Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 979: Quân thần với nhau, không ám muội 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Xe ngựa nhẹ nhàng lắc lư, Uyển Nhi ngây ngốc nhìn Phạm Nhàn, im lặng mộtlúc lâu.Phạm Nhàn cười nói: "Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.""Thiếp đang nghĩ, chắc chắn hôm nay mọi người trong kinh thành đều đang bàntán về chàng." Lâm Uyển Nhi cười lên: "Họ đang mắng chàng là thằng ngốc."Phạm Nhàn càng cười vui vẻ hơn nữa, nhưng đột nhiên lại chìm vào trầm mặc,sau một hồi lâu mới nhìn vào đôi mắt của thê tử, nói một cách nghiêm túc: "Tacó thể giấu người trong thiên hạ, nhưng không thể giấu nàng."Lâm Uyển Nhi mỉm cười, tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt tướngc ông.Phạm Nhàn bình tĩnh phân tích: "Thật ra lý do rất đơn giản, chỉ có hai. Đầu tiên,từ bé đến giờ, ta luôn xem mình là Phạm Nhàn, ta là người mà nãi nãi đã nuôi từnhỏ đến lớn, ta sẽ không chấp nhận bất cứ họ tên nào khác. Nhận tổ quy tông, tahoàn toàn đồng ý, chính vì thế ta mới làm."Lâm Uyển Nhi dịu dàng tựa vào bên cánh tay của y, cảm nhận hơi thở ấm áp vàtrong trẻo của y."Thứ hai, cho dù là công khai ủng hộ lão tam ở Giang Nam, hay là đại sát tứphương ở kinh đô, cho tới việc nhận tổ quy tông ngày hôm nay, mọi hành độngcủa ta đều mang thông điệp rõ ràng." Phạm Nhàn cúi đầu, nhìn đôi má mềm mạicủa Uyển Nhi, nhẹ nhàng nói: "Không đạm bạc thì không tỏ rõ được chí hướng,không yên tĩnh thì không thể gây dựng được chí hướng cao xa, muốn chí hướngcao xa, cần phải có ý chí rõ ràng.""Ý chí rõ ràng? Ý chí rõ ràng để cho ai xem?"Phạm Nhàn im lặng, nhớ lại cuộc đối thoại với Hoàng đế trong hoàng cung,Đạm Bạc Công ơi là Đạm Bạc Công..."Ta không muốn trở thành Hoàng đế." Y tỉnh bình nói: "Đương nhiên là để bệhạ thấy."Lâm Uyển Nhi lo lắng nhìn y, tuy không nói năng gì, nhưng Phạm Nhàn biếtrằng cô đã thấy trước tương lai, thấy trước những tai ương ngập đầu mà chính yhay thậm chí là Phạm phủ có thể sẽ phải đối mặt."Đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, thuyền lật người chết, ta hiểu đạo lýnày." Phạm Nhàn nhẹ nhàng nghiêng đầu, "Dường như tất cả tình thế đều đangthúc ép ta phải tranh đấu, nhưng hoàng thượng đã cảnh báo ta, ta không thể cãilại được."Y cười nói: "Nếu đi xuôi dòng, đúng là sẽ thoải mái hơn. Trên thế gian nàykhông có mấy người mà ta phải sợ, nhưng đối với cữu cữu của nàng, lão cha hờcủa ta, đúng là ta vẫn thấy sợ hãi."Lâm Uyển Nhi mỉm cười, nhưng trong nụ cười vẫn có chút lo âu: "Nhưng còntương lai thì sao?""Tương lai?" Phạm Nhàn nói: "Ít nhất bệ hạ còn có thể sống thêm hai mươi mấynăm nữa. Ta dùng một tương lai nguy hiểm không thể biết trước, đổi lấy haimươi mấy năm bình yên, hay có thể nói là hai mươi mấy năm tin tưởng của bệhạ. Vụ buôn bán này, thật sự rất đáng.""Ngoài ra, ta không thể để ám muội như vậy được, nhất định phải tỏ rõ thái độvà quyết tâm của mình, cho dù có đứng sau lưng lão tam cũng không đủ đểthuyết phục rất nhiều người."Phạm Nhàn day day mi tâm, có vẻ mệt mỏi nói: "Trong mối quan hệ nam nữ cóthể ám muội, nhưng giữa quân thần mà làm vậy dễ dẫn tới chết người, ta tinchắc chắn bệ hạ rất thích quyết định của ta."Có một câu y không nói với thê tử, cái gọi là ám muội, đương nhiên phải tới từhai bên, cái gọi là quyết định cũng do cả hai tác động. Hôm nay nhận tổ quytông là y thể hiện lòng thành với Hoàng đế, cũng là y nhìn ra được... Hoàng đếkhông muốn giao thiên hạ này cho y.Sự thật này khiến Phạm Nhàn thấy nhẹ nhõm, nhưng sau khi nhẹ nhõm, lại nảysinh thêm một lo lắng sâu sắc, không phải lo ngay bây giờ, mà lo cho quá khứ.Giống như Trần Bình Bình đã xác nhận trong đêm hôm đó, cuối cùng cũngPhạm Nhàn cũng khẳng định được, Thiên tử có bệnh, bệnh tâm thần.Xe ngựa dừng trước cửa Tĩnh Vương phủ, đã có một loạt hạ nhân chờ sẵn bênngoài, đưa khách quý từ Phạm phủ vào trong vương phủ.Phạm Nhàn dẫn Uyển Nhi theo sau phụ thân và Liễu thị, cất bước vào phủ.Dõi mắt nhìn quanh, cảnh quan trong phủ vẫn như cũ, chỉ khác là bức bìnhphong trắng bên hồ không còn được treo lên. Cũng đúng thôi, bây giờ là mùađông, làm gì có chuyện treo màn che nắng. Có điều quay đầu sang thấy UyểnNhi dịu dàng bên cạnh, Phạm Nhàn vẫn không thể không nhớ về thời khắc tìnhyêu chớm nở.Một giọng nói có phần già nua, phức tạp nhưng vui vẻ vang lên, kéo PhạmNhàn ra khỏi khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ đó."Thằng chó con nhà ngươi, còn biết đến thăm lão già này à!"Tĩnh Vương gia nổi giận đùng đùng nhìn Phạm Nhàn với ánh mắt trợn trừng,nhưng trong đôi mắt to tròn ấy, không biết vì sao lại lóe lên một chút thươngcảm và hoài niệm.
Xe ngựa nhẹ nhàng lắc lư, Uyển Nhi ngây ngốc nhìn Phạm Nhàn, im lặng một
lúc lâu.
Phạm Nhàn cười nói: "Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi."
"Thiếp đang nghĩ, chắc chắn hôm nay mọi người trong kinh thành đều đang bàn
tán về chàng." Lâm Uyển Nhi cười lên: "Họ đang mắng chàng là thằng ngốc."
Phạm Nhàn càng cười vui vẻ hơn nữa, nhưng đột nhiên lại chìm vào trầm mặc,
sau một hồi lâu mới nhìn vào đôi mắt của thê tử, nói một cách nghiêm túc: "Ta
có thể giấu người trong thiên hạ, nhưng không thể giấu nàng."
Lâm Uyển Nhi mỉm cười, tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt tướngc ông.
Phạm Nhàn bình tĩnh phân tích: "Thật ra lý do rất đơn giản, chỉ có hai. Đầu tiên,
từ bé đến giờ, ta luôn xem mình là Phạm Nhàn, ta là người mà nãi nãi đã nuôi từ
nhỏ đến lớn, ta sẽ không chấp nhận bất cứ họ tên nào khác. Nhận tổ quy tông, ta
hoàn toàn đồng ý, chính vì thế ta mới làm."
Lâm Uyển Nhi dịu dàng tựa vào bên cánh tay của y, cảm nhận hơi thở ấm áp và
trong trẻo của y.
"Thứ hai, cho dù là công khai ủng hộ lão tam ở Giang Nam, hay là đại sát tứ
phương ở kinh đô, cho tới việc nhận tổ quy tông ngày hôm nay, mọi hành động
của ta đều mang thông điệp rõ ràng." Phạm Nhàn cúi đầu, nhìn đôi má mềm mại
của Uyển Nhi, nhẹ nhàng nói: "Không đạm bạc thì không tỏ rõ được chí hướng,
không yên tĩnh thì không thể gây dựng được chí hướng cao xa, muốn chí hướng
cao xa, cần phải có ý chí rõ ràng."
"Ý chí rõ ràng? Ý chí rõ ràng để cho ai xem?"
Phạm Nhàn im lặng, nhớ lại cuộc đối thoại với Hoàng đế trong hoàng cung,
Đạm Bạc Công ơi là Đạm Bạc Công...
"Ta không muốn trở thành Hoàng đế." Y tỉnh bình nói: "Đương nhiên là để bệ
hạ thấy."
Lâm Uyển Nhi lo lắng nhìn y, tuy không nói năng gì, nhưng Phạm Nhàn biết
rằng cô đã thấy trước tương lai, thấy trước những tai ương ngập đầu mà chính y
hay thậm chí là Phạm phủ có thể sẽ phải đối mặt.
"Đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, thuyền lật người chết, ta hiểu đạo lý
này." Phạm Nhàn nhẹ nhàng nghiêng đầu, "Dường như tất cả tình thế đều đang
thúc ép ta phải tranh đấu, nhưng hoàng thượng đã cảnh báo ta, ta không thể cãi
lại được."
Y cười nói: "Nếu đi xuôi dòng, đúng là sẽ thoải mái hơn. Trên thế gian này
không có mấy người mà ta phải sợ, nhưng đối với cữu cữu của nàng, lão cha hờ
của ta, đúng là ta vẫn thấy sợ hãi."
Lâm Uyển Nhi mỉm cười, nhưng trong nụ cười vẫn có chút lo âu: "Nhưng còn
tương lai thì sao?"
"Tương lai?" Phạm Nhàn nói: "Ít nhất bệ hạ còn có thể sống thêm hai mươi mấy
năm nữa. Ta dùng một tương lai nguy hiểm không thể biết trước, đổi lấy hai
mươi mấy năm bình yên, hay có thể nói là hai mươi mấy năm tin tưởng của bệ
hạ. Vụ buôn bán này, thật sự rất đáng."
"Ngoài ra, ta không thể để ám muội như vậy được, nhất định phải tỏ rõ thái độ
và quyết tâm của mình, cho dù có đứng sau lưng lão tam cũng không đủ để
thuyết phục rất nhiều người."
Phạm Nhàn day day mi tâm, có vẻ mệt mỏi nói: "Trong mối quan hệ nam nữ có
thể ám muội, nhưng giữa quân thần mà làm vậy dễ dẫn tới chết người, ta tin
chắc chắn bệ hạ rất thích quyết định của ta."
Có một câu y không nói với thê tử, cái gọi là ám muội, đương nhiên phải tới từ
hai bên, cái gọi là quyết định cũng do cả hai tác động. Hôm nay nhận tổ quy
tông là y thể hiện lòng thành với Hoàng đế, cũng là y nhìn ra được... Hoàng đế
không muốn giao thiên hạ này cho y.
Sự thật này khiến Phạm Nhàn thấy nhẹ nhõm, nhưng sau khi nhẹ nhõm, lại nảy
sinh thêm một lo lắng sâu sắc, không phải lo ngay bây giờ, mà lo cho quá khứ.
Giống như Trần Bình Bình đã xác nhận trong đêm hôm đó, cuối cùng cũng
Phạm Nhàn cũng khẳng định được, Thiên tử có bệnh, bệnh tâm thần.
Xe ngựa dừng trước cửa Tĩnh Vương phủ, đã có một loạt hạ nhân chờ sẵn bên
ngoài, đưa khách quý từ Phạm phủ vào trong vương phủ.
Phạm Nhàn dẫn Uyển Nhi theo sau phụ thân và Liễu thị, cất bước vào phủ.
Dõi mắt nhìn quanh, cảnh quan trong phủ vẫn như cũ, chỉ khác là bức bình
phong trắng bên hồ không còn được treo lên. Cũng đúng thôi, bây giờ là mùa
đông, làm gì có chuyện treo màn che nắng. Có điều quay đầu sang thấy Uyển
Nhi dịu dàng bên cạnh, Phạm Nhàn vẫn không thể không nhớ về thời khắc tình
yêu chớm nở.
Một giọng nói có phần già nua, phức tạp nhưng vui vẻ vang lên, kéo Phạm
Nhàn ra khỏi khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ đó.
"Thằng chó con nhà ngươi, còn biết đến thăm lão già này à!"
Tĩnh Vương gia nổi giận đùng đùng nhìn Phạm Nhàn với ánh mắt trợn trừng,
nhưng trong đôi mắt to tròn ấy, không biết vì sao lại lóe lên một chút thương
cảm và hoài niệm.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Xe ngựa nhẹ nhàng lắc lư, Uyển Nhi ngây ngốc nhìn Phạm Nhàn, im lặng mộtlúc lâu.Phạm Nhàn cười nói: "Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.""Thiếp đang nghĩ, chắc chắn hôm nay mọi người trong kinh thành đều đang bàntán về chàng." Lâm Uyển Nhi cười lên: "Họ đang mắng chàng là thằng ngốc."Phạm Nhàn càng cười vui vẻ hơn nữa, nhưng đột nhiên lại chìm vào trầm mặc,sau một hồi lâu mới nhìn vào đôi mắt của thê tử, nói một cách nghiêm túc: "Tacó thể giấu người trong thiên hạ, nhưng không thể giấu nàng."Lâm Uyển Nhi mỉm cười, tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt tướngc ông.Phạm Nhàn bình tĩnh phân tích: "Thật ra lý do rất đơn giản, chỉ có hai. Đầu tiên,từ bé đến giờ, ta luôn xem mình là Phạm Nhàn, ta là người mà nãi nãi đã nuôi từnhỏ đến lớn, ta sẽ không chấp nhận bất cứ họ tên nào khác. Nhận tổ quy tông, tahoàn toàn đồng ý, chính vì thế ta mới làm."Lâm Uyển Nhi dịu dàng tựa vào bên cánh tay của y, cảm nhận hơi thở ấm áp vàtrong trẻo của y."Thứ hai, cho dù là công khai ủng hộ lão tam ở Giang Nam, hay là đại sát tứphương ở kinh đô, cho tới việc nhận tổ quy tông ngày hôm nay, mọi hành độngcủa ta đều mang thông điệp rõ ràng." Phạm Nhàn cúi đầu, nhìn đôi má mềm mạicủa Uyển Nhi, nhẹ nhàng nói: "Không đạm bạc thì không tỏ rõ được chí hướng,không yên tĩnh thì không thể gây dựng được chí hướng cao xa, muốn chí hướngcao xa, cần phải có ý chí rõ ràng.""Ý chí rõ ràng? Ý chí rõ ràng để cho ai xem?"Phạm Nhàn im lặng, nhớ lại cuộc đối thoại với Hoàng đế trong hoàng cung,Đạm Bạc Công ơi là Đạm Bạc Công..."Ta không muốn trở thành Hoàng đế." Y tỉnh bình nói: "Đương nhiên là để bệhạ thấy."Lâm Uyển Nhi lo lắng nhìn y, tuy không nói năng gì, nhưng Phạm Nhàn biếtrằng cô đã thấy trước tương lai, thấy trước những tai ương ngập đầu mà chính yhay thậm chí là Phạm phủ có thể sẽ phải đối mặt."Đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, thuyền lật người chết, ta hiểu đạo lýnày." Phạm Nhàn nhẹ nhàng nghiêng đầu, "Dường như tất cả tình thế đều đangthúc ép ta phải tranh đấu, nhưng hoàng thượng đã cảnh báo ta, ta không thể cãilại được."Y cười nói: "Nếu đi xuôi dòng, đúng là sẽ thoải mái hơn. Trên thế gian nàykhông có mấy người mà ta phải sợ, nhưng đối với cữu cữu của nàng, lão cha hờcủa ta, đúng là ta vẫn thấy sợ hãi."Lâm Uyển Nhi mỉm cười, nhưng trong nụ cười vẫn có chút lo âu: "Nhưng còntương lai thì sao?""Tương lai?" Phạm Nhàn nói: "Ít nhất bệ hạ còn có thể sống thêm hai mươi mấynăm nữa. Ta dùng một tương lai nguy hiểm không thể biết trước, đổi lấy haimươi mấy năm bình yên, hay có thể nói là hai mươi mấy năm tin tưởng của bệhạ. Vụ buôn bán này, thật sự rất đáng.""Ngoài ra, ta không thể để ám muội như vậy được, nhất định phải tỏ rõ thái độvà quyết tâm của mình, cho dù có đứng sau lưng lão tam cũng không đủ đểthuyết phục rất nhiều người."Phạm Nhàn day day mi tâm, có vẻ mệt mỏi nói: "Trong mối quan hệ nam nữ cóthể ám muội, nhưng giữa quân thần mà làm vậy dễ dẫn tới chết người, ta tinchắc chắn bệ hạ rất thích quyết định của ta."Có một câu y không nói với thê tử, cái gọi là ám muội, đương nhiên phải tới từhai bên, cái gọi là quyết định cũng do cả hai tác động. Hôm nay nhận tổ quytông là y thể hiện lòng thành với Hoàng đế, cũng là y nhìn ra được... Hoàng đếkhông muốn giao thiên hạ này cho y.Sự thật này khiến Phạm Nhàn thấy nhẹ nhõm, nhưng sau khi nhẹ nhõm, lại nảysinh thêm một lo lắng sâu sắc, không phải lo ngay bây giờ, mà lo cho quá khứ.Giống như Trần Bình Bình đã xác nhận trong đêm hôm đó, cuối cùng cũngPhạm Nhàn cũng khẳng định được, Thiên tử có bệnh, bệnh tâm thần.Xe ngựa dừng trước cửa Tĩnh Vương phủ, đã có một loạt hạ nhân chờ sẵn bênngoài, đưa khách quý từ Phạm phủ vào trong vương phủ.Phạm Nhàn dẫn Uyển Nhi theo sau phụ thân và Liễu thị, cất bước vào phủ.Dõi mắt nhìn quanh, cảnh quan trong phủ vẫn như cũ, chỉ khác là bức bìnhphong trắng bên hồ không còn được treo lên. Cũng đúng thôi, bây giờ là mùađông, làm gì có chuyện treo màn che nắng. Có điều quay đầu sang thấy UyểnNhi dịu dàng bên cạnh, Phạm Nhàn vẫn không thể không nhớ về thời khắc tìnhyêu chớm nở.Một giọng nói có phần già nua, phức tạp nhưng vui vẻ vang lên, kéo PhạmNhàn ra khỏi khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ đó."Thằng chó con nhà ngươi, còn biết đến thăm lão già này à!"Tĩnh Vương gia nổi giận đùng đùng nhìn Phạm Nhàn với ánh mắt trợn trừng,nhưng trong đôi mắt to tròn ấy, không biết vì sao lại lóe lên một chút thươngcảm và hoài niệm.