Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 545: Đại ca, đã lâu không gặp 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mỗi lượt báo giá tốn vài chục phút, Minh gia tính sổ sách thì trúc trắc như vừahọc hát, báo giá thì thẹn thùng như hoàng hoa khuê nữ, đưa túi giấy dai thì hànhđộng khó nhọc như bà lão không răng.Dù sao đã câu giờ được thì cứ câu, từ chủ nhân tới người tính sổ sách bên dướiđều phối hợp cực kỳ ăn ý, ép mọi người chờ tới mức trong lòng nôn nóng khôngthôi, nhưng cũng không cách nào bắt bẻ. Quan viên Chuyển Vận ti phụ tráchxướng lễ đã đứng trên bậc đá ngáp ngắn ngáp dài mà hạng mục thứ năm vẫnchưa kết thúc.Giá của Hạ Tê Phi luôn hơn xa Minh gia, nhưng ba lượt hô giá chưa xong,không ai có thể nhảy sang phân đoạn kế tiếp.Các thương gia Giang Nam xung quanh bắt đầu trò chuyện uống trà, đám cáogià này đều nhận ra Minh lão gia tử định làm thế này, biết trong ngày hôm naychắc chỉ xong được năm hạng mục.Mặt trời trên không trung thong thả mà kiên định di chuyển về phía tây. Ngườicủa Minh gia vẫn làm việc theo cách thong thả dây dưa dài dòng. Một chú chimnhỏ hạ xuống trong đình, tò mò quan sát mọi người ngáp ngáp dài tán gẫu xungquanh, dường như không hiểu vì sao mọi chuyện trong sân lại diễn ra chậm nhưvậy.Minh gia không vội.Các thương nhân Giang Nam không vội.Hoàng công công và Quách Tranh không vội.Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh lại càng không vội.Không ai biết lũ đạo tặc trong phòng Ất tứ gặp phải chiêu trò đun nước bằng lửanhỏ như vậy liệu có phát điên hay không. Có điều Phạm Nhàn vẫn ngồi giữa cáinhìn nhòm ngó chê cười của mọi người, che giấu vẻ nôn nóng giữa hai hàng mi,trong lòng lại hoàn toàn trấn tĩnh, thầm tán thưởng công phu lão luyện và thủđoạn vô sỉ của Minh gia.Mặt trời khuất dần sau ngọn núi phía tây, kéo dài cái bóng của cửa lớn trạchviện Nội Khố như làn váy của các cô nương, con chim nhỏ thậm chí không tìmthấy cỏ xanh trên thềm đá, ngẩng đầu nhìn bốn phía, cõi lòng đầy u oán kêuchiêm chiếp hai tiếng rồi vỗ cánh bay đi.Khi tiếng chiêng vang lên, tiếng pháo nổ đại biểu Nội Khố chiêu mua kết thúcthành công không vang lên, vì lần ra giá thứ ba của hạng mục thứ năm vừa mớikết thúc. Hạ Tê Phi lại một lần nữa “vất vả” chiến thắng Minh gia, đoạt đượcquyền tiêu thụ thủy tinh về phương bắc. Lúc này ngày đầu tiên Nội Khố mở cửachiêu mua cũng bị ép kết thúc.Các thương gia trong đình viện thở dài một tiếng, duỗi người, trong lòng còn sợhãi lau mồ hôi lạnh. May là hôm nay tới lúc cuối cùng Minh gia lại ra tay, cốkéo dài thời gian. Bằng không với khí thế lúc đầu của phòng Ất tứ, ai mà biếtmười sáu hạng mục mập tới chảy mỡ của Nội Khố còn lưu lại được mấy giọtnước canh?Hoàng công công và Quách Tranh liếc mắt nhìn nhau mỉm cười vui mừng. HạTê Phi ra tay thật sự khiến bọn họ bất ngờ, may là cuối cùng hóa giải được khíthế của đối phương. Nói vậy chắc tối hôm nay Minh gia sẽ bố trí ổn thỏa mọiviệc ngày mai.Phạm Nhàn ngồi trên ghế, nghểnh cổ nhìn lướt qua bức tường cao của đại trạchviện, híp mắt thấy sắc hồng nơi chân trời, đã không thấy được ánh hoàng hôn.Trong trạch viện bắt đầu dọn dẹp, niêm phong các hạng mục. Ngân phiêu và cácloại công cụ mà đám thương nhân mang vào cũng không cần mang ra. Thứ nhấtlà để thuận tiện, thứ hai là đảm bảo an toàn. Đêm hôm nay, gật nhẹ đầu, GiámSát viện, Chuyển Vận ti, Tô Châu phủ, bốn nha môn liên thủ tập trung trông coigian trạch viện Nội Khố này, có thể nói đây đã là nơi an toàn nhất thế gian.Binh lính bắt đầu dán giấy niêm phong lên bên ngoài gian phòng cạnh hànhlang và phòng khách. Các thương nhân đã đi ra, đứng trong sân tốp năm tụm bachâu đầu ghé tai trò chuyện, đợi tới lúc thấy Minh lão gia tử và Minh thiếu giatừ trong phòng Giáp nhất đi ra, mọi người nhanh chóng tới hành lễ vấn an.Tiếng nói chuyện của mọi người khá nhỏ, nhưng trọng tâm bàn tan đương nhiênlà vị cường đạo trong phòng Ất tứ.Hạ Tê Phi sắc mặt bình tĩnh dẫn theo thuộc hạ của mình đứng dưới bức tườngcạnh cửa trạch viện Nội Khố, xung quanh là bóng tối âm u.Mọi người vừa bàn tán vừa nhìn sang chỗ đó, thấy đám người âm u trong góc,nghĩ tới thủ đoạn lúc trước của đám cường đạo này, trong lòng lại càng hoảngsợ.Lúc này, bốn vị quan viên lớn trong sánh chính cũng đi xuống.“Kính chào Hoàng công công.”“Kính chào tdn.”“Tiểu Phạm đại nhân, chừa lại cho tiểu nhân miếng ăn với.”Các thương nhân lập tức đi tới vây lấy bốn vị quan lớn, người chào thì chào,người than thì than, náo nhiệt tới cực điểm. Phạm Nhàn không nhịn được bậtcười, nhìn gương mặt tức giận của Lĩnh Nam Hùng gia Hùng Bách Linh, an ủimột hồi rồi lại giễu cợt nói: “Còn mười một hạng mục, các ngươi vội làm gì?”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mỗi lượt báo giá tốn vài chục phút, Minh gia tính sổ sách thì trúc trắc như vừahọc hát, báo giá thì thẹn thùng như hoàng hoa khuê nữ, đưa túi giấy dai thì hànhđộng khó nhọc như bà lão không răng.Dù sao đã câu giờ được thì cứ câu, từ chủ nhân tới người tính sổ sách bên dướiđều phối hợp cực kỳ ăn ý, ép mọi người chờ tới mức trong lòng nôn nóng khôngthôi, nhưng cũng không cách nào bắt bẻ. Quan viên Chuyển Vận ti phụ tráchxướng lễ đã đứng trên bậc đá ngáp ngắn ngáp dài mà hạng mục thứ năm vẫnchưa kết thúc.Giá của Hạ Tê Phi luôn hơn xa Minh gia, nhưng ba lượt hô giá chưa xong,không ai có thể nhảy sang phân đoạn kế tiếp.Các thương gia Giang Nam xung quanh bắt đầu trò chuyện uống trà, đám cáogià này đều nhận ra Minh lão gia tử định làm thế này, biết trong ngày hôm naychắc chỉ xong được năm hạng mục.Mặt trời trên không trung thong thả mà kiên định di chuyển về phía tây. Ngườicủa Minh gia vẫn làm việc theo cách thong thả dây dưa dài dòng. Một chú chimnhỏ hạ xuống trong đình, tò mò quan sát mọi người ngáp ngáp dài tán gẫu xungquanh, dường như không hiểu vì sao mọi chuyện trong sân lại diễn ra chậm nhưvậy.Minh gia không vội.Các thương nhân Giang Nam không vội.Hoàng công công và Quách Tranh không vội.Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh lại càng không vội.Không ai biết lũ đạo tặc trong phòng Ất tứ gặp phải chiêu trò đun nước bằng lửanhỏ như vậy liệu có phát điên hay không. Có điều Phạm Nhàn vẫn ngồi giữa cáinhìn nhòm ngó chê cười của mọi người, che giấu vẻ nôn nóng giữa hai hàng mi,trong lòng lại hoàn toàn trấn tĩnh, thầm tán thưởng công phu lão luyện và thủđoạn vô sỉ của Minh gia.Mặt trời khuất dần sau ngọn núi phía tây, kéo dài cái bóng của cửa lớn trạchviện Nội Khố như làn váy của các cô nương, con chim nhỏ thậm chí không tìmthấy cỏ xanh trên thềm đá, ngẩng đầu nhìn bốn phía, cõi lòng đầy u oán kêuchiêm chiếp hai tiếng rồi vỗ cánh bay đi.Khi tiếng chiêng vang lên, tiếng pháo nổ đại biểu Nội Khố chiêu mua kết thúcthành công không vang lên, vì lần ra giá thứ ba của hạng mục thứ năm vừa mớikết thúc. Hạ Tê Phi lại một lần nữa “vất vả” chiến thắng Minh gia, đoạt đượcquyền tiêu thụ thủy tinh về phương bắc. Lúc này ngày đầu tiên Nội Khố mở cửachiêu mua cũng bị ép kết thúc.Các thương gia trong đình viện thở dài một tiếng, duỗi người, trong lòng còn sợhãi lau mồ hôi lạnh. May là hôm nay tới lúc cuối cùng Minh gia lại ra tay, cốkéo dài thời gian. Bằng không với khí thế lúc đầu của phòng Ất tứ, ai mà biếtmười sáu hạng mục mập tới chảy mỡ của Nội Khố còn lưu lại được mấy giọtnước canh?Hoàng công công và Quách Tranh liếc mắt nhìn nhau mỉm cười vui mừng. HạTê Phi ra tay thật sự khiến bọn họ bất ngờ, may là cuối cùng hóa giải được khíthế của đối phương. Nói vậy chắc tối hôm nay Minh gia sẽ bố trí ổn thỏa mọiviệc ngày mai.Phạm Nhàn ngồi trên ghế, nghểnh cổ nhìn lướt qua bức tường cao của đại trạchviện, híp mắt thấy sắc hồng nơi chân trời, đã không thấy được ánh hoàng hôn.Trong trạch viện bắt đầu dọn dẹp, niêm phong các hạng mục. Ngân phiêu và cácloại công cụ mà đám thương nhân mang vào cũng không cần mang ra. Thứ nhấtlà để thuận tiện, thứ hai là đảm bảo an toàn. Đêm hôm nay, gật nhẹ đầu, GiámSát viện, Chuyển Vận ti, Tô Châu phủ, bốn nha môn liên thủ tập trung trông coigian trạch viện Nội Khố này, có thể nói đây đã là nơi an toàn nhất thế gian.Binh lính bắt đầu dán giấy niêm phong lên bên ngoài gian phòng cạnh hànhlang và phòng khách. Các thương nhân đã đi ra, đứng trong sân tốp năm tụm bachâu đầu ghé tai trò chuyện, đợi tới lúc thấy Minh lão gia tử và Minh thiếu giatừ trong phòng Giáp nhất đi ra, mọi người nhanh chóng tới hành lễ vấn an.Tiếng nói chuyện của mọi người khá nhỏ, nhưng trọng tâm bàn tan đương nhiênlà vị cường đạo trong phòng Ất tứ.Hạ Tê Phi sắc mặt bình tĩnh dẫn theo thuộc hạ của mình đứng dưới bức tườngcạnh cửa trạch viện Nội Khố, xung quanh là bóng tối âm u.Mọi người vừa bàn tán vừa nhìn sang chỗ đó, thấy đám người âm u trong góc,nghĩ tới thủ đoạn lúc trước của đám cường đạo này, trong lòng lại càng hoảngsợ.Lúc này, bốn vị quan viên lớn trong sánh chính cũng đi xuống.“Kính chào Hoàng công công.”“Kính chào tdn.”“Tiểu Phạm đại nhân, chừa lại cho tiểu nhân miếng ăn với.”Các thương nhân lập tức đi tới vây lấy bốn vị quan lớn, người chào thì chào,người than thì than, náo nhiệt tới cực điểm. Phạm Nhàn không nhịn được bậtcười, nhìn gương mặt tức giận của Lĩnh Nam Hùng gia Hùng Bách Linh, an ủimột hồi rồi lại giễu cợt nói: “Còn mười một hạng mục, các ngươi vội làm gì?”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mỗi lượt báo giá tốn vài chục phút, Minh gia tính sổ sách thì trúc trắc như vừahọc hát, báo giá thì thẹn thùng như hoàng hoa khuê nữ, đưa túi giấy dai thì hànhđộng khó nhọc như bà lão không răng.Dù sao đã câu giờ được thì cứ câu, từ chủ nhân tới người tính sổ sách bên dướiđều phối hợp cực kỳ ăn ý, ép mọi người chờ tới mức trong lòng nôn nóng khôngthôi, nhưng cũng không cách nào bắt bẻ. Quan viên Chuyển Vận ti phụ tráchxướng lễ đã đứng trên bậc đá ngáp ngắn ngáp dài mà hạng mục thứ năm vẫnchưa kết thúc.Giá của Hạ Tê Phi luôn hơn xa Minh gia, nhưng ba lượt hô giá chưa xong,không ai có thể nhảy sang phân đoạn kế tiếp.Các thương gia Giang Nam xung quanh bắt đầu trò chuyện uống trà, đám cáogià này đều nhận ra Minh lão gia tử định làm thế này, biết trong ngày hôm naychắc chỉ xong được năm hạng mục.Mặt trời trên không trung thong thả mà kiên định di chuyển về phía tây. Ngườicủa Minh gia vẫn làm việc theo cách thong thả dây dưa dài dòng. Một chú chimnhỏ hạ xuống trong đình, tò mò quan sát mọi người ngáp ngáp dài tán gẫu xungquanh, dường như không hiểu vì sao mọi chuyện trong sân lại diễn ra chậm nhưvậy.Minh gia không vội.Các thương nhân Giang Nam không vội.Hoàng công công và Quách Tranh không vội.Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh lại càng không vội.Không ai biết lũ đạo tặc trong phòng Ất tứ gặp phải chiêu trò đun nước bằng lửanhỏ như vậy liệu có phát điên hay không. Có điều Phạm Nhàn vẫn ngồi giữa cáinhìn nhòm ngó chê cười của mọi người, che giấu vẻ nôn nóng giữa hai hàng mi,trong lòng lại hoàn toàn trấn tĩnh, thầm tán thưởng công phu lão luyện và thủđoạn vô sỉ của Minh gia.Mặt trời khuất dần sau ngọn núi phía tây, kéo dài cái bóng của cửa lớn trạchviện Nội Khố như làn váy của các cô nương, con chim nhỏ thậm chí không tìmthấy cỏ xanh trên thềm đá, ngẩng đầu nhìn bốn phía, cõi lòng đầy u oán kêuchiêm chiếp hai tiếng rồi vỗ cánh bay đi.Khi tiếng chiêng vang lên, tiếng pháo nổ đại biểu Nội Khố chiêu mua kết thúcthành công không vang lên, vì lần ra giá thứ ba của hạng mục thứ năm vừa mớikết thúc. Hạ Tê Phi lại một lần nữa “vất vả” chiến thắng Minh gia, đoạt đượcquyền tiêu thụ thủy tinh về phương bắc. Lúc này ngày đầu tiên Nội Khố mở cửachiêu mua cũng bị ép kết thúc.Các thương gia trong đình viện thở dài một tiếng, duỗi người, trong lòng còn sợhãi lau mồ hôi lạnh. May là hôm nay tới lúc cuối cùng Minh gia lại ra tay, cốkéo dài thời gian. Bằng không với khí thế lúc đầu của phòng Ất tứ, ai mà biếtmười sáu hạng mục mập tới chảy mỡ của Nội Khố còn lưu lại được mấy giọtnước canh?Hoàng công công và Quách Tranh liếc mắt nhìn nhau mỉm cười vui mừng. HạTê Phi ra tay thật sự khiến bọn họ bất ngờ, may là cuối cùng hóa giải được khíthế của đối phương. Nói vậy chắc tối hôm nay Minh gia sẽ bố trí ổn thỏa mọiviệc ngày mai.Phạm Nhàn ngồi trên ghế, nghểnh cổ nhìn lướt qua bức tường cao của đại trạchviện, híp mắt thấy sắc hồng nơi chân trời, đã không thấy được ánh hoàng hôn.Trong trạch viện bắt đầu dọn dẹp, niêm phong các hạng mục. Ngân phiêu và cácloại công cụ mà đám thương nhân mang vào cũng không cần mang ra. Thứ nhấtlà để thuận tiện, thứ hai là đảm bảo an toàn. Đêm hôm nay, gật nhẹ đầu, GiámSát viện, Chuyển Vận ti, Tô Châu phủ, bốn nha môn liên thủ tập trung trông coigian trạch viện Nội Khố này, có thể nói đây đã là nơi an toàn nhất thế gian.Binh lính bắt đầu dán giấy niêm phong lên bên ngoài gian phòng cạnh hànhlang và phòng khách. Các thương nhân đã đi ra, đứng trong sân tốp năm tụm bachâu đầu ghé tai trò chuyện, đợi tới lúc thấy Minh lão gia tử và Minh thiếu giatừ trong phòng Giáp nhất đi ra, mọi người nhanh chóng tới hành lễ vấn an.Tiếng nói chuyện của mọi người khá nhỏ, nhưng trọng tâm bàn tan đương nhiênlà vị cường đạo trong phòng Ất tứ.Hạ Tê Phi sắc mặt bình tĩnh dẫn theo thuộc hạ của mình đứng dưới bức tườngcạnh cửa trạch viện Nội Khố, xung quanh là bóng tối âm u.Mọi người vừa bàn tán vừa nhìn sang chỗ đó, thấy đám người âm u trong góc,nghĩ tới thủ đoạn lúc trước của đám cường đạo này, trong lòng lại càng hoảngsợ.Lúc này, bốn vị quan viên lớn trong sánh chính cũng đi xuống.“Kính chào Hoàng công công.”“Kính chào tdn.”“Tiểu Phạm đại nhân, chừa lại cho tiểu nhân miếng ăn với.”Các thương nhân lập tức đi tới vây lấy bốn vị quan lớn, người chào thì chào,người than thì than, náo nhiệt tới cực điểm. Phạm Nhàn không nhịn được bậtcười, nhìn gương mặt tức giận của Lĩnh Nam Hùng gia Hùng Bách Linh, an ủimột hồi rồi lại giễu cợt nói: “Còn mười một hạng mục, các ngươi vội làm gì?”

Chương 545: Đại ca, đã lâu không gặp 2