Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 543: Cường đạo phòng Ất tứ 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mấu chốt nhất là không biết đối phương có cao nhân gì tương trợ mà tính toánrất rõ ràng lợi nhuận trong quyền tiêu thụ rượu về phương bắc, hơn nữa cũngđánh giá cực kỳ chính xác giới hạn của gia tộc nhà mình. Hai lần báo giá trướcđây, giá cả mỗi lần đều vừa vặn hơn nhà mình một chút.Trong lòng Hùng Bách Linh không khỏi dâng lên cảm giác thất bại, chẳng lẽbuôn bán đời đời mà chẳng bằng một tên thủ lĩnh cường đạo?Lão chưởng quầy bên cạnh vẻ mặt ủ rũ, nhắc nhở: “Lão gia, không thể chi thêmnữa, có thêm... cũng không kiếm được.”Hùng Bách Linh suy nghĩ một hồi, ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc, Hùng gia dựavào hạng mục tiêu thụ này kiếm tiền chỉ là chuyện nhỏ, mở con đường buôn bánmới là chuyện lớn, hắn quyết định liều mạng với lũ cường đạo ở phòng Ất tứ.“Báo luôn cái giá này đi.” Hùng Bách Linh ra dấu, quyết tâm đập nồi dìmthuyền liều mạng, cắn răng nói: “Lũ cường đạo không tiếc bạc cướp được...nhưng đừng có mà cướp chuyện làm ăn của ta.”Lúc này trong sảnh đã yên tĩnh trở lại, lần thứ ba ra giá đã không còn ai thamgia, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào Lĩnh Nam Hùng gia và phòngẤt tứ.Tuy Hoàng công công và Quách Tranh thầm nghi ngờ liếc mắt nhìn PhạmNhàn, nhưng vẫn không mấy coi trọng, vì dù sao đây cũng chỉ là một hạng mụcnhỏ, có lẽ Phạm Nhàn chỉ muốn vớt chút lợi lộc. Chỉ cần không gây hại gì tớiMinh gia, không làm ảnh hưởng tới lợi ích của đám người bọn mình là được.Hai vị quan viên chia nhau lấy hai túi giấy dai, lặng im bước vào phòng khách.Tất cả mọi người căng thẳng chờ đợi kết quả. Tuy khoản tiêu thụ này khôngphải kiếm nhiều tiền nhất trong mười sáu hạng mục, nhưng mọi người trongsảnh đã bắt đầu cảm thấy phòng Ất tứ kỳ quái. Vì vậy tất cả mọi người đềumuốn biết, rốt cuộc phòng Ất tứ đến để cướp hạng mục tiêu thụ hay là Khâm saiđại nhân dùng để nâng giá.“Phòng Ất tứ, Hạ gia, ba mươi bảy vạn lượng, đạt được...”Quan viên Chuyển Vận ti phụ trách xướng lễ đứng trên thềm đá mặt không biểucảm hô to kết quả, tiếng hô rất êm tai, thậm chí tới chữ cuối cùng ngân nga nhấnnhá, rất có cảm giác như trên sân khấu.Mọi người trong sảnh bỗng lặng ngắt như tờ, một lúc lâu sau ai nấy mới bừngtỉnh khỏi cơn khiếp sợ này, phát ra tiếng hô kinh ngạc rụng rời.Ba mươi bảy vạn lượng! Mới chỉ là bán rượu tới phương bắc... Nếu dựa theotính toán năm ngoài thì chắc chắn là thua lỗ giá vốn. Lĩnh Nam Hùng gia báogiá ba mươi vạn lượng, đây đã là đập nồi dìm thuyền để tranh hạng mục này,không ngờ vẫn thua phòng Ất tứ!Không chỉ có thế, cuối cùng các thương gia cũng hiểu được một sự thực. Hạ TêPhi ở phòng Ất tứ không phải loại lừa đảo mà Khâm sai đại nhân dùng để nânggiá, mà là thật sự tranh giành chuyện làm ăn với đám người bọn mình.Trong lúc nhất thời, mọi người không biết nên vui hay nên buồn.Đúng lúc này, trong phòng của Lĩnh Nam Hùng gia vang lên một âm thanh trầmtrầm, cứ như cái gì tứ trên ghế rơi xuống dưới đất.Mọi người lòng còn sợ hãi chăm chú nhìn gian phòng kia.Chủ nhân Hùng gia Hùng Bách Linh bò từ dưới đất dậy, khó nhọc cầm chén trànguội lên đổ vào bụng mình, thở hồng hộc nói: “Lũ côn đồ... không ngờ lại ragiá tới ba mươi bảy vạn lượng, cường đạo đúng là cường đạo, làm ăn buôn báncũng đầy mùi thổ phỉ, coi như các ngươi hung ác.”Phạm Nhàn ngồi trên ghế thái sư trong sảnh, khẽ cúi đầu, trong lòng lại thấykhông vui với giá tiền này. Đúng là cái giá này quá cao, đáng lẽ hai lần ra giátrước Hạ Tê Phi báo cực chuẩn, vừa vặn hơn Hùng gia một chút, nhưng lần ragiá cuối cùng lại dùng hơn tới bảy vạn lượng bạc.Mình có tiền hơn nữa cũng không chịu nổi chi tiêu như vậy... Y thầm thở dài,nhưng cũng hiểu chuyện báo giá chắc chắn không phải Hạ Tê Phi quyết địnhmà là mấy vị đường quan bộ Hộ lão luyện gian xảo mà mình đặt trong phòng Ấttứ. Đây đều là cao thủ mà y âm thầm mượn của phụ thân ở kinh đô, nhưng xemra những vị đường quan bộ Hộ này vẫn đánh giá cao quyết tâm của Lĩnh NamHùng gia.Không bao lâu sau, trong phòng Ất tứ cũng lấy ra một cái hộp gấm, giao tớiphòng khách kiểm nghiệm. Đúng là đã đủ mười lăm vạn lượng ngân phiếu củaThái Bình tiền trang, ấn giám chẳng sai, không phải lừa đảo.Tới lúc này thì mọi người đều biết người ngồi trong phòng Ất tứ là loại thươngnhân trong cường đạo, thổ phỉ trong thương nhân, lúc tranh cướp hạng mục làhoàn toàn không lưu lại tình cảm, chỉ cực kỳ tàn nhẫn lôi bạc ra nện người, hơnnữa đối phương thật sự có nhiều bạc như vậy.Nhưng không biết cường đạo trong phòng Ất tứ... còn định cướp bao nhiêuhạng mục.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mấu chốt nhất là không biết đối phương có cao nhân gì tương trợ mà tính toánrất rõ ràng lợi nhuận trong quyền tiêu thụ rượu về phương bắc, hơn nữa cũngđánh giá cực kỳ chính xác giới hạn của gia tộc nhà mình. Hai lần báo giá trướcđây, giá cả mỗi lần đều vừa vặn hơn nhà mình một chút.Trong lòng Hùng Bách Linh không khỏi dâng lên cảm giác thất bại, chẳng lẽbuôn bán đời đời mà chẳng bằng một tên thủ lĩnh cường đạo?Lão chưởng quầy bên cạnh vẻ mặt ủ rũ, nhắc nhở: “Lão gia, không thể chi thêmnữa, có thêm... cũng không kiếm được.”Hùng Bách Linh suy nghĩ một hồi, ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc, Hùng gia dựavào hạng mục tiêu thụ này kiếm tiền chỉ là chuyện nhỏ, mở con đường buôn bánmới là chuyện lớn, hắn quyết định liều mạng với lũ cường đạo ở phòng Ất tứ.“Báo luôn cái giá này đi.” Hùng Bách Linh ra dấu, quyết tâm đập nồi dìmthuyền liều mạng, cắn răng nói: “Lũ cường đạo không tiếc bạc cướp được...nhưng đừng có mà cướp chuyện làm ăn của ta.”Lúc này trong sảnh đã yên tĩnh trở lại, lần thứ ba ra giá đã không còn ai thamgia, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào Lĩnh Nam Hùng gia và phòngẤt tứ.Tuy Hoàng công công và Quách Tranh thầm nghi ngờ liếc mắt nhìn PhạmNhàn, nhưng vẫn không mấy coi trọng, vì dù sao đây cũng chỉ là một hạng mụcnhỏ, có lẽ Phạm Nhàn chỉ muốn vớt chút lợi lộc. Chỉ cần không gây hại gì tớiMinh gia, không làm ảnh hưởng tới lợi ích của đám người bọn mình là được.Hai vị quan viên chia nhau lấy hai túi giấy dai, lặng im bước vào phòng khách.Tất cả mọi người căng thẳng chờ đợi kết quả. Tuy khoản tiêu thụ này khôngphải kiếm nhiều tiền nhất trong mười sáu hạng mục, nhưng mọi người trongsảnh đã bắt đầu cảm thấy phòng Ất tứ kỳ quái. Vì vậy tất cả mọi người đềumuốn biết, rốt cuộc phòng Ất tứ đến để cướp hạng mục tiêu thụ hay là Khâm saiđại nhân dùng để nâng giá.“Phòng Ất tứ, Hạ gia, ba mươi bảy vạn lượng, đạt được...”Quan viên Chuyển Vận ti phụ trách xướng lễ đứng trên thềm đá mặt không biểucảm hô to kết quả, tiếng hô rất êm tai, thậm chí tới chữ cuối cùng ngân nga nhấnnhá, rất có cảm giác như trên sân khấu.Mọi người trong sảnh bỗng lặng ngắt như tờ, một lúc lâu sau ai nấy mới bừngtỉnh khỏi cơn khiếp sợ này, phát ra tiếng hô kinh ngạc rụng rời.Ba mươi bảy vạn lượng! Mới chỉ là bán rượu tới phương bắc... Nếu dựa theotính toán năm ngoài thì chắc chắn là thua lỗ giá vốn. Lĩnh Nam Hùng gia báogiá ba mươi vạn lượng, đây đã là đập nồi dìm thuyền để tranh hạng mục này,không ngờ vẫn thua phòng Ất tứ!Không chỉ có thế, cuối cùng các thương gia cũng hiểu được một sự thực. Hạ TêPhi ở phòng Ất tứ không phải loại lừa đảo mà Khâm sai đại nhân dùng để nânggiá, mà là thật sự tranh giành chuyện làm ăn với đám người bọn mình.Trong lúc nhất thời, mọi người không biết nên vui hay nên buồn.Đúng lúc này, trong phòng của Lĩnh Nam Hùng gia vang lên một âm thanh trầmtrầm, cứ như cái gì tứ trên ghế rơi xuống dưới đất.Mọi người lòng còn sợ hãi chăm chú nhìn gian phòng kia.Chủ nhân Hùng gia Hùng Bách Linh bò từ dưới đất dậy, khó nhọc cầm chén trànguội lên đổ vào bụng mình, thở hồng hộc nói: “Lũ côn đồ... không ngờ lại ragiá tới ba mươi bảy vạn lượng, cường đạo đúng là cường đạo, làm ăn buôn báncũng đầy mùi thổ phỉ, coi như các ngươi hung ác.”Phạm Nhàn ngồi trên ghế thái sư trong sảnh, khẽ cúi đầu, trong lòng lại thấykhông vui với giá tiền này. Đúng là cái giá này quá cao, đáng lẽ hai lần ra giátrước Hạ Tê Phi báo cực chuẩn, vừa vặn hơn Hùng gia một chút, nhưng lần ragiá cuối cùng lại dùng hơn tới bảy vạn lượng bạc.Mình có tiền hơn nữa cũng không chịu nổi chi tiêu như vậy... Y thầm thở dài,nhưng cũng hiểu chuyện báo giá chắc chắn không phải Hạ Tê Phi quyết địnhmà là mấy vị đường quan bộ Hộ lão luyện gian xảo mà mình đặt trong phòng Ấttứ. Đây đều là cao thủ mà y âm thầm mượn của phụ thân ở kinh đô, nhưng xemra những vị đường quan bộ Hộ này vẫn đánh giá cao quyết tâm của Lĩnh NamHùng gia.Không bao lâu sau, trong phòng Ất tứ cũng lấy ra một cái hộp gấm, giao tớiphòng khách kiểm nghiệm. Đúng là đã đủ mười lăm vạn lượng ngân phiếu củaThái Bình tiền trang, ấn giám chẳng sai, không phải lừa đảo.Tới lúc này thì mọi người đều biết người ngồi trong phòng Ất tứ là loại thươngnhân trong cường đạo, thổ phỉ trong thương nhân, lúc tranh cướp hạng mục làhoàn toàn không lưu lại tình cảm, chỉ cực kỳ tàn nhẫn lôi bạc ra nện người, hơnnữa đối phương thật sự có nhiều bạc như vậy.Nhưng không biết cường đạo trong phòng Ất tứ... còn định cướp bao nhiêuhạng mục.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mấu chốt nhất là không biết đối phương có cao nhân gì tương trợ mà tính toánrất rõ ràng lợi nhuận trong quyền tiêu thụ rượu về phương bắc, hơn nữa cũngđánh giá cực kỳ chính xác giới hạn của gia tộc nhà mình. Hai lần báo giá trướcđây, giá cả mỗi lần đều vừa vặn hơn nhà mình một chút.Trong lòng Hùng Bách Linh không khỏi dâng lên cảm giác thất bại, chẳng lẽbuôn bán đời đời mà chẳng bằng một tên thủ lĩnh cường đạo?Lão chưởng quầy bên cạnh vẻ mặt ủ rũ, nhắc nhở: “Lão gia, không thể chi thêmnữa, có thêm... cũng không kiếm được.”Hùng Bách Linh suy nghĩ một hồi, ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc, Hùng gia dựavào hạng mục tiêu thụ này kiếm tiền chỉ là chuyện nhỏ, mở con đường buôn bánmới là chuyện lớn, hắn quyết định liều mạng với lũ cường đạo ở phòng Ất tứ.“Báo luôn cái giá này đi.” Hùng Bách Linh ra dấu, quyết tâm đập nồi dìmthuyền liều mạng, cắn răng nói: “Lũ cường đạo không tiếc bạc cướp được...nhưng đừng có mà cướp chuyện làm ăn của ta.”Lúc này trong sảnh đã yên tĩnh trở lại, lần thứ ba ra giá đã không còn ai thamgia, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào Lĩnh Nam Hùng gia và phòngẤt tứ.Tuy Hoàng công công và Quách Tranh thầm nghi ngờ liếc mắt nhìn PhạmNhàn, nhưng vẫn không mấy coi trọng, vì dù sao đây cũng chỉ là một hạng mụcnhỏ, có lẽ Phạm Nhàn chỉ muốn vớt chút lợi lộc. Chỉ cần không gây hại gì tớiMinh gia, không làm ảnh hưởng tới lợi ích của đám người bọn mình là được.Hai vị quan viên chia nhau lấy hai túi giấy dai, lặng im bước vào phòng khách.Tất cả mọi người căng thẳng chờ đợi kết quả. Tuy khoản tiêu thụ này khôngphải kiếm nhiều tiền nhất trong mười sáu hạng mục, nhưng mọi người trongsảnh đã bắt đầu cảm thấy phòng Ất tứ kỳ quái. Vì vậy tất cả mọi người đềumuốn biết, rốt cuộc phòng Ất tứ đến để cướp hạng mục tiêu thụ hay là Khâm saiđại nhân dùng để nâng giá.“Phòng Ất tứ, Hạ gia, ba mươi bảy vạn lượng, đạt được...”Quan viên Chuyển Vận ti phụ trách xướng lễ đứng trên thềm đá mặt không biểucảm hô to kết quả, tiếng hô rất êm tai, thậm chí tới chữ cuối cùng ngân nga nhấnnhá, rất có cảm giác như trên sân khấu.Mọi người trong sảnh bỗng lặng ngắt như tờ, một lúc lâu sau ai nấy mới bừngtỉnh khỏi cơn khiếp sợ này, phát ra tiếng hô kinh ngạc rụng rời.Ba mươi bảy vạn lượng! Mới chỉ là bán rượu tới phương bắc... Nếu dựa theotính toán năm ngoài thì chắc chắn là thua lỗ giá vốn. Lĩnh Nam Hùng gia báogiá ba mươi vạn lượng, đây đã là đập nồi dìm thuyền để tranh hạng mục này,không ngờ vẫn thua phòng Ất tứ!Không chỉ có thế, cuối cùng các thương gia cũng hiểu được một sự thực. Hạ TêPhi ở phòng Ất tứ không phải loại lừa đảo mà Khâm sai đại nhân dùng để nânggiá, mà là thật sự tranh giành chuyện làm ăn với đám người bọn mình.Trong lúc nhất thời, mọi người không biết nên vui hay nên buồn.Đúng lúc này, trong phòng của Lĩnh Nam Hùng gia vang lên một âm thanh trầmtrầm, cứ như cái gì tứ trên ghế rơi xuống dưới đất.Mọi người lòng còn sợ hãi chăm chú nhìn gian phòng kia.Chủ nhân Hùng gia Hùng Bách Linh bò từ dưới đất dậy, khó nhọc cầm chén trànguội lên đổ vào bụng mình, thở hồng hộc nói: “Lũ côn đồ... không ngờ lại ragiá tới ba mươi bảy vạn lượng, cường đạo đúng là cường đạo, làm ăn buôn báncũng đầy mùi thổ phỉ, coi như các ngươi hung ác.”Phạm Nhàn ngồi trên ghế thái sư trong sảnh, khẽ cúi đầu, trong lòng lại thấykhông vui với giá tiền này. Đúng là cái giá này quá cao, đáng lẽ hai lần ra giátrước Hạ Tê Phi báo cực chuẩn, vừa vặn hơn Hùng gia một chút, nhưng lần ragiá cuối cùng lại dùng hơn tới bảy vạn lượng bạc.Mình có tiền hơn nữa cũng không chịu nổi chi tiêu như vậy... Y thầm thở dài,nhưng cũng hiểu chuyện báo giá chắc chắn không phải Hạ Tê Phi quyết địnhmà là mấy vị đường quan bộ Hộ lão luyện gian xảo mà mình đặt trong phòng Ấttứ. Đây đều là cao thủ mà y âm thầm mượn của phụ thân ở kinh đô, nhưng xemra những vị đường quan bộ Hộ này vẫn đánh giá cao quyết tâm của Lĩnh NamHùng gia.Không bao lâu sau, trong phòng Ất tứ cũng lấy ra một cái hộp gấm, giao tớiphòng khách kiểm nghiệm. Đúng là đã đủ mười lăm vạn lượng ngân phiếu củaThái Bình tiền trang, ấn giám chẳng sai, không phải lừa đảo.Tới lúc này thì mọi người đều biết người ngồi trong phòng Ất tứ là loại thươngnhân trong cường đạo, thổ phỉ trong thương nhân, lúc tranh cướp hạng mục làhoàn toàn không lưu lại tình cảm, chỉ cực kỳ tàn nhẫn lôi bạc ra nện người, hơnnữa đối phương thật sự có nhiều bạc như vậy.Nhưng không biết cường đạo trong phòng Ất tứ... còn định cướp bao nhiêuhạng mục.

Chương 543: Cường đạo phòng Ất tứ 5