Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 893: Người trong triều đình, không thể làm theo ý mình 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Ví dụ như cõi lòng của đế vương.""Vì thế, ta sẽ chọn chia cắt, không làm như vậy thì không đủ sức thuyết phục,cũng không đủ đảm bảo đứa bé kia có thể sống sót một cách hạnh phúc sauchuyện đó."Chia cắt nghĩa là chia cắt bằng máu và lửa, sử dụng hơi thở của cái chết chânthật nhất để chia cắt. Phí Giới là người kỳ cựu trong viện, vẫn đang ngồi trên vịtrí cao trong Giám Sát viện, rất hiển nhiên, trên thế gian này lão là người hiểu rõnhất ý định thật sự của Trần Bình Bình. Tuy Phí Giới vẫn còn nghi ngờ về mụcđích cuối cùng của viện trưởng đại nhân, nhưng vừa nghe thấy hai chữ ‘chiacắt’, hắn lập tức hiểu rõ ý nghĩa.Đợi sau vài năm nữa, trận phục kích trong sơn cốc, sẽ như một lớp giấy, haynhư một tấm vải, một tấm vải đen? Che giấu tấm lòng của Trần Bình Bình, giúpmột người trẻ tuổi nào đó có ngăn chặn được ánh mắt hoài nghi hừng hực từtrên ngai vàng."Nếu bệ hạ thất bại thì sao?" Đây là nỗi lo lớn nhất của Phí Giới, dẫu sao bệ hạcũng là cha của Phạm Nhàn. Nếu ông ta chiến thắng, ít nhất hiện giờ trông cóvẻ như Phạm Nhàn vẫn luôn trung thành, y sẽ không gặp vấn đề nào lớn. Nhưngmột khi bên phía Trưởng công chúa giành được thiên hạ, cho dù Phạm Nhànmuốn chết, chỉ e cũng không được chết yên lành."Đừng đánh giá thấp thằng bé Phạm Nhàn này." Trần Bình Bình cong ngón taycuối cùng, bàn tay phải không lớn lắm siết lại thành một nắm đấm vững chắc,"Phạm Nhàn giống như nắm đấm này, hắn có lực lượng, hơn nữa cả năm ngóntay đều nắm trong lòng bàn tay, giống như từng thủ đoạn giấu kín. Ta khônghiểu rốt cuộc thằng bé này đang nghĩ gì trong lòng, nhưng ta có thể đoán đượcđôi chút.""Ngón tay nhô ra ngoài, dễ bị người ta chặt đứt, nhưng nắm trong lòng bàn taylại an toàn hơn rất nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể bật ra tát cho người khácmột cú." Trần Bình Bình nói trong tiếng cười: "Mấy lão già chúng ta khôngchết, nha đầu điên Trưởng công chúa dễ gì kiểm soát được thiên hạ? PhạmNhàn đã đưa tất cả huynh đệ muội muội của mình đến Bắc Tề, còn ngấm ngầmlàm nhiều việc với phương Bắc như vậy, đó là vì sao? Chẳng phải đang chuẩnbị mọi thứ hay sao? Tâm tư của hắn giấu giếm được mặt người ngoài, chẳng lẽlại giấu giếm ta?"Câu này là sự thực, Phạm Nhàn đã âm thầm dịch chuyển lực lượng về phía Bắcdựa trên nguồn lực của Giám Sát viện. Trần Bình Bình thân là tổ tông của, lýnào lại không đoán ra được?Trần Bình Bình nhẹ nhàng gật đầu, kéo chiếc thảm lông dê trên đầu gối lên, nói:"Đúng là thằng nhóc này đã nghĩ xa hơn tất cả mọi người trong triều, bố tríđường lui cũng vững chắc hơn tất cả bất cứ ai. Ta dám cá, kể cả sau này nókhông thể ở lại Nam Khánh, thiên hạ này vẫn sẽ thay đổi vì hắn. Căn cơ củaBắc Tề vẫn đó, ngươi tự suy nghĩ một chút đi."Phí Giới há hốc mồm, một lát sau vẫn không không thốt nên lời, rồi im lặng mộthồi lâu rồi mới u ám than thở: "Đây là phản quốc."Trần Bình Bình nhạo báng nói: "Quốc đã không còn là quốc, lấy đâu ra chữphản? Huống chi với thằng bé ấy, quốc gia này thực sự không có gì đáng để nólưu luyến."Rõ ràng là Phí Giới cũng hiểu được cảm xúc của Viện trưởng đại nhân, nhưngvẫn không nhịn được lắc đầu một cái: "Chẳng lẽ Phạm Nhàn đã nắm được bímật của Nội Khố?""Ta không rõ." Trần Bình Bình cúi đầu nói: "Nhưng trong một năm ở GiangNam, nếu thằng nhỏ này không tìm cách nắm bắt công nghệ chế tạo trong NộiKhố, ta hoàn toàn không tin."Nếu Phạm Nhàn có mặt ở đó, chắc chắn sẽ cúi đầu kính phục lão người thọt nàysát đất, bởi những điều mà y đăm chiêu suy nghĩ, hoàn toàn bị đối phương đoántrúng."Nếu tương lai thật sự hỗn loạn, Phạm Nhàn sẽ nhảy thẳng sang Bắc Tề." TrầnBình Bình thở dài rồi nói: "Cho dù trong lòng triều đình chúng ta Đại Khánhchúng ta cực kỳ khó chịu, nhưng chỉ với Trưởng công chúa và hai nhà Diệp Tầnliệu có thể tiêu diệt Bắc Tề không? Bên xuống bên lên, vận mệnh quốc gia biếnchuyển, e rằng thế cục thiên hạ sắp sẽ lật đổ."Phí Giới lắc đầu: "Chẳng qua chỉ là một Nội Khố mà thôi, cho dù Phạm Nhàncó năng lực nắm giữ một nửa công nghệ, cũng chỉ đủ để Bắc Tề kiếm thêm mộtít tiền, không thể thay đổi được điều gì.""Không thể thay đổi được điều gì?" Trần Bình Bình khịt mũi coi thường nói:"Trên thế giới này, không có thứ gì quan trọng hơn tiền, năm xưa tiểu thư từngnói như vậy... Chẳng qua tiểu thư đó không tham tài và tàn nhẫn như PhạmNhàn thôi.""Phạm Nhàn sẽ làm như vậy thật sao?" Phí Giới thở dài nói: "Nhưng dù sao hắncũng là người của Đại Khánh chúng ta, nói là hắn đi giúp nước địch... Ta khôngthể nào tin được."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Ví dụ như cõi lòng của đế vương.""Vì thế, ta sẽ chọn chia cắt, không làm như vậy thì không đủ sức thuyết phục,cũng không đủ đảm bảo đứa bé kia có thể sống sót một cách hạnh phúc sauchuyện đó."Chia cắt nghĩa là chia cắt bằng máu và lửa, sử dụng hơi thở của cái chết chânthật nhất để chia cắt. Phí Giới là người kỳ cựu trong viện, vẫn đang ngồi trên vịtrí cao trong Giám Sát viện, rất hiển nhiên, trên thế gian này lão là người hiểu rõnhất ý định thật sự của Trần Bình Bình. Tuy Phí Giới vẫn còn nghi ngờ về mụcđích cuối cùng của viện trưởng đại nhân, nhưng vừa nghe thấy hai chữ ‘chiacắt’, hắn lập tức hiểu rõ ý nghĩa.Đợi sau vài năm nữa, trận phục kích trong sơn cốc, sẽ như một lớp giấy, haynhư một tấm vải, một tấm vải đen? Che giấu tấm lòng của Trần Bình Bình, giúpmột người trẻ tuổi nào đó có ngăn chặn được ánh mắt hoài nghi hừng hực từtrên ngai vàng."Nếu bệ hạ thất bại thì sao?" Đây là nỗi lo lớn nhất của Phí Giới, dẫu sao bệ hạcũng là cha của Phạm Nhàn. Nếu ông ta chiến thắng, ít nhất hiện giờ trông cóvẻ như Phạm Nhàn vẫn luôn trung thành, y sẽ không gặp vấn đề nào lớn. Nhưngmột khi bên phía Trưởng công chúa giành được thiên hạ, cho dù Phạm Nhànmuốn chết, chỉ e cũng không được chết yên lành."Đừng đánh giá thấp thằng bé Phạm Nhàn này." Trần Bình Bình cong ngón taycuối cùng, bàn tay phải không lớn lắm siết lại thành một nắm đấm vững chắc,"Phạm Nhàn giống như nắm đấm này, hắn có lực lượng, hơn nữa cả năm ngóntay đều nắm trong lòng bàn tay, giống như từng thủ đoạn giấu kín. Ta khônghiểu rốt cuộc thằng bé này đang nghĩ gì trong lòng, nhưng ta có thể đoán đượcđôi chút.""Ngón tay nhô ra ngoài, dễ bị người ta chặt đứt, nhưng nắm trong lòng bàn taylại an toàn hơn rất nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể bật ra tát cho người khácmột cú." Trần Bình Bình nói trong tiếng cười: "Mấy lão già chúng ta khôngchết, nha đầu điên Trưởng công chúa dễ gì kiểm soát được thiên hạ? PhạmNhàn đã đưa tất cả huynh đệ muội muội của mình đến Bắc Tề, còn ngấm ngầmlàm nhiều việc với phương Bắc như vậy, đó là vì sao? Chẳng phải đang chuẩnbị mọi thứ hay sao? Tâm tư của hắn giấu giếm được mặt người ngoài, chẳng lẽlại giấu giếm ta?"Câu này là sự thực, Phạm Nhàn đã âm thầm dịch chuyển lực lượng về phía Bắcdựa trên nguồn lực của Giám Sát viện. Trần Bình Bình thân là tổ tông của, lýnào lại không đoán ra được?Trần Bình Bình nhẹ nhàng gật đầu, kéo chiếc thảm lông dê trên đầu gối lên, nói:"Đúng là thằng nhóc này đã nghĩ xa hơn tất cả mọi người trong triều, bố tríđường lui cũng vững chắc hơn tất cả bất cứ ai. Ta dám cá, kể cả sau này nókhông thể ở lại Nam Khánh, thiên hạ này vẫn sẽ thay đổi vì hắn. Căn cơ củaBắc Tề vẫn đó, ngươi tự suy nghĩ một chút đi."Phí Giới há hốc mồm, một lát sau vẫn không không thốt nên lời, rồi im lặng mộthồi lâu rồi mới u ám than thở: "Đây là phản quốc."Trần Bình Bình nhạo báng nói: "Quốc đã không còn là quốc, lấy đâu ra chữphản? Huống chi với thằng bé ấy, quốc gia này thực sự không có gì đáng để nólưu luyến."Rõ ràng là Phí Giới cũng hiểu được cảm xúc của Viện trưởng đại nhân, nhưngvẫn không nhịn được lắc đầu một cái: "Chẳng lẽ Phạm Nhàn đã nắm được bímật của Nội Khố?""Ta không rõ." Trần Bình Bình cúi đầu nói: "Nhưng trong một năm ở GiangNam, nếu thằng nhỏ này không tìm cách nắm bắt công nghệ chế tạo trong NộiKhố, ta hoàn toàn không tin."Nếu Phạm Nhàn có mặt ở đó, chắc chắn sẽ cúi đầu kính phục lão người thọt nàysát đất, bởi những điều mà y đăm chiêu suy nghĩ, hoàn toàn bị đối phương đoántrúng."Nếu tương lai thật sự hỗn loạn, Phạm Nhàn sẽ nhảy thẳng sang Bắc Tề." TrầnBình Bình thở dài rồi nói: "Cho dù trong lòng triều đình chúng ta Đại Khánhchúng ta cực kỳ khó chịu, nhưng chỉ với Trưởng công chúa và hai nhà Diệp Tầnliệu có thể tiêu diệt Bắc Tề không? Bên xuống bên lên, vận mệnh quốc gia biếnchuyển, e rằng thế cục thiên hạ sắp sẽ lật đổ."Phí Giới lắc đầu: "Chẳng qua chỉ là một Nội Khố mà thôi, cho dù Phạm Nhàncó năng lực nắm giữ một nửa công nghệ, cũng chỉ đủ để Bắc Tề kiếm thêm mộtít tiền, không thể thay đổi được điều gì.""Không thể thay đổi được điều gì?" Trần Bình Bình khịt mũi coi thường nói:"Trên thế giới này, không có thứ gì quan trọng hơn tiền, năm xưa tiểu thư từngnói như vậy... Chẳng qua tiểu thư đó không tham tài và tàn nhẫn như PhạmNhàn thôi.""Phạm Nhàn sẽ làm như vậy thật sao?" Phí Giới thở dài nói: "Nhưng dù sao hắncũng là người của Đại Khánh chúng ta, nói là hắn đi giúp nước địch... Ta khôngthể nào tin được."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Ví dụ như cõi lòng của đế vương.""Vì thế, ta sẽ chọn chia cắt, không làm như vậy thì không đủ sức thuyết phục,cũng không đủ đảm bảo đứa bé kia có thể sống sót một cách hạnh phúc sauchuyện đó."Chia cắt nghĩa là chia cắt bằng máu và lửa, sử dụng hơi thở của cái chết chânthật nhất để chia cắt. Phí Giới là người kỳ cựu trong viện, vẫn đang ngồi trên vịtrí cao trong Giám Sát viện, rất hiển nhiên, trên thế gian này lão là người hiểu rõnhất ý định thật sự của Trần Bình Bình. Tuy Phí Giới vẫn còn nghi ngờ về mụcđích cuối cùng của viện trưởng đại nhân, nhưng vừa nghe thấy hai chữ ‘chiacắt’, hắn lập tức hiểu rõ ý nghĩa.Đợi sau vài năm nữa, trận phục kích trong sơn cốc, sẽ như một lớp giấy, haynhư một tấm vải, một tấm vải đen? Che giấu tấm lòng của Trần Bình Bình, giúpmột người trẻ tuổi nào đó có ngăn chặn được ánh mắt hoài nghi hừng hực từtrên ngai vàng."Nếu bệ hạ thất bại thì sao?" Đây là nỗi lo lớn nhất của Phí Giới, dẫu sao bệ hạcũng là cha của Phạm Nhàn. Nếu ông ta chiến thắng, ít nhất hiện giờ trông cóvẻ như Phạm Nhàn vẫn luôn trung thành, y sẽ không gặp vấn đề nào lớn. Nhưngmột khi bên phía Trưởng công chúa giành được thiên hạ, cho dù Phạm Nhànmuốn chết, chỉ e cũng không được chết yên lành."Đừng đánh giá thấp thằng bé Phạm Nhàn này." Trần Bình Bình cong ngón taycuối cùng, bàn tay phải không lớn lắm siết lại thành một nắm đấm vững chắc,"Phạm Nhàn giống như nắm đấm này, hắn có lực lượng, hơn nữa cả năm ngóntay đều nắm trong lòng bàn tay, giống như từng thủ đoạn giấu kín. Ta khônghiểu rốt cuộc thằng bé này đang nghĩ gì trong lòng, nhưng ta có thể đoán đượcđôi chút.""Ngón tay nhô ra ngoài, dễ bị người ta chặt đứt, nhưng nắm trong lòng bàn taylại an toàn hơn rất nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể bật ra tát cho người khácmột cú." Trần Bình Bình nói trong tiếng cười: "Mấy lão già chúng ta khôngchết, nha đầu điên Trưởng công chúa dễ gì kiểm soát được thiên hạ? PhạmNhàn đã đưa tất cả huynh đệ muội muội của mình đến Bắc Tề, còn ngấm ngầmlàm nhiều việc với phương Bắc như vậy, đó là vì sao? Chẳng phải đang chuẩnbị mọi thứ hay sao? Tâm tư của hắn giấu giếm được mặt người ngoài, chẳng lẽlại giấu giếm ta?"Câu này là sự thực, Phạm Nhàn đã âm thầm dịch chuyển lực lượng về phía Bắcdựa trên nguồn lực của Giám Sát viện. Trần Bình Bình thân là tổ tông của, lýnào lại không đoán ra được?Trần Bình Bình nhẹ nhàng gật đầu, kéo chiếc thảm lông dê trên đầu gối lên, nói:"Đúng là thằng nhóc này đã nghĩ xa hơn tất cả mọi người trong triều, bố tríđường lui cũng vững chắc hơn tất cả bất cứ ai. Ta dám cá, kể cả sau này nókhông thể ở lại Nam Khánh, thiên hạ này vẫn sẽ thay đổi vì hắn. Căn cơ củaBắc Tề vẫn đó, ngươi tự suy nghĩ một chút đi."Phí Giới há hốc mồm, một lát sau vẫn không không thốt nên lời, rồi im lặng mộthồi lâu rồi mới u ám than thở: "Đây là phản quốc."Trần Bình Bình nhạo báng nói: "Quốc đã không còn là quốc, lấy đâu ra chữphản? Huống chi với thằng bé ấy, quốc gia này thực sự không có gì đáng để nólưu luyến."Rõ ràng là Phí Giới cũng hiểu được cảm xúc của Viện trưởng đại nhân, nhưngvẫn không nhịn được lắc đầu một cái: "Chẳng lẽ Phạm Nhàn đã nắm được bímật của Nội Khố?""Ta không rõ." Trần Bình Bình cúi đầu nói: "Nhưng trong một năm ở GiangNam, nếu thằng nhỏ này không tìm cách nắm bắt công nghệ chế tạo trong NộiKhố, ta hoàn toàn không tin."Nếu Phạm Nhàn có mặt ở đó, chắc chắn sẽ cúi đầu kính phục lão người thọt nàysát đất, bởi những điều mà y đăm chiêu suy nghĩ, hoàn toàn bị đối phương đoántrúng."Nếu tương lai thật sự hỗn loạn, Phạm Nhàn sẽ nhảy thẳng sang Bắc Tề." TrầnBình Bình thở dài rồi nói: "Cho dù trong lòng triều đình chúng ta Đại Khánhchúng ta cực kỳ khó chịu, nhưng chỉ với Trưởng công chúa và hai nhà Diệp Tầnliệu có thể tiêu diệt Bắc Tề không? Bên xuống bên lên, vận mệnh quốc gia biếnchuyển, e rằng thế cục thiên hạ sắp sẽ lật đổ."Phí Giới lắc đầu: "Chẳng qua chỉ là một Nội Khố mà thôi, cho dù Phạm Nhàncó năng lực nắm giữ một nửa công nghệ, cũng chỉ đủ để Bắc Tề kiếm thêm mộtít tiền, không thể thay đổi được điều gì.""Không thể thay đổi được điều gì?" Trần Bình Bình khịt mũi coi thường nói:"Trên thế giới này, không có thứ gì quan trọng hơn tiền, năm xưa tiểu thư từngnói như vậy... Chẳng qua tiểu thư đó không tham tài và tàn nhẫn như PhạmNhàn thôi.""Phạm Nhàn sẽ làm như vậy thật sao?" Phí Giới thở dài nói: "Nhưng dù sao hắncũng là người của Đại Khánh chúng ta, nói là hắn đi giúp nước địch... Ta khôngthể nào tin được."