Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 542: Cường đạo phòng Ất tứ 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phó sứ Mã Giai khó xử quay đầu lại nhìn Phạm Nhàn, Phạm Nhàn xua tay, rahiệu dừng đề nghị này.Các thương nhân vui mừng quá đỗi, dồn dập cúi người nói Khâm sai đại nhânanh minh. Phạm Nhàn thờ ơ nhìn bọn họ, không nhịn được lắc đầu, thầm nghĩlát nữa các ngươi đừng có khóc đấy.Tiết Thanh ngồi bên cạnh y mỉm cười vuốt râu không nói gì nhưng thực chấtánh mắt lại chăm chú quan sát căn căn phòng cách sảnh chính gần nhất và cănphòng xa sảnh chính nhất. Lúc trước hội trường xôn xao, bình tĩnh nhất lại làhai căn phòng này. Hắn biết Hạ Tê Phi là người của Phạm Nhàn, nhưng khôngbiết Phạm Nhàn kiếm đâu ra bạc, cùng với rốt cuộc Minh gia định ứng phó rasao.Mới chiêu mua chưa được bao lâu đã có thương nhân bắt đầu hối hận, còn giachủ đương nhiệm của Lĩnh Nam Hùng gia trở thành kẻ đáng thương đầu tiênsuýt nữa bật khóc.Quan viên Nội Khố Chuyển Vận ti đứng trên bậc thang cao cao hô hạng mục,sau đó các phòng bắt đầu ra giá. Đương nhiên quá trình ra giá không thể nhưbán cô nương trong thanh lâu: Năm mươi lượng! Một trăm lượng! -- Triều đìnhlàm việc dẫu sao cũng phải có quy củ một chút, vì vậy nếu để ý tới một hạngmục nào đó, ví dụ thương gia muốn sợi bông xuất sang phía bắc thì đợi sau khiquan viên đọc hạng mục, thông qua tính toán lợi nhuận năm ngoái và xu thếnăm nay, lại được lão chưởng quầy mà mình mang theo tính toán cẩn thận, sauđó viết một con số chính xác lên giấy, cất vào trong túi giấy dai, rồi được quanviên cấp dưới Chuyển Vận ti dưa tới phòng khách phía bên trái sảnh chính.Thương gia có tổng cộng ba cơ hội ra giá, hơn nữa công khai giá mua, cho nênnếu lần đầu tiên có người báo giá cao hơn mình, các thương gia vẫn có cơ hộităng giá, cuối cùng lấy kết quả lần ba làm tiêu chuẩn. Nguyên tắc nhận mua cáchạng mục rất đơn giản: ai trả giá cao là được. Sau đó thương gia nhận đượchạng mục này ôm tâm trạng hoặc vui mừng khôn xiết hoặc đau lòng không thôi,trong thời gian ngắn nhất phải lấy ra tiền đặt cọc cao tới bốn phần mười, đưa tớitrong phòng khách. Trong phòng khách là nhân viên thu chi của Chuyển Vận tivà các lão quan tính toán sổ sách được bộ Hộ ở kinh đô điều đến. Bọn họ phụtrách đối chiếu với con số mà các thương gia nghĩ ra cùng với kiểm tra ngânphiếu mà thương mua được hạng mục này đã giao. Đã rất lâu rồi không cóthương gia nào ngốc tới mức lôi mười mấy rương bạc tới nhận mua...Xét trên góc độ này thì thật ra Nội Khố chiêu mua cũng chẳng khác mấy so vớithanh lâu rao bán các cô nương đầu bảng. Chẳng qua mấy vị cô nương trongNội Khố có hơi đắt mà thôi. Bất luận là thương gia hay các quan viên bận bịuđều không xa lạ gì trước cảnh tượng này.Lúc này trong trạch viện, các quan viên bận rộn đi qua đi lại xung quanh, taycầm phong thư mà các nhà đưa lên. Quan viêm Giám Sát viện thì cảnh giácquan sát tất cả, đề phòng tệ nạn gian dối vốn khó lòng phát sinh.Thời điểm này đã mở tới đơn tiêu thụ các loại rượu về phương bắc, đã là lần ragiá thứ ba.Hôm nay đại diện của Lĩnh Nam Hùng gia hôm nay là đương gia Hùng BáchLinh. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, xem giá cả đối phương đưa lên hai lầntrước, bắp thịt trên mặt giật giật, có cảm giác khóc không ra nước mắt. LĩnhNam Hùng gia xưa nay luôn buôn bán ở phía nam Khánh Quốc, do vấn đề vùngmiền và thời cơ nên mãi đến giờ vẫn không có cơ hội mở rộng phạm vi đến phíaBắc, cho nên tình hình làm ăn rất khó mở rộng. Năm nay Thôi gia rớt đài chocác thương nhân này cơ hội cướp đoạt quyền tiêu thụ lên phương bắc, thế nênHùng Bách Linh nhất định phải lấy được hạng mục tiêu thụ này, lúc trước ngườilên tiếng dữ dội nhất phản đối Phạm Nhàn phân nhỏ hạng mục này cũng là hắn.... Nhưng tới bây giờ hắn bắt đầu hối hận, rõ ràng mình đã bảo trong gia tộcchuẩn bị đủ bạc, nhưng hai lần ra giá trước đều bị người khác đè lên!Hai mắt Hùng Bách Linh đỏ bừng, nôn nóng không thôi, nếu không nắm đượchạng mục tiêu thụ này, không phải vấn đề năm nay kiếm được ít đi bao nhiêutiền mà là chuyện bước chân của gia tộc vòng qua ngọn núi lớn Minh gia tiếnquân về phương bắc cũng bị ép phải chậm lại. Cho nên hắn hận tới thấu xươngkẻ không tuân thủ quy củ, dám to gan tranh cướp hạng mục tiêu thụ này vớimình. Nhưng ngoài hận ý ra Hùng Bách Linh cũng cực kỳ e ngại, vì hắn biếtngười kia có chỗ dựa là Khâm sai đại nhân. Có điều vấn đề là... đối phươngkiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?”“Ất tứ!” Hắn oán nhận nhìn gian phòng yên tĩnh phía cuối. Trong phòng Ất tứđám người Hạ Tê Phi vẫn cực kỳ yên tĩnh, nhưng lúc cướp các hạng mục tiêuthụ lại cực kỳ ác độc.
Phó sứ Mã Giai khó xử quay đầu lại nhìn Phạm Nhàn, Phạm Nhàn xua tay, ra
hiệu dừng đề nghị này.
Các thương nhân vui mừng quá đỗi, dồn dập cúi người nói Khâm sai đại nhân
anh minh. Phạm Nhàn thờ ơ nhìn bọn họ, không nhịn được lắc đầu, thầm nghĩ
lát nữa các ngươi đừng có khóc đấy.
Tiết Thanh ngồi bên cạnh y mỉm cười vuốt râu không nói gì nhưng thực chất
ánh mắt lại chăm chú quan sát căn căn phòng cách sảnh chính gần nhất và căn
phòng xa sảnh chính nhất. Lúc trước hội trường xôn xao, bình tĩnh nhất lại là
hai căn phòng này. Hắn biết Hạ Tê Phi là người của Phạm Nhàn, nhưng không
biết Phạm Nhàn kiếm đâu ra bạc, cùng với rốt cuộc Minh gia định ứng phó ra
sao.
Mới chiêu mua chưa được bao lâu đã có thương nhân bắt đầu hối hận, còn gia
chủ đương nhiệm của Lĩnh Nam Hùng gia trở thành kẻ đáng thương đầu tiên
suýt nữa bật khóc.
Quan viên Nội Khố Chuyển Vận ti đứng trên bậc thang cao cao hô hạng mục,
sau đó các phòng bắt đầu ra giá. Đương nhiên quá trình ra giá không thể như
bán cô nương trong thanh lâu: Năm mươi lượng! Một trăm lượng! -- Triều đình
làm việc dẫu sao cũng phải có quy củ một chút, vì vậy nếu để ý tới một hạng
mục nào đó, ví dụ thương gia muốn sợi bông xuất sang phía bắc thì đợi sau khi
quan viên đọc hạng mục, thông qua tính toán lợi nhuận năm ngoái và xu thế
năm nay, lại được lão chưởng quầy mà mình mang theo tính toán cẩn thận, sau
đó viết một con số chính xác lên giấy, cất vào trong túi giấy dai, rồi được quan
viên cấp dưới Chuyển Vận ti dưa tới phòng khách phía bên trái sảnh chính.
Thương gia có tổng cộng ba cơ hội ra giá, hơn nữa công khai giá mua, cho nên
nếu lần đầu tiên có người báo giá cao hơn mình, các thương gia vẫn có cơ hội
tăng giá, cuối cùng lấy kết quả lần ba làm tiêu chuẩn. Nguyên tắc nhận mua các
hạng mục rất đơn giản: ai trả giá cao là được. Sau đó thương gia nhận được
hạng mục này ôm tâm trạng hoặc vui mừng khôn xiết hoặc đau lòng không thôi,
trong thời gian ngắn nhất phải lấy ra tiền đặt cọc cao tới bốn phần mười, đưa tới
trong phòng khách. Trong phòng khách là nhân viên thu chi của Chuyển Vận ti
và các lão quan tính toán sổ sách được bộ Hộ ở kinh đô điều đến. Bọn họ phụ
trách đối chiếu với con số mà các thương gia nghĩ ra cùng với kiểm tra ngân
phiếu mà thương mua được hạng mục này đã giao. Đã rất lâu rồi không có
thương gia nào ngốc tới mức lôi mười mấy rương bạc tới nhận mua...
Xét trên góc độ này thì thật ra Nội Khố chiêu mua cũng chẳng khác mấy so với
thanh lâu rao bán các cô nương đầu bảng. Chẳng qua mấy vị cô nương trong
Nội Khố có hơi đắt mà thôi. Bất luận là thương gia hay các quan viên bận bịu
đều không xa lạ gì trước cảnh tượng này.
Lúc này trong trạch viện, các quan viên bận rộn đi qua đi lại xung quanh, tay
cầm phong thư mà các nhà đưa lên. Quan viêm Giám Sát viện thì cảnh giác
quan sát tất cả, đề phòng tệ nạn gian dối vốn khó lòng phát sinh.
Thời điểm này đã mở tới đơn tiêu thụ các loại rượu về phương bắc, đã là lần ra
giá thứ ba.
Hôm nay đại diện của Lĩnh Nam Hùng gia hôm nay là đương gia Hùng Bách
Linh. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, xem giá cả đối phương đưa lên hai lần
trước, bắp thịt trên mặt giật giật, có cảm giác khóc không ra nước mắt. Lĩnh
Nam Hùng gia xưa nay luôn buôn bán ở phía nam Khánh Quốc, do vấn đề vùng
miền và thời cơ nên mãi đến giờ vẫn không có cơ hội mở rộng phạm vi đến phía
Bắc, cho nên tình hình làm ăn rất khó mở rộng. Năm nay Thôi gia rớt đài cho
các thương nhân này cơ hội cướp đoạt quyền tiêu thụ lên phương bắc, thế nên
Hùng Bách Linh nhất định phải lấy được hạng mục tiêu thụ này, lúc trước người
lên tiếng dữ dội nhất phản đối Phạm Nhàn phân nhỏ hạng mục này cũng là hắn.
... Nhưng tới bây giờ hắn bắt đầu hối hận, rõ ràng mình đã bảo trong gia tộc
chuẩn bị đủ bạc, nhưng hai lần ra giá trước đều bị người khác đè lên!
Hai mắt Hùng Bách Linh đỏ bừng, nôn nóng không thôi, nếu không nắm được
hạng mục tiêu thụ này, không phải vấn đề năm nay kiếm được ít đi bao nhiêu
tiền mà là chuyện bước chân của gia tộc vòng qua ngọn núi lớn Minh gia tiến
quân về phương bắc cũng bị ép phải chậm lại. Cho nên hắn hận tới thấu xương
kẻ không tuân thủ quy củ, dám to gan tranh cướp hạng mục tiêu thụ này với
mình. Nhưng ngoài hận ý ra Hùng Bách Linh cũng cực kỳ e ngại, vì hắn biết
người kia có chỗ dựa là Khâm sai đại nhân. Có điều vấn đề là... đối phương
kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Ất tứ!” Hắn oán nhận nhìn gian phòng yên tĩnh phía cuối. Trong phòng Ất tứ
đám người Hạ Tê Phi vẫn cực kỳ yên tĩnh, nhưng lúc cướp các hạng mục tiêu
thụ lại cực kỳ ác độc.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phó sứ Mã Giai khó xử quay đầu lại nhìn Phạm Nhàn, Phạm Nhàn xua tay, rahiệu dừng đề nghị này.Các thương nhân vui mừng quá đỗi, dồn dập cúi người nói Khâm sai đại nhânanh minh. Phạm Nhàn thờ ơ nhìn bọn họ, không nhịn được lắc đầu, thầm nghĩlát nữa các ngươi đừng có khóc đấy.Tiết Thanh ngồi bên cạnh y mỉm cười vuốt râu không nói gì nhưng thực chấtánh mắt lại chăm chú quan sát căn căn phòng cách sảnh chính gần nhất và cănphòng xa sảnh chính nhất. Lúc trước hội trường xôn xao, bình tĩnh nhất lại làhai căn phòng này. Hắn biết Hạ Tê Phi là người của Phạm Nhàn, nhưng khôngbiết Phạm Nhàn kiếm đâu ra bạc, cùng với rốt cuộc Minh gia định ứng phó rasao.Mới chiêu mua chưa được bao lâu đã có thương nhân bắt đầu hối hận, còn giachủ đương nhiệm của Lĩnh Nam Hùng gia trở thành kẻ đáng thương đầu tiênsuýt nữa bật khóc.Quan viên Nội Khố Chuyển Vận ti đứng trên bậc thang cao cao hô hạng mục,sau đó các phòng bắt đầu ra giá. Đương nhiên quá trình ra giá không thể nhưbán cô nương trong thanh lâu: Năm mươi lượng! Một trăm lượng! -- Triều đìnhlàm việc dẫu sao cũng phải có quy củ một chút, vì vậy nếu để ý tới một hạngmục nào đó, ví dụ thương gia muốn sợi bông xuất sang phía bắc thì đợi sau khiquan viên đọc hạng mục, thông qua tính toán lợi nhuận năm ngoái và xu thếnăm nay, lại được lão chưởng quầy mà mình mang theo tính toán cẩn thận, sauđó viết một con số chính xác lên giấy, cất vào trong túi giấy dai, rồi được quanviên cấp dưới Chuyển Vận ti dưa tới phòng khách phía bên trái sảnh chính.Thương gia có tổng cộng ba cơ hội ra giá, hơn nữa công khai giá mua, cho nênnếu lần đầu tiên có người báo giá cao hơn mình, các thương gia vẫn có cơ hộităng giá, cuối cùng lấy kết quả lần ba làm tiêu chuẩn. Nguyên tắc nhận mua cáchạng mục rất đơn giản: ai trả giá cao là được. Sau đó thương gia nhận đượchạng mục này ôm tâm trạng hoặc vui mừng khôn xiết hoặc đau lòng không thôi,trong thời gian ngắn nhất phải lấy ra tiền đặt cọc cao tới bốn phần mười, đưa tớitrong phòng khách. Trong phòng khách là nhân viên thu chi của Chuyển Vận tivà các lão quan tính toán sổ sách được bộ Hộ ở kinh đô điều đến. Bọn họ phụtrách đối chiếu với con số mà các thương gia nghĩ ra cùng với kiểm tra ngânphiếu mà thương mua được hạng mục này đã giao. Đã rất lâu rồi không cóthương gia nào ngốc tới mức lôi mười mấy rương bạc tới nhận mua...Xét trên góc độ này thì thật ra Nội Khố chiêu mua cũng chẳng khác mấy so vớithanh lâu rao bán các cô nương đầu bảng. Chẳng qua mấy vị cô nương trongNội Khố có hơi đắt mà thôi. Bất luận là thương gia hay các quan viên bận bịuđều không xa lạ gì trước cảnh tượng này.Lúc này trong trạch viện, các quan viên bận rộn đi qua đi lại xung quanh, taycầm phong thư mà các nhà đưa lên. Quan viêm Giám Sát viện thì cảnh giácquan sát tất cả, đề phòng tệ nạn gian dối vốn khó lòng phát sinh.Thời điểm này đã mở tới đơn tiêu thụ các loại rượu về phương bắc, đã là lần ragiá thứ ba.Hôm nay đại diện của Lĩnh Nam Hùng gia hôm nay là đương gia Hùng BáchLinh. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, xem giá cả đối phương đưa lên hai lầntrước, bắp thịt trên mặt giật giật, có cảm giác khóc không ra nước mắt. LĩnhNam Hùng gia xưa nay luôn buôn bán ở phía nam Khánh Quốc, do vấn đề vùngmiền và thời cơ nên mãi đến giờ vẫn không có cơ hội mở rộng phạm vi đến phíaBắc, cho nên tình hình làm ăn rất khó mở rộng. Năm nay Thôi gia rớt đài chocác thương nhân này cơ hội cướp đoạt quyền tiêu thụ lên phương bắc, thế nênHùng Bách Linh nhất định phải lấy được hạng mục tiêu thụ này, lúc trước ngườilên tiếng dữ dội nhất phản đối Phạm Nhàn phân nhỏ hạng mục này cũng là hắn.... Nhưng tới bây giờ hắn bắt đầu hối hận, rõ ràng mình đã bảo trong gia tộcchuẩn bị đủ bạc, nhưng hai lần ra giá trước đều bị người khác đè lên!Hai mắt Hùng Bách Linh đỏ bừng, nôn nóng không thôi, nếu không nắm đượchạng mục tiêu thụ này, không phải vấn đề năm nay kiếm được ít đi bao nhiêutiền mà là chuyện bước chân của gia tộc vòng qua ngọn núi lớn Minh gia tiếnquân về phương bắc cũng bị ép phải chậm lại. Cho nên hắn hận tới thấu xươngkẻ không tuân thủ quy củ, dám to gan tranh cướp hạng mục tiêu thụ này vớimình. Nhưng ngoài hận ý ra Hùng Bách Linh cũng cực kỳ e ngại, vì hắn biếtngười kia có chỗ dựa là Khâm sai đại nhân. Có điều vấn đề là... đối phươngkiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?”“Ất tứ!” Hắn oán nhận nhìn gian phòng yên tĩnh phía cuối. Trong phòng Ất tứđám người Hạ Tê Phi vẫn cực kỳ yên tĩnh, nhưng lúc cướp các hạng mục tiêuthụ lại cực kỳ ác độc.