Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 541: Cường đạo phòng Ất tứ 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ví dụ như năm nay Lĩnh Nam Hùng gia bắt buộc phải tranh lấy được hạng mụcbuôn các loại rượu về phía bắc; còn Tuyền Châu Tôn gia lại muốn nắm quyềntiêu thụ đồ sứ ở hải ngoại.Nhưng nếu làm theo ý Chuyển Vận ti, chia mười sáu hạng mục lớn thành bamươi bốn hạng mục nhỏ, nhìn bề ngoài thì mỗi người đều đều nắm được mứctối thiểu. Nhưng theo như dự liệu thì tám hạng mục lớn sẽ về tay Minh gia, chiahai ra rồi mới gọi mua, tất cả đều bị phân nhỏ, ai mà biết được óc thương nhânnhà ai đột nhiên mù quáng muốn cướp phần của Minh gia hay không? Dù saokhông bị ràng buộc thì mấy hạng mục kiếm nhiều tiền nhất cũng có vẻ khôngcần nhiều bạc lắm.Còn một khi có người động tâm với các hạng mục của Minh gia, Minh gia làmsao đây? Chắc chắn sẽ quay sang cướp hạng mục của những người khác, đây làdo bản tính trục lợi của thương nhân quyết định, chỉ e hôm nay Nội Khố mở cửachiêu mua sẽ loạn cào cào.Bây giờ các thương nhân Giang Nam này... sợ nhất là loạn, Minh gia đã nóitrước mình sẽ không nhúng tay vào những hạng mục vốn thuộc về Thôi gia,hôm nay đám thương nhân có thể ăn thêm vài bát thịt mỡ, đương nhiên khôngmuốn có ai quấy rầy kế hoạch của mình.Theo bọn họ thấy, mục đích khiến Khâm sai đại nhân đưa ra thay đổi như vậyrất đơn giản, một là muốn khiến mọi người hỗn loạn giết đỏ cả mắt, nâng giátiền lên; hai là muốn phân chia tỉ mỉ tiền thu vào, san nhỏ lượng bạc đặt cọc ra,để... Hạ Tê Phi vào trạch viện cuối cùng cũng được chia một chén canh!Đám thương nhân giảo hoạt này đã nhận ra phòng Ất tứ vẫn luôn im ắng chínhlà người phát ngôn của Khâm sai đại nhân.Chẳng qua, Khâm sai đại nhân muốn kiếm tiền thì chúng ta đều hiểu, nhưngngươi không thể dùng cách thức trông thì công bằng chứ thực chất đầy ác độcnày được!“Phạm đại nhân, đề nghị này có vẻ không ổn.” Hoàng công công bị Phạm Nhàntước bớt thể diện rồi nhưng biểu hiện vẫn khá trầm ổn, trên cái mặt núc níchbỗng lộ ra thần sắc cười híp mắt; “Quy củ năm vừa rồi mười sáu hạng mục làmười sáu hạng mục, sao đột nhiên vẽ vời? Chuyện này phải do kinh đô quyếtđịnh mới đúng.”Phạm Nhàn nhíu mày nói mấy câu rồi quay đầu sang hạ giọng nói với TiếtThanh: “Tổng đốc đại nhân, chia thành các hạng mục thế này, không ràng buộcnữa thật ra có thể khiến càng nhiều người có tư cách tham dự... Chuyện này, sẽcó lợi cho triều đình.”Tiết Thanh trầm ngâm trong chốc lát, mặt mày lộ vẻ khó xử nói: “Tuy nói nhưvậy nhưng chuyện này không phải là nhỏ, ta thấy Phạm đại nhân nên bẩm báolên triều đình, giao cho trong cung bàn bạc rồi sang năm chậm rãi phổ biến cũngkhông muộn.”Thấy Tiết Thanh cũng tỏ vẻ phản đối, trong lòng Phạm Nhàn có phần khôngvui, nhìn các thương nhân kêu gào náo loạn bên dưới sảnh, trong đầu lóe lênhận ý. Thật ra nguyên nhân dự định phân chia hạng mục trong ngày hôm nayvốn không phải lý do mà các thương nhân này tưởng tượng.Đúng là, y muốn thăm dò thử, liệu có thể giật hai hạng mục kiếm nhiều tiềnnhất trong tám hạng mục lớn ràng buộc với Minh gia, đưa sang cho Hạ Tề Phi.Nhưng lý do quan trọng nhất, thật ra lại là suy nghĩ cho đám thương nhân này.Trong lòng các thương nhân này luôn nghĩ sáu hạng mục mà Thôi gia lưu lại làvật trong túi của mình, cho nên sẽ không tới tranh giành với Minh gia... Nhưnglát nữa Hạ Tê Phi nhất định phải nuốt sạch sáu hạng mục của Thôi gia, đámthương nhân này chỉ còn hai hạng mục ít ỏi đáng thương. Trước đó có tin tìnhbáo, lần này Lĩnh Nam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia đều chuẩn bị mộtkhoản bạc lớn, mài đao soàn soạt chuẩn bị tiếp nhận tuyến đường của Thôi gia.Nhưng lát nữa thôi là công dã tràng, đám thương nhân này cũng phải chịu thiệtnặng nề.Do Thôi gia sụp đổ, số thương nhân tới tham gia Nội Khố chiêu mua hôm nayđông gấp ba năm ngoái. Vốn dĩ ý định của Phạm Nhàn là để các thương nhânnày ai cũng có cơm ăn, cho nên mới đề nghị phân nhỏ như vậy, không ngờ lạichẳng có ai cảm kích... Tuy cũng hiểu đó là vì đám thương nhân này không biếtlát nữa tình thế sẽ phát triển ra sao nên mới kiên quyết phản đối như vậy, nhưngtrong lòng Phạm Nhàn vẫn khó chịu, có cảm giác uất ức như Lã Động Tân.(Ý chỉ thành ngữ "Cẩu giảo Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm" - Chó cắn LãĐộng Tân, không biết lòng tốt của người.)Lại tranh cãi hai câu với Hoàng công công và Quách Tranh bên cạnh, giải thíchmột hồi, phát hiện các thương nhân vẫn kiên quyết muốn làm theo thông lệ nămngoái, còn ba vị quan lớn khác cũng cắn chặt lấy hai chữ chữ quy củ không chịunhả ra. Cuối cùng Phạm Nhàn quyết định bỏ qua, cái gọi là lùi một bước để tiếnhai bước, có đôi khi chính là đạo lý này.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ví dụ như năm nay Lĩnh Nam Hùng gia bắt buộc phải tranh lấy được hạng mụcbuôn các loại rượu về phía bắc; còn Tuyền Châu Tôn gia lại muốn nắm quyềntiêu thụ đồ sứ ở hải ngoại.Nhưng nếu làm theo ý Chuyển Vận ti, chia mười sáu hạng mục lớn thành bamươi bốn hạng mục nhỏ, nhìn bề ngoài thì mỗi người đều đều nắm được mứctối thiểu. Nhưng theo như dự liệu thì tám hạng mục lớn sẽ về tay Minh gia, chiahai ra rồi mới gọi mua, tất cả đều bị phân nhỏ, ai mà biết được óc thương nhânnhà ai đột nhiên mù quáng muốn cướp phần của Minh gia hay không? Dù saokhông bị ràng buộc thì mấy hạng mục kiếm nhiều tiền nhất cũng có vẻ khôngcần nhiều bạc lắm.Còn một khi có người động tâm với các hạng mục của Minh gia, Minh gia làmsao đây? Chắc chắn sẽ quay sang cướp hạng mục của những người khác, đây làdo bản tính trục lợi của thương nhân quyết định, chỉ e hôm nay Nội Khố mở cửachiêu mua sẽ loạn cào cào.Bây giờ các thương nhân Giang Nam này... sợ nhất là loạn, Minh gia đã nóitrước mình sẽ không nhúng tay vào những hạng mục vốn thuộc về Thôi gia,hôm nay đám thương nhân có thể ăn thêm vài bát thịt mỡ, đương nhiên khôngmuốn có ai quấy rầy kế hoạch của mình.Theo bọn họ thấy, mục đích khiến Khâm sai đại nhân đưa ra thay đổi như vậyrất đơn giản, một là muốn khiến mọi người hỗn loạn giết đỏ cả mắt, nâng giátiền lên; hai là muốn phân chia tỉ mỉ tiền thu vào, san nhỏ lượng bạc đặt cọc ra,để... Hạ Tê Phi vào trạch viện cuối cùng cũng được chia một chén canh!Đám thương nhân giảo hoạt này đã nhận ra phòng Ất tứ vẫn luôn im ắng chínhlà người phát ngôn của Khâm sai đại nhân.Chẳng qua, Khâm sai đại nhân muốn kiếm tiền thì chúng ta đều hiểu, nhưngngươi không thể dùng cách thức trông thì công bằng chứ thực chất đầy ác độcnày được!“Phạm đại nhân, đề nghị này có vẻ không ổn.” Hoàng công công bị Phạm Nhàntước bớt thể diện rồi nhưng biểu hiện vẫn khá trầm ổn, trên cái mặt núc níchbỗng lộ ra thần sắc cười híp mắt; “Quy củ năm vừa rồi mười sáu hạng mục làmười sáu hạng mục, sao đột nhiên vẽ vời? Chuyện này phải do kinh đô quyếtđịnh mới đúng.”Phạm Nhàn nhíu mày nói mấy câu rồi quay đầu sang hạ giọng nói với TiếtThanh: “Tổng đốc đại nhân, chia thành các hạng mục thế này, không ràng buộcnữa thật ra có thể khiến càng nhiều người có tư cách tham dự... Chuyện này, sẽcó lợi cho triều đình.”Tiết Thanh trầm ngâm trong chốc lát, mặt mày lộ vẻ khó xử nói: “Tuy nói nhưvậy nhưng chuyện này không phải là nhỏ, ta thấy Phạm đại nhân nên bẩm báolên triều đình, giao cho trong cung bàn bạc rồi sang năm chậm rãi phổ biến cũngkhông muộn.”Thấy Tiết Thanh cũng tỏ vẻ phản đối, trong lòng Phạm Nhàn có phần khôngvui, nhìn các thương nhân kêu gào náo loạn bên dưới sảnh, trong đầu lóe lênhận ý. Thật ra nguyên nhân dự định phân chia hạng mục trong ngày hôm nayvốn không phải lý do mà các thương nhân này tưởng tượng.Đúng là, y muốn thăm dò thử, liệu có thể giật hai hạng mục kiếm nhiều tiềnnhất trong tám hạng mục lớn ràng buộc với Minh gia, đưa sang cho Hạ Tề Phi.Nhưng lý do quan trọng nhất, thật ra lại là suy nghĩ cho đám thương nhân này.Trong lòng các thương nhân này luôn nghĩ sáu hạng mục mà Thôi gia lưu lại làvật trong túi của mình, cho nên sẽ không tới tranh giành với Minh gia... Nhưnglát nữa Hạ Tê Phi nhất định phải nuốt sạch sáu hạng mục của Thôi gia, đámthương nhân này chỉ còn hai hạng mục ít ỏi đáng thương. Trước đó có tin tìnhbáo, lần này Lĩnh Nam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia đều chuẩn bị mộtkhoản bạc lớn, mài đao soàn soạt chuẩn bị tiếp nhận tuyến đường của Thôi gia.Nhưng lát nữa thôi là công dã tràng, đám thương nhân này cũng phải chịu thiệtnặng nề.Do Thôi gia sụp đổ, số thương nhân tới tham gia Nội Khố chiêu mua hôm nayđông gấp ba năm ngoái. Vốn dĩ ý định của Phạm Nhàn là để các thương nhânnày ai cũng có cơm ăn, cho nên mới đề nghị phân nhỏ như vậy, không ngờ lạichẳng có ai cảm kích... Tuy cũng hiểu đó là vì đám thương nhân này không biếtlát nữa tình thế sẽ phát triển ra sao nên mới kiên quyết phản đối như vậy, nhưngtrong lòng Phạm Nhàn vẫn khó chịu, có cảm giác uất ức như Lã Động Tân.(Ý chỉ thành ngữ "Cẩu giảo Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm" - Chó cắn LãĐộng Tân, không biết lòng tốt của người.)Lại tranh cãi hai câu với Hoàng công công và Quách Tranh bên cạnh, giải thíchmột hồi, phát hiện các thương nhân vẫn kiên quyết muốn làm theo thông lệ nămngoái, còn ba vị quan lớn khác cũng cắn chặt lấy hai chữ chữ quy củ không chịunhả ra. Cuối cùng Phạm Nhàn quyết định bỏ qua, cái gọi là lùi một bước để tiếnhai bước, có đôi khi chính là đạo lý này.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ví dụ như năm nay Lĩnh Nam Hùng gia bắt buộc phải tranh lấy được hạng mụcbuôn các loại rượu về phía bắc; còn Tuyền Châu Tôn gia lại muốn nắm quyềntiêu thụ đồ sứ ở hải ngoại.Nhưng nếu làm theo ý Chuyển Vận ti, chia mười sáu hạng mục lớn thành bamươi bốn hạng mục nhỏ, nhìn bề ngoài thì mỗi người đều đều nắm được mứctối thiểu. Nhưng theo như dự liệu thì tám hạng mục lớn sẽ về tay Minh gia, chiahai ra rồi mới gọi mua, tất cả đều bị phân nhỏ, ai mà biết được óc thương nhânnhà ai đột nhiên mù quáng muốn cướp phần của Minh gia hay không? Dù saokhông bị ràng buộc thì mấy hạng mục kiếm nhiều tiền nhất cũng có vẻ khôngcần nhiều bạc lắm.Còn một khi có người động tâm với các hạng mục của Minh gia, Minh gia làmsao đây? Chắc chắn sẽ quay sang cướp hạng mục của những người khác, đây làdo bản tính trục lợi của thương nhân quyết định, chỉ e hôm nay Nội Khố mở cửachiêu mua sẽ loạn cào cào.Bây giờ các thương nhân Giang Nam này... sợ nhất là loạn, Minh gia đã nóitrước mình sẽ không nhúng tay vào những hạng mục vốn thuộc về Thôi gia,hôm nay đám thương nhân có thể ăn thêm vài bát thịt mỡ, đương nhiên khôngmuốn có ai quấy rầy kế hoạch của mình.Theo bọn họ thấy, mục đích khiến Khâm sai đại nhân đưa ra thay đổi như vậyrất đơn giản, một là muốn khiến mọi người hỗn loạn giết đỏ cả mắt, nâng giátiền lên; hai là muốn phân chia tỉ mỉ tiền thu vào, san nhỏ lượng bạc đặt cọc ra,để... Hạ Tê Phi vào trạch viện cuối cùng cũng được chia một chén canh!Đám thương nhân giảo hoạt này đã nhận ra phòng Ất tứ vẫn luôn im ắng chínhlà người phát ngôn của Khâm sai đại nhân.Chẳng qua, Khâm sai đại nhân muốn kiếm tiền thì chúng ta đều hiểu, nhưngngươi không thể dùng cách thức trông thì công bằng chứ thực chất đầy ác độcnày được!“Phạm đại nhân, đề nghị này có vẻ không ổn.” Hoàng công công bị Phạm Nhàntước bớt thể diện rồi nhưng biểu hiện vẫn khá trầm ổn, trên cái mặt núc níchbỗng lộ ra thần sắc cười híp mắt; “Quy củ năm vừa rồi mười sáu hạng mục làmười sáu hạng mục, sao đột nhiên vẽ vời? Chuyện này phải do kinh đô quyếtđịnh mới đúng.”Phạm Nhàn nhíu mày nói mấy câu rồi quay đầu sang hạ giọng nói với TiếtThanh: “Tổng đốc đại nhân, chia thành các hạng mục thế này, không ràng buộcnữa thật ra có thể khiến càng nhiều người có tư cách tham dự... Chuyện này, sẽcó lợi cho triều đình.”Tiết Thanh trầm ngâm trong chốc lát, mặt mày lộ vẻ khó xử nói: “Tuy nói nhưvậy nhưng chuyện này không phải là nhỏ, ta thấy Phạm đại nhân nên bẩm báolên triều đình, giao cho trong cung bàn bạc rồi sang năm chậm rãi phổ biến cũngkhông muộn.”Thấy Tiết Thanh cũng tỏ vẻ phản đối, trong lòng Phạm Nhàn có phần khôngvui, nhìn các thương nhân kêu gào náo loạn bên dưới sảnh, trong đầu lóe lênhận ý. Thật ra nguyên nhân dự định phân chia hạng mục trong ngày hôm nayvốn không phải lý do mà các thương nhân này tưởng tượng.Đúng là, y muốn thăm dò thử, liệu có thể giật hai hạng mục kiếm nhiều tiềnnhất trong tám hạng mục lớn ràng buộc với Minh gia, đưa sang cho Hạ Tề Phi.Nhưng lý do quan trọng nhất, thật ra lại là suy nghĩ cho đám thương nhân này.Trong lòng các thương nhân này luôn nghĩ sáu hạng mục mà Thôi gia lưu lại làvật trong túi của mình, cho nên sẽ không tới tranh giành với Minh gia... Nhưnglát nữa Hạ Tê Phi nhất định phải nuốt sạch sáu hạng mục của Thôi gia, đámthương nhân này chỉ còn hai hạng mục ít ỏi đáng thương. Trước đó có tin tìnhbáo, lần này Lĩnh Nam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia đều chuẩn bị mộtkhoản bạc lớn, mài đao soàn soạt chuẩn bị tiếp nhận tuyến đường của Thôi gia.Nhưng lát nữa thôi là công dã tràng, đám thương nhân này cũng phải chịu thiệtnặng nề.Do Thôi gia sụp đổ, số thương nhân tới tham gia Nội Khố chiêu mua hôm nayđông gấp ba năm ngoái. Vốn dĩ ý định của Phạm Nhàn là để các thương nhânnày ai cũng có cơm ăn, cho nên mới đề nghị phân nhỏ như vậy, không ngờ lạichẳng có ai cảm kích... Tuy cũng hiểu đó là vì đám thương nhân này không biếtlát nữa tình thế sẽ phát triển ra sao nên mới kiên quyết phản đối như vậy, nhưngtrong lòng Phạm Nhàn vẫn khó chịu, có cảm giác uất ức như Lã Động Tân.(Ý chỉ thành ngữ "Cẩu giảo Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm" - Chó cắn LãĐộng Tân, không biết lòng tốt của người.)Lại tranh cãi hai câu với Hoàng công công và Quách Tranh bên cạnh, giải thíchmột hồi, phát hiện các thương nhân vẫn kiên quyết muốn làm theo thông lệ nămngoái, còn ba vị quan lớn khác cũng cắn chặt lấy hai chữ chữ quy củ không chịunhả ra. Cuối cùng Phạm Nhàn quyết định bỏ qua, cái gọi là lùi một bước để tiếnhai bước, có đôi khi chính là đạo lý này.

Chương 541: Cường đạo phòng Ất tứ 3