Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 976: Quân thần với nhau, không ám muội 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Quản gia gõ cửa bước vào, cũng không quan tâm đến việc Vương Phi đang ngồitrên ghế, hoảng loạn ghé sát bên tai Nhị Hoàng Tử, nói ra tin tức động trời vừamới nghe được.Sắc mặt Nhị Hoàng Tử lập tức thay đổi, quân cờ màu đen đang kẹp giữa haingón tay rơi xuống, lọt vào trong chén trà, phát ra một động trầm trầm.Sau khi quản gia ra ngoài, Diệp Linh Nhi mỉm cười hỏi: "Lại xảy ra chuyện gìà?"Dưới cái nhìn của vị Hoàng phi trẻ tuổi chưa đầy hai mươi này, phu quân củamình bị sư phụ đánh càng thảm càng tốt, tốt nhất là đánh cho hắn nản lòng thoáichí, không bao giờ để ý tới chuyện ghế rồng kia nữa.Phạm Nhàn đánh hổ trong kinh đô, Diệp Linh Nhi cười trộm trong vương phủ,lúc này thấy sắc mặt phu quân của mình có vẻ kinh ngạc, tưởng sư phụ lại ra taylàm chuyện gì, cho nên không hề lo lắng, ngược lại cảm thấy muốn xem kịchvui.Một lúc lâu sau Nhị hoàng tử mới nguôi nỗi kinh ngạc trong lòng, nhìn thê tửđang ngạc nhiên, nói: "Phạm Nhàn hắn... hôm nay đi tế tổ rồi."Diệp Linh Nhi á một tiếng, lập tức che môi mình, kinh ngạc không nói ra lời.Tuy rằng trong khoảng thời gian Phạm Nhàn vào kinh, cô thường tới chơi Phạmphủ, lên núi Thương Sơn đánh mạt chược, cũng hiểu được đôi chút về tâm trícủa vị sư phụ trẻ tuổi này nhưng không thể nào ngờ được, ngay trong thời điểmnày Phạm Nhàn lại dũng cảm chọn lựa quy tông như vậy.Nhị hoàng tử nhìn cô một cái, cười khổ nói: "Ta đang nghĩ, không biết có phảiPhạm Nhàn bị điên hay không.""Sao lại nói như vậy?" Trong con ngươi như ngọc thạch của Diệp Linh Nhi toátlên vẻ nghi hoặc, nếu Phạm Nhàn dám đi tế tổ, chắc chắn đây là chuyện màThái hậu và bệ hạ đều ngầm đồng ý, vậy tại sao phu quân của mình lại cho rằngPhạm Nhàn đang bị điên.Nhị hoàng tử lắc đầu, nói: "Đối với Phạm Nhàn hiện tại, bản thân hắn chỉ cóbốn lựa chọn mà thôi, nhưng hôm nay hắn đã chọn quy tông, đã trực tiếp pháhỏng hai lựa chọn."Diệp Linh Nhi không mở miệng hỏi thêm, chỉ lẳng lặng lắng nghe.Nhị hoàng tử suy nghĩ một chút, sau đó điềm tĩnh nói: "Hiện nay quyền thếtrong tay hắn quá lớn, đã đắc tội với quá nhiều người, cái thế cô thần đã thànhhình... Đối với hắn, tương lai ở Khánh Quốc, hoặc là tranh giành chiếc ghế kiavới chúng ta, hoặc là đỡ đầu cho lão tam lên ghế, còn bản thân nấp sau màn làmmột vị vương gia nhiếp chính, chỉ có hai con đường này, mới có thể đảm bảocho gia tộc của hắn bình an, không bị tiêu diệt. Nhưng bây giờ hắn đã trở thànhhọ Phạm, đương nhiên cũng là cắt đứt khả năng kế vị, muốn dùng thân phậncon cháu hoàng tộc để nhiếp chính cũng được nữa."Diệp Linh Nhi nhíu mày nói: "Cho dù hắn không nhận tổ quy tông, nhưng vớithân thế của hắn, chưa nói đến việc bệ hạ có cho phép hắn kế vị hay không, ítnhất toàn bộ Hoàng tộc và các sĩ tử trong triều đình cũng không đồng ý. Điềunày, vốn đã là không thể rồi.""Thế nào là không thể?" Nhị hoàng tử nói: "Một ngày không nhận họ Phạm, thìvẫn có thể được trong cung tiếp nhận, hơn nữa quyền lực trong tay hắn, ai dámnói hắn không thể tranh giành thiên hạ này?""Vậy con đường thứ hai thì sao?""Một vị vương gia nhiếp chính, có lẽ có thể khiến các quý nhân trong cung vàhoàng tộc ngoài cung, chỉ cần hắn họ Lý... Nhưng một vị quyền thần họ Phạmlại muốn khống chế thiên tử hiệu lệnh chư hầu, chuyện này... là không thể nào."Nhị hoàng tử bình tĩnh nói: "Cho nên hôm nay Phạm Nhàn quy tông, trực tiếpchặt đứt hai con đường mà ta vừa nói, ta không hiểu rốt cuộc hắn đang suy nghĩgì nữa.""Còn hai con đường kia là gì?" Diệp Linh Nhi nhìn thần sắc khó hiểu trên mặtVương gia, đột nhiên cảm thấy một luồng hàn ý dâng lên trong lòng, lo lắnghỏi.Nhị hoàng tử dừng lại một lát rồi nói: "Tương lai sau khi phụ hoàng qua đời, bấtluận là ai đăng cơ, chỉ e đều tiến hành đại thanh tẩy Phạm tộc. Nếu như khôngthanh tẩy, không ai chắc chắn mình có thể khống chế hoàn toàn đại cục."Đây chính là những lời mà Nhị hoàng tử nói với Phạm Nhàn trong Bão Nguyệtlâu, nhưng hắn vẫn cho rằng Phạm Nhàn sẽ dần dần dung nhập vào Hoàng tộc,tranh thủ một địa vị ngoài sáng, bất luận là Phạm Nhàn tự mình đi đoạt ngaivàng, hay là giúp lão tam, đây đều là con đường khả thi.Với thực lực của Phạm Nhàn hiện nay cùng với mấy vị lão gia mà y trong tốingoài sáng ảnh hưởng được tới, không có một vị tân hoàng nào đăng cơ rồi màcó thể yên tâm nhìn y sống sót."Chính vì vậy nhiều năm sau, Phạm Nhàn chỉ có thể đi theo hai con đường."Nhị hoàng tử nhíu chặt lông mày, nghĩ mãi mà vẫn không ra, "Nếu không thìphải bó tay chịu trói, cả nhà bị tịch biên chờ hành quyết, giống như Diệp gianăm xưa."

Quản gia gõ cửa bước vào, cũng không quan tâm đến việc Vương Phi đang ngồi

trên ghế, hoảng loạn ghé sát bên tai Nhị Hoàng Tử, nói ra tin tức động trời vừa

mới nghe được.

Sắc mặt Nhị Hoàng Tử lập tức thay đổi, quân cờ màu đen đang kẹp giữa hai

ngón tay rơi xuống, lọt vào trong chén trà, phát ra một động trầm trầm.

Sau khi quản gia ra ngoài, Diệp Linh Nhi mỉm cười hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì

à?"

Dưới cái nhìn của vị Hoàng phi trẻ tuổi chưa đầy hai mươi này, phu quân của

mình bị sư phụ đánh càng thảm càng tốt, tốt nhất là đánh cho hắn nản lòng thoái

chí, không bao giờ để ý tới chuyện ghế rồng kia nữa.

Phạm Nhàn đánh hổ trong kinh đô, Diệp Linh Nhi cười trộm trong vương phủ,

lúc này thấy sắc mặt phu quân của mình có vẻ kinh ngạc, tưởng sư phụ lại ra tay

làm chuyện gì, cho nên không hề lo lắng, ngược lại cảm thấy muốn xem kịch

vui.

Một lúc lâu sau Nhị hoàng tử mới nguôi nỗi kinh ngạc trong lòng, nhìn thê tử

đang ngạc nhiên, nói: "Phạm Nhàn hắn... hôm nay đi tế tổ rồi."

Diệp Linh Nhi á một tiếng, lập tức che môi mình, kinh ngạc không nói ra lời.

Tuy rằng trong khoảng thời gian Phạm Nhàn vào kinh, cô thường tới chơi Phạm

phủ, lên núi Thương Sơn đánh mạt chược, cũng hiểu được đôi chút về tâm trí

của vị sư phụ trẻ tuổi này nhưng không thể nào ngờ được, ngay trong thời điểm

này Phạm Nhàn lại dũng cảm chọn lựa quy tông như vậy.

Nhị hoàng tử nhìn cô một cái, cười khổ nói: "Ta đang nghĩ, không biết có phải

Phạm Nhàn bị điên hay không."

"Sao lại nói như vậy?" Trong con ngươi như ngọc thạch của Diệp Linh Nhi toát

lên vẻ nghi hoặc, nếu Phạm Nhàn dám đi tế tổ, chắc chắn đây là chuyện mà

Thái hậu và bệ hạ đều ngầm đồng ý, vậy tại sao phu quân của mình lại cho rằng

Phạm Nhàn đang bị điên.

Nhị hoàng tử lắc đầu, nói: "Đối với Phạm Nhàn hiện tại, bản thân hắn chỉ có

bốn lựa chọn mà thôi, nhưng hôm nay hắn đã chọn quy tông, đã trực tiếp phá

hỏng hai lựa chọn."

Diệp Linh Nhi không mở miệng hỏi thêm, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Nhị hoàng tử suy nghĩ một chút, sau đó điềm tĩnh nói: "Hiện nay quyền thế

trong tay hắn quá lớn, đã đắc tội với quá nhiều người, cái thế cô thần đã thành

hình... Đối với hắn, tương lai ở Khánh Quốc, hoặc là tranh giành chiếc ghế kia

với chúng ta, hoặc là đỡ đầu cho lão tam lên ghế, còn bản thân nấp sau màn làm

một vị vương gia nhiếp chính, chỉ có hai con đường này, mới có thể đảm bảo

cho gia tộc của hắn bình an, không bị tiêu diệt. Nhưng bây giờ hắn đã trở thành

họ Phạm, đương nhiên cũng là cắt đứt khả năng kế vị, muốn dùng thân phận

con cháu hoàng tộc để nhiếp chính cũng được nữa."

Diệp Linh Nhi nhíu mày nói: "Cho dù hắn không nhận tổ quy tông, nhưng với

thân thế của hắn, chưa nói đến việc bệ hạ có cho phép hắn kế vị hay không, ít

nhất toàn bộ Hoàng tộc và các sĩ tử trong triều đình cũng không đồng ý. Điều

này, vốn đã là không thể rồi."

"Thế nào là không thể?" Nhị hoàng tử nói: "Một ngày không nhận họ Phạm, thì

vẫn có thể được trong cung tiếp nhận, hơn nữa quyền lực trong tay hắn, ai dám

nói hắn không thể tranh giành thiên hạ này?"

"Vậy con đường thứ hai thì sao?"

"Một vị vương gia nhiếp chính, có lẽ có thể khiến các quý nhân trong cung và

hoàng tộc ngoài cung, chỉ cần hắn họ Lý... Nhưng một vị quyền thần họ Phạm

lại muốn khống chế thiên tử hiệu lệnh chư hầu, chuyện này... là không thể nào."

Nhị hoàng tử bình tĩnh nói: "Cho nên hôm nay Phạm Nhàn quy tông, trực tiếp

chặt đứt hai con đường mà ta vừa nói, ta không hiểu rốt cuộc hắn đang suy nghĩ

gì nữa."

"Còn hai con đường kia là gì?" Diệp Linh Nhi nhìn thần sắc khó hiểu trên mặt

Vương gia, đột nhiên cảm thấy một luồng hàn ý dâng lên trong lòng, lo lắng

hỏi.

Nhị hoàng tử dừng lại một lát rồi nói: "Tương lai sau khi phụ hoàng qua đời, bất

luận là ai đăng cơ, chỉ e đều tiến hành đại thanh tẩy Phạm tộc. Nếu như không

thanh tẩy, không ai chắc chắn mình có thể khống chế hoàn toàn đại cục."

Đây chính là những lời mà Nhị hoàng tử nói với Phạm Nhàn trong Bão Nguyệt

lâu, nhưng hắn vẫn cho rằng Phạm Nhàn sẽ dần dần dung nhập vào Hoàng tộc,

tranh thủ một địa vị ngoài sáng, bất luận là Phạm Nhàn tự mình đi đoạt ngai

vàng, hay là giúp lão tam, đây đều là con đường khả thi.

Với thực lực của Phạm Nhàn hiện nay cùng với mấy vị lão gia mà y trong tối

ngoài sáng ảnh hưởng được tới, không có một vị tân hoàng nào đăng cơ rồi mà

có thể yên tâm nhìn y sống sót.

"Chính vì vậy nhiều năm sau, Phạm Nhàn chỉ có thể đi theo hai con đường."

Nhị hoàng tử nhíu chặt lông mày, nghĩ mãi mà vẫn không ra, "Nếu không thì

phải bó tay chịu trói, cả nhà bị tịch biên chờ hành quyết, giống như Diệp gia

năm xưa."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Quản gia gõ cửa bước vào, cũng không quan tâm đến việc Vương Phi đang ngồitrên ghế, hoảng loạn ghé sát bên tai Nhị Hoàng Tử, nói ra tin tức động trời vừamới nghe được.Sắc mặt Nhị Hoàng Tử lập tức thay đổi, quân cờ màu đen đang kẹp giữa haingón tay rơi xuống, lọt vào trong chén trà, phát ra một động trầm trầm.Sau khi quản gia ra ngoài, Diệp Linh Nhi mỉm cười hỏi: "Lại xảy ra chuyện gìà?"Dưới cái nhìn của vị Hoàng phi trẻ tuổi chưa đầy hai mươi này, phu quân củamình bị sư phụ đánh càng thảm càng tốt, tốt nhất là đánh cho hắn nản lòng thoáichí, không bao giờ để ý tới chuyện ghế rồng kia nữa.Phạm Nhàn đánh hổ trong kinh đô, Diệp Linh Nhi cười trộm trong vương phủ,lúc này thấy sắc mặt phu quân của mình có vẻ kinh ngạc, tưởng sư phụ lại ra taylàm chuyện gì, cho nên không hề lo lắng, ngược lại cảm thấy muốn xem kịchvui.Một lúc lâu sau Nhị hoàng tử mới nguôi nỗi kinh ngạc trong lòng, nhìn thê tửđang ngạc nhiên, nói: "Phạm Nhàn hắn... hôm nay đi tế tổ rồi."Diệp Linh Nhi á một tiếng, lập tức che môi mình, kinh ngạc không nói ra lời.Tuy rằng trong khoảng thời gian Phạm Nhàn vào kinh, cô thường tới chơi Phạmphủ, lên núi Thương Sơn đánh mạt chược, cũng hiểu được đôi chút về tâm trícủa vị sư phụ trẻ tuổi này nhưng không thể nào ngờ được, ngay trong thời điểmnày Phạm Nhàn lại dũng cảm chọn lựa quy tông như vậy.Nhị hoàng tử nhìn cô một cái, cười khổ nói: "Ta đang nghĩ, không biết có phảiPhạm Nhàn bị điên hay không.""Sao lại nói như vậy?" Trong con ngươi như ngọc thạch của Diệp Linh Nhi toátlên vẻ nghi hoặc, nếu Phạm Nhàn dám đi tế tổ, chắc chắn đây là chuyện màThái hậu và bệ hạ đều ngầm đồng ý, vậy tại sao phu quân của mình lại cho rằngPhạm Nhàn đang bị điên.Nhị hoàng tử lắc đầu, nói: "Đối với Phạm Nhàn hiện tại, bản thân hắn chỉ cóbốn lựa chọn mà thôi, nhưng hôm nay hắn đã chọn quy tông, đã trực tiếp pháhỏng hai lựa chọn."Diệp Linh Nhi không mở miệng hỏi thêm, chỉ lẳng lặng lắng nghe.Nhị hoàng tử suy nghĩ một chút, sau đó điềm tĩnh nói: "Hiện nay quyền thếtrong tay hắn quá lớn, đã đắc tội với quá nhiều người, cái thế cô thần đã thànhhình... Đối với hắn, tương lai ở Khánh Quốc, hoặc là tranh giành chiếc ghế kiavới chúng ta, hoặc là đỡ đầu cho lão tam lên ghế, còn bản thân nấp sau màn làmmột vị vương gia nhiếp chính, chỉ có hai con đường này, mới có thể đảm bảocho gia tộc của hắn bình an, không bị tiêu diệt. Nhưng bây giờ hắn đã trở thànhhọ Phạm, đương nhiên cũng là cắt đứt khả năng kế vị, muốn dùng thân phậncon cháu hoàng tộc để nhiếp chính cũng được nữa."Diệp Linh Nhi nhíu mày nói: "Cho dù hắn không nhận tổ quy tông, nhưng vớithân thế của hắn, chưa nói đến việc bệ hạ có cho phép hắn kế vị hay không, ítnhất toàn bộ Hoàng tộc và các sĩ tử trong triều đình cũng không đồng ý. Điềunày, vốn đã là không thể rồi.""Thế nào là không thể?" Nhị hoàng tử nói: "Một ngày không nhận họ Phạm, thìvẫn có thể được trong cung tiếp nhận, hơn nữa quyền lực trong tay hắn, ai dámnói hắn không thể tranh giành thiên hạ này?""Vậy con đường thứ hai thì sao?""Một vị vương gia nhiếp chính, có lẽ có thể khiến các quý nhân trong cung vàhoàng tộc ngoài cung, chỉ cần hắn họ Lý... Nhưng một vị quyền thần họ Phạmlại muốn khống chế thiên tử hiệu lệnh chư hầu, chuyện này... là không thể nào."Nhị hoàng tử bình tĩnh nói: "Cho nên hôm nay Phạm Nhàn quy tông, trực tiếpchặt đứt hai con đường mà ta vừa nói, ta không hiểu rốt cuộc hắn đang suy nghĩgì nữa.""Còn hai con đường kia là gì?" Diệp Linh Nhi nhìn thần sắc khó hiểu trên mặtVương gia, đột nhiên cảm thấy một luồng hàn ý dâng lên trong lòng, lo lắnghỏi.Nhị hoàng tử dừng lại một lát rồi nói: "Tương lai sau khi phụ hoàng qua đời, bấtluận là ai đăng cơ, chỉ e đều tiến hành đại thanh tẩy Phạm tộc. Nếu như khôngthanh tẩy, không ai chắc chắn mình có thể khống chế hoàn toàn đại cục."Đây chính là những lời mà Nhị hoàng tử nói với Phạm Nhàn trong Bão Nguyệtlâu, nhưng hắn vẫn cho rằng Phạm Nhàn sẽ dần dần dung nhập vào Hoàng tộc,tranh thủ một địa vị ngoài sáng, bất luận là Phạm Nhàn tự mình đi đoạt ngaivàng, hay là giúp lão tam, đây đều là con đường khả thi.Với thực lực của Phạm Nhàn hiện nay cùng với mấy vị lão gia mà y trong tốingoài sáng ảnh hưởng được tới, không có một vị tân hoàng nào đăng cơ rồi màcó thể yên tâm nhìn y sống sót."Chính vì vậy nhiều năm sau, Phạm Nhàn chỉ có thể đi theo hai con đường."Nhị hoàng tử nhíu chặt lông mày, nghĩ mãi mà vẫn không ra, "Nếu không thìphải bó tay chịu trói, cả nhà bị tịch biên chờ hành quyết, giống như Diệp gianăm xưa."

Chương 976: Quân thần với nhau, không ám muội 1