Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 751: Cô gia của Ngô Châu 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cuối cùng có người không chịu được, trong từ góc quán có tiếng hô khẽ: “Tấtcả ngừng tay!”Người vừa lên tiếng là một nữ nhân, mặc trang phục bó sát người, quần áo màuvàng nhạt, ôm sát quanh thân thể đầy những đường cong. Bên eo đeo một thanhtrường kiếm, có vẻ là nhân sĩ giang hồ, nhưng gương mặt lại vô cùng thanh tú.Những người cùng bàn với cô nghe thấy tiếng hô này, dồn dập than gay go,thầm nghĩ tiểu sư muội lại chuẩn bị gây rối rồi. Bọn họ sợ sệt nhìn về phía sưphụ ở sau bàn, muốn gọi cô gái kia lại, nhưng không ngờ động tác của cô gáiquá nhanh, đã chạy tới giữa quán .Sư phụ trên của nhóm khách trên bàn này là một người trung niên, tinh khí toànthân nội liễm, nhìn ra sâu cạn. Hắn cũng bất đắc dĩ lắc, dường như cũng khôngcó cách nào đối phó với cô nương kia.Đám người đang hùng hục đánh đập thấy có người nhiều chuyện tới bèn tản ra,chỉ còn lại mình thương nhân Tô Châu đáng thương ở giữa. Dù sao cô gái nàycũng mang theo kiếm, dân chúng bình thường nào dám trêu chọc vào."Vì sao các ngươi đánh hắn?" Cô gái nheo mắt, hỏi thẳng.Dân chúng Ngô Châu trong quán nhìn nhau mỉm cười, không thèm để ý tới cô.Ngược lại, thư sinh lúc trước cười lạnh nói: "Xúc phạm mệnh quan triều đìnhngay trước mặt mọi người. Cho dù các vị đại nhân rộng lượng, nhưng chẳng lẽnhững người như chúng ta cũng không được đánh à?""Xúc phạm mệnh quan triều đình?" Cô gái trẻ tuổi kia cau mày lộ vẻ khó chịu,nói. "Cái tên Phạm Nhàn kia có gì tài ba?"Trong lầu xôn xao, tuy thương nhân Tô Châu nói năng bất kính với Phạm Nhànđến đâu đi nữa, nhưng lúc này nghe cô gái trước mặt to mồm khoác lác coithường Phạm Nhàn, cũng không kìm nổi bất ngờ.Phạm Nhàn là ai? Trong thiên hạ hiện giờ, còn có người trẻ tuổi nào danh tiếnglớn hơn y? Làm sao cô gái này sao dám nói như vậy?Thư sinh Ngô Châu kia cười lạnh trả lời: "Đúng là Tiểu Phạm đại nhân khôngcó gì tài ba, chỉ là trên cõi đời này khó mà tìm được ai tài ba hơn ngài ấy."Nữ nhân thanh tú kia nhíu mày, dường như cảm thấy việc bắt nạt những ngườinày chẳng có gì đáng tự hào, hỏi ngược lại: "Nhưng việc này lại có liên quan gìđến các ngươi?"Thư sinh Ngô Châu mỉm cười chế nhạo: "Không hiểu à? Tiểu Phạm đại nhân làcô gia của Ngô Châu chúng ta. Người này lại dám đứng trong quán rượu ở NgôChâu, nói xấu cô gia đại nhân nhà chúng ta, ngươi nói xem hắn có đáng bị đánhkhông?"Cô gia của Ngô Châu.Phạm Nhàn cưới con gái của Lâm Nhược Phủ, rất tự nhiên có một mối quan hệcực kỳ thân mật với Ngô Châu, nơi mà y chưa bao giờ đến. Kể từ sau khi LâmNhược Phủ từ chức, Ngô Châu không còn có ai đại diện lên tiếng tại kinh đô,nhân dân không khỏi căm tức. Nhưng Phạm Nhàn cô gia sinh sống một cách báđạo đến vậy, dân chúng Ngô Châu cũng có cảm giác tự hào, làm sao lại chophép lữ khách từ nơi khác ngông cuồng phê phán Phạm Nhàn.Thương nhân Tô Châu ăn trận đòn này, đúng là tai bay vạ gió, ai bảo hắn quênmất mối quan hệ giữa Tiểu Phạm đại nhân và Ngô Châu.o O oNữ nhân kia thanh tú kia có vẻ rất không ưa Phạm Nhàn, khóe miệng hơi vểnhlên, lộ vẻ trào phúng: "Thế thì sao? Đâu có thấy hắn dám làm càn ở chúng taBắc Tề chứ? Hóa ra chỉ là dựa vào oai hùm của cha vợ, trốn ở Ngô Châu làmrùa đen thôi..."Hóa ra tất cả những người này đều là người Bắc Tề!Tuy Nam Khánh và Bắc Tề đã giao hảo trở lại từ lâu, hai nước thông gia cộngthêm Khổ Hà thu nhận đệ tử, đang trong thời gian trăng mật, nhưng dù sao cũnglà kẻ thù suốt mấy chục năm. Thù oán giữa bách tính hai nước cũng chẳng thểgiảm bớt bao nhiêu. Lúc này, nghe nữ nhân kia tự tiết lộ thân phận, mọi ngườitrong lầu đều lộ vẻ cảnh giác e ngại.Ngay cả thương nhân Tô Châu vừa bị đánh cũng tự thấy xui xẻo, nhổ một bãinước bọt ra sàn nhà, không buồn nói cảm ơn người đã giúp mình, ngay lập tứcquay người xuống lầu.Nữ nhân thanh tú kia xuất thân cao quý, sư môn lại là tồn tại hàng đầu trên thếgian, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy, tâm trạng lập tứctrở nên khó chịu.Đúng vào lúc này, vị sĩ tử Ngô Châu nổi giận mắng: "Tiểu Phạm đại nhân là rùađen... Vậy thánh nữ Bắc Tề của các ngươi là gì?"o O oTrong quán rượu lập tức trở nên tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cảsợi tóc hất lên bên mặt nữ nhân thanh tú đang nổi giận kia.Sắc mặt của cô gái Bắc Tề lập tức lạnh đi, trong mắt loé lên vẻ sắc bén, dườngnhư lời nói kia đã khiến cô thật sự nổi giận. Ngón tay thon dài chậm rãi đặt lênchuôi kiếm bên hông, một luồng kiếm ý sắp bung ra, khiến cho gió mát tronglầu như ngưng đọng lại .
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cuối cùng có người không chịu được, trong từ góc quán có tiếng hô khẽ: “Tấtcả ngừng tay!”Người vừa lên tiếng là một nữ nhân, mặc trang phục bó sát người, quần áo màuvàng nhạt, ôm sát quanh thân thể đầy những đường cong. Bên eo đeo một thanhtrường kiếm, có vẻ là nhân sĩ giang hồ, nhưng gương mặt lại vô cùng thanh tú.Những người cùng bàn với cô nghe thấy tiếng hô này, dồn dập than gay go,thầm nghĩ tiểu sư muội lại chuẩn bị gây rối rồi. Bọn họ sợ sệt nhìn về phía sưphụ ở sau bàn, muốn gọi cô gái kia lại, nhưng không ngờ động tác của cô gáiquá nhanh, đã chạy tới giữa quán .Sư phụ trên của nhóm khách trên bàn này là một người trung niên, tinh khí toànthân nội liễm, nhìn ra sâu cạn. Hắn cũng bất đắc dĩ lắc, dường như cũng khôngcó cách nào đối phó với cô nương kia.Đám người đang hùng hục đánh đập thấy có người nhiều chuyện tới bèn tản ra,chỉ còn lại mình thương nhân Tô Châu đáng thương ở giữa. Dù sao cô gái nàycũng mang theo kiếm, dân chúng bình thường nào dám trêu chọc vào."Vì sao các ngươi đánh hắn?" Cô gái nheo mắt, hỏi thẳng.Dân chúng Ngô Châu trong quán nhìn nhau mỉm cười, không thèm để ý tới cô.Ngược lại, thư sinh lúc trước cười lạnh nói: "Xúc phạm mệnh quan triều đìnhngay trước mặt mọi người. Cho dù các vị đại nhân rộng lượng, nhưng chẳng lẽnhững người như chúng ta cũng không được đánh à?""Xúc phạm mệnh quan triều đình?" Cô gái trẻ tuổi kia cau mày lộ vẻ khó chịu,nói. "Cái tên Phạm Nhàn kia có gì tài ba?"Trong lầu xôn xao, tuy thương nhân Tô Châu nói năng bất kính với Phạm Nhànđến đâu đi nữa, nhưng lúc này nghe cô gái trước mặt to mồm khoác lác coithường Phạm Nhàn, cũng không kìm nổi bất ngờ.Phạm Nhàn là ai? Trong thiên hạ hiện giờ, còn có người trẻ tuổi nào danh tiếnglớn hơn y? Làm sao cô gái này sao dám nói như vậy?Thư sinh Ngô Châu kia cười lạnh trả lời: "Đúng là Tiểu Phạm đại nhân khôngcó gì tài ba, chỉ là trên cõi đời này khó mà tìm được ai tài ba hơn ngài ấy."Nữ nhân thanh tú kia nhíu mày, dường như cảm thấy việc bắt nạt những ngườinày chẳng có gì đáng tự hào, hỏi ngược lại: "Nhưng việc này lại có liên quan gìđến các ngươi?"Thư sinh Ngô Châu mỉm cười chế nhạo: "Không hiểu à? Tiểu Phạm đại nhân làcô gia của Ngô Châu chúng ta. Người này lại dám đứng trong quán rượu ở NgôChâu, nói xấu cô gia đại nhân nhà chúng ta, ngươi nói xem hắn có đáng bị đánhkhông?"Cô gia của Ngô Châu.Phạm Nhàn cưới con gái của Lâm Nhược Phủ, rất tự nhiên có một mối quan hệcực kỳ thân mật với Ngô Châu, nơi mà y chưa bao giờ đến. Kể từ sau khi LâmNhược Phủ từ chức, Ngô Châu không còn có ai đại diện lên tiếng tại kinh đô,nhân dân không khỏi căm tức. Nhưng Phạm Nhàn cô gia sinh sống một cách báđạo đến vậy, dân chúng Ngô Châu cũng có cảm giác tự hào, làm sao lại chophép lữ khách từ nơi khác ngông cuồng phê phán Phạm Nhàn.Thương nhân Tô Châu ăn trận đòn này, đúng là tai bay vạ gió, ai bảo hắn quênmất mối quan hệ giữa Tiểu Phạm đại nhân và Ngô Châu.o O oNữ nhân kia thanh tú kia có vẻ rất không ưa Phạm Nhàn, khóe miệng hơi vểnhlên, lộ vẻ trào phúng: "Thế thì sao? Đâu có thấy hắn dám làm càn ở chúng taBắc Tề chứ? Hóa ra chỉ là dựa vào oai hùm của cha vợ, trốn ở Ngô Châu làmrùa đen thôi..."Hóa ra tất cả những người này đều là người Bắc Tề!Tuy Nam Khánh và Bắc Tề đã giao hảo trở lại từ lâu, hai nước thông gia cộngthêm Khổ Hà thu nhận đệ tử, đang trong thời gian trăng mật, nhưng dù sao cũnglà kẻ thù suốt mấy chục năm. Thù oán giữa bách tính hai nước cũng chẳng thểgiảm bớt bao nhiêu. Lúc này, nghe nữ nhân kia tự tiết lộ thân phận, mọi ngườitrong lầu đều lộ vẻ cảnh giác e ngại.Ngay cả thương nhân Tô Châu vừa bị đánh cũng tự thấy xui xẻo, nhổ một bãinước bọt ra sàn nhà, không buồn nói cảm ơn người đã giúp mình, ngay lập tứcquay người xuống lầu.Nữ nhân thanh tú kia xuất thân cao quý, sư môn lại là tồn tại hàng đầu trên thếgian, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy, tâm trạng lập tứctrở nên khó chịu.Đúng vào lúc này, vị sĩ tử Ngô Châu nổi giận mắng: "Tiểu Phạm đại nhân là rùađen... Vậy thánh nữ Bắc Tề của các ngươi là gì?"o O oTrong quán rượu lập tức trở nên tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cảsợi tóc hất lên bên mặt nữ nhân thanh tú đang nổi giận kia.Sắc mặt của cô gái Bắc Tề lập tức lạnh đi, trong mắt loé lên vẻ sắc bén, dườngnhư lời nói kia đã khiến cô thật sự nổi giận. Ngón tay thon dài chậm rãi đặt lênchuôi kiếm bên hông, một luồng kiếm ý sắp bung ra, khiến cho gió mát tronglầu như ngưng đọng lại .
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cuối cùng có người không chịu được, trong từ góc quán có tiếng hô khẽ: “Tấtcả ngừng tay!”Người vừa lên tiếng là một nữ nhân, mặc trang phục bó sát người, quần áo màuvàng nhạt, ôm sát quanh thân thể đầy những đường cong. Bên eo đeo một thanhtrường kiếm, có vẻ là nhân sĩ giang hồ, nhưng gương mặt lại vô cùng thanh tú.Những người cùng bàn với cô nghe thấy tiếng hô này, dồn dập than gay go,thầm nghĩ tiểu sư muội lại chuẩn bị gây rối rồi. Bọn họ sợ sệt nhìn về phía sưphụ ở sau bàn, muốn gọi cô gái kia lại, nhưng không ngờ động tác của cô gáiquá nhanh, đã chạy tới giữa quán .Sư phụ trên của nhóm khách trên bàn này là một người trung niên, tinh khí toànthân nội liễm, nhìn ra sâu cạn. Hắn cũng bất đắc dĩ lắc, dường như cũng khôngcó cách nào đối phó với cô nương kia.Đám người đang hùng hục đánh đập thấy có người nhiều chuyện tới bèn tản ra,chỉ còn lại mình thương nhân Tô Châu đáng thương ở giữa. Dù sao cô gái nàycũng mang theo kiếm, dân chúng bình thường nào dám trêu chọc vào."Vì sao các ngươi đánh hắn?" Cô gái nheo mắt, hỏi thẳng.Dân chúng Ngô Châu trong quán nhìn nhau mỉm cười, không thèm để ý tới cô.Ngược lại, thư sinh lúc trước cười lạnh nói: "Xúc phạm mệnh quan triều đìnhngay trước mặt mọi người. Cho dù các vị đại nhân rộng lượng, nhưng chẳng lẽnhững người như chúng ta cũng không được đánh à?""Xúc phạm mệnh quan triều đình?" Cô gái trẻ tuổi kia cau mày lộ vẻ khó chịu,nói. "Cái tên Phạm Nhàn kia có gì tài ba?"Trong lầu xôn xao, tuy thương nhân Tô Châu nói năng bất kính với Phạm Nhànđến đâu đi nữa, nhưng lúc này nghe cô gái trước mặt to mồm khoác lác coithường Phạm Nhàn, cũng không kìm nổi bất ngờ.Phạm Nhàn là ai? Trong thiên hạ hiện giờ, còn có người trẻ tuổi nào danh tiếnglớn hơn y? Làm sao cô gái này sao dám nói như vậy?Thư sinh Ngô Châu kia cười lạnh trả lời: "Đúng là Tiểu Phạm đại nhân khôngcó gì tài ba, chỉ là trên cõi đời này khó mà tìm được ai tài ba hơn ngài ấy."Nữ nhân thanh tú kia nhíu mày, dường như cảm thấy việc bắt nạt những ngườinày chẳng có gì đáng tự hào, hỏi ngược lại: "Nhưng việc này lại có liên quan gìđến các ngươi?"Thư sinh Ngô Châu mỉm cười chế nhạo: "Không hiểu à? Tiểu Phạm đại nhân làcô gia của Ngô Châu chúng ta. Người này lại dám đứng trong quán rượu ở NgôChâu, nói xấu cô gia đại nhân nhà chúng ta, ngươi nói xem hắn có đáng bị đánhkhông?"Cô gia của Ngô Châu.Phạm Nhàn cưới con gái của Lâm Nhược Phủ, rất tự nhiên có một mối quan hệcực kỳ thân mật với Ngô Châu, nơi mà y chưa bao giờ đến. Kể từ sau khi LâmNhược Phủ từ chức, Ngô Châu không còn có ai đại diện lên tiếng tại kinh đô,nhân dân không khỏi căm tức. Nhưng Phạm Nhàn cô gia sinh sống một cách báđạo đến vậy, dân chúng Ngô Châu cũng có cảm giác tự hào, làm sao lại chophép lữ khách từ nơi khác ngông cuồng phê phán Phạm Nhàn.Thương nhân Tô Châu ăn trận đòn này, đúng là tai bay vạ gió, ai bảo hắn quênmất mối quan hệ giữa Tiểu Phạm đại nhân và Ngô Châu.o O oNữ nhân kia thanh tú kia có vẻ rất không ưa Phạm Nhàn, khóe miệng hơi vểnhlên, lộ vẻ trào phúng: "Thế thì sao? Đâu có thấy hắn dám làm càn ở chúng taBắc Tề chứ? Hóa ra chỉ là dựa vào oai hùm của cha vợ, trốn ở Ngô Châu làmrùa đen thôi..."Hóa ra tất cả những người này đều là người Bắc Tề!Tuy Nam Khánh và Bắc Tề đã giao hảo trở lại từ lâu, hai nước thông gia cộngthêm Khổ Hà thu nhận đệ tử, đang trong thời gian trăng mật, nhưng dù sao cũnglà kẻ thù suốt mấy chục năm. Thù oán giữa bách tính hai nước cũng chẳng thểgiảm bớt bao nhiêu. Lúc này, nghe nữ nhân kia tự tiết lộ thân phận, mọi ngườitrong lầu đều lộ vẻ cảnh giác e ngại.Ngay cả thương nhân Tô Châu vừa bị đánh cũng tự thấy xui xẻo, nhổ một bãinước bọt ra sàn nhà, không buồn nói cảm ơn người đã giúp mình, ngay lập tứcquay người xuống lầu.Nữ nhân thanh tú kia xuất thân cao quý, sư môn lại là tồn tại hàng đầu trên thếgian, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy, tâm trạng lập tứctrở nên khó chịu.Đúng vào lúc này, vị sĩ tử Ngô Châu nổi giận mắng: "Tiểu Phạm đại nhân là rùađen... Vậy thánh nữ Bắc Tề của các ngươi là gì?"o O oTrong quán rượu lập tức trở nên tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cảsợi tóc hất lên bên mặt nữ nhân thanh tú đang nổi giận kia.Sắc mặt của cô gái Bắc Tề lập tức lạnh đi, trong mắt loé lên vẻ sắc bén, dườngnhư lời nói kia đã khiến cô thật sự nổi giận. Ngón tay thon dài chậm rãi đặt lênchuôi kiếm bên hông, một luồng kiếm ý sắp bung ra, khiến cho gió mát tronglầu như ngưng đọng lại .