Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 547: Liên tưởng 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Ồ?” Minh Thanh Đạt càng nheo mắt sâu hơn, chậm rãi hỏi: “Hóa ra Hạ đươnggia cũng là gia tộc kinh thương đời đời, chẳng hay buôn bán tại nơi đâu, khôngkhéo năm xưa ta và lệnh tôn từng có giao tình.”Các thương nhân đều tò mò nhìn cảnh tượng này, nghe bọn họ trò chuyện xongcũng thấy tò mò, không biết trong nhà Hạ Tê Phi vốn làm ăn ra sao?Hạ Tê Phi lẳng lặng nhìn Minh Thanh Đạt, gương mặt này thường xuyên xuấthiện trong ác mộng của hắn, trong lòng dâng lên tâm trạng khó tả. Lát sau khóemôi hắn mới nhếch lên, bình tĩnh nói: “Giao tình thì có chứ, phụ thân của tacũng là phụ thân của ngươi, chẳng lẽ Minh lão gia lại không nhận ra?”Mọi người trong sảnh không hiểu nổi câu nói này, Hùng Bách Linh vô thứcngoáy tai, Minh Thanh Đạt run rẩy nhìn Hạ Tê Phi trước mặt, không nói nănggì.Tuy Hạ Tê Phi không biết vì sao Khâm sai đại nhân lại bảo mình bộc lộ thânphận sớm như vậy, nhưng nguyện vọng mãnh liệt nhất của hắn trong bao nămqua là lại một lần nữa đứng trước mặt người của Minh gia. Hôm nay giấc mộngđã thành sự thật, khiến tâm trạng của hắn cực kỳ kích động.Có điều, bề ngoài hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ có cánh tay phải buông xuôitrong ống áo bên cạnh là hơi run rẩy, nói với giọng lạnh nhạt mà lại ân u lạnhlẽo:“Đại ca, mười mấy năm không gặp, chẳng lẽ không nhận ra tiểu thất nữa rồi?”Hạ Tê Phi là thất thiếu gia của Minh gia! Theo như lời đồn đại thất thiếu giaMinh gia mới là người kế thừa sản nghiệp Minh gia, cuối cùng lại mất tích lykỳ!Các thương nhân trong sân không thể tin nổi nhìn Hạ Tê Phi, như nhìn một conác quỷ đột nhiên leo ra từ trong địa ngục, một con quái thú lẽ ra không nên tồntại trên thế giới này. Sao lại như vậy được? Tuy không người nào dám bàn tán,nhưng ai cũng có thể đoán ra được là vị Minh lão thái quân trong Minh gia vàMinh lão gia trước mắt giết chết Minh thất công tử. Làm sao hắn vẫn còn sống,còn biến thành đại đầu mục của Giang Nam thủy trại?Minh Thanh Đạt kinh ngạc nhìn Hạ Tê Phi trước mặt, nhìn chằm chằm vàogương mặt kia không biết bao lâu, đột nhiên thân thể bắt đầu run lên lẩy bẩy.Cuối cùng hắn cũng thấy bóng dáng quen thuộc trên khuôn mặt này, năm xưa vịtiểu huynh đệ này còn ngây ngô không hiểu chuyện năm xưa, cơ thể gầy gò nàytừng bị mình dùng roi đánh đập, còn bây giờ gương mặt lại tràn ngập oán hậnvà vui thú khi báo thù!“Cha!”Lúc này trong lòng Minh Lan Thạch cũng cực kỳ kinh hãi, ngây ra như phỗngnhìn vị tiểu thúc mà mọi người vẫn đồn đại Hạ Tê Phi, lại phát hiện thân thểphụ thân đã lảo đảo như muốn ngã nên nhanh chóng đỡ lấy Minh Thanh Đạt.Theo Minh Lan Thạch thấy, hôm nay trạch viện của Nội Khố như nhà ma ám,không thể ở lại lâu được, đỡ lấy người cha chỉ trong khoảnh khắc mà như già đichục tuổi, mang theo mọi người trong tộc đi ra ngoài trạch viện Nội Khố.Các thương nhân trong sân mặt mày khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Hạ Tê Phi,nhỏ giọng bàn luận gì đó.Lúc đám người Minh gia đi tới cửa lớn, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chủnhân Minh gia Minh Thanh Đạt đột nhiên vùng khỏi cánh tay đang nâng củacon trai, cố gắng đứng thẳng dậy, quay người lại.Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng vẫn vận dụng khả năng kiềm chế mạnh mẽ củamình tạm thời khôi phục bình tĩnh. Hắn nhìn Hạ Tê Phi trong trạch viện, bìnhtĩnh nói: “Hạ đương gia nói đùa rồi, mười mấy năm trước thất đệ đáng thươngcủa ta đã bất hạnh mắc bệnh qua đời, xin đừng đùa cợt kiểu này, sẽ khiến lãophu phiền lòng.”Các thương nhân im lặng, trong lòng thầm hiểu, may mà tới lúc này Minh lãogia tử lại đứng ra xoay người nói một câu như vậy, nếu không sau cơn khiếp sợlại lộ thêm sơ hở, khiến tin tức này lan truyền mà không có tiếng phản bác củaMinh gia, thế thì chuyện này càng khó khống chế.Phạm Nhàn nghiêng đầu nhìn chủ nhân Minh gia già nua mỏi mệt trên thềm đá,trong lòng thở dài nói: “Đáng tiếc, bái phục.”Đối với Phạm Nhàn mà nói, đáng tiếc đương nhiên là Minh Thanh Đạt khôngrối loạn trận cước trước đòn tập kích mà mình ẩn giấu đã lâu; bái phục, đươngnhiên cũng là vì nguyên nhân tương tự.Thân thế thật sự của Hạ Tê Phi tuyệt đối là một trong những chuyện bí mật nhấttrên thế gian. Minh gia hoàn toàn không biết vị Minh thất công tử này vẫn cònsống trên cõi đời, năm xưa đã được lão trại chủ của Giang Nam thủy trại cứusống, còn trở thành thủ lĩnh của Giang Nam thủy trại. Thậm chí Minh gia còncó một số chuyện làm ăn qua lại với Giang Nam thủy trại, nếu Minh Thanh Đạtbước trước thân phận của Hạ Tê Phi, khéo đã sớm nghĩ biện pháp đối phó vớihắn.
“Ồ?” Minh Thanh Đạt càng nheo mắt sâu hơn, chậm rãi hỏi: “Hóa ra Hạ đương
gia cũng là gia tộc kinh thương đời đời, chẳng hay buôn bán tại nơi đâu, không
khéo năm xưa ta và lệnh tôn từng có giao tình.”
Các thương nhân đều tò mò nhìn cảnh tượng này, nghe bọn họ trò chuyện xong
cũng thấy tò mò, không biết trong nhà Hạ Tê Phi vốn làm ăn ra sao?
Hạ Tê Phi lẳng lặng nhìn Minh Thanh Đạt, gương mặt này thường xuyên xuất
hiện trong ác mộng của hắn, trong lòng dâng lên tâm trạng khó tả. Lát sau khóe
môi hắn mới nhếch lên, bình tĩnh nói: “Giao tình thì có chứ, phụ thân của ta
cũng là phụ thân của ngươi, chẳng lẽ Minh lão gia lại không nhận ra?”
Mọi người trong sảnh không hiểu nổi câu nói này, Hùng Bách Linh vô thức
ngoáy tai, Minh Thanh Đạt run rẩy nhìn Hạ Tê Phi trước mặt, không nói năng
gì.
Tuy Hạ Tê Phi không biết vì sao Khâm sai đại nhân lại bảo mình bộc lộ thân
phận sớm như vậy, nhưng nguyện vọng mãnh liệt nhất của hắn trong bao năm
qua là lại một lần nữa đứng trước mặt người của Minh gia. Hôm nay giấc mộng
đã thành sự thật, khiến tâm trạng của hắn cực kỳ kích động.
Có điều, bề ngoài hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ có cánh tay phải buông xuôi
trong ống áo bên cạnh là hơi run rẩy, nói với giọng lạnh nhạt mà lại ân u lạnh
lẽo:
“Đại ca, mười mấy năm không gặp, chẳng lẽ không nhận ra tiểu thất nữa rồi?”
Hạ Tê Phi là thất thiếu gia của Minh gia! Theo như lời đồn đại thất thiếu gia
Minh gia mới là người kế thừa sản nghiệp Minh gia, cuối cùng lại mất tích ly
kỳ!
Các thương nhân trong sân không thể tin nổi nhìn Hạ Tê Phi, như nhìn một con
ác quỷ đột nhiên leo ra từ trong địa ngục, một con quái thú lẽ ra không nên tồn
tại trên thế giới này. Sao lại như vậy được? Tuy không người nào dám bàn tán,
nhưng ai cũng có thể đoán ra được là vị Minh lão thái quân trong Minh gia và
Minh lão gia trước mắt giết chết Minh thất công tử. Làm sao hắn vẫn còn sống,
còn biến thành đại đầu mục của Giang Nam thủy trại?
Minh Thanh Đạt kinh ngạc nhìn Hạ Tê Phi trước mặt, nhìn chằm chằm vào
gương mặt kia không biết bao lâu, đột nhiên thân thể bắt đầu run lên lẩy bẩy.
Cuối cùng hắn cũng thấy bóng dáng quen thuộc trên khuôn mặt này, năm xưa vị
tiểu huynh đệ này còn ngây ngô không hiểu chuyện năm xưa, cơ thể gầy gò này
từng bị mình dùng roi đánh đập, còn bây giờ gương mặt lại tràn ngập oán hận
và vui thú khi báo thù!
“Cha!”
Lúc này trong lòng Minh Lan Thạch cũng cực kỳ kinh hãi, ngây ra như phỗng
nhìn vị tiểu thúc mà mọi người vẫn đồn đại Hạ Tê Phi, lại phát hiện thân thể
phụ thân đã lảo đảo như muốn ngã nên nhanh chóng đỡ lấy Minh Thanh Đạt.
Theo Minh Lan Thạch thấy, hôm nay trạch viện của Nội Khố như nhà ma ám,
không thể ở lại lâu được, đỡ lấy người cha chỉ trong khoảnh khắc mà như già đi
chục tuổi, mang theo mọi người trong tộc đi ra ngoài trạch viện Nội Khố.
Các thương nhân trong sân mặt mày khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Hạ Tê Phi,
nhỏ giọng bàn luận gì đó.
Lúc đám người Minh gia đi tới cửa lớn, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chủ
nhân Minh gia Minh Thanh Đạt đột nhiên vùng khỏi cánh tay đang nâng của
con trai, cố gắng đứng thẳng dậy, quay người lại.
Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng vẫn vận dụng khả năng kiềm chế mạnh mẽ của
mình tạm thời khôi phục bình tĩnh. Hắn nhìn Hạ Tê Phi trong trạch viện, bình
tĩnh nói: “Hạ đương gia nói đùa rồi, mười mấy năm trước thất đệ đáng thương
của ta đã bất hạnh mắc bệnh qua đời, xin đừng đùa cợt kiểu này, sẽ khiến lão
phu phiền lòng.”
Các thương nhân im lặng, trong lòng thầm hiểu, may mà tới lúc này Minh lão
gia tử lại đứng ra xoay người nói một câu như vậy, nếu không sau cơn khiếp sợ
lại lộ thêm sơ hở, khiến tin tức này lan truyền mà không có tiếng phản bác của
Minh gia, thế thì chuyện này càng khó khống chế.
Phạm Nhàn nghiêng đầu nhìn chủ nhân Minh gia già nua mỏi mệt trên thềm đá,
trong lòng thở dài nói: “Đáng tiếc, bái phục.”
Đối với Phạm Nhàn mà nói, đáng tiếc đương nhiên là Minh Thanh Đạt không
rối loạn trận cước trước đòn tập kích mà mình ẩn giấu đã lâu; bái phục, đương
nhiên cũng là vì nguyên nhân tương tự.
Thân thế thật sự của Hạ Tê Phi tuyệt đối là một trong những chuyện bí mật nhất
trên thế gian. Minh gia hoàn toàn không biết vị Minh thất công tử này vẫn còn
sống trên cõi đời, năm xưa đã được lão trại chủ của Giang Nam thủy trại cứu
sống, còn trở thành thủ lĩnh của Giang Nam thủy trại. Thậm chí Minh gia còn
có một số chuyện làm ăn qua lại với Giang Nam thủy trại, nếu Minh Thanh Đạt
bước trước thân phận của Hạ Tê Phi, khéo đã sớm nghĩ biện pháp đối phó với
hắn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Ồ?” Minh Thanh Đạt càng nheo mắt sâu hơn, chậm rãi hỏi: “Hóa ra Hạ đươnggia cũng là gia tộc kinh thương đời đời, chẳng hay buôn bán tại nơi đâu, khôngkhéo năm xưa ta và lệnh tôn từng có giao tình.”Các thương nhân đều tò mò nhìn cảnh tượng này, nghe bọn họ trò chuyện xongcũng thấy tò mò, không biết trong nhà Hạ Tê Phi vốn làm ăn ra sao?Hạ Tê Phi lẳng lặng nhìn Minh Thanh Đạt, gương mặt này thường xuyên xuấthiện trong ác mộng của hắn, trong lòng dâng lên tâm trạng khó tả. Lát sau khóemôi hắn mới nhếch lên, bình tĩnh nói: “Giao tình thì có chứ, phụ thân của tacũng là phụ thân của ngươi, chẳng lẽ Minh lão gia lại không nhận ra?”Mọi người trong sảnh không hiểu nổi câu nói này, Hùng Bách Linh vô thứcngoáy tai, Minh Thanh Đạt run rẩy nhìn Hạ Tê Phi trước mặt, không nói nănggì.Tuy Hạ Tê Phi không biết vì sao Khâm sai đại nhân lại bảo mình bộc lộ thânphận sớm như vậy, nhưng nguyện vọng mãnh liệt nhất của hắn trong bao nămqua là lại một lần nữa đứng trước mặt người của Minh gia. Hôm nay giấc mộngđã thành sự thật, khiến tâm trạng của hắn cực kỳ kích động.Có điều, bề ngoài hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ có cánh tay phải buông xuôitrong ống áo bên cạnh là hơi run rẩy, nói với giọng lạnh nhạt mà lại ân u lạnhlẽo:“Đại ca, mười mấy năm không gặp, chẳng lẽ không nhận ra tiểu thất nữa rồi?”Hạ Tê Phi là thất thiếu gia của Minh gia! Theo như lời đồn đại thất thiếu giaMinh gia mới là người kế thừa sản nghiệp Minh gia, cuối cùng lại mất tích lykỳ!Các thương nhân trong sân không thể tin nổi nhìn Hạ Tê Phi, như nhìn một conác quỷ đột nhiên leo ra từ trong địa ngục, một con quái thú lẽ ra không nên tồntại trên thế giới này. Sao lại như vậy được? Tuy không người nào dám bàn tán,nhưng ai cũng có thể đoán ra được là vị Minh lão thái quân trong Minh gia vàMinh lão gia trước mắt giết chết Minh thất công tử. Làm sao hắn vẫn còn sống,còn biến thành đại đầu mục của Giang Nam thủy trại?Minh Thanh Đạt kinh ngạc nhìn Hạ Tê Phi trước mặt, nhìn chằm chằm vàogương mặt kia không biết bao lâu, đột nhiên thân thể bắt đầu run lên lẩy bẩy.Cuối cùng hắn cũng thấy bóng dáng quen thuộc trên khuôn mặt này, năm xưa vịtiểu huynh đệ này còn ngây ngô không hiểu chuyện năm xưa, cơ thể gầy gò nàytừng bị mình dùng roi đánh đập, còn bây giờ gương mặt lại tràn ngập oán hậnvà vui thú khi báo thù!“Cha!”Lúc này trong lòng Minh Lan Thạch cũng cực kỳ kinh hãi, ngây ra như phỗngnhìn vị tiểu thúc mà mọi người vẫn đồn đại Hạ Tê Phi, lại phát hiện thân thểphụ thân đã lảo đảo như muốn ngã nên nhanh chóng đỡ lấy Minh Thanh Đạt.Theo Minh Lan Thạch thấy, hôm nay trạch viện của Nội Khố như nhà ma ám,không thể ở lại lâu được, đỡ lấy người cha chỉ trong khoảnh khắc mà như già đichục tuổi, mang theo mọi người trong tộc đi ra ngoài trạch viện Nội Khố.Các thương nhân trong sân mặt mày khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Hạ Tê Phi,nhỏ giọng bàn luận gì đó.Lúc đám người Minh gia đi tới cửa lớn, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chủnhân Minh gia Minh Thanh Đạt đột nhiên vùng khỏi cánh tay đang nâng củacon trai, cố gắng đứng thẳng dậy, quay người lại.Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng vẫn vận dụng khả năng kiềm chế mạnh mẽ củamình tạm thời khôi phục bình tĩnh. Hắn nhìn Hạ Tê Phi trong trạch viện, bìnhtĩnh nói: “Hạ đương gia nói đùa rồi, mười mấy năm trước thất đệ đáng thươngcủa ta đã bất hạnh mắc bệnh qua đời, xin đừng đùa cợt kiểu này, sẽ khiến lãophu phiền lòng.”Các thương nhân im lặng, trong lòng thầm hiểu, may mà tới lúc này Minh lãogia tử lại đứng ra xoay người nói một câu như vậy, nếu không sau cơn khiếp sợlại lộ thêm sơ hở, khiến tin tức này lan truyền mà không có tiếng phản bác củaMinh gia, thế thì chuyện này càng khó khống chế.Phạm Nhàn nghiêng đầu nhìn chủ nhân Minh gia già nua mỏi mệt trên thềm đá,trong lòng thở dài nói: “Đáng tiếc, bái phục.”Đối với Phạm Nhàn mà nói, đáng tiếc đương nhiên là Minh Thanh Đạt khôngrối loạn trận cước trước đòn tập kích mà mình ẩn giấu đã lâu; bái phục, đươngnhiên cũng là vì nguyên nhân tương tự.Thân thế thật sự của Hạ Tê Phi tuyệt đối là một trong những chuyện bí mật nhấttrên thế gian. Minh gia hoàn toàn không biết vị Minh thất công tử này vẫn cònsống trên cõi đời, năm xưa đã được lão trại chủ của Giang Nam thủy trại cứusống, còn trở thành thủ lĩnh của Giang Nam thủy trại. Thậm chí Minh gia còncó một số chuyện làm ăn qua lại với Giang Nam thủy trại, nếu Minh Thanh Đạtbước trước thân phận của Hạ Tê Phi, khéo đã sớm nghĩ biện pháp đối phó vớihắn.