Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 958: Đại triều hội 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đại triều hội 1Trong con hẻm nhỏ cách tiệm đậu hũ của họ Phạm một quãng, có bảy ngườimặc y phục đi đêm đang chuyển thi thể lên xe ngựa, dòng máu từ trên xe chậmrãi nhỏ xuống, rơi lên tuyết, phát ra mùi tanh hôi thoang thoảng.Ba thi thể bị chém thành hơn mười khúc thịt lớn, rõ ràng là vết thương kinhhoàng do trường đao gây ra. Tên thủ lĩnh trong nhóm bảy người ngồi lên vị tríđánh xe, liếc mắt nhìn ánh lửa mơ hồ ở cửa hàng đậu hũ đằng xa, dùng dâycương chà xát vào vết chai đang ngứa ngáy trong lòng bàn tay, nhếch môi cười,nhẹ nhàng nói: "Thiếu gia, cứ ăn từ từ thôi."Sáng sớm, Phạm Nhàn trở về phủ thay đổi trang phục, căn dặn vài câu rồi ngồixe ngựa đi đến bên ngoài hoàng cung. Đến lúc y tới, cửa cung kia đã trở nênnáo nhiệt, ba hai tốp đại thần tụ tập tại một chỗ thì thầm bàn tán gì đó.Y vén rèm xe nhìn một lượt, không nhịn được lắc đầu. Xem ra câu chuyện đêmqua đã trở thành chủ đề bàn tán hôm nay, đương nhiên mình cũng thành tâmthảo luận của các đại thần.Một đêm không ngủ, lại bận rộn biết bao nhiêu việc, tinh thần của y không khỏimệt mỏi, nhận lấy chiếc khăn lông đã ngâm trong nước đá từ tay Đằng Tử Kinh,lau mạnh lên mặt. Làn da trên mặt giống như bị kim đâm đau nhức, cuối cùngtinh thần cũng tỉnh táo hơn một chút. Y ngáp một cái, chậm rãi duỗi lưng, thởmấy hơi trọc khí, xuống xe.Suốt quãng đường y đi trên quảng trường trước hoàng cung, vô số ánh mắt vàtiếng bàn tán của mọi người bị thu hút, ai nấy nhìn chằm chằm vào vị Đề ti đạinhân Giám Sát viện mặc quan phục này.Đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn tham gia yết triều sau khi nhậm chức Khâm saikhu vực Giang Nam, theo lẽ thường, các vị đại thần ở cửa cung này phải tới hànhuyên ân cần hỏi han mới đúng. Nhưng không hiểu vì sao, trong mắt các đạithần lại tràn ngập vẻ cảnh giác, chỉ đứng nhìn từ xa chứ không tới gần.Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, tối qua Giám Sát viện đã giết người bắtngười, tuy đều là quan viên cấp thấp, nhưng số lượng quá nhiều, không biết đãliên lụy đến bao nhiêu quan lại trong triều đình. Những đại thần tham gia triềuhội này tuy kinh ngạc, nhưng ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ, chắc chắn trongtriều hội ngày hôm nay sẽ vạch tội Phạm Nhàn vài câu. Đã như vậy, đươngnhiên lúc này không nên đến bắt chuyện làm gì.Phạm Nhàn đi rất khó chịu, cảm thấy dường như mình sắp trở thành vị cô thầnbị văn võ bá quan trong triều đình thóa mạ. Tuy đây là do chính y tạo thành,nhưng loại cảm giác không ai để ý tới như vậy, rất giống lúc ở nhà trẻ bị các côbé tẩy chay, trong lòng đầy uất ức.Gương mặt của y cũng không thể hiện điều gì, vẫn giữ nụ cười bình tĩnh ôn tồn,như không cảm nhận được những ánh mắt nóng bỏng kia.Đợi khi đến cửa cung, những thị vệ và thái giám canh cửa hành lễ thỉnh an vớiy. Phạm Nhàn nhìn ánh mắt nịnh nọt của hai tiểu thái giám, trong lòng ấm áp,cảm thấy được an ủi, nghĩ thầm quả nhiên trong thế đạo này thì mấy người tàntật giàu tình thương hơn.Quay đầu sang, lại thấy hai vị đại nhân đứng đầu nhóm văn quan kia đang mũichỉ lên trời, cứ như quan sát xem thời tiết có chỗ nào khác thường hay không.Phạm Nhàn vuốt mũi, y rất quen thuộc với lão già râu tóc bạc trắng bên trái,người trung niên bên phải thì chắc chắn là Hồ Đại học sĩ đã khởi xướng phongtrào cải cách văn học năm đó. Thấy hai vị Đại học sĩ đứng đầu Môn Hạ TrungThư lạnh nhạt với mình như vậy, Phạm Nhàn cũng hiểu đêm qua mình đã gây rađộng tĩnh quá lớn. Trong mắt những vị đại nhân này, rõ ràng y đã có khuynhhướng trở thành quyền thần gian thần, cộng thêm những động tác dị thường củaGiám Sát viện, đúng là đã tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt đối với triềuchính. Đương nhiên hai vị văn quan đứng đầu thiên hạ này không quá thân thiếtvới tên thủ lĩnh mật thám là mình.Nhưng y cũng chẳng chịu chơi theo họ, cố đè cơn uất ức trong lòng xuống, nởnụ cười cợt nhả đi tới, đứng bên cạnh hai vị Đại học sĩ họ Hồ với họ Thư,không nói một lời, ngược lại ngẩng đầu nhìn lên trời một cách kỳ quái.Trong lúc nhất thời, mấy vị đại thần đang đợi vào triều chứng kiến một cảnhtượng rất kỳ lạ, hai vị Đại học sĩ cộng thêm vị Đề ti Giám Sát viện đều ưỡnthẳng cổ, ngẩng thẳng đầu nhìn chằm chằm vào tầng tầng mây đen trên bầu trời,nhưng không nói năng gì, vẫn luôn giữ im lặng.o O oKhông biết nhìn bao lâu, cuối cùng Thư Đại học sĩ tính cách sảng khoái khôngnhịn được nữa, hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu Phạm đại nhân đang nhìn gì vậy?"Hồ Đại học sĩ cũng thu ánh mắt đang nhìn lên trời. Tuy hai vị Đại học sĩ đều làngười thông minh, nhưng lại không có da mặt dày như Phạm Nhàn, không thểchịu được ánh mắt khác thường của mọi người. Hắn ho khan hai tiếng, khôngnói gì thêm.

Đại triều hội 1Trong con hẻm nhỏ cách tiệm đậu hũ của họ Phạm một quãng, có bảy người

mặc y phục đi đêm đang chuyển thi thể lên xe ngựa, dòng máu từ trên xe chậm

rãi nhỏ xuống, rơi lên tuyết, phát ra mùi tanh hôi thoang thoảng.

Ba thi thể bị chém thành hơn mười khúc thịt lớn, rõ ràng là vết thương kinh

hoàng do trường đao gây ra. Tên thủ lĩnh trong nhóm bảy người ngồi lên vị trí

đánh xe, liếc mắt nhìn ánh lửa mơ hồ ở cửa hàng đậu hũ đằng xa, dùng dây

cương chà xát vào vết chai đang ngứa ngáy trong lòng bàn tay, nhếch môi cười,

nhẹ nhàng nói: "Thiếu gia, cứ ăn từ từ thôi."

Sáng sớm, Phạm Nhàn trở về phủ thay đổi trang phục, căn dặn vài câu rồi ngồi

xe ngựa đi đến bên ngoài hoàng cung. Đến lúc y tới, cửa cung kia đã trở nên

náo nhiệt, ba hai tốp đại thần tụ tập tại một chỗ thì thầm bàn tán gì đó.

Y vén rèm xe nhìn một lượt, không nhịn được lắc đầu. Xem ra câu chuyện đêm

qua đã trở thành chủ đề bàn tán hôm nay, đương nhiên mình cũng thành tâm

thảo luận của các đại thần.

Một đêm không ngủ, lại bận rộn biết bao nhiêu việc, tinh thần của y không khỏi

mệt mỏi, nhận lấy chiếc khăn lông đã ngâm trong nước đá từ tay Đằng Tử Kinh,

lau mạnh lên mặt. Làn da trên mặt giống như bị kim đâm đau nhức, cuối cùng

tinh thần cũng tỉnh táo hơn một chút. Y ngáp một cái, chậm rãi duỗi lưng, thở

mấy hơi trọc khí, xuống xe.

Suốt quãng đường y đi trên quảng trường trước hoàng cung, vô số ánh mắt và

tiếng bàn tán của mọi người bị thu hút, ai nấy nhìn chằm chằm vào vị Đề ti đại

nhân Giám Sát viện mặc quan phục này.

Đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn tham gia yết triều sau khi nhậm chức Khâm sai

khu vực Giang Nam, theo lẽ thường, các vị đại thần ở cửa cung này phải tới hàn

huyên ân cần hỏi han mới đúng. Nhưng không hiểu vì sao, trong mắt các đại

thần lại tràn ngập vẻ cảnh giác, chỉ đứng nhìn từ xa chứ không tới gần.

Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, tối qua Giám Sát viện đã giết người bắt

người, tuy đều là quan viên cấp thấp, nhưng số lượng quá nhiều, không biết đã

liên lụy đến bao nhiêu quan lại trong triều đình. Những đại thần tham gia triều

hội này tuy kinh ngạc, nhưng ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ, chắc chắn trong

triều hội ngày hôm nay sẽ vạch tội Phạm Nhàn vài câu. Đã như vậy, đương

nhiên lúc này không nên đến bắt chuyện làm gì.

Phạm Nhàn đi rất khó chịu, cảm thấy dường như mình sắp trở thành vị cô thần

bị văn võ bá quan trong triều đình thóa mạ. Tuy đây là do chính y tạo thành,

nhưng loại cảm giác không ai để ý tới như vậy, rất giống lúc ở nhà trẻ bị các cô

bé tẩy chay, trong lòng đầy uất ức.

Gương mặt của y cũng không thể hiện điều gì, vẫn giữ nụ cười bình tĩnh ôn tồn,

như không cảm nhận được những ánh mắt nóng bỏng kia.

Đợi khi đến cửa cung, những thị vệ và thái giám canh cửa hành lễ thỉnh an với

y. Phạm Nhàn nhìn ánh mắt nịnh nọt của hai tiểu thái giám, trong lòng ấm áp,

cảm thấy được an ủi, nghĩ thầm quả nhiên trong thế đạo này thì mấy người tàn

tật giàu tình thương hơn.

Quay đầu sang, lại thấy hai vị đại nhân đứng đầu nhóm văn quan kia đang mũi

chỉ lên trời, cứ như quan sát xem thời tiết có chỗ nào khác thường hay không.

Phạm Nhàn vuốt mũi, y rất quen thuộc với lão già râu tóc bạc trắng bên trái,

người trung niên bên phải thì chắc chắn là Hồ Đại học sĩ đã khởi xướng phong

trào cải cách văn học năm đó. Thấy hai vị Đại học sĩ đứng đầu Môn Hạ Trung

Thư lạnh nhạt với mình như vậy, Phạm Nhàn cũng hiểu đêm qua mình đã gây ra

động tĩnh quá lớn. Trong mắt những vị đại nhân này, rõ ràng y đã có khuynh

hướng trở thành quyền thần gian thần, cộng thêm những động tác dị thường của

Giám Sát viện, đúng là đã tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt đối với triều

chính. Đương nhiên hai vị văn quan đứng đầu thiên hạ này không quá thân thiết

với tên thủ lĩnh mật thám là mình.

Nhưng y cũng chẳng chịu chơi theo họ, cố đè cơn uất ức trong lòng xuống, nở

nụ cười cợt nhả đi tới, đứng bên cạnh hai vị Đại học sĩ họ Hồ với họ Thư,

không nói một lời, ngược lại ngẩng đầu nhìn lên trời một cách kỳ quái.

Trong lúc nhất thời, mấy vị đại thần đang đợi vào triều chứng kiến một cảnh

tượng rất kỳ lạ, hai vị Đại học sĩ cộng thêm vị Đề ti Giám Sát viện đều ưỡn

thẳng cổ, ngẩng thẳng đầu nhìn chằm chằm vào tầng tầng mây đen trên bầu trời,

nhưng không nói năng gì, vẫn luôn giữ im lặng.

o O o

Không biết nhìn bao lâu, cuối cùng Thư Đại học sĩ tính cách sảng khoái không

nhịn được nữa, hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu Phạm đại nhân đang nhìn gì vậy?"

Hồ Đại học sĩ cũng thu ánh mắt đang nhìn lên trời. Tuy hai vị Đại học sĩ đều là

người thông minh, nhưng lại không có da mặt dày như Phạm Nhàn, không thể

chịu được ánh mắt khác thường của mọi người. Hắn ho khan hai tiếng, không

nói gì thêm.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đại triều hội 1Trong con hẻm nhỏ cách tiệm đậu hũ của họ Phạm một quãng, có bảy ngườimặc y phục đi đêm đang chuyển thi thể lên xe ngựa, dòng máu từ trên xe chậmrãi nhỏ xuống, rơi lên tuyết, phát ra mùi tanh hôi thoang thoảng.Ba thi thể bị chém thành hơn mười khúc thịt lớn, rõ ràng là vết thương kinhhoàng do trường đao gây ra. Tên thủ lĩnh trong nhóm bảy người ngồi lên vị tríđánh xe, liếc mắt nhìn ánh lửa mơ hồ ở cửa hàng đậu hũ đằng xa, dùng dâycương chà xát vào vết chai đang ngứa ngáy trong lòng bàn tay, nhếch môi cười,nhẹ nhàng nói: "Thiếu gia, cứ ăn từ từ thôi."Sáng sớm, Phạm Nhàn trở về phủ thay đổi trang phục, căn dặn vài câu rồi ngồixe ngựa đi đến bên ngoài hoàng cung. Đến lúc y tới, cửa cung kia đã trở nênnáo nhiệt, ba hai tốp đại thần tụ tập tại một chỗ thì thầm bàn tán gì đó.Y vén rèm xe nhìn một lượt, không nhịn được lắc đầu. Xem ra câu chuyện đêmqua đã trở thành chủ đề bàn tán hôm nay, đương nhiên mình cũng thành tâmthảo luận của các đại thần.Một đêm không ngủ, lại bận rộn biết bao nhiêu việc, tinh thần của y không khỏimệt mỏi, nhận lấy chiếc khăn lông đã ngâm trong nước đá từ tay Đằng Tử Kinh,lau mạnh lên mặt. Làn da trên mặt giống như bị kim đâm đau nhức, cuối cùngtinh thần cũng tỉnh táo hơn một chút. Y ngáp một cái, chậm rãi duỗi lưng, thởmấy hơi trọc khí, xuống xe.Suốt quãng đường y đi trên quảng trường trước hoàng cung, vô số ánh mắt vàtiếng bàn tán của mọi người bị thu hút, ai nấy nhìn chằm chằm vào vị Đề ti đạinhân Giám Sát viện mặc quan phục này.Đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn tham gia yết triều sau khi nhậm chức Khâm saikhu vực Giang Nam, theo lẽ thường, các vị đại thần ở cửa cung này phải tới hànhuyên ân cần hỏi han mới đúng. Nhưng không hiểu vì sao, trong mắt các đạithần lại tràn ngập vẻ cảnh giác, chỉ đứng nhìn từ xa chứ không tới gần.Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, tối qua Giám Sát viện đã giết người bắtngười, tuy đều là quan viên cấp thấp, nhưng số lượng quá nhiều, không biết đãliên lụy đến bao nhiêu quan lại trong triều đình. Những đại thần tham gia triềuhội này tuy kinh ngạc, nhưng ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ, chắc chắn trongtriều hội ngày hôm nay sẽ vạch tội Phạm Nhàn vài câu. Đã như vậy, đươngnhiên lúc này không nên đến bắt chuyện làm gì.Phạm Nhàn đi rất khó chịu, cảm thấy dường như mình sắp trở thành vị cô thầnbị văn võ bá quan trong triều đình thóa mạ. Tuy đây là do chính y tạo thành,nhưng loại cảm giác không ai để ý tới như vậy, rất giống lúc ở nhà trẻ bị các côbé tẩy chay, trong lòng đầy uất ức.Gương mặt của y cũng không thể hiện điều gì, vẫn giữ nụ cười bình tĩnh ôn tồn,như không cảm nhận được những ánh mắt nóng bỏng kia.Đợi khi đến cửa cung, những thị vệ và thái giám canh cửa hành lễ thỉnh an vớiy. Phạm Nhàn nhìn ánh mắt nịnh nọt của hai tiểu thái giám, trong lòng ấm áp,cảm thấy được an ủi, nghĩ thầm quả nhiên trong thế đạo này thì mấy người tàntật giàu tình thương hơn.Quay đầu sang, lại thấy hai vị đại nhân đứng đầu nhóm văn quan kia đang mũichỉ lên trời, cứ như quan sát xem thời tiết có chỗ nào khác thường hay không.Phạm Nhàn vuốt mũi, y rất quen thuộc với lão già râu tóc bạc trắng bên trái,người trung niên bên phải thì chắc chắn là Hồ Đại học sĩ đã khởi xướng phongtrào cải cách văn học năm đó. Thấy hai vị Đại học sĩ đứng đầu Môn Hạ TrungThư lạnh nhạt với mình như vậy, Phạm Nhàn cũng hiểu đêm qua mình đã gây rađộng tĩnh quá lớn. Trong mắt những vị đại nhân này, rõ ràng y đã có khuynhhướng trở thành quyền thần gian thần, cộng thêm những động tác dị thường củaGiám Sát viện, đúng là đã tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt đối với triềuchính. Đương nhiên hai vị văn quan đứng đầu thiên hạ này không quá thân thiếtvới tên thủ lĩnh mật thám là mình.Nhưng y cũng chẳng chịu chơi theo họ, cố đè cơn uất ức trong lòng xuống, nởnụ cười cợt nhả đi tới, đứng bên cạnh hai vị Đại học sĩ họ Hồ với họ Thư,không nói một lời, ngược lại ngẩng đầu nhìn lên trời một cách kỳ quái.Trong lúc nhất thời, mấy vị đại thần đang đợi vào triều chứng kiến một cảnhtượng rất kỳ lạ, hai vị Đại học sĩ cộng thêm vị Đề ti Giám Sát viện đều ưỡnthẳng cổ, ngẩng thẳng đầu nhìn chằm chằm vào tầng tầng mây đen trên bầu trời,nhưng không nói năng gì, vẫn luôn giữ im lặng.o O oKhông biết nhìn bao lâu, cuối cùng Thư Đại học sĩ tính cách sảng khoái khôngnhịn được nữa, hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu Phạm đại nhân đang nhìn gì vậy?"Hồ Đại học sĩ cũng thu ánh mắt đang nhìn lên trời. Tuy hai vị Đại học sĩ đều làngười thông minh, nhưng lại không có da mặt dày như Phạm Nhàn, không thểchịu được ánh mắt khác thường của mọi người. Hắn ho khan hai tiếng, khôngnói gì thêm.

Chương 958: Đại triều hội 1