Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 764: Xuống núi 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Có lúc Phạm Nhàn tự hỏi lòng mình, mới phát hiện ra rằng, thực ra việc mìnhxuống núi đã gây ra thiệt hại khổng lồ đối với dòng họ Lâm. Đương nhiênHoàng đế bệ hạ sẽ không thể dừng lại tại đó, nên mới có việc thanh tra bộ Hộtrong đợt yết triều cuối xuân ở kinh đô.Phạm Nhàn tỉnh lại từ trầm tư, không nhịn được lắc đầu. Rõ ràng trong triềuđình còn nhiều vấn đề như vậy mà Hoàng thượng đã vội vàng giết chó... nhưngcon mồi vẫn chưa bị xóa sạch... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc sự tựtin của Hoàng đế đến từ đâu vậy?"Chuyện ở Giang Nam, ta sẽ không hỏi." Lâm Nhược Phủ cắt đứt suy nghĩ củay, chậm rãi nói: "Ta tin vào năng lực của ngươi, tuy nhìn từ bề ngoài thì chuyếnđi Giang Nam này, ngươi đã hành động hơi quá đà, nhưng ta tin ngươi có kếhoạch sau này... Chỉ có điều đợt Tết ngươi cần trở về kinh đô báo cáo, nênchuẩn bị kỹ hơn, đặc biệt là không biết những người đó sẽ tấn công khi nào."Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, không nhịn được cười nói: "Ngài yên tâm,không việc gì đậu."Lâm Nhược Phủ cũng không nhịn được bật cười, nhìn con rể trước mặt với vẻkhen ngợi, thấy được vẻ tự tin và bình tĩnh trên gương mặt người trẻ tuổi, hiếukỳ hỏi: "Lòng tự tin của bệ hạ đã có lịch sử chứng minh... Còn ngươi, lòng tựtin không đầu không đuôi này đến từ đâu?"Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, cười nói: "Ta tin rằng, vận may của ta là vô địchtrên thế gian này."Lâm Nhược Phủ im lặng, không khỏi lắc đầu một cách bất đắc dĩ, một hồi lâusau mới ôn tồn nói: "Ngươi có ý kiến gì với Viên Hoành Đạo không?"Phạm Nhàn thầm kinh ngạc, y biết Viên Hoành Đạo, người này từng là mônkhách tướng phủ năm xưa, cũng là hảo hữu qua lại với Lâm Nhược Phủ suốtmấy chục năm. Nhưng hình như sau sự kiện Lâm tướng gia xuống đài, ngườitên là Viên Hoành Đạo đã đóng một vai trò không mấy vẻ vang. Bây giờ có vẻnhư người này đã trở thành mưu sĩ hàng đầu của Tín Dương, không còn nghingờ gì nữa, đó chính là bán bạn cầu vinh.Phạm Nhàn không hiểu vì sao nhạc phụ lại đột nhiên nhắc tới người này. Y caumày, nghĩ tới lúc trước dường như nhạc phụ cũng không hề tìm cách giết chếtngười này báo thù, càng cảm thấy có gì đó kỳ quái."Viên Hoành Đạo là một người rất lợi hại, cũng là một người rất hào hiệp." LâmNhược Phủ mỉm cười nói: "Từ trước tới giờ ta vẫn không hiểu tại sao hắn lạiphản bội ta.""Chẳng lẽ hắn không phải là người của Trưởng công chúa à?""Vân Duệ... có năng lực làm vậy sao?" Lâm Nhược Phủ thở dài: "Ta cũngkhông rõ lắm. Chuyện này đã qua hơn một năm, hận thù của ta đối với HoànhĐạo cũng dần dần phai nhạt, cho nên vẫn thấy khó hiểu về bối cảnh thật sựtrong chuyện này.""Thay ta hỏi hắn một chút," Lâm Nhược Phủ nói với vẻ lạnh lùng: "... Vì sao?"Phạm Nhàn trịnh trọng gật đầu, tự nhủ trong lòng lần thăm hỏi này không phảidùng kiếm thì sẽ là dùng nỏ.Lâm Nhược Phủ nhìn vẻ mặt của y, lắc đầu nói: "Ngày sau nếu trong kinh đôthật sự rộng lớn, có lẽ hắn có thể giúp ngươi."Phạm Nhàn thoáng kinh ngạc, không hiểu ý nghĩa của lời nói này.Lâm Nhược Phủ chìm vào trầm tư, cũng đang suy ngẫm vấn đề này.Có lẽ lão thọt trong trang viên ngoại ô kinh đô đang rất đắc ý.Đoàn người Phạm Nhàn ở lại Ngô Châu mấy ngày, trong thời gian rảnh rỗi, ylại tới thư phòng thỉnh giáo nhạc phụ của mình. Một mặt là muốn biết thêm mộtsố chuyện năm xưa, mặt khác cũng muốn học hỏi thủ đoạn triều chính từ đốiphương. Tuy y đã sống hai kiếp người, có ưu thế trời sinh và kinh nghiệm sốngphong phú, nhưng trong những phương diện này, rõ ràng có một vị thiên cổ giantướng bên cạnh, đương nhiên không thể bỏ lỡ được.Năm ngoái khi đi sứ Bắc Tề, lúc ở trên xe ngựa, Phạm Nhàn cũng đã học hỏi từTiếu n đại nhân. Đây là ưu điểm lớn nhất của Phạm Nhàn. Y có thể kiên trì mỗingày minh tưởng khổ tu vào bình minh và hoàng hôn, đồng thời cũng nắm bắtmọi cơ hội để học cách tự bảo vệ mình. Nghị lực và quyết tâm đó, thật ra khônghợp với vẻ lười nhác mà y thường thể hiện ra.Trong lúc trò chuyện mấy ngày qua, Phạm Nhàn tập trung nghiên cứu vàonhững điểm chính trong cơ cấu triều đình, đặc biệt là đối với lực lượng quân sựxa lạ nhất với. Tần gia và Diệp gia, hai gia tộc có công lao rất lớn kể từ khi khaiquốc đến nay, cộng thêm rất nhiều cảm nhận, Phạm Nhàn càng thấy kỳ lạ, vìsao một gia tộc đời đời trung lương khác như Diệp gia lại có thể liên quan đếnnhững việc không trong sạch bên phía Trưởng công chúa?Nhưng những thắc mắc này chỉ có thể chôn giấu sâu trong tâm trí y.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Có lúc Phạm Nhàn tự hỏi lòng mình, mới phát hiện ra rằng, thực ra việc mìnhxuống núi đã gây ra thiệt hại khổng lồ đối với dòng họ Lâm. Đương nhiênHoàng đế bệ hạ sẽ không thể dừng lại tại đó, nên mới có việc thanh tra bộ Hộtrong đợt yết triều cuối xuân ở kinh đô.Phạm Nhàn tỉnh lại từ trầm tư, không nhịn được lắc đầu. Rõ ràng trong triềuđình còn nhiều vấn đề như vậy mà Hoàng thượng đã vội vàng giết chó... nhưngcon mồi vẫn chưa bị xóa sạch... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc sự tựtin của Hoàng đế đến từ đâu vậy?"Chuyện ở Giang Nam, ta sẽ không hỏi." Lâm Nhược Phủ cắt đứt suy nghĩ củay, chậm rãi nói: "Ta tin vào năng lực của ngươi, tuy nhìn từ bề ngoài thì chuyếnđi Giang Nam này, ngươi đã hành động hơi quá đà, nhưng ta tin ngươi có kếhoạch sau này... Chỉ có điều đợt Tết ngươi cần trở về kinh đô báo cáo, nênchuẩn bị kỹ hơn, đặc biệt là không biết những người đó sẽ tấn công khi nào."Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, không nhịn được cười nói: "Ngài yên tâm,không việc gì đậu."Lâm Nhược Phủ cũng không nhịn được bật cười, nhìn con rể trước mặt với vẻkhen ngợi, thấy được vẻ tự tin và bình tĩnh trên gương mặt người trẻ tuổi, hiếukỳ hỏi: "Lòng tự tin của bệ hạ đã có lịch sử chứng minh... Còn ngươi, lòng tựtin không đầu không đuôi này đến từ đâu?"Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, cười nói: "Ta tin rằng, vận may của ta là vô địchtrên thế gian này."Lâm Nhược Phủ im lặng, không khỏi lắc đầu một cách bất đắc dĩ, một hồi lâusau mới ôn tồn nói: "Ngươi có ý kiến gì với Viên Hoành Đạo không?"Phạm Nhàn thầm kinh ngạc, y biết Viên Hoành Đạo, người này từng là mônkhách tướng phủ năm xưa, cũng là hảo hữu qua lại với Lâm Nhược Phủ suốtmấy chục năm. Nhưng hình như sau sự kiện Lâm tướng gia xuống đài, ngườitên là Viên Hoành Đạo đã đóng một vai trò không mấy vẻ vang. Bây giờ có vẻnhư người này đã trở thành mưu sĩ hàng đầu của Tín Dương, không còn nghingờ gì nữa, đó chính là bán bạn cầu vinh.Phạm Nhàn không hiểu vì sao nhạc phụ lại đột nhiên nhắc tới người này. Y caumày, nghĩ tới lúc trước dường như nhạc phụ cũng không hề tìm cách giết chếtngười này báo thù, càng cảm thấy có gì đó kỳ quái."Viên Hoành Đạo là một người rất lợi hại, cũng là một người rất hào hiệp." LâmNhược Phủ mỉm cười nói: "Từ trước tới giờ ta vẫn không hiểu tại sao hắn lạiphản bội ta.""Chẳng lẽ hắn không phải là người của Trưởng công chúa à?""Vân Duệ... có năng lực làm vậy sao?" Lâm Nhược Phủ thở dài: "Ta cũngkhông rõ lắm. Chuyện này đã qua hơn một năm, hận thù của ta đối với HoànhĐạo cũng dần dần phai nhạt, cho nên vẫn thấy khó hiểu về bối cảnh thật sựtrong chuyện này.""Thay ta hỏi hắn một chút," Lâm Nhược Phủ nói với vẻ lạnh lùng: "... Vì sao?"Phạm Nhàn trịnh trọng gật đầu, tự nhủ trong lòng lần thăm hỏi này không phảidùng kiếm thì sẽ là dùng nỏ.Lâm Nhược Phủ nhìn vẻ mặt của y, lắc đầu nói: "Ngày sau nếu trong kinh đôthật sự rộng lớn, có lẽ hắn có thể giúp ngươi."Phạm Nhàn thoáng kinh ngạc, không hiểu ý nghĩa của lời nói này.Lâm Nhược Phủ chìm vào trầm tư, cũng đang suy ngẫm vấn đề này.Có lẽ lão thọt trong trang viên ngoại ô kinh đô đang rất đắc ý.Đoàn người Phạm Nhàn ở lại Ngô Châu mấy ngày, trong thời gian rảnh rỗi, ylại tới thư phòng thỉnh giáo nhạc phụ của mình. Một mặt là muốn biết thêm mộtsố chuyện năm xưa, mặt khác cũng muốn học hỏi thủ đoạn triều chính từ đốiphương. Tuy y đã sống hai kiếp người, có ưu thế trời sinh và kinh nghiệm sốngphong phú, nhưng trong những phương diện này, rõ ràng có một vị thiên cổ giantướng bên cạnh, đương nhiên không thể bỏ lỡ được.Năm ngoái khi đi sứ Bắc Tề, lúc ở trên xe ngựa, Phạm Nhàn cũng đã học hỏi từTiếu n đại nhân. Đây là ưu điểm lớn nhất của Phạm Nhàn. Y có thể kiên trì mỗingày minh tưởng khổ tu vào bình minh và hoàng hôn, đồng thời cũng nắm bắtmọi cơ hội để học cách tự bảo vệ mình. Nghị lực và quyết tâm đó, thật ra khônghợp với vẻ lười nhác mà y thường thể hiện ra.Trong lúc trò chuyện mấy ngày qua, Phạm Nhàn tập trung nghiên cứu vàonhững điểm chính trong cơ cấu triều đình, đặc biệt là đối với lực lượng quân sựxa lạ nhất với. Tần gia và Diệp gia, hai gia tộc có công lao rất lớn kể từ khi khaiquốc đến nay, cộng thêm rất nhiều cảm nhận, Phạm Nhàn càng thấy kỳ lạ, vìsao một gia tộc đời đời trung lương khác như Diệp gia lại có thể liên quan đếnnhững việc không trong sạch bên phía Trưởng công chúa?Nhưng những thắc mắc này chỉ có thể chôn giấu sâu trong tâm trí y.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Có lúc Phạm Nhàn tự hỏi lòng mình, mới phát hiện ra rằng, thực ra việc mìnhxuống núi đã gây ra thiệt hại khổng lồ đối với dòng họ Lâm. Đương nhiênHoàng đế bệ hạ sẽ không thể dừng lại tại đó, nên mới có việc thanh tra bộ Hộtrong đợt yết triều cuối xuân ở kinh đô.Phạm Nhàn tỉnh lại từ trầm tư, không nhịn được lắc đầu. Rõ ràng trong triềuđình còn nhiều vấn đề như vậy mà Hoàng thượng đã vội vàng giết chó... nhưngcon mồi vẫn chưa bị xóa sạch... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc sự tựtin của Hoàng đế đến từ đâu vậy?"Chuyện ở Giang Nam, ta sẽ không hỏi." Lâm Nhược Phủ cắt đứt suy nghĩ củay, chậm rãi nói: "Ta tin vào năng lực của ngươi, tuy nhìn từ bề ngoài thì chuyếnđi Giang Nam này, ngươi đã hành động hơi quá đà, nhưng ta tin ngươi có kếhoạch sau này... Chỉ có điều đợt Tết ngươi cần trở về kinh đô báo cáo, nênchuẩn bị kỹ hơn, đặc biệt là không biết những người đó sẽ tấn công khi nào."Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, không nhịn được cười nói: "Ngài yên tâm,không việc gì đậu."Lâm Nhược Phủ cũng không nhịn được bật cười, nhìn con rể trước mặt với vẻkhen ngợi, thấy được vẻ tự tin và bình tĩnh trên gương mặt người trẻ tuổi, hiếukỳ hỏi: "Lòng tự tin của bệ hạ đã có lịch sử chứng minh... Còn ngươi, lòng tựtin không đầu không đuôi này đến từ đâu?"Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, cười nói: "Ta tin rằng, vận may của ta là vô địchtrên thế gian này."Lâm Nhược Phủ im lặng, không khỏi lắc đầu một cách bất đắc dĩ, một hồi lâusau mới ôn tồn nói: "Ngươi có ý kiến gì với Viên Hoành Đạo không?"Phạm Nhàn thầm kinh ngạc, y biết Viên Hoành Đạo, người này từng là mônkhách tướng phủ năm xưa, cũng là hảo hữu qua lại với Lâm Nhược Phủ suốtmấy chục năm. Nhưng hình như sau sự kiện Lâm tướng gia xuống đài, ngườitên là Viên Hoành Đạo đã đóng một vai trò không mấy vẻ vang. Bây giờ có vẻnhư người này đã trở thành mưu sĩ hàng đầu của Tín Dương, không còn nghingờ gì nữa, đó chính là bán bạn cầu vinh.Phạm Nhàn không hiểu vì sao nhạc phụ lại đột nhiên nhắc tới người này. Y caumày, nghĩ tới lúc trước dường như nhạc phụ cũng không hề tìm cách giết chếtngười này báo thù, càng cảm thấy có gì đó kỳ quái."Viên Hoành Đạo là một người rất lợi hại, cũng là một người rất hào hiệp." LâmNhược Phủ mỉm cười nói: "Từ trước tới giờ ta vẫn không hiểu tại sao hắn lạiphản bội ta.""Chẳng lẽ hắn không phải là người của Trưởng công chúa à?""Vân Duệ... có năng lực làm vậy sao?" Lâm Nhược Phủ thở dài: "Ta cũngkhông rõ lắm. Chuyện này đã qua hơn một năm, hận thù của ta đối với HoànhĐạo cũng dần dần phai nhạt, cho nên vẫn thấy khó hiểu về bối cảnh thật sựtrong chuyện này.""Thay ta hỏi hắn một chút," Lâm Nhược Phủ nói với vẻ lạnh lùng: "... Vì sao?"Phạm Nhàn trịnh trọng gật đầu, tự nhủ trong lòng lần thăm hỏi này không phảidùng kiếm thì sẽ là dùng nỏ.Lâm Nhược Phủ nhìn vẻ mặt của y, lắc đầu nói: "Ngày sau nếu trong kinh đôthật sự rộng lớn, có lẽ hắn có thể giúp ngươi."Phạm Nhàn thoáng kinh ngạc, không hiểu ý nghĩa của lời nói này.Lâm Nhược Phủ chìm vào trầm tư, cũng đang suy ngẫm vấn đề này.Có lẽ lão thọt trong trang viên ngoại ô kinh đô đang rất đắc ý.Đoàn người Phạm Nhàn ở lại Ngô Châu mấy ngày, trong thời gian rảnh rỗi, ylại tới thư phòng thỉnh giáo nhạc phụ của mình. Một mặt là muốn biết thêm mộtsố chuyện năm xưa, mặt khác cũng muốn học hỏi thủ đoạn triều chính từ đốiphương. Tuy y đã sống hai kiếp người, có ưu thế trời sinh và kinh nghiệm sốngphong phú, nhưng trong những phương diện này, rõ ràng có một vị thiên cổ giantướng bên cạnh, đương nhiên không thể bỏ lỡ được.Năm ngoái khi đi sứ Bắc Tề, lúc ở trên xe ngựa, Phạm Nhàn cũng đã học hỏi từTiếu n đại nhân. Đây là ưu điểm lớn nhất của Phạm Nhàn. Y có thể kiên trì mỗingày minh tưởng khổ tu vào bình minh và hoàng hôn, đồng thời cũng nắm bắtmọi cơ hội để học cách tự bảo vệ mình. Nghị lực và quyết tâm đó, thật ra khônghợp với vẻ lười nhác mà y thường thể hiện ra.Trong lúc trò chuyện mấy ngày qua, Phạm Nhàn tập trung nghiên cứu vàonhững điểm chính trong cơ cấu triều đình, đặc biệt là đối với lực lượng quân sựxa lạ nhất với. Tần gia và Diệp gia, hai gia tộc có công lao rất lớn kể từ khi khaiquốc đến nay, cộng thêm rất nhiều cảm nhận, Phạm Nhàn càng thấy kỳ lạ, vìsao một gia tộc đời đời trung lương khác như Diệp gia lại có thể liên quan đếnnhững việc không trong sạch bên phía Trưởng công chúa?Nhưng những thắc mắc này chỉ có thể chôn giấu sâu trong tâm trí y.