Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 588: Tranh chấp gia sản 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khi ra tòa người này thường có thể nói đen thành trắng, nói chết thành sống, nóinam thành nữ, cực kỳ dẻo miệng, tay nắm luật pháp Khánh Quốc đi khắp thiênhạ chưa từng thua kiện.Hôm nay Minh gia đã nhờ vị Trần Bá Thường này ra tay. Lại có luật phápKhánh Quốc liên quan đến quyền thừa kế của đích tôn trưởng tử, vụ tranh đoạtgia sản này chắc chắn sẽ không thua.Trần Bá Thường nâng đơn kiện của Hạ Tê Phi, xem xét kỹ càng, khóe môi lộ ranụ cười lạnh lẽo khinh miệt, bắt đầu khinh thường cả đối phương lẫn vị Khâmsai đại nhân ở phía sau. Hắn hắng giọng một cái, cười ngả ngớn nói: "Đúng làcâu chuyện khiến trời đất cũng cảm động... Chỉ không biết... câu chuyện của Hạđầu mục này có liên quan gì tới Minh gia?"Vị tụng sư này gọi Hạ Tê Phi là Hạ đầu mục, đương nhiên muốn gây ảnh hưởngdư luận, khiến cho dân chúng đến nghe kiện nhớ lại rằng vị Hạ Tê Phi nàychính là thủ lĩnh hắc đạo trên sông hồ, giết người như ngóe.Gương mặt Hạ Tê Phi không chút biểu cảm nói: "Trong đó nói lại câu chuyệncủa Minh gia trong hai mươi năm, ngươi nói xem liệu nó có liên quan gì tớiMinh gia?"Trần Bá Thường bỗng cười lạnh hai tiếng, châm chọc nói: "Hạ tiên sinh đúng làhài hước, ngươi nói đó là câu chuyện của Minh gia, thì nó phải là câu chuyệncủa Minh gia chắc? Ngươi tự xưng là Thất gia của Minh gia thì ngươi là Thấtgia của Minh gia à?"Hắn quay sang phía công đường, vừa chắp tay vừa cười nói với Tô Châu Trichâu: "Đại nhân, vụ án này quá hoang đường. Thật sự không cần tiếp tục."Tô Châu Tri châu giả vờ cau mày, hỏi: "Hà cớ gì lại có nói năng càn rỡ nhưvậy?"Trần Bá Thường cười nói: "Chẳng có chứng cứ gì, mà tự xưng là con trai thứbảy của Minh gia... Đại nhân, giả sử bây giờ lại có người tự xưng là con trai thứbảy của Minh gia, thì sẽ ra sao? Thế nhân Giang Nam đều biết, năm xưa lão tháigia Minh gia có tổng cộng bảy con trai và bốn con gái. Con thứ bảy là do tiểuthiếp sinh ra, từ nhỏ đã ốm yếu, mười mấy năm trước đã bất hạnh mắc bệnh quađời, vậy mà giờ lại xuất hiện thêm một đứa con thứ bảy của Minh gia? Nếu bấtcứ ai tự xưng là hậu duệ của Minh gia cũng có thể thoải mái lên công đườnghủy hoại danh dự Minh gia, phá hỏng danh tiếng của Minh lão thái quân cùngMinh lão gia, như vậy có còn thiên lý hay không?"Hắn nhìn Hạ Tê Phi mỉm cười nói: "Đương nhiên bây giờ mọi người đều biết,Hạ đầu mục cũng không phải người thường... Chỉ có điều ta rất tò mò, sau khiNội Khố mở cửa chiêu mua, tại sao Hạ đầu mục lại có hành động hoang đườngnhư vậy? Liệu phía sau có ẩn chứa mục đích xấu xa nào đó không thể công khaira không?"Tên cò kiện tụng nổi danh nhất Giang Nam tự thấy việc kiện tụng hôm nay hoàntoàn không có tính khiêu chiến, nên vừa mở đầu đã dùng chiến thuật tấn côngmạnh mẽ, nói đầy những lời tru tâm. Hắn nhìn Hạ Tê Phi lắc đầu nói: "Khôngcó chứng cứ thì đừng có kiện tụng lung tung, không có nhân chứng thì nói năngbừa bãi... Hạ đầu mục, hôm nay ngươi đã sỉ nhục danh tiếng Minh gia, sau nàychắc chắn ta sẽ kiện ngươi tội vu khống."Những người năm xưa chứng kiến Minh lão thái quân dùng gậy giết chết mẹ đẻcủa Hạ Tê Phi, đánh đuổi đuổi Hạ Tê Phi ra khỏi nhà, bị diệt khẩu trong suốtmười mấy năm qua. Trong tay Hạ Tê Phi vốn không thể có bằng chứng haynhân chứng gì, do đó Minh gia cực kỳ tự tin.......Nhưng ngay lúc này, bên ngoài phủ nha Tô Châu vang lên tiếng nói líu ríubiếng nhác, khiến người nghe nổi da gà."Ai nói không có bằng chứng thì không thể khởi kiện? Ai nói không có nhânchứng thì không thể tố giác âm mưu giết người?""Năm đầu tiên trong Khánh Lịch, vụ án tiểu thiếp ở Định Châu giết chồng,chính thế không có chứng cứ mà thưa kiện, sau đó tìm được mã tấu trongchuồng ngựa, vụ án được phá giải.""Kho lưu trữ của bộ Hình ngăn thứ một trăm ba mươi bảy, coi Nam Việt TốngĐại Vương làm tiền lệ, ghi rõ vụ án dân sự được xếp vào ba cấp, những tranhchấp liên quan đến vạn quan bạc trở lên, không áp dụng quy tắc tử hình sơthẩm, không bị phản toạ, không cần chứng cớ hoàn toàn...""Gia sản Minh gia đâu chỉ vạn quan?"“Có hai tiền lệ đó, tại sao vụ kiện này lại không thể đưa lên công đường?""Chuyện chứng cứ này, sau khi báo cáo lên trên tự có quan phủ điều tra hiệntrường, tìm kiếm bằng chứng, cái loại cò kiện tụng như ngươi vội vã làm chi?""Hơn nữa... ai nói Hạ tiên sinh không có chứng cứ?"Vị kia từ ngoài nha môn đi vào, người nho sam, tay cầm chiếc quạt vàng, phôtrương vô cùng, kiêu căng hết mức. Nói năng liền mạch, trích dẫn tiền lệ, dùngthư tịch lưu trữ của bộ Hình, tuy có vẻ hơi cưỡng từ đoạt lý, nhưng lại rất thànhcông chèn ép khí thế bức người của Minh gia, thu hút ánh mắt của mọi ngườivào mình.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khi ra tòa người này thường có thể nói đen thành trắng, nói chết thành sống, nóinam thành nữ, cực kỳ dẻo miệng, tay nắm luật pháp Khánh Quốc đi khắp thiênhạ chưa từng thua kiện.Hôm nay Minh gia đã nhờ vị Trần Bá Thường này ra tay. Lại có luật phápKhánh Quốc liên quan đến quyền thừa kế của đích tôn trưởng tử, vụ tranh đoạtgia sản này chắc chắn sẽ không thua.Trần Bá Thường nâng đơn kiện của Hạ Tê Phi, xem xét kỹ càng, khóe môi lộ ranụ cười lạnh lẽo khinh miệt, bắt đầu khinh thường cả đối phương lẫn vị Khâmsai đại nhân ở phía sau. Hắn hắng giọng một cái, cười ngả ngớn nói: "Đúng làcâu chuyện khiến trời đất cũng cảm động... Chỉ không biết... câu chuyện của Hạđầu mục này có liên quan gì tới Minh gia?"Vị tụng sư này gọi Hạ Tê Phi là Hạ đầu mục, đương nhiên muốn gây ảnh hưởngdư luận, khiến cho dân chúng đến nghe kiện nhớ lại rằng vị Hạ Tê Phi nàychính là thủ lĩnh hắc đạo trên sông hồ, giết người như ngóe.Gương mặt Hạ Tê Phi không chút biểu cảm nói: "Trong đó nói lại câu chuyệncủa Minh gia trong hai mươi năm, ngươi nói xem liệu nó có liên quan gì tớiMinh gia?"Trần Bá Thường bỗng cười lạnh hai tiếng, châm chọc nói: "Hạ tiên sinh đúng làhài hước, ngươi nói đó là câu chuyện của Minh gia, thì nó phải là câu chuyệncủa Minh gia chắc? Ngươi tự xưng là Thất gia của Minh gia thì ngươi là Thấtgia của Minh gia à?"Hắn quay sang phía công đường, vừa chắp tay vừa cười nói với Tô Châu Trichâu: "Đại nhân, vụ án này quá hoang đường. Thật sự không cần tiếp tục."Tô Châu Tri châu giả vờ cau mày, hỏi: "Hà cớ gì lại có nói năng càn rỡ nhưvậy?"Trần Bá Thường cười nói: "Chẳng có chứng cứ gì, mà tự xưng là con trai thứbảy của Minh gia... Đại nhân, giả sử bây giờ lại có người tự xưng là con trai thứbảy của Minh gia, thì sẽ ra sao? Thế nhân Giang Nam đều biết, năm xưa lão tháigia Minh gia có tổng cộng bảy con trai và bốn con gái. Con thứ bảy là do tiểuthiếp sinh ra, từ nhỏ đã ốm yếu, mười mấy năm trước đã bất hạnh mắc bệnh quađời, vậy mà giờ lại xuất hiện thêm một đứa con thứ bảy của Minh gia? Nếu bấtcứ ai tự xưng là hậu duệ của Minh gia cũng có thể thoải mái lên công đườnghủy hoại danh dự Minh gia, phá hỏng danh tiếng của Minh lão thái quân cùngMinh lão gia, như vậy có còn thiên lý hay không?"Hắn nhìn Hạ Tê Phi mỉm cười nói: "Đương nhiên bây giờ mọi người đều biết,Hạ đầu mục cũng không phải người thường... Chỉ có điều ta rất tò mò, sau khiNội Khố mở cửa chiêu mua, tại sao Hạ đầu mục lại có hành động hoang đườngnhư vậy? Liệu phía sau có ẩn chứa mục đích xấu xa nào đó không thể công khaira không?"Tên cò kiện tụng nổi danh nhất Giang Nam tự thấy việc kiện tụng hôm nay hoàntoàn không có tính khiêu chiến, nên vừa mở đầu đã dùng chiến thuật tấn côngmạnh mẽ, nói đầy những lời tru tâm. Hắn nhìn Hạ Tê Phi lắc đầu nói: "Khôngcó chứng cứ thì đừng có kiện tụng lung tung, không có nhân chứng thì nói năngbừa bãi... Hạ đầu mục, hôm nay ngươi đã sỉ nhục danh tiếng Minh gia, sau nàychắc chắn ta sẽ kiện ngươi tội vu khống."Những người năm xưa chứng kiến Minh lão thái quân dùng gậy giết chết mẹ đẻcủa Hạ Tê Phi, đánh đuổi đuổi Hạ Tê Phi ra khỏi nhà, bị diệt khẩu trong suốtmười mấy năm qua. Trong tay Hạ Tê Phi vốn không thể có bằng chứng haynhân chứng gì, do đó Minh gia cực kỳ tự tin.......Nhưng ngay lúc này, bên ngoài phủ nha Tô Châu vang lên tiếng nói líu ríubiếng nhác, khiến người nghe nổi da gà."Ai nói không có bằng chứng thì không thể khởi kiện? Ai nói không có nhânchứng thì không thể tố giác âm mưu giết người?""Năm đầu tiên trong Khánh Lịch, vụ án tiểu thiếp ở Định Châu giết chồng,chính thế không có chứng cứ mà thưa kiện, sau đó tìm được mã tấu trongchuồng ngựa, vụ án được phá giải.""Kho lưu trữ của bộ Hình ngăn thứ một trăm ba mươi bảy, coi Nam Việt TốngĐại Vương làm tiền lệ, ghi rõ vụ án dân sự được xếp vào ba cấp, những tranhchấp liên quan đến vạn quan bạc trở lên, không áp dụng quy tắc tử hình sơthẩm, không bị phản toạ, không cần chứng cớ hoàn toàn...""Gia sản Minh gia đâu chỉ vạn quan?"“Có hai tiền lệ đó, tại sao vụ kiện này lại không thể đưa lên công đường?""Chuyện chứng cứ này, sau khi báo cáo lên trên tự có quan phủ điều tra hiệntrường, tìm kiếm bằng chứng, cái loại cò kiện tụng như ngươi vội vã làm chi?""Hơn nữa... ai nói Hạ tiên sinh không có chứng cứ?"Vị kia từ ngoài nha môn đi vào, người nho sam, tay cầm chiếc quạt vàng, phôtrương vô cùng, kiêu căng hết mức. Nói năng liền mạch, trích dẫn tiền lệ, dùngthư tịch lưu trữ của bộ Hình, tuy có vẻ hơi cưỡng từ đoạt lý, nhưng lại rất thànhcông chèn ép khí thế bức người của Minh gia, thu hút ánh mắt của mọi ngườivào mình.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khi ra tòa người này thường có thể nói đen thành trắng, nói chết thành sống, nóinam thành nữ, cực kỳ dẻo miệng, tay nắm luật pháp Khánh Quốc đi khắp thiênhạ chưa từng thua kiện.Hôm nay Minh gia đã nhờ vị Trần Bá Thường này ra tay. Lại có luật phápKhánh Quốc liên quan đến quyền thừa kế của đích tôn trưởng tử, vụ tranh đoạtgia sản này chắc chắn sẽ không thua.Trần Bá Thường nâng đơn kiện của Hạ Tê Phi, xem xét kỹ càng, khóe môi lộ ranụ cười lạnh lẽo khinh miệt, bắt đầu khinh thường cả đối phương lẫn vị Khâmsai đại nhân ở phía sau. Hắn hắng giọng một cái, cười ngả ngớn nói: "Đúng làcâu chuyện khiến trời đất cũng cảm động... Chỉ không biết... câu chuyện của Hạđầu mục này có liên quan gì tới Minh gia?"Vị tụng sư này gọi Hạ Tê Phi là Hạ đầu mục, đương nhiên muốn gây ảnh hưởngdư luận, khiến cho dân chúng đến nghe kiện nhớ lại rằng vị Hạ Tê Phi nàychính là thủ lĩnh hắc đạo trên sông hồ, giết người như ngóe.Gương mặt Hạ Tê Phi không chút biểu cảm nói: "Trong đó nói lại câu chuyệncủa Minh gia trong hai mươi năm, ngươi nói xem liệu nó có liên quan gì tớiMinh gia?"Trần Bá Thường bỗng cười lạnh hai tiếng, châm chọc nói: "Hạ tiên sinh đúng làhài hước, ngươi nói đó là câu chuyện của Minh gia, thì nó phải là câu chuyệncủa Minh gia chắc? Ngươi tự xưng là Thất gia của Minh gia thì ngươi là Thấtgia của Minh gia à?"Hắn quay sang phía công đường, vừa chắp tay vừa cười nói với Tô Châu Trichâu: "Đại nhân, vụ án này quá hoang đường. Thật sự không cần tiếp tục."Tô Châu Tri châu giả vờ cau mày, hỏi: "Hà cớ gì lại có nói năng càn rỡ nhưvậy?"Trần Bá Thường cười nói: "Chẳng có chứng cứ gì, mà tự xưng là con trai thứbảy của Minh gia... Đại nhân, giả sử bây giờ lại có người tự xưng là con trai thứbảy của Minh gia, thì sẽ ra sao? Thế nhân Giang Nam đều biết, năm xưa lão tháigia Minh gia có tổng cộng bảy con trai và bốn con gái. Con thứ bảy là do tiểuthiếp sinh ra, từ nhỏ đã ốm yếu, mười mấy năm trước đã bất hạnh mắc bệnh quađời, vậy mà giờ lại xuất hiện thêm một đứa con thứ bảy của Minh gia? Nếu bấtcứ ai tự xưng là hậu duệ của Minh gia cũng có thể thoải mái lên công đườnghủy hoại danh dự Minh gia, phá hỏng danh tiếng của Minh lão thái quân cùngMinh lão gia, như vậy có còn thiên lý hay không?"Hắn nhìn Hạ Tê Phi mỉm cười nói: "Đương nhiên bây giờ mọi người đều biết,Hạ đầu mục cũng không phải người thường... Chỉ có điều ta rất tò mò, sau khiNội Khố mở cửa chiêu mua, tại sao Hạ đầu mục lại có hành động hoang đườngnhư vậy? Liệu phía sau có ẩn chứa mục đích xấu xa nào đó không thể công khaira không?"Tên cò kiện tụng nổi danh nhất Giang Nam tự thấy việc kiện tụng hôm nay hoàntoàn không có tính khiêu chiến, nên vừa mở đầu đã dùng chiến thuật tấn côngmạnh mẽ, nói đầy những lời tru tâm. Hắn nhìn Hạ Tê Phi lắc đầu nói: "Khôngcó chứng cứ thì đừng có kiện tụng lung tung, không có nhân chứng thì nói năngbừa bãi... Hạ đầu mục, hôm nay ngươi đã sỉ nhục danh tiếng Minh gia, sau nàychắc chắn ta sẽ kiện ngươi tội vu khống."Những người năm xưa chứng kiến Minh lão thái quân dùng gậy giết chết mẹ đẻcủa Hạ Tê Phi, đánh đuổi đuổi Hạ Tê Phi ra khỏi nhà, bị diệt khẩu trong suốtmười mấy năm qua. Trong tay Hạ Tê Phi vốn không thể có bằng chứng haynhân chứng gì, do đó Minh gia cực kỳ tự tin.......Nhưng ngay lúc này, bên ngoài phủ nha Tô Châu vang lên tiếng nói líu ríubiếng nhác, khiến người nghe nổi da gà."Ai nói không có bằng chứng thì không thể khởi kiện? Ai nói không có nhânchứng thì không thể tố giác âm mưu giết người?""Năm đầu tiên trong Khánh Lịch, vụ án tiểu thiếp ở Định Châu giết chồng,chính thế không có chứng cứ mà thưa kiện, sau đó tìm được mã tấu trongchuồng ngựa, vụ án được phá giải.""Kho lưu trữ của bộ Hình ngăn thứ một trăm ba mươi bảy, coi Nam Việt TốngĐại Vương làm tiền lệ, ghi rõ vụ án dân sự được xếp vào ba cấp, những tranhchấp liên quan đến vạn quan bạc trở lên, không áp dụng quy tắc tử hình sơthẩm, không bị phản toạ, không cần chứng cớ hoàn toàn...""Gia sản Minh gia đâu chỉ vạn quan?"“Có hai tiền lệ đó, tại sao vụ kiện này lại không thể đưa lên công đường?""Chuyện chứng cứ này, sau khi báo cáo lên trên tự có quan phủ điều tra hiệntrường, tìm kiếm bằng chứng, cái loại cò kiện tụng như ngươi vội vã làm chi?""Hơn nữa... ai nói Hạ tiên sinh không có chứng cứ?"Vị kia từ ngoài nha môn đi vào, người nho sam, tay cầm chiếc quạt vàng, phôtrương vô cùng, kiêu căng hết mức. Nói năng liền mạch, trích dẫn tiền lệ, dùngthư tịch lưu trữ của bộ Hình, tuy có vẻ hơi cưỡng từ đoạt lý, nhưng lại rất thànhcông chèn ép khí thế bức người của Minh gia, thu hút ánh mắt của mọi ngườivào mình.