Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 789: Một đêm chết người không đền mạng 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một tiếng rầm trầm trầm, bàn gỗ bị đập vỡ, mảnh vụn bay tán loạn. Phạm Nhànvươn tay vào đống mảnh vụn, lúc rút tay lại đã có thêm một thanh đao. Trên đầutướng lĩnh kia máu tươi đã chảy ròng ròng, mảnh gỗ vụn cắm đầy trên vai, đầunhư bị đập sâu vào giữa hai vai!Tướng lĩnh sắp chết kia trợn mắt há hốc mồm nhìn Phạm Nhàn trước mặt, trongđầu vang lên tiếng ong ong, quấy nhiễu những suy nghĩ cuối cùng của hắn - cóthế nào hắn cũng không hiểu, vì sao đao mà hắn chém ra chỉ có cái mã ngoài,còn tu vi nội lực của mình đi đâu mất rồi? Có lẽ cho đến phút này hắn vẫnkhông biết rằng, rượu mà hắn uống tối nay có vấn đề rất lớn.Phạm Nhàn không thèm nhìn hắn tới một cái, chỉ bảo hai người khác đang quỳdưới đất đứng dậy, nhìn Ngô Cách Phỉ, mỉm cười hỏi: "Ngươi thấy hết rồi đấy,bản quan đang muốn điều tra vụ án. Phó tướng thủy quân Giao Châu Đảng KiêuBa biết tội lỗi của mình bại lộ, dưới uy nghiêm của Thiên tử đã lộ ra dấu vếtgian tà, xúi giục tướng lĩnh dưới trướng đột nhiên hành hung, có ý đồ ám sátbản quan."Tuy Phạm Nhàn nói năng dài dòng nhưng thực chất chỉ là tìm một lý do khôngđáng tin cậy mà thôi. Ngô Cách Phỉ cắn răng run lách cách, sợ hãi đến mứckhông thể nói nên lời, khó khăn lắm mới gật đầu được.Phạm Nhàn hài lòng gật đầu, tay trái lật lên, đâm thanh đao trong tay vào bụngtướng lĩnh kia. Máu tươi chảy ra, tướng lĩnh kia rên lên một tiếng, lìa đời.o O oKhi Phạm Nhàn dẫn Ngô Cách Phỉ và một tướng lĩnh thủy quân với vẻ mặt rấtkhó coi đi tới trong vườn, tình hình trong vườn đã không còn như lúc ban đầu.Trong tiếng la hét và "bôi nhọ" từ Đảng Kiêu Ba, các tướng lĩnh thủy quân đangchờ điều tra cũng đã tụ tập lại một chỗ, trong mắt đầy cảnh giác và hung dữ.Lúc này, Đảng Kiêu Ba đã hoàn thành công tác tuyên truyền, công bố cho cácđồng nghiệp về Giám Sát viện định như thế nào, đám quan văn trong kinh đôđịnh ra làm sao, Đề đốc đại nhân qua đời một cách kỳ lạ, Giám Sát viện muốntận dụng cơ hội này để bắt người, chỉ e bọn họ định tung lưới bắt gọn các tướnglĩnh thủy quân.Cũng có tướng lĩnh cảm thấy bối rối, xư nay Giám Sát viện và quân đội luônduy trì mối quan hệ tốt đẹp, tuy mọi người ở đây đều biết rằng Giám Sát viện làlà nha môn đáng ghét và vô sỉ nhất trên thế gian, nhưng vì sao... Giám Sát việnlại muốn đối phó với thủy quân Đại Châu? Điều này có ích lợi gì cho TiểuPhạm đại nhân? Nếu như hôm nay Tiểu Phạm đại nhân đến đây để đoạt binhquyền, thế thì vì sao... chỉ dẫn theo có tám thuộc hạ?Thế nên một số tướng lĩnh bán tín bán nghi trước lời nói của Đảng Kiêu Ba.Suy đoán triều đình âm mưu hãm hại Đề Đốc đại nhân quá chấn động, nhưngcác tướng lĩnh thủy quân vẫn cảm nhận có gì đó bất thường trong bầu không khíđêm nay. Người của Giám Sát viện, vị Tiểu Phạm đại nhân kia chắc chắn cómục đích riêng. Hơn nữa thi thể của Đề đốc Thường Côn, người đã dẫn dắt thủyquân Giao Châu hơn mười năm, hiện vẫn đang nằm thẳng cẳng trên giường,tiếng khóc của những tiểu thiếp vẫn còn vọng lại.Thường Côn có rất nhiều thân tín trong thủy quân của Giao Châu, tuy tình hìnhhiện tại vẫn chưa rõ ràng nhưng đã có một số tướng lĩnh nắm chắc vũ khí trongtay, đứng sau Đảng Kiêu Ba. Bọn họ đều cảm giác được nguy hiểm. Phủ ĐềĐốc đã bị bao vây, cổng thành Giao Châu đã đóng, những binh sĩ thủy quân ởcảng biển không hề biết rằng quan tướng chủ quản của mình đang bị biến tướnggiam lỏng trong thành... Nếu Giám Sát viện thật sự muốn tận dụng cơ hội nàyđể giết người, thế thì hiện tại là cục diện thuận lợi nhất.Được các tướng lĩnh thủy quân dẫn dắt, những binh sĩ thủy quân vốn bị tước vũkhí cũng bắt đầu hò hét, giằng co với quân đội châu thành Giao Châu, từ từ épvề phía này, tình hình trở nên vô cùng căng thẳng.Nhưng Phạm Nhàn lại không hề căng thẳng.Y lạnh lùng đánh giá mọi người trong vườn, nhướn mày, lạnh giọng nói: "Làmsao? Định tạo phản à?"Phạm Nhàn là Đề ti toàn quyền của Giám Sát viện, bây giờ chức vụ Khâm saitoàn quyền ở khu vực Giang Nam vẫn chưa bị loại bỏ. Miễn là kinh đô khôngđưa chỉ thị nào mới đến đây, cho dù y ở nơi nào, lời nói của y cũng đại diện chouy nghiêm của Hoàng Đế Khánh Quốc. Cho dù là loại hung hãn như thủy quânGiao Châu cũng không ai dám bỏ qua điểm này.Huống chi thiên hạ đều biết, nhân vật quyền quý trẻ tuổi tuấn tú đang đứngtrước mặt... vốn là loài rồng.Các tướng lĩnh thủy quân không nhịn được lén lút nhìn Đảng Kiêu Ba, muốnxem xem tiếp theo hắn sẽ xử lý như thế nào. Lúc này Đảng Kiêu Ba đã ngồitrên lưng hổ, hắn biết nếu mình không chống trả, sau đêm nay chắc chắn sẽthành cái xác chết, nhưng nếu muốn chống trả... mình phải tìm lý do gì?
Một tiếng rầm trầm trầm, bàn gỗ bị đập vỡ, mảnh vụn bay tán loạn. Phạm Nhàn
vươn tay vào đống mảnh vụn, lúc rút tay lại đã có thêm một thanh đao. Trên đầu
tướng lĩnh kia máu tươi đã chảy ròng ròng, mảnh gỗ vụn cắm đầy trên vai, đầu
như bị đập sâu vào giữa hai vai!
Tướng lĩnh sắp chết kia trợn mắt há hốc mồm nhìn Phạm Nhàn trước mặt, trong
đầu vang lên tiếng ong ong, quấy nhiễu những suy nghĩ cuối cùng của hắn - có
thế nào hắn cũng không hiểu, vì sao đao mà hắn chém ra chỉ có cái mã ngoài,
còn tu vi nội lực của mình đi đâu mất rồi? Có lẽ cho đến phút này hắn vẫn
không biết rằng, rượu mà hắn uống tối nay có vấn đề rất lớn.
Phạm Nhàn không thèm nhìn hắn tới một cái, chỉ bảo hai người khác đang quỳ
dưới đất đứng dậy, nhìn Ngô Cách Phỉ, mỉm cười hỏi: "Ngươi thấy hết rồi đấy,
bản quan đang muốn điều tra vụ án. Phó tướng thủy quân Giao Châu Đảng Kiêu
Ba biết tội lỗi của mình bại lộ, dưới uy nghiêm của Thiên tử đã lộ ra dấu vết
gian tà, xúi giục tướng lĩnh dưới trướng đột nhiên hành hung, có ý đồ ám sát
bản quan."
Tuy Phạm Nhàn nói năng dài dòng nhưng thực chất chỉ là tìm một lý do không
đáng tin cậy mà thôi. Ngô Cách Phỉ cắn răng run lách cách, sợ hãi đến mức
không thể nói nên lời, khó khăn lắm mới gật đầu được.
Phạm Nhàn hài lòng gật đầu, tay trái lật lên, đâm thanh đao trong tay vào bụng
tướng lĩnh kia. Máu tươi chảy ra, tướng lĩnh kia rên lên một tiếng, lìa đời.
o O o
Khi Phạm Nhàn dẫn Ngô Cách Phỉ và một tướng lĩnh thủy quân với vẻ mặt rất
khó coi đi tới trong vườn, tình hình trong vườn đã không còn như lúc ban đầu.
Trong tiếng la hét và "bôi nhọ" từ Đảng Kiêu Ba, các tướng lĩnh thủy quân đang
chờ điều tra cũng đã tụ tập lại một chỗ, trong mắt đầy cảnh giác và hung dữ.
Lúc này, Đảng Kiêu Ba đã hoàn thành công tác tuyên truyền, công bố cho các
đồng nghiệp về Giám Sát viện định như thế nào, đám quan văn trong kinh đô
định ra làm sao, Đề đốc đại nhân qua đời một cách kỳ lạ, Giám Sát viện muốn
tận dụng cơ hội này để bắt người, chỉ e bọn họ định tung lưới bắt gọn các tướng
lĩnh thủy quân.
Cũng có tướng lĩnh cảm thấy bối rối, xư nay Giám Sát viện và quân đội luôn
duy trì mối quan hệ tốt đẹp, tuy mọi người ở đây đều biết rằng Giám Sát viện là
là nha môn đáng ghét và vô sỉ nhất trên thế gian, nhưng vì sao... Giám Sát viện
lại muốn đối phó với thủy quân Đại Châu? Điều này có ích lợi gì cho Tiểu
Phạm đại nhân? Nếu như hôm nay Tiểu Phạm đại nhân đến đây để đoạt binh
quyền, thế thì vì sao... chỉ dẫn theo có tám thuộc hạ?
Thế nên một số tướng lĩnh bán tín bán nghi trước lời nói của Đảng Kiêu Ba.
Suy đoán triều đình âm mưu hãm hại Đề Đốc đại nhân quá chấn động, nhưng
các tướng lĩnh thủy quân vẫn cảm nhận có gì đó bất thường trong bầu không khí
đêm nay. Người của Giám Sát viện, vị Tiểu Phạm đại nhân kia chắc chắn có
mục đích riêng. Hơn nữa thi thể của Đề đốc Thường Côn, người đã dẫn dắt thủy
quân Giao Châu hơn mười năm, hiện vẫn đang nằm thẳng cẳng trên giường,
tiếng khóc của những tiểu thiếp vẫn còn vọng lại.
Thường Côn có rất nhiều thân tín trong thủy quân của Giao Châu, tuy tình hình
hiện tại vẫn chưa rõ ràng nhưng đã có một số tướng lĩnh nắm chắc vũ khí trong
tay, đứng sau Đảng Kiêu Ba. Bọn họ đều cảm giác được nguy hiểm. Phủ Đề
Đốc đã bị bao vây, cổng thành Giao Châu đã đóng, những binh sĩ thủy quân ở
cảng biển không hề biết rằng quan tướng chủ quản của mình đang bị biến tướng
giam lỏng trong thành... Nếu Giám Sát viện thật sự muốn tận dụng cơ hội này
để giết người, thế thì hiện tại là cục diện thuận lợi nhất.
Được các tướng lĩnh thủy quân dẫn dắt, những binh sĩ thủy quân vốn bị tước vũ
khí cũng bắt đầu hò hét, giằng co với quân đội châu thành Giao Châu, từ từ ép
về phía này, tình hình trở nên vô cùng căng thẳng.
Nhưng Phạm Nhàn lại không hề căng thẳng.
Y lạnh lùng đánh giá mọi người trong vườn, nhướn mày, lạnh giọng nói: "Làm
sao? Định tạo phản à?"
Phạm Nhàn là Đề ti toàn quyền của Giám Sát viện, bây giờ chức vụ Khâm sai
toàn quyền ở khu vực Giang Nam vẫn chưa bị loại bỏ. Miễn là kinh đô không
đưa chỉ thị nào mới đến đây, cho dù y ở nơi nào, lời nói của y cũng đại diện cho
uy nghiêm của Hoàng Đế Khánh Quốc. Cho dù là loại hung hãn như thủy quân
Giao Châu cũng không ai dám bỏ qua điểm này.
Huống chi thiên hạ đều biết, nhân vật quyền quý trẻ tuổi tuấn tú đang đứng
trước mặt... vốn là loài rồng.
Các tướng lĩnh thủy quân không nhịn được lén lút nhìn Đảng Kiêu Ba, muốn
xem xem tiếp theo hắn sẽ xử lý như thế nào. Lúc này Đảng Kiêu Ba đã ngồi
trên lưng hổ, hắn biết nếu mình không chống trả, sau đêm nay chắc chắn sẽ
thành cái xác chết, nhưng nếu muốn chống trả... mình phải tìm lý do gì?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một tiếng rầm trầm trầm, bàn gỗ bị đập vỡ, mảnh vụn bay tán loạn. Phạm Nhànvươn tay vào đống mảnh vụn, lúc rút tay lại đã có thêm một thanh đao. Trên đầutướng lĩnh kia máu tươi đã chảy ròng ròng, mảnh gỗ vụn cắm đầy trên vai, đầunhư bị đập sâu vào giữa hai vai!Tướng lĩnh sắp chết kia trợn mắt há hốc mồm nhìn Phạm Nhàn trước mặt, trongđầu vang lên tiếng ong ong, quấy nhiễu những suy nghĩ cuối cùng của hắn - cóthế nào hắn cũng không hiểu, vì sao đao mà hắn chém ra chỉ có cái mã ngoài,còn tu vi nội lực của mình đi đâu mất rồi? Có lẽ cho đến phút này hắn vẫnkhông biết rằng, rượu mà hắn uống tối nay có vấn đề rất lớn.Phạm Nhàn không thèm nhìn hắn tới một cái, chỉ bảo hai người khác đang quỳdưới đất đứng dậy, nhìn Ngô Cách Phỉ, mỉm cười hỏi: "Ngươi thấy hết rồi đấy,bản quan đang muốn điều tra vụ án. Phó tướng thủy quân Giao Châu Đảng KiêuBa biết tội lỗi của mình bại lộ, dưới uy nghiêm của Thiên tử đã lộ ra dấu vếtgian tà, xúi giục tướng lĩnh dưới trướng đột nhiên hành hung, có ý đồ ám sátbản quan."Tuy Phạm Nhàn nói năng dài dòng nhưng thực chất chỉ là tìm một lý do khôngđáng tin cậy mà thôi. Ngô Cách Phỉ cắn răng run lách cách, sợ hãi đến mứckhông thể nói nên lời, khó khăn lắm mới gật đầu được.Phạm Nhàn hài lòng gật đầu, tay trái lật lên, đâm thanh đao trong tay vào bụngtướng lĩnh kia. Máu tươi chảy ra, tướng lĩnh kia rên lên một tiếng, lìa đời.o O oKhi Phạm Nhàn dẫn Ngô Cách Phỉ và một tướng lĩnh thủy quân với vẻ mặt rấtkhó coi đi tới trong vườn, tình hình trong vườn đã không còn như lúc ban đầu.Trong tiếng la hét và "bôi nhọ" từ Đảng Kiêu Ba, các tướng lĩnh thủy quân đangchờ điều tra cũng đã tụ tập lại một chỗ, trong mắt đầy cảnh giác và hung dữ.Lúc này, Đảng Kiêu Ba đã hoàn thành công tác tuyên truyền, công bố cho cácđồng nghiệp về Giám Sát viện định như thế nào, đám quan văn trong kinh đôđịnh ra làm sao, Đề đốc đại nhân qua đời một cách kỳ lạ, Giám Sát viện muốntận dụng cơ hội này để bắt người, chỉ e bọn họ định tung lưới bắt gọn các tướnglĩnh thủy quân.Cũng có tướng lĩnh cảm thấy bối rối, xư nay Giám Sát viện và quân đội luônduy trì mối quan hệ tốt đẹp, tuy mọi người ở đây đều biết rằng Giám Sát viện làlà nha môn đáng ghét và vô sỉ nhất trên thế gian, nhưng vì sao... Giám Sát việnlại muốn đối phó với thủy quân Đại Châu? Điều này có ích lợi gì cho TiểuPhạm đại nhân? Nếu như hôm nay Tiểu Phạm đại nhân đến đây để đoạt binhquyền, thế thì vì sao... chỉ dẫn theo có tám thuộc hạ?Thế nên một số tướng lĩnh bán tín bán nghi trước lời nói của Đảng Kiêu Ba.Suy đoán triều đình âm mưu hãm hại Đề Đốc đại nhân quá chấn động, nhưngcác tướng lĩnh thủy quân vẫn cảm nhận có gì đó bất thường trong bầu không khíđêm nay. Người của Giám Sát viện, vị Tiểu Phạm đại nhân kia chắc chắn cómục đích riêng. Hơn nữa thi thể của Đề đốc Thường Côn, người đã dẫn dắt thủyquân Giao Châu hơn mười năm, hiện vẫn đang nằm thẳng cẳng trên giường,tiếng khóc của những tiểu thiếp vẫn còn vọng lại.Thường Côn có rất nhiều thân tín trong thủy quân của Giao Châu, tuy tình hìnhhiện tại vẫn chưa rõ ràng nhưng đã có một số tướng lĩnh nắm chắc vũ khí trongtay, đứng sau Đảng Kiêu Ba. Bọn họ đều cảm giác được nguy hiểm. Phủ ĐềĐốc đã bị bao vây, cổng thành Giao Châu đã đóng, những binh sĩ thủy quân ởcảng biển không hề biết rằng quan tướng chủ quản của mình đang bị biến tướnggiam lỏng trong thành... Nếu Giám Sát viện thật sự muốn tận dụng cơ hội nàyđể giết người, thế thì hiện tại là cục diện thuận lợi nhất.Được các tướng lĩnh thủy quân dẫn dắt, những binh sĩ thủy quân vốn bị tước vũkhí cũng bắt đầu hò hét, giằng co với quân đội châu thành Giao Châu, từ từ épvề phía này, tình hình trở nên vô cùng căng thẳng.Nhưng Phạm Nhàn lại không hề căng thẳng.Y lạnh lùng đánh giá mọi người trong vườn, nhướn mày, lạnh giọng nói: "Làmsao? Định tạo phản à?"Phạm Nhàn là Đề ti toàn quyền của Giám Sát viện, bây giờ chức vụ Khâm saitoàn quyền ở khu vực Giang Nam vẫn chưa bị loại bỏ. Miễn là kinh đô khôngđưa chỉ thị nào mới đến đây, cho dù y ở nơi nào, lời nói của y cũng đại diện chouy nghiêm của Hoàng Đế Khánh Quốc. Cho dù là loại hung hãn như thủy quânGiao Châu cũng không ai dám bỏ qua điểm này.Huống chi thiên hạ đều biết, nhân vật quyền quý trẻ tuổi tuấn tú đang đứngtrước mặt... vốn là loài rồng.Các tướng lĩnh thủy quân không nhịn được lén lút nhìn Đảng Kiêu Ba, muốnxem xem tiếp theo hắn sẽ xử lý như thế nào. Lúc này Đảng Kiêu Ba đã ngồitrên lưng hổ, hắn biết nếu mình không chống trả, sau đêm nay chắc chắn sẽthành cái xác chết, nhưng nếu muốn chống trả... mình phải tìm lý do gì?