Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 544: Đại ca, đã lâu không gặp 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tình thế tiếp tục phát triển khiến tất cả mọi người ngoài Minh gia đều thấy tuyệtvọng. Đồng chí Hạ Tê Phi đại đầu lĩnh Giang Nam thủy trạng phát huy mộtcách hoàn hảo phong cách cường đạo, dùng ngân phiếu làm đao, dùng mức giátuyệt diệu làm nắm đấm, dứt khoát giết ra một con đường máu giữa đám thươngnhân vốn đã móc nối với nhau. Trong tiếng hô lanh lảnh của quan viên xướng lễtrên thềm đá, hộp gấm liên tục được đưa sang phòng khách, mọi người nhưchứng kiến vô số tờ ngân phiếu mỹ lệ tới cực điểm bay lượn trên không trung,còn Hạ Tê Phi thì cầm một thanh đại đạo, rêu rao với vẻ dâm đãng vô cùng: “Ainhiều tiền hơn ta nào?”Hai canh giờ trôi qua, trừ để lọt một khoản tiêu thụ nho nhỏ không quá quantrọng, Hạ Tê Phi đoạt liền bốn hạng mục, trong đó bao gồm ba hạng mục tiêuthụ lên phương bắc của thiếu gia, giết tới mức Hùng Bách Linh ngã ngửa ra đất,cũng giết tới mức Tuyền Châu Tôn gia sắc mặt trắng bệch, đám thương gia cònlại hồn phi phách tán, thầm nghĩ hóa ra hôm nay không phải mình tới cạnh tranhmà là tới xem cường đạo giết người.Mãi tới lúc này các thương gia mới thấy hơi hối hận, không chấp nhận lời đềnghị ban đầu của Phạm Nhàn. Nếu chia nhỏ ra, phía sau còn hơn mười hạngmục lớn, cho dù Minh gia có nhìn chằm chằm đi nữa thì ít nhất mình cũng có cơhội ăn được vài miếng vào miệng.Chẳng thà lật mặt tranh giành với Minh gia, chứ đừng hòng đối đầu với cườngđạo trong phòng Ất tứ, đây là cảm xúc lớn nhất của các thương nhân GiangNam trong ngày hôm nay.Phạm Nhàn bình tĩnh ngồi trên ghế thái sư, trò chuyện câu được câu không vớiTiết Thanh, thật ra trong lòng lại thấy ghen ghét với Hạ Tê Phi. Y thầm nghĩloại trò chơi đáng yêu lấy bạc đập người này, sao lại không tới phiên mình hóatrang xuất trận, thế có phải hay không.Hoàng công công và Quách Tranh đã tỉnh lại khỏi cơn khiếp sợ, liếc mắt nhìnnhau như cười như không, nhưng trong lòng lại khá nhất trí. Phạm Nhànngươi... lấy đâu ra chỗ bạc này? Chỉ e trên người vị Thượng thư bộ Hộ ở kinhđô kia cũng chẳng được sạch sẽ.Hạng mục tiêu thụ thứ năm bắt đầu, đây là chế phẩm thủy tinh đưa tới phươngbắc, vốn thuộc về Thôi gia.Cửa phòng Ất tứ lại được đẩy ra, một túi giấy dai được đưa ra ngoài.Tới giờ đã không có thương nhân nào muốn chơi cùng tên cường đạo này, chonên ai nấy yên tĩnh, chỉ hi vọng cường đạo sớm ăn no.Nhưng ngay thời điểm đó, cử phòng Giáp nhất vẫn luôn yên tĩnh dị thường lạiđược đẩy ra. Minh gia... không biết vì sao lại ra tay sớm!“Không cần đạt được hạng mục nhưng phải kéo dài thời gian, ít nhất cho tới hếtngày hôm nay.” Minh Thanh Đạt nhắm hai mắt dưỡng thần, nói với con trai bêncạnh: “Đối phương đã gây dựng được thanh thế, chúng ta phải cẩn thận mộtchút, lưu lại cho mình một đêm ứng phó.”Minh Lan Thạch im lặng, biết phụ thân cũng bắt đầu lo lắng về số bạc sâukhông thấy đáy của phòng Ất tứ, chuẩn bị đợi tới tối lại xoay sở.Minh Thanh Đạt không mở hai mắt, trong lòng còn đang suy nghĩ vì sao têncường đạo ở phòng Ất tứ lại khiến mình bất an như vậy? Vì sao tên Hạ Tê Phikia, trông có vẻ rất quen thuộc?Nghe tin Minh gia ra giá, Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, dường như không ngờ đốiphương lại ứng phó nhanh như vậy, cay độc như vậy. Nhưng thực ra trong lòngy vẫn hết sức bình tĩnh, đây vốn là chuyện trong dự liêu, Minh gia không phảicon heo đợi bị làm thịt, tuy lúc này ra tay đột ngột, nhưng đa mưu túc trí nhưMinh Thanh Đạt, chắc chắn có phương pháp tốt hơn để ứng phó.Hoàng công công và Quách Tranh nghe tin tức này tinh thần chấn động, cáimông an tọa đã lâu cuối cùng cũng nhích về phía trước, lòng đầy mong đợinghe âm thanh trong sân.Chỉ có Tiết Thanh vẫn giữ nguyên vẻ già dặn, nhấm nháp trà trong chén.Đây đã là hạng mục thứ năm, cũng là một trong những hạng mục tiêu thụ khôngthuộc về Minh gia, nhưng bọn họ quyết định ra giá vào lúc này, đương nhiênmục tiêu là nhân tình cảnh mọi người im hơi lặng tiếng, ra mặt ép bớt khí thếcủa đám người Hạ Tê Phi trong phòng Ất tứ. Còn nguyên nhân quan trọng hơnnữa là dùng thủ đoạn gần như vô lại để kéo dài thời gian, trì hoãn tiến trình.Thế nên đợt báo giá này có vẻ không có gì thú vị, thậm chí còn nhàm chán, mứcđộ kịch liệt kém xa đợt đầu Hạ Tê Phi đối chọi với Lĩnh Nam Hùng gia, songđao nảy lửa; cũng chẳng bằng mấy đợt sau đó.Minh gia báo giá cực thấp, hoàn toàn không thấy chút thành ý nào. Nhưng MinhThanh Đạt vốn không để ý tới điều này, mặt mày mỉm cười nhìn con trai và cácchưởng quầy trong tộc kéo dài thời gian.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tình thế tiếp tục phát triển khiến tất cả mọi người ngoài Minh gia đều thấy tuyệtvọng. Đồng chí Hạ Tê Phi đại đầu lĩnh Giang Nam thủy trạng phát huy mộtcách hoàn hảo phong cách cường đạo, dùng ngân phiếu làm đao, dùng mức giátuyệt diệu làm nắm đấm, dứt khoát giết ra một con đường máu giữa đám thươngnhân vốn đã móc nối với nhau. Trong tiếng hô lanh lảnh của quan viên xướng lễtrên thềm đá, hộp gấm liên tục được đưa sang phòng khách, mọi người nhưchứng kiến vô số tờ ngân phiếu mỹ lệ tới cực điểm bay lượn trên không trung,còn Hạ Tê Phi thì cầm một thanh đại đạo, rêu rao với vẻ dâm đãng vô cùng: “Ainhiều tiền hơn ta nào?”Hai canh giờ trôi qua, trừ để lọt một khoản tiêu thụ nho nhỏ không quá quantrọng, Hạ Tê Phi đoạt liền bốn hạng mục, trong đó bao gồm ba hạng mục tiêuthụ lên phương bắc của thiếu gia, giết tới mức Hùng Bách Linh ngã ngửa ra đất,cũng giết tới mức Tuyền Châu Tôn gia sắc mặt trắng bệch, đám thương gia cònlại hồn phi phách tán, thầm nghĩ hóa ra hôm nay không phải mình tới cạnh tranhmà là tới xem cường đạo giết người.Mãi tới lúc này các thương gia mới thấy hơi hối hận, không chấp nhận lời đềnghị ban đầu của Phạm Nhàn. Nếu chia nhỏ ra, phía sau còn hơn mười hạngmục lớn, cho dù Minh gia có nhìn chằm chằm đi nữa thì ít nhất mình cũng có cơhội ăn được vài miếng vào miệng.Chẳng thà lật mặt tranh giành với Minh gia, chứ đừng hòng đối đầu với cườngđạo trong phòng Ất tứ, đây là cảm xúc lớn nhất của các thương nhân GiangNam trong ngày hôm nay.Phạm Nhàn bình tĩnh ngồi trên ghế thái sư, trò chuyện câu được câu không vớiTiết Thanh, thật ra trong lòng lại thấy ghen ghét với Hạ Tê Phi. Y thầm nghĩloại trò chơi đáng yêu lấy bạc đập người này, sao lại không tới phiên mình hóatrang xuất trận, thế có phải hay không.Hoàng công công và Quách Tranh đã tỉnh lại khỏi cơn khiếp sợ, liếc mắt nhìnnhau như cười như không, nhưng trong lòng lại khá nhất trí. Phạm Nhànngươi... lấy đâu ra chỗ bạc này? Chỉ e trên người vị Thượng thư bộ Hộ ở kinhđô kia cũng chẳng được sạch sẽ.Hạng mục tiêu thụ thứ năm bắt đầu, đây là chế phẩm thủy tinh đưa tới phươngbắc, vốn thuộc về Thôi gia.Cửa phòng Ất tứ lại được đẩy ra, một túi giấy dai được đưa ra ngoài.Tới giờ đã không có thương nhân nào muốn chơi cùng tên cường đạo này, chonên ai nấy yên tĩnh, chỉ hi vọng cường đạo sớm ăn no.Nhưng ngay thời điểm đó, cử phòng Giáp nhất vẫn luôn yên tĩnh dị thường lạiđược đẩy ra. Minh gia... không biết vì sao lại ra tay sớm!“Không cần đạt được hạng mục nhưng phải kéo dài thời gian, ít nhất cho tới hếtngày hôm nay.” Minh Thanh Đạt nhắm hai mắt dưỡng thần, nói với con trai bêncạnh: “Đối phương đã gây dựng được thanh thế, chúng ta phải cẩn thận mộtchút, lưu lại cho mình một đêm ứng phó.”Minh Lan Thạch im lặng, biết phụ thân cũng bắt đầu lo lắng về số bạc sâukhông thấy đáy của phòng Ất tứ, chuẩn bị đợi tới tối lại xoay sở.Minh Thanh Đạt không mở hai mắt, trong lòng còn đang suy nghĩ vì sao têncường đạo ở phòng Ất tứ lại khiến mình bất an như vậy? Vì sao tên Hạ Tê Phikia, trông có vẻ rất quen thuộc?Nghe tin Minh gia ra giá, Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, dường như không ngờ đốiphương lại ứng phó nhanh như vậy, cay độc như vậy. Nhưng thực ra trong lòngy vẫn hết sức bình tĩnh, đây vốn là chuyện trong dự liêu, Minh gia không phảicon heo đợi bị làm thịt, tuy lúc này ra tay đột ngột, nhưng đa mưu túc trí nhưMinh Thanh Đạt, chắc chắn có phương pháp tốt hơn để ứng phó.Hoàng công công và Quách Tranh nghe tin tức này tinh thần chấn động, cáimông an tọa đã lâu cuối cùng cũng nhích về phía trước, lòng đầy mong đợinghe âm thanh trong sân.Chỉ có Tiết Thanh vẫn giữ nguyên vẻ già dặn, nhấm nháp trà trong chén.Đây đã là hạng mục thứ năm, cũng là một trong những hạng mục tiêu thụ khôngthuộc về Minh gia, nhưng bọn họ quyết định ra giá vào lúc này, đương nhiênmục tiêu là nhân tình cảnh mọi người im hơi lặng tiếng, ra mặt ép bớt khí thếcủa đám người Hạ Tê Phi trong phòng Ất tứ. Còn nguyên nhân quan trọng hơnnữa là dùng thủ đoạn gần như vô lại để kéo dài thời gian, trì hoãn tiến trình.Thế nên đợt báo giá này có vẻ không có gì thú vị, thậm chí còn nhàm chán, mứcđộ kịch liệt kém xa đợt đầu Hạ Tê Phi đối chọi với Lĩnh Nam Hùng gia, songđao nảy lửa; cũng chẳng bằng mấy đợt sau đó.Minh gia báo giá cực thấp, hoàn toàn không thấy chút thành ý nào. Nhưng MinhThanh Đạt vốn không để ý tới điều này, mặt mày mỉm cười nhìn con trai và cácchưởng quầy trong tộc kéo dài thời gian.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tình thế tiếp tục phát triển khiến tất cả mọi người ngoài Minh gia đều thấy tuyệtvọng. Đồng chí Hạ Tê Phi đại đầu lĩnh Giang Nam thủy trạng phát huy mộtcách hoàn hảo phong cách cường đạo, dùng ngân phiếu làm đao, dùng mức giátuyệt diệu làm nắm đấm, dứt khoát giết ra một con đường máu giữa đám thươngnhân vốn đã móc nối với nhau. Trong tiếng hô lanh lảnh của quan viên xướng lễtrên thềm đá, hộp gấm liên tục được đưa sang phòng khách, mọi người nhưchứng kiến vô số tờ ngân phiếu mỹ lệ tới cực điểm bay lượn trên không trung,còn Hạ Tê Phi thì cầm một thanh đại đạo, rêu rao với vẻ dâm đãng vô cùng: “Ainhiều tiền hơn ta nào?”Hai canh giờ trôi qua, trừ để lọt một khoản tiêu thụ nho nhỏ không quá quantrọng, Hạ Tê Phi đoạt liền bốn hạng mục, trong đó bao gồm ba hạng mục tiêuthụ lên phương bắc của thiếu gia, giết tới mức Hùng Bách Linh ngã ngửa ra đất,cũng giết tới mức Tuyền Châu Tôn gia sắc mặt trắng bệch, đám thương gia cònlại hồn phi phách tán, thầm nghĩ hóa ra hôm nay không phải mình tới cạnh tranhmà là tới xem cường đạo giết người.Mãi tới lúc này các thương gia mới thấy hơi hối hận, không chấp nhận lời đềnghị ban đầu của Phạm Nhàn. Nếu chia nhỏ ra, phía sau còn hơn mười hạngmục lớn, cho dù Minh gia có nhìn chằm chằm đi nữa thì ít nhất mình cũng có cơhội ăn được vài miếng vào miệng.Chẳng thà lật mặt tranh giành với Minh gia, chứ đừng hòng đối đầu với cườngđạo trong phòng Ất tứ, đây là cảm xúc lớn nhất của các thương nhân GiangNam trong ngày hôm nay.Phạm Nhàn bình tĩnh ngồi trên ghế thái sư, trò chuyện câu được câu không vớiTiết Thanh, thật ra trong lòng lại thấy ghen ghét với Hạ Tê Phi. Y thầm nghĩloại trò chơi đáng yêu lấy bạc đập người này, sao lại không tới phiên mình hóatrang xuất trận, thế có phải hay không.Hoàng công công và Quách Tranh đã tỉnh lại khỏi cơn khiếp sợ, liếc mắt nhìnnhau như cười như không, nhưng trong lòng lại khá nhất trí. Phạm Nhànngươi... lấy đâu ra chỗ bạc này? Chỉ e trên người vị Thượng thư bộ Hộ ở kinhđô kia cũng chẳng được sạch sẽ.Hạng mục tiêu thụ thứ năm bắt đầu, đây là chế phẩm thủy tinh đưa tới phươngbắc, vốn thuộc về Thôi gia.Cửa phòng Ất tứ lại được đẩy ra, một túi giấy dai được đưa ra ngoài.Tới giờ đã không có thương nhân nào muốn chơi cùng tên cường đạo này, chonên ai nấy yên tĩnh, chỉ hi vọng cường đạo sớm ăn no.Nhưng ngay thời điểm đó, cử phòng Giáp nhất vẫn luôn yên tĩnh dị thường lạiđược đẩy ra. Minh gia... không biết vì sao lại ra tay sớm!“Không cần đạt được hạng mục nhưng phải kéo dài thời gian, ít nhất cho tới hếtngày hôm nay.” Minh Thanh Đạt nhắm hai mắt dưỡng thần, nói với con trai bêncạnh: “Đối phương đã gây dựng được thanh thế, chúng ta phải cẩn thận mộtchút, lưu lại cho mình một đêm ứng phó.”Minh Lan Thạch im lặng, biết phụ thân cũng bắt đầu lo lắng về số bạc sâukhông thấy đáy của phòng Ất tứ, chuẩn bị đợi tới tối lại xoay sở.Minh Thanh Đạt không mở hai mắt, trong lòng còn đang suy nghĩ vì sao têncường đạo ở phòng Ất tứ lại khiến mình bất an như vậy? Vì sao tên Hạ Tê Phikia, trông có vẻ rất quen thuộc?Nghe tin Minh gia ra giá, Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, dường như không ngờ đốiphương lại ứng phó nhanh như vậy, cay độc như vậy. Nhưng thực ra trong lòngy vẫn hết sức bình tĩnh, đây vốn là chuyện trong dự liêu, Minh gia không phảicon heo đợi bị làm thịt, tuy lúc này ra tay đột ngột, nhưng đa mưu túc trí nhưMinh Thanh Đạt, chắc chắn có phương pháp tốt hơn để ứng phó.Hoàng công công và Quách Tranh nghe tin tức này tinh thần chấn động, cáimông an tọa đã lâu cuối cùng cũng nhích về phía trước, lòng đầy mong đợinghe âm thanh trong sân.Chỉ có Tiết Thanh vẫn giữ nguyên vẻ già dặn, nhấm nháp trà trong chén.Đây đã là hạng mục thứ năm, cũng là một trong những hạng mục tiêu thụ khôngthuộc về Minh gia, nhưng bọn họ quyết định ra giá vào lúc này, đương nhiênmục tiêu là nhân tình cảnh mọi người im hơi lặng tiếng, ra mặt ép bớt khí thếcủa đám người Hạ Tê Phi trong phòng Ất tứ. Còn nguyên nhân quan trọng hơnnữa là dùng thủ đoạn gần như vô lại để kéo dài thời gian, trì hoãn tiến trình.Thế nên đợt báo giá này có vẻ không có gì thú vị, thậm chí còn nhàm chán, mứcđộ kịch liệt kém xa đợt đầu Hạ Tê Phi đối chọi với Lĩnh Nam Hùng gia, songđao nảy lửa; cũng chẳng bằng mấy đợt sau đó.Minh gia báo giá cực thấp, hoàn toàn không thấy chút thành ý nào. Nhưng MinhThanh Đạt vốn không để ý tới điều này, mặt mày mỉm cười nhìn con trai và cácchưởng quầy trong tộc kéo dài thời gian.

Chương 544: Đại ca, đã lâu không gặp 1