Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 620: Phía sau câu chuyện bi thảm của Minh gia 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nghĩ tới hôm đó Hạ Tê Phi truyền đạt lại lời của Khâm sai, ánh mắt hắn lóe lênsắc thái khác lạ, bất đắc dĩ thở dài nói: ""Ta sợ Khâm sai đại nhân, nhưng tacàng sợ lão thái quân... Hơn nữa, dù sao bây giờ Minh gia nay vẫn là Minh giacủa chúng ta, của người trong Minh gia. Nếu thực sự nghe lời ngươi liên thủ vớiHạ Tê Phi, có một vị Khâm sai đáng sợ như vậy đứng sau, Minh gia sẽ... biếnthành Minh gia của triều đình.""Minh tứ gia nở nụ cười thê thảm nói: ""Dù cho chi chính bá đạo đến đâu đi nữa,nhưng dù sao cũng là huynh đệ nhiều năm, ta vẫn là họ Minh.""Tiên sinh thu chi không dám tiếp tục khuyên bảo.Minh tứ gia chính thức từ chối lời thiện ý mà Phạm Nhàn đưa tới thông qua HạTê Phi, do đó phản ứng từ phía Hoa Viên cũng cực kỳ nhanh chóng chuyển tớigian đại trạch mà hắn đã mua tại phía nam thành Tô Châu.Nha dịch Tô Châu phủ đẩy cửa vào, dưới ánh mắt quan sát của đám tay chânMinh gia, run run rẩy rẩy đi đến phòng khách, lấy ra đơn cáo trạng, yêu cầuMinh tứ gia theo họ về Tô Châu phủ chờ xét xử.""Chờ xét xử?"" Minh tứ gia không ngờ lại có ngày mình bị người ta bắt đithẩm vấn, hắn quát lên với tên nha dịch kia: ""Để ta xem xem có phải ngươi hồđồ rồi không? Ai tố cáo ta? Tố cáo chuyện gì?""Nha dịch kia cũng rất bất đắc dĩ, nếu không thì ai dám đến làm khó vị tứ giachính thức của Minh gia? Bình thường chỉ hận không thể quỳ xuống liếm giàyđối phương... Tên nha dịch này cười khổ, đánh mắt ra hiệu cho Minh tứ gia, ngụý sau lưng có người, lại hạ giọng cầu xin nói: ""Là một thương nhân Lĩnh Nam,tố cáo tứ lão gia Minh gia chèn ép việc buôn bán, lũng đoạn thị trường, đảthương người khác, tổng hợp lại là bắt cóc và hành hung.""Minh tứ gia bất ngờ, chân mày cau lại, hắn không ngờ gã thương nhân LĩnhNam kia lại dám tố cáo mình, hơn nữa càng không ngờ đến Tô Châu phủ lạinhận vụ án này... Đã rất nhiều năm rồi, Minh gia luôn có vị thế đặc biệt trongGiang Nam, Tô Châu phủ và gia tộc mình có mối quan hệ thân mật đến mứcnào, sao lại chấp nhận đơn kiện của gã thương nhân Lĩnh Nam kia? Cho dù gầnđây Giám Sát viện đang giở trò với Minh gia, nhưng vấn đề lớn nhất của GiámSát viện chính là không thể can thiệp vào công tác của địa phương, cũng khôngthể trực tiếp can thiệp vào vụ việc dân sự. Những vụ án với tội danh như thếnày, Giám Sát viện không thể cầm đầu được, do đó lúc hạ lệnh cho thủ hạ hànhhung, hắn cũng ko không quá lo lắng.Nhưng Tô Châu phủ lại thật sự phái người đến!Ánh mắt hắn lướt qua đầu tên nha dịch kia, thấy sau lưng vài tên quan sai là mộtquan viên triều đình với khuôn mặt rất xa lạ, nhìn trang phục quan viên thìphẩm cấp không cao, hơn nữa không giống như trang phục của hệ thống quanviên trong triều. Đôi mắt hắn híp lại, đã đoán được thân phận của đối phương -hóa ra từ khi thương nhân Lĩnh Nam tới đây, mọi việc đều có quan viên củaGiám Sát viện theo dõi, chẳng trách đối phương phản ứng nhanh như vậy!Minh tứ gia mí mắt giật giật, biết mình đã tính nhầm một việc, tuy Giám Sátviện không thể trực tiếp thẩm vấn mình, nhưng có thể theo dõi sát sao công việccủa Tô Châu phủ. Nếu Tô Châu phủ thật sự không để tâm, không tra hỏi... chỉsợ Giám Sát viện sẽ lập tức bắt quan viên của Tô Châu phủ về thẩm vấn. Có lựcuy hiếp ác liệt như vậy, chẳng trách hôm nay Tô Châu phủ dám đến bắt mình.Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn tên kia nha dịch nói: ""Nếu ta không đi thì sao?""Tên kia nha dịch lo lắng đến mức muốn khóc, van nài: ""Xin Tứ gia nể mặt Trichâu đại nhân.""o O oHạ nhân Minh gia đều đã xông đến, tay cầm gậy gộc vây quanh đám nha dịch,ánh mắt lạnh lùng cố ý vô ý nhìn chằm chằm vào tên quan viên Viện Giám sát ởcuối đoàn người.Quan viên Giám Sát viện mỉm cười nói: ""Mấy vị quan sai đại ca, rốt cuộc cácngươi định làm gì đây? Hình như nơi này có người... chuẩn bị tạo phản.""Đánh đập quan sai, không nghe mệnh lệnh triều đình, có khác nào tạo phản?Đám quan sai Tô Châu phủ nghe câu này, biết hôm nay nhất định phải bắt ngườikia về, nếu không Tri châu đại nhân cũng không thể báo cáo kết quả cho GiámSát viện, trên công đường đã có người chứng kiến tình trạng thảm của thươngnhân Lĩnh Nam, hơn nữa lúc này Hoa Viên cũng đã có người đến, đang ngồitrong quán trà đối diện công đường uống trà. Tất cả mọi hành động đều khôngthể giấu giếm được đôi mắt sắc bén của Khâm sai đại nhân.Quan sai nhanh chóng quyết định, nhìn Minh tứ gia nói: ""Tứ gia, xin mời!""Hắn liên tục đánh mắt ra hiệu cho đối phương, khiến đối phương hiểu bây giờkhông giống ngày xưa, cần chịu thua thì phải chịu thua. Còn sau khi bị đưa vàoTô Châu phủ, vẫn có cơ hội thay đổi tình hình.

Nghĩ tới hôm đó Hạ Tê Phi truyền đạt lại lời của Khâm sai, ánh mắt hắn lóe lên

sắc thái khác lạ, bất đắc dĩ thở dài nói: ""Ta sợ Khâm sai đại nhân, nhưng ta

càng sợ lão thái quân... Hơn nữa, dù sao bây giờ Minh gia nay vẫn là Minh gia

của chúng ta, của người trong Minh gia. Nếu thực sự nghe lời ngươi liên thủ với

Hạ Tê Phi, có một vị Khâm sai đáng sợ như vậy đứng sau, Minh gia sẽ... biến

thành Minh gia của triều đình.""

Minh tứ gia nở nụ cười thê thảm nói: ""Dù cho chi chính bá đạo đến đâu đi nữa,

nhưng dù sao cũng là huynh đệ nhiều năm, ta vẫn là họ Minh.""

Tiên sinh thu chi không dám tiếp tục khuyên bảo.

Minh tứ gia chính thức từ chối lời thiện ý mà Phạm Nhàn đưa tới thông qua Hạ

Tê Phi, do đó phản ứng từ phía Hoa Viên cũng cực kỳ nhanh chóng chuyển tới

gian đại trạch mà hắn đã mua tại phía nam thành Tô Châu.

Nha dịch Tô Châu phủ đẩy cửa vào, dưới ánh mắt quan sát của đám tay chân

Minh gia, run run rẩy rẩy đi đến phòng khách, lấy ra đơn cáo trạng, yêu cầu

Minh tứ gia theo họ về Tô Châu phủ chờ xét xử.

""Chờ xét xử?"" Minh tứ gia không ngờ lại có ngày mình bị người ta bắt đi

thẩm vấn, hắn quát lên với tên nha dịch kia: ""Để ta xem xem có phải ngươi hồ

đồ rồi không? Ai tố cáo ta? Tố cáo chuyện gì?""

Nha dịch kia cũng rất bất đắc dĩ, nếu không thì ai dám đến làm khó vị tứ gia

chính thức của Minh gia? Bình thường chỉ hận không thể quỳ xuống liếm giày

đối phương... Tên nha dịch này cười khổ, đánh mắt ra hiệu cho Minh tứ gia, ngụ

ý sau lưng có người, lại hạ giọng cầu xin nói: ""Là một thương nhân Lĩnh Nam,

tố cáo tứ lão gia Minh gia chèn ép việc buôn bán, lũng đoạn thị trường, đả

thương người khác, tổng hợp lại là bắt cóc và hành hung.""

Minh tứ gia bất ngờ, chân mày cau lại, hắn không ngờ gã thương nhân Lĩnh

Nam kia lại dám tố cáo mình, hơn nữa càng không ngờ đến Tô Châu phủ lại

nhận vụ án này... Đã rất nhiều năm rồi, Minh gia luôn có vị thế đặc biệt trong

Giang Nam, Tô Châu phủ và gia tộc mình có mối quan hệ thân mật đến mức

nào, sao lại chấp nhận đơn kiện của gã thương nhân Lĩnh Nam kia? Cho dù gần

đây Giám Sát viện đang giở trò với Minh gia, nhưng vấn đề lớn nhất của Giám

Sát viện chính là không thể can thiệp vào công tác của địa phương, cũng không

thể trực tiếp can thiệp vào vụ việc dân sự. Những vụ án với tội danh như thế

này, Giám Sát viện không thể cầm đầu được, do đó lúc hạ lệnh cho thủ hạ hành

hung, hắn cũng ko không quá lo lắng.

Nhưng Tô Châu phủ lại thật sự phái người đến!

Ánh mắt hắn lướt qua đầu tên nha dịch kia, thấy sau lưng vài tên quan sai là một

quan viên triều đình với khuôn mặt rất xa lạ, nhìn trang phục quan viên thì

phẩm cấp không cao, hơn nữa không giống như trang phục của hệ thống quan

viên trong triều. Đôi mắt hắn híp lại, đã đoán được thân phận của đối phương -

hóa ra từ khi thương nhân Lĩnh Nam tới đây, mọi việc đều có quan viên của

Giám Sát viện theo dõi, chẳng trách đối phương phản ứng nhanh như vậy!

Minh tứ gia mí mắt giật giật, biết mình đã tính nhầm một việc, tuy Giám Sát

viện không thể trực tiếp thẩm vấn mình, nhưng có thể theo dõi sát sao công việc

của Tô Châu phủ. Nếu Tô Châu phủ thật sự không để tâm, không tra hỏi... chỉ

sợ Giám Sát viện sẽ lập tức bắt quan viên của Tô Châu phủ về thẩm vấn. Có lực

uy hiếp ác liệt như vậy, chẳng trách hôm nay Tô Châu phủ dám đến bắt mình.

Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn tên kia nha dịch nói: ""Nếu ta không đi thì sao?""

Tên kia nha dịch lo lắng đến mức muốn khóc, van nài: ""Xin Tứ gia nể mặt Tri

châu đại nhân.""

o O o

Hạ nhân Minh gia đều đã xông đến, tay cầm gậy gộc vây quanh đám nha dịch,

ánh mắt lạnh lùng cố ý vô ý nhìn chằm chằm vào tên quan viên Viện Giám sát ở

cuối đoàn người.

Quan viên Giám Sát viện mỉm cười nói: ""Mấy vị quan sai đại ca, rốt cuộc các

ngươi định làm gì đây? Hình như nơi này có người... chuẩn bị tạo phản.""

Đánh đập quan sai, không nghe mệnh lệnh triều đình, có khác nào tạo phản?

Đám quan sai Tô Châu phủ nghe câu này, biết hôm nay nhất định phải bắt người

kia về, nếu không Tri châu đại nhân cũng không thể báo cáo kết quả cho Giám

Sát viện, trên công đường đã có người chứng kiến tình trạng thảm của thương

nhân Lĩnh Nam, hơn nữa lúc này Hoa Viên cũng đã có người đến, đang ngồi

trong quán trà đối diện công đường uống trà. Tất cả mọi hành động đều không

thể giấu giếm được đôi mắt sắc bén của Khâm sai đại nhân.

Quan sai nhanh chóng quyết định, nhìn Minh tứ gia nói: ""Tứ gia, xin mời!""

Hắn liên tục đánh mắt ra hiệu cho đối phương, khiến đối phương hiểu bây giờ

không giống ngày xưa, cần chịu thua thì phải chịu thua. Còn sau khi bị đưa vào

Tô Châu phủ, vẫn có cơ hội thay đổi tình hình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nghĩ tới hôm đó Hạ Tê Phi truyền đạt lại lời của Khâm sai, ánh mắt hắn lóe lênsắc thái khác lạ, bất đắc dĩ thở dài nói: ""Ta sợ Khâm sai đại nhân, nhưng tacàng sợ lão thái quân... Hơn nữa, dù sao bây giờ Minh gia nay vẫn là Minh giacủa chúng ta, của người trong Minh gia. Nếu thực sự nghe lời ngươi liên thủ vớiHạ Tê Phi, có một vị Khâm sai đáng sợ như vậy đứng sau, Minh gia sẽ... biếnthành Minh gia của triều đình.""Minh tứ gia nở nụ cười thê thảm nói: ""Dù cho chi chính bá đạo đến đâu đi nữa,nhưng dù sao cũng là huynh đệ nhiều năm, ta vẫn là họ Minh.""Tiên sinh thu chi không dám tiếp tục khuyên bảo.Minh tứ gia chính thức từ chối lời thiện ý mà Phạm Nhàn đưa tới thông qua HạTê Phi, do đó phản ứng từ phía Hoa Viên cũng cực kỳ nhanh chóng chuyển tớigian đại trạch mà hắn đã mua tại phía nam thành Tô Châu.Nha dịch Tô Châu phủ đẩy cửa vào, dưới ánh mắt quan sát của đám tay chânMinh gia, run run rẩy rẩy đi đến phòng khách, lấy ra đơn cáo trạng, yêu cầuMinh tứ gia theo họ về Tô Châu phủ chờ xét xử.""Chờ xét xử?"" Minh tứ gia không ngờ lại có ngày mình bị người ta bắt đithẩm vấn, hắn quát lên với tên nha dịch kia: ""Để ta xem xem có phải ngươi hồđồ rồi không? Ai tố cáo ta? Tố cáo chuyện gì?""Nha dịch kia cũng rất bất đắc dĩ, nếu không thì ai dám đến làm khó vị tứ giachính thức của Minh gia? Bình thường chỉ hận không thể quỳ xuống liếm giàyđối phương... Tên nha dịch này cười khổ, đánh mắt ra hiệu cho Minh tứ gia, ngụý sau lưng có người, lại hạ giọng cầu xin nói: ""Là một thương nhân Lĩnh Nam,tố cáo tứ lão gia Minh gia chèn ép việc buôn bán, lũng đoạn thị trường, đảthương người khác, tổng hợp lại là bắt cóc và hành hung.""Minh tứ gia bất ngờ, chân mày cau lại, hắn không ngờ gã thương nhân LĩnhNam kia lại dám tố cáo mình, hơn nữa càng không ngờ đến Tô Châu phủ lạinhận vụ án này... Đã rất nhiều năm rồi, Minh gia luôn có vị thế đặc biệt trongGiang Nam, Tô Châu phủ và gia tộc mình có mối quan hệ thân mật đến mứcnào, sao lại chấp nhận đơn kiện của gã thương nhân Lĩnh Nam kia? Cho dù gầnđây Giám Sát viện đang giở trò với Minh gia, nhưng vấn đề lớn nhất của GiámSát viện chính là không thể can thiệp vào công tác của địa phương, cũng khôngthể trực tiếp can thiệp vào vụ việc dân sự. Những vụ án với tội danh như thếnày, Giám Sát viện không thể cầm đầu được, do đó lúc hạ lệnh cho thủ hạ hànhhung, hắn cũng ko không quá lo lắng.Nhưng Tô Châu phủ lại thật sự phái người đến!Ánh mắt hắn lướt qua đầu tên nha dịch kia, thấy sau lưng vài tên quan sai là mộtquan viên triều đình với khuôn mặt rất xa lạ, nhìn trang phục quan viên thìphẩm cấp không cao, hơn nữa không giống như trang phục của hệ thống quanviên trong triều. Đôi mắt hắn híp lại, đã đoán được thân phận của đối phương -hóa ra từ khi thương nhân Lĩnh Nam tới đây, mọi việc đều có quan viên củaGiám Sát viện theo dõi, chẳng trách đối phương phản ứng nhanh như vậy!Minh tứ gia mí mắt giật giật, biết mình đã tính nhầm một việc, tuy Giám Sátviện không thể trực tiếp thẩm vấn mình, nhưng có thể theo dõi sát sao công việccủa Tô Châu phủ. Nếu Tô Châu phủ thật sự không để tâm, không tra hỏi... chỉsợ Giám Sát viện sẽ lập tức bắt quan viên của Tô Châu phủ về thẩm vấn. Có lựcuy hiếp ác liệt như vậy, chẳng trách hôm nay Tô Châu phủ dám đến bắt mình.Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn tên kia nha dịch nói: ""Nếu ta không đi thì sao?""Tên kia nha dịch lo lắng đến mức muốn khóc, van nài: ""Xin Tứ gia nể mặt Trichâu đại nhân.""o O oHạ nhân Minh gia đều đã xông đến, tay cầm gậy gộc vây quanh đám nha dịch,ánh mắt lạnh lùng cố ý vô ý nhìn chằm chằm vào tên quan viên Viện Giám sát ởcuối đoàn người.Quan viên Giám Sát viện mỉm cười nói: ""Mấy vị quan sai đại ca, rốt cuộc cácngươi định làm gì đây? Hình như nơi này có người... chuẩn bị tạo phản.""Đánh đập quan sai, không nghe mệnh lệnh triều đình, có khác nào tạo phản?Đám quan sai Tô Châu phủ nghe câu này, biết hôm nay nhất định phải bắt ngườikia về, nếu không Tri châu đại nhân cũng không thể báo cáo kết quả cho GiámSát viện, trên công đường đã có người chứng kiến tình trạng thảm của thươngnhân Lĩnh Nam, hơn nữa lúc này Hoa Viên cũng đã có người đến, đang ngồitrong quán trà đối diện công đường uống trà. Tất cả mọi hành động đều khôngthể giấu giếm được đôi mắt sắc bén của Khâm sai đại nhân.Quan sai nhanh chóng quyết định, nhìn Minh tứ gia nói: ""Tứ gia, xin mời!""Hắn liên tục đánh mắt ra hiệu cho đối phương, khiến đối phương hiểu bây giờkhông giống ngày xưa, cần chịu thua thì phải chịu thua. Còn sau khi bị đưa vàoTô Châu phủ, vẫn có cơ hội thay đổi tình hình.

Chương 620: Phía sau câu chuyện bi thảm của Minh gia 3