Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 960: Đại triều hội 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y nhìn ba vị Tổng đốc đại nhân kia, không có gì ngạc nhiên khi thấy Tiết Thanhxếp hạng đầu, hiện tại lãnh thổ Khánh Quốc khá lớn, còn có Tổng đốc bốn khuvực ở vùng xa xôi, hai năm mới trở về kinh đô một lần. Y cũng khá tò mò, đêmqua Tiết Thanh ngồi ở Bão Nguyệt lâu phụng chỉ quan chiến, theo lý mà nóiphải báo cáo cho Hoàng đế ngay trong đêm, không biết Hoàng đế đã đánh giávề mình như thế nào.Phạm Nhàn thật sự rất mệt mỏi, nên lơ đãng cũng rất triệt để, nhưng có rấtnhiều lời không phải y không muốn nghe là có thể không nghe thấy. Lời côngkích của văn võ toàn triều vẫn không ngừng vọng vào tai y, dần dần tội trạngcũng bắt đầu mở rộng, ví dụ như coi thường triều đình, bất kính đức hạnh, tự ýsử dụng vũ khí của quốc gia, kết bè kếTư Tư đảng, vân vân...Trong triều đình Khánh Quốc, Giám Sát viện và hệ thống quan văn vốn là kẻthù truyền kiếp, bất luận trong nội bộ quan văn có bao nhiêu phe phái, khi đãđối diện với Giám Sát viện, bọn họ luôn tỏ ra đoàn kết như một. Từ thời Lâmtướng còn tại vị đến nay do Đại học sĩ dẫn đầu, chỉ cần tổ chức mật thám củaHoàng đế, Giám Sát viện làm việc quá mức, các quan văn sẽ tụ tập lại, tiến hànhphản kích mãnh liệt nhất.Hiển nhiên, tối hôm qua Phạm Nhàn đã vượt quá giới hạn, cho nên hôm naytrong đại triều hội trở thành chiến trường mà hắn bị công kích.Đặc biệt là khác với những năm trước, quân đội từ trước tới giờ luôn có mốiquan hệ thân mật với Giám Sát viện, giờ đây cũng không còn giữ vẻ trầm mặc,ngược lại hai vị Phó sứ của Khu Mật viện đã đứng ra, bày tỏ sự bất mãn vớihành vi lén lút của Giám Sát viện.Văn võ bá quan đồng lòng công kích, loại áp lực này chỉ e ngay cả Hoàng đếcũng không muốn gánh chịu, huống chi là một người lẻ loi đứng ở cuối hàngngũ như Phạm Nhàn.Không gian trong Thái Cực điện không còn ngột ngạt, ngược lại tràn ngập mộtcảm giác khô nóng rất đặc biệt trong ngày đông. Với Thư Vu dẫn đầu, quầnthần dồn dập tố cáo, yêu cầu bệ hạ ước thúc Giám Sát viện, đồng thời đưa raphán quyết cuối cùng đối với việc này.Lời nói sôi sục như muốn xuyên thấu trái tim Phạm Nhàn, làm tổn thương tâmhồn y, nước bẩn bắn tung tóe, tạo nên một bức tranh cực kỳ phức tạp.Nếu đổi lại là một đại thần bình thường ở vị trí của Phạm Nhàn, chỉ e đã tứcgiận đến mất trí, nhảy vọt ra ngoài tranh cãi với đám đại thần kia, đồng thời dốchết dũng khí, nhổ râu đám Ngự sử Đô Sát viện kia xuống. Nhưng Phạm Nhànvẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, không nói một lời, không tự biện minh, chỉ có khóe môihơi vểnh lên, mang theo một nụ cười chế nhạo, chăm chú quan sát sân khấu củađại triều hội.Có lẽ chính nụ cười trên khóe môi của y, khiến cho người nào đó thấy không hàilòng, cảm thấy đứa con trai của mình quá mức càn rỡ, quá mức kiêu ngạo, từtrên trong long ỷ vang lên đến một tiếng quát: "Phạm Nhàn! Ngươi không còngì để nói sao?"Phạm Nhàn vẫn cố rũ bỏ cơn buồn ngủ của mình, đột nhiên nghe thấy câu này,giật mình một cái, sửa sang lại quan phục trên người, ra khỏi hàng, bẩm báo:"Khởi bẩm bệ hạ, đêm qua Nhất Xử Giám Sát viện đã thẩm vấn ba mươi hai vịquan viên, tất cả tuân theo luật pháp Khánh Quốc và ý chỉ, không có chỗ nàovượt quá các điều lệ. Do đó thật không hiểu nổi vì sao các vị đại nhân lại kíchđộng như vậy?"Hoàng đế cười lạnh nói: "Một đêm bắt ba mươi hai người, ngươi đúng là to...Chẳng lẽ triều đình Khánh Quốc của trầm, toàn là quan lại tham ô hay sao?"Phạm Nhàn nghiêm túc nói: "Không dám lừa dối bệ hạ, trong triều này..." Ánhmắt của y đảo qua các đại thần trên điện, nói một cách nghiêm túc: "Sâu mọt bòđầy mặt đất, ba mươi hai người chỉ là một con số nhỏ mà thôi. Nếu bệ hạ đặccách hạ chỉ cho Giám Sát viện, chắc chắn vi thần có thể bắt thêm một số quantham nữa."Trong lòng quần thần chợt phát lạnh, trên mặt lập tức lộ vẻ khinh bỉ, trong lòngthầm nghĩ mấy lời này của ngươi rõ ràng là lưu manh, nhưng cũng vô dụngthôi! Triều đình là cái gì? Triều đình chính là đại thần, thiên hạ này nào có quanviên không tham, nếu như để ngươi bắt hết, ai sẽ thay bệ hạ quản lý thiên hạ,trông coi dân chúng? Bệ hạ làm sao có thể đặc cách hạ chỉ cho ngươi được.Quả nhiên, Hoàng đế nổi giận, trách mắng Phạm Nhàn thậm tệ, cũng chỉ làkhông biết đại thể, làm việc bừa bãi, làm ô nhiễm Thánh tâm...Trong lòng Phạm Nhàn cảm thấy khó chịu, mặc dù biết là diễn kịch nhưng vẫnkhó chịu, hậm hực lui trở về trong đội ngũ.Hôm nay trên triều hội, không ai đề cập đến cái chết của Bát Gia Tướng, haycon trai duy nhất của Yến Đại đô đốc, hay mưu sĩ Hoàng Nghị của Trưởng côngchúa trúng độc hộc máu trên giường. Bởi vì những người đó đều không phải làquan viên, hơn nữa chuyện này là trong bóng tối, không ai ngu xuẩn đến mứcđó.
Y nhìn ba vị Tổng đốc đại nhân kia, không có gì ngạc nhiên khi thấy Tiết Thanh
xếp hạng đầu, hiện tại lãnh thổ Khánh Quốc khá lớn, còn có Tổng đốc bốn khu
vực ở vùng xa xôi, hai năm mới trở về kinh đô một lần. Y cũng khá tò mò, đêm
qua Tiết Thanh ngồi ở Bão Nguyệt lâu phụng chỉ quan chiến, theo lý mà nói
phải báo cáo cho Hoàng đế ngay trong đêm, không biết Hoàng đế đã đánh giá
về mình như thế nào.
Phạm Nhàn thật sự rất mệt mỏi, nên lơ đãng cũng rất triệt để, nhưng có rất
nhiều lời không phải y không muốn nghe là có thể không nghe thấy. Lời công
kích của văn võ toàn triều vẫn không ngừng vọng vào tai y, dần dần tội trạng
cũng bắt đầu mở rộng, ví dụ như coi thường triều đình, bất kính đức hạnh, tự ý
sử dụng vũ khí của quốc gia, kết bè kếTư Tư đảng, vân vân...
Trong triều đình Khánh Quốc, Giám Sát viện và hệ thống quan văn vốn là kẻ
thù truyền kiếp, bất luận trong nội bộ quan văn có bao nhiêu phe phái, khi đã
đối diện với Giám Sát viện, bọn họ luôn tỏ ra đoàn kết như một. Từ thời Lâm
tướng còn tại vị đến nay do Đại học sĩ dẫn đầu, chỉ cần tổ chức mật thám của
Hoàng đế, Giám Sát viện làm việc quá mức, các quan văn sẽ tụ tập lại, tiến hành
phản kích mãnh liệt nhất.
Hiển nhiên, tối hôm qua Phạm Nhàn đã vượt quá giới hạn, cho nên hôm nay
trong đại triều hội trở thành chiến trường mà hắn bị công kích.
Đặc biệt là khác với những năm trước, quân đội từ trước tới giờ luôn có mối
quan hệ thân mật với Giám Sát viện, giờ đây cũng không còn giữ vẻ trầm mặc,
ngược lại hai vị Phó sứ của Khu Mật viện đã đứng ra, bày tỏ sự bất mãn với
hành vi lén lút của Giám Sát viện.
Văn võ bá quan đồng lòng công kích, loại áp lực này chỉ e ngay cả Hoàng đế
cũng không muốn gánh chịu, huống chi là một người lẻ loi đứng ở cuối hàng
ngũ như Phạm Nhàn.
Không gian trong Thái Cực điện không còn ngột ngạt, ngược lại tràn ngập một
cảm giác khô nóng rất đặc biệt trong ngày đông. Với Thư Vu dẫn đầu, quần
thần dồn dập tố cáo, yêu cầu bệ hạ ước thúc Giám Sát viện, đồng thời đưa ra
phán quyết cuối cùng đối với việc này.
Lời nói sôi sục như muốn xuyên thấu trái tim Phạm Nhàn, làm tổn thương tâm
hồn y, nước bẩn bắn tung tóe, tạo nên một bức tranh cực kỳ phức tạp.
Nếu đổi lại là một đại thần bình thường ở vị trí của Phạm Nhàn, chỉ e đã tức
giận đến mất trí, nhảy vọt ra ngoài tranh cãi với đám đại thần kia, đồng thời dốc
hết dũng khí, nhổ râu đám Ngự sử Đô Sát viện kia xuống. Nhưng Phạm Nhàn
vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, không nói một lời, không tự biện minh, chỉ có khóe môi
hơi vểnh lên, mang theo một nụ cười chế nhạo, chăm chú quan sát sân khấu của
đại triều hội.
Có lẽ chính nụ cười trên khóe môi của y, khiến cho người nào đó thấy không hài
lòng, cảm thấy đứa con trai của mình quá mức càn rỡ, quá mức kiêu ngạo, từ
trên trong long ỷ vang lên đến một tiếng quát: "Phạm Nhàn! Ngươi không còn
gì để nói sao?"
Phạm Nhàn vẫn cố rũ bỏ cơn buồn ngủ của mình, đột nhiên nghe thấy câu này,
giật mình một cái, sửa sang lại quan phục trên người, ra khỏi hàng, bẩm báo:
"Khởi bẩm bệ hạ, đêm qua Nhất Xử Giám Sát viện đã thẩm vấn ba mươi hai vị
quan viên, tất cả tuân theo luật pháp Khánh Quốc và ý chỉ, không có chỗ nào
vượt quá các điều lệ. Do đó thật không hiểu nổi vì sao các vị đại nhân lại kích
động như vậy?"
Hoàng đế cười lạnh nói: "Một đêm bắt ba mươi hai người, ngươi đúng là to...
Chẳng lẽ triều đình Khánh Quốc của trầm, toàn là quan lại tham ô hay sao?"
Phạm Nhàn nghiêm túc nói: "Không dám lừa dối bệ hạ, trong triều này..." Ánh
mắt của y đảo qua các đại thần trên điện, nói một cách nghiêm túc: "Sâu mọt bò
đầy mặt đất, ba mươi hai người chỉ là một con số nhỏ mà thôi. Nếu bệ hạ đặc
cách hạ chỉ cho Giám Sát viện, chắc chắn vi thần có thể bắt thêm một số quan
tham nữa."
Trong lòng quần thần chợt phát lạnh, trên mặt lập tức lộ vẻ khinh bỉ, trong lòng
thầm nghĩ mấy lời này của ngươi rõ ràng là lưu manh, nhưng cũng vô dụng
thôi! Triều đình là cái gì? Triều đình chính là đại thần, thiên hạ này nào có quan
viên không tham, nếu như để ngươi bắt hết, ai sẽ thay bệ hạ quản lý thiên hạ,
trông coi dân chúng? Bệ hạ làm sao có thể đặc cách hạ chỉ cho ngươi được.
Quả nhiên, Hoàng đế nổi giận, trách mắng Phạm Nhàn thậm tệ, cũng chỉ là
không biết đại thể, làm việc bừa bãi, làm ô nhiễm Thánh tâm...
Trong lòng Phạm Nhàn cảm thấy khó chịu, mặc dù biết là diễn kịch nhưng vẫn
khó chịu, hậm hực lui trở về trong đội ngũ.
Hôm nay trên triều hội, không ai đề cập đến cái chết của Bát Gia Tướng, hay
con trai duy nhất của Yến Đại đô đốc, hay mưu sĩ Hoàng Nghị của Trưởng công
chúa trúng độc hộc máu trên giường. Bởi vì những người đó đều không phải là
quan viên, hơn nữa chuyện này là trong bóng tối, không ai ngu xuẩn đến mức
đó.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y nhìn ba vị Tổng đốc đại nhân kia, không có gì ngạc nhiên khi thấy Tiết Thanhxếp hạng đầu, hiện tại lãnh thổ Khánh Quốc khá lớn, còn có Tổng đốc bốn khuvực ở vùng xa xôi, hai năm mới trở về kinh đô một lần. Y cũng khá tò mò, đêmqua Tiết Thanh ngồi ở Bão Nguyệt lâu phụng chỉ quan chiến, theo lý mà nóiphải báo cáo cho Hoàng đế ngay trong đêm, không biết Hoàng đế đã đánh giávề mình như thế nào.Phạm Nhàn thật sự rất mệt mỏi, nên lơ đãng cũng rất triệt để, nhưng có rấtnhiều lời không phải y không muốn nghe là có thể không nghe thấy. Lời côngkích của văn võ toàn triều vẫn không ngừng vọng vào tai y, dần dần tội trạngcũng bắt đầu mở rộng, ví dụ như coi thường triều đình, bất kính đức hạnh, tự ýsử dụng vũ khí của quốc gia, kết bè kếTư Tư đảng, vân vân...Trong triều đình Khánh Quốc, Giám Sát viện và hệ thống quan văn vốn là kẻthù truyền kiếp, bất luận trong nội bộ quan văn có bao nhiêu phe phái, khi đãđối diện với Giám Sát viện, bọn họ luôn tỏ ra đoàn kết như một. Từ thời Lâmtướng còn tại vị đến nay do Đại học sĩ dẫn đầu, chỉ cần tổ chức mật thám củaHoàng đế, Giám Sát viện làm việc quá mức, các quan văn sẽ tụ tập lại, tiến hànhphản kích mãnh liệt nhất.Hiển nhiên, tối hôm qua Phạm Nhàn đã vượt quá giới hạn, cho nên hôm naytrong đại triều hội trở thành chiến trường mà hắn bị công kích.Đặc biệt là khác với những năm trước, quân đội từ trước tới giờ luôn có mốiquan hệ thân mật với Giám Sát viện, giờ đây cũng không còn giữ vẻ trầm mặc,ngược lại hai vị Phó sứ của Khu Mật viện đã đứng ra, bày tỏ sự bất mãn vớihành vi lén lút của Giám Sát viện.Văn võ bá quan đồng lòng công kích, loại áp lực này chỉ e ngay cả Hoàng đếcũng không muốn gánh chịu, huống chi là một người lẻ loi đứng ở cuối hàngngũ như Phạm Nhàn.Không gian trong Thái Cực điện không còn ngột ngạt, ngược lại tràn ngập mộtcảm giác khô nóng rất đặc biệt trong ngày đông. Với Thư Vu dẫn đầu, quầnthần dồn dập tố cáo, yêu cầu bệ hạ ước thúc Giám Sát viện, đồng thời đưa raphán quyết cuối cùng đối với việc này.Lời nói sôi sục như muốn xuyên thấu trái tim Phạm Nhàn, làm tổn thương tâmhồn y, nước bẩn bắn tung tóe, tạo nên một bức tranh cực kỳ phức tạp.Nếu đổi lại là một đại thần bình thường ở vị trí của Phạm Nhàn, chỉ e đã tứcgiận đến mất trí, nhảy vọt ra ngoài tranh cãi với đám đại thần kia, đồng thời dốchết dũng khí, nhổ râu đám Ngự sử Đô Sát viện kia xuống. Nhưng Phạm Nhànvẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, không nói một lời, không tự biện minh, chỉ có khóe môihơi vểnh lên, mang theo một nụ cười chế nhạo, chăm chú quan sát sân khấu củađại triều hội.Có lẽ chính nụ cười trên khóe môi của y, khiến cho người nào đó thấy không hàilòng, cảm thấy đứa con trai của mình quá mức càn rỡ, quá mức kiêu ngạo, từtrên trong long ỷ vang lên đến một tiếng quát: "Phạm Nhàn! Ngươi không còngì để nói sao?"Phạm Nhàn vẫn cố rũ bỏ cơn buồn ngủ của mình, đột nhiên nghe thấy câu này,giật mình một cái, sửa sang lại quan phục trên người, ra khỏi hàng, bẩm báo:"Khởi bẩm bệ hạ, đêm qua Nhất Xử Giám Sát viện đã thẩm vấn ba mươi hai vịquan viên, tất cả tuân theo luật pháp Khánh Quốc và ý chỉ, không có chỗ nàovượt quá các điều lệ. Do đó thật không hiểu nổi vì sao các vị đại nhân lại kíchđộng như vậy?"Hoàng đế cười lạnh nói: "Một đêm bắt ba mươi hai người, ngươi đúng là to...Chẳng lẽ triều đình Khánh Quốc của trầm, toàn là quan lại tham ô hay sao?"Phạm Nhàn nghiêm túc nói: "Không dám lừa dối bệ hạ, trong triều này..." Ánhmắt của y đảo qua các đại thần trên điện, nói một cách nghiêm túc: "Sâu mọt bòđầy mặt đất, ba mươi hai người chỉ là một con số nhỏ mà thôi. Nếu bệ hạ đặccách hạ chỉ cho Giám Sát viện, chắc chắn vi thần có thể bắt thêm một số quantham nữa."Trong lòng quần thần chợt phát lạnh, trên mặt lập tức lộ vẻ khinh bỉ, trong lòngthầm nghĩ mấy lời này của ngươi rõ ràng là lưu manh, nhưng cũng vô dụngthôi! Triều đình là cái gì? Triều đình chính là đại thần, thiên hạ này nào có quanviên không tham, nếu như để ngươi bắt hết, ai sẽ thay bệ hạ quản lý thiên hạ,trông coi dân chúng? Bệ hạ làm sao có thể đặc cách hạ chỉ cho ngươi được.Quả nhiên, Hoàng đế nổi giận, trách mắng Phạm Nhàn thậm tệ, cũng chỉ làkhông biết đại thể, làm việc bừa bãi, làm ô nhiễm Thánh tâm...Trong lòng Phạm Nhàn cảm thấy khó chịu, mặc dù biết là diễn kịch nhưng vẫnkhó chịu, hậm hực lui trở về trong đội ngũ.Hôm nay trên triều hội, không ai đề cập đến cái chết của Bát Gia Tướng, haycon trai duy nhất của Yến Đại đô đốc, hay mưu sĩ Hoàng Nghị của Trưởng côngchúa trúng độc hộc máu trên giường. Bởi vì những người đó đều không phải làquan viên, hơn nữa chuyện này là trong bóng tối, không ai ngu xuẩn đến mứcđó.