Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 485: Nội Khố bãi công 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y giữ vị tham tướng của Diệp gia và trợ thủ thân cận Phó sứ Chuyển Vận ti ởlại. Chuyện y định làm ba ngày sau có lẽ còn phải có hai người này hỗ trợ.Không biết y nói gì với hai vị quan viên ở sâu sau, chỉ thấy sắc mặt hai ngườicàng lúc càng nghiêm nghị, cuối cùng chậm rãi gật đầu, kính cẩn thi lễ vớiPhạm Nhàn rồi mới lui ra ngoài.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑“Đại nhân.” Tô Văn Mậu dâng tổng hợp tình báo của Giám Sát viện lên. PhạmNhàn tiện tay nhận lấy, vừa xem lượt vừa gật đầu, xem ra những người xungquanh còn có chút tác dụng, chẳng qua mấy năm nay bị Trưởng công chúa vàđám Ti khố đè trên đè dưới, không có cơ hội thi triển tay chân.Tô Văn Mậu thấy y đắm chìm trong hồ sơ, nghĩ tới chuyện lúc trước là khôngnhịn được nhíu mày. Hắn bạo gan nói nhỏ: “Chủ quản tam đại phường kia, nêngiết.”Phạm Nhàn ngẩng đầu lên nhìn hắn, không nhịn được mỉm cười: “Đương nhiênlà nên giết, nhưng giết người không phải nấu ăn, ăn được thì cứ ăn, giết thìkhông vội giết.”“Lúc trước đại nhân quá mềm mỏng.” Tô Văn Mậu xuất thân từ Giám Sát viện,luôn mang quan điểm nặng tay đối với việc trừng trị quan lại. Hắn cảm thấyhành động xử trí của Phạm Nhàn lúc trước thật quá nhân từ, chẳng qua chỉ là batên chủ quản, giết thì cứ giết thôi. Đã lập uy thì phải cho một đòn thật dữ dội,làm gì có chuyện nói một hồi lâu rồi chỉ đánh có mười trượng.Hắn không cam lòng nói: “Vừa rồi đại nhân chỉ đánh bọn chúng có mười trượnglà quá nhẹ, chỉ e sẽ khiến đám người này thấy không phục.”Phạm Nhàn vung vẩy bản tổng hợp tình báo Giám Sát viện trong tay, bình tĩnhnói: “Dựa theo chứng cớ trong tay, ta có cho một đao chém bay cả ba cái đầu thìcũng không ai dám nói gì.”Tô Văn Mậu ngớ người, thầm nghĩ nếu vậy sao lúc trước chỉ sấm to mưa nhỏ,buông tha cho ba tên không để vương pháp vào mắt?Phạm Nhàn mỉm cười giải thích: “Mưa móc sấm gió gì cũng là ân đức của bềtrên. Nếu vừa rồi ta xử phạt nặng, tuy đám quan viên và Ti khố này cũng âmthầm không phục, thậm chí vì sợ hãi mà sinh lòng ghen ghét, nhưng bọn họ chỉcó cách tuân lệnh, hơn nữa còn phải sợ lưỡi đao chặt đầu chém xuống cho nênsẽ càng ngoan ngoãn. Thời hạn ba ngày ấy à... không khéo còn chưa qua mộtngày thì đám quan viên đã bổ sung đầy đủ các khoản thiếu hụt rồi, còn đám Tikhố khéo còn nhét tiền như điên vào nha môn.”“Đây chẳng phải... cục diện mà đại nhân muốn thấy hay sao?” Tô Văn Mậucàng ngày càng khó hiểu.Phạm Nhàn xua tay nói: “Sai rồi, trấn ápnhất thời mà thôi. Giết mỗi chủ quảntam đại hường không thể thay đổi căn bản của Nội Khố! Cũng như lên núi sănkhỉ thôi, ngươi phải giết vua của lũ khỉ đấy, lũ khỉ mới bỏ chạy tứ tán được.Ngươi cũng biết đấy, ta vốn không thể, cũng không muốn ở lại Nội Khố này lâudài, tương lai chúng ta đi rồi thì sao? Thì lũ khỉ này sẽ từ trong núi chui ra, lẻnvào ruộng ngô của chúng ta ăn tiếp.”Tô Văn Mậu trong lòng máy động, đã hiểu ra đôi chút. Lũ khỉ mà Đề ti đại nhânẩn dụ chính là đông đảo Ti khố trong tam đại phường hiện tại. Nếu hôm naychém chủ quản tam đại phường, đương nhiên đám Ti khố sẽ ngoan ngoãn trả lạingân lượng, phát nốt tiền công còn nợ công nhân, nhưng cứ như vậy Đề ti đạinhân cũng mất đi cơ hội nâng đao giết người. Đợi tương lai Đề ti đại nhân rờikhỏi Mân Bắc trở lại Hàng Châu, đường xá xa xôi, chỉ e đám Ti khố lại bắt đầumanh động, còn công nhân trong tam đại phường sẽ phải chịu đợt trả thù càngthêm thảm khốc.“Cái này cũng như nặn mụn.” Phạm Nhàn cười nói: “Ngươi thấy mặt đã phẳngrồi, thật ra nước mụn vẫn còn bên trong, thế nên chúng ta không nên vội vàngnặn ra, mà phải mở rộng lỗ chân lông, ép cho bằng hết mủ ở bên trong ra.”Tô Văn Mậu ngây người, rõ ràng không trải qua khóa đào tạo làm đẹp nhưngcũng đủ hiểu ý Phạm Nhàn, cười nói: “Đại nhân nói phức tạp như vậy, khôngphải vẫn là dụ rắn rời hang ư?”“Dụ cái gì mà dụ? Đây gọi là đánh rắn động rắn.” Phạm Nhàn vuốt mái tócchỉnh tề của mình, phát hiện mình ví von như vậy cũng không đúng, lại khôngnhịn được cười nói: “Dù sao cũng có thời hạn ba ngày, có nỗi nhục mười trượngcủa tam đại phường. Đám Ti khố quen thói kiêu căng rồi, cho dù thế nào cũngkhông nhẫn nhịn.”“Nếu như... có người bổ sung đủ bạc thì sao?” Tô Văn Mậu nghi hoặc nói, cóphần lo lắng tiếng tăm Đề ti đại nhân quá lớn khiến đám khỉ con này không cógan nhảy ra.“Răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người.” Phạm Nhàn rất nghiêm túc nói: “Tikhố không vi phạm pháp luật Khánh quốc, chỉ cần trả lại hết bạc, đương nhiênta sẽ cho hắn cơ hội tiếp tục làm người. Ta tới quản lý Nội Khố chứ không phảitới phá Nội Khố.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y giữ vị tham tướng của Diệp gia và trợ thủ thân cận Phó sứ Chuyển Vận ti ởlại. Chuyện y định làm ba ngày sau có lẽ còn phải có hai người này hỗ trợ.Không biết y nói gì với hai vị quan viên ở sâu sau, chỉ thấy sắc mặt hai ngườicàng lúc càng nghiêm nghị, cuối cùng chậm rãi gật đầu, kính cẩn thi lễ vớiPhạm Nhàn rồi mới lui ra ngoài.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑“Đại nhân.” Tô Văn Mậu dâng tổng hợp tình báo của Giám Sát viện lên. PhạmNhàn tiện tay nhận lấy, vừa xem lượt vừa gật đầu, xem ra những người xungquanh còn có chút tác dụng, chẳng qua mấy năm nay bị Trưởng công chúa vàđám Ti khố đè trên đè dưới, không có cơ hội thi triển tay chân.Tô Văn Mậu thấy y đắm chìm trong hồ sơ, nghĩ tới chuyện lúc trước là khôngnhịn được nhíu mày. Hắn bạo gan nói nhỏ: “Chủ quản tam đại phường kia, nêngiết.”Phạm Nhàn ngẩng đầu lên nhìn hắn, không nhịn được mỉm cười: “Đương nhiênlà nên giết, nhưng giết người không phải nấu ăn, ăn được thì cứ ăn, giết thìkhông vội giết.”“Lúc trước đại nhân quá mềm mỏng.” Tô Văn Mậu xuất thân từ Giám Sát viện,luôn mang quan điểm nặng tay đối với việc trừng trị quan lại. Hắn cảm thấyhành động xử trí của Phạm Nhàn lúc trước thật quá nhân từ, chẳng qua chỉ là batên chủ quản, giết thì cứ giết thôi. Đã lập uy thì phải cho một đòn thật dữ dội,làm gì có chuyện nói một hồi lâu rồi chỉ đánh có mười trượng.Hắn không cam lòng nói: “Vừa rồi đại nhân chỉ đánh bọn chúng có mười trượnglà quá nhẹ, chỉ e sẽ khiến đám người này thấy không phục.”Phạm Nhàn vung vẩy bản tổng hợp tình báo Giám Sát viện trong tay, bình tĩnhnói: “Dựa theo chứng cớ trong tay, ta có cho một đao chém bay cả ba cái đầu thìcũng không ai dám nói gì.”Tô Văn Mậu ngớ người, thầm nghĩ nếu vậy sao lúc trước chỉ sấm to mưa nhỏ,buông tha cho ba tên không để vương pháp vào mắt?Phạm Nhàn mỉm cười giải thích: “Mưa móc sấm gió gì cũng là ân đức của bềtrên. Nếu vừa rồi ta xử phạt nặng, tuy đám quan viên và Ti khố này cũng âmthầm không phục, thậm chí vì sợ hãi mà sinh lòng ghen ghét, nhưng bọn họ chỉcó cách tuân lệnh, hơn nữa còn phải sợ lưỡi đao chặt đầu chém xuống cho nênsẽ càng ngoan ngoãn. Thời hạn ba ngày ấy à... không khéo còn chưa qua mộtngày thì đám quan viên đã bổ sung đầy đủ các khoản thiếu hụt rồi, còn đám Tikhố khéo còn nhét tiền như điên vào nha môn.”“Đây chẳng phải... cục diện mà đại nhân muốn thấy hay sao?” Tô Văn Mậucàng ngày càng khó hiểu.Phạm Nhàn xua tay nói: “Sai rồi, trấn ápnhất thời mà thôi. Giết mỗi chủ quảntam đại hường không thể thay đổi căn bản của Nội Khố! Cũng như lên núi sănkhỉ thôi, ngươi phải giết vua của lũ khỉ đấy, lũ khỉ mới bỏ chạy tứ tán được.Ngươi cũng biết đấy, ta vốn không thể, cũng không muốn ở lại Nội Khố này lâudài, tương lai chúng ta đi rồi thì sao? Thì lũ khỉ này sẽ từ trong núi chui ra, lẻnvào ruộng ngô của chúng ta ăn tiếp.”Tô Văn Mậu trong lòng máy động, đã hiểu ra đôi chút. Lũ khỉ mà Đề ti đại nhânẩn dụ chính là đông đảo Ti khố trong tam đại phường hiện tại. Nếu hôm naychém chủ quản tam đại phường, đương nhiên đám Ti khố sẽ ngoan ngoãn trả lạingân lượng, phát nốt tiền công còn nợ công nhân, nhưng cứ như vậy Đề ti đạinhân cũng mất đi cơ hội nâng đao giết người. Đợi tương lai Đề ti đại nhân rờikhỏi Mân Bắc trở lại Hàng Châu, đường xá xa xôi, chỉ e đám Ti khố lại bắt đầumanh động, còn công nhân trong tam đại phường sẽ phải chịu đợt trả thù càngthêm thảm khốc.“Cái này cũng như nặn mụn.” Phạm Nhàn cười nói: “Ngươi thấy mặt đã phẳngrồi, thật ra nước mụn vẫn còn bên trong, thế nên chúng ta không nên vội vàngnặn ra, mà phải mở rộng lỗ chân lông, ép cho bằng hết mủ ở bên trong ra.”Tô Văn Mậu ngây người, rõ ràng không trải qua khóa đào tạo làm đẹp nhưngcũng đủ hiểu ý Phạm Nhàn, cười nói: “Đại nhân nói phức tạp như vậy, khôngphải vẫn là dụ rắn rời hang ư?”“Dụ cái gì mà dụ? Đây gọi là đánh rắn động rắn.” Phạm Nhàn vuốt mái tócchỉnh tề của mình, phát hiện mình ví von như vậy cũng không đúng, lại khôngnhịn được cười nói: “Dù sao cũng có thời hạn ba ngày, có nỗi nhục mười trượngcủa tam đại phường. Đám Ti khố quen thói kiêu căng rồi, cho dù thế nào cũngkhông nhẫn nhịn.”“Nếu như... có người bổ sung đủ bạc thì sao?” Tô Văn Mậu nghi hoặc nói, cóphần lo lắng tiếng tăm Đề ti đại nhân quá lớn khiến đám khỉ con này không cógan nhảy ra.“Răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người.” Phạm Nhàn rất nghiêm túc nói: “Tikhố không vi phạm pháp luật Khánh quốc, chỉ cần trả lại hết bạc, đương nhiênta sẽ cho hắn cơ hội tiếp tục làm người. Ta tới quản lý Nội Khố chứ không phảitới phá Nội Khố.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y giữ vị tham tướng của Diệp gia và trợ thủ thân cận Phó sứ Chuyển Vận ti ởlại. Chuyện y định làm ba ngày sau có lẽ còn phải có hai người này hỗ trợ.Không biết y nói gì với hai vị quan viên ở sâu sau, chỉ thấy sắc mặt hai ngườicàng lúc càng nghiêm nghị, cuối cùng chậm rãi gật đầu, kính cẩn thi lễ vớiPhạm Nhàn rồi mới lui ra ngoài.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑“Đại nhân.” Tô Văn Mậu dâng tổng hợp tình báo của Giám Sát viện lên. PhạmNhàn tiện tay nhận lấy, vừa xem lượt vừa gật đầu, xem ra những người xungquanh còn có chút tác dụng, chẳng qua mấy năm nay bị Trưởng công chúa vàđám Ti khố đè trên đè dưới, không có cơ hội thi triển tay chân.Tô Văn Mậu thấy y đắm chìm trong hồ sơ, nghĩ tới chuyện lúc trước là khôngnhịn được nhíu mày. Hắn bạo gan nói nhỏ: “Chủ quản tam đại phường kia, nêngiết.”Phạm Nhàn ngẩng đầu lên nhìn hắn, không nhịn được mỉm cười: “Đương nhiênlà nên giết, nhưng giết người không phải nấu ăn, ăn được thì cứ ăn, giết thìkhông vội giết.”“Lúc trước đại nhân quá mềm mỏng.” Tô Văn Mậu xuất thân từ Giám Sát viện,luôn mang quan điểm nặng tay đối với việc trừng trị quan lại. Hắn cảm thấyhành động xử trí của Phạm Nhàn lúc trước thật quá nhân từ, chẳng qua chỉ là batên chủ quản, giết thì cứ giết thôi. Đã lập uy thì phải cho một đòn thật dữ dội,làm gì có chuyện nói một hồi lâu rồi chỉ đánh có mười trượng.Hắn không cam lòng nói: “Vừa rồi đại nhân chỉ đánh bọn chúng có mười trượnglà quá nhẹ, chỉ e sẽ khiến đám người này thấy không phục.”Phạm Nhàn vung vẩy bản tổng hợp tình báo Giám Sát viện trong tay, bình tĩnhnói: “Dựa theo chứng cớ trong tay, ta có cho một đao chém bay cả ba cái đầu thìcũng không ai dám nói gì.”Tô Văn Mậu ngớ người, thầm nghĩ nếu vậy sao lúc trước chỉ sấm to mưa nhỏ,buông tha cho ba tên không để vương pháp vào mắt?Phạm Nhàn mỉm cười giải thích: “Mưa móc sấm gió gì cũng là ân đức của bềtrên. Nếu vừa rồi ta xử phạt nặng, tuy đám quan viên và Ti khố này cũng âmthầm không phục, thậm chí vì sợ hãi mà sinh lòng ghen ghét, nhưng bọn họ chỉcó cách tuân lệnh, hơn nữa còn phải sợ lưỡi đao chặt đầu chém xuống cho nênsẽ càng ngoan ngoãn. Thời hạn ba ngày ấy à... không khéo còn chưa qua mộtngày thì đám quan viên đã bổ sung đầy đủ các khoản thiếu hụt rồi, còn đám Tikhố khéo còn nhét tiền như điên vào nha môn.”“Đây chẳng phải... cục diện mà đại nhân muốn thấy hay sao?” Tô Văn Mậucàng ngày càng khó hiểu.Phạm Nhàn xua tay nói: “Sai rồi, trấn ápnhất thời mà thôi. Giết mỗi chủ quảntam đại hường không thể thay đổi căn bản của Nội Khố! Cũng như lên núi sănkhỉ thôi, ngươi phải giết vua của lũ khỉ đấy, lũ khỉ mới bỏ chạy tứ tán được.Ngươi cũng biết đấy, ta vốn không thể, cũng không muốn ở lại Nội Khố này lâudài, tương lai chúng ta đi rồi thì sao? Thì lũ khỉ này sẽ từ trong núi chui ra, lẻnvào ruộng ngô của chúng ta ăn tiếp.”Tô Văn Mậu trong lòng máy động, đã hiểu ra đôi chút. Lũ khỉ mà Đề ti đại nhânẩn dụ chính là đông đảo Ti khố trong tam đại phường hiện tại. Nếu hôm naychém chủ quản tam đại phường, đương nhiên đám Ti khố sẽ ngoan ngoãn trả lạingân lượng, phát nốt tiền công còn nợ công nhân, nhưng cứ như vậy Đề ti đạinhân cũng mất đi cơ hội nâng đao giết người. Đợi tương lai Đề ti đại nhân rờikhỏi Mân Bắc trở lại Hàng Châu, đường xá xa xôi, chỉ e đám Ti khố lại bắt đầumanh động, còn công nhân trong tam đại phường sẽ phải chịu đợt trả thù càngthêm thảm khốc.“Cái này cũng như nặn mụn.” Phạm Nhàn cười nói: “Ngươi thấy mặt đã phẳngrồi, thật ra nước mụn vẫn còn bên trong, thế nên chúng ta không nên vội vàngnặn ra, mà phải mở rộng lỗ chân lông, ép cho bằng hết mủ ở bên trong ra.”Tô Văn Mậu ngây người, rõ ràng không trải qua khóa đào tạo làm đẹp nhưngcũng đủ hiểu ý Phạm Nhàn, cười nói: “Đại nhân nói phức tạp như vậy, khôngphải vẫn là dụ rắn rời hang ư?”“Dụ cái gì mà dụ? Đây gọi là đánh rắn động rắn.” Phạm Nhàn vuốt mái tócchỉnh tề của mình, phát hiện mình ví von như vậy cũng không đúng, lại khôngnhịn được cười nói: “Dù sao cũng có thời hạn ba ngày, có nỗi nhục mười trượngcủa tam đại phường. Đám Ti khố quen thói kiêu căng rồi, cho dù thế nào cũngkhông nhẫn nhịn.”“Nếu như... có người bổ sung đủ bạc thì sao?” Tô Văn Mậu nghi hoặc nói, cóphần lo lắng tiếng tăm Đề ti đại nhân quá lớn khiến đám khỉ con này không cógan nhảy ra.“Răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người.” Phạm Nhàn rất nghiêm túc nói: “Tikhố không vi phạm pháp luật Khánh quốc, chỉ cần trả lại hết bạc, đương nhiênta sẽ cho hắn cơ hội tiếp tục làm người. Ta tới quản lý Nội Khố chứ không phảitới phá Nội Khố.”