Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 619: Phía sau câu chuyện bi thảm của Minh gia 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lĩnh Nam thời tiết nóng quả ngọt, chỉ cần giải quyết vấn đề vận chuyển đườngdài đương nhiên sẽ có nhiều lợi ích. Nếu như vị kia thương nhân hiểu quy củ,sau khi đến Tô Châu lập tức đến bái kiến Minh tứ gia, có lẽ Minh tứ gia cũng sẽgật đầu, cho hắn một hạn mức lớn để làm ăn. Nhưng không biết vị thương nhânnày không hiểu quy củ hay có chỗ dựa nào đó mà lại ỷ vào mình nhiều hàng giárẻ, cố tình hạ thấp giá hoa quả Tô Châu thậm chí toàn bộ Giang Nam, trongvòng mười ngày mà đã giảm đi hai phần, chuyện làm ăn của vị thương nhân nàycũng nhanh chóng mở rộng.Minh tứ gia cười âm hiểm nhìn chằm chằm vào thương nhân Lĩnh Nam vừa bịmình đánh ngã xuống đất, cười khẩy nói: ""Bây giờ ai cũng dám bắt nạt lên đầuMinh gia ta à? Một gã nam man như ngươi lấy đâu ra lá gan này?""Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu, chuyện làm ăn của mình bắt đầu bị bị GiámSát viện chèn ép, bất luận Giám Sát viện có bao nhiêu hành động thực tế, nhưngmột khi tin đồn này lan ra, xu hướng đã hình thành, thương nhân bị hắn áp đảovô số năm sẽ bắt đầu nổi loạn, muốn tận dụng lúc Minh gia sứt đầu mẻ trán, tìmcơ hội thu hoạch một số lợi ích.Chẳng qua... Minh tứ gia không có bất cứ biện pháp nào để đối phó với PhạmKhâm sai, sợ còn không kịp nữa là, nhưng làm sao hắn lại để một tên nam manlàm loạn trên chính địa bàn của mình được!""Dùng gậy gộc dạy dỗ hắn một chút."" Minh tứ gia nhìn thương nhân LĩnhNam khóc lóc cầu xin tha thứ trên mặt đất, khóe môi nhếch lên lộ vẻ khinhthường.Vừa nói xong, trong viện đã vang lên tiếng kêu thảm thiết, thủ hạ của Minh tứgia cầm gậy gộc đánh đập tàn nhẫn lên người thương nhân Lĩnh Nam kia, tiếngđánh vang bôm bốp, không biết thương nhân kia đã gãy bao nhiêu cái xương,tiếng kêu thảm thiết dần nhỏ đi, toàn thân ướt đẫm máu, bị đánh ngất đi.Tâm phúc phụ trách thu chi bên cạnh chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này,trong lòng rùng mình, lao tới nói: ""Tứ Gia, người này... chắc là người củaHùng Gia.""o O o""Ta biết."" Minh tứ gia lớn tiếng nói: ""Lão khốn kiếp Hùng Bách Linh kia,định dùng tên thương nhân này để thăm dò thử, nếu ta không đánh trả hắn sẽcho Minh gia ta dễ ức hiếp.""Tiên sinh thu chi cười gượng nói: ""Tứ gia, trong lúc này không nên gây rắc rốicho gia tộc.""Minh tứ gia nghĩ đến một chuyện, sắc mặt u uất nói: ""Lão thái quân đã bắt đầunghi ngờ ta, nếu ta không thể hiện vẻ bốc đồng một chút, thế thì làm cáchnào?""Trong lòng tiên sinh thu chi cũng đăng lên vô số cảm xúc phức tạp, không biếtnên nói gì.Minh tứ gia đứng dậy khỏi ghế, nhìn thương nhân Lĩnh Nam máu me khắpngười nằm dưới đất, gằn giọng nói: ""Không phải là không cho ngươi làm ăn,nhưng làm ăn không phải để ức hiếp người khác. Ngươi không ức hiếp đượcta.""Thương nhân Lĩnh Nam đã tỉnh lại, nghe cầu này, cực kỳ sợ hãi, vội vàng gậtđầu.""Giao ra một vạn lượng bạc, đồng thời điều chỉnh giá cả trở lại, chúng ta cạnhtranh công bằng."" Minh tứ gia cười hì hì, nhưng tiếng cười cực kỳ âm độc,""Ngươi không ức hiếp ta. Đương nhiên ta cũng sẽ không ức hiếp ngươi.""Trừng trị xong, Minh tứ gia gọi người đưa thương nhân kia ra ngoài. Nhìn vếtmáu trên sàn nhà, hắn khạc một ngụm nước bọt, cắn răng mắng: ""Phạm Nhànức hiếp ta, ta không chống được, Hùng gia ngươi là cái thá gì?""Trở lại trong phòng, Minh tứ gia rửa sạch hai tay, xắn tay áo, lấy lồng chimngoài hành lang xuống, bắt đầu đùa giỡn, chỉ có điều ánh mắt và tiếng huýt sáotrong miệng vẫn có vẻ lơ đãng.Tiên sinh thu chi sợ sệt theo sau hắn, hạ giọng nói: ""Tứ gia. Ngài nói là...chuyện gặp mặt Hạ Tê Phi, đã bị lão thái quân biết rồi?""Minh tứ gia thân thể cứng đờ, đột nhiên nổi giận mắng: ""Còn không phải vì vìý kiến bỏ đi của ngươi à! Nói cái gì mà chân đứng hai thuyền, Minh lão thất gặpđại nạn mà không chết, chắc chắn sau sẽ phúc, lại có Khâm sai làm chỗ dựa,cuối cùng tài sản trong gia tộc sẽ bị hắn đoạt lại... bảo lão tử đi gặp mặt hắn.Mới nói xong chuyện đó, hôm sau ta đã bị lão thái quân gọi tới quở trách mộttrận, suýt chút nữa không sống sót ra ngoài!""Hắn vô cùng buồn bực, khó khăn lắm mới ổn định lại cơn kích động trong lòng,lạnh lùng nói: ""Gần đây Giám Sát viện đang nhắm vào chúng ta, hôm nay nếuta không hung ác một chút, lão thái quân và đại ca sẽ nhìn ta ra sao?""Tiên sinh thu chi bị chủ nhân mắng chửi mà không dám thở mạnh, vẻ mặt rầu rĩnói: ""Nhưng hôm đó Hạ đương gia muốn gặp mặt ngài, ngài không gặp cũngkhông được. Tứ gia... ngài thật sự không muốn nghe Hạ đương gia nói à?""""Thất đệ ơi là thất đệ..."" Minh tứ gia nhớ tới tới người đệ đệ đột nhiên xuấthiện, cảm giác thật kỳ quái. Về việc mẹ con Hạ Tê Phi bị Minh lão thái quân ámhại, hắn chỉ nghe qua loa. Bản thân hắn và mẹ hắn đều trong sạch, cho nênkhông lo sợ đối phương như như chi chính.

Lĩnh Nam thời tiết nóng quả ngọt, chỉ cần giải quyết vấn đề vận chuyển đường

dài đương nhiên sẽ có nhiều lợi ích. Nếu như vị kia thương nhân hiểu quy củ,

sau khi đến Tô Châu lập tức đến bái kiến Minh tứ gia, có lẽ Minh tứ gia cũng sẽ

gật đầu, cho hắn một hạn mức lớn để làm ăn. Nhưng không biết vị thương nhân

này không hiểu quy củ hay có chỗ dựa nào đó mà lại ỷ vào mình nhiều hàng giá

rẻ, cố tình hạ thấp giá hoa quả Tô Châu thậm chí toàn bộ Giang Nam, trong

vòng mười ngày mà đã giảm đi hai phần, chuyện làm ăn của vị thương nhân này

cũng nhanh chóng mở rộng.

Minh tứ gia cười âm hiểm nhìn chằm chằm vào thương nhân Lĩnh Nam vừa bị

mình đánh ngã xuống đất, cười khẩy nói: ""Bây giờ ai cũng dám bắt nạt lên đầu

Minh gia ta à? Một gã nam man như ngươi lấy đâu ra lá gan này?""

Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu, chuyện làm ăn của mình bắt đầu bị bị Giám

Sát viện chèn ép, bất luận Giám Sát viện có bao nhiêu hành động thực tế, nhưng

một khi tin đồn này lan ra, xu hướng đã hình thành, thương nhân bị hắn áp đảo

vô số năm sẽ bắt đầu nổi loạn, muốn tận dụng lúc Minh gia sứt đầu mẻ trán, tìm

cơ hội thu hoạch một số lợi ích.

Chẳng qua... Minh tứ gia không có bất cứ biện pháp nào để đối phó với Phạm

Khâm sai, sợ còn không kịp nữa là, nhưng làm sao hắn lại để một tên nam man

làm loạn trên chính địa bàn của mình được!

""Dùng gậy gộc dạy dỗ hắn một chút."" Minh tứ gia nhìn thương nhân Lĩnh

Nam khóc lóc cầu xin tha thứ trên mặt đất, khóe môi nhếch lên lộ vẻ khinh

thường.

Vừa nói xong, trong viện đã vang lên tiếng kêu thảm thiết, thủ hạ của Minh tứ

gia cầm gậy gộc đánh đập tàn nhẫn lên người thương nhân Lĩnh Nam kia, tiếng

đánh vang bôm bốp, không biết thương nhân kia đã gãy bao nhiêu cái xương,

tiếng kêu thảm thiết dần nhỏ đi, toàn thân ướt đẫm máu, bị đánh ngất đi.

Tâm phúc phụ trách thu chi bên cạnh chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này,

trong lòng rùng mình, lao tới nói: ""Tứ Gia, người này... chắc là người của

Hùng Gia.""

o O o

""Ta biết."" Minh tứ gia lớn tiếng nói: ""Lão khốn kiếp Hùng Bách Linh kia,

định dùng tên thương nhân này để thăm dò thử, nếu ta không đánh trả hắn sẽ

cho Minh gia ta dễ ức hiếp.""

Tiên sinh thu chi cười gượng nói: ""Tứ gia, trong lúc này không nên gây rắc rối

cho gia tộc.""

Minh tứ gia nghĩ đến một chuyện, sắc mặt u uất nói: ""Lão thái quân đã bắt đầu

nghi ngờ ta, nếu ta không thể hiện vẻ bốc đồng một chút, thế thì làm cách

nào?""

Trong lòng tiên sinh thu chi cũng đăng lên vô số cảm xúc phức tạp, không biết

nên nói gì.

Minh tứ gia đứng dậy khỏi ghế, nhìn thương nhân Lĩnh Nam máu me khắp

người nằm dưới đất, gằn giọng nói: ""Không phải là không cho ngươi làm ăn,

nhưng làm ăn không phải để ức hiếp người khác. Ngươi không ức hiếp được

ta.""

Thương nhân Lĩnh Nam đã tỉnh lại, nghe cầu này, cực kỳ sợ hãi, vội vàng gật

đầu.

""Giao ra một vạn lượng bạc, đồng thời điều chỉnh giá cả trở lại, chúng ta cạnh

tranh công bằng."" Minh tứ gia cười hì hì, nhưng tiếng cười cực kỳ âm độc,

""Ngươi không ức hiếp ta. Đương nhiên ta cũng sẽ không ức hiếp ngươi.""

Trừng trị xong, Minh tứ gia gọi người đưa thương nhân kia ra ngoài. Nhìn vết

máu trên sàn nhà, hắn khạc một ngụm nước bọt, cắn răng mắng: ""Phạm Nhàn

ức hiếp ta, ta không chống được, Hùng gia ngươi là cái thá gì?""

Trở lại trong phòng, Minh tứ gia rửa sạch hai tay, xắn tay áo, lấy lồng chim

ngoài hành lang xuống, bắt đầu đùa giỡn, chỉ có điều ánh mắt và tiếng huýt sáo

trong miệng vẫn có vẻ lơ đãng.

Tiên sinh thu chi sợ sệt theo sau hắn, hạ giọng nói: ""Tứ gia. Ngài nói là...

chuyện gặp mặt Hạ Tê Phi, đã bị lão thái quân biết rồi?""

Minh tứ gia thân thể cứng đờ, đột nhiên nổi giận mắng: ""Còn không phải vì vì

ý kiến bỏ đi của ngươi à! Nói cái gì mà chân đứng hai thuyền, Minh lão thất gặp

đại nạn mà không chết, chắc chắn sau sẽ phúc, lại có Khâm sai làm chỗ dựa,

cuối cùng tài sản trong gia tộc sẽ bị hắn đoạt lại... bảo lão tử đi gặp mặt hắn.

Mới nói xong chuyện đó, hôm sau ta đã bị lão thái quân gọi tới quở trách một

trận, suýt chút nữa không sống sót ra ngoài!""

Hắn vô cùng buồn bực, khó khăn lắm mới ổn định lại cơn kích động trong lòng,

lạnh lùng nói: ""Gần đây Giám Sát viện đang nhắm vào chúng ta, hôm nay nếu

ta không hung ác một chút, lão thái quân và đại ca sẽ nhìn ta ra sao?""

Tiên sinh thu chi bị chủ nhân mắng chửi mà không dám thở mạnh, vẻ mặt rầu rĩ

nói: ""Nhưng hôm đó Hạ đương gia muốn gặp mặt ngài, ngài không gặp cũng

không được. Tứ gia... ngài thật sự không muốn nghe Hạ đương gia nói à?""

""Thất đệ ơi là thất đệ..."" Minh tứ gia nhớ tới tới người đệ đệ đột nhiên xuất

hiện, cảm giác thật kỳ quái. Về việc mẹ con Hạ Tê Phi bị Minh lão thái quân ám

hại, hắn chỉ nghe qua loa. Bản thân hắn và mẹ hắn đều trong sạch, cho nên

không lo sợ đối phương như như chi chính.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lĩnh Nam thời tiết nóng quả ngọt, chỉ cần giải quyết vấn đề vận chuyển đườngdài đương nhiên sẽ có nhiều lợi ích. Nếu như vị kia thương nhân hiểu quy củ,sau khi đến Tô Châu lập tức đến bái kiến Minh tứ gia, có lẽ Minh tứ gia cũng sẽgật đầu, cho hắn một hạn mức lớn để làm ăn. Nhưng không biết vị thương nhânnày không hiểu quy củ hay có chỗ dựa nào đó mà lại ỷ vào mình nhiều hàng giárẻ, cố tình hạ thấp giá hoa quả Tô Châu thậm chí toàn bộ Giang Nam, trongvòng mười ngày mà đã giảm đi hai phần, chuyện làm ăn của vị thương nhân nàycũng nhanh chóng mở rộng.Minh tứ gia cười âm hiểm nhìn chằm chằm vào thương nhân Lĩnh Nam vừa bịmình đánh ngã xuống đất, cười khẩy nói: ""Bây giờ ai cũng dám bắt nạt lên đầuMinh gia ta à? Một gã nam man như ngươi lấy đâu ra lá gan này?""Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu, chuyện làm ăn của mình bắt đầu bị bị GiámSát viện chèn ép, bất luận Giám Sát viện có bao nhiêu hành động thực tế, nhưngmột khi tin đồn này lan ra, xu hướng đã hình thành, thương nhân bị hắn áp đảovô số năm sẽ bắt đầu nổi loạn, muốn tận dụng lúc Minh gia sứt đầu mẻ trán, tìmcơ hội thu hoạch một số lợi ích.Chẳng qua... Minh tứ gia không có bất cứ biện pháp nào để đối phó với PhạmKhâm sai, sợ còn không kịp nữa là, nhưng làm sao hắn lại để một tên nam manlàm loạn trên chính địa bàn của mình được!""Dùng gậy gộc dạy dỗ hắn một chút."" Minh tứ gia nhìn thương nhân LĩnhNam khóc lóc cầu xin tha thứ trên mặt đất, khóe môi nhếch lên lộ vẻ khinhthường.Vừa nói xong, trong viện đã vang lên tiếng kêu thảm thiết, thủ hạ của Minh tứgia cầm gậy gộc đánh đập tàn nhẫn lên người thương nhân Lĩnh Nam kia, tiếngđánh vang bôm bốp, không biết thương nhân kia đã gãy bao nhiêu cái xương,tiếng kêu thảm thiết dần nhỏ đi, toàn thân ướt đẫm máu, bị đánh ngất đi.Tâm phúc phụ trách thu chi bên cạnh chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này,trong lòng rùng mình, lao tới nói: ""Tứ Gia, người này... chắc là người củaHùng Gia.""o O o""Ta biết."" Minh tứ gia lớn tiếng nói: ""Lão khốn kiếp Hùng Bách Linh kia,định dùng tên thương nhân này để thăm dò thử, nếu ta không đánh trả hắn sẽcho Minh gia ta dễ ức hiếp.""Tiên sinh thu chi cười gượng nói: ""Tứ gia, trong lúc này không nên gây rắc rốicho gia tộc.""Minh tứ gia nghĩ đến một chuyện, sắc mặt u uất nói: ""Lão thái quân đã bắt đầunghi ngờ ta, nếu ta không thể hiện vẻ bốc đồng một chút, thế thì làm cáchnào?""Trong lòng tiên sinh thu chi cũng đăng lên vô số cảm xúc phức tạp, không biếtnên nói gì.Minh tứ gia đứng dậy khỏi ghế, nhìn thương nhân Lĩnh Nam máu me khắpngười nằm dưới đất, gằn giọng nói: ""Không phải là không cho ngươi làm ăn,nhưng làm ăn không phải để ức hiếp người khác. Ngươi không ức hiếp đượcta.""Thương nhân Lĩnh Nam đã tỉnh lại, nghe cầu này, cực kỳ sợ hãi, vội vàng gậtđầu.""Giao ra một vạn lượng bạc, đồng thời điều chỉnh giá cả trở lại, chúng ta cạnhtranh công bằng."" Minh tứ gia cười hì hì, nhưng tiếng cười cực kỳ âm độc,""Ngươi không ức hiếp ta. Đương nhiên ta cũng sẽ không ức hiếp ngươi.""Trừng trị xong, Minh tứ gia gọi người đưa thương nhân kia ra ngoài. Nhìn vếtmáu trên sàn nhà, hắn khạc một ngụm nước bọt, cắn răng mắng: ""Phạm Nhànức hiếp ta, ta không chống được, Hùng gia ngươi là cái thá gì?""Trở lại trong phòng, Minh tứ gia rửa sạch hai tay, xắn tay áo, lấy lồng chimngoài hành lang xuống, bắt đầu đùa giỡn, chỉ có điều ánh mắt và tiếng huýt sáotrong miệng vẫn có vẻ lơ đãng.Tiên sinh thu chi sợ sệt theo sau hắn, hạ giọng nói: ""Tứ gia. Ngài nói là...chuyện gặp mặt Hạ Tê Phi, đã bị lão thái quân biết rồi?""Minh tứ gia thân thể cứng đờ, đột nhiên nổi giận mắng: ""Còn không phải vì vìý kiến bỏ đi của ngươi à! Nói cái gì mà chân đứng hai thuyền, Minh lão thất gặpđại nạn mà không chết, chắc chắn sau sẽ phúc, lại có Khâm sai làm chỗ dựa,cuối cùng tài sản trong gia tộc sẽ bị hắn đoạt lại... bảo lão tử đi gặp mặt hắn.Mới nói xong chuyện đó, hôm sau ta đã bị lão thái quân gọi tới quở trách mộttrận, suýt chút nữa không sống sót ra ngoài!""Hắn vô cùng buồn bực, khó khăn lắm mới ổn định lại cơn kích động trong lòng,lạnh lùng nói: ""Gần đây Giám Sát viện đang nhắm vào chúng ta, hôm nay nếuta không hung ác một chút, lão thái quân và đại ca sẽ nhìn ta ra sao?""Tiên sinh thu chi bị chủ nhân mắng chửi mà không dám thở mạnh, vẻ mặt rầu rĩnói: ""Nhưng hôm đó Hạ đương gia muốn gặp mặt ngài, ngài không gặp cũngkhông được. Tứ gia... ngài thật sự không muốn nghe Hạ đương gia nói à?""""Thất đệ ơi là thất đệ..."" Minh tứ gia nhớ tới tới người đệ đệ đột nhiên xuấthiện, cảm giác thật kỳ quái. Về việc mẹ con Hạ Tê Phi bị Minh lão thái quân ámhại, hắn chỉ nghe qua loa. Bản thân hắn và mẹ hắn đều trong sạch, cho nênkhông lo sợ đối phương như như chi chính.

Chương 619: Phía sau câu chuyện bi thảm của Minh gia 2