Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 479: Bá đạo thì được, chịu phiền thì không 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngay lúc này Tô Văn Mậu đầu óc linh hoạt nghĩ tới lúc trước Nội Khố là sảnnghiệp của Diệp gia, còn đại nhân nhà mình lại là... hậu nhân của Diệp gia.Chẳng lẽ Đề ti đại nhân tự có cách?Phạm Nhàn không giải thích gì, chỉ bảo bọn họ chuẩn bị để ngày mai thật sự mởnha môn, bản thân y thì tới sân sau, uống hai bát cháo không vừa miệng cho lắmrất hết sức thành khẩn mời Hải Đường tối theo mình tới tam đại phường.Đã có cấp dưới chuẩn bị chứng nhận thông hành cho mình, cho dù buổi tốikhông bộc lộ thân phận bản thân, chắc cũng không có trở ngại gì lớn. Hơn nữa ygọi Hải Đường đi theo không phải có ý tốt muốn mở rộng hào quang của NộiKhố tới Bắc Tề mà đơn giản là cần có bảo tiêu mạnh mẽ Hải Đường.Gà gáy, trời dần chuyển sáng.Có bóng người lao qua tường sau của phủ Chánh sứ Nội Khố Chuyển Vận ti.Phạm Nhàn và Hải Đường kết thúc hành trình thám hiểm buổi tối, trở về trongthư phòng.Phạm Nhàn sầm mặt nhíu mày nói: “Đêm đêm ca múa, bỏ bê quản lý... là haicâu này đúng không?”Hải Đường vẫn đang chìm trong kinh hãi, tối hôm qua cô theo Phạm Nhàn dạomột vòng trong tam đại phường. Tuy không tiếp xúc với những phường liênquan tới công nghệ quân sự, nhưng vẫn bị những thứ tai nghe mắt thấy làm chokinh hãi không thôi. Hóa ra vải bông là được máy dệt trong phường làm ra, hơnnữa thật ra không cần sức người mà dùng sức nước... nhưng làm sao có thểthuần phục lực lượng của nước sông được? Nhớ lại những gì được biết tối qua,trong lòng cô càng cảm thấy kinh hãi và bái phục vị nữ chủ nhân Diệp gia đãbiến mất trong dòng sông lịch sử, ánh mắt nhìn Phạm Nhàn cũng càng thêmnóng bỏng.Phạm Nhàn chẳng phải con trai của vị nữ chủ nhân Diệp gia à?Phạm Nhàn không kinh hãi như cô, ngoài cảm giác mới mẻ lúc đầu ra, mặc dùtrong lòng cảm thấy an ủi khi được chiêm ngưỡng di sản của mẫu thân, thếnhưng Nội Khố Khánh Quốc thật ra còn không bằng xí nghiệp địa phương trongkiếp trước của y, chỉ là mấy thứ rất thô sơ. Nếu không phải Hoàng đế KhánhQuốc thông minh tuyệt đỉnh, tập trung quan sát tất cả sản nghiệp, chỉ e giá trị đãkhông bằng năm xưa.Có điều chỉ một trấn Thuận Đức thôi làm sao tạo ra tủ lạnh được, đâu thể khiếnPhạm Nhàn giật mình. Khiến y giật mình là một chuyện lớn khác, quả nhiênđám Ti khố này sinh sống hào hoa xa xỉ tới cực điểm. Trong lòng y không khỏingứa ngáy, nếu nuốt sạch đống bạc mà đám người này ăn chặn, thế thì khoảnthu này sẽ lớn tới mức nào?Mà y lại không lo chuyện mà Trưởng công chúa lo lắng, lũng đoạn kỹ thuật cáichó gì, tuy năm xưa mình không theo bên khoa học tự nhiên, nhưng thổi mấycái thủy tinh đâu phải vấn đề gì lớn. Mấu chốt nhất là, ai bảo sau lưng ta cóngười.Tri thức là sức mạnh, tri thức là sức lực, tri thức là tiền bạc ~ đây là cảm nhận rõràng nhất của Phạm Nhàn sau ngày đầu tiên tới Nội Khố.Nội Khố Chuyển Vận ti của Khánh Quốc là vương quốc độc lập nổi tiếng nhấttrong lãnh thổ, tuy quan viên đều được phái từ kinh đô tới, nhưng do phải ởGiang Nam xa xôi, hơn nữa trong nơi này có quá nhiều thứ mê hoặc, cho dù làquan viên ngoại lai cấp bậc nào đi nữa, tới cuối cùng đều bị đống vàng khổng lồmà mê người này đồng hóa. Có lẽ quan viên Giám Sát viện khá hơn một chút,nhưng từ lâu quan viên trong Chuyển Vận ti đã trở thành một trong số trụ cộtcủa vương quốc độc lập này, không ai muốn Nội Khố có thay đổi gì dù là nhỏnhất.Cho dù hiện tại bệ hạ ra ý chỉ, khiến Nội Khố rời tay Tín Dương Trưởng côngchúa tới trong lòng Phạm Đề ti, nhưng đám quan viên Nội Khố làm thân tín củaTrưởng công chúa đã mười mấy năm đều không hề e ngại chuyện Phạm Nhànđến đây. Bọn họ thầm nghĩ chỉ cần bề ngoài làm việc vẫn tốt, chắc Tiểu Phạmđại nhân sẽ không động tới căn cơ Nội Khố, cái trò hề vua nào triều thần nấychắc sẽ không trình diễn.Căn cơ của Nội Khố là gì? Không phải rừng vàng biển bạc, không phải côngnhân cũng lợi ích bên dưới, cũng không phải thương nhân bên ngoài mà là đámthợ thủ công cao cấp và Ti khố trong tam đại phường.Tam đại phường của Nội Khố phân bổ trong các châu ở Giang Nam, Giápphường phụ trách sản xuất chế phẩm thủy tinh, hàng mỹ nghệ yêu cầu độ chínhxác cực cao, đồ sứ, nước hoa đắt giá tới cực điểm, chưng cất rượu mạnh nổitiếng, ngoài ra còn rất nhiều mặt hàng khác... Mà loại sản phẩm như thủy tinhlại có thể tạo ra vô số hàng hóa khác, tóm lại có thể gọi là xưởng sản xuất hànghóa xa xỉ.Còn Ất phường lại phụ trách sản xuất lượng lớn vải bông, băng gạc, nghiên cứugiống lúa, chế tạo thép tốt, thường là sản xuất quy mô lớn... Đây là tập hợp củanông nghiệp và công nghiệp, chủ yếu sản xuất tư liệu sinh hoạt.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngay lúc này Tô Văn Mậu đầu óc linh hoạt nghĩ tới lúc trước Nội Khố là sảnnghiệp của Diệp gia, còn đại nhân nhà mình lại là... hậu nhân của Diệp gia.Chẳng lẽ Đề ti đại nhân tự có cách?Phạm Nhàn không giải thích gì, chỉ bảo bọn họ chuẩn bị để ngày mai thật sự mởnha môn, bản thân y thì tới sân sau, uống hai bát cháo không vừa miệng cho lắmrất hết sức thành khẩn mời Hải Đường tối theo mình tới tam đại phường.Đã có cấp dưới chuẩn bị chứng nhận thông hành cho mình, cho dù buổi tốikhông bộc lộ thân phận bản thân, chắc cũng không có trở ngại gì lớn. Hơn nữa ygọi Hải Đường đi theo không phải có ý tốt muốn mở rộng hào quang của NộiKhố tới Bắc Tề mà đơn giản là cần có bảo tiêu mạnh mẽ Hải Đường.Gà gáy, trời dần chuyển sáng.Có bóng người lao qua tường sau của phủ Chánh sứ Nội Khố Chuyển Vận ti.Phạm Nhàn và Hải Đường kết thúc hành trình thám hiểm buổi tối, trở về trongthư phòng.Phạm Nhàn sầm mặt nhíu mày nói: “Đêm đêm ca múa, bỏ bê quản lý... là haicâu này đúng không?”Hải Đường vẫn đang chìm trong kinh hãi, tối hôm qua cô theo Phạm Nhàn dạomột vòng trong tam đại phường. Tuy không tiếp xúc với những phường liênquan tới công nghệ quân sự, nhưng vẫn bị những thứ tai nghe mắt thấy làm chokinh hãi không thôi. Hóa ra vải bông là được máy dệt trong phường làm ra, hơnnữa thật ra không cần sức người mà dùng sức nước... nhưng làm sao có thểthuần phục lực lượng của nước sông được? Nhớ lại những gì được biết tối qua,trong lòng cô càng cảm thấy kinh hãi và bái phục vị nữ chủ nhân Diệp gia đãbiến mất trong dòng sông lịch sử, ánh mắt nhìn Phạm Nhàn cũng càng thêmnóng bỏng.Phạm Nhàn chẳng phải con trai của vị nữ chủ nhân Diệp gia à?Phạm Nhàn không kinh hãi như cô, ngoài cảm giác mới mẻ lúc đầu ra, mặc dùtrong lòng cảm thấy an ủi khi được chiêm ngưỡng di sản của mẫu thân, thếnhưng Nội Khố Khánh Quốc thật ra còn không bằng xí nghiệp địa phương trongkiếp trước của y, chỉ là mấy thứ rất thô sơ. Nếu không phải Hoàng đế KhánhQuốc thông minh tuyệt đỉnh, tập trung quan sát tất cả sản nghiệp, chỉ e giá trị đãkhông bằng năm xưa.Có điều chỉ một trấn Thuận Đức thôi làm sao tạo ra tủ lạnh được, đâu thể khiếnPhạm Nhàn giật mình. Khiến y giật mình là một chuyện lớn khác, quả nhiênđám Ti khố này sinh sống hào hoa xa xỉ tới cực điểm. Trong lòng y không khỏingứa ngáy, nếu nuốt sạch đống bạc mà đám người này ăn chặn, thế thì khoảnthu này sẽ lớn tới mức nào?Mà y lại không lo chuyện mà Trưởng công chúa lo lắng, lũng đoạn kỹ thuật cáichó gì, tuy năm xưa mình không theo bên khoa học tự nhiên, nhưng thổi mấycái thủy tinh đâu phải vấn đề gì lớn. Mấu chốt nhất là, ai bảo sau lưng ta cóngười.Tri thức là sức mạnh, tri thức là sức lực, tri thức là tiền bạc ~ đây là cảm nhận rõràng nhất của Phạm Nhàn sau ngày đầu tiên tới Nội Khố.Nội Khố Chuyển Vận ti của Khánh Quốc là vương quốc độc lập nổi tiếng nhấttrong lãnh thổ, tuy quan viên đều được phái từ kinh đô tới, nhưng do phải ởGiang Nam xa xôi, hơn nữa trong nơi này có quá nhiều thứ mê hoặc, cho dù làquan viên ngoại lai cấp bậc nào đi nữa, tới cuối cùng đều bị đống vàng khổng lồmà mê người này đồng hóa. Có lẽ quan viên Giám Sát viện khá hơn một chút,nhưng từ lâu quan viên trong Chuyển Vận ti đã trở thành một trong số trụ cộtcủa vương quốc độc lập này, không ai muốn Nội Khố có thay đổi gì dù là nhỏnhất.Cho dù hiện tại bệ hạ ra ý chỉ, khiến Nội Khố rời tay Tín Dương Trưởng côngchúa tới trong lòng Phạm Đề ti, nhưng đám quan viên Nội Khố làm thân tín củaTrưởng công chúa đã mười mấy năm đều không hề e ngại chuyện Phạm Nhànđến đây. Bọn họ thầm nghĩ chỉ cần bề ngoài làm việc vẫn tốt, chắc Tiểu Phạmđại nhân sẽ không động tới căn cơ Nội Khố, cái trò hề vua nào triều thần nấychắc sẽ không trình diễn.Căn cơ của Nội Khố là gì? Không phải rừng vàng biển bạc, không phải côngnhân cũng lợi ích bên dưới, cũng không phải thương nhân bên ngoài mà là đámthợ thủ công cao cấp và Ti khố trong tam đại phường.Tam đại phường của Nội Khố phân bổ trong các châu ở Giang Nam, Giápphường phụ trách sản xuất chế phẩm thủy tinh, hàng mỹ nghệ yêu cầu độ chínhxác cực cao, đồ sứ, nước hoa đắt giá tới cực điểm, chưng cất rượu mạnh nổitiếng, ngoài ra còn rất nhiều mặt hàng khác... Mà loại sản phẩm như thủy tinhlại có thể tạo ra vô số hàng hóa khác, tóm lại có thể gọi là xưởng sản xuất hànghóa xa xỉ.Còn Ất phường lại phụ trách sản xuất lượng lớn vải bông, băng gạc, nghiên cứugiống lúa, chế tạo thép tốt, thường là sản xuất quy mô lớn... Đây là tập hợp củanông nghiệp và công nghiệp, chủ yếu sản xuất tư liệu sinh hoạt.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngay lúc này Tô Văn Mậu đầu óc linh hoạt nghĩ tới lúc trước Nội Khố là sảnnghiệp của Diệp gia, còn đại nhân nhà mình lại là... hậu nhân của Diệp gia.Chẳng lẽ Đề ti đại nhân tự có cách?Phạm Nhàn không giải thích gì, chỉ bảo bọn họ chuẩn bị để ngày mai thật sự mởnha môn, bản thân y thì tới sân sau, uống hai bát cháo không vừa miệng cho lắmrất hết sức thành khẩn mời Hải Đường tối theo mình tới tam đại phường.Đã có cấp dưới chuẩn bị chứng nhận thông hành cho mình, cho dù buổi tốikhông bộc lộ thân phận bản thân, chắc cũng không có trở ngại gì lớn. Hơn nữa ygọi Hải Đường đi theo không phải có ý tốt muốn mở rộng hào quang của NộiKhố tới Bắc Tề mà đơn giản là cần có bảo tiêu mạnh mẽ Hải Đường.Gà gáy, trời dần chuyển sáng.Có bóng người lao qua tường sau của phủ Chánh sứ Nội Khố Chuyển Vận ti.Phạm Nhàn và Hải Đường kết thúc hành trình thám hiểm buổi tối, trở về trongthư phòng.Phạm Nhàn sầm mặt nhíu mày nói: “Đêm đêm ca múa, bỏ bê quản lý... là haicâu này đúng không?”Hải Đường vẫn đang chìm trong kinh hãi, tối hôm qua cô theo Phạm Nhàn dạomột vòng trong tam đại phường. Tuy không tiếp xúc với những phường liênquan tới công nghệ quân sự, nhưng vẫn bị những thứ tai nghe mắt thấy làm chokinh hãi không thôi. Hóa ra vải bông là được máy dệt trong phường làm ra, hơnnữa thật ra không cần sức người mà dùng sức nước... nhưng làm sao có thểthuần phục lực lượng của nước sông được? Nhớ lại những gì được biết tối qua,trong lòng cô càng cảm thấy kinh hãi và bái phục vị nữ chủ nhân Diệp gia đãbiến mất trong dòng sông lịch sử, ánh mắt nhìn Phạm Nhàn cũng càng thêmnóng bỏng.Phạm Nhàn chẳng phải con trai của vị nữ chủ nhân Diệp gia à?Phạm Nhàn không kinh hãi như cô, ngoài cảm giác mới mẻ lúc đầu ra, mặc dùtrong lòng cảm thấy an ủi khi được chiêm ngưỡng di sản của mẫu thân, thếnhưng Nội Khố Khánh Quốc thật ra còn không bằng xí nghiệp địa phương trongkiếp trước của y, chỉ là mấy thứ rất thô sơ. Nếu không phải Hoàng đế KhánhQuốc thông minh tuyệt đỉnh, tập trung quan sát tất cả sản nghiệp, chỉ e giá trị đãkhông bằng năm xưa.Có điều chỉ một trấn Thuận Đức thôi làm sao tạo ra tủ lạnh được, đâu thể khiếnPhạm Nhàn giật mình. Khiến y giật mình là một chuyện lớn khác, quả nhiênđám Ti khố này sinh sống hào hoa xa xỉ tới cực điểm. Trong lòng y không khỏingứa ngáy, nếu nuốt sạch đống bạc mà đám người này ăn chặn, thế thì khoảnthu này sẽ lớn tới mức nào?Mà y lại không lo chuyện mà Trưởng công chúa lo lắng, lũng đoạn kỹ thuật cáichó gì, tuy năm xưa mình không theo bên khoa học tự nhiên, nhưng thổi mấycái thủy tinh đâu phải vấn đề gì lớn. Mấu chốt nhất là, ai bảo sau lưng ta cóngười.Tri thức là sức mạnh, tri thức là sức lực, tri thức là tiền bạc ~ đây là cảm nhận rõràng nhất của Phạm Nhàn sau ngày đầu tiên tới Nội Khố.Nội Khố Chuyển Vận ti của Khánh Quốc là vương quốc độc lập nổi tiếng nhấttrong lãnh thổ, tuy quan viên đều được phái từ kinh đô tới, nhưng do phải ởGiang Nam xa xôi, hơn nữa trong nơi này có quá nhiều thứ mê hoặc, cho dù làquan viên ngoại lai cấp bậc nào đi nữa, tới cuối cùng đều bị đống vàng khổng lồmà mê người này đồng hóa. Có lẽ quan viên Giám Sát viện khá hơn một chút,nhưng từ lâu quan viên trong Chuyển Vận ti đã trở thành một trong số trụ cộtcủa vương quốc độc lập này, không ai muốn Nội Khố có thay đổi gì dù là nhỏnhất.Cho dù hiện tại bệ hạ ra ý chỉ, khiến Nội Khố rời tay Tín Dương Trưởng côngchúa tới trong lòng Phạm Đề ti, nhưng đám quan viên Nội Khố làm thân tín củaTrưởng công chúa đã mười mấy năm đều không hề e ngại chuyện Phạm Nhànđến đây. Bọn họ thầm nghĩ chỉ cần bề ngoài làm việc vẫn tốt, chắc Tiểu Phạmđại nhân sẽ không động tới căn cơ Nội Khố, cái trò hề vua nào triều thần nấychắc sẽ không trình diễn.Căn cơ của Nội Khố là gì? Không phải rừng vàng biển bạc, không phải côngnhân cũng lợi ích bên dưới, cũng không phải thương nhân bên ngoài mà là đámthợ thủ công cao cấp và Ti khố trong tam đại phường.Tam đại phường của Nội Khố phân bổ trong các châu ở Giang Nam, Giápphường phụ trách sản xuất chế phẩm thủy tinh, hàng mỹ nghệ yêu cầu độ chínhxác cực cao, đồ sứ, nước hoa đắt giá tới cực điểm, chưng cất rượu mạnh nổitiếng, ngoài ra còn rất nhiều mặt hàng khác... Mà loại sản phẩm như thủy tinhlại có thể tạo ra vô số hàng hóa khác, tóm lại có thể gọi là xưởng sản xuất hànghóa xa xỉ.Còn Ất phường lại phụ trách sản xuất lượng lớn vải bông, băng gạc, nghiên cứugiống lúa, chế tạo thép tốt, thường là sản xuất quy mô lớn... Đây là tập hợp củanông nghiệp và công nghiệp, chủ yếu sản xuất tư liệu sinh hoạt.