Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 611: Giết Viên Kinh Mộng, thay máu 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Sư gia cũng không hiểu được điểm này, suy định: "Viên Mộng là người thân cậnvới Nhị điện hạ và Thế tử, tuy đã bị bộ Hình phát ra công văn truy nã, nhưngcác quan viên khắp thiên hạ không ai dám liều lĩnh mạo hiểm đắc tội với quýnhân trong kinh, bắt cô ta về quy án. Đại nhân không cần quá lo lắng, ai màchẳng vậy... Còn về vì sao Giám Sát viện không bắt sống... Ta nghĩ có thể Viênđại gia biết bản thân không thể chịu nổi hình phạt của Giám Sát viện, nên đã tựsát chết.""Vẫn phải tới xem xem." Tri châu hạ quyết tâm. "Ít nhất phải biết một số tìnhtiết."Sư gia khuyên ngăn như chặt đinh chém sắt: "Đại nhân không thể đi được.""Hả?" Tri châu cau mày hỏi: "Vì sao? Đương nhiên bản quan sẽ không quangminh chính đại tới đó, giờ trời đã sắp sáng. Nếu không nhanh chóng dọn dẹp,tin tức lan truyền... chắc chắn bộ Hình ở kinh đô sẽ có lời để nói, Giám Sát việncũng sẽ mượn đề tài này để nói chuyện của mình, ta chỉ là một Tri châu TôChâu nhỏ nhoi này, làm sao trả lời bệ hạ?""Nếu Giám Sát viện muốn tận dụng chuyện này để lên tiếng, ngày hôm nay đãchẳng biến vấn đề này trở thành một nan đề." Sư gia nhắc nhở: "Ai biết bây giờphía kia đang có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi? Đại nhân tuyệt đối khôngthể đi được. Còn chuyện dọn dẹp hậu quả, lát nữa ta sẽ cải trang, mang theo mộtsố tâm phúc đến đó là xong."Tri châu suy nghĩ, đúng là như vậy an toàn hơn nhiều, bèn đồng ý với đề nghịnày. Một quan gia một sư gia này tự cho là phản ứng của mình đã rất thận trọng,nhưng hoàn toàn không ngờ được khi vị sư gia kia cải trang thành viên ngoạilẻn ra từ phía sau phủ, một mật thám ẩn nấp bên ngoài nha môn Tri châu đãquan sát rõ rành rành cảnh tượng này.Khi sư gia Tô Châu ngồi trên chiếc kiệu nhỏ màu xanh đến gian trạch việnngoại thành nơi Viên Mộng lẩn trốn, lại phát hiện ra trên mấy con phố xungquanh đã có một số người kỳ quái. Trong lòng hắn không khỏi căng thẳng, vénrèm kiệu để nhìn xem thử rồi mới yên lòng; cau mày nói với hán tử mặc áo samchạy đến bên kiệu: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên người lại chết?"Người hán tử mặc áo sam kia chính là Thiên tổng của Tô Châu, cũng là mộttrong những quan viên bị Viên Mộng làm cho giật mình bừng tỉnh khỏi chănngày hôm nay. Đáng lẽ hắn ở ngoài thành, nhưng phủ lại ở trong thành, thế nênlại thành người đầu tiên đến đây. Nghe sư gia hỏi, vị Thiên tổng đại nhân nàytức giận nói: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?"Sư gia ngớ người, xuống kiệu, cả hai nhìn trang phục của nhau, không nhịnđược đều thở dài cười khổ, đường đường là quan viên và sư gia, hôm nay lại bịép phải mặc y phục của dân thường."Dọc đường đã dọn sạch chưa?" Sư gia hơi nghiêng đầu, che khuôn mặt củamình lại, cẩn thận hỏi.Thiên tổng đại nhân nói: "Yên tâm đi, thuộc hạ của ta đã dọn dẹp rồi, chắc chắnkhông còn ai ở bên cạnh quan sát."Sư gia gật đầu một cái, rồi cùng Thiên tổng sánh vai đi vào trong viện.Vừa bước vào trong viện, thấy xác chết la liệt và cảnh tượng thảm khốc tớikhông nỡ nhìn, sư gia không nhịn được buồn nôn muốn ói, che miệng mũi nói:"Thi thể của Viên Mộng ở đâu?""Ở trong phòng?"Sư gia cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn và sợ hãi, bước vào trong phòng,nhìn thấy Viên Mộng. Viên đại gia chết không nhắm mắt. Sứ giả đi tới xác nhậnđối phương đã chết, lúc này mới yên tâm hơn một chút, thở dài nói: "Thế nàyđúng là không biết phải giải thích với kinh đô ra sao.""Trước tiên cứ xử lý sạch sẽ rồi tính." Thiên tổng nói với giọng căm hận: "Sắpbình minh rồi, nếu để người ta nhìn thấy chỗ này, e là sẽ lập tức sẽ đồn khắpthành Tô Châu, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?""Minh gia chưa có ai tới ư?""Cái lũ gian thương chết tiệt ấy... sợ Khâm sai đại nhân đang âm thầm theo dõinên có chết cũng không chịu đứng ra."......Hai người bước ra khỏi cửa viện, lại đón mấy người tới sau. Đám người tụ tậptrò chuyện, sắc mặt mặt nặng nề, cảm thấy đáng lẽ chuyện này chắc là do GiámSát viện gây ra, nhưng lại không phải Giám Sát viện làm. Bàn tới bàn lui chỉthấy bối rối, càng không biết nên xử lý như thế nào."Vết thương trên tử thi đã bị cắt nát. Dù có thể nhận ra chắc là do kiếm, nhưngcũng khó mà phát hiện được phong cách kiếm thế. Chỉ biết là có một người duynhất ra tay, người này chắc chắn là cao thủ." Một người có vẻ am hiểu hìnhdanh trầm giọng nói: "Nếu là Giám Sát viện giết người, sao lại phải che giấu?"Cuối cùng vẫn sư gia là đại diện cho Tri châu Tô Châu đưa ra ý tưởng, lạnhlùng nói: "Vụ án này không phá càng tốt. Đám người chúng ta phải rút lui, đểcho người dưới trướng dọn dẹp sạch sẽ nơi này.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Sư gia cũng không hiểu được điểm này, suy định: "Viên Mộng là người thân cậnvới Nhị điện hạ và Thế tử, tuy đã bị bộ Hình phát ra công văn truy nã, nhưngcác quan viên khắp thiên hạ không ai dám liều lĩnh mạo hiểm đắc tội với quýnhân trong kinh, bắt cô ta về quy án. Đại nhân không cần quá lo lắng, ai màchẳng vậy... Còn về vì sao Giám Sát viện không bắt sống... Ta nghĩ có thể Viênđại gia biết bản thân không thể chịu nổi hình phạt của Giám Sát viện, nên đã tựsát chết.""Vẫn phải tới xem xem." Tri châu hạ quyết tâm. "Ít nhất phải biết một số tìnhtiết."Sư gia khuyên ngăn như chặt đinh chém sắt: "Đại nhân không thể đi được.""Hả?" Tri châu cau mày hỏi: "Vì sao? Đương nhiên bản quan sẽ không quangminh chính đại tới đó, giờ trời đã sắp sáng. Nếu không nhanh chóng dọn dẹp,tin tức lan truyền... chắc chắn bộ Hình ở kinh đô sẽ có lời để nói, Giám Sát việncũng sẽ mượn đề tài này để nói chuyện của mình, ta chỉ là một Tri châu TôChâu nhỏ nhoi này, làm sao trả lời bệ hạ?""Nếu Giám Sát viện muốn tận dụng chuyện này để lên tiếng, ngày hôm nay đãchẳng biến vấn đề này trở thành một nan đề." Sư gia nhắc nhở: "Ai biết bây giờphía kia đang có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi? Đại nhân tuyệt đối khôngthể đi được. Còn chuyện dọn dẹp hậu quả, lát nữa ta sẽ cải trang, mang theo mộtsố tâm phúc đến đó là xong."Tri châu suy nghĩ, đúng là như vậy an toàn hơn nhiều, bèn đồng ý với đề nghịnày. Một quan gia một sư gia này tự cho là phản ứng của mình đã rất thận trọng,nhưng hoàn toàn không ngờ được khi vị sư gia kia cải trang thành viên ngoạilẻn ra từ phía sau phủ, một mật thám ẩn nấp bên ngoài nha môn Tri châu đãquan sát rõ rành rành cảnh tượng này.Khi sư gia Tô Châu ngồi trên chiếc kiệu nhỏ màu xanh đến gian trạch việnngoại thành nơi Viên Mộng lẩn trốn, lại phát hiện ra trên mấy con phố xungquanh đã có một số người kỳ quái. Trong lòng hắn không khỏi căng thẳng, vénrèm kiệu để nhìn xem thử rồi mới yên lòng; cau mày nói với hán tử mặc áo samchạy đến bên kiệu: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên người lại chết?"Người hán tử mặc áo sam kia chính là Thiên tổng của Tô Châu, cũng là mộttrong những quan viên bị Viên Mộng làm cho giật mình bừng tỉnh khỏi chănngày hôm nay. Đáng lẽ hắn ở ngoài thành, nhưng phủ lại ở trong thành, thế nênlại thành người đầu tiên đến đây. Nghe sư gia hỏi, vị Thiên tổng đại nhân nàytức giận nói: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?"Sư gia ngớ người, xuống kiệu, cả hai nhìn trang phục của nhau, không nhịnđược đều thở dài cười khổ, đường đường là quan viên và sư gia, hôm nay lại bịép phải mặc y phục của dân thường."Dọc đường đã dọn sạch chưa?" Sư gia hơi nghiêng đầu, che khuôn mặt củamình lại, cẩn thận hỏi.Thiên tổng đại nhân nói: "Yên tâm đi, thuộc hạ của ta đã dọn dẹp rồi, chắc chắnkhông còn ai ở bên cạnh quan sát."Sư gia gật đầu một cái, rồi cùng Thiên tổng sánh vai đi vào trong viện.Vừa bước vào trong viện, thấy xác chết la liệt và cảnh tượng thảm khốc tớikhông nỡ nhìn, sư gia không nhịn được buồn nôn muốn ói, che miệng mũi nói:"Thi thể của Viên Mộng ở đâu?""Ở trong phòng?"Sư gia cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn và sợ hãi, bước vào trong phòng,nhìn thấy Viên Mộng. Viên đại gia chết không nhắm mắt. Sứ giả đi tới xác nhậnđối phương đã chết, lúc này mới yên tâm hơn một chút, thở dài nói: "Thế nàyđúng là không biết phải giải thích với kinh đô ra sao.""Trước tiên cứ xử lý sạch sẽ rồi tính." Thiên tổng nói với giọng căm hận: "Sắpbình minh rồi, nếu để người ta nhìn thấy chỗ này, e là sẽ lập tức sẽ đồn khắpthành Tô Châu, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?""Minh gia chưa có ai tới ư?""Cái lũ gian thương chết tiệt ấy... sợ Khâm sai đại nhân đang âm thầm theo dõinên có chết cũng không chịu đứng ra."......Hai người bước ra khỏi cửa viện, lại đón mấy người tới sau. Đám người tụ tậptrò chuyện, sắc mặt mặt nặng nề, cảm thấy đáng lẽ chuyện này chắc là do GiámSát viện gây ra, nhưng lại không phải Giám Sát viện làm. Bàn tới bàn lui chỉthấy bối rối, càng không biết nên xử lý như thế nào."Vết thương trên tử thi đã bị cắt nát. Dù có thể nhận ra chắc là do kiếm, nhưngcũng khó mà phát hiện được phong cách kiếm thế. Chỉ biết là có một người duynhất ra tay, người này chắc chắn là cao thủ." Một người có vẻ am hiểu hìnhdanh trầm giọng nói: "Nếu là Giám Sát viện giết người, sao lại phải che giấu?"Cuối cùng vẫn sư gia là đại diện cho Tri châu Tô Châu đưa ra ý tưởng, lạnhlùng nói: "Vụ án này không phá càng tốt. Đám người chúng ta phải rút lui, đểcho người dưới trướng dọn dẹp sạch sẽ nơi này.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Sư gia cũng không hiểu được điểm này, suy định: "Viên Mộng là người thân cậnvới Nhị điện hạ và Thế tử, tuy đã bị bộ Hình phát ra công văn truy nã, nhưngcác quan viên khắp thiên hạ không ai dám liều lĩnh mạo hiểm đắc tội với quýnhân trong kinh, bắt cô ta về quy án. Đại nhân không cần quá lo lắng, ai màchẳng vậy... Còn về vì sao Giám Sát viện không bắt sống... Ta nghĩ có thể Viênđại gia biết bản thân không thể chịu nổi hình phạt của Giám Sát viện, nên đã tựsát chết.""Vẫn phải tới xem xem." Tri châu hạ quyết tâm. "Ít nhất phải biết một số tìnhtiết."Sư gia khuyên ngăn như chặt đinh chém sắt: "Đại nhân không thể đi được.""Hả?" Tri châu cau mày hỏi: "Vì sao? Đương nhiên bản quan sẽ không quangminh chính đại tới đó, giờ trời đã sắp sáng. Nếu không nhanh chóng dọn dẹp,tin tức lan truyền... chắc chắn bộ Hình ở kinh đô sẽ có lời để nói, Giám Sát việncũng sẽ mượn đề tài này để nói chuyện của mình, ta chỉ là một Tri châu TôChâu nhỏ nhoi này, làm sao trả lời bệ hạ?""Nếu Giám Sát viện muốn tận dụng chuyện này để lên tiếng, ngày hôm nay đãchẳng biến vấn đề này trở thành một nan đề." Sư gia nhắc nhở: "Ai biết bây giờphía kia đang có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi? Đại nhân tuyệt đối khôngthể đi được. Còn chuyện dọn dẹp hậu quả, lát nữa ta sẽ cải trang, mang theo mộtsố tâm phúc đến đó là xong."Tri châu suy nghĩ, đúng là như vậy an toàn hơn nhiều, bèn đồng ý với đề nghịnày. Một quan gia một sư gia này tự cho là phản ứng của mình đã rất thận trọng,nhưng hoàn toàn không ngờ được khi vị sư gia kia cải trang thành viên ngoạilẻn ra từ phía sau phủ, một mật thám ẩn nấp bên ngoài nha môn Tri châu đãquan sát rõ rành rành cảnh tượng này.Khi sư gia Tô Châu ngồi trên chiếc kiệu nhỏ màu xanh đến gian trạch việnngoại thành nơi Viên Mộng lẩn trốn, lại phát hiện ra trên mấy con phố xungquanh đã có một số người kỳ quái. Trong lòng hắn không khỏi căng thẳng, vénrèm kiệu để nhìn xem thử rồi mới yên lòng; cau mày nói với hán tử mặc áo samchạy đến bên kiệu: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên người lại chết?"Người hán tử mặc áo sam kia chính là Thiên tổng của Tô Châu, cũng là mộttrong những quan viên bị Viên Mộng làm cho giật mình bừng tỉnh khỏi chănngày hôm nay. Đáng lẽ hắn ở ngoài thành, nhưng phủ lại ở trong thành, thế nênlại thành người đầu tiên đến đây. Nghe sư gia hỏi, vị Thiên tổng đại nhân nàytức giận nói: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?"Sư gia ngớ người, xuống kiệu, cả hai nhìn trang phục của nhau, không nhịnđược đều thở dài cười khổ, đường đường là quan viên và sư gia, hôm nay lại bịép phải mặc y phục của dân thường."Dọc đường đã dọn sạch chưa?" Sư gia hơi nghiêng đầu, che khuôn mặt củamình lại, cẩn thận hỏi.Thiên tổng đại nhân nói: "Yên tâm đi, thuộc hạ của ta đã dọn dẹp rồi, chắc chắnkhông còn ai ở bên cạnh quan sát."Sư gia gật đầu một cái, rồi cùng Thiên tổng sánh vai đi vào trong viện.Vừa bước vào trong viện, thấy xác chết la liệt và cảnh tượng thảm khốc tớikhông nỡ nhìn, sư gia không nhịn được buồn nôn muốn ói, che miệng mũi nói:"Thi thể của Viên Mộng ở đâu?""Ở trong phòng?"Sư gia cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn và sợ hãi, bước vào trong phòng,nhìn thấy Viên Mộng. Viên đại gia chết không nhắm mắt. Sứ giả đi tới xác nhậnđối phương đã chết, lúc này mới yên tâm hơn một chút, thở dài nói: "Thế nàyđúng là không biết phải giải thích với kinh đô ra sao.""Trước tiên cứ xử lý sạch sẽ rồi tính." Thiên tổng nói với giọng căm hận: "Sắpbình minh rồi, nếu để người ta nhìn thấy chỗ này, e là sẽ lập tức sẽ đồn khắpthành Tô Châu, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?""Minh gia chưa có ai tới ư?""Cái lũ gian thương chết tiệt ấy... sợ Khâm sai đại nhân đang âm thầm theo dõinên có chết cũng không chịu đứng ra."......Hai người bước ra khỏi cửa viện, lại đón mấy người tới sau. Đám người tụ tậptrò chuyện, sắc mặt mặt nặng nề, cảm thấy đáng lẽ chuyện này chắc là do GiámSát viện gây ra, nhưng lại không phải Giám Sát viện làm. Bàn tới bàn lui chỉthấy bối rối, càng không biết nên xử lý như thế nào."Vết thương trên tử thi đã bị cắt nát. Dù có thể nhận ra chắc là do kiếm, nhưngcũng khó mà phát hiện được phong cách kiếm thế. Chỉ biết là có một người duynhất ra tay, người này chắc chắn là cao thủ." Một người có vẻ am hiểu hìnhdanh trầm giọng nói: "Nếu là Giám Sát viện giết người, sao lại phải che giấu?"Cuối cùng vẫn sư gia là đại diện cho Tri châu Tô Châu đưa ra ý tưởng, lạnhlùng nói: "Vụ án này không phá càng tốt. Đám người chúng ta phải rút lui, đểcho người dưới trướng dọn dẹp sạch sẽ nơi này.”

Chương 611: Giết Viên Kinh Mộng, thay máu 3