Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 750: Cô gia của Ngô Châu 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Ta muốn lên tiếng đòi lại công bằng cho vì Minh gia!" Trong quán rượu, mộtngười khoảng ba chục tuổi nổi giận nói, gương mặt đầy vẻ tức giận. Không rõnghề nghiệp của hắn là gì, nhưng trong lời nói đậm chất chua ngoa không thểgiấu nổi, "Chẳng lẽ bức tử một mạng người mà triều đình chỉ phạt chút bổng lộclà xong?"Vụ việc ở Giang Nam tác động quá lớn, cũng ảnh hưởng đến Ngô Châu thuộcGiang Bắc. Bây giờ trong thiên hạ đang có rất nhiều lời bàn tán về sự việc ởGiang Nam. Dù sao Khánh Quốc cũng không phải là quốc gia khép kín cấm bànluận, mà ngay cả Bát Xử Giám Sát Viện cũng không thể giám sát tất cả các nơingoài kinh đô, vì thế khi bàn tán mọi người cũng khá to gan.Do cái chết bất thường của Minh lão thái quân, danh tiếng của Khâm sai khuvực Giang Nam Phạm Nhàn cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Tiếp đó, sau mộtloạt các biện pháp, Minh gia đã bắt đầu lung lay, càng chứng tỏ lòng dạ hiểmđộc của Phạm Nhàn. Thế nhân thường đồng tình với kẻ yếu, do đó trong nhữngcuộc bàn tán, thường có phần khinh thường bên phía quan phủ.Chỉ có điều sau khi Phạm Nhàn tự mình bước lên sân khấu, hào quang của yquá chói lóa, đến nỗi bóng tối của Giám Sát Viện cũng không thể làm mờ đi. Dođó, không phải mọi người đều đang lên tiếng vì Minh gia, mà vẫn những họcsinh trẻ tuổi có được thông tin không biết từ đâu, lại tiếp tục nhích cái mông củamình về phía lãnh tụ của sĩ tử trong thiên hạ Tiểu Phạm đại nhân.Nói cho cùng, thật ra không có nhiều người tin rằng Tiểu Phạm đại nhân vănthơ lai láng, lại đi tham ô của Minh gia."Minh gia? Có gì bất công?" Một người trẻ tuổi khoảng hai chục tuổi cười nhạo:"Chỉ là một ;lũ đồng loã với hải tặc, giết người cướp của mà thôi, Tiểu Phạm đạinhân đối phó với chúng, chính là may mắn cho triều đình, phúc cho nhân dân.Chỉ có loại ngu si như ngươi mới lên giọng ngớ ngẩn như vậy thôi."Người đàn ông trung niên kia tức giận, vỗ một cái lên bàn nói: "Lấy đâu ra hảitặc? Đừng có ngậm máu phun người, ta là người Tô Châu, Minh lão thái quântừ bi nhường nào... Người ta đã chết rồi, ai cho phép thằng nhãi con miệng hôisữa như ngươi vu khống?"Người trẻ tuổi trước đó cãi vã với hắn là một sĩ tử trong thành Ngô Châu, lúcnày nghe người trung niên kia tự xưng là người Tô Châu, mới hiểu đối phươngtừ Tô Châu đi đến, không khỏi cười lạnh một tiếng, vẫy cây quạt nói: "Việc nàyđã đồn đạp khắp giới sĩ tử từ lâu, Minh gia... ngươi còn tưởng bọn họ thật sựtrong sạch hay sao?""Thật ra về Tiểu Phạm đại nhân... Xin hỏi huynh đài, ngươi có biết có việc gìTiểu Phạm đại nhân đã từng làm mà không thể để lộ ra ngoài ánh sáng không?"Vị thương nhân Tô Châu kia sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận lại phát hiện ra trongnhững năm qua Phạm đại nhân luôn dành trọn thời gian tại kinh đô để phục vụtriều đình, nếu muốn nói rằng hắn từng làm điều ác gì, thực sự không nói rađược.Học sĩ Ngô Châu cười mỉm, nói: "Không nghĩ ra có đúng không? Tiểu Phạmđại nhân có tài cao ngút trời, hành xử rất đứng đắn, khám phá vụ án gian lậntrong kỳ thi mùa xuân, đi đến Bắc Tề để dương oai cho Đại Khánh ta với nướckhác. Nhân vật như vậy, làm sao có thể đoạt lợi với lũ thương nhân đầy mùi tiềncác ngươi được? Còn về Minh gia... nếu không phải bọn chúng đã làm quánhiều việc khiến nhân thần căm phẫn, làm sao lại khiến cho Tiểu Phạm đại nhânphải ra tay?"Thực ra lời nói này cũng có phần cưỡng từ đoạt lý, có điều nó cũng khiến cho vịthương nhân Tô Châu kia trong lúc nhất thời không thể phản bác, chỉ có thể nóivới vẻ đầy hận thù: "Minh gia cấu kết với hải tặc? Người ở Giang Nam cònkhông biết, ngươi ở Ngô Châu lại biết... Hải tặc ở đâu? Tại sao triều đình khôngbắt chúng? Nếu Minh gia thực sự có vấn đề, triều đình nên xử lý theo luật pháp,tại sao lại dùng sức mạnh để bức ép người khác?"Cả hai bên càng cãi càng dữ dội, giọng nói dần dần lớn lên, cũng càng ngàycàng nóng nảy. Dù cho thương nhân tuy chưa cãi đuối lý, nhưng mặt mày đã đỏlên, đứng dậy, sắn tay áo lên, chuẩn bị đánh nhau.May thay có người ra tay can ngăn, thư sinh yếu đuối kia mới không chịu thiệt.Nhưng không ai để ý rằng, trong quá trình can ngăn, hình như có mấy cái chânâm thầm đạp mấy cái vào thương nhân Tô Châu, khiến hắn la oai oái.o O oThấy cảnh tượng này, mọi người trong quán rượu sửng sốt, đặc biệt là nhữngkhách lữ hành đi ngang qua Ngô Châu, nghĩ thầm một cuộc tranh luận về TiểuPhạm đại nhân tại sao lại khiến thương nhân Tô Châu như đã đắc tội với toànthể bách tính Ngô Châu. Sau một hồi quan sát, những vị khách lữ hành này càngcảm thấy kinh ngạc, thậm chí cả tiểu nhị cũng đến đạp thêm một cú!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Ta muốn lên tiếng đòi lại công bằng cho vì Minh gia!" Trong quán rượu, mộtngười khoảng ba chục tuổi nổi giận nói, gương mặt đầy vẻ tức giận. Không rõnghề nghiệp của hắn là gì, nhưng trong lời nói đậm chất chua ngoa không thểgiấu nổi, "Chẳng lẽ bức tử một mạng người mà triều đình chỉ phạt chút bổng lộclà xong?"Vụ việc ở Giang Nam tác động quá lớn, cũng ảnh hưởng đến Ngô Châu thuộcGiang Bắc. Bây giờ trong thiên hạ đang có rất nhiều lời bàn tán về sự việc ởGiang Nam. Dù sao Khánh Quốc cũng không phải là quốc gia khép kín cấm bànluận, mà ngay cả Bát Xử Giám Sát Viện cũng không thể giám sát tất cả các nơingoài kinh đô, vì thế khi bàn tán mọi người cũng khá to gan.Do cái chết bất thường của Minh lão thái quân, danh tiếng của Khâm sai khuvực Giang Nam Phạm Nhàn cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Tiếp đó, sau mộtloạt các biện pháp, Minh gia đã bắt đầu lung lay, càng chứng tỏ lòng dạ hiểmđộc của Phạm Nhàn. Thế nhân thường đồng tình với kẻ yếu, do đó trong nhữngcuộc bàn tán, thường có phần khinh thường bên phía quan phủ.Chỉ có điều sau khi Phạm Nhàn tự mình bước lên sân khấu, hào quang của yquá chói lóa, đến nỗi bóng tối của Giám Sát Viện cũng không thể làm mờ đi. Dođó, không phải mọi người đều đang lên tiếng vì Minh gia, mà vẫn những họcsinh trẻ tuổi có được thông tin không biết từ đâu, lại tiếp tục nhích cái mông củamình về phía lãnh tụ của sĩ tử trong thiên hạ Tiểu Phạm đại nhân.Nói cho cùng, thật ra không có nhiều người tin rằng Tiểu Phạm đại nhân vănthơ lai láng, lại đi tham ô của Minh gia."Minh gia? Có gì bất công?" Một người trẻ tuổi khoảng hai chục tuổi cười nhạo:"Chỉ là một ;lũ đồng loã với hải tặc, giết người cướp của mà thôi, Tiểu Phạm đạinhân đối phó với chúng, chính là may mắn cho triều đình, phúc cho nhân dân.Chỉ có loại ngu si như ngươi mới lên giọng ngớ ngẩn như vậy thôi."Người đàn ông trung niên kia tức giận, vỗ một cái lên bàn nói: "Lấy đâu ra hảitặc? Đừng có ngậm máu phun người, ta là người Tô Châu, Minh lão thái quântừ bi nhường nào... Người ta đã chết rồi, ai cho phép thằng nhãi con miệng hôisữa như ngươi vu khống?"Người trẻ tuổi trước đó cãi vã với hắn là một sĩ tử trong thành Ngô Châu, lúcnày nghe người trung niên kia tự xưng là người Tô Châu, mới hiểu đối phươngtừ Tô Châu đi đến, không khỏi cười lạnh một tiếng, vẫy cây quạt nói: "Việc nàyđã đồn đạp khắp giới sĩ tử từ lâu, Minh gia... ngươi còn tưởng bọn họ thật sựtrong sạch hay sao?""Thật ra về Tiểu Phạm đại nhân... Xin hỏi huynh đài, ngươi có biết có việc gìTiểu Phạm đại nhân đã từng làm mà không thể để lộ ra ngoài ánh sáng không?"Vị thương nhân Tô Châu kia sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận lại phát hiện ra trongnhững năm qua Phạm đại nhân luôn dành trọn thời gian tại kinh đô để phục vụtriều đình, nếu muốn nói rằng hắn từng làm điều ác gì, thực sự không nói rađược.Học sĩ Ngô Châu cười mỉm, nói: "Không nghĩ ra có đúng không? Tiểu Phạmđại nhân có tài cao ngút trời, hành xử rất đứng đắn, khám phá vụ án gian lậntrong kỳ thi mùa xuân, đi đến Bắc Tề để dương oai cho Đại Khánh ta với nướckhác. Nhân vật như vậy, làm sao có thể đoạt lợi với lũ thương nhân đầy mùi tiềncác ngươi được? Còn về Minh gia... nếu không phải bọn chúng đã làm quánhiều việc khiến nhân thần căm phẫn, làm sao lại khiến cho Tiểu Phạm đại nhânphải ra tay?"Thực ra lời nói này cũng có phần cưỡng từ đoạt lý, có điều nó cũng khiến cho vịthương nhân Tô Châu kia trong lúc nhất thời không thể phản bác, chỉ có thể nóivới vẻ đầy hận thù: "Minh gia cấu kết với hải tặc? Người ở Giang Nam cònkhông biết, ngươi ở Ngô Châu lại biết... Hải tặc ở đâu? Tại sao triều đình khôngbắt chúng? Nếu Minh gia thực sự có vấn đề, triều đình nên xử lý theo luật pháp,tại sao lại dùng sức mạnh để bức ép người khác?"Cả hai bên càng cãi càng dữ dội, giọng nói dần dần lớn lên, cũng càng ngàycàng nóng nảy. Dù cho thương nhân tuy chưa cãi đuối lý, nhưng mặt mày đã đỏlên, đứng dậy, sắn tay áo lên, chuẩn bị đánh nhau.May thay có người ra tay can ngăn, thư sinh yếu đuối kia mới không chịu thiệt.Nhưng không ai để ý rằng, trong quá trình can ngăn, hình như có mấy cái chânâm thầm đạp mấy cái vào thương nhân Tô Châu, khiến hắn la oai oái.o O oThấy cảnh tượng này, mọi người trong quán rượu sửng sốt, đặc biệt là nhữngkhách lữ hành đi ngang qua Ngô Châu, nghĩ thầm một cuộc tranh luận về TiểuPhạm đại nhân tại sao lại khiến thương nhân Tô Châu như đã đắc tội với toànthể bách tính Ngô Châu. Sau một hồi quan sát, những vị khách lữ hành này càngcảm thấy kinh ngạc, thậm chí cả tiểu nhị cũng đến đạp thêm một cú!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Ta muốn lên tiếng đòi lại công bằng cho vì Minh gia!" Trong quán rượu, mộtngười khoảng ba chục tuổi nổi giận nói, gương mặt đầy vẻ tức giận. Không rõnghề nghiệp của hắn là gì, nhưng trong lời nói đậm chất chua ngoa không thểgiấu nổi, "Chẳng lẽ bức tử một mạng người mà triều đình chỉ phạt chút bổng lộclà xong?"Vụ việc ở Giang Nam tác động quá lớn, cũng ảnh hưởng đến Ngô Châu thuộcGiang Bắc. Bây giờ trong thiên hạ đang có rất nhiều lời bàn tán về sự việc ởGiang Nam. Dù sao Khánh Quốc cũng không phải là quốc gia khép kín cấm bànluận, mà ngay cả Bát Xử Giám Sát Viện cũng không thể giám sát tất cả các nơingoài kinh đô, vì thế khi bàn tán mọi người cũng khá to gan.Do cái chết bất thường của Minh lão thái quân, danh tiếng của Khâm sai khuvực Giang Nam Phạm Nhàn cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Tiếp đó, sau mộtloạt các biện pháp, Minh gia đã bắt đầu lung lay, càng chứng tỏ lòng dạ hiểmđộc của Phạm Nhàn. Thế nhân thường đồng tình với kẻ yếu, do đó trong nhữngcuộc bàn tán, thường có phần khinh thường bên phía quan phủ.Chỉ có điều sau khi Phạm Nhàn tự mình bước lên sân khấu, hào quang của yquá chói lóa, đến nỗi bóng tối của Giám Sát Viện cũng không thể làm mờ đi. Dođó, không phải mọi người đều đang lên tiếng vì Minh gia, mà vẫn những họcsinh trẻ tuổi có được thông tin không biết từ đâu, lại tiếp tục nhích cái mông củamình về phía lãnh tụ của sĩ tử trong thiên hạ Tiểu Phạm đại nhân.Nói cho cùng, thật ra không có nhiều người tin rằng Tiểu Phạm đại nhân vănthơ lai láng, lại đi tham ô của Minh gia."Minh gia? Có gì bất công?" Một người trẻ tuổi khoảng hai chục tuổi cười nhạo:"Chỉ là một ;lũ đồng loã với hải tặc, giết người cướp của mà thôi, Tiểu Phạm đạinhân đối phó với chúng, chính là may mắn cho triều đình, phúc cho nhân dân.Chỉ có loại ngu si như ngươi mới lên giọng ngớ ngẩn như vậy thôi."Người đàn ông trung niên kia tức giận, vỗ một cái lên bàn nói: "Lấy đâu ra hảitặc? Đừng có ngậm máu phun người, ta là người Tô Châu, Minh lão thái quântừ bi nhường nào... Người ta đã chết rồi, ai cho phép thằng nhãi con miệng hôisữa như ngươi vu khống?"Người trẻ tuổi trước đó cãi vã với hắn là một sĩ tử trong thành Ngô Châu, lúcnày nghe người trung niên kia tự xưng là người Tô Châu, mới hiểu đối phươngtừ Tô Châu đi đến, không khỏi cười lạnh một tiếng, vẫy cây quạt nói: "Việc nàyđã đồn đạp khắp giới sĩ tử từ lâu, Minh gia... ngươi còn tưởng bọn họ thật sựtrong sạch hay sao?""Thật ra về Tiểu Phạm đại nhân... Xin hỏi huynh đài, ngươi có biết có việc gìTiểu Phạm đại nhân đã từng làm mà không thể để lộ ra ngoài ánh sáng không?"Vị thương nhân Tô Châu kia sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận lại phát hiện ra trongnhững năm qua Phạm đại nhân luôn dành trọn thời gian tại kinh đô để phục vụtriều đình, nếu muốn nói rằng hắn từng làm điều ác gì, thực sự không nói rađược.Học sĩ Ngô Châu cười mỉm, nói: "Không nghĩ ra có đúng không? Tiểu Phạmđại nhân có tài cao ngút trời, hành xử rất đứng đắn, khám phá vụ án gian lậntrong kỳ thi mùa xuân, đi đến Bắc Tề để dương oai cho Đại Khánh ta với nướckhác. Nhân vật như vậy, làm sao có thể đoạt lợi với lũ thương nhân đầy mùi tiềncác ngươi được? Còn về Minh gia... nếu không phải bọn chúng đã làm quánhiều việc khiến nhân thần căm phẫn, làm sao lại khiến cho Tiểu Phạm đại nhânphải ra tay?"Thực ra lời nói này cũng có phần cưỡng từ đoạt lý, có điều nó cũng khiến cho vịthương nhân Tô Châu kia trong lúc nhất thời không thể phản bác, chỉ có thể nóivới vẻ đầy hận thù: "Minh gia cấu kết với hải tặc? Người ở Giang Nam cònkhông biết, ngươi ở Ngô Châu lại biết... Hải tặc ở đâu? Tại sao triều đình khôngbắt chúng? Nếu Minh gia thực sự có vấn đề, triều đình nên xử lý theo luật pháp,tại sao lại dùng sức mạnh để bức ép người khác?"Cả hai bên càng cãi càng dữ dội, giọng nói dần dần lớn lên, cũng càng ngàycàng nóng nảy. Dù cho thương nhân tuy chưa cãi đuối lý, nhưng mặt mày đã đỏlên, đứng dậy, sắn tay áo lên, chuẩn bị đánh nhau.May thay có người ra tay can ngăn, thư sinh yếu đuối kia mới không chịu thiệt.Nhưng không ai để ý rằng, trong quá trình can ngăn, hình như có mấy cái chânâm thầm đạp mấy cái vào thương nhân Tô Châu, khiến hắn la oai oái.o O oThấy cảnh tượng này, mọi người trong quán rượu sửng sốt, đặc biệt là nhữngkhách lữ hành đi ngang qua Ngô Châu, nghĩ thầm một cuộc tranh luận về TiểuPhạm đại nhân tại sao lại khiến thương nhân Tô Châu như đã đắc tội với toànthể bách tính Ngô Châu. Sau một hồi quan sát, những vị khách lữ hành này càngcảm thấy kinh ngạc, thậm chí cả tiểu nhị cũng đến đạp thêm một cú!