Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 486: Nội Khố bãi công 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Thuộc hạ hiểu rồi.”“Đối với kẻ địch, chúng ta phải tác động vào nội bộ, tiến hành phân hóa, giảnggiải lý lẽ, phân loại đối xử, đoàn kết tất cả những gì có thể đoàn kết được... Xemxem ba ngày sau ai sẽ nhảy ra là biết người nào cự tuyệt ý tốt của bản quan.”Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Không chỉ là nhắm vào các Ti khố, chắc thân tíncủa Trưởng công chúa ở Nội Khố cũng không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Trongmắt phe Tín Dương, nếu ta đắc tội với tất cả các Ti khố, đương nhiên Nội Khốsẽ gặp cảnh tê liệt, trong thời điểm này chắc chắn chúng sẽ nhảy ra, ngươi bảobảo người xung quanh hai ngày này chú ý quan sát một chút, cuối cùng lập mộtdanh sách. Mấy nhân tố bất ổn này, ta sẽ mời từng kẻ một đi.”Cuối cùng Tô Văn Mậu cũng hiểu được, Đề ti đại nhân muốn thanh lọc triệt để,lại nghĩ tới đoạn trò chuyện trong sân sau, hắn mỉm cười nói: “Có điều... đạinhân, Phó sứ là có quan hệ với Nhâm gia, có thể tin tưởng được. Nhưng Diệpgia?”Phạm Nhàn biết hắn đang lo lắng điều gì, theo tin tức từ kinh đô đưa tới, sau khiĐại hoàng tử và Đại công chúa Bắc Tề thành hôn được vài ngày, cuối cùngDiệp Linh Nhi cũng gả cho Nhị hoàng tử. Còn Nhị hoàng tử cũng nhân cơ hộinày nhờ Thái hậu ra mặt, được thả khỏi phủ đệ, không bị giam lỏng nữa.“Không cần lo lắng. Ta cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo vị Diệp tham tướngkia gần đây chú ý tuyến đường ra khỏi Nội Khố. Ta không ngông cuồng tự đạitới mức cho rằng chỉ nói mấy lời là thu phục được người của Diệp gia.”Phạm Nhàn mỉm cười, chuyện y bảo Diệp tham tướng làm, thật ra là để đềphòng đám Ti khố ỷ vào địa lợi, lén lút chuyển đống bạc mình đã tham ô mấynăm nay ra ngoài. Tuy đại đa số ngân lượng sẽ dùng vào việc mua đất nhưngkhế đất... với tính cách của đám Ti khố kia, chỉ có thể đặt trong nhà mình.“hơn nữa không thể tùy tiện móc nối Diệp gia, Nhị hoàng tử và Trưởng côngchúa.” Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hai nhà Diệp Tần có thể pháttriển như bây giờ, không đơn giản như trong tưởng tượng đâu, làm sao lạinghiêng hẳn về phía một hoàng tử được, vậy thì quá ngu xuẩn. Cho dù có hơinghiêng một chút nhưng trước khi tình hình rõ ràng, hắn cũng phải nể mặt tamột chút. Vì một số Ti khố mà trở mặt với ta, trừ phi Diệp Trọng muốn bệ hạđày hắn đi xa thêm chút nữa.”Tô Văn Mậu rùng mình, không nói gì thêm, lập tức nhận lệnh.Phạm Nhàn ngồi trên ghế, chìm vào im lặng, một lúc lâu sau mới hít một hơidài. Cuối cùng Diệp Linh Nhi vẫn phải gả đi, tương lai Nhị hoàng tử sẽ có kếtcục ra sao? Y không phải người lương thiện, nhưng lúc ở quán trrà bên ngoàiBão Nguyệt lâu, y từng nói, lý do đánh đổ Nhị hoàng tử, đó là vì muốn giữ lạitính mạng cho hắn. Một phần là vì quan hệ với Diệp Linh Nhi, phần khác chỉ làtrong tiềm thức muốn phân cao thấp với vị Hoàng đế bệ hạ luôn nuôi con theokiểu cứng rắn kia, xem xem ngài biết chơi hay là ta biết chơi!Mấy tháng nay, Diệp gia bị Hoàng đế chơi một vố, không thể làm gì khác đànhphải càng lúc càng nghiêng sang Nhị hoàng tử. Nghĩ tới việc này là Phạm Nhànlại nghẹn một bụng lửa giận, đúng là Hoàng đế bệ hạ mưu kế thâm sâu, nói đếvương là loại đa nghi khốn kiếp cũng chẳng hề sai... Xem ra người ngồi trên vịtrí bất đồng sẽ có hạn chế của mình; Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, hạn chế làquá đa nghi, dùng cách ban hôn thăm dò trước rồi đột nhiên phòng bị một cáchvô lý, tiếp đó là hãm hại một cách vô sỉ, cưỡng ép Diệp gia phải đi tới phe đốilập với Thái tử!Thái tử? Vậy vì sao lão tam phải theo mình rời kinh?Hoàng đế... chẳng lẽ lại là loại ăn cháo đá bát, còn ra sức dùng một số thủ đoạnkhiến người ta không thể nhìn ra manh mối. Phạm Nhàn bỗng thấy phiền não,lại lập tức an ủi mình, tên khốn kiếp nho nhỏ nhà mình đang không được yênthân, không khéo tên khốn kiếp cỡ lớn kia cũng đang trong mớ hỗn độn, bảnthân cũng chưa chắc đã hiểu được.Còn vì sao Phạm Nhàn kiên quyết không chịu hòa giải với nhạc mẫu, khôngphải là chuyện con rể trút cơn giận tích tụ trong quá trình yêu đương, cũngkhông phải lý do đã nói với Hải Đường là “coi trọng sản nghiệp gia đình”. Lýdo thật sự nhất là: nếu Phạm Nhàn và Trưởng công chúa thật sự liên thủ, thựclực của hai bên cộng lại sẽ cường đại tới trình độ khủng khiếp, đạt tới tỉnh cảnhcó thể dao động cả căn cơ Khánh Quốc.Mà đây là điều Hoàng đế Khánh Quốc tuyệt đối không thể cho phép.Còn đối với người không có quyền lực nắm giữ thiên hạ như Phạm Nhàn,phương châm xử thế hiện giờ chỉ có cách đại trí giả ngu: Đã là chuyện Hoàngđế lão tử không cho phép làm, thế thì mình tuyệt đối không làm, trừ phi có ai đóđịnh đánh chết mình.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Thuộc hạ hiểu rồi.”“Đối với kẻ địch, chúng ta phải tác động vào nội bộ, tiến hành phân hóa, giảnggiải lý lẽ, phân loại đối xử, đoàn kết tất cả những gì có thể đoàn kết được... Xemxem ba ngày sau ai sẽ nhảy ra là biết người nào cự tuyệt ý tốt của bản quan.”Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Không chỉ là nhắm vào các Ti khố, chắc thân tíncủa Trưởng công chúa ở Nội Khố cũng không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Trongmắt phe Tín Dương, nếu ta đắc tội với tất cả các Ti khố, đương nhiên Nội Khốsẽ gặp cảnh tê liệt, trong thời điểm này chắc chắn chúng sẽ nhảy ra, ngươi bảobảo người xung quanh hai ngày này chú ý quan sát một chút, cuối cùng lập mộtdanh sách. Mấy nhân tố bất ổn này, ta sẽ mời từng kẻ một đi.”Cuối cùng Tô Văn Mậu cũng hiểu được, Đề ti đại nhân muốn thanh lọc triệt để,lại nghĩ tới đoạn trò chuyện trong sân sau, hắn mỉm cười nói: “Có điều... đạinhân, Phó sứ là có quan hệ với Nhâm gia, có thể tin tưởng được. Nhưng Diệpgia?”Phạm Nhàn biết hắn đang lo lắng điều gì, theo tin tức từ kinh đô đưa tới, sau khiĐại hoàng tử và Đại công chúa Bắc Tề thành hôn được vài ngày, cuối cùngDiệp Linh Nhi cũng gả cho Nhị hoàng tử. Còn Nhị hoàng tử cũng nhân cơ hộinày nhờ Thái hậu ra mặt, được thả khỏi phủ đệ, không bị giam lỏng nữa.“Không cần lo lắng. Ta cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo vị Diệp tham tướngkia gần đây chú ý tuyến đường ra khỏi Nội Khố. Ta không ngông cuồng tự đạitới mức cho rằng chỉ nói mấy lời là thu phục được người của Diệp gia.”Phạm Nhàn mỉm cười, chuyện y bảo Diệp tham tướng làm, thật ra là để đềphòng đám Ti khố ỷ vào địa lợi, lén lút chuyển đống bạc mình đã tham ô mấynăm nay ra ngoài. Tuy đại đa số ngân lượng sẽ dùng vào việc mua đất nhưngkhế đất... với tính cách của đám Ti khố kia, chỉ có thể đặt trong nhà mình.“hơn nữa không thể tùy tiện móc nối Diệp gia, Nhị hoàng tử và Trưởng côngchúa.” Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hai nhà Diệp Tần có thể pháttriển như bây giờ, không đơn giản như trong tưởng tượng đâu, làm sao lạinghiêng hẳn về phía một hoàng tử được, vậy thì quá ngu xuẩn. Cho dù có hơinghiêng một chút nhưng trước khi tình hình rõ ràng, hắn cũng phải nể mặt tamột chút. Vì một số Ti khố mà trở mặt với ta, trừ phi Diệp Trọng muốn bệ hạđày hắn đi xa thêm chút nữa.”Tô Văn Mậu rùng mình, không nói gì thêm, lập tức nhận lệnh.Phạm Nhàn ngồi trên ghế, chìm vào im lặng, một lúc lâu sau mới hít một hơidài. Cuối cùng Diệp Linh Nhi vẫn phải gả đi, tương lai Nhị hoàng tử sẽ có kếtcục ra sao? Y không phải người lương thiện, nhưng lúc ở quán trrà bên ngoàiBão Nguyệt lâu, y từng nói, lý do đánh đổ Nhị hoàng tử, đó là vì muốn giữ lạitính mạng cho hắn. Một phần là vì quan hệ với Diệp Linh Nhi, phần khác chỉ làtrong tiềm thức muốn phân cao thấp với vị Hoàng đế bệ hạ luôn nuôi con theokiểu cứng rắn kia, xem xem ngài biết chơi hay là ta biết chơi!Mấy tháng nay, Diệp gia bị Hoàng đế chơi một vố, không thể làm gì khác đànhphải càng lúc càng nghiêng sang Nhị hoàng tử. Nghĩ tới việc này là Phạm Nhànlại nghẹn một bụng lửa giận, đúng là Hoàng đế bệ hạ mưu kế thâm sâu, nói đếvương là loại đa nghi khốn kiếp cũng chẳng hề sai... Xem ra người ngồi trên vịtrí bất đồng sẽ có hạn chế của mình; Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, hạn chế làquá đa nghi, dùng cách ban hôn thăm dò trước rồi đột nhiên phòng bị một cáchvô lý, tiếp đó là hãm hại một cách vô sỉ, cưỡng ép Diệp gia phải đi tới phe đốilập với Thái tử!Thái tử? Vậy vì sao lão tam phải theo mình rời kinh?Hoàng đế... chẳng lẽ lại là loại ăn cháo đá bát, còn ra sức dùng một số thủ đoạnkhiến người ta không thể nhìn ra manh mối. Phạm Nhàn bỗng thấy phiền não,lại lập tức an ủi mình, tên khốn kiếp nho nhỏ nhà mình đang không được yênthân, không khéo tên khốn kiếp cỡ lớn kia cũng đang trong mớ hỗn độn, bảnthân cũng chưa chắc đã hiểu được.Còn vì sao Phạm Nhàn kiên quyết không chịu hòa giải với nhạc mẫu, khôngphải là chuyện con rể trút cơn giận tích tụ trong quá trình yêu đương, cũngkhông phải lý do đã nói với Hải Đường là “coi trọng sản nghiệp gia đình”. Lýdo thật sự nhất là: nếu Phạm Nhàn và Trưởng công chúa thật sự liên thủ, thựclực của hai bên cộng lại sẽ cường đại tới trình độ khủng khiếp, đạt tới tỉnh cảnhcó thể dao động cả căn cơ Khánh Quốc.Mà đây là điều Hoàng đế Khánh Quốc tuyệt đối không thể cho phép.Còn đối với người không có quyền lực nắm giữ thiên hạ như Phạm Nhàn,phương châm xử thế hiện giờ chỉ có cách đại trí giả ngu: Đã là chuyện Hoàngđế lão tử không cho phép làm, thế thì mình tuyệt đối không làm, trừ phi có ai đóđịnh đánh chết mình.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Thuộc hạ hiểu rồi.”“Đối với kẻ địch, chúng ta phải tác động vào nội bộ, tiến hành phân hóa, giảnggiải lý lẽ, phân loại đối xử, đoàn kết tất cả những gì có thể đoàn kết được... Xemxem ba ngày sau ai sẽ nhảy ra là biết người nào cự tuyệt ý tốt của bản quan.”Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Không chỉ là nhắm vào các Ti khố, chắc thân tíncủa Trưởng công chúa ở Nội Khố cũng không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Trongmắt phe Tín Dương, nếu ta đắc tội với tất cả các Ti khố, đương nhiên Nội Khốsẽ gặp cảnh tê liệt, trong thời điểm này chắc chắn chúng sẽ nhảy ra, ngươi bảobảo người xung quanh hai ngày này chú ý quan sát một chút, cuối cùng lập mộtdanh sách. Mấy nhân tố bất ổn này, ta sẽ mời từng kẻ một đi.”Cuối cùng Tô Văn Mậu cũng hiểu được, Đề ti đại nhân muốn thanh lọc triệt để,lại nghĩ tới đoạn trò chuyện trong sân sau, hắn mỉm cười nói: “Có điều... đạinhân, Phó sứ là có quan hệ với Nhâm gia, có thể tin tưởng được. Nhưng Diệpgia?”Phạm Nhàn biết hắn đang lo lắng điều gì, theo tin tức từ kinh đô đưa tới, sau khiĐại hoàng tử và Đại công chúa Bắc Tề thành hôn được vài ngày, cuối cùngDiệp Linh Nhi cũng gả cho Nhị hoàng tử. Còn Nhị hoàng tử cũng nhân cơ hộinày nhờ Thái hậu ra mặt, được thả khỏi phủ đệ, không bị giam lỏng nữa.“Không cần lo lắng. Ta cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo vị Diệp tham tướngkia gần đây chú ý tuyến đường ra khỏi Nội Khố. Ta không ngông cuồng tự đạitới mức cho rằng chỉ nói mấy lời là thu phục được người của Diệp gia.”Phạm Nhàn mỉm cười, chuyện y bảo Diệp tham tướng làm, thật ra là để đềphòng đám Ti khố ỷ vào địa lợi, lén lút chuyển đống bạc mình đã tham ô mấynăm nay ra ngoài. Tuy đại đa số ngân lượng sẽ dùng vào việc mua đất nhưngkhế đất... với tính cách của đám Ti khố kia, chỉ có thể đặt trong nhà mình.“hơn nữa không thể tùy tiện móc nối Diệp gia, Nhị hoàng tử và Trưởng côngchúa.” Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hai nhà Diệp Tần có thể pháttriển như bây giờ, không đơn giản như trong tưởng tượng đâu, làm sao lạinghiêng hẳn về phía một hoàng tử được, vậy thì quá ngu xuẩn. Cho dù có hơinghiêng một chút nhưng trước khi tình hình rõ ràng, hắn cũng phải nể mặt tamột chút. Vì một số Ti khố mà trở mặt với ta, trừ phi Diệp Trọng muốn bệ hạđày hắn đi xa thêm chút nữa.”Tô Văn Mậu rùng mình, không nói gì thêm, lập tức nhận lệnh.Phạm Nhàn ngồi trên ghế, chìm vào im lặng, một lúc lâu sau mới hít một hơidài. Cuối cùng Diệp Linh Nhi vẫn phải gả đi, tương lai Nhị hoàng tử sẽ có kếtcục ra sao? Y không phải người lương thiện, nhưng lúc ở quán trrà bên ngoàiBão Nguyệt lâu, y từng nói, lý do đánh đổ Nhị hoàng tử, đó là vì muốn giữ lạitính mạng cho hắn. Một phần là vì quan hệ với Diệp Linh Nhi, phần khác chỉ làtrong tiềm thức muốn phân cao thấp với vị Hoàng đế bệ hạ luôn nuôi con theokiểu cứng rắn kia, xem xem ngài biết chơi hay là ta biết chơi!Mấy tháng nay, Diệp gia bị Hoàng đế chơi một vố, không thể làm gì khác đànhphải càng lúc càng nghiêng sang Nhị hoàng tử. Nghĩ tới việc này là Phạm Nhànlại nghẹn một bụng lửa giận, đúng là Hoàng đế bệ hạ mưu kế thâm sâu, nói đếvương là loại đa nghi khốn kiếp cũng chẳng hề sai... Xem ra người ngồi trên vịtrí bất đồng sẽ có hạn chế của mình; Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, hạn chế làquá đa nghi, dùng cách ban hôn thăm dò trước rồi đột nhiên phòng bị một cáchvô lý, tiếp đó là hãm hại một cách vô sỉ, cưỡng ép Diệp gia phải đi tới phe đốilập với Thái tử!Thái tử? Vậy vì sao lão tam phải theo mình rời kinh?Hoàng đế... chẳng lẽ lại là loại ăn cháo đá bát, còn ra sức dùng một số thủ đoạnkhiến người ta không thể nhìn ra manh mối. Phạm Nhàn bỗng thấy phiền não,lại lập tức an ủi mình, tên khốn kiếp nho nhỏ nhà mình đang không được yênthân, không khéo tên khốn kiếp cỡ lớn kia cũng đang trong mớ hỗn độn, bảnthân cũng chưa chắc đã hiểu được.Còn vì sao Phạm Nhàn kiên quyết không chịu hòa giải với nhạc mẫu, khôngphải là chuyện con rể trút cơn giận tích tụ trong quá trình yêu đương, cũngkhông phải lý do đã nói với Hải Đường là “coi trọng sản nghiệp gia đình”. Lýdo thật sự nhất là: nếu Phạm Nhàn và Trưởng công chúa thật sự liên thủ, thựclực của hai bên cộng lại sẽ cường đại tới trình độ khủng khiếp, đạt tới tỉnh cảnhcó thể dao động cả căn cơ Khánh Quốc.Mà đây là điều Hoàng đế Khánh Quốc tuyệt đối không thể cho phép.Còn đối với người không có quyền lực nắm giữ thiên hạ như Phạm Nhàn,phương châm xử thế hiện giờ chỉ có cách đại trí giả ngu: Đã là chuyện Hoàngđế lão tử không cho phép làm, thế thì mình tuyệt đối không làm, trừ phi có ai đóđịnh đánh chết mình.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 486: Nội Khố bãi công 3