Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 977: Quân thần với nhau, không ám muội 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn dừng lại một chút, có vẻ mệt mỏi nói: "Hoặc là... dựa vào quyền lực trongtay mình để tạo phản, phản bội rời khỏi Khánh Quốc."Hắn tự cười nhạo: "Tất nhiên, quyền lực trong tay hắn chỉ như tờ giấy, khôngthể gây nên sóng gió gì. Phụ hoàng là người cẩn thận, trong tay Phạm Nhànkhông có quân đội, vĩnh viễn không thể có thành quả gì."Diệp Linh Nhi cả kinh, cẩn thận suy ngẫm những lời phu quân nói, phát hiệnnếu tình hình tương lai thực sự phát triển như vậy, đúng là vị sư phụ đại nhâncủa mình sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ lên, nói: "Hình như chàng quên mất một khảnăng, nếu đúng là sau này Tam điện hạ kế thừa đại bảo, với mối quan hệ thầytrò thân thiết giữa hắn và Phạm Nhàn, chưa chắc đã để mọi chuyện đến mứckhông thể vãn hồi."Nhị hoàng tử nở nụ cười: "Câu này ta cũng đã nói với Phạm Nhàn. Tam đệ cònít tuổi, nhưng ta đã biết nó từ nhỏ. Thằng nhóc đó chẳng phải là đèn cạn dầu,huống chi ngồi ở vị trí nào thì phải nhìn nhận sự việc theo ở cấp độ đó. Đôi lúckhông phải chúng ta muốn làm hay không, mà là không thể không làm."Hắn bình tĩnh nói: "Hơn nữa, đừng quên, Thái tử điện hạ mới là người thực sựkế nhiệm, rất nhiều người cố ý hoặc vô ý bỏ qua điều này vì thái độ yên tĩnh củahắn, nhưng ta tin rằng chắc chắn Phạm Nhàn sẽ không quên.""Quan trọng nhất là..." Nhị hoàng tử chậm rãi cúi đầu, "... cho dù là ai kế thừađại vị, chẳng lẽ trước khi rời khỏi cõi đời này vị phụ hoàng của chúng ta lại trơmắt nhìn Phạm Nhàn tiếp tục tập hợp sức mạnh của một loạt lão quái vật, từ đógây ra vô số phiền toái cho người kế nhiệm? Quốc gia này là quốc gia của phụhoàng, phụ hoàng sẽ không để quốc gia này hóa thành một mớ hỗn độn, ngay cảkhi phụ hoàng qua đời cũng vậy."Vọng ngôn đàm luận sinh tử của Thánh thượng, cho dù Nhị hoàng tử là nhi tửhay thần tử đều là phạm phải đại kỵ. Diệp Linh Nhi cắn môi, không nói lời nào,ngược lại hỏi: "Nhưng đây cũng không phải là cuộc sống Phạm Nhàn mongmuốn, đây là do những người đời trước trong triều đình sắp đặt, nếu chàng làPhạm Nhàn, chàng sẽ làm gì?"Nhị hoàng tử ngây người, sau đó tự giễu: "Ta cũng không biết phải làm thế nào,chắc là cũng tương tự như tình hình của hắn hiện giờ. Có điều đây là cuộc tranhđoạt thiên hạ, không tiến lên thì chỉ có chết, nếu như hắn đã từ bỏ hai lựa chọntrước, thì chắc chắn phải rút lui một cách triệt để. Nếu ta đặt mình vào vị trí củahắn, lúc này ta nên vào cung xin từ chức, dù là Giám Sát viện hay Nội Khố, hắncũng phải buông một ra... sau đó... nếu nói theo lý trí thì có lẽ hắn nên biểu hiệnôn hoà một chút, rồi âm thầm ủng hộ ta."Diệp Linh Nhi nhìn hắn.Nhị hoàng tử rất nghiêm túc nói: "Đây là lựa chọn sáng suốt nhất, chắc chắntrong lòng hắn cũng hiể. Ta là người dám tiếp nhận hắn, còn cô cô dẫu sao cũnglà nhạc mẫu của hắn, có mối quan hệ này với Thần Nhi, cũng có thể bỏ qua mâuthuẫn trước đây."Diệp Linh Nhi lắc đầu, thở dài, cô hiểu rõ gia tộc của mình, quân đội ở ĐịnhChâu xa xôi kia từ lâu đã trở thành một phần trong cuộc tranh đoạt quyền lực.Nếu có thêm Phạm Nhàn, đương nhiên... nhưng cô không muốn để tâm đếnnhững chuyện này, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, khổ sở cau mày.Nhị hoàng tử đứng dậy, nhìn ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, ngây người nói:"Nếu Phạm Nhàn không thay đổi, ngày sau chỉ có thể đi vào bế tắc chết chóc;nếu hắn có dũng khí thay đổi, có thể bây giờ sẽ phải chịu nặng nề, nhưng tươnglai lại có thể kiếm được lợi ích lớn hơn và hòa bình ổn định cho hắn và Phạmtộc, điều này đều do suy nghĩ của hắn."Cuối cùng, hắn có phần bất đắc dĩ cúi đầu: "Có điều... trong hai năm nay PhạmNhàn đã chứng minh, hắn là một kẻ điên không làm theo lẽ thường, vì vậy tacũng không có hy vọng xa vời đó."Đối với đa số người ở Khánh Quốc, dưới bề ngoại ôn tồn thân thiện của PhạmNhàn, thật ra đã dần dần lộ ra một chút khí tức điên cuồng, tàn nhẫn; không chỉnói đến việc giết người, bắt người trong trận chiến đêm tại kinh đô, mà còn làviệc nhận tổ quy tông khiến toàn kinh đô kinh hãi.Canh năm, lễ tế tổ của họ Phạm bắt đầu.Trưa hôm đó, tin tức này đã được đưa vào các phủ đệ lớn. Trong lúc nhất thời,không biết bao nhiêu người đang phỏng đoán tình thế tiếp theo sẽ phát triển nhưthế nào, đang suy tính xem sau này ý đồ và ham muốn quyền lực trong triềuđình của Phạm Nhàn sẽ gia tăng như thế nào.
Hắn dừng lại một chút, có vẻ mệt mỏi nói: "Hoặc là... dựa vào quyền lực trong
tay mình để tạo phản, phản bội rời khỏi Khánh Quốc."
Hắn tự cười nhạo: "Tất nhiên, quyền lực trong tay hắn chỉ như tờ giấy, không
thể gây nên sóng gió gì. Phụ hoàng là người cẩn thận, trong tay Phạm Nhàn
không có quân đội, vĩnh viễn không thể có thành quả gì."
Diệp Linh Nhi cả kinh, cẩn thận suy ngẫm những lời phu quân nói, phát hiện
nếu tình hình tương lai thực sự phát triển như vậy, đúng là vị sư phụ đại nhân
của mình sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ lên, nói: "Hình như chàng quên mất một khả
năng, nếu đúng là sau này Tam điện hạ kế thừa đại bảo, với mối quan hệ thầy
trò thân thiết giữa hắn và Phạm Nhàn, chưa chắc đã để mọi chuyện đến mức
không thể vãn hồi."
Nhị hoàng tử nở nụ cười: "Câu này ta cũng đã nói với Phạm Nhàn. Tam đệ còn
ít tuổi, nhưng ta đã biết nó từ nhỏ. Thằng nhóc đó chẳng phải là đèn cạn dầu,
huống chi ngồi ở vị trí nào thì phải nhìn nhận sự việc theo ở cấp độ đó. Đôi lúc
không phải chúng ta muốn làm hay không, mà là không thể không làm."
Hắn bình tĩnh nói: "Hơn nữa, đừng quên, Thái tử điện hạ mới là người thực sự
kế nhiệm, rất nhiều người cố ý hoặc vô ý bỏ qua điều này vì thái độ yên tĩnh của
hắn, nhưng ta tin rằng chắc chắn Phạm Nhàn sẽ không quên."
"Quan trọng nhất là..." Nhị hoàng tử chậm rãi cúi đầu, "... cho dù là ai kế thừa
đại vị, chẳng lẽ trước khi rời khỏi cõi đời này vị phụ hoàng của chúng ta lại trơ
mắt nhìn Phạm Nhàn tiếp tục tập hợp sức mạnh của một loạt lão quái vật, từ đó
gây ra vô số phiền toái cho người kế nhiệm? Quốc gia này là quốc gia của phụ
hoàng, phụ hoàng sẽ không để quốc gia này hóa thành một mớ hỗn độn, ngay cả
khi phụ hoàng qua đời cũng vậy."
Vọng ngôn đàm luận sinh tử của Thánh thượng, cho dù Nhị hoàng tử là nhi tử
hay thần tử đều là phạm phải đại kỵ. Diệp Linh Nhi cắn môi, không nói lời nào,
ngược lại hỏi: "Nhưng đây cũng không phải là cuộc sống Phạm Nhàn mong
muốn, đây là do những người đời trước trong triều đình sắp đặt, nếu chàng là
Phạm Nhàn, chàng sẽ làm gì?"
Nhị hoàng tử ngây người, sau đó tự giễu: "Ta cũng không biết phải làm thế nào,
chắc là cũng tương tự như tình hình của hắn hiện giờ. Có điều đây là cuộc tranh
đoạt thiên hạ, không tiến lên thì chỉ có chết, nếu như hắn đã từ bỏ hai lựa chọn
trước, thì chắc chắn phải rút lui một cách triệt để. Nếu ta đặt mình vào vị trí của
hắn, lúc này ta nên vào cung xin từ chức, dù là Giám Sát viện hay Nội Khố, hắn
cũng phải buông một ra... sau đó... nếu nói theo lý trí thì có lẽ hắn nên biểu hiện
ôn hoà một chút, rồi âm thầm ủng hộ ta."
Diệp Linh Nhi nhìn hắn.
Nhị hoàng tử rất nghiêm túc nói: "Đây là lựa chọn sáng suốt nhất, chắc chắn
trong lòng hắn cũng hiể. Ta là người dám tiếp nhận hắn, còn cô cô dẫu sao cũng
là nhạc mẫu của hắn, có mối quan hệ này với Thần Nhi, cũng có thể bỏ qua mâu
thuẫn trước đây."
Diệp Linh Nhi lắc đầu, thở dài, cô hiểu rõ gia tộc của mình, quân đội ở Định
Châu xa xôi kia từ lâu đã trở thành một phần trong cuộc tranh đoạt quyền lực.
Nếu có thêm Phạm Nhàn, đương nhiên... nhưng cô không muốn để tâm đến
những chuyện này, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, khổ sở cau mày.
Nhị hoàng tử đứng dậy, nhìn ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, ngây người nói:
"Nếu Phạm Nhàn không thay đổi, ngày sau chỉ có thể đi vào bế tắc chết chóc;
nếu hắn có dũng khí thay đổi, có thể bây giờ sẽ phải chịu nặng nề, nhưng tương
lai lại có thể kiếm được lợi ích lớn hơn và hòa bình ổn định cho hắn và Phạm
tộc, điều này đều do suy nghĩ của hắn."
Cuối cùng, hắn có phần bất đắc dĩ cúi đầu: "Có điều... trong hai năm nay Phạm
Nhàn đã chứng minh, hắn là một kẻ điên không làm theo lẽ thường, vì vậy ta
cũng không có hy vọng xa vời đó."
Đối với đa số người ở Khánh Quốc, dưới bề ngoại ôn tồn thân thiện của Phạm
Nhàn, thật ra đã dần dần lộ ra một chút khí tức điên cuồng, tàn nhẫn; không chỉ
nói đến việc giết người, bắt người trong trận chiến đêm tại kinh đô, mà còn là
việc nhận tổ quy tông khiến toàn kinh đô kinh hãi.
Canh năm, lễ tế tổ của họ Phạm bắt đầu.
Trưa hôm đó, tin tức này đã được đưa vào các phủ đệ lớn. Trong lúc nhất thời,
không biết bao nhiêu người đang phỏng đoán tình thế tiếp theo sẽ phát triển như
thế nào, đang suy tính xem sau này ý đồ và ham muốn quyền lực trong triều
đình của Phạm Nhàn sẽ gia tăng như thế nào.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn dừng lại một chút, có vẻ mệt mỏi nói: "Hoặc là... dựa vào quyền lực trongtay mình để tạo phản, phản bội rời khỏi Khánh Quốc."Hắn tự cười nhạo: "Tất nhiên, quyền lực trong tay hắn chỉ như tờ giấy, khôngthể gây nên sóng gió gì. Phụ hoàng là người cẩn thận, trong tay Phạm Nhànkhông có quân đội, vĩnh viễn không thể có thành quả gì."Diệp Linh Nhi cả kinh, cẩn thận suy ngẫm những lời phu quân nói, phát hiệnnếu tình hình tương lai thực sự phát triển như vậy, đúng là vị sư phụ đại nhâncủa mình sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ lên, nói: "Hình như chàng quên mất một khảnăng, nếu đúng là sau này Tam điện hạ kế thừa đại bảo, với mối quan hệ thầytrò thân thiết giữa hắn và Phạm Nhàn, chưa chắc đã để mọi chuyện đến mứckhông thể vãn hồi."Nhị hoàng tử nở nụ cười: "Câu này ta cũng đã nói với Phạm Nhàn. Tam đệ cònít tuổi, nhưng ta đã biết nó từ nhỏ. Thằng nhóc đó chẳng phải là đèn cạn dầu,huống chi ngồi ở vị trí nào thì phải nhìn nhận sự việc theo ở cấp độ đó. Đôi lúckhông phải chúng ta muốn làm hay không, mà là không thể không làm."Hắn bình tĩnh nói: "Hơn nữa, đừng quên, Thái tử điện hạ mới là người thực sựkế nhiệm, rất nhiều người cố ý hoặc vô ý bỏ qua điều này vì thái độ yên tĩnh củahắn, nhưng ta tin rằng chắc chắn Phạm Nhàn sẽ không quên.""Quan trọng nhất là..." Nhị hoàng tử chậm rãi cúi đầu, "... cho dù là ai kế thừađại vị, chẳng lẽ trước khi rời khỏi cõi đời này vị phụ hoàng của chúng ta lại trơmắt nhìn Phạm Nhàn tiếp tục tập hợp sức mạnh của một loạt lão quái vật, từ đógây ra vô số phiền toái cho người kế nhiệm? Quốc gia này là quốc gia của phụhoàng, phụ hoàng sẽ không để quốc gia này hóa thành một mớ hỗn độn, ngay cảkhi phụ hoàng qua đời cũng vậy."Vọng ngôn đàm luận sinh tử của Thánh thượng, cho dù Nhị hoàng tử là nhi tửhay thần tử đều là phạm phải đại kỵ. Diệp Linh Nhi cắn môi, không nói lời nào,ngược lại hỏi: "Nhưng đây cũng không phải là cuộc sống Phạm Nhàn mongmuốn, đây là do những người đời trước trong triều đình sắp đặt, nếu chàng làPhạm Nhàn, chàng sẽ làm gì?"Nhị hoàng tử ngây người, sau đó tự giễu: "Ta cũng không biết phải làm thế nào,chắc là cũng tương tự như tình hình của hắn hiện giờ. Có điều đây là cuộc tranhđoạt thiên hạ, không tiến lên thì chỉ có chết, nếu như hắn đã từ bỏ hai lựa chọntrước, thì chắc chắn phải rút lui một cách triệt để. Nếu ta đặt mình vào vị trí củahắn, lúc này ta nên vào cung xin từ chức, dù là Giám Sát viện hay Nội Khố, hắncũng phải buông một ra... sau đó... nếu nói theo lý trí thì có lẽ hắn nên biểu hiệnôn hoà một chút, rồi âm thầm ủng hộ ta."Diệp Linh Nhi nhìn hắn.Nhị hoàng tử rất nghiêm túc nói: "Đây là lựa chọn sáng suốt nhất, chắc chắntrong lòng hắn cũng hiể. Ta là người dám tiếp nhận hắn, còn cô cô dẫu sao cũnglà nhạc mẫu của hắn, có mối quan hệ này với Thần Nhi, cũng có thể bỏ qua mâuthuẫn trước đây."Diệp Linh Nhi lắc đầu, thở dài, cô hiểu rõ gia tộc của mình, quân đội ở ĐịnhChâu xa xôi kia từ lâu đã trở thành một phần trong cuộc tranh đoạt quyền lực.Nếu có thêm Phạm Nhàn, đương nhiên... nhưng cô không muốn để tâm đếnnhững chuyện này, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, khổ sở cau mày.Nhị hoàng tử đứng dậy, nhìn ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, ngây người nói:"Nếu Phạm Nhàn không thay đổi, ngày sau chỉ có thể đi vào bế tắc chết chóc;nếu hắn có dũng khí thay đổi, có thể bây giờ sẽ phải chịu nặng nề, nhưng tươnglai lại có thể kiếm được lợi ích lớn hơn và hòa bình ổn định cho hắn và Phạmtộc, điều này đều do suy nghĩ của hắn."Cuối cùng, hắn có phần bất đắc dĩ cúi đầu: "Có điều... trong hai năm nay PhạmNhàn đã chứng minh, hắn là một kẻ điên không làm theo lẽ thường, vì vậy tacũng không có hy vọng xa vời đó."Đối với đa số người ở Khánh Quốc, dưới bề ngoại ôn tồn thân thiện của PhạmNhàn, thật ra đã dần dần lộ ra một chút khí tức điên cuồng, tàn nhẫn; không chỉnói đến việc giết người, bắt người trong trận chiến đêm tại kinh đô, mà còn làviệc nhận tổ quy tông khiến toàn kinh đô kinh hãi.Canh năm, lễ tế tổ của họ Phạm bắt đầu.Trưa hôm đó, tin tức này đã được đưa vào các phủ đệ lớn. Trong lúc nhất thời,không biết bao nhiêu người đang phỏng đoán tình thế tiếp theo sẽ phát triển nhưthế nào, đang suy tính xem sau này ý đồ và ham muốn quyền lực trong triềuđình của Phạm Nhàn sẽ gia tăng như thế nào.