Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 612: Giết Viên Kinh Mộng, thay máu 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Nếu Giám Sát viện bỏ mặc thì chôn vùi sự việc này đi. Nếu Giám Sát việnthực sự bố trí người nằm vùng theo dõi... dù sao cũng không liên quan tới chúngta, nếu bị hỏi thì chỉ cần nói ,chúng ta nhận được thông báo về vụ án nên đếnđây xem xét tình hình."Thiên tổng xì một tiếng khinh miệt, chửi: "Ông đây là võ tướng, sao lại tới quansát vụ án cơ chứ?"Sư gia lườm hắn một cái, nói: "Ai bảo ngươi vội vội vàng vàng chạy tới đây?"Không còn gì để tranh cãi, mấy người liền bắt đầu phân công hành động: ngườiphụ trách dọn dẹp thì dọn dẹp, người phụ trách chôn người thì chôn người,người phụ trách trở về phủ làm công văn thì làm công văn. Còn rốt cuộc có nênchuyện này báo cáo hay không, thì phải xem bên phía Khâm sai đại nhân cóđộng tĩnh ra sao.Trong lúc đám người này đang bận rộn, bọn họ lại không phát hiện ra xa xa trêngò núi, có một chiếc xe ngựa đen tuyền như u linh từ từ rời khỏi.Người thì Phạm Nhàn giết, nhưng đám quan viên khu vực Giang Nam này lạiphải chôn. Có điều y hoàn toàn không hề có ý định kiếm chác lợi ích gì từ việcnày. Còn về những vết thương kiếm trên thi thể trong đình viện, y đã xử lý lầnthứ hai vì y không muốn để vết thương của Tứ Cố Kiếm lan truyền ra ngoài.Nếu không thể vu oan cho Đông Di thành thì không cần thiết phải mạo hiểm,cho nên thậm chí y còn không để cho Cao Đạt chứng kiến mình ra tay.Điểm then chốt là không được để cho bệ hạ trong cung hoàng đế biết mìnhthông thạo Tứ Cố kiếm.Nếu không, chắc chắn Hoàng đế sẽ liên tưởng đến kẻ ám sát trên Huyền Khôngmiếu, đệ đệ của Tứ Cố Kiếm, Giám Sát viện... Như vậy sẽ dẫn đến kết quả cựckỳ khủng khiếp.Xe ngựa chậm rãi di chuyển, Phạm Nhàn ngồi trong xe lạnh lùng cười nói:"Chết mất một Viên Mộng mà các quan viên khu vực Giang Nam đã hoảng loạnnhư vậy... Không lẽ đám quan viên này đều là chó mà Trưởng công chúa nuôi?"Đặng Tử Việt liếc mắt nhìn Cao Đạt một cái, đoán được Đề Ti đại nhân địnhmượn tai của Cao Đạt để oán trách với Hoàng đế trong cung, cười đáp: "Trưởngcông chúa ở Giang Nam đã lâu, đương nhiên sẽ có một số tâm phúc.""Ngươi đã thấy rõ những người tới đây hôm nay chưa?""Có một số người xa lạ. Tuy nhiên, nếu những người này đều đi ra từ trong phủ,thế thì những thám tử ở dưới hẳn đã nhìn rõ. Lát nữa sẽ có tin tức chính xác."Đặng Tử Việt thở dài nói: "Chỉ có điều Minh gia lại rất thông minh, biết khôngnên dính vào việc này, nên thà chết cũng không cử người đến."Phạm Nhàn cũng hơi tiếc nuối, vốn dĩ y nghĩ cho dù không thể tận dụng chuyệncủa Viên Mộng để khoét một miếng thịt lớn từ Minh gia, ít nhất cũng phải khiếnđối phương cảm thấy khó chịu hơn một chút.Xe ngựa lặng lẽ về đến hoa viên, Phạm Nhàn cảm thấy hơi mệt, vẫy tay bảo haingười cũng đi nghỉ ngơi, còn mình quay về sân sau.Tư Tư vẫn nằm nhoài trên bàn chờ Phạm Nhàn trở về, thấy y vào phòng, cô vộivàng rót nước nóng để sưởi ấm chân cho y.Cô biết, thiếu gia không muốn nhiều người biết chuyện đếm hôm qua, cho nênkhông tiện sai người hầu và nha hoàn đi lấy thức ăn nóng, bèn tự mình mang báttổ yến được hâm bằng nước ấm, phục vụ y ăn uống.Phạm Nhàn thỏa mãn uống hết bát cháo trong tay, làm nóng chân, rồi ngã xuốnggiường ngủ say như chết.Y ngủ một giấc dài, mãi xế chiều mới tỉnh lại. Không biết trong cả một ngàynày, thành Tô Châu sẽ biến đổi ra sao trước cái chết Viên Mộng, nhưng y cũngkhông quá quan tâm.Biết y đã tỉnh, thông qua lời báo thông của Tư Tư, Đặng Tử Việt có vẻ tiều tụyđi đến, đưa quyển hồ sơ trong tay cho y.Phạm Nhàn nhận lấy xem lướt qua, thấy trên đó ghi chép tất cả những nha mônthành Tô Châu có dấu hiệu bất thường ngày hôm nay. Y không nhịn được nhíumày, thở dài nói: "Đi thôi, quan viên khắp thành này... đều là kẻ thù, có để chongười ta sống không đây? Viên Mộng chết rồi, mà bọn họ vẫn được bình tĩnhnhỉ."Đặng Tử Việt cười khổ nói: "Các quan viên bị kẹp giữa, ngày tháng cũng khôngdễ chịu gì."Phạm Nhàn lắc đầu cười lạnh nói: "Danh sách đã có, ngày sau bọn họ sẽ càngkhổ sở hơn. Đưa danh sách về kinh đô, để Nhị Xử bắt đầu điều tra những hồ sơlâu năm, chúng ta muốn động vào với ai thì phải đào bới hết gốc rễ của hắn ra,cho dù chỉ là... hắn đã tham ô mười mấy lượng bạc cách đây mười mấy năm,cũng phải bới cho bằng ra."Đặng Tử Việt biết Phạm Nhàn quyết định trong quá trình hành động nhằm vàoMinh gia, còn tiện đường muốn giáng đòn vào các quan viên. Hắn không dámthở mạnh, hạ giọng đáp ứng.Phạm Nhàn xem tới cuối, lửa giận dần dần bùng lên trong mắt, oán hận giơ tayném quyển hồ sơ xuống bàn, hạ giọng mắng: "Quả nhiên... quả nhiên TiếtThanh cũng biết chuyện này, vị đại nhân này lắc lư trên tường cũng vui vẻ quánhỉ!"

“Nếu Giám Sát viện bỏ mặc thì chôn vùi sự việc này đi. Nếu Giám Sát viện

thực sự bố trí người nằm vùng theo dõi... dù sao cũng không liên quan tới chúng

ta, nếu bị hỏi thì chỉ cần nói ,chúng ta nhận được thông báo về vụ án nên đến

đây xem xét tình hình."

Thiên tổng xì một tiếng khinh miệt, chửi: "Ông đây là võ tướng, sao lại tới quan

sát vụ án cơ chứ?"

Sư gia lườm hắn một cái, nói: "Ai bảo ngươi vội vội vàng vàng chạy tới đây?"

Không còn gì để tranh cãi, mấy người liền bắt đầu phân công hành động: người

phụ trách dọn dẹp thì dọn dẹp, người phụ trách chôn người thì chôn người,

người phụ trách trở về phủ làm công văn thì làm công văn. Còn rốt cuộc có nên

chuyện này báo cáo hay không, thì phải xem bên phía Khâm sai đại nhân có

động tĩnh ra sao.

Trong lúc đám người này đang bận rộn, bọn họ lại không phát hiện ra xa xa trên

gò núi, có một chiếc xe ngựa đen tuyền như u linh từ từ rời khỏi.

Người thì Phạm Nhàn giết, nhưng đám quan viên khu vực Giang Nam này lại

phải chôn. Có điều y hoàn toàn không hề có ý định kiếm chác lợi ích gì từ việc

này. Còn về những vết thương kiếm trên thi thể trong đình viện, y đã xử lý lần

thứ hai vì y không muốn để vết thương của Tứ Cố Kiếm lan truyền ra ngoài.

Nếu không thể vu oan cho Đông Di thành thì không cần thiết phải mạo hiểm,

cho nên thậm chí y còn không để cho Cao Đạt chứng kiến mình ra tay.

Điểm then chốt là không được để cho bệ hạ trong cung hoàng đế biết mình

thông thạo Tứ Cố kiếm.

Nếu không, chắc chắn Hoàng đế sẽ liên tưởng đến kẻ ám sát trên Huyền Không

miếu, đệ đệ của Tứ Cố Kiếm, Giám Sát viện... Như vậy sẽ dẫn đến kết quả cực

kỳ khủng khiếp.

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, Phạm Nhàn ngồi trong xe lạnh lùng cười nói:

"Chết mất một Viên Mộng mà các quan viên khu vực Giang Nam đã hoảng loạn

như vậy... Không lẽ đám quan viên này đều là chó mà Trưởng công chúa nuôi?"

Đặng Tử Việt liếc mắt nhìn Cao Đạt một cái, đoán được Đề Ti đại nhân định

mượn tai của Cao Đạt để oán trách với Hoàng đế trong cung, cười đáp: "Trưởng

công chúa ở Giang Nam đã lâu, đương nhiên sẽ có một số tâm phúc."

"Ngươi đã thấy rõ những người tới đây hôm nay chưa?"

"Có một số người xa lạ. Tuy nhiên, nếu những người này đều đi ra từ trong phủ,

thế thì những thám tử ở dưới hẳn đã nhìn rõ. Lát nữa sẽ có tin tức chính xác."

Đặng Tử Việt thở dài nói: "Chỉ có điều Minh gia lại rất thông minh, biết không

nên dính vào việc này, nên thà chết cũng không cử người đến."

Phạm Nhàn cũng hơi tiếc nuối, vốn dĩ y nghĩ cho dù không thể tận dụng chuyện

của Viên Mộng để khoét một miếng thịt lớn từ Minh gia, ít nhất cũng phải khiến

đối phương cảm thấy khó chịu hơn một chút.

Xe ngựa lặng lẽ về đến hoa viên, Phạm Nhàn cảm thấy hơi mệt, vẫy tay bảo hai

người cũng đi nghỉ ngơi, còn mình quay về sân sau.

Tư Tư vẫn nằm nhoài trên bàn chờ Phạm Nhàn trở về, thấy y vào phòng, cô vội

vàng rót nước nóng để sưởi ấm chân cho y.

Cô biết, thiếu gia không muốn nhiều người biết chuyện đếm hôm qua, cho nên

không tiện sai người hầu và nha hoàn đi lấy thức ăn nóng, bèn tự mình mang bát

tổ yến được hâm bằng nước ấm, phục vụ y ăn uống.

Phạm Nhàn thỏa mãn uống hết bát cháo trong tay, làm nóng chân, rồi ngã xuống

giường ngủ say như chết.

Y ngủ một giấc dài, mãi xế chiều mới tỉnh lại. Không biết trong cả một ngày

này, thành Tô Châu sẽ biến đổi ra sao trước cái chết Viên Mộng, nhưng y cũng

không quá quan tâm.

Biết y đã tỉnh, thông qua lời báo thông của Tư Tư, Đặng Tử Việt có vẻ tiều tụy

đi đến, đưa quyển hồ sơ trong tay cho y.

Phạm Nhàn nhận lấy xem lướt qua, thấy trên đó ghi chép tất cả những nha môn

thành Tô Châu có dấu hiệu bất thường ngày hôm nay. Y không nhịn được nhíu

mày, thở dài nói: "Đi thôi, quan viên khắp thành này... đều là kẻ thù, có để cho

người ta sống không đây? Viên Mộng chết rồi, mà bọn họ vẫn được bình tĩnh

nhỉ."

Đặng Tử Việt cười khổ nói: "Các quan viên bị kẹp giữa, ngày tháng cũng không

dễ chịu gì."

Phạm Nhàn lắc đầu cười lạnh nói: "Danh sách đã có, ngày sau bọn họ sẽ càng

khổ sở hơn. Đưa danh sách về kinh đô, để Nhị Xử bắt đầu điều tra những hồ sơ

lâu năm, chúng ta muốn động vào với ai thì phải đào bới hết gốc rễ của hắn ra,

cho dù chỉ là... hắn đã tham ô mười mấy lượng bạc cách đây mười mấy năm,

cũng phải bới cho bằng ra."

Đặng Tử Việt biết Phạm Nhàn quyết định trong quá trình hành động nhằm vào

Minh gia, còn tiện đường muốn giáng đòn vào các quan viên. Hắn không dám

thở mạnh, hạ giọng đáp ứng.

Phạm Nhàn xem tới cuối, lửa giận dần dần bùng lên trong mắt, oán hận giơ tay

ném quyển hồ sơ xuống bàn, hạ giọng mắng: "Quả nhiên... quả nhiên Tiết

Thanh cũng biết chuyện này, vị đại nhân này lắc lư trên tường cũng vui vẻ quá

nhỉ!"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Nếu Giám Sát viện bỏ mặc thì chôn vùi sự việc này đi. Nếu Giám Sát việnthực sự bố trí người nằm vùng theo dõi... dù sao cũng không liên quan tới chúngta, nếu bị hỏi thì chỉ cần nói ,chúng ta nhận được thông báo về vụ án nên đếnđây xem xét tình hình."Thiên tổng xì một tiếng khinh miệt, chửi: "Ông đây là võ tướng, sao lại tới quansát vụ án cơ chứ?"Sư gia lườm hắn một cái, nói: "Ai bảo ngươi vội vội vàng vàng chạy tới đây?"Không còn gì để tranh cãi, mấy người liền bắt đầu phân công hành động: ngườiphụ trách dọn dẹp thì dọn dẹp, người phụ trách chôn người thì chôn người,người phụ trách trở về phủ làm công văn thì làm công văn. Còn rốt cuộc có nênchuyện này báo cáo hay không, thì phải xem bên phía Khâm sai đại nhân cóđộng tĩnh ra sao.Trong lúc đám người này đang bận rộn, bọn họ lại không phát hiện ra xa xa trêngò núi, có một chiếc xe ngựa đen tuyền như u linh từ từ rời khỏi.Người thì Phạm Nhàn giết, nhưng đám quan viên khu vực Giang Nam này lạiphải chôn. Có điều y hoàn toàn không hề có ý định kiếm chác lợi ích gì từ việcnày. Còn về những vết thương kiếm trên thi thể trong đình viện, y đã xử lý lầnthứ hai vì y không muốn để vết thương của Tứ Cố Kiếm lan truyền ra ngoài.Nếu không thể vu oan cho Đông Di thành thì không cần thiết phải mạo hiểm,cho nên thậm chí y còn không để cho Cao Đạt chứng kiến mình ra tay.Điểm then chốt là không được để cho bệ hạ trong cung hoàng đế biết mìnhthông thạo Tứ Cố kiếm.Nếu không, chắc chắn Hoàng đế sẽ liên tưởng đến kẻ ám sát trên Huyền Khôngmiếu, đệ đệ của Tứ Cố Kiếm, Giám Sát viện... Như vậy sẽ dẫn đến kết quả cựckỳ khủng khiếp.Xe ngựa chậm rãi di chuyển, Phạm Nhàn ngồi trong xe lạnh lùng cười nói:"Chết mất một Viên Mộng mà các quan viên khu vực Giang Nam đã hoảng loạnnhư vậy... Không lẽ đám quan viên này đều là chó mà Trưởng công chúa nuôi?"Đặng Tử Việt liếc mắt nhìn Cao Đạt một cái, đoán được Đề Ti đại nhân địnhmượn tai của Cao Đạt để oán trách với Hoàng đế trong cung, cười đáp: "Trưởngcông chúa ở Giang Nam đã lâu, đương nhiên sẽ có một số tâm phúc.""Ngươi đã thấy rõ những người tới đây hôm nay chưa?""Có một số người xa lạ. Tuy nhiên, nếu những người này đều đi ra từ trong phủ,thế thì những thám tử ở dưới hẳn đã nhìn rõ. Lát nữa sẽ có tin tức chính xác."Đặng Tử Việt thở dài nói: "Chỉ có điều Minh gia lại rất thông minh, biết khôngnên dính vào việc này, nên thà chết cũng không cử người đến."Phạm Nhàn cũng hơi tiếc nuối, vốn dĩ y nghĩ cho dù không thể tận dụng chuyệncủa Viên Mộng để khoét một miếng thịt lớn từ Minh gia, ít nhất cũng phải khiếnđối phương cảm thấy khó chịu hơn một chút.Xe ngựa lặng lẽ về đến hoa viên, Phạm Nhàn cảm thấy hơi mệt, vẫy tay bảo haingười cũng đi nghỉ ngơi, còn mình quay về sân sau.Tư Tư vẫn nằm nhoài trên bàn chờ Phạm Nhàn trở về, thấy y vào phòng, cô vộivàng rót nước nóng để sưởi ấm chân cho y.Cô biết, thiếu gia không muốn nhiều người biết chuyện đếm hôm qua, cho nênkhông tiện sai người hầu và nha hoàn đi lấy thức ăn nóng, bèn tự mình mang báttổ yến được hâm bằng nước ấm, phục vụ y ăn uống.Phạm Nhàn thỏa mãn uống hết bát cháo trong tay, làm nóng chân, rồi ngã xuốnggiường ngủ say như chết.Y ngủ một giấc dài, mãi xế chiều mới tỉnh lại. Không biết trong cả một ngàynày, thành Tô Châu sẽ biến đổi ra sao trước cái chết Viên Mộng, nhưng y cũngkhông quá quan tâm.Biết y đã tỉnh, thông qua lời báo thông của Tư Tư, Đặng Tử Việt có vẻ tiều tụyđi đến, đưa quyển hồ sơ trong tay cho y.Phạm Nhàn nhận lấy xem lướt qua, thấy trên đó ghi chép tất cả những nha mônthành Tô Châu có dấu hiệu bất thường ngày hôm nay. Y không nhịn được nhíumày, thở dài nói: "Đi thôi, quan viên khắp thành này... đều là kẻ thù, có để chongười ta sống không đây? Viên Mộng chết rồi, mà bọn họ vẫn được bình tĩnhnhỉ."Đặng Tử Việt cười khổ nói: "Các quan viên bị kẹp giữa, ngày tháng cũng khôngdễ chịu gì."Phạm Nhàn lắc đầu cười lạnh nói: "Danh sách đã có, ngày sau bọn họ sẽ càngkhổ sở hơn. Đưa danh sách về kinh đô, để Nhị Xử bắt đầu điều tra những hồ sơlâu năm, chúng ta muốn động vào với ai thì phải đào bới hết gốc rễ của hắn ra,cho dù chỉ là... hắn đã tham ô mười mấy lượng bạc cách đây mười mấy năm,cũng phải bới cho bằng ra."Đặng Tử Việt biết Phạm Nhàn quyết định trong quá trình hành động nhằm vàoMinh gia, còn tiện đường muốn giáng đòn vào các quan viên. Hắn không dámthở mạnh, hạ giọng đáp ứng.Phạm Nhàn xem tới cuối, lửa giận dần dần bùng lên trong mắt, oán hận giơ tayném quyển hồ sơ xuống bàn, hạ giọng mắng: "Quả nhiên... quả nhiên TiếtThanh cũng biết chuyện này, vị đại nhân này lắc lư trên tường cũng vui vẻ quánhỉ!"

Chương 612: Giết Viên Kinh Mộng, thay máu 4