Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 765: Xuống núi 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đối với việc ở Giang Nam, mặc dù Lâm Nhược Phủ không muốn can thiệp,nhưng cuối cùng vẫn viết thư cho Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh. Còn nộidung trong thư là gì, Phạm Nhàn không hề quan tâm. Tổng đốc đại nhân mộtkhu vực có nể mặt tướng gia tiền nhiệm hay không là chuyện khác. Điều quantrọng là nhạc phụ đại nhân đã phân tích cho mình về tính cách của Tiết Thanh.Tiết Thanh là cận thần của thiên tử, là người hám công lao... mà tâm tư kín kẽ.Đánh giá này khiến Phạm Nhàn hạ quyết định, thần tử như vậy thì mong ướclớn nhất chẳng qua là trở thành danh thần, đương nhiên không chịu ra mặt làmmấy việc ô uế. Còn sau này, nếu mình sử dụng các thủ đoạn lôi đình, chỉ cần đểTiết Thanh đứng ngoài chuyện đó, sau đó tặng hắn một đống công danh, đươngnhiên hắn sẽ âm thầm phối hợp.Việc buôn lậu Nội Khố vẫn đang tiến hành, việc điều tra trên biển vẫn còn tiếptục, việc bóc lột và làm suy yếu Minh gia chưa dừng một ngày. Theo tin tức từTô Châu gửi tới, Minh Thanh Đạt vừa tham lam lại vừa nhút nhát, không thểthật sự liên lạc với Thái Bình tiền trang, trong tình huống không còn cách nàokhác, vạn bất đắc dĩ đành phải tăng cường việc điều chuyển lượng bạc sangChiêu Thương tiền trang.Rất tốt.Phạm Nhàn nghĩ thầm trong lòng, chỉ cần vượt qua ranh giới đó, sẽ là lúc màMinh gia diệt vong.o O oNgoại thành của Ngô Châu toàn những núi xanh, che mát phần lớn ánh nắng gắtcủa hướng nam, thêm vào đó là gió núi thổi hiu hiu, xua đi cái nóng oi bức, quảthật là nơi lý tưởng để trốn tránh cái nóng của mùa hè.Đoàn người Phạm Nhàn nghỉ lại ở Ngô Châu cũng khá thoải mái. Những lúc xarời chuyện chính trị, y thường dẫn theo Uyển Nhi và Đại Bảo đi dạo quanh núi,săn một con mồi nhỏ, tìm một con suối nhỏ, nướng ếch và kể cho Uyển Nhinghe câu chuyện của Lệnh Hồ Qua Tử.Cũng có lúc qua đêm trong ngọn núi. Khi đó ánh sao lốm đốm đầy trời, cảnhtượng đẹp không tả xiết. Cầu Hỉ Thước dần dần hòa hợp, ngân hà theo gió trôiđi, Phạm Nhàn ôm thê tử trong lòng, nhỏ giọng trêu ghẹo, cao giọng cười đùa,ngắm sao trong đêm. Y không biết đại thế của thiên hạ rốt cuộc là hợp hay tan,chỉ biết rằng mỗi năm một canh giờ Ngưu Lang và Chức Nữ gặp lại nhau sắpđến.Xa rời những phiền nhiễu của thế tục, thật sung sướng.Phu thê bọn họ đều rất nhất trí không nói về chuyện ở Tô Châu, kinh đô, hay bấtcứ chuyện gì ở nơi khác. Không nói về Hải Đường, không nói về Trưởng côngchúa, không nói về Hoàng đế. Chỉ đôi khi lại tâm sự về Nhược Nhược muộimuội đang tu hành ở Bắc Tề, về món ăn dân dã do Đằng Đại Gia ở trang viênPhạm thị ngoại ô kinh đô chế biến, hay về chân gà thơm ngon từ Đức Châu...Đi thẳng về phía tây, thấy núi ngắm núi, thấy nước xuống nước, thấy nai con thìdỗ dành, thấy chó sói hoang thì đánh, bước đi bên cạnh rừng rậm dọc dòng suối,hay lưu luyến ở vách núi trong mây. Đó là những khoảnh khắc tĩnh lặng quý giásau khi chung sống, cứ như thể mọi thứ xung quanh không còn tồn tại nữa, chỉcòn mỗi Phạm Nhàn và Lâm Uyển nhi.Sai rồi, vẫn còn cả Đại Bảo.Tuy vậy điểm đáng yêu của Đại Bảo chính là hắn thường im lặng.Ngày tháng như vậy không thể kéo dài mãi mãi. Nếu Phạm Nhàn muốn tiếp tụcsống như vậy, y nhất định phải xuống núi một lần nữa, bước vào hồng trần mộtlần nữa.o O o"Đại Bảo muốn đi cùng chúng ta?" Phạm Nhàn mở to mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:"Không phải là đưa hắn đến bên nhạc phụ, để bầu bạn với nhạc phụ à?"Lâm Nhược Phủ hiện đang sống một mình ở Ngô Châu, tuy trong tộc có vô sốcon cháu, nhưng bên cạnh thực sự ít người thân thiết. Bây giờ đương nhiênUyển nhi sẽ đi cùng Phạm Nhàn, nếu Đại Bảo cũng đi theo họ, thế ai sẽ ở lạibầu bạn cùng vị lão tướng gia tiền nhiệm?Con không ở bên cạnh chẳng khác nào không con, cảm giác cô đơn ấy, PhạmNhàn cũng thấu hiểu phần nào."Phụ thân kiên quyết như vậy." Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng đáp. Sau mấy ngàyđược Phạm Nhàn chăm sóc tỉ mỉ, lại thêm du ngoạn giữa núi rừng, sức khỏe củaUyển Nhi đã phục hồi khá nhiều, gương mặt mềm mại ửng hồng khỏe mạnh,đôi mắt to tròn với hàng mi dài nhấp nháy.Phạm Nhàn mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô và nói: "Đượcthôi."o O oSau vài ngày, một đoàn xe màu đen rời khỏi Ngô Châu, chậm rãi chạy về phíađông, đi qua vài thành nhỏ và núi lớn, tới một ngã ba đường.Nơi này đã nằm trong khu vực Đông Sơn, ngã ba đường dẫn đến hai châu thànhcủa Đông Sơn.Đi về phía đông là Đạm Châu, đi về phía bắc chính là Giao Châu."Nàng tới Đạm Châu chờ ta, ta tới Giao Châu giải quyết vài việc." Phạm Nhànđứng trên xe ngựa, nhẹ nhàng nói với Uyển Nhi trên xe: "Cùng lắm chỉ trễ mấtmười ngày thôi."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đối với việc ở Giang Nam, mặc dù Lâm Nhược Phủ không muốn can thiệp,nhưng cuối cùng vẫn viết thư cho Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh. Còn nộidung trong thư là gì, Phạm Nhàn không hề quan tâm. Tổng đốc đại nhân mộtkhu vực có nể mặt tướng gia tiền nhiệm hay không là chuyện khác. Điều quantrọng là nhạc phụ đại nhân đã phân tích cho mình về tính cách của Tiết Thanh.Tiết Thanh là cận thần của thiên tử, là người hám công lao... mà tâm tư kín kẽ.Đánh giá này khiến Phạm Nhàn hạ quyết định, thần tử như vậy thì mong ướclớn nhất chẳng qua là trở thành danh thần, đương nhiên không chịu ra mặt làmmấy việc ô uế. Còn sau này, nếu mình sử dụng các thủ đoạn lôi đình, chỉ cần đểTiết Thanh đứng ngoài chuyện đó, sau đó tặng hắn một đống công danh, đươngnhiên hắn sẽ âm thầm phối hợp.Việc buôn lậu Nội Khố vẫn đang tiến hành, việc điều tra trên biển vẫn còn tiếptục, việc bóc lột và làm suy yếu Minh gia chưa dừng một ngày. Theo tin tức từTô Châu gửi tới, Minh Thanh Đạt vừa tham lam lại vừa nhút nhát, không thểthật sự liên lạc với Thái Bình tiền trang, trong tình huống không còn cách nàokhác, vạn bất đắc dĩ đành phải tăng cường việc điều chuyển lượng bạc sangChiêu Thương tiền trang.Rất tốt.Phạm Nhàn nghĩ thầm trong lòng, chỉ cần vượt qua ranh giới đó, sẽ là lúc màMinh gia diệt vong.o O oNgoại thành của Ngô Châu toàn những núi xanh, che mát phần lớn ánh nắng gắtcủa hướng nam, thêm vào đó là gió núi thổi hiu hiu, xua đi cái nóng oi bức, quảthật là nơi lý tưởng để trốn tránh cái nóng của mùa hè.Đoàn người Phạm Nhàn nghỉ lại ở Ngô Châu cũng khá thoải mái. Những lúc xarời chuyện chính trị, y thường dẫn theo Uyển Nhi và Đại Bảo đi dạo quanh núi,săn một con mồi nhỏ, tìm một con suối nhỏ, nướng ếch và kể cho Uyển Nhinghe câu chuyện của Lệnh Hồ Qua Tử.Cũng có lúc qua đêm trong ngọn núi. Khi đó ánh sao lốm đốm đầy trời, cảnhtượng đẹp không tả xiết. Cầu Hỉ Thước dần dần hòa hợp, ngân hà theo gió trôiđi, Phạm Nhàn ôm thê tử trong lòng, nhỏ giọng trêu ghẹo, cao giọng cười đùa,ngắm sao trong đêm. Y không biết đại thế của thiên hạ rốt cuộc là hợp hay tan,chỉ biết rằng mỗi năm một canh giờ Ngưu Lang và Chức Nữ gặp lại nhau sắpđến.Xa rời những phiền nhiễu của thế tục, thật sung sướng.Phu thê bọn họ đều rất nhất trí không nói về chuyện ở Tô Châu, kinh đô, hay bấtcứ chuyện gì ở nơi khác. Không nói về Hải Đường, không nói về Trưởng côngchúa, không nói về Hoàng đế. Chỉ đôi khi lại tâm sự về Nhược Nhược muộimuội đang tu hành ở Bắc Tề, về món ăn dân dã do Đằng Đại Gia ở trang viênPhạm thị ngoại ô kinh đô chế biến, hay về chân gà thơm ngon từ Đức Châu...Đi thẳng về phía tây, thấy núi ngắm núi, thấy nước xuống nước, thấy nai con thìdỗ dành, thấy chó sói hoang thì đánh, bước đi bên cạnh rừng rậm dọc dòng suối,hay lưu luyến ở vách núi trong mây. Đó là những khoảnh khắc tĩnh lặng quý giásau khi chung sống, cứ như thể mọi thứ xung quanh không còn tồn tại nữa, chỉcòn mỗi Phạm Nhàn và Lâm Uyển nhi.Sai rồi, vẫn còn cả Đại Bảo.Tuy vậy điểm đáng yêu của Đại Bảo chính là hắn thường im lặng.Ngày tháng như vậy không thể kéo dài mãi mãi. Nếu Phạm Nhàn muốn tiếp tụcsống như vậy, y nhất định phải xuống núi một lần nữa, bước vào hồng trần mộtlần nữa.o O o"Đại Bảo muốn đi cùng chúng ta?" Phạm Nhàn mở to mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:"Không phải là đưa hắn đến bên nhạc phụ, để bầu bạn với nhạc phụ à?"Lâm Nhược Phủ hiện đang sống một mình ở Ngô Châu, tuy trong tộc có vô sốcon cháu, nhưng bên cạnh thực sự ít người thân thiết. Bây giờ đương nhiênUyển nhi sẽ đi cùng Phạm Nhàn, nếu Đại Bảo cũng đi theo họ, thế ai sẽ ở lạibầu bạn cùng vị lão tướng gia tiền nhiệm?Con không ở bên cạnh chẳng khác nào không con, cảm giác cô đơn ấy, PhạmNhàn cũng thấu hiểu phần nào."Phụ thân kiên quyết như vậy." Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng đáp. Sau mấy ngàyđược Phạm Nhàn chăm sóc tỉ mỉ, lại thêm du ngoạn giữa núi rừng, sức khỏe củaUyển Nhi đã phục hồi khá nhiều, gương mặt mềm mại ửng hồng khỏe mạnh,đôi mắt to tròn với hàng mi dài nhấp nháy.Phạm Nhàn mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô và nói: "Đượcthôi."o O oSau vài ngày, một đoàn xe màu đen rời khỏi Ngô Châu, chậm rãi chạy về phíađông, đi qua vài thành nhỏ và núi lớn, tới một ngã ba đường.Nơi này đã nằm trong khu vực Đông Sơn, ngã ba đường dẫn đến hai châu thànhcủa Đông Sơn.Đi về phía đông là Đạm Châu, đi về phía bắc chính là Giao Châu."Nàng tới Đạm Châu chờ ta, ta tới Giao Châu giải quyết vài việc." Phạm Nhànđứng trên xe ngựa, nhẹ nhàng nói với Uyển Nhi trên xe: "Cùng lắm chỉ trễ mấtmười ngày thôi."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đối với việc ở Giang Nam, mặc dù Lâm Nhược Phủ không muốn can thiệp,nhưng cuối cùng vẫn viết thư cho Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh. Còn nộidung trong thư là gì, Phạm Nhàn không hề quan tâm. Tổng đốc đại nhân mộtkhu vực có nể mặt tướng gia tiền nhiệm hay không là chuyện khác. Điều quantrọng là nhạc phụ đại nhân đã phân tích cho mình về tính cách của Tiết Thanh.Tiết Thanh là cận thần của thiên tử, là người hám công lao... mà tâm tư kín kẽ.Đánh giá này khiến Phạm Nhàn hạ quyết định, thần tử như vậy thì mong ướclớn nhất chẳng qua là trở thành danh thần, đương nhiên không chịu ra mặt làmmấy việc ô uế. Còn sau này, nếu mình sử dụng các thủ đoạn lôi đình, chỉ cần đểTiết Thanh đứng ngoài chuyện đó, sau đó tặng hắn một đống công danh, đươngnhiên hắn sẽ âm thầm phối hợp.Việc buôn lậu Nội Khố vẫn đang tiến hành, việc điều tra trên biển vẫn còn tiếptục, việc bóc lột và làm suy yếu Minh gia chưa dừng một ngày. Theo tin tức từTô Châu gửi tới, Minh Thanh Đạt vừa tham lam lại vừa nhút nhát, không thểthật sự liên lạc với Thái Bình tiền trang, trong tình huống không còn cách nàokhác, vạn bất đắc dĩ đành phải tăng cường việc điều chuyển lượng bạc sangChiêu Thương tiền trang.Rất tốt.Phạm Nhàn nghĩ thầm trong lòng, chỉ cần vượt qua ranh giới đó, sẽ là lúc màMinh gia diệt vong.o O oNgoại thành của Ngô Châu toàn những núi xanh, che mát phần lớn ánh nắng gắtcủa hướng nam, thêm vào đó là gió núi thổi hiu hiu, xua đi cái nóng oi bức, quảthật là nơi lý tưởng để trốn tránh cái nóng của mùa hè.Đoàn người Phạm Nhàn nghỉ lại ở Ngô Châu cũng khá thoải mái. Những lúc xarời chuyện chính trị, y thường dẫn theo Uyển Nhi và Đại Bảo đi dạo quanh núi,săn một con mồi nhỏ, tìm một con suối nhỏ, nướng ếch và kể cho Uyển Nhinghe câu chuyện của Lệnh Hồ Qua Tử.Cũng có lúc qua đêm trong ngọn núi. Khi đó ánh sao lốm đốm đầy trời, cảnhtượng đẹp không tả xiết. Cầu Hỉ Thước dần dần hòa hợp, ngân hà theo gió trôiđi, Phạm Nhàn ôm thê tử trong lòng, nhỏ giọng trêu ghẹo, cao giọng cười đùa,ngắm sao trong đêm. Y không biết đại thế của thiên hạ rốt cuộc là hợp hay tan,chỉ biết rằng mỗi năm một canh giờ Ngưu Lang và Chức Nữ gặp lại nhau sắpđến.Xa rời những phiền nhiễu của thế tục, thật sung sướng.Phu thê bọn họ đều rất nhất trí không nói về chuyện ở Tô Châu, kinh đô, hay bấtcứ chuyện gì ở nơi khác. Không nói về Hải Đường, không nói về Trưởng côngchúa, không nói về Hoàng đế. Chỉ đôi khi lại tâm sự về Nhược Nhược muộimuội đang tu hành ở Bắc Tề, về món ăn dân dã do Đằng Đại Gia ở trang viênPhạm thị ngoại ô kinh đô chế biến, hay về chân gà thơm ngon từ Đức Châu...Đi thẳng về phía tây, thấy núi ngắm núi, thấy nước xuống nước, thấy nai con thìdỗ dành, thấy chó sói hoang thì đánh, bước đi bên cạnh rừng rậm dọc dòng suối,hay lưu luyến ở vách núi trong mây. Đó là những khoảnh khắc tĩnh lặng quý giásau khi chung sống, cứ như thể mọi thứ xung quanh không còn tồn tại nữa, chỉcòn mỗi Phạm Nhàn và Lâm Uyển nhi.Sai rồi, vẫn còn cả Đại Bảo.Tuy vậy điểm đáng yêu của Đại Bảo chính là hắn thường im lặng.Ngày tháng như vậy không thể kéo dài mãi mãi. Nếu Phạm Nhàn muốn tiếp tụcsống như vậy, y nhất định phải xuống núi một lần nữa, bước vào hồng trần mộtlần nữa.o O o"Đại Bảo muốn đi cùng chúng ta?" Phạm Nhàn mở to mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:"Không phải là đưa hắn đến bên nhạc phụ, để bầu bạn với nhạc phụ à?"Lâm Nhược Phủ hiện đang sống một mình ở Ngô Châu, tuy trong tộc có vô sốcon cháu, nhưng bên cạnh thực sự ít người thân thiết. Bây giờ đương nhiênUyển nhi sẽ đi cùng Phạm Nhàn, nếu Đại Bảo cũng đi theo họ, thế ai sẽ ở lạibầu bạn cùng vị lão tướng gia tiền nhiệm?Con không ở bên cạnh chẳng khác nào không con, cảm giác cô đơn ấy, PhạmNhàn cũng thấu hiểu phần nào."Phụ thân kiên quyết như vậy." Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng đáp. Sau mấy ngàyđược Phạm Nhàn chăm sóc tỉ mỉ, lại thêm du ngoạn giữa núi rừng, sức khỏe củaUyển Nhi đã phục hồi khá nhiều, gương mặt mềm mại ửng hồng khỏe mạnh,đôi mắt to tròn với hàng mi dài nhấp nháy.Phạm Nhàn mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô và nói: "Đượcthôi."o O oSau vài ngày, một đoàn xe màu đen rời khỏi Ngô Châu, chậm rãi chạy về phíađông, đi qua vài thành nhỏ và núi lớn, tới một ngã ba đường.Nơi này đã nằm trong khu vực Đông Sơn, ngã ba đường dẫn đến hai châu thànhcủa Đông Sơn.Đi về phía đông là Đạm Châu, đi về phía bắc chính là Giao Châu."Nàng tới Đạm Châu chờ ta, ta tới Giao Châu giải quyết vài việc." Phạm Nhànđứng trên xe ngựa, nhẹ nhàng nói với Uyển Nhi trên xe: "Cùng lắm chỉ trễ mấtmười ngày thôi."