp cho nó một cái: "Mày còn dám trừng mắt với mẹ mày với chị mày nữa, tao đánh c.h.ế.t mày!"Cuối cùng Bân Bân đành bỏ cuộc, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi đi học thêm. Bân Bân và em trai tôi đều không đưa cho chúng tôi một đồng nào, sự quan tâm của họ hàng bạn bè cũng có hạn. Muốn nó thi vào đại học tử tế như San San thì không có cửa rồi, chi bằng để nó học nghề, tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học mùa xuân."Bân Bân, lần này nếu không thi đậu vào trường cao đẳng nghề, sau này việc nhà con phải làm hết, ta có thể trả lương theo giờ cho con, coi như con tự lực cánh sinh."Không ngờ, thằng bé này lại khá có năng khiếu, học văn hóa không giỏi nhưng lại khéo tay, đặc biệt là thích máy móc, còn đạt giải nhất trong cuộc thi tay nghề. Nó và San San cũng có thể hòa thuận, có vấn đề gì cũng khiêm tốn hỏi chị, không còn lớn tiếng quát tháo sai bảo San San nữa.Có lần hai chị em đi dạo dưới nhà, một người đàn ông say rượu không biết cố ý hay vô tình va vào San San. "Xin lỗi người đẹp, uống với anh một ly nhé?"Bân Bân vung chân đá: "Dám bắt nạt chị tao à? Tìm chết!" Kết quả là đá gãy một cái xương sườn của người ta. Đối phương yêu cầu bồi thường tám vạn tám để xin lỗi và hòa giải, Bân Bân không chịu: "Cùng lắm thì em vào tù vài ngày, hắn ta bắt nạt chị em thì đáng bị đánh."San San lo lắng: "Chị nỡ lòng nào để em vào tù lại còn bị ghi vào hồ sơ à? Chuyện tiền nong em đừng lo, chị cũng sẽ không nói với bố mẹ."Sau chuyện này, tình cảm chị em càng thêm sâu đậm. Bân Bân còn nói: "Chị, chị đã cùng em lớn lên, em sẽ tiễn chị về nhà chồng. Sau này nếu chị bị nhà chồng bắt nạt, em sẽ là người đầu tiên không đồng ý."Sau này, ngày San San xuất giá, nói là sẽ cõng cô dâu xuống lầu, nhưng khi xe hoa đến, thằng bé này lại khóc nức nở, trốn trong phòng không chịu ra. Đợi chú rể đón cô dâu đi rồi, nó mới chạy xuống lầu đuổi theo xe hoa khóc lóc: "Chị, chị phải sống thật tốt nhé!" Ngày tháng cứ thế trôi qua, đợi đến khi ông chồng già bình an đón sinh nhật năm mươi tuổi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Mấy năm sống lại này cứ như một giấc mơ, nhưng mọi thứ lại thực sự thay đổi.Tôi ra đi ở tuổi chín mươi, San San cũng đã sáu mươi lăm tuổi. Con bé nắm tay tôi, cuối giường là Bân Bân, bên cạnh là ông chồng già ngồi trên xe lăn.Qua được cái tuổi năm mươi, tôi lại không sống thọ bằng ông ấy nữa. Cả nhà vây quanh tiễn biệt tôi, tôi không còn gì tiếc nuối nữa. "Mọi người đừng buồn, cuộc đời này của tôi đáng giá lắm, ước nguyện đều đã thành hiện thực rồi." San San áp bàn tay tôi lên mặt mình, "Mẹ, kiếp sau cũng đừng uống canh Mạnh Bà nhé. Đời sau, chúng ta vẫn là một gia đình có được không ạ?." (Hết)

Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng MẹTác giả: Khuyết DanhTruyện Trọng SinhCon gái đến viện dưỡng lão thăm tôi.   Tôi bị són tiểu ra giường, hộ lý bắt tôi đứng trần truồng một bên, vừa mắng nhiếc vừa thay ga trải giường.   Cả đời tôi luôn mạnh mẽ, vậy mà giờ đây sống chẳng còn chút tôn nghiêm nào.   Con gái khóc, muốn đón tôi về nhà, nói rằng dù có ly hôn cũng sẽ chăm sóc tôi. Đứa con trai mà tôi yêu thương cả đời lại chẳng thấy mặt mũi đâu.   Con gái chăm sóc tôi mười năm, tôi nhắm mắt xuôi tay. Không ngờ mở mắt ra lần nữa, lại thấy con trai đang giật máy tính bảng của con gái.   Tôi giáng cho nó một cái tát: "Súc sinh!" Con trai ngơ ngác: "Mẹ, mẹ dám đánh con?"   Trọng sinh rồi tôi mới hiểu, con trai giữ họ cho cha, con gái giữ mạng cho mẹ. 1.   Sau khi đưa tôi vào viện dưỡng lão, Bân Bân - con trai tôi - biến mất tăm. Sáng sớm, tôi lại són tiểu ra giường.   Hộ lý lôi tôi dậy, bắt tôi đứng trần truồng một bên giường, vừa mắng nhiếc vừa giật ga trải giường. Cả đời tôi sống mạnh mẽ, về già lại chẳng còn chút tôn nghiêm.   "Mẹ..." Bỗng tôi nghe thấy có người… Bân Bân trở về, chào đón nó là việc bị tịch thu điện thoại, máy tính, tiền tiêu vặt. Làm việc nhà có thể kiếm tiền công, đi học thêm có thể thay thế việc nhà. Nó cãi lại tôi, ông chồng già liền đạp cho nó một cái: "Mày còn dám trừng mắt với mẹ mày với chị mày nữa, tao đánh c.h.ế.t mày!"Cuối cùng Bân Bân đành bỏ cuộc, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi đi học thêm. Bân Bân và em trai tôi đều không đưa cho chúng tôi một đồng nào, sự quan tâm của họ hàng bạn bè cũng có hạn. Muốn nó thi vào đại học tử tế như San San thì không có cửa rồi, chi bằng để nó học nghề, tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học mùa xuân."Bân Bân, lần này nếu không thi đậu vào trường cao đẳng nghề, sau này việc nhà con phải làm hết, ta có thể trả lương theo giờ cho con, coi như con tự lực cánh sinh."Không ngờ, thằng bé này lại khá có năng khiếu, học văn hóa không giỏi nhưng lại khéo tay, đặc biệt là thích máy móc, còn đạt giải nhất trong cuộc thi tay nghề. Nó và San San cũng có thể hòa thuận, có vấn đề gì cũng khiêm tốn hỏi chị, không còn lớn tiếng quát tháo sai bảo San San nữa.Có lần hai chị em đi dạo dưới nhà, một người đàn ông say rượu không biết cố ý hay vô tình va vào San San. "Xin lỗi người đẹp, uống với anh một ly nhé?"Bân Bân vung chân đá: "Dám bắt nạt chị tao à? Tìm chết!" Kết quả là đá gãy một cái xương sườn của người ta. Đối phương yêu cầu bồi thường tám vạn tám để xin lỗi và hòa giải, Bân Bân không chịu: "Cùng lắm thì em vào tù vài ngày, hắn ta bắt nạt chị em thì đáng bị đánh."San San lo lắng: "Chị nỡ lòng nào để em vào tù lại còn bị ghi vào hồ sơ à? Chuyện tiền nong em đừng lo, chị cũng sẽ không nói với bố mẹ."Sau chuyện này, tình cảm chị em càng thêm sâu đậm. Bân Bân còn nói: "Chị, chị đã cùng em lớn lên, em sẽ tiễn chị về nhà chồng. Sau này nếu chị bị nhà chồng bắt nạt, em sẽ là người đầu tiên không đồng ý."Sau này, ngày San San xuất giá, nói là sẽ cõng cô dâu xuống lầu, nhưng khi xe hoa đến, thằng bé này lại khóc nức nở, trốn trong phòng không chịu ra. Đợi chú rể đón cô dâu đi rồi, nó mới chạy xuống lầu đuổi theo xe hoa khóc lóc: "Chị, chị phải sống thật tốt nhé!" Ngày tháng cứ thế trôi qua, đợi đến khi ông chồng già bình an đón sinh nhật năm mươi tuổi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Mấy năm sống lại này cứ như một giấc mơ, nhưng mọi thứ lại thực sự thay đổi.Tôi ra đi ở tuổi chín mươi, San San cũng đã sáu mươi lăm tuổi. Con bé nắm tay tôi, cuối giường là Bân Bân, bên cạnh là ông chồng già ngồi trên xe lăn.Qua được cái tuổi năm mươi, tôi lại không sống thọ bằng ông ấy nữa. Cả nhà vây quanh tiễn biệt tôi, tôi không còn gì tiếc nuối nữa. "Mọi người đừng buồn, cuộc đời này của tôi đáng giá lắm, ước nguyện đều đã thành hiện thực rồi." San San áp bàn tay tôi lên mặt mình, "Mẹ, kiếp sau cũng đừng uống canh Mạnh Bà nhé. Đời sau, chúng ta vẫn là một gia đình có được không ạ?." (Hết)

Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng MẹTác giả: Khuyết DanhTruyện Trọng SinhCon gái đến viện dưỡng lão thăm tôi.   Tôi bị són tiểu ra giường, hộ lý bắt tôi đứng trần truồng một bên, vừa mắng nhiếc vừa thay ga trải giường.   Cả đời tôi luôn mạnh mẽ, vậy mà giờ đây sống chẳng còn chút tôn nghiêm nào.   Con gái khóc, muốn đón tôi về nhà, nói rằng dù có ly hôn cũng sẽ chăm sóc tôi. Đứa con trai mà tôi yêu thương cả đời lại chẳng thấy mặt mũi đâu.   Con gái chăm sóc tôi mười năm, tôi nhắm mắt xuôi tay. Không ngờ mở mắt ra lần nữa, lại thấy con trai đang giật máy tính bảng của con gái.   Tôi giáng cho nó một cái tát: "Súc sinh!" Con trai ngơ ngác: "Mẹ, mẹ dám đánh con?"   Trọng sinh rồi tôi mới hiểu, con trai giữ họ cho cha, con gái giữ mạng cho mẹ. 1.   Sau khi đưa tôi vào viện dưỡng lão, Bân Bân - con trai tôi - biến mất tăm. Sáng sớm, tôi lại són tiểu ra giường.   Hộ lý lôi tôi dậy, bắt tôi đứng trần truồng một bên giường, vừa mắng nhiếc vừa giật ga trải giường. Cả đời tôi sống mạnh mẽ, về già lại chẳng còn chút tôn nghiêm.   "Mẹ..." Bỗng tôi nghe thấy có người… Bân Bân trở về, chào đón nó là việc bị tịch thu điện thoại, máy tính, tiền tiêu vặt. Làm việc nhà có thể kiếm tiền công, đi học thêm có thể thay thế việc nhà. Nó cãi lại tôi, ông chồng già liền đạp cho nó một cái: "Mày còn dám trừng mắt với mẹ mày với chị mày nữa, tao đánh c.h.ế.t mày!"Cuối cùng Bân Bân đành bỏ cuộc, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi đi học thêm. Bân Bân và em trai tôi đều không đưa cho chúng tôi một đồng nào, sự quan tâm của họ hàng bạn bè cũng có hạn. Muốn nó thi vào đại học tử tế như San San thì không có cửa rồi, chi bằng để nó học nghề, tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học mùa xuân."Bân Bân, lần này nếu không thi đậu vào trường cao đẳng nghề, sau này việc nhà con phải làm hết, ta có thể trả lương theo giờ cho con, coi như con tự lực cánh sinh."Không ngờ, thằng bé này lại khá có năng khiếu, học văn hóa không giỏi nhưng lại khéo tay, đặc biệt là thích máy móc, còn đạt giải nhất trong cuộc thi tay nghề. Nó và San San cũng có thể hòa thuận, có vấn đề gì cũng khiêm tốn hỏi chị, không còn lớn tiếng quát tháo sai bảo San San nữa.Có lần hai chị em đi dạo dưới nhà, một người đàn ông say rượu không biết cố ý hay vô tình va vào San San. "Xin lỗi người đẹp, uống với anh một ly nhé?"Bân Bân vung chân đá: "Dám bắt nạt chị tao à? Tìm chết!" Kết quả là đá gãy một cái xương sườn của người ta. Đối phương yêu cầu bồi thường tám vạn tám để xin lỗi và hòa giải, Bân Bân không chịu: "Cùng lắm thì em vào tù vài ngày, hắn ta bắt nạt chị em thì đáng bị đánh."San San lo lắng: "Chị nỡ lòng nào để em vào tù lại còn bị ghi vào hồ sơ à? Chuyện tiền nong em đừng lo, chị cũng sẽ không nói với bố mẹ."Sau chuyện này, tình cảm chị em càng thêm sâu đậm. Bân Bân còn nói: "Chị, chị đã cùng em lớn lên, em sẽ tiễn chị về nhà chồng. Sau này nếu chị bị nhà chồng bắt nạt, em sẽ là người đầu tiên không đồng ý."Sau này, ngày San San xuất giá, nói là sẽ cõng cô dâu xuống lầu, nhưng khi xe hoa đến, thằng bé này lại khóc nức nở, trốn trong phòng không chịu ra. Đợi chú rể đón cô dâu đi rồi, nó mới chạy xuống lầu đuổi theo xe hoa khóc lóc: "Chị, chị phải sống thật tốt nhé!" Ngày tháng cứ thế trôi qua, đợi đến khi ông chồng già bình an đón sinh nhật năm mươi tuổi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Mấy năm sống lại này cứ như một giấc mơ, nhưng mọi thứ lại thực sự thay đổi.Tôi ra đi ở tuổi chín mươi, San San cũng đã sáu mươi lăm tuổi. Con bé nắm tay tôi, cuối giường là Bân Bân, bên cạnh là ông chồng già ngồi trên xe lăn.Qua được cái tuổi năm mươi, tôi lại không sống thọ bằng ông ấy nữa. Cả nhà vây quanh tiễn biệt tôi, tôi không còn gì tiếc nuối nữa. "Mọi người đừng buồn, cuộc đời này của tôi đáng giá lắm, ước nguyện đều đã thành hiện thực rồi." San San áp bàn tay tôi lên mặt mình, "Mẹ, kiếp sau cũng đừng uống canh Mạnh Bà nhé. Đời sau, chúng ta vẫn là một gia đình có được không ạ?." (Hết)

Chương 11: Hoàn