Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 959: Đại triều hội 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cười nói: "Hai vị đại nhân nhìn cái gì thì hạ quan liền nhìn cái đó."Thư Vu nhíu mày, nhìn y muốn nói lại thôi, nhưng nhịn một hồi lâu, vẫn khôngkiềm được cơn phẫn nộ trong lòng, mở miệng khiển trách: "Ngươi cũng nênbiết, chính vì Giám Sát viện có quyền hành rất lớn, cho nên làm việc phải thậtcẩn thận. Bất luận trong lòng ngươi muốn gì nhưng cư xử như lang như hổtrong kinh đô, làm sao cho các quan lại xử trí được? Triều đình làm thế nào?Cho dù ngươi không quan tâm đến thể diện của thân sĩ trong thiên hạ, nhưngtriều đình vẫn cần để tâm đến, ngươi nói đi! Quan nha của lục bộ bị ngươi bắt đinhiều như vậy, còn làm việc thế nào? Không nói đến chuyện làm việc thì tronglòng các quan viên cũng giá lạnh, quá là hồ đồ..."Không nói thì thôi, vừa nói là không ngừng được miệng, ngược lại là Hồ Đạihọc sĩ nháy mắt ra dấu với Thư Vu, Thư Vu mới ngừng lại, nhưng vẫn cảm thấyđau đớn vô cùng, tức giận không kìm nổi.Chỉ có điều bây giờ Phạm Nhàn đã không phải chỉ là vị tiên sinh dạy học trongThái Học, cũng không phải là chỉ một tên Phò mã hư danh, không phải chỉ làloại quyền quý chỉ có thể lăn lộn trong ở Hồng Lư Tự. Mặc dù cấp bậc Đề ti củaGiám Sát viện không cao, nhưng dù sao bây giờ đối phương cũng là một Khâmsai đại nhân hàng thật giá thật, tuy hiện giờ Thư Đại học sĩ là người đứng đầucác văn quan, nhưng vểnh mũi lên mặt chửi mắng một vị Khâm sai đại nhânnhư vậy, dù sao cũng không đúng quy củ."Đừng mắng nữa." Phạm Nhàn cười nói: "Dù sao ngài cũng là bậc cha chú,hung ác với đứa cháu này như vậy, để cho những quan viên phía dưới nhìn thấycũng không tốt."Thư Vu tức giận, lại quay mặt về phía khuôn mặt uể oải mang chút kính trọngcủa Phạm Nhàn, không mắng tới một tiếng, oán hận hừ lạnh một tiếng, phất ốngtay áo một cái, nói: "Hôm nay trên triều hội, ngươi cứ chờ lão phu tham gia đi."Phạm Nhàn vẻ mặt đau khổ, cúi người làm lễ, nói: "Điều này nằm ngoài dựkiến, kính xin bậc cha chú thương tiếc."Thư Vu vừa tức vừa giận, lại vừa buồn cười, đúng lúc này cửa cung mở ra, mộttiếng roi vang dội, lễ nhạc cất lên, ông và Hồ đại học sĩ đi vào trước.Hôm nay là đại triều hội, quan viên lên triều so với ngày thường đông hơn rấtnhiều, nhưng dù vậy, lấy cấp bậc của Phạm Nhàn, vẫn không đủ để tham gia độingũ xếp hàng lên triều. Chẳng qua là hiện tại y có thân phận làm Khâm sai khuvực Giang Nam, hôm nay lại phải lên điện báo cáo chức vụ, cho nên không cầnđặc chỉ của bệ hạ.Nhưng mà vào cung cũng cần sắp xếp, Phạm Nhàn chỉ có thể đợi ở đằng saucùng,, bởi vì y đứng ở cửa cung này, hết sức tự nhiên tỏa ra không khí âm hàn,khiến cho những đại thần đi qua bên cạnh đều cảm thấy không rét mà run.Lúc trước đông người, có thể bỏ qua Phạm Nhàn, nhưng lúc này từng đôi từngđôi một đi vào trong cung, những đại thần kia đánh giá địa vị của mình kém xaThư Đại học sĩ, tính toán một chút Thánh ân trên người Phạm Nhàn, suy nghĩmột chút thủ đoạn của Phạm Nhàn, cuối cùng chẳng còn cách nào, đành phảimỗi lần bước qua trước mặt y là phải nhẹ giọng hỏi thăm một tiếng.Đối với vị Tiểu Phạm đại nhân đã một năm không gặp, những đại thần này nàodám ngạo mạn quá mức."Tiểu Phạm đại nhân, đã lâu không gặp, có khỏe không?""Bái kiến Phạm Đề ti.""..."Phạm Nhàn mỉm cười đáp lại từng người, tuy biết hôm nay trên đại triều hộichắc chắn sẽ bị những nhân vật vừa lên tiếng làm mất mặt, nhưng lúc này ngoàicửa cung được các đại thần theo lần lượt hành lễ, loại cảm giác hư vinh này quảthực không tệ, phải tranh thủ thời gian vớt chút ít thể diện.Thể diện được lợi, trên điện thì chỉ có chua cay.Phạm Nhàn đứng ở phía cuối đội ngũ, lén lút liếc mắt đánh giá Hoàng đế trênghế rồng, một cảm giác mệt mỏi ập tới, nhìn khuôn mặt tinh thần an ổn củaHoàng đế, trong bụng y đầy bực tức, thầm nghĩ ngài thì ngủ ngon lành, ta đâythì phải thay ngài làm việc, sắp mệt chết mệt đến nơi rồi mà hôm nay lại chẳngcó quả ngọt nào để ăn.Quả nhiên đúng như mọi người dự đoán, đại triều hội mở màn, còn chưa kịp bốtrí tiến trình theo nề nếp chính thống, phía dưới hai vị Hại học sĩ Thư Hồ, mấyvị Tổng đốc của ba khu vực còn chưa kịp dâng tấu, trận chiến tham tấu nhắmvào hành động đêm qua của Phạm Nhàn và Giám Sát viện đã đột ngột bắt đầu.Phạm Nhàn không nghe mấy lời nói cụ thể của nhóm quan văn kia, chẳng qualà những lời nói cũ rích mà Thư Vu vừa mới nói xong. Đúng là Giám Sát việncó chức trách giám sát quan lại, thế nhưng như tối hôm qua, mình ra lệnh lùngbắt ba mươi mấy vị quan viên chỉ trong một đêm, quả thật đã rất nhiều năm rồikhông xảy ra, có thể nói là thực sự gây chấn động triều đình.

Phạm Nhàn cười nói: "Hai vị đại nhân nhìn cái gì thì hạ quan liền nhìn cái đó."

Thư Vu nhíu mày, nhìn y muốn nói lại thôi, nhưng nhịn một hồi lâu, vẫn không

kiềm được cơn phẫn nộ trong lòng, mở miệng khiển trách: "Ngươi cũng nên

biết, chính vì Giám Sát viện có quyền hành rất lớn, cho nên làm việc phải thật

cẩn thận. Bất luận trong lòng ngươi muốn gì nhưng cư xử như lang như hổ

trong kinh đô, làm sao cho các quan lại xử trí được? Triều đình làm thế nào?

Cho dù ngươi không quan tâm đến thể diện của thân sĩ trong thiên hạ, nhưng

triều đình vẫn cần để tâm đến, ngươi nói đi! Quan nha của lục bộ bị ngươi bắt đi

nhiều như vậy, còn làm việc thế nào? Không nói đến chuyện làm việc thì trong

lòng các quan viên cũng giá lạnh, quá là hồ đồ..."

Không nói thì thôi, vừa nói là không ngừng được miệng, ngược lại là Hồ Đại

học sĩ nháy mắt ra dấu với Thư Vu, Thư Vu mới ngừng lại, nhưng vẫn cảm thấy

đau đớn vô cùng, tức giận không kìm nổi.

Chỉ có điều bây giờ Phạm Nhàn đã không phải chỉ là vị tiên sinh dạy học trong

Thái Học, cũng không phải là chỉ một tên Phò mã hư danh, không phải chỉ là

loại quyền quý chỉ có thể lăn lộn trong ở Hồng Lư Tự. Mặc dù cấp bậc Đề ti của

Giám Sát viện không cao, nhưng dù sao bây giờ đối phương cũng là một Khâm

sai đại nhân hàng thật giá thật, tuy hiện giờ Thư Đại học sĩ là người đứng đầu

các văn quan, nhưng vểnh mũi lên mặt chửi mắng một vị Khâm sai đại nhân

như vậy, dù sao cũng không đúng quy củ.

"Đừng mắng nữa." Phạm Nhàn cười nói: "Dù sao ngài cũng là bậc cha chú,

hung ác với đứa cháu này như vậy, để cho những quan viên phía dưới nhìn thấy

cũng không tốt."

Thư Vu tức giận, lại quay mặt về phía khuôn mặt uể oải mang chút kính trọng

của Phạm Nhàn, không mắng tới một tiếng, oán hận hừ lạnh một tiếng, phất ống

tay áo một cái, nói: "Hôm nay trên triều hội, ngươi cứ chờ lão phu tham gia đi."

Phạm Nhàn vẻ mặt đau khổ, cúi người làm lễ, nói: "Điều này nằm ngoài dự

kiến, kính xin bậc cha chú thương tiếc."

Thư Vu vừa tức vừa giận, lại vừa buồn cười, đúng lúc này cửa cung mở ra, một

tiếng roi vang dội, lễ nhạc cất lên, ông và Hồ đại học sĩ đi vào trước.

Hôm nay là đại triều hội, quan viên lên triều so với ngày thường đông hơn rất

nhiều, nhưng dù vậy, lấy cấp bậc của Phạm Nhàn, vẫn không đủ để tham gia đội

ngũ xếp hàng lên triều. Chẳng qua là hiện tại y có thân phận làm Khâm sai khu

vực Giang Nam, hôm nay lại phải lên điện báo cáo chức vụ, cho nên không cần

đặc chỉ của bệ hạ.

Nhưng mà vào cung cũng cần sắp xếp, Phạm Nhàn chỉ có thể đợi ở đằng sau

cùng,, bởi vì y đứng ở cửa cung này, hết sức tự nhiên tỏa ra không khí âm hàn,

khiến cho những đại thần đi qua bên cạnh đều cảm thấy không rét mà run.

Lúc trước đông người, có thể bỏ qua Phạm Nhàn, nhưng lúc này từng đôi từng

đôi một đi vào trong cung, những đại thần kia đánh giá địa vị của mình kém xa

Thư Đại học sĩ, tính toán một chút Thánh ân trên người Phạm Nhàn, suy nghĩ

một chút thủ đoạn của Phạm Nhàn, cuối cùng chẳng còn cách nào, đành phải

mỗi lần bước qua trước mặt y là phải nhẹ giọng hỏi thăm một tiếng.

Đối với vị Tiểu Phạm đại nhân đã một năm không gặp, những đại thần này nào

dám ngạo mạn quá mức.

"Tiểu Phạm đại nhân, đã lâu không gặp, có khỏe không?"

"Bái kiến Phạm Đề ti."

"..."

Phạm Nhàn mỉm cười đáp lại từng người, tuy biết hôm nay trên đại triều hội

chắc chắn sẽ bị những nhân vật vừa lên tiếng làm mất mặt, nhưng lúc này ngoài

cửa cung được các đại thần theo lần lượt hành lễ, loại cảm giác hư vinh này quả

thực không tệ, phải tranh thủ thời gian vớt chút ít thể diện.

Thể diện được lợi, trên điện thì chỉ có chua cay.

Phạm Nhàn đứng ở phía cuối đội ngũ, lén lút liếc mắt đánh giá Hoàng đế trên

ghế rồng, một cảm giác mệt mỏi ập tới, nhìn khuôn mặt tinh thần an ổn của

Hoàng đế, trong bụng y đầy bực tức, thầm nghĩ ngài thì ngủ ngon lành, ta đây

thì phải thay ngài làm việc, sắp mệt chết mệt đến nơi rồi mà hôm nay lại chẳng

có quả ngọt nào để ăn.

Quả nhiên đúng như mọi người dự đoán, đại triều hội mở màn, còn chưa kịp bố

trí tiến trình theo nề nếp chính thống, phía dưới hai vị Hại học sĩ Thư Hồ, mấy

vị Tổng đốc của ba khu vực còn chưa kịp dâng tấu, trận chiến tham tấu nhắm

vào hành động đêm qua của Phạm Nhàn và Giám Sát viện đã đột ngột bắt đầu.

Phạm Nhàn không nghe mấy lời nói cụ thể của nhóm quan văn kia, chẳng qua

là những lời nói cũ rích mà Thư Vu vừa mới nói xong. Đúng là Giám Sát viện

có chức trách giám sát quan lại, thế nhưng như tối hôm qua, mình ra lệnh lùng

bắt ba mươi mấy vị quan viên chỉ trong một đêm, quả thật đã rất nhiều năm rồi

không xảy ra, có thể nói là thực sự gây chấn động triều đình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cười nói: "Hai vị đại nhân nhìn cái gì thì hạ quan liền nhìn cái đó."Thư Vu nhíu mày, nhìn y muốn nói lại thôi, nhưng nhịn một hồi lâu, vẫn khôngkiềm được cơn phẫn nộ trong lòng, mở miệng khiển trách: "Ngươi cũng nênbiết, chính vì Giám Sát viện có quyền hành rất lớn, cho nên làm việc phải thậtcẩn thận. Bất luận trong lòng ngươi muốn gì nhưng cư xử như lang như hổtrong kinh đô, làm sao cho các quan lại xử trí được? Triều đình làm thế nào?Cho dù ngươi không quan tâm đến thể diện của thân sĩ trong thiên hạ, nhưngtriều đình vẫn cần để tâm đến, ngươi nói đi! Quan nha của lục bộ bị ngươi bắt đinhiều như vậy, còn làm việc thế nào? Không nói đến chuyện làm việc thì tronglòng các quan viên cũng giá lạnh, quá là hồ đồ..."Không nói thì thôi, vừa nói là không ngừng được miệng, ngược lại là Hồ Đạihọc sĩ nháy mắt ra dấu với Thư Vu, Thư Vu mới ngừng lại, nhưng vẫn cảm thấyđau đớn vô cùng, tức giận không kìm nổi.Chỉ có điều bây giờ Phạm Nhàn đã không phải chỉ là vị tiên sinh dạy học trongThái Học, cũng không phải là chỉ một tên Phò mã hư danh, không phải chỉ làloại quyền quý chỉ có thể lăn lộn trong ở Hồng Lư Tự. Mặc dù cấp bậc Đề ti củaGiám Sát viện không cao, nhưng dù sao bây giờ đối phương cũng là một Khâmsai đại nhân hàng thật giá thật, tuy hiện giờ Thư Đại học sĩ là người đứng đầucác văn quan, nhưng vểnh mũi lên mặt chửi mắng một vị Khâm sai đại nhânnhư vậy, dù sao cũng không đúng quy củ."Đừng mắng nữa." Phạm Nhàn cười nói: "Dù sao ngài cũng là bậc cha chú,hung ác với đứa cháu này như vậy, để cho những quan viên phía dưới nhìn thấycũng không tốt."Thư Vu tức giận, lại quay mặt về phía khuôn mặt uể oải mang chút kính trọngcủa Phạm Nhàn, không mắng tới một tiếng, oán hận hừ lạnh một tiếng, phất ốngtay áo một cái, nói: "Hôm nay trên triều hội, ngươi cứ chờ lão phu tham gia đi."Phạm Nhàn vẻ mặt đau khổ, cúi người làm lễ, nói: "Điều này nằm ngoài dựkiến, kính xin bậc cha chú thương tiếc."Thư Vu vừa tức vừa giận, lại vừa buồn cười, đúng lúc này cửa cung mở ra, mộttiếng roi vang dội, lễ nhạc cất lên, ông và Hồ đại học sĩ đi vào trước.Hôm nay là đại triều hội, quan viên lên triều so với ngày thường đông hơn rấtnhiều, nhưng dù vậy, lấy cấp bậc của Phạm Nhàn, vẫn không đủ để tham gia độingũ xếp hàng lên triều. Chẳng qua là hiện tại y có thân phận làm Khâm sai khuvực Giang Nam, hôm nay lại phải lên điện báo cáo chức vụ, cho nên không cầnđặc chỉ của bệ hạ.Nhưng mà vào cung cũng cần sắp xếp, Phạm Nhàn chỉ có thể đợi ở đằng saucùng,, bởi vì y đứng ở cửa cung này, hết sức tự nhiên tỏa ra không khí âm hàn,khiến cho những đại thần đi qua bên cạnh đều cảm thấy không rét mà run.Lúc trước đông người, có thể bỏ qua Phạm Nhàn, nhưng lúc này từng đôi từngđôi một đi vào trong cung, những đại thần kia đánh giá địa vị của mình kém xaThư Đại học sĩ, tính toán một chút Thánh ân trên người Phạm Nhàn, suy nghĩmột chút thủ đoạn của Phạm Nhàn, cuối cùng chẳng còn cách nào, đành phảimỗi lần bước qua trước mặt y là phải nhẹ giọng hỏi thăm một tiếng.Đối với vị Tiểu Phạm đại nhân đã một năm không gặp, những đại thần này nàodám ngạo mạn quá mức."Tiểu Phạm đại nhân, đã lâu không gặp, có khỏe không?""Bái kiến Phạm Đề ti.""..."Phạm Nhàn mỉm cười đáp lại từng người, tuy biết hôm nay trên đại triều hộichắc chắn sẽ bị những nhân vật vừa lên tiếng làm mất mặt, nhưng lúc này ngoàicửa cung được các đại thần theo lần lượt hành lễ, loại cảm giác hư vinh này quảthực không tệ, phải tranh thủ thời gian vớt chút ít thể diện.Thể diện được lợi, trên điện thì chỉ có chua cay.Phạm Nhàn đứng ở phía cuối đội ngũ, lén lút liếc mắt đánh giá Hoàng đế trênghế rồng, một cảm giác mệt mỏi ập tới, nhìn khuôn mặt tinh thần an ổn củaHoàng đế, trong bụng y đầy bực tức, thầm nghĩ ngài thì ngủ ngon lành, ta đâythì phải thay ngài làm việc, sắp mệt chết mệt đến nơi rồi mà hôm nay lại chẳngcó quả ngọt nào để ăn.Quả nhiên đúng như mọi người dự đoán, đại triều hội mở màn, còn chưa kịp bốtrí tiến trình theo nề nếp chính thống, phía dưới hai vị Hại học sĩ Thư Hồ, mấyvị Tổng đốc của ba khu vực còn chưa kịp dâng tấu, trận chiến tham tấu nhắmvào hành động đêm qua của Phạm Nhàn và Giám Sát viện đã đột ngột bắt đầu.Phạm Nhàn không nghe mấy lời nói cụ thể của nhóm quan văn kia, chẳng qualà những lời nói cũ rích mà Thư Vu vừa mới nói xong. Đúng là Giám Sát việncó chức trách giám sát quan lại, thế nhưng như tối hôm qua, mình ra lệnh lùngbắt ba mươi mấy vị quan viên chỉ trong một đêm, quả thật đã rất nhiều năm rồikhông xảy ra, có thể nói là thực sự gây chấn động triều đình.

Chương 959: Đại triều hội 2