Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 978: Quân thần với nhau, không ám muội 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cũng giống như Nhị hoàng tử, không ai có thể hiểu được lý do vì sao PhạmNhàn lại hành động như vậy. Cho dù trước đây, y chỉ mang danh con tư sinh củaHoàng đế, không thể thấy bất cứ hy vọng nào trong việc trở thành chủ nhân củahoàng cung, nhưng dù sao thì danh phận con tư sinh cũng là một danh phận.Chừng nào nó vẫn còn tồn tại, thì mọi việc đều có thể xảy ra, huống hồ trongtương lai chắc chắn danh phận này sẽ tạo ra tác động rất lớn.Trước đây rất lâu, Trần Bình Bình từ lâu đã nghĩ rằng, một khi Thái hậu quađời, Phạm Nhàn hoàn toàn có thể trở lại hàng ngũ hoàng tử.Nhưng hôm nay, Phạm Nhàn đã làm ra việc này, cuối cùng cũng đánh dấu họPhạm lên tên mình, từ bỏ khả năng mang họ Lý. Trong mắt đại đa số mọi người,hành động này có vẻ hơi ngu ngốc hay nên nói là kích động.Ngay cả trong cung điện sâu thẳm, tin tức này cũng khiến nhiều quý nhân sửngsốt.Thục Quý phi đang sao chép bản Thiên Nhất Các tốt nhất mà Phạm Nhàn gửitới bằng nét chữ thanh tú, khi nghe cung nữa bẩm báo, cô có phần bối rối, lắcđầu.Ninh Tài nhân đang tập kiếm quanh gốc cây trong tiểu viện của mình, ngheđược tin tức này, mặt mày cô sáng bừng lên, khen ngợi Phạm Nhàn thật có khíphách.Trong Sấu Phương cung, Nghi Quý tần đang trông Tam hoàng tử tập chữ, lắngnghe Tinh Nhi và Tiểu Thanh trò chuyện, mỉm cười, không nói năng gì, chỉnhìn con trai mình bằng ánh mắt phức tạp.Một lát sau, cô kéo con ra phía sau bức bình phong, nhẹ nhàng thông báo tin tứclớn nhất trong kinh đô hôm nay, cử chỉ và giọng điệu vô cùng nghiêm túc. Tamhoàng tử giật mình, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã nhanh chóng hiểu rõ rất nhiềuđiều. Chuyện tiên sinh nhận tổ quy tông, thực ra phần lớn là vì mình.Cuối cùng Nghi Quý tần nghiêm túc nói: "Bình nhi, con phải nhớ kỹ, Phạm tiênsinh đã làm tất cả vì con, nếu ngày sau con dám làm những chuyện sai trái, mẫuthân sẽ không bao giờ tha thứ cho con."Tam hoàng tử cúi đầu, không nói thêm điều gì.Trong Quảng Tín cung, Trưởng công chúa Lý Vân Duệ vẫn ẩn cư tại đây khôngthuận tiện xuất cung, nhưng lại là người đầu tiên biết được tin tức này. Sau khingây ngẩn trong chốc lát, quý phu nhân xinh đẹp này lại bật cười, cái gọi là‘một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp’ chính là như vậy, che khuất tất cả ánh sáng lọtqua bức bình phong màu trắng ngoài cung, vượt cả hào quang của hoa giấy vàngọc thụ.Cung nữ cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Sao công chúa lại cao hứng như vậy?"Trưởng công chúa chậm rãi thu lại nụ cười, lời nói nhẹ nhàng đến cực điểm:"Bản cung đột nhiên nhận ra, con rể của ta đúng là là một người đáng quý, biếtchừng mực, hiểu tiến thối. Nói lại thì mới gặp mặt hắn có một lần, rõ là đángtiếc... Ngày mai sắp xếp cho hắn cùng Uyển Nhi vào cung, bản cung muốn xemxem sau hai năm không gặp, Tiểu Phạm Nhàn đã trưởng thành nhanh chóngnhư thế nào."Cung nữ bỗng ngẩn ra, nghĩ thầm rõ ràng hành động lần này của Tiểu Phạm đạinhân là quá kích động, chưa suy xét kỹ lưỡng lợi và hại, chẳng lẽ Trưởng côngchúa vui mừng vì điều này? Nhưng nhìn sắc mặt Trưởng công chúa, rõ ràng làđang thực sự thích thú với hành động của Tiểu Phạm đại nhân.Trong Hàm Quang điện, Thái hậu đang vê tràng hạt, thì thào niệm gì đó, Hồnglão thái giám cúi mình phục vụ ở bên cạnh, một lúc lâu sau, Thái hậu thở dàinói: "Đứa trẻ kia cũng coi như thức thời, thật không dễ dàng gì."Hồng lão thái giám nói khẽ: "Tiểu Phạm đại nhân quả thật không tệ."Trong căn lầu nhỏ yên tĩnh phía sau hoàng cung, Hoàng đế bệ hạ của KhánhQuốc mặc một bộ áo hoàng bào, hai tay chắp sau lưng, nhìn nữ nhân áo vàngtrong bức tranh kia tới mức xuất thần, khá lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Con traichúng ta đúng là giống nàng hơn, cực kỳ kiêu ngạo. Không phải ta không muốnđể nó trở về, mà là nó không muốn trở về... mang họ Phạm cũng tốt, ngày trướcnàng và Diệc Đức đã từng xưng huynh gọi muội, thế thì cứ xem như là nó theohọ mẹ đi."Một cơn gió đông lạnh lẽo thổi qua lầu, làm bức tranh kia nhẹ nhàng động,khuôn mặt thanh tú của nữ nhân áo vàng trong bức tranh hơi méo mó, như đangnở nụ cười chế giễu trên môi, lại như cười nhạo những lời Hoàng đế vừa nói ra,chỉ e chính hắn cũng không tin.Chiều ngày mùng một năm mới, Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa tới Tĩnh Vươngphủ. Đây là quy củ từ rất nhiều năm trước, năm mới dẫu sao cũng phải chọnmột ngày để hai phủ tụ tập lại, cùng nhau vui vẻ một chút. Phạm Nhàn rời ĐạmChâu ba năm, đã quen với mối quan hệ thân mật kỳ lạ giữa gia đình mình vàTĩnh Vương phủ.Mặc dù Hoằng Thành bị cấm túc một cách thê thảm trong cả một năm đều làcông trạng của Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn cũng biết, thực chất đây là quyếtđịnh dứt khoát tàn nhẫn của Tĩnh Vương nhằm ngăn chặn việc vương phủ nhàmình bị lôi vào cuộc tranh đoạt ngai vàng. Tình cảm giữa hai phủ đều không bịảnh hưởng do những cuộc chiến tranh của thế hệ con cháu.
Cũng giống như Nhị hoàng tử, không ai có thể hiểu được lý do vì sao Phạm
Nhàn lại hành động như vậy. Cho dù trước đây, y chỉ mang danh con tư sinh của
Hoàng đế, không thể thấy bất cứ hy vọng nào trong việc trở thành chủ nhân của
hoàng cung, nhưng dù sao thì danh phận con tư sinh cũng là một danh phận.
Chừng nào nó vẫn còn tồn tại, thì mọi việc đều có thể xảy ra, huống hồ trong
tương lai chắc chắn danh phận này sẽ tạo ra tác động rất lớn.
Trước đây rất lâu, Trần Bình Bình từ lâu đã nghĩ rằng, một khi Thái hậu qua
đời, Phạm Nhàn hoàn toàn có thể trở lại hàng ngũ hoàng tử.
Nhưng hôm nay, Phạm Nhàn đã làm ra việc này, cuối cùng cũng đánh dấu họ
Phạm lên tên mình, từ bỏ khả năng mang họ Lý. Trong mắt đại đa số mọi người,
hành động này có vẻ hơi ngu ngốc hay nên nói là kích động.
Ngay cả trong cung điện sâu thẳm, tin tức này cũng khiến nhiều quý nhân sửng
sốt.
Thục Quý phi đang sao chép bản Thiên Nhất Các tốt nhất mà Phạm Nhàn gửi
tới bằng nét chữ thanh tú, khi nghe cung nữa bẩm báo, cô có phần bối rối, lắc
đầu.
Ninh Tài nhân đang tập kiếm quanh gốc cây trong tiểu viện của mình, nghe
được tin tức này, mặt mày cô sáng bừng lên, khen ngợi Phạm Nhàn thật có khí
phách.
Trong Sấu Phương cung, Nghi Quý tần đang trông Tam hoàng tử tập chữ, lắng
nghe Tinh Nhi và Tiểu Thanh trò chuyện, mỉm cười, không nói năng gì, chỉ
nhìn con trai mình bằng ánh mắt phức tạp.
Một lát sau, cô kéo con ra phía sau bức bình phong, nhẹ nhàng thông báo tin tức
lớn nhất trong kinh đô hôm nay, cử chỉ và giọng điệu vô cùng nghiêm túc. Tam
hoàng tử giật mình, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã nhanh chóng hiểu rõ rất nhiều
điều. Chuyện tiên sinh nhận tổ quy tông, thực ra phần lớn là vì mình.
Cuối cùng Nghi Quý tần nghiêm túc nói: "Bình nhi, con phải nhớ kỹ, Phạm tiên
sinh đã làm tất cả vì con, nếu ngày sau con dám làm những chuyện sai trái, mẫu
thân sẽ không bao giờ tha thứ cho con."
Tam hoàng tử cúi đầu, không nói thêm điều gì.
Trong Quảng Tín cung, Trưởng công chúa Lý Vân Duệ vẫn ẩn cư tại đây không
thuận tiện xuất cung, nhưng lại là người đầu tiên biết được tin tức này. Sau khi
ngây ngẩn trong chốc lát, quý phu nhân xinh đẹp này lại bật cười, cái gọi là
‘một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp’ chính là như vậy, che khuất tất cả ánh sáng lọt
qua bức bình phong màu trắng ngoài cung, vượt cả hào quang của hoa giấy và
ngọc thụ.
Cung nữ cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Sao công chúa lại cao hứng như vậy?"
Trưởng công chúa chậm rãi thu lại nụ cười, lời nói nhẹ nhàng đến cực điểm:
"Bản cung đột nhiên nhận ra, con rể của ta đúng là là một người đáng quý, biết
chừng mực, hiểu tiến thối. Nói lại thì mới gặp mặt hắn có một lần, rõ là đáng
tiếc... Ngày mai sắp xếp cho hắn cùng Uyển Nhi vào cung, bản cung muốn xem
xem sau hai năm không gặp, Tiểu Phạm Nhàn đã trưởng thành nhanh chóng
như thế nào."
Cung nữ bỗng ngẩn ra, nghĩ thầm rõ ràng hành động lần này của Tiểu Phạm đại
nhân là quá kích động, chưa suy xét kỹ lưỡng lợi và hại, chẳng lẽ Trưởng công
chúa vui mừng vì điều này? Nhưng nhìn sắc mặt Trưởng công chúa, rõ ràng là
đang thực sự thích thú với hành động của Tiểu Phạm đại nhân.
Trong Hàm Quang điện, Thái hậu đang vê tràng hạt, thì thào niệm gì đó, Hồng
lão thái giám cúi mình phục vụ ở bên cạnh, một lúc lâu sau, Thái hậu thở dài
nói: "Đứa trẻ kia cũng coi như thức thời, thật không dễ dàng gì."
Hồng lão thái giám nói khẽ: "Tiểu Phạm đại nhân quả thật không tệ."
Trong căn lầu nhỏ yên tĩnh phía sau hoàng cung, Hoàng đế bệ hạ của Khánh
Quốc mặc một bộ áo hoàng bào, hai tay chắp sau lưng, nhìn nữ nhân áo vàng
trong bức tranh kia tới mức xuất thần, khá lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Con trai
chúng ta đúng là giống nàng hơn, cực kỳ kiêu ngạo. Không phải ta không muốn
để nó trở về, mà là nó không muốn trở về... mang họ Phạm cũng tốt, ngày trước
nàng và Diệc Đức đã từng xưng huynh gọi muội, thế thì cứ xem như là nó theo
họ mẹ đi."
Một cơn gió đông lạnh lẽo thổi qua lầu, làm bức tranh kia nhẹ nhàng động,
khuôn mặt thanh tú của nữ nhân áo vàng trong bức tranh hơi méo mó, như đang
nở nụ cười chế giễu trên môi, lại như cười nhạo những lời Hoàng đế vừa nói ra,
chỉ e chính hắn cũng không tin.
Chiều ngày mùng một năm mới, Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa tới Tĩnh Vương
phủ. Đây là quy củ từ rất nhiều năm trước, năm mới dẫu sao cũng phải chọn
một ngày để hai phủ tụ tập lại, cùng nhau vui vẻ một chút. Phạm Nhàn rời Đạm
Châu ba năm, đã quen với mối quan hệ thân mật kỳ lạ giữa gia đình mình và
Tĩnh Vương phủ.
Mặc dù Hoằng Thành bị cấm túc một cách thê thảm trong cả một năm đều là
công trạng của Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn cũng biết, thực chất đây là quyết
định dứt khoát tàn nhẫn của Tĩnh Vương nhằm ngăn chặn việc vương phủ nhà
mình bị lôi vào cuộc tranh đoạt ngai vàng. Tình cảm giữa hai phủ đều không bị
ảnh hưởng do những cuộc chiến tranh của thế hệ con cháu.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cũng giống như Nhị hoàng tử, không ai có thể hiểu được lý do vì sao PhạmNhàn lại hành động như vậy. Cho dù trước đây, y chỉ mang danh con tư sinh củaHoàng đế, không thể thấy bất cứ hy vọng nào trong việc trở thành chủ nhân củahoàng cung, nhưng dù sao thì danh phận con tư sinh cũng là một danh phận.Chừng nào nó vẫn còn tồn tại, thì mọi việc đều có thể xảy ra, huống hồ trongtương lai chắc chắn danh phận này sẽ tạo ra tác động rất lớn.Trước đây rất lâu, Trần Bình Bình từ lâu đã nghĩ rằng, một khi Thái hậu quađời, Phạm Nhàn hoàn toàn có thể trở lại hàng ngũ hoàng tử.Nhưng hôm nay, Phạm Nhàn đã làm ra việc này, cuối cùng cũng đánh dấu họPhạm lên tên mình, từ bỏ khả năng mang họ Lý. Trong mắt đại đa số mọi người,hành động này có vẻ hơi ngu ngốc hay nên nói là kích động.Ngay cả trong cung điện sâu thẳm, tin tức này cũng khiến nhiều quý nhân sửngsốt.Thục Quý phi đang sao chép bản Thiên Nhất Các tốt nhất mà Phạm Nhàn gửitới bằng nét chữ thanh tú, khi nghe cung nữa bẩm báo, cô có phần bối rối, lắcđầu.Ninh Tài nhân đang tập kiếm quanh gốc cây trong tiểu viện của mình, ngheđược tin tức này, mặt mày cô sáng bừng lên, khen ngợi Phạm Nhàn thật có khíphách.Trong Sấu Phương cung, Nghi Quý tần đang trông Tam hoàng tử tập chữ, lắngnghe Tinh Nhi và Tiểu Thanh trò chuyện, mỉm cười, không nói năng gì, chỉnhìn con trai mình bằng ánh mắt phức tạp.Một lát sau, cô kéo con ra phía sau bức bình phong, nhẹ nhàng thông báo tin tứclớn nhất trong kinh đô hôm nay, cử chỉ và giọng điệu vô cùng nghiêm túc. Tamhoàng tử giật mình, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã nhanh chóng hiểu rõ rất nhiềuđiều. Chuyện tiên sinh nhận tổ quy tông, thực ra phần lớn là vì mình.Cuối cùng Nghi Quý tần nghiêm túc nói: "Bình nhi, con phải nhớ kỹ, Phạm tiênsinh đã làm tất cả vì con, nếu ngày sau con dám làm những chuyện sai trái, mẫuthân sẽ không bao giờ tha thứ cho con."Tam hoàng tử cúi đầu, không nói thêm điều gì.Trong Quảng Tín cung, Trưởng công chúa Lý Vân Duệ vẫn ẩn cư tại đây khôngthuận tiện xuất cung, nhưng lại là người đầu tiên biết được tin tức này. Sau khingây ngẩn trong chốc lát, quý phu nhân xinh đẹp này lại bật cười, cái gọi là‘một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp’ chính là như vậy, che khuất tất cả ánh sáng lọtqua bức bình phong màu trắng ngoài cung, vượt cả hào quang của hoa giấy vàngọc thụ.Cung nữ cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Sao công chúa lại cao hứng như vậy?"Trưởng công chúa chậm rãi thu lại nụ cười, lời nói nhẹ nhàng đến cực điểm:"Bản cung đột nhiên nhận ra, con rể của ta đúng là là một người đáng quý, biếtchừng mực, hiểu tiến thối. Nói lại thì mới gặp mặt hắn có một lần, rõ là đángtiếc... Ngày mai sắp xếp cho hắn cùng Uyển Nhi vào cung, bản cung muốn xemxem sau hai năm không gặp, Tiểu Phạm Nhàn đã trưởng thành nhanh chóngnhư thế nào."Cung nữ bỗng ngẩn ra, nghĩ thầm rõ ràng hành động lần này của Tiểu Phạm đạinhân là quá kích động, chưa suy xét kỹ lưỡng lợi và hại, chẳng lẽ Trưởng côngchúa vui mừng vì điều này? Nhưng nhìn sắc mặt Trưởng công chúa, rõ ràng làđang thực sự thích thú với hành động của Tiểu Phạm đại nhân.Trong Hàm Quang điện, Thái hậu đang vê tràng hạt, thì thào niệm gì đó, Hồnglão thái giám cúi mình phục vụ ở bên cạnh, một lúc lâu sau, Thái hậu thở dàinói: "Đứa trẻ kia cũng coi như thức thời, thật không dễ dàng gì."Hồng lão thái giám nói khẽ: "Tiểu Phạm đại nhân quả thật không tệ."Trong căn lầu nhỏ yên tĩnh phía sau hoàng cung, Hoàng đế bệ hạ của KhánhQuốc mặc một bộ áo hoàng bào, hai tay chắp sau lưng, nhìn nữ nhân áo vàngtrong bức tranh kia tới mức xuất thần, khá lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Con traichúng ta đúng là giống nàng hơn, cực kỳ kiêu ngạo. Không phải ta không muốnđể nó trở về, mà là nó không muốn trở về... mang họ Phạm cũng tốt, ngày trướcnàng và Diệc Đức đã từng xưng huynh gọi muội, thế thì cứ xem như là nó theohọ mẹ đi."Một cơn gió đông lạnh lẽo thổi qua lầu, làm bức tranh kia nhẹ nhàng động,khuôn mặt thanh tú của nữ nhân áo vàng trong bức tranh hơi méo mó, như đangnở nụ cười chế giễu trên môi, lại như cười nhạo những lời Hoàng đế vừa nói ra,chỉ e chính hắn cũng không tin.Chiều ngày mùng một năm mới, Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa tới Tĩnh Vươngphủ. Đây là quy củ từ rất nhiều năm trước, năm mới dẫu sao cũng phải chọnmột ngày để hai phủ tụ tập lại, cùng nhau vui vẻ một chút. Phạm Nhàn rời ĐạmChâu ba năm, đã quen với mối quan hệ thân mật kỳ lạ giữa gia đình mình vàTĩnh Vương phủ.Mặc dù Hoằng Thành bị cấm túc một cách thê thảm trong cả một năm đều làcông trạng của Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn cũng biết, thực chất đây là quyếtđịnh dứt khoát tàn nhẫn của Tĩnh Vương nhằm ngăn chặn việc vương phủ nhàmình bị lôi vào cuộc tranh đoạt ngai vàng. Tình cảm giữa hai phủ đều không bịảnh hưởng do những cuộc chiến tranh của thế hệ con cháu.