Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 546: Đại ca, đã lâu không gặp 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người đại diện của các gia tộc âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ còn lại mười mộthạng thì Minh gia nhất định phải lấy được tám hạng mục ràng buộc, làm gì còncơm cho mình ăn.Phạm Nhàn lại thở dài nói: “Chia hạng mục quá ít, thể nào cũng có người khôngnhận được. Đây là quy củ của triều đình, ta cũng chẳng có cách nào.”Mọi người nghe câu này lập tức nghĩ tới đề nghị lúc đầu của Phạm Nhàn, lạinghe y nhắc tới hai chữ quy củ, hai mắt không khỏi sáng bừng lên. Hùng BáchLinh đột nhiên cười hì hì, hạ giọng nói: “Quy củ này... chẳng phải cũng do conngười thiết lập ra à.”Đám thương gia hôm nay không tranh được chỗ tốt nào, đương nhiên sẽ cảmthấy khao khát với các hạng mục tiêu thụ ngày mai.Minh Thanh Đạt vẫn luôn đứng ngoài đám người thờ ơi lạnh nhạt, giờ lại nhíumày, biết Khâm sai đại nhân đang âm thầm khuyến khích đám thương gia nàygianh giành hạng mục với Minh gia. Hắn thầm cười lạnh một tiếng, gương mặtcũng khẽ mỉm cười, âm thầm liếc mắt nhìn Hoàng công công một cái.Hoàng công công hiểu ý, mỉm cười nói chen vào: “Chư vị, ta cũng nghĩ nhưvậy.”Mọi người vô cùng vui vẻ, thầm nghĩ ngay cả đại biểu trong cung cũng đồng ýđề nghị chia nhỏ hạng mục tiêu thụ, xem ra chuyện này có hi vọng rồi. Nào ngờHoàng công công lại nói tiếp: “Chỉ tiếc là quy củ của triều đình vẫn đó, khôngai dám tự ý động tới... Chuyện này chỉ có thể chờ ta trở lại trong kinh thành, nóivài lời hay cho chư vị trước mặt Thái hậu lão tổ tông và bệ hạ. Chúng ta dámnói chắc chắn năm sau sẽ tốt hơn năm nay.”Mọi người sửng sốt, gương mặt cực kỳ lúng túng nhưng trong lòng lại mắngchửi lũ hoạn quan này chỉ biết nói xuông.Trong thời gian này, Phạm Nhàn trò chuyện với mọi người chứ thực chất tâmthần luôn chú ý tới bên phía Minh gia, phát hiện vị Minh lão gia tử gặp biến cốđột ngột hôm nay mà tâm thần vẫn trấn tĩnh, tâm trạng cũng không có vẻ gì là bịảnh hưởng, phán đoán sự việc nhanh chóng chính xác, khiến y không khỏi lolắng.Nếu muốn làm Minh gia choáng váng, xem ra... lại phải gia tăng vốn liếng.Cuối cùng công tác niêm phong trạch viện cũng kết thúc, bố trí canh phòngcũng xong, lần thứ hai trong ngày cửa lớn trạch viện Nội Khố chậm rãi mở ra.Luồng không khí tươi mát ngoài đường ập vào trong sân, khiến mọi người tinhthần phấn chấn, quyết định buổi tối trở lại bàn bạc cho kỹ, ngày mai hãng quaylại tranh đoạt. Đến nước này rồi thì quan tâm tới Minh gia Phạm gia gì nữa, dẫusao cũng phải kiếm được vài mối làm ăn.Cho tới giờ, qua đôi ba câu nói của Phạm Nhàn các vị thương nhân cũng nhậnra ý tứ của thế lực nào đó trong triều đình là định nhắm vào Minh gia, có dụ dỗ,cũng có dẫn dắt. Các thương nhân bắt đầu chảy nước miếng với Minh gia màlúc trước mình không dám xung đột trực diện. Người đứng đầu mấy đại gia tộcnhư Lĩnh Nam Hùng gia, Tuyền Châu Tôn gia nhìn nhau một lượt, nở nụ cườiquỷ dị, vui vẻ hẹn nhau tối nay dùng bữa tại Giang Nam cư.Mọi người thầm bàn bạc chuyện cướp hạng mục tiêu thụ của Minh gia, đươngnhiên cũng phải chú ý động tĩnh của Minh lão gia tử, phát hiện lúc này Minh lãogia tử đang trò chuyện với Khâm sai đại nhân. Hai người một già một trẻ vẻ mặttươi cười, cực kỳ thân thiết. Quan gia và thương gia thật ra đều là loại nghềnghiệp dối trá tới cực điểm, đương nhiên cũng có bản lĩnh giả bộ, mọi ngườikhông lấy làm lạ.Đang lúc định đi khỏi thì thấy Khâm sai đại nhân nhẹ nhàng vẫy tay, gọi đámngười Hạ Tê Phi đứng trong chỗ tối tới đây.Các thương nhân đang định đi ra cửa lại dừng bước, tò mò nhìn cảnh tượng này.Phạm Nhàn sắc mặt bình tĩnh, khẽ mỉm cười nhìn Hạ Tê Phi, hai tay khoanhtrước người, giơ một dấu tay mà chỉ hai người bọn họ mới hiểu, ngoài miệng lạinói: “Hạ tiên sinh, hôm nay ngươi đúng là tiêu điểm đấy.”Hạ Tê Phi mỉm cười, chắp tay hành lễ xung quanh nói: “Tất cả là nhờ chư vị lãobản khiêm nhượng.”Các thương gia có căm hận hắn ra sao thì cũng biết dù sao đối phương cũng làngười trong hắc đạo, tốt nhất đừng có đắc tội ngay trước mặt hắn. Hơn nữa họcũng thấy rõ người này là tâm phúc của Phạm khâm sai, cho nên cũng kháchsáo đáp lại vài câu, nói Hạ tiên sinh mười năm im ắng, hót một tiếng là ai nấykinh ngạc, vân vân.Minh Thanh Đạt híp mắt nhìn kẻ địch đột nhiên xuất hiện này, đột nhiên mởmiệng nói: “Hạ đương gia, sao đột nhiên lại có hứng thú làm ăn buôn bán?”Trong sân bỗng yên tâm lại.Hạ Tê Phi cúi đầu, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vị chủ nhânMinh gia thế hệ này, như cười như không nói: “Tuy Hạ mỗ sống trong chốngiang hồ đã lâu, nhưng trong nhà vẫn đời đời làm ăn buôn bán, tới thế hệ của tatuy vô tích sự nhưng cũng muốn kế thừa chí nguyện của tiên phụ.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người đại diện của các gia tộc âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ còn lại mười mộthạng thì Minh gia nhất định phải lấy được tám hạng mục ràng buộc, làm gì còncơm cho mình ăn.Phạm Nhàn lại thở dài nói: “Chia hạng mục quá ít, thể nào cũng có người khôngnhận được. Đây là quy củ của triều đình, ta cũng chẳng có cách nào.”Mọi người nghe câu này lập tức nghĩ tới đề nghị lúc đầu của Phạm Nhàn, lạinghe y nhắc tới hai chữ quy củ, hai mắt không khỏi sáng bừng lên. Hùng BáchLinh đột nhiên cười hì hì, hạ giọng nói: “Quy củ này... chẳng phải cũng do conngười thiết lập ra à.”Đám thương gia hôm nay không tranh được chỗ tốt nào, đương nhiên sẽ cảmthấy khao khát với các hạng mục tiêu thụ ngày mai.Minh Thanh Đạt vẫn luôn đứng ngoài đám người thờ ơi lạnh nhạt, giờ lại nhíumày, biết Khâm sai đại nhân đang âm thầm khuyến khích đám thương gia nàygianh giành hạng mục với Minh gia. Hắn thầm cười lạnh một tiếng, gương mặtcũng khẽ mỉm cười, âm thầm liếc mắt nhìn Hoàng công công một cái.Hoàng công công hiểu ý, mỉm cười nói chen vào: “Chư vị, ta cũng nghĩ nhưvậy.”Mọi người vô cùng vui vẻ, thầm nghĩ ngay cả đại biểu trong cung cũng đồng ýđề nghị chia nhỏ hạng mục tiêu thụ, xem ra chuyện này có hi vọng rồi. Nào ngờHoàng công công lại nói tiếp: “Chỉ tiếc là quy củ của triều đình vẫn đó, khôngai dám tự ý động tới... Chuyện này chỉ có thể chờ ta trở lại trong kinh thành, nóivài lời hay cho chư vị trước mặt Thái hậu lão tổ tông và bệ hạ. Chúng ta dámnói chắc chắn năm sau sẽ tốt hơn năm nay.”Mọi người sửng sốt, gương mặt cực kỳ lúng túng nhưng trong lòng lại mắngchửi lũ hoạn quan này chỉ biết nói xuông.Trong thời gian này, Phạm Nhàn trò chuyện với mọi người chứ thực chất tâmthần luôn chú ý tới bên phía Minh gia, phát hiện vị Minh lão gia tử gặp biến cốđột ngột hôm nay mà tâm thần vẫn trấn tĩnh, tâm trạng cũng không có vẻ gì là bịảnh hưởng, phán đoán sự việc nhanh chóng chính xác, khiến y không khỏi lolắng.Nếu muốn làm Minh gia choáng váng, xem ra... lại phải gia tăng vốn liếng.Cuối cùng công tác niêm phong trạch viện cũng kết thúc, bố trí canh phòngcũng xong, lần thứ hai trong ngày cửa lớn trạch viện Nội Khố chậm rãi mở ra.Luồng không khí tươi mát ngoài đường ập vào trong sân, khiến mọi người tinhthần phấn chấn, quyết định buổi tối trở lại bàn bạc cho kỹ, ngày mai hãng quaylại tranh đoạt. Đến nước này rồi thì quan tâm tới Minh gia Phạm gia gì nữa, dẫusao cũng phải kiếm được vài mối làm ăn.Cho tới giờ, qua đôi ba câu nói của Phạm Nhàn các vị thương nhân cũng nhậnra ý tứ của thế lực nào đó trong triều đình là định nhắm vào Minh gia, có dụ dỗ,cũng có dẫn dắt. Các thương nhân bắt đầu chảy nước miếng với Minh gia màlúc trước mình không dám xung đột trực diện. Người đứng đầu mấy đại gia tộcnhư Lĩnh Nam Hùng gia, Tuyền Châu Tôn gia nhìn nhau một lượt, nở nụ cườiquỷ dị, vui vẻ hẹn nhau tối nay dùng bữa tại Giang Nam cư.Mọi người thầm bàn bạc chuyện cướp hạng mục tiêu thụ của Minh gia, đươngnhiên cũng phải chú ý động tĩnh của Minh lão gia tử, phát hiện lúc này Minh lãogia tử đang trò chuyện với Khâm sai đại nhân. Hai người một già một trẻ vẻ mặttươi cười, cực kỳ thân thiết. Quan gia và thương gia thật ra đều là loại nghềnghiệp dối trá tới cực điểm, đương nhiên cũng có bản lĩnh giả bộ, mọi ngườikhông lấy làm lạ.Đang lúc định đi khỏi thì thấy Khâm sai đại nhân nhẹ nhàng vẫy tay, gọi đámngười Hạ Tê Phi đứng trong chỗ tối tới đây.Các thương nhân đang định đi ra cửa lại dừng bước, tò mò nhìn cảnh tượng này.Phạm Nhàn sắc mặt bình tĩnh, khẽ mỉm cười nhìn Hạ Tê Phi, hai tay khoanhtrước người, giơ một dấu tay mà chỉ hai người bọn họ mới hiểu, ngoài miệng lạinói: “Hạ tiên sinh, hôm nay ngươi đúng là tiêu điểm đấy.”Hạ Tê Phi mỉm cười, chắp tay hành lễ xung quanh nói: “Tất cả là nhờ chư vị lãobản khiêm nhượng.”Các thương gia có căm hận hắn ra sao thì cũng biết dù sao đối phương cũng làngười trong hắc đạo, tốt nhất đừng có đắc tội ngay trước mặt hắn. Hơn nữa họcũng thấy rõ người này là tâm phúc của Phạm khâm sai, cho nên cũng kháchsáo đáp lại vài câu, nói Hạ tiên sinh mười năm im ắng, hót một tiếng là ai nấykinh ngạc, vân vân.Minh Thanh Đạt híp mắt nhìn kẻ địch đột nhiên xuất hiện này, đột nhiên mởmiệng nói: “Hạ đương gia, sao đột nhiên lại có hứng thú làm ăn buôn bán?”Trong sân bỗng yên tâm lại.Hạ Tê Phi cúi đầu, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vị chủ nhânMinh gia thế hệ này, như cười như không nói: “Tuy Hạ mỗ sống trong chốngiang hồ đã lâu, nhưng trong nhà vẫn đời đời làm ăn buôn bán, tới thế hệ của tatuy vô tích sự nhưng cũng muốn kế thừa chí nguyện của tiên phụ.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người đại diện của các gia tộc âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ còn lại mười mộthạng thì Minh gia nhất định phải lấy được tám hạng mục ràng buộc, làm gì còncơm cho mình ăn.Phạm Nhàn lại thở dài nói: “Chia hạng mục quá ít, thể nào cũng có người khôngnhận được. Đây là quy củ của triều đình, ta cũng chẳng có cách nào.”Mọi người nghe câu này lập tức nghĩ tới đề nghị lúc đầu của Phạm Nhàn, lạinghe y nhắc tới hai chữ quy củ, hai mắt không khỏi sáng bừng lên. Hùng BáchLinh đột nhiên cười hì hì, hạ giọng nói: “Quy củ này... chẳng phải cũng do conngười thiết lập ra à.”Đám thương gia hôm nay không tranh được chỗ tốt nào, đương nhiên sẽ cảmthấy khao khát với các hạng mục tiêu thụ ngày mai.Minh Thanh Đạt vẫn luôn đứng ngoài đám người thờ ơi lạnh nhạt, giờ lại nhíumày, biết Khâm sai đại nhân đang âm thầm khuyến khích đám thương gia nàygianh giành hạng mục với Minh gia. Hắn thầm cười lạnh một tiếng, gương mặtcũng khẽ mỉm cười, âm thầm liếc mắt nhìn Hoàng công công một cái.Hoàng công công hiểu ý, mỉm cười nói chen vào: “Chư vị, ta cũng nghĩ nhưvậy.”Mọi người vô cùng vui vẻ, thầm nghĩ ngay cả đại biểu trong cung cũng đồng ýđề nghị chia nhỏ hạng mục tiêu thụ, xem ra chuyện này có hi vọng rồi. Nào ngờHoàng công công lại nói tiếp: “Chỉ tiếc là quy củ của triều đình vẫn đó, khôngai dám tự ý động tới... Chuyện này chỉ có thể chờ ta trở lại trong kinh thành, nóivài lời hay cho chư vị trước mặt Thái hậu lão tổ tông và bệ hạ. Chúng ta dámnói chắc chắn năm sau sẽ tốt hơn năm nay.”Mọi người sửng sốt, gương mặt cực kỳ lúng túng nhưng trong lòng lại mắngchửi lũ hoạn quan này chỉ biết nói xuông.Trong thời gian này, Phạm Nhàn trò chuyện với mọi người chứ thực chất tâmthần luôn chú ý tới bên phía Minh gia, phát hiện vị Minh lão gia tử gặp biến cốđột ngột hôm nay mà tâm thần vẫn trấn tĩnh, tâm trạng cũng không có vẻ gì là bịảnh hưởng, phán đoán sự việc nhanh chóng chính xác, khiến y không khỏi lolắng.Nếu muốn làm Minh gia choáng váng, xem ra... lại phải gia tăng vốn liếng.Cuối cùng công tác niêm phong trạch viện cũng kết thúc, bố trí canh phòngcũng xong, lần thứ hai trong ngày cửa lớn trạch viện Nội Khố chậm rãi mở ra.Luồng không khí tươi mát ngoài đường ập vào trong sân, khiến mọi người tinhthần phấn chấn, quyết định buổi tối trở lại bàn bạc cho kỹ, ngày mai hãng quaylại tranh đoạt. Đến nước này rồi thì quan tâm tới Minh gia Phạm gia gì nữa, dẫusao cũng phải kiếm được vài mối làm ăn.Cho tới giờ, qua đôi ba câu nói của Phạm Nhàn các vị thương nhân cũng nhậnra ý tứ của thế lực nào đó trong triều đình là định nhắm vào Minh gia, có dụ dỗ,cũng có dẫn dắt. Các thương nhân bắt đầu chảy nước miếng với Minh gia màlúc trước mình không dám xung đột trực diện. Người đứng đầu mấy đại gia tộcnhư Lĩnh Nam Hùng gia, Tuyền Châu Tôn gia nhìn nhau một lượt, nở nụ cườiquỷ dị, vui vẻ hẹn nhau tối nay dùng bữa tại Giang Nam cư.Mọi người thầm bàn bạc chuyện cướp hạng mục tiêu thụ của Minh gia, đươngnhiên cũng phải chú ý động tĩnh của Minh lão gia tử, phát hiện lúc này Minh lãogia tử đang trò chuyện với Khâm sai đại nhân. Hai người một già một trẻ vẻ mặttươi cười, cực kỳ thân thiết. Quan gia và thương gia thật ra đều là loại nghềnghiệp dối trá tới cực điểm, đương nhiên cũng có bản lĩnh giả bộ, mọi ngườikhông lấy làm lạ.Đang lúc định đi khỏi thì thấy Khâm sai đại nhân nhẹ nhàng vẫy tay, gọi đámngười Hạ Tê Phi đứng trong chỗ tối tới đây.Các thương nhân đang định đi ra cửa lại dừng bước, tò mò nhìn cảnh tượng này.Phạm Nhàn sắc mặt bình tĩnh, khẽ mỉm cười nhìn Hạ Tê Phi, hai tay khoanhtrước người, giơ một dấu tay mà chỉ hai người bọn họ mới hiểu, ngoài miệng lạinói: “Hạ tiên sinh, hôm nay ngươi đúng là tiêu điểm đấy.”Hạ Tê Phi mỉm cười, chắp tay hành lễ xung quanh nói: “Tất cả là nhờ chư vị lãobản khiêm nhượng.”Các thương gia có căm hận hắn ra sao thì cũng biết dù sao đối phương cũng làngười trong hắc đạo, tốt nhất đừng có đắc tội ngay trước mặt hắn. Hơn nữa họcũng thấy rõ người này là tâm phúc của Phạm khâm sai, cho nên cũng kháchsáo đáp lại vài câu, nói Hạ tiên sinh mười năm im ắng, hót một tiếng là ai nấykinh ngạc, vân vân.Minh Thanh Đạt híp mắt nhìn kẻ địch đột nhiên xuất hiện này, đột nhiên mởmiệng nói: “Hạ đương gia, sao đột nhiên lại có hứng thú làm ăn buôn bán?”Trong sân bỗng yên tâm lại.Hạ Tê Phi cúi đầu, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vị chủ nhânMinh gia thế hệ này, như cười như không nói: “Tuy Hạ mỗ sống trong chốngiang hồ đã lâu, nhưng trong nhà vẫn đời đời làm ăn buôn bán, tới thế hệ của tatuy vô tích sự nhưng cũng muốn kế thừa chí nguyện của tiên phụ.”

Chương 546: Đại ca, đã lâu không gặp 3