Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 961: Đại triều hội 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng sự tình chỉ diễn ra trong đêm hôm qua đã đủ để kích thích tính cảnh giácvà lửa giận của văn võ bá quan. Cho nên đợt công kích lần này, Hoàng đế cũngphải trấn an.Có điều Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên ghế rồng chỉ lạnh lùng nói: "Về chuyệnPhạm Nhàn bị hành thích ở ngoại ô kinh thành, chư vị ái khánh đã điều tra thếnào rồi?"Quần thần im lặng, Tự khanh Đại Lý tự và Thượng thư Hình bộ run rẩy bước rakhỏi hàng, liên tục thỉnh tội.Phạm Nhàn chẳng còn cách nào, cũng chỉ đành ra khỏi hàng thỉnh tội, ai bảoGiám Sát viện của y cũng là một thành viên trong cơ quan liên hợp điều tra.Chẳng qua chuyện này thật quá hoang đường, bản thân mình là người bị ám sát,chuyện không điều tra được, mình lại phải ra mặt thỉnh tội.Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Nghe nói đêm qua nhân chứng cuốicùng đã chết trong Thiên Lao, có việc này không?"Phạm Nhàn kinh ngạc, không ngờ tới tin tức của Hoàng đế lại nhanh nhạy nhưvậy.Mà trên mặt phe võ tướng lại lộ vẻ khoái trá cùng ý cười giấu giếm cực sâu,chuẩn bị xem Phạm Nhàn giải thích việc này như thế nào.o O oHoàng đế không cần giải thích quá nhiều, mọi công tác chuẩn bị đã làm gầnxong, Thánh tâm quả quyết, ban xuống ý chỉ đã chuẩn bị mấy ngày nay.Phần đầu tiên trong ý chỉ đã khiến cả văn võ toàn triều đều sinh ra cảm giáckhông thể tin được, bởi vì... bệ hạ tước quyền của Giám Sát viện!Giám Sát viện vẫn giữ nguyên địa vị, nhưng mặt quyền lực lại bị hạn chế rấtlớn, nhất là Nhất Xử trấn giữ kinh đô, mặc dù vẫn giữ quyền lực bắt người,nhưng lại có quy định rõ ràng về thời hạn sau khi bắt người, đặc biệt là chuyểngiao phạm nhân từ Đại Lý tự, nhất định phải trong hoàn thành trong bốn mươitám canh giờ.Nói cách khác, Nhất Xử không còn quyền lực âm thầm thẩm vấn các quan viêntrong kinh đô nữa.Đồng thời, trong ý chỉ, quyền hạn đóng giữ tại các châu cũng bị hạn chế trongmột phạm trù nào đó, còn về điều lệ cụ thể ra sao, lại phải chờ Phạm Nhàn trởvề viện, tự minh soạn thảo điều trần, rồi sau đó mới trình lên triều đình để thảoluận.Hai thay đổi này tuy có vẻ rất nhỏ, nhưng trên thực tế lại giống như việc gắnmột cỗ máy tính giờ lên người Giám Sát viện, khiến cho trong tương lai bọn họlàm việc sẽ gặp nhiều bất tiện.Phạm Nhàn nghe ý chỉ này, trong lòng cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi,nhưng vẫn phải ra khỏi hàng ngũ để tạ ơn.Bá quan văn võ vô cùng vui mừng, bọn họ cùng lắm chỉ muốn tới việc bệ hạban chỉ để trừng phạt Phạm Nhàn, đồng thời cố gắng ước thúc Giám Sát việnmột chút, để cho những quan viên cấp dưới vô tội có thêm cơ hội sống sót.Không ngờ bệ hạ lại thực sự động thủ với Giám Sát viện, nếu cứ tiếp tục theoxu hướng này, chắc chắn quyền lực của Giám Sát viện sẽ chậm rãi bị cắt bớt.Kết quả là, trên Thái Cực Điện người người hô vạn tuế, quần thần thầm nghĩ bệhạ quả thật thánh minh.Tuy nhiên, phần thứ hai trong ý chỉ của Hoàng đế lại khiến cho văn võ bá quancảm thấy, bệ hạ tuy cũng thánh minh đấy, nhưng vẫn bênh người mình.Trong ý chỉ nói rõ, những quan viên trong kinh đô bị bắt đêm qua, không bị giớihạn trong điều lệ vừa rồi, toàn bộ giao cho Giám Sát viện điều tra rõ ràng, sauđó chuyển cho Đại Lý Tự định tội. Đồng thời, Hoàng đế bệ hạ mượn việc nàyđể nổi giận lôi đình, mắng nhiếc các đại thần trong điện rằng không kiểm soátnghiêm ngặt cấp dưới, phụ ơn đất nước, chỉ biết kết bè kết đáng, đúng là vô sỉ.Ý chỉ vừa được đưa ra, quần thần hoảng loạn không biết phải xử lý như thế nào.Bởi vì việc điều tra vụ ám sát trong thung lũng bất lực, quân phòng vệ kinh đôcoi như vô dụng, cộng thêm vụ án quan viên kinh đô tham ô, Hu phó sứ KhuMật viện Khúc Hướng Đông bị giáng cấp, Thủ bị kinh đô Tần Hằng bị cáchchức, được Phó tướng Tây Chinh quân năm xưa tiếp nhận; còn Tần Hằng đượcđiều vào Khu Mật viện. Đồng thời, Thị lang bộ Hình đổi người, Phó khanh ĐạiLý Tự đổi người, chấp bút Ngự sử Đô Sát viện đổi người.Người tiếp nhận, toàn bộ đều là các quan viên trẻ tuổi mới vào cung mấy ngàytrước.Quần thần kinh hãi đến biến sắc, thủ đoạn của Thiên tử như sấm sét, khiến chomọi người trở tay không kịp. Chuyện thay máu trong phạm vi lớn như vậy, nếukhông vì xung đột xem ra trong mấy ngày gần đây ở kinh đô, chắc chắn khôngthể thực hiện một cách thuận lợi như thế... Mọi người đều biết chắc chắn sự việcchưa kết thúc, không nhịn được lén lút quan sát người trẻ tuổi xếp hàng cuốicùng, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Bây giờ bọn họ mới hiểu, hóara hành động hung tàn của Tiểu Phạm đại nhân đêm qua chỉ để dẫn dắt cho ýchỉ trong buổi triều hội hôm nay.

Nhưng sự tình chỉ diễn ra trong đêm hôm qua đã đủ để kích thích tính cảnh giác

và lửa giận của văn võ bá quan. Cho nên đợt công kích lần này, Hoàng đế cũng

phải trấn an.

Có điều Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên ghế rồng chỉ lạnh lùng nói: "Về chuyện

Phạm Nhàn bị hành thích ở ngoại ô kinh thành, chư vị ái khánh đã điều tra thế

nào rồi?"

Quần thần im lặng, Tự khanh Đại Lý tự và Thượng thư Hình bộ run rẩy bước ra

khỏi hàng, liên tục thỉnh tội.

Phạm Nhàn chẳng còn cách nào, cũng chỉ đành ra khỏi hàng thỉnh tội, ai bảo

Giám Sát viện của y cũng là một thành viên trong cơ quan liên hợp điều tra.

Chẳng qua chuyện này thật quá hoang đường, bản thân mình là người bị ám sát,

chuyện không điều tra được, mình lại phải ra mặt thỉnh tội.

Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Nghe nói đêm qua nhân chứng cuối

cùng đã chết trong Thiên Lao, có việc này không?"

Phạm Nhàn kinh ngạc, không ngờ tới tin tức của Hoàng đế lại nhanh nhạy như

vậy.

Mà trên mặt phe võ tướng lại lộ vẻ khoái trá cùng ý cười giấu giếm cực sâu,

chuẩn bị xem Phạm Nhàn giải thích việc này như thế nào.

o O o

Hoàng đế không cần giải thích quá nhiều, mọi công tác chuẩn bị đã làm gần

xong, Thánh tâm quả quyết, ban xuống ý chỉ đã chuẩn bị mấy ngày nay.

Phần đầu tiên trong ý chỉ đã khiến cả văn võ toàn triều đều sinh ra cảm giác

không thể tin được, bởi vì... bệ hạ tước quyền của Giám Sát viện!

Giám Sát viện vẫn giữ nguyên địa vị, nhưng mặt quyền lực lại bị hạn chế rất

lớn, nhất là Nhất Xử trấn giữ kinh đô, mặc dù vẫn giữ quyền lực bắt người,

nhưng lại có quy định rõ ràng về thời hạn sau khi bắt người, đặc biệt là chuyển

giao phạm nhân từ Đại Lý tự, nhất định phải trong hoàn thành trong bốn mươi

tám canh giờ.

Nói cách khác, Nhất Xử không còn quyền lực âm thầm thẩm vấn các quan viên

trong kinh đô nữa.

Đồng thời, trong ý chỉ, quyền hạn đóng giữ tại các châu cũng bị hạn chế trong

một phạm trù nào đó, còn về điều lệ cụ thể ra sao, lại phải chờ Phạm Nhàn trở

về viện, tự minh soạn thảo điều trần, rồi sau đó mới trình lên triều đình để thảo

luận.

Hai thay đổi này tuy có vẻ rất nhỏ, nhưng trên thực tế lại giống như việc gắn

một cỗ máy tính giờ lên người Giám Sát viện, khiến cho trong tương lai bọn họ

làm việc sẽ gặp nhiều bất tiện.

Phạm Nhàn nghe ý chỉ này, trong lòng cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi,

nhưng vẫn phải ra khỏi hàng ngũ để tạ ơn.

Bá quan văn võ vô cùng vui mừng, bọn họ cùng lắm chỉ muốn tới việc bệ hạ

ban chỉ để trừng phạt Phạm Nhàn, đồng thời cố gắng ước thúc Giám Sát viện

một chút, để cho những quan viên cấp dưới vô tội có thêm cơ hội sống sót.

Không ngờ bệ hạ lại thực sự động thủ với Giám Sát viện, nếu cứ tiếp tục theo

xu hướng này, chắc chắn quyền lực của Giám Sát viện sẽ chậm rãi bị cắt bớt.

Kết quả là, trên Thái Cực Điện người người hô vạn tuế, quần thần thầm nghĩ bệ

hạ quả thật thánh minh.

Tuy nhiên, phần thứ hai trong ý chỉ của Hoàng đế lại khiến cho văn võ bá quan

cảm thấy, bệ hạ tuy cũng thánh minh đấy, nhưng vẫn bênh người mình.

Trong ý chỉ nói rõ, những quan viên trong kinh đô bị bắt đêm qua, không bị giới

hạn trong điều lệ vừa rồi, toàn bộ giao cho Giám Sát viện điều tra rõ ràng, sau

đó chuyển cho Đại Lý Tự định tội. Đồng thời, Hoàng đế bệ hạ mượn việc này

để nổi giận lôi đình, mắng nhiếc các đại thần trong điện rằng không kiểm soát

nghiêm ngặt cấp dưới, phụ ơn đất nước, chỉ biết kết bè kết đáng, đúng là vô sỉ.

Ý chỉ vừa được đưa ra, quần thần hoảng loạn không biết phải xử lý như thế nào.

Bởi vì việc điều tra vụ ám sát trong thung lũng bất lực, quân phòng vệ kinh đô

coi như vô dụng, cộng thêm vụ án quan viên kinh đô tham ô, Hu phó sứ Khu

Mật viện Khúc Hướng Đông bị giáng cấp, Thủ bị kinh đô Tần Hằng bị cách

chức, được Phó tướng Tây Chinh quân năm xưa tiếp nhận; còn Tần Hằng được

điều vào Khu Mật viện. Đồng thời, Thị lang bộ Hình đổi người, Phó khanh Đại

Lý Tự đổi người, chấp bút Ngự sử Đô Sát viện đổi người.

Người tiếp nhận, toàn bộ đều là các quan viên trẻ tuổi mới vào cung mấy ngày

trước.

Quần thần kinh hãi đến biến sắc, thủ đoạn của Thiên tử như sấm sét, khiến cho

mọi người trở tay không kịp. Chuyện thay máu trong phạm vi lớn như vậy, nếu

không vì xung đột xem ra trong mấy ngày gần đây ở kinh đô, chắc chắn không

thể thực hiện một cách thuận lợi như thế... Mọi người đều biết chắc chắn sự việc

chưa kết thúc, không nhịn được lén lút quan sát người trẻ tuổi xếp hàng cuối

cùng, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Bây giờ bọn họ mới hiểu, hóa

ra hành động hung tàn của Tiểu Phạm đại nhân đêm qua chỉ để dẫn dắt cho ý

chỉ trong buổi triều hội hôm nay.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng sự tình chỉ diễn ra trong đêm hôm qua đã đủ để kích thích tính cảnh giácvà lửa giận của văn võ bá quan. Cho nên đợt công kích lần này, Hoàng đế cũngphải trấn an.Có điều Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên ghế rồng chỉ lạnh lùng nói: "Về chuyệnPhạm Nhàn bị hành thích ở ngoại ô kinh thành, chư vị ái khánh đã điều tra thếnào rồi?"Quần thần im lặng, Tự khanh Đại Lý tự và Thượng thư Hình bộ run rẩy bước rakhỏi hàng, liên tục thỉnh tội.Phạm Nhàn chẳng còn cách nào, cũng chỉ đành ra khỏi hàng thỉnh tội, ai bảoGiám Sát viện của y cũng là một thành viên trong cơ quan liên hợp điều tra.Chẳng qua chuyện này thật quá hoang đường, bản thân mình là người bị ám sát,chuyện không điều tra được, mình lại phải ra mặt thỉnh tội.Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Nghe nói đêm qua nhân chứng cuốicùng đã chết trong Thiên Lao, có việc này không?"Phạm Nhàn kinh ngạc, không ngờ tới tin tức của Hoàng đế lại nhanh nhạy nhưvậy.Mà trên mặt phe võ tướng lại lộ vẻ khoái trá cùng ý cười giấu giếm cực sâu,chuẩn bị xem Phạm Nhàn giải thích việc này như thế nào.o O oHoàng đế không cần giải thích quá nhiều, mọi công tác chuẩn bị đã làm gầnxong, Thánh tâm quả quyết, ban xuống ý chỉ đã chuẩn bị mấy ngày nay.Phần đầu tiên trong ý chỉ đã khiến cả văn võ toàn triều đều sinh ra cảm giáckhông thể tin được, bởi vì... bệ hạ tước quyền của Giám Sát viện!Giám Sát viện vẫn giữ nguyên địa vị, nhưng mặt quyền lực lại bị hạn chế rấtlớn, nhất là Nhất Xử trấn giữ kinh đô, mặc dù vẫn giữ quyền lực bắt người,nhưng lại có quy định rõ ràng về thời hạn sau khi bắt người, đặc biệt là chuyểngiao phạm nhân từ Đại Lý tự, nhất định phải trong hoàn thành trong bốn mươitám canh giờ.Nói cách khác, Nhất Xử không còn quyền lực âm thầm thẩm vấn các quan viêntrong kinh đô nữa.Đồng thời, trong ý chỉ, quyền hạn đóng giữ tại các châu cũng bị hạn chế trongmột phạm trù nào đó, còn về điều lệ cụ thể ra sao, lại phải chờ Phạm Nhàn trởvề viện, tự minh soạn thảo điều trần, rồi sau đó mới trình lên triều đình để thảoluận.Hai thay đổi này tuy có vẻ rất nhỏ, nhưng trên thực tế lại giống như việc gắnmột cỗ máy tính giờ lên người Giám Sát viện, khiến cho trong tương lai bọn họlàm việc sẽ gặp nhiều bất tiện.Phạm Nhàn nghe ý chỉ này, trong lòng cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi,nhưng vẫn phải ra khỏi hàng ngũ để tạ ơn.Bá quan văn võ vô cùng vui mừng, bọn họ cùng lắm chỉ muốn tới việc bệ hạban chỉ để trừng phạt Phạm Nhàn, đồng thời cố gắng ước thúc Giám Sát việnmột chút, để cho những quan viên cấp dưới vô tội có thêm cơ hội sống sót.Không ngờ bệ hạ lại thực sự động thủ với Giám Sát viện, nếu cứ tiếp tục theoxu hướng này, chắc chắn quyền lực của Giám Sát viện sẽ chậm rãi bị cắt bớt.Kết quả là, trên Thái Cực Điện người người hô vạn tuế, quần thần thầm nghĩ bệhạ quả thật thánh minh.Tuy nhiên, phần thứ hai trong ý chỉ của Hoàng đế lại khiến cho văn võ bá quancảm thấy, bệ hạ tuy cũng thánh minh đấy, nhưng vẫn bênh người mình.Trong ý chỉ nói rõ, những quan viên trong kinh đô bị bắt đêm qua, không bị giớihạn trong điều lệ vừa rồi, toàn bộ giao cho Giám Sát viện điều tra rõ ràng, sauđó chuyển cho Đại Lý Tự định tội. Đồng thời, Hoàng đế bệ hạ mượn việc nàyđể nổi giận lôi đình, mắng nhiếc các đại thần trong điện rằng không kiểm soátnghiêm ngặt cấp dưới, phụ ơn đất nước, chỉ biết kết bè kết đáng, đúng là vô sỉ.Ý chỉ vừa được đưa ra, quần thần hoảng loạn không biết phải xử lý như thế nào.Bởi vì việc điều tra vụ ám sát trong thung lũng bất lực, quân phòng vệ kinh đôcoi như vô dụng, cộng thêm vụ án quan viên kinh đô tham ô, Hu phó sứ KhuMật viện Khúc Hướng Đông bị giáng cấp, Thủ bị kinh đô Tần Hằng bị cáchchức, được Phó tướng Tây Chinh quân năm xưa tiếp nhận; còn Tần Hằng đượcđiều vào Khu Mật viện. Đồng thời, Thị lang bộ Hình đổi người, Phó khanh ĐạiLý Tự đổi người, chấp bút Ngự sử Đô Sát viện đổi người.Người tiếp nhận, toàn bộ đều là các quan viên trẻ tuổi mới vào cung mấy ngàytrước.Quần thần kinh hãi đến biến sắc, thủ đoạn của Thiên tử như sấm sét, khiến chomọi người trở tay không kịp. Chuyện thay máu trong phạm vi lớn như vậy, nếukhông vì xung đột xem ra trong mấy ngày gần đây ở kinh đô, chắc chắn khôngthể thực hiện một cách thuận lợi như thế... Mọi người đều biết chắc chắn sự việcchưa kết thúc, không nhịn được lén lút quan sát người trẻ tuổi xếp hàng cuốicùng, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Bây giờ bọn họ mới hiểu, hóara hành động hung tàn của Tiểu Phạm đại nhân đêm qua chỉ để dẫn dắt cho ýchỉ trong buổi triều hội hôm nay.

Chương 961: Đại triều hội 4